Thú nhân tinh cầu – Bộ 7 – Chương 37-39

    Thuộc truyện: Thú nhân tinh cầu

    0
    [Bộ 7]Thú Nhân Tinh Cầu 37

    *****

    Thẳng đến sáng sớm, phụ thân xui xẻo, đáng thương, chịu đủ giày vò, đứa nhỏ chưa sinh ra đã bị đánh ngất—— Y Cách Tát Tư, rốt cuộc tỉnh lại.

    Gáy còn ẩn ẩn truyền tới cơn đau đớn, Y Cách Tát Tư thầm mắng một tiếng, nâng mắt lên, không chút báo động chống lại một đôi mắt hổ phách to tròn chớp chớp.

    Trong nháy mắt, Y Cách Tát Tư cứng người, ánh mắt tràn ngập tình tự không dám tin. Hầu kết y gian nan lăn lộn, chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt thủy chung không rời khỏi tiểu Lôi Nhân Tư.

    Đây là đứa nhỏ của y! Đứa nhỏ Bội ân vì y mà sinh ra! Trời ạ, y không phải đang nằm mơ đi!

    Nhìn vẻ mặt kích động lại ngây ngốc nhưng không có bất cứ hành động nào của phụ thân; tiểu Lôi Nhân Tư mím mím miệng, trong tầm mắt chuyên chú của Y Cách Tát Tư chậm rãi đi tới bên người đối phương.

    Nhu nhu mắt, cơ thể bé con mềm nhũn dựa vào lòng ngực phụ thân. Nháy mắt, cơ thể Y Cách Tát Tư lại càng cứng nhắc hơn, y cuống cuống tay chân muốn ôm đứa con, chính là lúc đụng tới cơ thể non non mềm mềm của bé con, lại đột ngột co rụt lại—— y sợ mình không thể khống chế lực đạo mà làm tổn thương tiểu bảo bối trong lòng.

    Nhận được ánh mắt cầu xin giúp đỡ của bầu bạn, Bội Ân phốc xích một tiếng, bật cười: “Không có việc gì, ôm một cái… Y Cách, Lôi Nhân Tư chờ ngươi thật lâu.” Có chuyện Bội Ân không nói ra, kỳ thật lúc Y Cách Tát Tư hôn mê, tiểu Lôi Nhân Tư luôn cố nén cơn buồn ngủ vẫn chờ bên cạnh y, bé con thủ suốt một đêm để chờ phụ thân tỉnh lại.

    Bội Ân thật sự kinh ngạc, không không ngờ mãnh sư bảo bảo lại hiểu chuyện như vậy. Theo lời Arcelor, lúc tiểu Al sinh ra rất mơ hồ: mỗi ngày trừ bỏ ăn uống chính là bị Ngang ôm lắc lư khắp nơi; thẳng đến khi sáu tháng bé mới miễn cưỡng phân biệt được người xung quanh. Nhưng Lôi Nhân Tư bất đồng, Lôi Nhân Tư biết rõ Y Cách Tát Tư là phụ thân của mình. Lúc Arcelor đưa thức ăn tới, bé con không thèm cắn một ngụm, Bội Ân đoán là bé muốn chờ Y Cách Tát Tư tỉnh lại, ăn phần thức ăn đầu tiên mà phụ thân cho bé đi.

    “Nó ăn gì chưa?” Y Cách Tát Tư nhẹ giọng hỏi, bàn tay to yêu thích không thôi vuốt ve sau lưng đứa con. Lưng đứa con có một đôi cánh cốt mềm mại, mặt trên bao phủ một tầng lông tơ vàng nhạt mềm mại, dấu hiệu cho thân phận thú nhân giống đực của đứa nhỏ.

    Bội Ân lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: “Không có, Arcelor có chuẩn bị thức ăn, nhưng nó một ngụm cũng không đụng tời.”

    Y Cách Tát Tư cúi đầu liếc nhìn đứa con một cái, đột nhiên rút tay lại cắn một ngụm. Máu tươi nhất thời nhỏ giọt, rất nhanh chảy ướt cả tay phải, Bội Ân nhìn tới ghê người. Tiểu Lôi Nhân Tư đang bùn ngủ đột nhiên mở to mắt. Bàn tay bé nhỏ ôm lấy cánh tay phụ thân, sáp tới hệt như một con dơi con, ra sức mút máu từ miệng vết thương.

    “Y Cách…” Bội Ân có chút lo lắng, cậu biết lúc mang thai cần dùng máu Y Cách Tát Tư để duy trì thể lực, nhưng cậu chưa từng nghe nói, mãnh sư bảo bảo mới sinh cũng duy trì nhờ vào máu phụ thân.

    “Không có việc gì.” Y Cách Tát Tư thản nhiên giải thích: “Tình huống này thực bình thường, Lôi Nhân Tư lúc còn trong bụng ngươi từng uống máu của ta, nhất thời vẫn chưa sửa được, qua một thời gian thì tốt rồi.” Y nói, biểu tình trên mặt lại càng ôn nhu, tràn ngập từ ái nhìn bé con trong lòng.

    “Đủ rồi!” Thấy đứa con không hề có ý tứ ngừng lại, Bội Ân vội vàng tiến tới bế bé trở về. Tiểu Lôi Nhân Tư phát ra tiếng nức nở kháng cự, ngay cả biểu tình của Y Cách Tát Tư cũng có chút bất mãn.

    “Tuyệt đối không được uy nó uống máu nữa!” Bội Ân nghiêm mặt, trong lòng phi thường tức giận. Khoảng thời gian này bầu bạn đã không hảo hảo nghỉ ngơi, cơ thể rõ ràng tiều tụy hơn rất nhiều. Đứa con mới xinh không biết tiết chế cũng không trách, nhưng Y Cách Tát Tư đã là người lớn, chẳng lẽ còn không biết tự chiếu cố bản thân?

    “Chính là, Bội Ân…” Y Cách Tát Tư còn định nói thêm, đã bị ánh mắt sắc bén của bầu bạn làm y yên lặng nuốt lời muốn nói trở vào bụng.

    Ánh mắt Lôi Nhân Tư đảo qua đảo lại giữa Bội Ân cùng Y Cách Tát Tư, cuối cùng ý thức được trong nhà này rốt cuộc là ai làm chủ, thức thời ngậm miệng lại. Bé ngáp một cái, xoa xoa mắt, thoải mái nằm trong lòng ngực Bội Ân.

    Y Cách Tát Tư miễn bàn có bao nhiêu hâm mộ, y vươn tay vừa định ôm đứa con đã bị Bội Ân gạt ra.

    “Trên tay ngươi còn dính máu.” Trừng mắt lườm bầu bạn, ánh mắt Bội Ân vẫn còn chút tức giận. Cậu không muốn mùi máu tươi lại kích kích đứa con—— lỡ như để Lôi Nhân Tư dưỡng thành thói quen thì làm sao bây giờ? Y Cách có bao nhiêu máu để đút cho tiểu mãnh sư uống mỗi ngày?

    Phụ thân đáng thương chỉ có thể hâm mộ nhìn tiểu bảo bối đang ngủ say, ngay cả ánh mắt cũng luyến tiếc rời đi.

    Giữa trưa, Arcelor cùng Selair mang theo đám nhỏ tới thăm Bội Ân.

    “Oa…” Norah hưng phấn kêu to, là người đầu tiên vọt tới bên giường, vươn ngón tay tò mò chọt chọt gương mặt nhỏ nhắn non mềm của bảo bảo. Keister phía sau bé cả kinh, theo bản năng muốn cản Norah nhưng lại chậm một bước.

    Trong nháy mắt nhìn Lôi Nhân Tư, Keister có cảm giác kỳ quái, đối phương rõ ràng chỉ là ấu tử không có sức uy hiếp lại làm bé cảm thấy rất không thoải mái. Ngay cả lúc Al reid sinh ra, nội tâm của Keister cũng chưa từng rục rịch thế này.

    Nheo lại ánh mắt hổ phách, Lôi Nhân Tư nhếch môi lộ ra hai chiếc răng nanh. Norah hét lên một tiếng, lần này định véo mặt đối phương, nhưng đột nhiên bị Keister đổ đầy mồ hôi lạnh ở phía sau ôm giật lại.

    “Keister ca ca?” Norah nghi hoặc quay đầu lại hỏi, bàn tay nhỏ bé vẫn còn duy trì tư thế giơ tới trước. Mắt thấy Lôi Nhân Tư chuẩn bị cắn tới, Keister vội vàng kéo tay Norah lại.

    Rất nguy hiểm! Keister âm thầm nhắc nhở chính mình, về sau phải cẩn thận không cho Norah tới gần Lôi Nhân Tư.

    Lôi Nhân Tư không cắn trúng mục tiêu cũng không tức giận, trong mắt người khác động tác của bé vừa nãy giống như ngáp một cái; nhưng hai mãnh sư ở đây đều nhìn thấy rất rõ, trong nháy mắt Lôi Nhân Tư thật sự muốn công kích Norah!

    Al Reid đột nhiên khom người biến về hình thú, gầm nhẹ một tiếng vọt tới, mục tiêu là cổ Lôi Nhân Tư! Arcelor cùng Selair đều sợ hãi, ngay cả Bội Ân trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.

    Đợi đến lúc mọi người lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân muốn tách hai nhóc con ra thì Lôi Nhân Tư đã bị Al đặt dưới thân!

    Trái tim Arcelor lạnh ngắt, cậu nghĩ chỉ cần giáo dục tiểu Al sẽ không xảy ra chuyện gì, không ngờ tiểu tử này lại nhào tới cắn Lôi Nhân Tư! Cậu hiểu rõ đứa con của mình, ngay cả đại giác lộc trưởng thành trong rừng rậm còn chịu không nổi cú cắn của Al, càng miễn bàn tới mãnh sư bảo bảo Lôi Nhân Tư mới được sinh ra!

    Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a! Arcelor kinh hồn táng đảm kéo đứa con ra—— may mắn, Lôi Nhân Tư đúng lúc thú hóa tránh được một kích này.

    Tiểu mãnh sư màu vàng nhạt non nớt run run lông mao đứng lên, ngoan ngoãn để Bội Ân ôm lấy. Bé đáng thương hề hề kêu một tiếng, ý bảo mình đã bị kinh hách, ánh mắt hổ phách không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tiểu mãnh sư hồng sắc đã sắp phát điên.

    Arcelor tức giận đánh mông tiểu Al mấy cái. Tiểu Al cảm giác ủy khuất càng kêu la hung tợn hơn, ánh mắt cơ hồ sắp phun ra lửa, hung ác trừng Lôi Nhân Tư. Mọi người không thấy, dưới lớp da lông đỏ rực của Al, phần da tiếp giáp mông cùng đuôi, suýt chút nữa bị Lôi Nhân Tư cào rách da!

    “Bội Ân, thực xin lỗi, ta mang Al về trước.” Lại đánh mạnh mấy cái, Arcelor cơ hồ cắn răng thấp giọng cảnh cáo đứa con, sau đó xách phần da lông sau cổ bé con tức giận đùng đùng rời khỏi nhà gỗ.

    “Al có thể cảm giác bị uy hiếp đi.” Selair tiến tới, sờ sờ cái đầu lông xù của Lôi Nhân Tư. Keister vừa định lên tiếng cảnh cáo thì lại kinh ngạc nhìn thấy tiểu mãnh sư mềm mại kêu vài tiếng, nhu thuận như một con mèo nhỏ cọ cọ bàn tay Selair.

    Norah không cam lòng, lớn tiếng ồn ào, giãy dụa thoát khỏi cái ôm của Keister. Bé học theo Selair, đưa tay vuốt ve da lông mềm mại trên người tiểu Lôi Nhân Tư.

    “Thật mềm…” Norah cười ‘khanh khách’, cơ hồ dán cả gương mặt nhỏ nhắn của mình vào lớp lông mềm mại của tiểu mãnh sư. Lôi Nhân Tư lần này không hề kháng cự, thậm chí còn lắc lắc cái đuôi phất qua mặt Norah, làm tiểu Norah hưng phấn kinh hô cùng cười to một trận.

    Keister nhìn đến mức cằm sắp rơi xuống đất—— ấu thú mãnh sư nhu thuận trước mắt, thật sự chính là Lôi Nhân Tư có địch ý mãnh liệt cùng ý đồ công kích mới nãy sao? Vừa nãy không phải là cố ý muốn kích thích Al Reid đi?

    Nhĩ lực tốt làm Keister nghe được tiếng kêu khóc của tiểu Al ở xa xa cùng âm thanh đánh vào mông. Quay qua… Keister biết Lôi Nhân Tư thân là mãnh sư nhất định cũng nghe thấy, nhìn tiểu mãnh sư thoải mái nheo mắt, Keister không khỏi rùng mình.

    Hoàn Chương 37.

    CHƯƠNG 38

    Không bao lâu, Y Cách Tát Tư liền mang theo thức ăn vội vàng chạy về. Nếu không phải vì đứa con gào khóc đòi ăn, y căn bản không muốn rời khỏi nhà gỗ một bước.

    Mới vào nhà, y chợt nghe tới từng đợt tiếng cười sung sướng. Y Cách Tát Tư ngứa ngứa trong lòng, khẩn cấp buông thức ăn, xoay người tiến vào buồng trong—— chỉ thấy tiểu Norah ôm một đoàn lông xù, ‘khanh khách’ cười không ngừng.

    “Ngao…” Tiểu thú kim sắc thấy phụ thân, ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cái ôm của Norah, lao thẳng về phía Y Cách Tát Tư.

    Theo bản năng đón được vật nhỏ nhào tới, Y Cách Tát Tư trợn to mắt, trong lòng là một trận mừng rỡ như điên. Là Lôi Nhân Tư của y! Đứa con của y nhỏ như vậy đã biết biến hóa thành hình thú!

    “Ngao ngao…” Bé con hưng phấn phe phẩy cái đuôi, run run đôi cánh cốt còn vô cùng non nớt, kiêu ngạo khoe hình thú của mình với phụ thân. Này không khỏi làm Bội Ân có chút ganh tị, bất quá cậu cũng hiểu, bình thường, ấu tử đều thân với phụ thân nhiều hơn một chút. Thú nhân phụ thân có thể cảm giác được từ khi đứa nhỏ mới vừa thành hình, thú nhân bảo bảo trong trứng cũng đáp lại, nó là loại ràng buộc mãnh liệt của huyết mạch mà giống cái không thể hiểu được.

    Nhìn hai phụ tử vô cùng thân thiết, Bội Ân từ tận đáy lòng cảm thấy may mắn. Nếu không phải bọn họ đúng lúc chạy về cốc mãnh sư, nếu không gặp được đồng bạn… Cậu căn bản không dám tưởng tượng tiểu Lôi Nhân Tư làm thế nào để sống sót. Thật sự, thật sự tốt quá. Đứa nhỏ của cậu không cần dẫm vào bi kịch của nhóm cha chú, không cần đau khổ giãy dụa, một mình sinh tồn.

    Nghe nói Ngang cùng Đề Khắc Tư còn đang cố gắng tìm kiếm đồng bạn còn thất lạc trên đại lục, rất nhanh, Y Cách Tát Tư cũng gia nhập. Tin tưởng đến lúc đó cốc mãnh sư sẽ càng náo nhiệt hơn, càng có nhiều mãnh sư được cứu giúp cùng hồi sinh.

    Đêm đến, ánh trăng nhẹ nhàng len lỏi vào ăn phòng, như một cái lồng màu ngân bạch nhợt nhạt.

    Tiểu Lôi Nhân Tư cả ngày bị người ôm tới ôm lui, đã sớm mệt mỏi ngủ say. Giờ phút này bé thoải mái nằm trong lòng Bội Ân, cái miệng hé ra hợp lại phát ra tiếng thở khe khẽ.

    Đứa nhỏ ngủ say, đáng yêu tốt đẹp tựa như một bức tranh. Mái tóc màu đen hơi quăn quăn cụp vào trán, gương mặt đã thoáng có nét tuấn lãng giống Y Cách Tát Tư; da thịt phấn nộn, cái mũi nhỏ, còn có cái miệng nhỏ nhắn đỏ đỏ, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu.

    Bội Ân có chút luyến tiếc dời mắt, trước kia cậu không hiểu vì sao lúc nhóm đồng bạn nhắc tới đứa nhỏ, vẻ mặt luôn thành kính cùng mong chờ đến vậy. Nhóm tiểu quỷ nghịch ngợm khóc la om sòm có gì tốt? Hiện giờ có đứa nhỏ của mình, Bội Ân mới thực sự hiểu được—— đứa nhỏ là một loại hi vọng, càng là thú nhân cường đại lại càng hi vọng huyết mạch mình có thể kéo dài! Mà Lôi Nhân Tư đúng là sinh mệnh kéo dài của Y Cách Tát Tư, hoàn toàn kế thừa huyết mạch của cậu cùng Y Cách Tát Tư, là bảo bối trân quý nhất.

    “Suy nghĩ gì đó?” Không khí bên cạnh đột nhiên bị khuấy động, hơi thở ấm áp quen thuộc ập tới: “Ngủ không được?” Y Cách Tát Tư cố ý đè thấp âm thanh có chút khàn khàn, lại thuần hậu làm lồng ngực cậu cũng có cảm giác cộng hưởng.

    “Ta đang nhìn Lôi Nhân Tư.” Thả lỏng cơ thể, gương mặt Bội Ân mang theo ý cười nhàn nhạt, dồn hết sức nặng dựa vào người bầu bạn: “Sao ta không thấy được thú văn của nó?”

    “Ở đây, bây giờ vẫn còn rất nhạt.” Y Cách Tát Tư nhẹ nhàng gạt một lọn tóc đen sau vành tai đứa con, quả nhiên, chỉ thấy sau vành tai trắng nõn hiện ra một vòng thú văn tao nhã màu nâu nhạt.

    “Sao ngươi phát hiện được?” Bội Ân kìm lòng không được vươn tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát tai đứa con, nhìn bé con đang ngủ khó chịu trở mình, cậu nhịn không được bật cười thành tiếng.

    “Nó là con ta.” cười hắc hắc, Y Cách Tát Tư kéo Bội Ân, bất ngờ hôn trộm một cái lên cổ bầu bạn. Cảm nhận cơ thể Bội Ân mẫn cảm run rẩy một chút, y hài lòng cười khẽ thành tiếng, lập tức vùi vào sau gáy cổ bầu bạn, ma sát mái tóc đen mềm mượt của đối phương.

    “Lôi Nhân Tư rất giống ta lúc nhỏ, thú văn của ta cũng bắt đầu từ sau tai lan ra.”

    “Rất giống ngươi?” Bầu bạn liếc mắt một cái, giọng nói có chút trêu đùa: “Ngươi xác định ngươi trước đây ngoan như vậy? Đáng yêu như vậy?”

    Vội ho khan một tiếng, gương mặt Y Cách Tát Tư lộ ra một mạt đỏ sậm khả nghi: “Bội Ân, đừng dùng từ đáng yêu để hình dung mãnh sư.”

    “Nga? Vậy nên nói thế nào?” Nhướng nhướng mi, Bội Ân nhẹ nhàng kéo đôi cánh bé xíu của đứa con, bé con nhíu mày quơ quơ nắm tay, hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, bộ dáng ngây thơ này nhìn thế nào cũng cảm thấy thực đáng yêu.

    “Ách…” Nghe bầu bạn hỏi vậy, Y Cách Tát Tư bắt đầu trầm tư. Lúc nhỏ y có dạng gì a? Y thật sự không nhớ rõ, đại khái là kiêu ngạo rời khỏi sơn cốc ra ngoài giương oai vật lộn đi. Vận mệnh đối với tiểu mạnh sư sinh ra ở cốc mãnh sư hai mươi năm trước rất tàn khốc, bọn họ bình thường chỉ có hai lựa chọn: trở thành người đi săn hoặc làm con nồi trong miệng dã thú.

    “Kỳ thật… ta cũng có chút lo lắng.” Y Cách Tát Tư do dự mở miệng.

    “Lo lắng gì a?”

    “Mãnh sư có thể trở thành vương giả, bởi vì từ nhỏ được tôi luyện nanh vuốt sắc bén trong hoàn cảnh gian khổ. Nhưng hiện giờ…” Y Cách Tát Tư liếc mắt nhìn đứa con đang ngủ say, ánh mắt có chút phức tạp. Y nhớ mình trước đây rất hung hãn, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng dễ dàng tới gần; nhưng đứa con Lôi Nhân Tư của y, cả ngày bị người ta xem thành món đồ chơi ôm tới ôm đi, cư nhiên không có chút cáu kỉnh nào, này không giống mãnh sư kiêu ngạo a!

    “Phải không?” Bội Ân cúi đầu mỉm cười, khóe miệng lộ ra nụ cười mê hoặc. Dường như nghĩ ra gì đó, con ngươi đen láy trong suốt tản mát sắc thái mê người.

    “Ta cảm thấy Lôi Nhân Tư rất giống ta a.”

    Y Cách Tát Tư đại khái vẫn chưa phát hiện đi—— đứa con của y, cũng không đơn giản như vậy.

    Thời gian từng ngày trôi qua, bình tĩnh an tường. Cốc mãnh sư tràn ngập tiếng cười đùa, nhưng thú nhân mới được thăng cấp thành phụ thân càng lúc càng cau có.

    Nguyên nhân không phải vì y, mà vì đứa con bảo bối của y—— tân sủng của cốc mãnh sư, Lôi Nhân Tư.

    Y Cách Tát Tư cảm thấy phi thường sầu lo, Lôi Nhân Tư đã được năm tháng, trưởng thành rất nhanh, hình thú đã lớn gần bằng liệp khuyển trưởng thành. Ấu thú mãnh sư bình thường lớn ba tháng đã có thể một mình bắt được con mồi nhỏ, nhưng Lôi Nhân Tư lại luôn làm ra bộ dáng lười nhác.

    Đứa con của y, việc thích làm nhất chính là hóa thành hình thú, dựa vào trên sườn núi nằm phơi nắng. Đồng thời làm Y Cách Tát Tư cảm thấy nghi hoặc là mối quan hệ của đứa con cùng Al.

    Y biết rõ ấu thú cũng ganh đua lẫn nhau, nhưng ấu thú mãnh sư từ nhỏ lớn lên cùng nhau sẽ càng có quan hệ mật thiết, điển hình chính là Ngang cùng Đề Khắc Tư, Keister cùng Ai Reid. Nhưng Lôi Nhân Tư cùng Al lại cứ như thủy hỏa bất dung, giống như là địch nhân trời sinh, vừa thấy mặt liền tranh đấu không để yên.

    Bởi vì hình thế sai biệt, Lôi Nhân Tư luôn bị đặt dưới thân, Y Cách Tát Tư nhìn thấy nhưng không hề can thiệp vào trận tranh đấu của bọn nhỏ. Bất quá kỳ quái chính là, mỗi lần đánh nhau xong, Lôi Nhân Tư chút sự tình gì cũng không có, nhiều lắm là rụng chút lông mao này nọ. Nhưng Al thì đáng thương hơn, không ít lần bị Arcelor giáo huấn.

    Sau khi lớn lên Lôi Nhân Tư thu liễm rất nhiều, thấy Al liền cười tủm tỉm cúi đầu bày tỏ ý thân hiện, bất quá hơn phân nữa đều bị Al Reid nghiêm mặt đáp lại. Tới tận bây giờ, tiểu Al vẫn phi thường phi thường chán ghét Lôi Nhân Tư, vừa thấy mặt đã quay người bỏ đi. Có đôi khi bất đắc dĩ gặp mặt, tiểu Al sẽ nhe răng trợn mắt rít gào với Lôi Nhân Tư.

    —— cứ như vậy sẽ có hại cho đứa con.

    Y Cách Tát Tư nheo mắt, nhìn tiểu mãnh sư hoàng kim nhàn nhã nằm trên sườn núi, trong lòng ẩn ẩn có một chủ ý.

    Hoàn Chương 38.

    CHƯƠNG 39

    “Huấn luyện dã ngoại sinh tồn?”

    Bội Ân mở to mắt, thực hoài nghi mình nghe nhầm. Tiểu mãnh sư im lặng hưởng dụng thức ăn cũng đột nhiên nâng đầu, đồng dạng dùng vẻ mặt hồ nghi nhìn phụ thân.

    Vội ho một tiếng, Y Cách Tát Tư vô cùng tự tin về quyết định của mình. Y cho rằng đây là thời điểm nên dạy Lôi Nhân Tư một ít kinh nghiệm sinh tồn, y không muốn nhìn đứa con mỗi lần đánh nhau với Al đều bị vây vào thế yếu.

    “Lôi Nhân Tư còn rất nhỏ.” Bội Ân không quá đồng ý với ý tưởng của bầu bạn. Không phải cậu cưng chiều đứa nhỏ, chẳng qua… Hiện giờ để Lôi Nhân Tư một mình bên ngoài, có phải hơi sớm?

    “Không thành vấn đề, mãnh sư đều trưởng thành rất sớm.” Y Cách Tát Tư đã sớm liệu trước, nhìn bộ dạng không hề thích thú chút nào của đứa con, lại bổ sung thêm một câu: “Lúc Al Reid lớn thế này, Ngang đã dẫn nó vào rừng rậm.”

    Khóe miệng Bội Ân nhịn không được run rẩy một chút. Đúng vậy, Al bị Ngang mang theo ra ngoài rèn luyện, bất quá lúc trở về đứa nhỏ kia dã tính mới mức chính mình là ai cũng quên mất, làm Arcelor tức tới mức suốt ba ngày không thèm nói một câu nào với Ngang.

    “Ngươi quyết định phải làm vậy?” Bội Ân lạnh lùng hỏi. Bình thường Y Cách Tát Tư làm gì cậu cũng không phản đối, thậm chí có thể nói, cậu ôm tâm tình xem kịch vui để nhìn mọi việc.

    “Đứa con nguyện ý không?” Bội Ân cúi đầu nhìn nhìn tiểu mãnh sư nhu thuận đang chớp chớp đôi mắt to. Bé con ‘ngao ngao…’ một tiếng, xem như đáp lại cậu.

    “Đương nhiên!” Y Cách Tát Tư siết chặt nắm đấm, làm động tác bắt buộc: “Sau này, Lôi Nhân Tư nhất định có thể áp đảo tiểu tử nhà Ngang!”

    Lời nói của phụ thân không biết có từ nào chọt đúng tâm tư Lôi Nhân Tư, bé con gầm nhẹ một tiếng bổ nhào lên người phụ nhân, vừa kêu ngao ngao vừa vui sướng lắc lắc cái đuôi.

    Thật là phụ thân ngu ngốc a… Bội Ân một tay đỡ cằm, lắc lắc đầu, không có bình luận gì về lời nói của Y Cách Tát Tư.

    Sáng sớm hôm sau, Y Cách Tát Tư liền mang theo đứa con ly khai cốc mãnh sư. Giữa trưa, Norah theo thường lệ tới tìm Lôi Nhân Tư—— lúc nghe tiểu Lôi bị Y Cách mang đi xuất cốc nhận ‘huấn luyện đặc biệt’; bé con trừng to mắt, nhanh như chớp chạy ra khỏi nhà gỗ.

    Norah nhất định đi tìm Al đi… Bội Ân nheo mắt, nhìn bóng dáng bé con chạy đi xa dần, trên mặt lộ ra nụ cười ý vị sâu xa—— Al nếu biết, sẽ làm thế nào a? Cậu biết rõ đứa con mình tuyệt đối không phải bé ngoan thuần khiết vô tội gì cả, từ lần đầu tiên Lôi Nhân Tư khiêu khích Al, Bội Ân đã hiểu bản tính của đứa con.

    Mãnh sư là sinh vật có ý thức lãnh địa rất mạnh, ấu tử mới sinh cũng không ngoại lệ.

    Lôi Nhân Tư mới sinh ra, xuất phát từ bản năng mãnh liệt mới xem tiểu Al là đối thủ cạnh tranh, vì thế cứ nhắm vào Al. Nhưng một thời gian dài, ấu tử mãnh sư sẽ hiểu được bên cạnh mình đều là đồng bạn chứ không phải địch nhân; lúc này ấu tử sẽ buông lỏng cảnh giác, không còn lộ ra địch ý với những người bên cạnh nữa. Nhưng Bội Ân phát hiện đứa con ‘nhu thuận’ của mình có chút bất đồng—— Lôi Nhân Tư rõ ràng hiểu được Al là đồng bạn chứ không phải địch nhân của mình, nhưng bé vẫn thích đi khiêu khích Al Reid, xem đó là thú vui.

    Quan sát một đoạn thời gian, Bội Ân mới hiểu đứa con đang dùng phương thức của chính mình để trưởng thành—— bé cố ý khiêu khích Al, chọc giận Al, làm Al bạo phát, sau đó dễ dàng nắm giữ tính cách cùng nhược điểm của đối phương—— bốc đồng, thiếu kiên nhẫn, cáu kỉnh. Đồng thời, bé lợi dụng lúc đánh nhau với Al cùng chơi đùa với Y Cách Tát Tư, nhìn có vẻ như đang nháo loạn, nhưng thật sự bé đang học tập cách tấn công cùng phòng thủ.

    ——trí tuệ của Lôi Nhân Tư đã thành thục vượt quá đồng bạn cùng tuổi, đó là điều làm Bội Ân kinh ngạc nhất. Bất quá, đứa con có vẻ đặc biệt chấp nhất với tiểu Al… Bội Ân cười tủm tỉm nghĩ: cốc mãnh sư trong tương lai nhất định sẽ phi thường náo nhiệt đi.

    “Al, Al…”

    Norah quả nhiên chạy đi tìm Al Reid, nói tin tức Lôi Nhân Tư bị mang xuất cốc báo cho bạn tốt. Tiểu mãnh sư hồng sắc vừa nghe thì lập tức xù lông, dựng thẳng mi trừng mắt, bé hận cái tên ‘Lôi Nhân Tư’ này tới nghiến răng.

    Al cùng Norah bắt đầu thương lượng, quyết định âm thầm đi phá ‘khóa huấn luyện’ của Lôi Nhân Tư, thuận tiện chế tạo vài tình huống ngoài ý muốn này nọ, để Lôi Nhân Tư bị bằm dập một phen. Norah lúc đầu còn có chút do dự, nhưng sau đó cơn hiếu kì mãnh liệt đã đánh thắng lo lắng, cuối cùng chính bé lại khẩn cấp ồn ào đòi xuất cốc chơi.

    Gạt người lớn, hai đứa nhỏ trộm ra khỏi sơn cốc. Tiểu Al dựa theo khứu giác nhạy bén, mang Norah chui vào rừng rậm. Ngoài cốc mãnh sư bị một khu rừng nguyên thủy rộng lớn bao trùm, có những cây đại thụ trăm năm đan xen nhau, chạc cây rậm rạp che kín cả không trung, làm khu rừng nhìn qua có chút âm u.

    Đi nửa ngày, Norah đã sớm không phân rõ phương hướng. Nhưng Al rất hăng say tìm kiếm, rất nhanh hai đứa nhỏ liền xâm nhập tới trung tâm khu rừng.

    “Làm sao vậy?” Thấy Al đi trước dẫn đường đột nhiên dừng cước bộ, Norah có chút hoang mang.

    Al Reid đưa tay vòng bên ngực, nhíu mày suy nghĩ, bộ dáng có vài phần giống Arcelor. Mái tóc dài rực lửa tới tận thắt lưng, trên trán rũ vài sợi tóc kim sắc, vô cùng bắt mắt.

    Gương mặt phấn nộn vẫn còn chút trẻ con, cằm hơi nhọn, có thể đơn giản nhìn ra đường nét. Toàn thân cao thấp bé chỉ có ánh mắt là giống Ngang, lúc trừng mắt vô cùng sắc bén, bất quá phối với gương mặt phấn nộn có chút trẻ con, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật đáng yêu.

    “Quái thật… mùi không còn.” Al thì thào, ở trong này, mùi của Y Cách Tát Tư cùng Lôi Nhân Tư đột nhiên biến mất. Y Cách muốn che dấu hơi thở của mình dễ như trở bàn tay, nhưng Al không tin Lôi Nhân Tư có thể làm được như vậy.

    “A? Kia phải làm sao bây giờ?” Norah mơ mơ màng màng hỏi, không tìm thấy Lôi Nhân Tư? Bọn họ phải trở về sao?

    Al đảo mắt, thú vân màu nâu nhạt trước ngực chậm rãi lưu chuyển… Xung quanh rõ ràng không có gió nhưng mái tóc đỏ rực của bé lại bay lên, giống như ngọn lửa rực rỡ đang bùng cháy—— rất nhanh, một tiểu mãnh sư hồng sắc gầm nhẹ một tiếng, uy phong lẫm lẫm xuất hiện trước mắt Norah.

    Al Reid sau khi hóa thú dễ dàng ngửi được chút hơi thở lưu lại trong không khí, mùi hương chán ghét này bé rất quen thuộc, đúng là Lôi Nhân Tư lưu lại!

    Ai Reid kéo Norah một đường chầm chậm chạy tới, dần dần… Không biết vì sao, mùi lưu lại trong không khí ngày càng nhạt, đến cuối cùng thì hoàn toàn tiêu thất. Điều này làm tiểu mãnh sư hồng sắc cảm thấy hoang mang vô cùng, bé tăng nhanh tốc độ, cố gắng tìm kiếm dấu vết để lại.

    Norah thì không gấp chút nào, bé thuần túy cho rằng đây là một chuyến du ngoạn, nắm lấy đuôi Al tung tăng vui vẻ trong rừng rậm, thỉnh thoảng còn ngâm nga giúp vui.

    Sắc trời dần dần ảm đạm, bầu trời phương tây rất nhanh bị trời chiều nhuộm thành một màu đỏ rực. Sâu trong rừng rậm, một ít mãnh thú bắt đầu rục rịch.

    Đột nhiên, như cảm giác được gì đó, Al đột nhiên dừng lại cước bộ, khom người nhìn lùm cây phía trước, phát ra tiếng gào cảnh cáo. Norah dừng lại, sau đó nhanh chóng trốn ra phía sau Al.

    “Xào xạc”—— Là tiếng cây cối ma xát phát ra âm thanh.

    Lùm cây phía trước bị vạch ra, chậm rãi bò tới là một con cự tích Salomon cả người phủ đầy lân giáp.

    Norah hút một ngụm khí lạnh, đây là lần đầu tiên bé thấy sinh vật bò sát lớn như vậy—— cự tích Salomon có chiều dài 4m, toàn thân bao trùm lân giáp cứng rắn, không có răng nanh, chuyên ăn xác chết, ngẫu nhiên cũng tự đi săn. Loại thằn lằn này bởi vì trường kì ăn xác chết hư thối nên nước miếng có đầy vi khuẩn, rất tanh tưởi, bị cắn một ngụm đều là vết thương trí mạng!

    Al gầm nhẹ một tiếng ý bảo Norah trốn vào lùm cây, bé đè thấp thân trên triển khai tư thái tấn công, chậm rãi vòng quanh cự tích.

    Cự tích hé miệng, vươn cái lưỡi ám màu phân nhánh như xà, một giọt niêm dịch màu vàng tanh hôi từ khóe miệng nó chạy ra. Hơi thở trong không khí thông qua đầu lưỡi truyền đến từng dây thần kinh trong đầu não, hành động của cự tích hơi tạm dừng một chút, ý thức mình đang đối mặt với một con mãnh sư.

    Do dự nhưng cự tích cũng không rút lui, nó nhìn ra mãnh sư trước mắt còn rất trẻ, khiếm khuyết kinh nghiệm. Nó không muốn khi không bỏ qua con mồi này.

    Hơi nheo mắt, cự tích phát lực phóng về phía Al—— đừng nhìn cơ thể cự tích Salomon cồng kệnh, tốc độ cùng sức mạnh của nó rất kinh người. Al có chút giật mình, bất quá vẫn nhanh nhẹn né tránh va chạm với cự tích. Bất quá dù sao bé cũng chưa đủ kinh nghiệm, lúc rơi xuống không chú ý phía sau, bị cái đuôi đã sớm chờ đợi của cự thích hung hăng quật một cú, chật vật té lăn quay trên mặt đất.

    “Al!”

    Norah khẩn trương quát to một tiếng. Cự tích xoay người lại, há cái mồm to nhắm thẳng Al Ried cắn cuống. Đôi ngươi kim sắc của mãnh sư trong nháy mắt lóe hàn quang, lăn một vòng tại chỗ, tiếp đó sải cánh bay vút một phát nhảy lên lưng cự tích. Phản ứng cùng tốc độ của mãnh sư, dã thú bình thường không thể so sánh—— cho dù là ấu tử, uy nghiêm của mãnh sư cũng không dễ dàng để sinh vật khác mạo phạm.

    Cự tích rất nhanh trả cái giá thật lớn vì hành vi khinh địch của mình, Al nhảy lên lưng nó, vô cùng linh hoạt né trái né phải tránh công kích của đối thủ, đồng thời chuyên chọn phần thịt mềm mại ở những chỗ nối của lân giáp mà cắn, rất nhanh đã cắn cự tích mình đầy thương tích.

    Tới cuối cùng, cự tích ngay cả khí lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất nức nở cầu xin tha thứ. Al lúc này mới ngửa đầu, dùng tư thái người thắng cuộc hiên ngang nhảy xuống khỏi lưng cự tích.

    “Al giỏi quá…”

    Norah kéo lại trái tim nhảy ra khỏi lùm cây, ôm lấy cổ tiểu mãnh sư xoay tròn mấy vòng. Hai đứa nhỏ vui vẻ rời đi, lưu lại cự tích bị thương nằm đó, tự nhiên cũng không phát hiện oán độc chợt lóe rồi biến mất trong mắt nó.

    “Ba——” Động tĩnh rất nhỏ từ trên cây đột nhiên truyền tới.

    Tiểu mãnh sư kim sắc thích ý nằm trên thân cây, nhìn bóng Al cùng Norah đi xa. Từ đầu đến cuối, hai đứa nhỏ kia đều không phát hiện sự tồn tại của Lôi Nhân Tư.

    Nhấc phần hông, dùng sức duỗi chi trước, Lôi Nhân Tư làm động tác tiêu chuẩn của động vật họ nhà mèo duỗi thân ưỡn thắt lưng; sau đó bé lắc lắc cái đuôi, nhảy xuống thân cây, đứng ngay trước mặt cự tích.

    Cự tích không tự chủ run lên một chút, nếu đối mặt với Al nó cảm thấy không cam lòng; thì đối mặt với Lôi Nhân Tư, nó mới thực sự cảm thấy sợ hãi từ tận nội tâm.

    Nhếch môi, Lôi Nhân Tư căn bản không cho đối thủ có cơ hội phản kháng, hệt như một tia chớp phóng tới một ngụm cắn vào yết hầu cự tích. Đối thủ thậm chí còn chưa thấy rõ động tác của bé—— chỉ nghe vang lên một tiếng ‘răng rắc’, móng vuốt sắc bén của cự tích múa may trên không trung vài cái, sau đó sụp xuống, mềm nhũn.

    Buông con mồi, Lôi Nhân Tư liếm môi. Đây là lần đầu tiên bé tự giết con mồi, cảm giác máu tươi tràn ngập yết hầu cũng không tệ. Tiếp đó, tiểu mãnh sư kim sắc vẫy vẫy đuôi, một lần nữa nhảy lên cây, tiếp tục đi theo Al Reid cùng Norah.

    Hoàn Chương 39.

    Thuộc truyện: Thú nhân tinh cầu