Thú nhân tinh cầu – Bộ 6 – Chương 25-27

    Thuộc truyện: Thú nhân tinh cầu

    0
    [Bộ 6]Thú Nhân Tinh Cầu 25

    *****

    Thời gian từng ngày trôi qua, bởi vì Phạm gia nhập, bộ tộc khuê báo không còn e ngại rừng rậm tử vong như trước, cuộc sống của tộc nhân cũng được cải thiện rất nhiều.

    Bất quá quan hệ của Phạm cùng tộc nhân cũng không ôn hòa hơn chút nào. Y không chủ động nói chuyện với tộc nhân, cơ bản mỗi ngày đều cùng Nặc Á ở trong phòng nhỏ, trải qua cuộc sống hạnh phúc của hai người, tộc nhân cũng tự hiểu mà không đi quấy rầy bọn họ.

    Mùa mưa kéo dài suốt hai tháng, sau đó là bắt đầu mùa thu hoạch──

    Phạm sáng sớm sẽ mang thú nhân ra ngoài săn thú, Nặc Á nhàm chán, quyết định cùng tộc nhân lên núi hái chút dã quả có thể ăn được để làm thực vật dự trữ.

    Bụng Nặc Á lúc này đã to lên rõ ràng, nhóm đồng bạn đều dùng ánh mắt hâm mộ cùng chờ mong nhìn cậu. Nặc Á vốn là một người rất lạc quan, sáng sủa, từ lúc trở về từ rừng rậm tử vong, cậu không còn rối rắm về tình cảm với Tát Khắc nữa; dần dần, nụ cười trên gương mặt cậu ngày càng nhiều hơn, khôi phục tính cách sáng sủa trước kia, ở cùng tộc nhân lại càng thêm hòa hợp.

    “Nặc Á, bảo bảo còn bao lâu nữa sẽ sinh a?”

    Lúc nghỉ ngơi, một thiếu niên tóc nâu chớp chớp mắt, vẻ mặt hâm mộ nhích lại gần.

    “Đại khái khoảng bốn tháng nữa đi, ta cũng không xác định lắm.” Nặc Á khẽ mỉm cười.

    “Thật hâm mộ ngươi a, Nặc Á.”

    “Đúng rồi, trong bộ lạc đã lâu không có bảo bảo được sinh ra.”

    Tộc nhân đều xúm lại, có người thật cẩn thận vươn tay đụng vào bụng Nặc Á.

    “Chờ các ngươi lựa chọn được giống đực của mình thì cũng có thể có đứa nhỏ a.” Nặc Á vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình── đứa nhỏ của cậu cùng Phạm, sẽ giống ai nhiều hơn? Thật sự đáng chờ mong a.

    “Giống đực a ~~~~ đều cao lớn giống nhau, có chút dọa người.” Thiếu niên mới đặt câu hỏi khi nãy nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu, tính tình trẻ con nói: “Nếu là ta, sẽ chọn một người thoạt nhìn trung hậu thành thật một chút.”

    “Ta muốn chọn một người cường tráng!”

    “Quá mạnh mẽ cường tráng cũng không tốt, ta thích thú văn xinh đẹp ~Đặc Lâm không tệ a.”

    “Đặc Lâm? Gia khỏa kia tính tình rất nóng nảy, một chút cũng không ôn nhu.”

    “Nào có, hắn không tệ mà.”

    “Không đúng không đúng, tính tình Khâu Ân mới càng nóng nảy hơn đi.”

    “Ha ha, cũng đúng ~”

    “…”

    Nặc Á mỉm cười, chăm chú nhìn đồng bạn đang vui vẻ thảo luận về các thú nhân, thật hi vọng cuộc sống cứ bình an thế này.

    Không bao lâu sau, đề tài liền chuyển tử tính cách thú nhân chuyển qua thể trạng cùng năng lực──

    “Nặc Á, ngươi không thấy Phạm thực đáng sợ sao? Y cao lớn như vậy, nhìn qua cũng thật hung mạnh.” Vẫn là thiếu niên đặt câu hỏi khi nãy, ánh mắt to ngập nước chớp chớp, trong suốt lóng lánh phi thường đáng yêu.

    Những người khác cũng tò mò vây quanh Nặc Á, đòi cậu kể lại chuyện gặp gỡ Phạm.

    “Phạm chỉ có bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng thôi.” Nhớ lại những hành động săn sóc của thú nhân, Nặc Á nhịn không được nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Phạm kì thật là người rất ôn nhu, chỉ là y không biết cách biểu đạt mà thôi.”

    “Ôn nhu?” Thiếu niên khoa trương kêu to, bộ dáng Phạm thật hung tợn, hoàn toàn không thể liên hệ với từ ôn nhu a!

    “Xét về năng lực, Phạm thực sự rất xuất sắc. Chính là cùng y ở một chỗ cứ có cảm giác không rét mà run a.”

    “Đúng vậy đúng vậy──” Mọi người khác cũng lên tiếng phụ họa: “Phạm làm người ta có cảm giác như dã thú vậy!”

    “Ta cảm thấy Sâm cũng rất tốt, Nặc Á, sao ngươi không chọn Sâm a?”

    Sâm? Nghe thấy tên này Nặc Á có chút xấu hổ, cậu biết Sâm có hảo cảm với mình; bất quá trước kia ánh mắt cậu luôn đuổi theo Tát Khắc, hiện giờ lại có Phạm, lại càng không có khả năng đáp lại tình cảm của Sâm.

    Nặc Á lắc đầu, bình tĩnh nói, cũng không cảm thấy có chút tiếc nuối nào: “Ta đối với Sâm không có cảm giác này, Sâm là một bầu bạn tốt, nhưng có lẽ chúng ta không có duyên phận đi.”

    “Như vậy a… thực đáng tiếc, Sâm trong bộ lạc rất được hoan nghênh nga.”

    “Đúng vậy, ta nghe nói Tát Khắc đang lựa chọn đối tượng cho Sâm.” Một thiếu niên có mái tóc đen nhánh xen vào một câu.

    “Phải không?” Tò mò của Nặc Á bị châm ngòi: “Biết là ai không?”

    “Không rõ lắm, ta chỉ nghe nói là Tát Khắc đang tìm một ít giống cái có hảo cảm với Sâm.”

    “Đúng a, ta cũng nghe nói vậy.” Tát Lan Tạp có vóc dang cao gầy, dung mạo xinh đẹp nhịn không được cũng sáp qua, gia nhập hàng ngũ thảo luận: “Ta nghe phụ thân nói, Tát Khắc định vào đêm trăng tròn tháng này sẽ chuyển vị trí tộc trưởng cho Sâm, đồng thời để Sâm chọn một giống cái làm bạn lữ.” Tát Lan Tạp là con lớn của Lạc Y Đức, nếu là Lạc Y Đức nói thì hẳn không sai.

    “Tát Khắc muốn thoái vị?” Nặc Á có chút giật mình, Tát Khắc không phải còn rất trẻ sao?

    “Đúng vậy, Tát Khắc sớm đã có ý tưởng để Sâm kế nhiệm tộc trưởng, chính là lúc người đó chết đi… A, thực xin lỗi…” Tát Lan Tạp nhìn Nặc Á xin lỗi, cậu quên mất cái chết của người đó là đả kích rất lớn đối với Nặc Á, tộc nhân đều tránh nhắc tới trước mặt Nặc Á.

    “Không sao… ta đã tốt hơn nhiều rồi…” Vừa nghe nhắc tới ca ca, trái tim Nặc Á vẫn có chút đau đớn, bất quá cảm xúc đã không còn kích động như trước kia… Thời gian có thể xóa nhòa hết thảy, cậu nghĩ sớm hay muộn, một ngày nào đó cậu sẽ thoát khỏi bóng ma tử vong của ca ca…

    “Vài tháng trước Tát Khắc đã định thoái vị để Sâm kế nhiệm tộc trưởng, sau đó vì Nặc Á mất tích nên trì hoãn…” Tát Lan Tạp nói tiếp: “Lúc đó mọi người đều nghĩ ngươi không còn khả năng sống sót, chỉ có Sâm cùng Tát Khắc vẫn không chịu từ bỏ.”

    “Tìm không thấy ngươi, tất cả mọi người đều thực lo lắng.”

    “Đúng vậy, Nặc Á, ngươi đừng trách chúng ta, mọi người đều nghĩ ngươi đã chết…” Nhóm thiếu niên đều áy náy, có chút bất an nhìn Nặc Á.

    “Không sao mà, lúc ấy ta cũng nghĩ mình chết chắc rồi.” Nặc Á cười ha hả, tộc nhân từ bỏ không tìm kiếm cậu có thể hiểu được. Dù sao từ xưa đến nay, người bị lạc vào rừng rậm tử vong hầu như không thể sống sót trở về: “Nếu không gặp được Phạm, ta phỏng chừng phải đi gặp ca ca rồi.” Quả thật, giờ nghĩ lại, gặp được Phạm chính là may mắn của cậu.

    “Phạm rất lợi hại đi! Ta lần đầu tiên thấy thú nhân sinh sống trong rừng rậm tử vong a!” Ngải Nhĩ tóc nâu nhạt dùng vẻ mặt sùng bái nói, hắn vốn luôn tràn ngập tò mò cùng ngưỡng mộ những thú nhân có sức mạnh cường đại.

    “Rừng rậm tử vong rốt cuộc thế nào a? Ta nghe nói nơi đó toàn là quái thú ăn thịt người đúng không?”

    “Này a…” Nặc Á nhớ lại một chút, đại đa số thời gian cậu đều ở trong sơn động, đối với sự khủng bố của rừng rậm tử vong cũng không có nhiều ấn tượng lắm.

    Nặc Á cẩn thận kể lại những con mãnh thú mình từng gặp phải── những loại giáp cốt phủ xương đầy người, loài thằn lằn khổng lồ còn lớn hơn khủng long; đám hủ thi đáng sợ ẩn sâu dưới những đầm lầy chuyên ăn xác động vật; liệp ngao hung mãnh tham lam kết thành quần đội; còn có mãng xà tật to, cùng đám nhục trùng cả người dính đầy chất nhầy có độc…

    Tộc nhân nghe xong thì trợn mắt há hốc, thổn thức không thôi── hóa ra rừng rậm tử vong thật sự đáng sợ như trong truyền thuyết!

    Ngải Nhĩ đang định hỏi Nặc Á tiếp về những chuyện mạo hiểm trong rừng thì thấy đôi phương ‘soạt’ một tiếng đứng lên, hai tay giang rộng, kích động chạy về hướng nào đó──

    “Săn bắn xong rồi sao?” Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng, giống như quả tươi chín mọng vừa được hái xuống, làm người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm. Nặc Á chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt rất hưng phấn, không chút chớp mắt nhìn thân ảnh quen thuộc trước mắt.

    Phạm gật gật đầu, thuận thế ôm thắt lưng bầu bạn vừa chạy tới, sắc mặt âm trầm, tựa hồ đang tức giận── lúc trở về nhà gỗ phát hiện Nặc Á không ở, trái tim y lập tức treo lên cao! Sau đó hỏi Tát Khắc mới biết Nặc Á cùng tộc nhân cùng nhau lên núi, y lập tức vội vàng chạy lại đây.

    Rõ ràng đã dặn Nặc Á ngoan ngoãn ở trong phòng!

    Phạm không có cách nào đối với bầu bạn thích chạy loạn khắp nơi của mình, Nặc Á hiện giờ càng lúc càng không sợ y nữa── trước kia chỉ cần nghiêm mặt một chút tiểu gia khỏa này đã lạnh run, hiện giờ lại đang vùi vào lòng ngực y mỉm cười thật ngọt ngào.

    “Ngươi đi tìm ta à?”

    Nặc Á cười tủm tỉm híp cả mắt, buồn cười nhìn sắc mặt thối thối của thú nhân. Cậu mới không sợ Phạm đâu, Phạm căn bản luyến tiếc tức giận với cậu.

    “Ngươi đi tìm Tát Khắc à? Nói chuyện với hắn à?”

    Nặc Á không nhắc tới vấn đề này thì tốt, vừa nhắc tới thì sắc mặt Phạm lại càng âm trầm. Phạm hoài nghi Nặc Á căn bản cố ý, cố ý chạy đi không nói tiếng nào, bức mình phải đi tìm tộc nhân mở miệng hỏi chuyện.

    “Chỉ là trao đổi với người khác thôi mà.” Nặc Á ngẩng đầu, như một con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng bầu bạn: “Ngươi cứ làm mặt lạnh như vậy đối với bảo bảo cũng không tốt, sau này bảo bảo học theo ngươi thì sao bây giờ.”

    Bất đắc dĩ thở dài, Phạm ôm thắt lưng bầu bạn đang làm nũng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

    “Hôm nay cảm thấy thế nào.”

    “Tốt lắm a.” Nặc Á xoa xoa bụng: “Tiểu gia hỏa thực ngoan.”

    “Phải không?” Phạm nhướng mi, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu: “Ta phải kiểm tra.” Nói xong, cắn một ngụm trên cổ bầu bạn.

    “A, Phạm! Ngươi này── ngô ngô… Ân a…”

    Nhìn hai người không coi ai ra gì mà thân thiết, tộc nhân đều đỏ mặt xoay người đi──

    Thật hâm mộ Nặc Á, bọn họ lúc nào mới tìm được bầu bạn che chở mình a!

    Hoàn Chương 25.

    CHƯƠNG 26

    Rất nhanh đêm trăng tròn đã tới, nghi thức quyền lực luân phiên của bộ tộc khuê báo sẽ diễn ra vào đêm nay.

    Mặt trời vừa xuống núi, quảng trường ở trung tâm bộ lạc đã bắt đầu đốt lửa trại. Tộc nhân ngối xung quanh, nghênh đón thời khắc trọng đại này.

    Phạm không thích trường hợp quá nhộn nhịp, y chỉ muốn cùng Nặc Á ở cùng một chỗ. Ban đêm thực dài, y cũng không muốn lãng phí thời gian vào lễ mừng nhàm chán. Bất quá, bầu bạn của y lại rất thích hoạt động náo nhiệt này, làm y cũng không có cách nào phải theo tới đây.

    Phạm lạnh lùng, áp suất lạnh lẽo không ngừng vờn quanh người, hoàn toàn không hợp với không khí vui sướng trong bộ lạc. Nguyên nhân cũng vì không trí âm trầm này mà xung quanh y cùng Nặc Á không có ai dám tới gần, chỉ có mấy giống cái không có cảm giác mẫn cảm vẫn ngồi bên cạnh Nặc Á.

    “Không biết Sâm sẽ chọn ai.” Ngải Nhĩ kích động nhỏ giọng nói với Nặc Á, bàn tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập quang mang hưng phấn lại có chút chờ mong.

    “Ngươi thích sâm à?” Nặc Á hiểu rõ bật cười khẽ, một câu nói ra tâm tư của thiếu niên. Gương mặt Ngải Nhĩ không để che dấu cảm xúc, đơn thuần, thẳng thắn, đây cũng là điểm đáng yêu của cậu.

    “Sâm thực xuất sắc, ai mà không thích hắn chứ.” Ngải Nhĩ đỏ mặt không phủ nhận. Hắn hé cái miệng nhỏ nhắn than thở, có chút không cam lòng: “Ta thích thì có được gì đâu, ta quá nhỏ, Sâm mới không coi trọng ta.”

    “Sao có thể, tuổi của ngươi cũng không tính là quá nhỏ, có thể lựa chọn giống đực rồi.” Nặc Á sờ sờ mái tóc nâu nhạt mềm mại của thiếu niên, thực mềm mượt, làm cậu sờ đến phát nghiện. Có một đệ đệ phỏng chừng chính là cảm giác này đi.

    “Hơn nữa, Sâm thích người có sức sống như ngươi a.”

    “Thật sao? Sâm… hắn sẽ thích ta?” Ngải Nhĩ chớp chớp ánh mắt to tròn, trong suốt, cực kì giống một loại động vật nhỏ bé đáng yêu. Nhưng còn chưa được một giây, thiếu niên lại cúi đầu, ai oán thở dài: “Nhưng người khác đều nói ta quá nhỏ… Còn nói nếu ai chọn ta làm bạn lữ thì còn cực hơn chăm sóc tiểu hài tử.”

    “Có chuyện này sao? Ai nói?” Nặc Á nhăn mi, Ngải Nhĩ trong bộ lạc có nhân duyên tốt lắm, tộc nhân rất thích tiểu gia khỏa đáng yêu, thẳng thắng này. Hơn nữa, mặc dù tuổi Ngải Nhĩ không lớn, nhưng so với đám bạn cùng lứa hiểu chuyện hơn nhiều.

    “Đặc lâm a, hắn nói ta là đứa nhỏ nuôi mãi không lớn, cứ chọc ta mãi. Hắn nói trừ bỏ hắn, dũng sĩ thú nhân khác mới không thèm để ý tới đứa nhóc phiền toái như ta.”

    Ngải Nhĩ khổ sở, đáng thương hề hề nhìn Nặc Á, bộ dáng kia thật sự làm người ta chịu không được muốn hảo hảo khi dễ một phen.

    “Hóa ra là Đặc Lâm…” Nặc Á liếc mắt nhìn thú nhân ngồi cách đó không xa, khó trách cậu luôn cảm thấy bị ai đó nhìn chằm chằm. Từ lúc nghi thức bắt đầu, Đặc Lâm liền chú ý tới nhất cử nhất động của Ngải Nhĩ đang thân thiết với mình.

    Thật là── rõ ràng thích đối phương, sao không chịu nói thẳng, thú nhân thật sự là một đám gia khỏa không được tự nhiên a.

    Bất quá nhìn Ngải Nhĩ đáng yêu khờ dại, Nặc Á đại khái có thể hiểu vì sao Đặc Lâm lại có hành động không được tự nhiên như vậy… Quả thật, rất dễ làm người ta có dục vọng muốn khi dễ a~~

    “Đừng nghe hắn nói lung tung, Ngải Nhĩ thật đáng yêu a, sao lại phiền toái chứ.” Nặc Á cố ý thân thiết ôm lấy bả vai Ngải Nhĩ, quả nhiên, lập tức cảm nhận được ánh mắt giết người của Đặc Lâm phóng tới. Nặc Á nén cười tới mức đau sốc hông, nhưng còn chưa đắc ý được bao lâu đã bị Phạm xanh mét kéo trở về.

    Ngải Nhĩ đương nhiên không hiểu trận tranh đấu ngầm mãnh liệt này, chỉ tưởng ai đó tức giận vì mình cùng Nặc Á dựa quá gần. Thiếu niên le lưỡi, lặng lẽ nhích qua bên cạnh. Tuy thú nhân Phạm kia từ đầu tới cuối không thèm liếc mắt nhìn mình một cái nhưng khí thế âm trầm tản mát ra từ người y lại làm người ta run sợ. Nặc Á ngồi bên cạnh y cư nhiên còn có thể nói cười thật tự nhiên, thật sự lợi hại a.

    Nặc Á cũng biết Phạm tức giận, vì thế ngoan ngoãn dựa sát vào bầu bạn không lộn xộn nữa. Sự bá đạo cùng độc chiếm của thú nhân cậu đã từng kiến thức qua, lĩnh hội sâu sắc a.

    Lễ mừng ở quảng trường trung ương còn đang tiến hành──

    Dũng sĩ thú nhân vây quần bên lửa trại nhảy một loại vũ đạo, đầu lĩnh chính là Sâm. Vũ điệu kì lạ mạnh mẽ mà tràn đầy sức sống, thể hiện sự kết hợp hoàn hảo của sức mạnh và vẻ đẹp, đống thời nó cũng là một phương thức để nhóm giống đực phô bày sức mạnh của mình với giống cái.

    Tát Khắc, Lạc Y Đức cùng một vài nguyên lão trong bộ lạc ngồi trên một đài cao ở phía đông, lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc mặt trăng hoàn toàn lên cao── Tát Khắc sẽ trao món trang sức tượng trưng co quyền lực của bộ tộc khuê báo cho Sâm, là dấu hiệu Sâm sẽ trở thành tộc trưởng đời tiếp theo.

    Vũ điệu phức tạp kết thúc, tộc nhân hưởng dụng một bữa tối phong phú, những thức ăn ngon lành này do Sâm cùng đồng bạn cố ý săn về, báo hiệu hắn sẽ phụ trách toàn bộ trách nhiệm của bộ lạc.

    Tiếp đó, một ít tộc nhân đứng ra gào rít khiêu chiến, đây là việc bắt buộc để trở thành tộc trưởng. Tộc trưởng kế nhiệm không chỉ được nhóm nguyên lão nhất trí, còn phải nhận sự khiêu chiến của nhóm tộc nhân trẻ tuổi. Sâm phải làm mọi người tin phục, làm tất cả mọi người thấy rõ thực lực của hắn, như vậy bộ tộc mới tín nhiệm, tôn trọng cùng kiên định đi theo hắn.

    Tộc nhân trẻ tuổi khởi xướng khiêu chiến rống một tiếng, sau đó lao về phía Sâm, hai người nhanh chóng dây dưa cùng một chỗ… Rất nhanh, lục đục lại có mấy thú nhân gia nhập trận hỗn chiến.

    Tộc nhân xem náo nhiệt đều hò hét, trầm trồ khen ngợi, đồng thời cũng nhận thức được sức mạnh cường đại của tân tộc trưởng.

    Kết quả giống như dự liệu, Sâm thoải mái chiến thắng, năng lực của hắn là người xuất sắc nhất trong số người trẻ tuổi, nhưng lại không có sự lỗ mảng cùng táo bạo, thêm một tia trầm ổn. Đây là nguyên nhân chủ yếu Tát Khắc truyền chức vị tộc trưởng cho Sâm.

    Ánh trăng chậm rãi treo lên cao, tỏa sáng khắp mặt đất, làm thế giới chìm đắm trong một bầu không khí trong veo…

    Tát Khắc chậm rãi đứng lên khỏi chỗ ngồi đặc biệt tượng trưng cho thân phận tộc trưởng, tiếng huyên náo nhất thời im lặng, mọi người đều mở to hai mắt nhìn thẳng Tát Khắc.

    Sâm trầm ổn bước tới, gương mặt cương nghị lộ ra biểu tình trang nghiêm.

    Tát Khắc tháo chuỗi vòng răng thú trên cổ xuống, tự mình đeo cho Sâm──

    “Sâm, từ giờ trở đi, ngươi chính là tộc trưởng tân nhậm của bộ lạc khuê báo! Ngươi phải lấy cả bộ lạc làm trọng, thời thời khắc khắc nhớ kỹ trách nhiệm của ngươi đối với tộc nhân, đối với bộc lạc.

    Sâm thận trọng gật đầu, hắn cảm kích nhìn Tát Khắc một cái, tiếp đó xoay người rống một tiếng thật dài, hai nắm tay vung lên cao──

    “Rống──”

    “Rống──”

    Đám thú nhân dũng sĩ đều đứng lên, dùng tiếng rống cao vút đáp lại vị tân tộc trưởng. Trong màn đêm yên tĩnh nhất thời không ngừng vang vọng tiếng rống nhiệt tình của các thú nhân── tân tộc trưởng của bộ lạc khuê báo đã ra đời!

    Sau khi nghi thức hoàn thành, tộc nhân vây quanh tân tộc trưởng, một ít bạn tốt của Sâm khẩn cấp biểu thị chúc mừng.

    Lúc này Lạc Y Đức đứng dậy, ho khan một tiếng, ý bảo mọi người im lặng.

    “Sâm, thân là tộc trưởng, ngươi nên lựa chọn một vị bầu bạn.” Lạc Y Đức nhìn đám tộc nhân đang xúm lại.

    “Ta biết, ta đã có lựa chọn.” Sâm hơi cụp mi mắt, ánh mắt có chút âm u.

    “Nga? Là ai?” Lạc Y Đức có chút kinh ngạc, Sâm trước kia luôn kháng cự đề tài này, hắn cùng Tát Khắc vốn định hôm nay làm chút áp lực cho Sâm, không ngờ Sâm lại phối hợp, đồng ý chọn lựa một vị bầu bạn.

    Sâm không nói gì, xoay người đi về một hướng. Tộc nhân đều tránh đường, một ít giống cái lớn gan cố ý đứng trước mặt Sâm. Nhưng tộc trưởng tân nhậm lại làm như không thấy, nhanh chóng đi tới trước──

    Lúc thấy rõ mục đích của Sâm, tất cả tộc nhân đều không khỏi hút một ngụm khí lạnh!

    Trời ạ!

    …Nặc Á mơ mơ màng màng, suýt chút nữa đã ngủ mất. Đột nhiên cậu hơi rùng mình một cái, cảm giác độ ấm xung quanh giảm mạnh, đông lạnh tới mức rét run.

    “Ách….?”

    Mờ mịt nhìn Sâm xuất hiện trước mắt mình, đầu óc Nặc Á nhất thời xoay mòng mòng, mà đối phương lại đang dùng ánh mắt cực nóng chăm chú nhìn cậu.

    “Nặc Á, làm bầu bạn của ta đi.” Sâm mở miệng, âm thanh rất nhẹ, cứ như sợ dọa đến đối phương, ngữ khí lại vô cùng kiên định.

    Nặc Á mở to mắt, cơn buồn ngủ lập tức bay đi, đầu óc trống rỗng không nói nên lời.

    ── này, này rốt cuộc là tình huống gì a? !

    Hoàn Chương 26.

    CHƯƠNG 27

    “Đau quá…” Nặc Á đau đớn hít một hơi, trong giây lát bị một lực mạnh túm ra sau, lưng đập vào một bức tường thịt cứng rắn── tay Phạm cố định Nặc Á chặt trong lòng mình, lực đạo lớn đến mức làm cậu cơ hồ hít thở không thông.

    Tuy không nhìn được biểu tình của đối phương, nhưng từ sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ của tộc nhân, Nặc Á có thể tưởng tượng biểu tình trên mặt Phạm khủng bố tới mức nào!

    Quảng trường im lặng như tờ, ngay cả Tát Khắc cùng Lạc Y Đức cũng ngây ngẩn, hoàn toàn không ngờ Sâm lại chọn Nặc Á!

    Trong bộ lạc không phải không phát sinh chuyện mấy thú nhân tranh đoạt bầu bạn mà đánh nhau, nhưng điều kiện tiên quyết là giống cái vẫn chưa có lựa chọn. Một khi giống cái đã quyết định chọn một người, những người khác cho dù không cam tâm cũng chỉ có thể từ bò, đây là quy định của thú nhân.

    Thực rõ ràng, hiện giờ Nặc Á đã chọn lựa Phạm. Tát Khắc thật sự không hiểu vì sao Sâm lại làm ra hành động này, Sâm không phải người xúc động cùng không có lí trí a! Sự tình diễn ra quá đột ngột làm đầu óc Tát Khắc cũng rối tung.

    Phạm lạnh lùng nhìn Sâm, con ngươi xanh biếc không ngừng phát ra hàn quang sắc bén làm mọi người trong quảng trường đều vô thức rùng mình.

    “Ngươi làm đau Nặc Á.” Sâm siết chặt nắm tay, như đang cực lực khắc chế tình tự đang bốc lên trong lòng──hắn biết rõ, nếu Nặc Á lựa chọn Phạm hắn nên từ bỏ; hắn rõ ràng đã làm tộc trưởng tân nhậm, không nên xung đột với Phạm… Chính là hắn không có biện pháp, hắn không thể cứ vậy từ bỏ… Không riêng vì bản thân, còn vì Nặc Á nữa!

    Sâm rất hiểu thú nhân, nhất là thú nhân có sức mạnh cường đại!

    Nhất cử nhất động của Phạm, Sâm đều xem trong mắt, hắn biết rõ thú nhân như Phạm không thể ở trong bộ lạc một thời gian dài. Phạm không phải tộc nhân khuê báo, thiên tính thú nhân làm y không thể hoàn toàn dung nhập vào bộ lạc; Phạm sẽ không xem thú nhân tộc khuê báo là đồng bạn của mình; đồng dạng, tộc nhân cũng không tiếp nhận y.

    Sâm không phải giống cái đơn thuần khờ dại như Nặc Á, hắn biết bộ mặt tàn bạo, khát máu nhất của thú nhân, bộ tộc khuê báo cũng không phải chủng tộc thiện tâm. Giống đực ngoại trong trong mắt bọn họ là khác loài, huống chi Phạm lại tràn ngập tính xâm lược của thú nhân giống đực. Người trẻ tuổi trong bộ lạc rất bất mãn vì sự gia nhập của Phạm, một ngày nào đó sẽ xảy ra xung đột.

    Sâm có thể dự kiến được hậu quả của cuộc xung đột đó, Phạm tất nhiên sẽ rời khỏi bộ tộc khuê báo, trở về rừng rậm tử vong── lúc đó Nặc Á sẽ thế nào? Sau khi kiến thức sự khủng bố của rừng rậm tử vong, Sâm vạn phần không muốn để Nặc Á trở lại hoàn cảnh nguy hiểm đó. Huống chi Sâm còn chú ý một chuyện quan trọng khác, thời điểm săn bắn, Phạm chưa bao giờ biến hóa thành hình thái dã thú!

    ── điểm này phi thường bất thường!

    Hình thái dã thú là vũ khí lợi hại nhất của thú nhân, cho dù Phạm quen thuộc từng ngỏ ngách, từng gốc cây ngọn cỏ ở rừng rậm tử vong cũng không có khả năng hoàn toàn không thú hóa!

    Cơ thể Phạm nhìn qua không có bất cứ vấn đề gì, Sâm nghĩ không ra lý do Phạm không chịu biến đổi, dần dần, hắn bắt đầu hoài nghi, hoài nghi có phải là không thể thú hóa… nếu là thật, Phạm sẽ không có năng lực bảo hộ Nặc Á!

    Hít sâu một hơi, Sâm nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp làm người ta kinh diễm của Nặc Á… Gương mặt luôn mang theo nụ cười nghịch ngợm, khóe miệng luôn cong lên một độ cung vui sướng; chứ không phải khẩn trương cùng vô thố như lúc này.

    “Nặc Á, rời khỏi Phạm đi. Một ngày nào đó y sẽ rời khỏi bộ lạc.”

    Sâm nhẹ nhàng nói, sau đó, chậm rãi đón nhận ánh mắt xanh biếc lạnh như băng của Phạm, không chút sợ hãi.

    “Cuộc sống rừng rậm không thích hợp với Nặc Á, Nặc Á sẽ không vui vẻ, ngươi thậm chí còn để Nặc Á lâm vào nguy hiểm.”

    “Sâm──” Nặc Á há miệng thở dốc, vừa định phản bác lời nói của đối phương thì thắt lưng đột nhiên siết chặt, trong nháy mắt cậu cảm giác được tình tự dao động kịch liệt của thú nhân phía sau.

    “Ta có thể bảo hộ Nặc Á.” Phạm cắn răng, trán nổi gân xanh, từng chữ từng chữ nói: “Cho dù trở lại rừng rậm, ta cũng có thể bảo hộ Nặc Á.”

    Nặc Á sửng sốt một chút── Phạm nói thế là ý gì? Chẳng lẽ y thật sự sẽ rời đi?

    “Phải không, vậy chứng minh cho ta xem.”

    Sâm đột nhiên mỉm cười, dùng ánh mắt ngạo nghễ thách thức Phạm. Thú văn trên người Sâm dần dần đậm màu hơn, lưng cùng trước ngực đã ẩn ẩn biến hóa thành thú văn đặc thù khi biến hóa thành dã thú.

    Sâm cố ý không hoàn toàn thú hóa chính vì muốn khiêu khích cùng chọc giận Phạm, hắn muốn Phạm phải biểu lộ bộ dáng nguyên thủy nhất của mình!

    Thú nhân không thú hóa căn bản không thể tên là thú nhân, chỉ có tự mình xác nhận năng lực của Phạm, Sâm mới hoàn toàn hết hi vọng, mới có thể an tâm giao Nặc Á cho y.

    “Ngay cả biến hóa cũng không dám sao?” Sâm khiêu khích nói, hàng mày rậm nhướng lên, hiện ra rõ ràng sự phóng túng cùng tự phụ của chủ nhân.

    Sâm có cánh mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, ngũ quan xuất sắc. Gương mặt trầm ổn tuấn lãng của Sâm lúc này tràn ngập biểu tình trào phóng, xem trong mắt Phạm, lại càng thêm kích thích phẫn nộ.

    “Ngươi muốn chết.” Âm thanh âm trầm đáng sợ giống như truyền tới từ lòng đất, đôi lục mâu âm lãnh của thú nhân tràn ngập ngọn hỏa diễm mãnh liệt, chuẩn bị bùng cháy cơn gió lốc kinh hoàng.

    Phạm nhẹ nhàng buông Nặc Á, chỉ thấy một giây tiếp theo, một tia kim quang hiện lên, một dã thú đen tuyền thật lớn đột ngột xuất hiện, phẫn nộ rít gào đột nhiên đánh về phía Sâm──

    Không ai thấy rõ Phạm biến hóa thế nào! Tốc độ của y thật sự quá nhanh!

    Sâm lập tức phản ứng lại── không cam lòng yếu thế cao giọng rít gào, biến hóa thành dã thú cùng Phạm quấn lấy nhau.

    Trong không khí dần dần lan tràn mùi máu tươi…

    Tất cả mọi người đều xem đến ngây người, không chỉ vì hình thú khổng lồ, cường hãn hơn thú nhân bình thường của Phạm, mà vì tiến công hung ác tàn bạo của nó, mỗi lần công kích cơ hồ đều muốn dồn Sâm vào chỗ chết!

    “Mau tách bọn họ ra!” Tát Khắc rống to một tiếng, lập tức hóa thành hình thú vọt tới. Đám người Lạc Y Đức lúc này cũng phản ứng. Thú nhân đánh nhau là chuyện thường, nhưng lần này bất đồng, Phạm thật sự muốn giết chết Sâm!

    “A──” Tộc nhân xông tới kêu thảm thiết một tiếng, bị cự thú màu đen quăng mạnh ra ngoài. Rất nhanh, lục đục lại có một ít tộc nhân bị cự thú đang phẫn nộ đánh bay ra ngoài.

    Nhóm thú nhân trẻ tuổi sung sức hoàn toàn bị chọc giận, tất cả đều gào rống đánh về phía Phạm, bọn họ đã sớm bất mãn với Phạm, mùi máu của đồng bạn lại càng kích thích thú tính của bọn họ! Trận quyết đấu của hai người nhanh chóng biến thành hỗn chiến!

    Bộ lạc nhất thời rối tung, một ít giống cái nhát gan đã bắt đầu hoảng sợ bật khóc── tiếng gào thảm thiết, tiếng rống, tiếng gầm gừ đan xen vào cùng một chỗ, quảng trường vốn diễn ra lễ chúc mừng giờ phút này lại biến thành đấu trường tu la đẫm máu!

    ── da lông cự thú màu đen lúc này đã hoàn toàn bị máu nhiễm đỏ, lưng cùng chân nó bị mấy con khuê báo cắn chặt; nhưng cự thú giống như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, nó điên cuồng cắn chặt một con khuê báo thật lớn khác ở dưới thân!

    “Dừng tay… dừng tay a!” Nặc Á phát ra tiếng kêu thê lương: “Dừng tay, đừng đánh! Phạm── mọi người dừng tay a!”

    Nặc Á không ngừng hô lớn, âm thanh gần như khàn khàn, những tộc nhân giống cái khác cũng gào theo Nặc Á. Nhưng thú nhân mất lí trí căn bản không nghe lời khuyên của bọn họ.

    Mây đen không biết từ khi nào che kín không trung, bầu trời tối đen ngay cả một tia ánh sáng cũng không thấy. Thế giới bao phủ trong bóng tối quỷ dị, lúc này một sinh vật tà ác thừa dịp bóng đêm im ắng bắt đầu phát động tiến công.

    “A a a── sâu! Là trùng tộc!” Đám người đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai!

    Bộ tộc khuê báo bất tri bất giác bị đám dị hình trùng xấu xí bao vây──

    Hoàn Chương 27.

    Thuộc truyện: Thú nhân tinh cầu