Thú nhân tinh cầu – Bộ 7 – Chương 28-30

    Thuộc truyện: Thú nhân tinh cầu

    0
    [Bộ 7]Thú Nhân Tinh Cầu 28

    *****

    “Chúng ta phải lập tức rời đi…” Bộ dáng Y Cách Tát Tư bối rối cực kỳ, thanh âm thống khổ làm người ta nghe mà không đành lòng.

    Lo lắng cùng tuyệt vọng giống như thủy triều bao phủ, giờ phút này trong đầu y chỉ có một ý niệm duy nhất là lập tức chạy về cốc mãnh sư; nhưng chết tiệc, khoảng cách từ cốc mãnh sư tới nơi này, lộ trình ít nhất cũng mất vài tháng, còn cánh y—— vì sao cố tình lúc này lại không thể bay!

    “Thực xin lỗi…” Y Cách Tát Tư run rẩy cúi đầu, chậm rãi áp môi mình lên trán bầu bạn: “Là sơ sẩy của ta… đều tại ta không tốt!” Toàn thân y đều buộc chặt, cơ thể lung lay sắp đổ.

    Y Cách Tát Tư ảo não cực kỳ, y hối hận không nên xúc động liền ôm Bội Ân, y thậm chí cái gì cũng không chuẩn bị tốt. Y nên cẩn thận hơn, sau khi giữ lấy Bội Ân nên lập tức trở về cốc mãnh sư mới đúng, như vậy cũng không đến mức lưu lạc gặp hoàn cảnh bất lực như bây giờ.

    —— là y hại Bội Ân!

    “Y Cách! Y Cách đừng như vậy… không phải lỗi của ngươi.”

    “Không, đều là ta làm hại ngươi.”

    “Y Cách Tát Tư!”

    “Ta không bảo vệ tốt ngươi…”

    Âm thanh bi thiết làm trái tim Bội Ân siết chặt. Y Cách Tát Tư của cậu a, vẫn luôn làm người ta yêu thương như vậy, luôn dồn hết thống khổ cùng trách nhiệm lên người mình.

    Cắn chặt răng, hốc mắt ngấn lệ. Bội Ân hít sâu một hơi, đưa tay đẩy mặt bầu bạn nhìn thẳng vào mình. Thú nhân có chút kháng cự, cuối cùng vẫn bắt đắc dĩ quay mặt qua.

    —— gương mặt tiều tụy, tóc tai rối loạn, còn có râu cùng vệt máu, hết thảy đều làm Y Cách Tát Tư nhìn thật không xong.

    Vỗ nhẹ gương mặt bị thống khổ giày vò. Cậu đã sớm biết Y Cách Tát Tư yêu mình, lại không ngờ cảm tình của y thuần túy cùng mãnh liệt như vậy, thâm tình tới vậy!

    Bội Ân cảm thấy mình là một bầu bạn không đủ tư cách—— tình yêu của mãnh sư đều phải đổi bằng máu tươi cùng nước mắt. Y Cách Tát Tư hiểu rất rõ điểm này, vì thế từng bước đều vô cùng cẩn thận, cẩn thận bảo toàn tình yêu vô cùng gian nan này. Còn cậu? Trừ bỏ trêu đùa cùng nghĩ cách quyến rũ bầu bạn, cậu có hiểu được thống khổ cùng bất lực trong lòng Y Cách Tát Tư? Hiện giờ hiểu ra thì cậu lại không làm được gì, ngược lại chính là căn nguyên cho sự tuyệt vọng cùng thống khổ của bầu bạn… Thật sự là châm chọc a.

    “Y Cách Tát Tư…” Bội Ân nhẹ nhàng gọi tên bầu bạn, nhìn thẳng vào ánh mắt hổ phách bao hàm tình cảm kịch liệt của đối phương.

    “Ngươi chán ghét đứa nhỏ sao?”

    Thật không ngờ Bội Ân lại hỏi như vậy, cơ thể Y Cách Tát Tư đột nhiên cứng đờ.

    Cảm nhận được phản ứng của y, Bội Ân ngược lại lại mỉm cười, dán mặt vào lòng ngực thú nhân, nhẹ nhàng nói: “Lúc đầu, ta cảm thấy ngươi rất thú vị. Rõ ràng gương mặt trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, nhưng tính tinh lại ác liệt, cực giống đám xú lão đầu ngoan cố trong bộ lạc.”

    “…” Y Cách Tát Tư không biết nên nói gì, hiện giờ y đang lo lắng muốn chết, không hiểu sao Bội Ân còn tâm tình nói đùa.

    “Sao đó, cùng ngươi ở chung ta mới phát hiện… ngươi thật cô độc.” Ngẩng đầu, Bội Ân ôn hòa nhìn đối phương: “Y Cách, ngươi không phát hiện đi, ánh mắt của ngươi thường xuyên lộ ra cảm xúc có tên là ‘tịch mịch’. Ngươi thường xuyên nhìn chằm chằm đám chim non mới nở, cứ vậy nhìn thật lâu; ngươi cũng không giết đám mẫu thú có thai, cùng đám tiểu thú đang nhao nháo đòi ăn.”

    “…”

    “Còn nữa a, đừng nhìn bộ dáng bên ngoài hung tợn cứ như muốn ăn thịt người, kỳ thật ngươi là một người rất ôn nhu. Nhớ rõ trước kia ngươi luôn rống lớn với ta không? Ngươi luôn bị ta chọc giận tới dậm chân, nhưng không có lần nào tổn thương ta.” Nhếch khóe miệng, Bội Ân lộ ra nụ cười ấm áp: “Ta thật cao hứng… Y Cách Tát Tư, có thể được ngươi chọn làm bạn lữ, ta thật sự phi thường phi thường cao hứng.”

    “Bội Ân…”

    “Chúng ta là bầu bạn.” Thong thả nhưng kiên định đặt lên bàn tay thô to ngăm đen của thú nhân, Bội Ân nắm chặt tay đối phương: “Vì thế có một số việc, chúng ta phải cùng nhau gánh vác.”

    “Không, ta——”

    “Suỵt.” Khẽ lắc đầu, Bội Ân biết Y Cách Tát Tư e ngại điều gì: “Mặc kệ đi nơi nào, ngươi cũng phải ở cùng một chỗ với ta. Ngươi có sợ cái chết không? Y Cách Tát Tư.”

    “…” Hầu kết hơi lăn lộn.

    “Không sợ.”

    Bội Ân mỉm cười, nụ cười này giống như băng tan tuyết chảy, xuân hoa nở rộ. Y Cách Tát Tư ngơ ngác nhìn bầu bạn, tựa hồ tất cả lo lắng cùng e ngại của y trong nháy mắt này đều biến mất không còn xót lại chút gì! Chỉ còn—— nụ cười sáng rực trước mắt.

    “Chúng ta không cần kháng cự đứa nhỏ, được không?” Thở một hơi thật dài, Bội Ân cầm bàn tay cứng ngắc của bầu bạn chuyển qua bụng mình, ánh mắt tràn ngập từ ái.

    “Cảm giác được không? Đây là đứa nhỏ của ngươi và ta, là bằng chứng chúng ta yêu nhau.”

    “Đứa nhỏ…” Y Cách Tát Tư đã hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, lòng bàn tay truyền tới độ ấm rất chân thực. Y nghĩ mình sẽ sợ hãi, vì đứa nhỏ trong bụng đang cắn nuốt sinh mệnh Bội Ân! chính là… giờ phút này, y lại cảm thấy thật hạnh phúc, ấm áp, cùng với…. cảm giác mong chờ từ tận đáy lòng.

    “Nếu trời xanh thật sự muốn ta dùng sinh mạng để đổi lấy đứa nhỏ này, ta cũng nguyện ý.” Ôm cơ thể trong nháy mắt cứng đờ của thú nhân, Bội Ân giống như đang an ủi mà vỗ nhẹ lên lưng Y Cách Tát Tư: “Đừng lo lắng, ta sẽ không lưu lại một mình ngươi. Mặc kệ đi đâu, ta sẽ luôn mang theo ngươi, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”

    Biết không? Chỉ cần ngươi vĩnh viễn đi theo ta, ta sẽ vĩnh viễn canh giữ bên cạnh ngươi, như vậy là đủ rồi. Sinh mệnh không cần biết dài hay ngắn, có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, mới là hạnh phúc.

    “Ân.” Nhắm mắt lại, ôm chặt người gầy yếu nhưng lại vô cùng cứng cỏi trong lòng, Y Cách Tát Tư biết mình thật may mắn, bởi vì tìm được Bội Ân, một nửa sinh mệnh của y.

    Không hề mong muốn nhưng một dòng chất lỏng ấm áp dâng trào trong đôi mắt hổ phách, dọc theo khóe mắt chảy xuống, trong suốt, mang theo độ nóng ấm áp.

    “Y Cách Tát Tư, trước khi vết thương trên cánh khỏi hẳn không được bay.”

    “… hảo.”

    “Không được miễn cưỡng chính mình.”

    “Ân.”

    “Thả ta xuống đi, ta bôi dược cho ngươi.”

    Ngoan ngoãn thả người xuống, Y Cách Tát Tư ngồi xếp bằng trên mặt đất, im lặng tùy ý để Bội Ân bôi dược lên vết thương trên người mình.

    “Có đau không?”

    “Không đau.”

    “Thật sự?” Bội Ân có chút hoài nghi, tuy cậu đã cố gắng phóng nhẹ lực đạo, nhưng đụng tới miệng vết thương vẫn đau đi? Dược vật Tác Lan Đặc đưa thật kì lạ, chất lỏng xanh lam còn dính dính hơn cả mỡ, bôi lên liền nhanh chóng bao trùm lấy vết thương.

    “Thật sự không đau…” Y Cách Tát Tư lắc đầu, y cũng cảm thấy thực kì quái, miệng vết thương bị bôi dược vật chỉ cảm thấy thực ấm áp, nhưng một chút cũng không đau; ngược lại những nơi khôi bôi dược lại đau một chút.

    “Bí dược của nhân ngư a, xem ra thật sự có hiệu quả. Hôm nay không chạy, nghỉ ngơi một đêm đi.”

    “Không được!” Y Cách Tát Tư đột nhiên bật dậy, không khỏi phân bua ôm lấy Bội Ân: “Không thể nghỉm chúng ta phải nhanh chóng chạy về cốc mãnh sư.” Chẳng sợ chỉ có một phần vạn cơ hội, y cũng không muốn bỏ qua.”

    “Ai…” Thở dài một hơi, Bội Ân biết không thể lay chuyển được bầu bạn quật cường: “Được rồi, nhưng nhớ kĩ ngươi đã đáp ứng ta, không được cậy mạnh.”

    “Ta biết.”

    “Này… Y Cách.” Đi trên đường, Bội Ân có chút nhàm chán: “Ngươi thích bảo bảo giống cái hay bảo bảo thú nhân?”

    “Ta không nghĩ tới.”

    “Hiện giờ nghĩ xem?”

    Nhíu mày suy nghĩ một hồi, Y Cách Tát Tư quả thật vẫn không xác định.

    “Ta nghĩ… hẳn là bảo bảo giống cái.”

    “Vì sao?”

    “Vì ngươi có thể thoải mái một chút.”

    “…”

    “Y Cách…”

    “Ân?”

    “Ta quá yêu ngươi…”

    “Này, đừng lộn xộn! Chúng ta đang chạy đi, đừng có quấy rối! A ái—”

    Hoàn Chương 28.

    CHƯƠNG 29

    Càng đi về phương bắc càng có thể cảm nhận sự thay đổi của khí hậu. Bội Ân từ nhỏ đã sinh sống ở phương nam ấm áp ẩm ướt, trong lúc nhất thời không thể thích ứng với điều kiện giá lạnh cùng khô ráo.

    “Khụ, khụ…”

    Âm thanh ho khan khe khẽ vừa vang lên, Y Cách Tát Tư đi ở phía trước lập tức dừng lại.

    Cùng với ánh mắt tràn ngập lo lắng, một đôi tay ấm áp nhanh chóng ôm lấy Bội Ân: “Sao lại ho khan, cơ thể có chỗ nào không thoải mái?”

    “Không có gì, đại khái là đêm qua hơi lạnh.” Bội Ân bâng quơ nói, nhưng sự thực không phải như vậy, gương mặt cậu lộ ra một mạt đỏ mất tự nhiên.

    “…” Y Cách Tát Tư không chịu đi tiếp, cứ vậy cùng bầu bạn mắt to trừng mắt nhỏ, thực rõ ràng không tin tưởng lí do thoái thác của đối phương.

    “Thật sự không có việc gì, chỉ hơi mệt chút thôi, lồng ngực hơi tức một chút…” Bội Ân bất đắc dĩ nhếch môi mỉm cười, thuận thế dựa vào người Y Cách Tát Tư.

    Cậu bụm miệng, lại một trận ho khan bùng lên nhưng bị cậu cố chặn lại… Cổ họng tràn ngập mùi máu, Bội Ân lén lau vết máu bên khóe môi, trái tim dần dần trầm xuống. Cơ thể cậu đang nhanh chóng suy nhược, tốc độ nhanh tới mức cậu trở tay không kịp. Giống như chỉ qua một đêm, cậu từ thanh niên tinh thần phấn chấn trở thành một lão nhân sức lực gầy yếu không thể chống đỡ nổi.

    Mệt chết đi… lại còn thực khó chịu…

    Nhắm mắt lại, Bội Ân lẳng lặng rúc vào lòng ngực bầu bạn. Y Cách Tát Tư mỗi ngày đều ép cậu ăn một đống lớn thức ăn, còn nhìn chằm chằm đến khi cậu nuốt hết số thực vật cùng thảo dược kỳ quái vào bụng mới bằng lòng bỏ qua. Có đôi khi cậu no đến không không nổi, lén lén lúc Y Cách Tát Tư không để ý sẽ ói ra một chút. Nhưng mặc dù ăn điên cuồng đến vậy, số thức ăn đó cũng hệt như quăng vào động không đáy, cơ thể cậu cũng không béo lên chút nào, ngược lại ngày càng gầy yếu hơn.

    Bội Ân hiểu, đấy là vì đứa nhỏ cơ khát hấp thu năng lượng trong cơ thể cậu, là phương thức sinh trưởng của mãnh sư, nhưng tốc độ khôi phục cơ thể của cậu rõ ràng không theo kịp tốc độ đứa nhỏ hấp thu năng lượng.

    “Cơ thể ngươi thực nóng.” Như đang ẩn nhẫn điều gì, âm thanh Y Cách Tát Tư nghe có vẻ rất áp lực: “Hôm nay không chạy đi, hảo hảo nghỉ ngơi.” Nói xong, y đột nhiên ôm lấy Bội Ân. Trừ bỏ cánh cốt bên phải còn chưa lành hẳn, những vết thương khác trên người y đã không sai biệt lắm.

    Bội Ân gật gật đầu, cơn mệt mỏi rất nhanh ập tới, cậu một lần nữa nhắm mắt lại, vùi vào lòng ngực bầu bạn, cảm thụ độ ấm truyền tới từ người đối phương.

    Rất nhanh, Y Cách Tát Tư tìm được một sơn động bí ẩn. Trong động thực sạch sẽ, chính là đối với mãnh sư thì quá nhỏ hẹp. Không để ý nhiều, Y Cách Tát Tư tìm một ít cỏ khô cùng lá cây trở về phủ trên mặt đất làm một cái giường đơn giản, sau đó lại cẩn thận phủ một lớp da thú; sắp xếp xong hết thảy, y mới cẩn thận ôm Bội Ân vào sơn động.

    Bội Ân nhắm chặt mắt, Y Cách Tát Tư biết bầu bạn đã ngủ say. Cảm giác hô hấp cùng làn da cậu vẫn còn nóng bừng, Y Cách Tát Tư quyết định mạo hiểm tới bộ lạc thú nhân ở phụ cận tìm chút dược vật. Nhẹ nhàng hôn lên mặt bầu bạn, tiếp đó tìm chút nhánh cây che chắn cửa hang, kiểm tra không sai sót chút nào y mới vội vã ly khai.

    Đêm rất lạnh, không khí truyền tới hơi lạnh thấu xương. Bội Ân trong cơn mê mang vô thức co rụt thành một đoàn, giây tiếp theo, cơ thể lập tức được ôm vào một khối ấm áp.

    Y Cách Tát Tư tận hết khả năng ôm lấy bầu bạn, y nắm lấy tay cùng chân đã lạnh băng của Bội Ân, tinh tế xoa nắn, thầm nghĩ nhanh chóng làm đối phương ấm áp hơn.

    Chà xát một hồi, cảm giác cơ thể dưới thân dần dần ấp áp lại, cơ thể cũng mềm mại, lúc này Y Cách Tát Tư mới thở phào một hơi. Mỗi lần Bội Ân ngủ mãi không tỉnh thế này, y rất sợ, y sợ người trong lòng sẽ vĩnh viễn yên lặng ngủ say như thế.

    Bỗng dưng, cơ thể gầy yếu trong lòng ngực hơi run rẩy một chút, trái tim Y Cách Tát Tư cũng theo đó mà siết chặt. Y biết Bội Ân cho dù đang ngủ cũng phải thừa nhận thống khổ rất lớn… Bầu bạn của y thực kiên cường, cho tới giờ chưa từng kêu đau, chỉ yên lặng thừa nhận… Y Cách Tát Tư không biết mình có thể chịu đựng loại tra tấn này được bao lâu, mỗi lần thấy Bội Ân cau mày lộ ra biểu tình thống khổ, trái tim y đau đớn như bị xé rách, trời mới biết y muốn thay Bội Ân chịu đựng sự thống khổ này cỡ nào!

    Không bao lâu, đôi ngươi đen láy xinh đẹp mở ra, con ngươi trong suốt luôn tràn ngập ý cười, giống như hết thảy thống khổ cùng đau đớn chưa hề tồn tại.

    “Y Cách…” Bội Ân vừa định đứng dậy cho bầu bạn một nụ hôn thì miệng đã bị uy một loại dược đắng ngắt. Cậu trẻ con thè lưỡi, hàng mi thanh tú nhíu chặt, vẻ mặt ủy khuất: “Ngươi cho ta ăn gì vậy, đắng quá a.”

    “Dược hạ sốt.”

    Trong lòng khẽ run, Bội Ân lập tức quay đầu trừng người nào đó: “Ngươi lại chạy tới bộ lạc thú nhân?”

    Biết không thể gạt được ánh mắt bầu bạn, Y Cách Tát Tư do dự nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận.

    “Không phải nói đừng kinh động thú nhân sao? Ngươi có bị thương không——” Bội Ân vội vàng sờ soạng cơ thể Y Cách Tát Tư, lúc sờ đến lưng thú nhân, cậu đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng ánh mắt không chút gợn sóng của bấu bạn, chậm rãi rút tay về… Máu tươi, máu đỏ rực chói mắt, dính đầy trên tay.

    “Không có việc gì, chỉ bị đâm một chút. Sừng của đám thú nhân này cũng không sắc bén lắm.” Y Cách Tát Tư kéo bả vai bầu bạn, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, giải thích: “Ta không động thủ với bọn họ, thật sự. Tìm được thứ cần tìm, ta liền ly khai.”

    “Ngươi… Y Cách, ngươi làm ta phải nói gì bây giờ…” Bội Ân xoa khóe mắt cay xè, vội vàng lấy bí dược trị thương trong lòng ra. Cậu hiểu Y Cách Tát Tư vì mình mới làm như vậy.

    Cốc mãnh sư ở phương bắc xa xôi, một đường đi bọn họ phải băng qua rất nhiều lãnh địa thú nhân. Mọi người đều biết, mãnh sư là đối tượng bị tất cả thú nhân căm hận; nhất là mãnh sư bị thương mang theo bầu bạn mang thai, một khi bị phát hiện, cậu cùng Y Cách Tát Tư lập tức sẽ bị đám thú nhân phẫn nộ không chút lưu tình đuổi đi!

    Lúc đi ngang một khu rừng rậm—— Y Cách Tát Tư vì cậu mà mạo hiểm xông vào khu vực săn bắn của thú nhân, kết quả bị phát hiện. Vì bảo hộ cậu, cùng không muốn để miệng vết thương còn chưa lành một lần nữa bị tét ra, Y Cách Tát Tư chọn lựa ẩn nhẫn—— y mặc kệ nhóm thú nhân dùng ngôn ngữ thô lỗ mắng chửi, khiêu khích, từ đầu tới đuôi không nói một lời, chỉ che chở cậu chạy khỏi khu rừng kia… Nhớ lại tình cảnh khi đó, Bội Ân nhịn không được ủy khuất muốn khóc. Mãnh sư rõ ràng là sinh vật cao ngạo ngang ngược như vậy, không cúi đầu với bất cứ kẻ nào, chính là đối mặt với sự vũ nhục của bộ tộc thú nhân nhỏ yếu, Y Cách Tát Tư lại chọn lựa im lặng.

    “Đừng tới bộ lạc thú nhân nữa, đáp ứng ta.” Bôi dược xong, Bội Ân dựa vào lòng ngực bầu bạn, âm thanh tràn ngập tức giận cùng buồn bực. Cơ thể đau đớn khó chịu thế nào cậu cũng chịu được, chính là cậu không muốn Y Cách Tát Tư vì cậu mà chịu chút ủy khuất nào.

    “Ta tận lực.” Thở dài một hơi, Y Cách Tát Tư làm sao không hiểu ý tưởng của bầu bạn. Tựa như Bội Ân nguyện ý vì y mà trả giá bằng sinh mệnh; y vì Bội Ân, ngay cả sinh mệnh này cũng không cần, huống chi là chút tự tôn nhỏ nhoi của mãnh sư?

    Hôn tóc bầu bạn, Y Cách Tát Tư thầm thề trong lòng—— mặc kệ kết quả thế nào, y tuyệt đối không sống một mình trong thế giới không có Bội Ân!

    Bóng đêm càng lúc càng âm trầm, hai người ai cũng không định ngủ.

    Bội Ân hơi khép mắt suy nghĩ, nhìn qua giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, chút có chút không nói chuyện với Y Cách Tát Tư.

    “Y Cách, cốc mãnh sư là nơi thế nào.”

    “Là một sơn cốc xinh đẹp.”

    “Đẹp cỡ nào?”

    “Có rất nhiều hoa đi, ta không nhớ rõ.” Y Cách Tát Tư lắc đầu, sơn cốc xinh đẹp trong kí ức trước đây đã sớm mơ hồ không rõ.

    “Đó là nơi ẩn núp của ấu tử mãnh sư, cũng là… nấm mồ của mãnh sư.”

    “…nơi ẩn núp?”

    “Ân.” Y Cách Tát Tư nhớ lại tình cảnh mình một mình ở cốc mãnh sư trước kia: sơn cốc trống trải, trừ bỏ y không còn ai khác, ngay cả bóng chim cũng không có; trong cốc rải rác thi hài bị phong hóa của mãnh sư trưởng thành, được gió đêm hông khô… kia không phải kí ức tốt đẹp gì.

    “Không có mãnh thú lớn dám bước vào cốc mãnh sư. Ở trong cốc, ấu thú sẽ được an toàn, bọn nó có thể bình an lớn đến lúc có đủ năng lực để bảo vệ bản thân. Nhưng chỉ cần bước ra khỏi cốc mãnh sư, bọn nó phải đối mặt với rừng rậm nguy hiểm khôn lường cùng đám mãnh thú ăn thịt. Không ai dạy mãnh sư ấu tử nên làm thế nào, bọn nó chỉ có thể tự tìm tòi phương thức sinh tồn. Mãnh sư…. đều lớn lên như vậy.”

    Bội Ân một lúc thật lâu vẫn không mở miệng nói chuyện, cậu lẳng lặng nghe Y Cách Tát Tư kể lại những kinh nghiệm vất vả trước kia, trong lòng không thể nói rõ là tư vị gì. Lần đầu tiên, cậu do dự, không biết quyết định sinh đứa nhỏ của mình rốt cuộc là đúng hay sai—— nếu cậu cùng Y Cách Tát Tư đều rời đi, như vậy đứa nhỏ của bọn họ có phải cũng lặp lại vòng tuần hoàn bi thảm này… Cô độc trong sơn cốc, vì sinh tồn mà đau khổ giãy dụa, đứa nhỏ liệu có oán hận cậu không? Oán hậu cậu cùng Y Cách Tát Tư đã nhẫn tâm bỏ nó lại?

    Bảo bảo, ngươi nhất định phải kiên cường a. Bội Ân vuốt ve phần bụng hơi lộ ra, lặng lẽ nói chuyện với đứa nhỏ trong bụng. Đứa nhỏ này nói thế nào cũng là sinh mệnh kéo dài của cậu cùng Y Cách Tát Tư, vì thế, nhất định sẽ kiên cường sống sót.

    Gió đêm gào thét thổi qua, mang đến mối nguy hiểm nào đó——

    “…” Đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Y Cách Tát Tư bỗng nhiên mở mạnh mắt ra, nhanh chóng nhảy dựng khỏi mặt đất. Y khom người chắn trước mặt Bội Ân, hướng cửa hang bày ra tư thái đề phòng.

    “Làm sao vậy?”

    “Đám thú nhân đuổi tới.”

    Trái tim Bội Ân trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, cậu nắm chặt cánh tay bầu bạn, gương mặt trắng bệt. Lại tới nữa sao? Cậu phải trơ mắt nhìn Y Cách Tát Tư bị nhục nhã một lần nữa sao?

    “Mãnh sư—— cút đi——”

    “Cút!”

    “Mãnh sư khốn khiếp! Cường đạo chết tiệt!”

    Nhóm thú nhân đứng xa xa ở ngoài sơn động kêu la, bọn họ truy theo vết máu của Y Cách Tát Tư đến được nơi này. Nhớ tới ban ngày nhìn thấy đôi cánh bị chặt đứt của mãnh sư, đám thú nhân cảm thấy đây là cơ hội tốt để đuổi người đi. Bất quá đối phương dù sao cũng là mãnh sư, mặc dù bị thương, sức mạnh của mãnh sư vẫn rất khủng khiếp, thú nhân biết rõ mình không đủ thực lực chiến đấu với đối phương.

    “Cút đi——”

    “Cút—— cút! Cút khỏi khu rừng này!”

    “Mãnh sư khốn khiếp, cút——”

    Tiếng chửi rủa ngày càng lớn, thậm chí có người bắt đầu ném đá cùng nhánh cây vào trong sơn động, đất cát từ nóc sơn động rớt xuống làm Bội Ân bị sặc, không ngừng ho khan.

    “Rống——” Y Cách Tát Tư rốt cuộc không thể nhịn được nữa, y lớn tiếng rống giận, trong nháy mắt biến thành mãnh sư thật lớn. Bởi vì biến thân nên miệng vết thương trên cánh lần thứ hai bị xé rách, máu tươi rất nhanh nhiễm đỏ cánh phải.

    “Rống rống——” Cảm giác sức nhẫn nại của mình sắp đạt tới cực hạn, Y Cách Tát Tư rất muốn cứ vậy liều lĩnh xông ra, xé xác tất cả đám thú nhân không biết trời cao đất rộng bên ngoài!

    “Đừng—— Y Cách!” Bội Ân vội vàng ôm lấy bầu bạn xúc động, cơ thể cậu run rẩy kịch liệt, vùi đầu vào bộ lông vàng óng đau khổ cầu xin: “Đừng đánh nhau với bọn họ! Y Cách, chúng ta đi! Chúng ta rời khỏi nơi này đi!” Cho dù là thêm một phút giây nào cậu cũng không chịu nổi nữa!

    “Rống——” Chính là cơ thể ngươi? Mãnh sư gầm nhẹ, dùng ánh mắt trao đổi với bầu bạn.

    “Cơ thể ta không có việc gì, đã tốt hơn nhiều rồi.” Lắc đầu, Bội Ân vẫn ôn chặt bầu bạn: “Chúng ta mau đi đi, ở đây… ta cảm thấy thật khó chịu.”

    Trong cổ họng không ngừng tràn ra những tiếng kêu khẽ không cam lòng, Y Cách Tát Tư phát tiết một trận, cuối cùng vẫn cúi người xuống. Bội Ân lập tức hiểu ý, túm lấy lông chim trên cổ mãnh sư để leo lên lưng y.

    Sau một tiếng rống cao vút, chỉ thấy một mũi tên hoàng kim lao vút ra khỏi sơn động, nhoáng qua trước mắt mọi người một cái, trong nháy mắt chìm vào màn đêm âm u——

    Hoàn Chương 29.

    CHƯƠNG 30

    Một tháng sau——

    Ngày mới tờ mờ sáng, bầu trời mênh mông rải rác mấy vì sao. Y Cách Tát Tư ôm Bội Ân, phong trần mệt nhọc, bộ dáng tiều tụy mệt mỏi rã rời.

    Bầu bạn trong lòng đã mê man bất tỉnh, tình trạng ngày một nghiêm trọng, Y Cách Tát Tư không biết rốt cuộc có tính là bất thường hay không. Có vài giống cái rất nhanh có thể phát hiện hoài bảo bảo mãnh sư; vài người thì phải qua vài tháng mới bắt đầu xuất hiện phản ứng thống khổ khi mang thai. Bội Ân của y ngay từ đầu đã bị tra tấn mệt mỏi đến không chịu nỗi.

    Sau khi miệng vết thương trên cánh vừa khép lại, Y Cách Tát Tư lập tức bay về cốc mãnh sư. Y biết càng kéo dài, vỏ ngoài của trứng trong cơ thể Bội Ân sẽ càng cứng hơn. Hiện giờ y chỉ cầu nguyện có kỳ tích xuất hiện, cầu nguyện thức ăn đặc biệt trong cốc mãnh sư có thể ngăn cản trứng mãnh sư chất hóa trong cơ thể Bội Ân. Chỉ cần có thể làm Bội Ân không còn thống khổ, y Cách Tát Tư sẽ không do dự làm như vậy, cho dù bảy tháng kế tiếp y phải không ngừng dùng máu mình để chống đỡ Bội Ân cùng đứa nhỏ trong bụng cậu.

    “Bội Ân, tỉnh tỉnh.” Y Cách Tát Tư đưa tay xoa mồ hôi trên trán bầu bạn, nhẹ nhàng vỗ má cậu: “Chúng ta sắp tới cốc mãnh sư rồi.”

    “… ân” Âm thanh yếu ớt, mệt mỏi vô lực. Bội Ân mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt lo lắng của Y Cách Tát Tư—— tóc tai lộn xộn, đôi mắt tiều tụy đen thui, còn mớ râu ria lồm xồm trên cằm đều làm gương mặt vốn anh tuấn trở thành nhếch nhác không thôi.

    Bội Ân nhịn không được bật cười ‘khúc khích’, cậu ôm cổ bầu bạn, dán mặt bên gáy cổ đối phương nhẹ giọng trêu chọc: “Y Cách, ngươi càng lúc càng xấu nha.”

    Y Cách Tát Tư có chút vô ngữ, y mỗi ngày không phải vội vàng chạy đi thì chính là hầu hạ Bội Ân, làm sao có thời giờ để ý chính mình, cho dù có thời gian y cũng không có tâm tình kia.

    “Sắp đến rồi sao?”

    “Ân, chúng ta sắp tới rồi.” Y Cách Tát Tư dừng một chút, ôm chặt Bội Ân trong lòng, âm thanh có chút run rẩy: “Ngươi sẽ không có việc gì.”

    “Y Cách, chúng ta sau này đứng đi nữa, cứ ở lại cốc mãnh sư đi.” Đổi một tư thế thoải mái, Bội Ân thản nhiên nói. Cậu biết rõ thời gian của mình không còn nhiều. Lựa chọn cốc mãnh sư là nơi ngủ yên tựa hồ là lựa chọn không tồi.

    “Không…” Cắn răng, Y Cách Tát Tư tựa hồ đang ố gắng kiềm chế tình tự quá kịch liệt trong cơ thể. Y hiểu lời này của Bội Ân có dụng ý gì, nhưng y không muốn cứ từ bỏ như vậy, y sẽ vì sinh mệnh của Bội Ân mà kiên trì tới một khắc cuối cùng.

    “Đừng từ bỏ, Bội Ân. Ta còn muốn mang ngươi đi thiệt nhiều nơi, mang ngươi đi du lịch cả đại lục này.”

    Gương mặt nháy mắt hiện lên một tia sáng, nhưng rất nhanh liền ảm đạm. Bội Ân cười cười, nói ‘hảo’ một tiếng, nhưng trong lòng hiểu rất rõ, cậu không có cơ hội như vậy.

    Ôm chặt bầu bạn trong lòng, Y Cách Tát Tư càng ra sức đập cánh, bay nhanh về phía sơn cốc đắm chìm trong nắng sớm các đó không xa——

    Bầu trời vào buổi sớm có màu trắng ngà, dần dần bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng đỏ; trên đại địa mênh mông, cỏ cây hơi rung động, xung quanh đều được bao phủ trong ánh bình minh thần bí.

    Dần dần, cốc mãnh sư ngày càng gần hơn—— ngọn núi phủ cây cối xanh um tươi tốt, cùng biển hoa nở rộ rực rỡ, rất nhanh liền tiến vào ánh mắt sửng sốt của Y Cách Tát Tư.

    Làn gió ấm áp phất qua gò má, mang đến hương thơm của hoa cỏ trên núi cùng làn không khí tươi mới. Xa xa, lờ lờ có tiếng trẻ con thanh thúy như chuông bạc truyền tới, vui cười, la hét ầm ĩ…

    Y Cách Tát Tư ngây ngẩn cả người—— đứa nhỏ! Cốc mãnh sư còn có những người khác!

    Bầu bạn trong lòng đột nhiên nhăn mày, thống khổ rên một tiếng. Y Cách Tát Tư lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng bay về phía phát ra âm thanh. Rất nhanh, băng qua một đám cây cối cao lớn sum suê, Y Cách Tát Tư thấy được hình ảnh làm y kinh ngạc bội phần——

    Trong biển hoa, một đứa nhỏ giống cái cười ha ha, lung tung vuốt ve cục bông trong lòng. Phía sau là một thiếu niên thú nhân, chỉ khoảng bảy, tám tuổi, ánh mắt có thần, gương mặt nghiêm túc, biểu lộ ra vẻ trầm ổn cùng sức mạnh siêu việt. Nhìn kỹ, phía sau lưng thiếu niên là đôi cánh vàng kim, Y Cách Tát Tư lại cả kinh, thiếu niên là thú nhân mãnh sư!

    Giờ phút này, trên gương mặt có vẻ nghiêm túc lạnh lùng của thiếu niên lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sủng nịch nhìn bé con chơi đùa trong biển hoa… Bỗng dưng, một cái đầu đỏ rực ló ra, kêu nhỏ một tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người, bổ ngào đánh gục người ở sau lưng mình.

    Y Cách Tát Tư lúc này mới kinh ngạc phát hiện, trong lòng đứa nhỏ giống cái cư nhiên là một mảnh sư nhỏ tuổi! Tiểu mãnh sư toàn thân phủ kín lông vũ màu đỏ ánh kim, giống như một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt!

    Cho tới giờ chưa từng nghe nói có mãnh sư cánh đỏ! Y Cách Tát Tư kinh ngạc đến không nói nên lời, y nghĩ thế giới này đã sớm không còn mãnh sư, mà hiện giờ, thiếu niên mãnh sư cùng ấu tử đỏ rực kia vẫn còn sống sờ sờ trước mắt! Cốc mãnh sư… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Y Cách Tát Tư bất tri bất giác bay về phía bọn nhỏ. Mãnh sư thiếu niên là người đầu tiên phát hiện y, vẻ mặt đề phòng, nghiêng người che trước mặt hai đứa nhỏ kia. Nhưng tiểu giống cái có đôi mắt hoàng kim thì không sợ người lạ, bé cười hì hì chạy tới, kéo tay Y Cách Tát Tư.

    “Thúc thúc đi theo ta.” Âm thanh mềm mại, cơ hồ ngọt tới mức thấm vào lòng người.

    Y Cách Tát Tư cúi đầu, chống lại ánh mắt trong suốt tràn ngập tò mò. Bé con lôi kéo tay y, gương mặt nhỏ nhắn chưa to bằng bàn tay nghiêng qua một bên, kiễng mũi chân cố gắng nhìn rõ bầu bạn trong lòng mình.

    Gió mát thổi qua, Y Cách Tát Tư nghe thấy hơi thở xa lạ mà quen thuộc—— trên người đứa nhỏ này có mùi mãnh sư, bé con này cũng là đứa nhỏ mãnh sư.

    “Mau tới ~ mau tới a…” Bé con đi trước lôi kéo tay Y Cách Tát Tư, tiểu mãnh sư màu đỏ rống một tiếng, hưng phấn đi sau lưng y, không ngừng đẩy đẩy. Chỉ có mãnh sư thiếu niên coi như bình tĩnh, yên lặng đi ở bên cạnh, ánh mắt không chớp nhìn Bội Ân đang than nhẹ trong lòng Y Cách.

    Trong phòng ốc xinh xảo tọa lạc ở trung tâm sơn cốc.

    Nam tử trẻ tuổi đang bận rộn trong ốc, nhìn thấy Y Cách Tát Tư thì hơi lắp bắp kinh hãi, nhưng rất nhanh trấn định lại.

    “Keister.” Nam tử dừng việc đang làm, nói với mãnh sư thiếu niên: “Gọi bọn Đề Khắc Tư cùng Ngang về.”

    Thiếu niên gật đầu rời đi, còn nam tử trẻ tuổi thì lập tức mỉm cười thân thiết, nghênh đón Y Cách Tát Tư cùng Bội Ân vào phòng.

    “Norah, đi lấy chút thức ăn nước uống đi.” Nam tử vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng của đứa nhỏ giống cái, còn khen ngợi: “Ngươi làm tốt lắm.” Sau đó mới nhướng mi, ôm tiểu mãnh sư màu đỏ bướng bỉnh vừa nhào lên lưng mình bám chặt không buông xuống: “Al Reid, đừng náo loạn, ngoan ngoãn chờ trong phòng nga.”

    “Ngươi là…” Thấy nam tử nhất thời bận rộn làm cái này, bảo cái kia, Y Cách Tát Tư nhịn không được chủ động mở miệng hỏi. Y thực sự rất gấp, thực khẩn cấp muốn biết cốc mãnh sư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trực giác của thú nhân rất chuẩn xác, Y Cách Tát Tư có dự cảm hết thảy mọi chuyện đều có quan hệ với mãnh sư!

    “A, thật có lỗi. Ngươi nhất định chờ sốt ruột.” Nam tử áy náy mỉm cười: “Ta gọi là Selair. Như ngươi thấy, một nhà chúng ta đều ở cốc mãnh sư. Bầu bạn của ta gọi là Đề Khắc Tư, là mãnh sư.”

    “Đề Khắc Tư…” Y Cách Tát Tư yên lặng nhớ kĩ tên này, tầm mắt vừa chuyển, chỉ vào đứa nhỏ xinh đẹp gọi là Norah cùng tiểu mãnh sư màu đỏ đang tò mò quất quất cái đuôi ngồi ngay trước mặt mình, có chút khẩn trương đặt câu hỏi: “Bọn nó là đứa nhỏ của ngươi?”

    “Norah là đứa nhỏ của ta cùng Đề Khắc Tư.” Selair vừa giải thích vừa không rãnh tay, lục lọi tìm thuốc trị thương: “Al Reid, chính là đứa trước mặt ngươi, nó là đứa nhỏ của Ngang cùng Arcelor. Ngang là một thú nhân mãnh sư khác, cùng bầu bạn Arcelor cũng đang ở cốc mãnh sư. Đúng rồi, còn đứa nhỏ lớn lớn một chút vừa chạy đi gọi là Keister, nó cũng là đứa nhỏ của Ngang.”

    “Trước bôi chút dược đi.” Selair có chút lo lắng nhìn mãnh sư trẻ tuổi trước mặt: “Ngươi… tình huống của ngươi thoạt nhìn thật không xong.” Đâu chỉ là không xong, đối phương vẻ mặt vô cùng mỏi mệt, trên người chi chít miệng vết thương lớn nhỏ, chân trái có một vết thương nghiêm trọng, thậm chí đã bắt đầu thối rữa.

    “Ta không sao.” Y Cách Tát Tư vội vàng lắc đầu, ôm bầu bạn cẩn thận hộ trong lòng bế ra, túm chặt cánh tay Selair, khẩn cầu nói: “Ngươi sanh đứa nhỏ mãnh sư mà không có chuyện gì, nhất định có phương pháp đặc biệt! Nói cho ta biết, xin ngươi nói cho ta biết!”

    “Ngươi trước đừng kích động.” Selair nhẹ giọng trấn an đối phương: “Kỳ thật ta cũng không rõ lắm, bất quá ngươi yên tâm, ta đã bảo Keister đi tìm bọn Arcelor, Arcelor có biện pháp.” Selair cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt nhắm chặt của Bội Ân: “Bầu bạn của ngươi, gọi là gì?”

    “Bội Ân.”

    “Bội Ân… Bội Ân của ngươi sẽ không có việc gì.” Selair ôn nhu nói, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua gò má lạnh băng của đối phương: “Đứa nhỏ của các ngươi cũng không có việc gì, hết thảy sẽ tốt.”

    Hoàn Chương 30.

    Thuộc truyện: Thú nhân tinh cầu