Tiên Giới Tẩu Tư Phạm – Chương 100-102

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

    100 – Lộ phí

    Trong tháp ma pháp của nữ thần Trí Tuệ tại công quốc Cordoba, một người ngồi trong phòng sách xem đi xem lại thủy tinh cầu ghi lại trận chiến lúc chiều. Từ khi Edel động thủ tới khi yêu thú xuất hiện, từ sự tồn tại của vực thẳm màu xám đến năng lượng dao động trên người Tiêu Dật, Louis xem vô cùng tỉ mỉ, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào.

    Sau khi xem xong một lần nữa, Louis lau đi hiển thị trên thủy tinh cầu, một mình trầm tư. Về thần cách, Louis tự thấy mình không hiểu biết ít hơn Edel, nhưng trong trận chiến trong thủy tinh cầu cô phát hiện một chuyện mà trước kia đã bị bỏ qua. Thần cách không phải là vật chết giống như ma hạt trong người cô, mà giống như tự có ý thức của mình. Từ chuyện thần cách trong người Tiêu Dật hút lấy thần cách trong người Edel liền có thể thấy. Louis nhíu mày, nếu thần cách có ý thức riêng, vậy phải chăng có nghĩa là chủ nhân của thần cách không phải dựa vào võ lực tranh đoạt, mà là do bản thân thần cách chọn lựa? Như vậy cũng nói rõ tại sao cao thủ bậc mười bên cạnh Tiêu Dật nhiều như thế, nhưng y lại không có vẻ lo lắng chút nào về sự trung thành của những cao thủ đó, hơn nữa trong thế cục hỗn loạn trước đó, cũng không có bất cứ ai nảy ra ý định nhân loạn đoạt thần cách..

    “Cốc cốc cốc.”

    Tiếng gõ vang lên bên cửa sổ, ngắt đứt suy tư của Louis. Cô tùy tiện cầm pháp trượng bên cạnh nhẹ phất một cái, cửa sổ đóng chặt lập tức mở ra, một con quạ đen bay vào.

    “Richard.” Trên mặt Louis lộ vẻ quả nhiên là thế, xem ra không hề ngạc nhiên về sự xuất hiện của Richard.

    Con quạ kêu ken két, đứng vững trước mặt Louis. Con mắt màu đen đảo quanh một vòng, ngẩng đầu nhảy lóc cóc hai bước, vẻ mặt cao ngạo nói, “Louis, thần Vong Linh vĩ đại tại sao đến chắc ngươi đã đoán được rồi chứ?”

    Trong mắt Louis  thoảng qua một chút trêu cợt, cố ý đồng tình nói, “Ta biết ngươi bị vụ tự nổ của Edel liên lụy làm mất thân thể, cho nên ngươi tới tìm ta cầu xin giúp đỡ?”

    Vẻ mặt dương dương đắc ý của con quạt trên bàn bị câu nói này của Louis đả kích, lập tức biến mất vô ảnh vô tung, đổi thành vẻ phẫn nộ, “Louis!” Con quạ mang âm cảnh cáo nói, rất hiển nhiên câu này chọc trúng chỗ đau của Richard.

    Louis cười nhẹ, ngồi thẳng người nghiêm túc nói, “Ngươi muốn liên minh với ta?”

    Con quạ gật đầu, “Đương nhiên, ta không tin tên ngu xuẩn Edel đó.”

    Louis nhẹ vuốt pháp trượng trong tay, “Ngươi biết tung tích của hắn?”

    “Đương nhiên!” Con quạ ngẩng đầu, “Còn có chuyện gì mà thần Vong Linh vĩ đại không biết chứ.”

    Louis cười nhẹ, đoán được một khả năng, “Thân thể của Edel đã không thể chịu đựng sức mạnh của thần cách, hắn muốn chuyến hóa thành vong linh?”

    Trong con mắt như hạt đậu đen của con quạ phát ra tia hưng phấn, cười ken két, “Không sai, hắn sắp trở thành tác phẩm nghiên cứu vĩ đại nhất của ta. Trước khi hắn chuyển hóa thành công, ta hy vọng ngươi và thằng nhóc tiên giới đó đừng quấy nhiễu hắn.

    Louis ra vẻ ngẫm nghĩ, “Quả đạt được quá dễ dàng sẽ không biết vị ngọt, là ý này sao?’

    Con quạ hừ hừ hai tiếng, ném cho Louis ánh mắt ngươi cũng thông minh đó.

    Louis cười nhẹ, “Richard, ngươi phải biết tiến vào thần giới và phát triển sau khi tiến vào thần giới, lợi ích của chúng ta là như nhau, có lẽ có thể nói lợi ích của cả ma pháp thế giới là như nhau. Chắc ngươi đã nhận ra, trong số những người bên cạnh Tiêu Dật có cao thủ tới từ thú nhân thế giới. Điều này nói rõ ở giai đoạn khởi đầu, chúng ta đã chậm hơn hai giới khác một bước. Ta đồng ý cách ngươi mượn Edel để tranh lợi nhuận, nhưng ta hy vọng ngươi hiểu đạo lý hăng quá hóa dở, đừng như Edel bị lòng tham che mờ mắt.”

    Con quạ lại cười ken két, “Louis, câu này cũng tặng cho ngươi đó.”

    Richard đi khỏi chỉ là bắt đầu, trong suốt buổi tối, lục tục có hơn nửa chủ thần tới biểu thị thiện ý với Louis. Ý kiến của họ đối với Edel đều thống nhất kinh người, nếu Edel đã phản bội hiệp ước chư thần trước tiên, vậy thì bọn họ cũng không cần phải bận tâm tới sinh tử của Edel nữa. Đương nhiên nếu có thể nhờ vào Edel để đạt được càng nhiều lợi ích, bọn họ vô cùng hài lòng.

    Các chư thần của ma pháp thế giới bàn tính rất hay, chỉ là đối mặt với họ là Tiêu Dật không làm theo lẽ thường. Ngày hôm sau, trải qua một đêm chuẩn bị, Louis tràn đầy lòng tin ngồi trước mặt Tiêu Dật, chuẩn bị đem các điều khoản đưa chư thần ma pháp thế giới tiến vào thần giới ra thương nghị. Chỉ là cô còn chưa kịp mở miệng, lời của Tiêu Dật đã đánh cho cô trở tay không kịp.

    “Thần giới tự chọn chủ?”

    Cho dù đã đoán sơ được điểm này, Louis vẫn biểu hiện kinh ngạc nên có. Đương nhiên đây không phải là tin khiến cô kinh ngạc nhất, cô mất khống chế đứng bật dạy, kinh ngạc lặp lại, “Hiện tại đã có thể vào thần giới? Dưới tình trạng thần cách còn chưa hoàn chỉnh?”

    Tiêu Dật gật đầu.

    Louis lập tức ý thức được phán đoán của bọn họ về thần giới đã sai lầm, mà liên đới là phán đoán của họ về Tiêu Dật cũng có sai lầm. May mà, mở miệng trước là Tiêu Dật, cô còn kịp điều chỉnh suy nghĩ chưa ra khỏi miệng.

    Gần như lập tức, thái độ của Louis ẩn ẩn nảy sinh biến hóa. Sự biến hóa này Tiêu Dật không cảm thấy được, nhưng Sở Mặc bên cạnh Tiêu Dật lại nhìn được rõ ràng, trong mắt xẹt qua ý cười thật nhanh.

    Tiêu Dật không có quy định cưỡng chế gì đối với những người vào Tịnh Lưu giới, trừ thống nhất nơi ở và phạm vi hoạt động hạn chế ra, những cái khác y không quản. Dù sao Tịnh Lưu giới là địa bàn của y, Tiêu Dật giống như ông chủ nhà có sức mạnh, không vui thì cứ đuổi người bên trong ra. Cái gì, không muốn đi? Đóng cửa, thả Trì Mu!”

    Louis dùng thời gian gần một khắc để tiêu hóa hoàn toàn ý của Tiêu Dật, cô rất nhanh hỏi vấn đề mình quan tâm nhất, bọn họ làm sao đi? Thông đạo biên giới giữa tiên giới và ma pháp thế giới đã bị phong ấn, bọn họ muốn tới tiên giới chỉ có thể thông qua nhân giới, làm sao che giấu thân hình và bảo đảm sẽ không gặp phải bão hư vô là một vấn đề lớn.

    Vấn đề này không cần Tiêu Dật trả lời, Vượng Tài chủ động nhảy ra.

    “Ta tới, để ta tới.”

    Đây là lần đầu tiên Louis thấy hình dáng biến ảo của Vượng Tài. Ấu đồng nhỏ bằng bàn tay ngoan ngoãn ngồi trên vai Tiêu Dật, trừng con mắt to tròn long lanh nghiêm túc biểu thị Vượng Tài sẽ giúp đỡ bọn họ, Vượng Tài sẽ mang bọn họ tới tiên giới. Louis nhớ lại cảnh đã thấy trong thủy tinh cầu, các yêu thú từ bụng Vượng Tài chui ra, trên mặt lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Nhưng còn chưa đợi cô kịp biểu thị cái gì, Vượng Tài đã nhanh chóng lấy một bàn tính nhỏ do ngọc điêu trong túi yếm trước ngực ra lách cách tính toán. Miệng còn lẩm bẩm mấy từ phí qua đường, phí nhân công, phí hao mòn, phí bảo dưỡng vân vân.

    Louis, “…”

    Nhờ sự chỉ dẫn của tộc trưởng Trì Mu, cách tính toán của Vượng Tài đã rất khá. Tiêu Dật mang vẻ đồng tình nhìn Louis một cái, hy vọng lát nữa cô sẽ không bị cái giá của Vượng Tài dọa. Trước đó trên đường tới ma pháp thế giới, Du Trạch đã bị Vượng Tài ép sạch sẽ, hơn nữa còn thiếu Vượng Tài một số tinh ngọc. May là khoáng thạch quý hiếm của thú nhân thế giới rất nhiều, Du Trạch cho dù không có tiền, tùy tiện tìm một nơi đào khoáng thạch mấy ngày vẫn miễn cưỡng có thể trả món nợ này.

    Bàn tính nhỏ của Vượng Tài kêu lách cách, rất nhanh hưng phấn đem con số cuối cùng nó tính ra được giơ trước mặt Louis. So với Du Trạch đơn thân một mình, Louis là thần Trí Tuệ thống trị mười mấy quốc gia, rõ ràng không xem số tiền này ra gì, sảng khoái gật đầu.

    “Ta hiểu rồi.”

    Vượng Tài cao hứng run run lỗ tai, Trì Mu gia gia nói quả nhiên chính xác. Muốn có tinh ngọc, làm ác bá bắt chẹt thu phí sẽ kiếm nhanh hơn buôn bán nhiều.”

    Xét thấy Louis là người đại diện của họ ở ma pháp thế giới, Tiêu Dật rất tự nhiên giao tất cả mọi chuyện cho Louis, bất kể là tìm tung tích của Edel hay thống kê số người tới Tịnh Lưu giới, Tiêu Dật hoàn toàn bày vẻ ông chủ phủi tay. Y chỉ cần chờ kết quả cuối cùng là xong.

    Louis mỉm cười thi lễ ma pháp thế giới với Tiêu Dật, “Cảm tạ ngài tin tưởng.”

    Tiêu Dật cũng cười trả lễ, sau khi đưa Louis đi, Tiêu Dật đắc ý nhìn Sở Mặc, “Thế nào? Có Louis ra mặt chúng ta có phải bớt việc rất nhiều không?”

    Sở Mặc nuông chiều hôn y một cái, “Em định ở lại ma pháp thế giới hoài sao?”

    Tiêu Dật lắc đầu, “Trừ tiên giới, tôi đã có thể tự do tới các thế giới rồi. Lưu lại đây đợi tung tích của Edel cũng do nhàn tản, tôi muốn về nhân giới một chuyến giải quyết chuyện tiểu khu Tịnh Lưu đã.”

    Bất kể người của ma pháp thế giới trước đó có dự tính gì, dưới tiền đề thần cách tự chọn chủ, tất cả tâm tư nho nhỏ của họ đều không có cơ hội biểu hiện. Tiêu Dật tin rằng, lần này Louis nhất định sẽ không phụ tín nhiệm của y.

    Đối với tin Tiêu Dật muốn về tiên giới một chuyến, các yêu thú đều lũ lượt biểu thị muốn cùng về. Ma pháp thế giới tuy thú vị, nhưng bọn chúng quen sống tự do tự tại ở Hư Vô hải, ủ trong thần điện của Louis cảm thấy không chút thú vị. Sau khi chào hỏi Louis, Tiêu Dật mang mọi người trở về tiên giới.

    Từ lần trước Tiêu Dật nhắc chuyện mua nhà tới nay đã qua nửa tháng. Đối với chuyện của Tiêu Dật, lão Vương luôn rất để tâm, sớm đã chọn xong tiểu khu, chỉ đợi Tiêu Dật xuất hiện.

    Tiểu khu mà lão Vương chọn nằm ở ngoại ô thành phố của Tiêu Dật, vì ảnh hưởng của nguy cơ tài chính, nhà tài trợ phát triển sớm đã bỏ chạy, chỉ để lại từng căn nhà đã xây xong nhưng lại không thể bán. Hạo Thiên Tông đã nối xong quan hệ với chính phủ, mấy ngày trước đã bố trị trận pháp ở đây, làm giả cảnh cho nổ di dời.

    Lão Vương dẫn Tiêu Dật tham quan một vòng, biểu công nói, “Thế nào?”

    Lầu trong tiểu khu đều là lầu sáu tầng cỡ nhỏ, tương đối phù hợp với kế hoạch của Tiêu Dật, hơn nữa vì thuận tiện mang đi, Hạo Thiên Tông trước đó đã đào móng tất cả. Tiêu Dật thỏa mãn gật đầu, sờ sờ tai Vượng Tài, biểu thị Vượng Tài thu những căn nhà này lại.

    Có kinh nghiệm nuốt đám yêu thú như vạn mục ngư vân vân, lần này Vượng Tài nuốt những tòa nhà này không có gì khó khăn. Gần như chỉ trong chớp mắt một cái hố to xuất hiện trước mặt Tiêu Dật. lão Vương ngưỡng mộ nhìn Vượng Tài, tính luôn thần giới vừa mới thức tỉnh, năm thế giới mới có một Vượng Tài, Tiêu Dật thật là kiếm lợi nhất.

    101 – Kế hoạch

    Khi Tiêu Dật mang Vượng Tài về Tịnh Lưu giới, thuận tiện kéo theo Hạ Tông.

    Hạ Tông hoàn toàn còn chưa chuẩn bị tâm lý đối với việc tới tiên giới, nhưng dưới sự trấn áp của sư phụ và sư thúc, cũng chỉ đành khổ mặt ngoan ngoãn để Vượng Tài nuốt vào bụng.

    Đứng trên không Tịnh Lưu giới, Tiêu Dật thả đám yêu thú ra nhưng không dám thả Hạ Tông, y lo lắng thả Hạ Tông ra rồi, tính ra chỉ một lát thôi sẽ bị hút thành người khô. Đây vẫn là lần đầu tiên chúng yêu thú bao gồm Du Trạch bước lên Tịnh Lưu giới, mọi người gần như tham lam cảm thụ khí tức thần giới. Cho dù Tịnh Lưu giới vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng sau khi năng lượng trong người họ hình thành vòng tuần hoàn với Tịnh Lưu giới, sinh ra từng tia nguyên khí, tu vi càng cao thì cảm thụ càng rõ ràng.

    Tiêu Dật không để ý tới chúng yêu thú chìm đắm trong hình thành nguyên khí, mà bảo Vượng Tài nhả mấy căn nhà ra. Hiện tại chỉ là một cơ sở đại khái, sau này còn cần phải thiết lập những đường ống thiết yếu, thiết lập vài bộ thiết bị chứa nước. Điều đáng mừng là làm những thứ này tại tiên giới tiện hơn làm tại nhân giới, rất nhiều lúc chỉ cần một pháp trận là toàn bộ đã xong.

    Khi từng tòa nhà xuất hiện, thành giảo đụng đụng văn dao bên cạnh, thấp giọng nói: “Đây chính là nơi chúng ta sống sau này?”

    Văn dao híp mắt, vừa gật đầu phụ họa thành giảo, vừa nhanh chóng tính toán nó nên chọn căn nhà nào, làm hàng xóm với ai.

    Thành giảo không nghĩ xa như văn dao, suy nghĩ duy nhất của nó chính là tinh ngọc trong tay lại không đủ rồi. Là một yêu thú, trong mấy ngàn năm sinh sống thành giảo chưa từng nghĩ qua có một ngày tinh ngọc sẽ trở thành vấn đề của nó, nhưng hiện tại nó hối hận vô số lần về việc vung tay hào phóng trước kia, sao nó không tích trữ một kho bạc chứ. Thành giảo ngưỡng mộ nhìn Du Trạch một cái, thầm suy ngẫm có nên cùng Du Trạch đến thú nhân thế giới đào khoáng thạch mấy ngày không. Tiêu Dật nói nơi đó đi đến đâu cũng là khoáng thạch trân quý, tính ra đủ cho nó mua một căn nhà ở đây rồi.

    Có lẽ do ánh mắt thành giảo quá trực tiếp, Du Trạch nhạy bén quay đầu lại liếc thành giảo một cái.

    Thành giảo lập tức vui vẻ sáp lại, “Huynh đệ, đào khoáng thạch các ngươi còn cần người không?”

    Du Trạch, “…”

    Thì ra hắn không phải là người nghèo duy nhất, cảm giác thỏa mãn quái dị này rốt cuộc là sao!

    Tiêu Dật trở về tiên giới không phải là bí mật gì, động tĩnh của Tịnh Lưu giới cũng hoàn toàn không che giấu ai. Đoạn Lăng Thần và Cố Vũ sớm đã đợi ở Hư Vô hải lập tức tới tìm Tiêu Dật, biểu thị bọn họ đã chuẩn bị xong chuyện thăm dò Tịnh Lưu giới. Vì lần thăm dò này, hai nhà đều bỏ lực rất lớn, chỉ riêng chọn lựa nhân thủ mang theo đã tốn không ít tâm sức. Vì số người được tham gia đội thăm dò, con cháu hai nhà xém chút nữa đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

    Sau khi đưa người của hai nhà Cố, Đoạn và Tiêu Diêu cung vào Tịnh Lưu giới, Tiêu Dật chính thức bắt đầu mở cửa tiêu thụ khu Tịnh Lưu một đối với tiên giới. Nhất thời Hư Vô hải sóng to gió giật, các thế lực lớn rầm rộ đi tới chỗ ở của Trì Mu. Địa điểm làm việc của nhà thiết kế Hạ Tông mà Tiêu Dật đặc biệt mướn từ nhân giới qua đặt ở chỗ này. Đối với chúng nhân tiên giới mà nói, nhà thiết kế là cái gì bọn họ không biết cũng không để ý, nhưng nếu đây đã là yêu cầu của Tiêu Dật, bọn họ cũng không định nghịch lại, cứ giành được một căn nhà trước rồi nói.

    Trong nơi ở của Trì Mu, Hạ Tông cứng mặt ngồi đó, đối diện với hắn là bột mã không ngừng khì mũi.

    Bột mã cao ngạo ngẩng đầu, trên mặt mang vẻ mong ngóng nói, “Ta muốn trong chỗ ở của ta nhất định phải có bãi cỏ dài, các loại cỏ xanh và thủy cỏ đủ loại. Trên tường cũng phải mọc đầy cỏ, giữa lùm cỏ còn phải mọc đầy tử diệp thảo, như vậy buổi tối không cần dạ minh châu, chỉ cần tử diệp thảo thì đủ để chiếu sáng rồi. Đúng rồi, còn giường nữa, trên giường cũng phải mọc đầy cỏ, tiện cho ta lăn lộn…”

    Bột mã còn muốn nói gì đó, nhưng Hạ Tông đã lười nghe, hắn trực tiếp ngắt lời bột mã, “Trong phòng không thể nào mọc cỏ, nhưng nếu mày thích, có thể vẽ đầy cỏ trên tường. Còn về giường mà mày nói, tao hiểu rồi, mày xem đống cỏ này có hợp tâm ý của mày không?”

    Bột mã, “…”

    “Người tiếp theo!”

    “Ta muốn đào một hồ nước lớn trong nhà, tốt nhất là mỗi căn phòng đều đào một cái…”

    “Trong nhà không thể đào hồ, nhưng tao hiểu ý của mày, mày có thể chọn mua bồn tắm mát xa tiên tiến nhất của nhân giới, mỗi phòng đều bày một cái. Không chỉ thỏa mãn nguyện vọng ngâm mình trong nước của mày, mà còn cung cấp hệ thống tự động tăng nhiệt và chiếu sáng. Mày có thể chọn hai loại vòi phun hoặc mát xa thoải mái, giúp thư thái cảm giác mệt mỏi do cả ngày tu luyện. Đúng rồi, bồn tắm này còn mang công năng sát trùng khử mùi, mày sẽ không phải lo lắng bị yêu thú khác truyền nhiễm phải bệnh xấu cổ quái nào.”

    Long quy, “…”

    “Người tiếp theo!”

    “Người tiếp theo!”

    “Người tiếp theo!”

    Tối hôm đó, Hạ Tông ném cho Tiêu Dật một tờ danh sách mua sắm. Trên đó viết từ ụ cỏ tới bồn tắm mát xa, từ cây thông noel đến tranh trường phái trừu tượng, từ cặp kính mát tới gương lớn phủ tường, có thể nói là bao la vạn vật thứ nào cũng có. Tiêu Dật câm nín nhìn danh sách nửa ngày, có một vài thứ y đại khái có thể đoán ra khách cần là ai, nhưng có một vài thứ y làm sao cũng không đoán được. Cho tới hiện tại Tiêu Dật cũng không thể không khuất phục năng lực phủ đầu của Hạ Tông, rất nhiều người trong đây tính ra căn bản không biết bọn họ sắp mua cái gì, chỉ cần Hạ Tông mở miệng ra thì sẽ hồ đồ trả tiền đặt cọc. Nghĩ tới Hạ Tông còn có một đám fans ở nhân giới, Tiêu Dật lặng lẽ dựng ngón cái khen ngợi Hạ Tông.

    Lượng tiêu thụ của khu Tịnh Lưu một nóng cháy vô cùng, gần như chỉ trong một ngày đã tiêu thụ sạch láng. Hoàn toàn triển hiện cái gì gọi là một nhà khó cầu. Cho dù giá nhà ở khu Tịnh Lưu một rất dọa người, cho dù thầy thiết kế bên trong vô cùng không đáng tin, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng tới nhiệt tình mua nhà của mọi người.

    Từng đống tinh ngọc chất ở nơi ở của Trì Mu, óng ánh khiến người không mở nổi mắt, đây hoàn toàn là khẩu vị ác của Từ Sắt Nguyên. Là phóng viên đặc phái của đài truyền hình Càn Khôn, Từ Sắt Nguyên nhìn đống tinh ngọc này chảy nước miếng nửa ngày, làm sao cũng không chịu thu tinh ngọc vào túi càn khôn, mà cố chấp muốn để tinh ngọc ở bên ngoài, để hắn được ngủ một giấc trong núi tinh ngọc, thể nghiệm cảm giác nhà giàu mới nổi.

    “Tiêu huynh, cùng tới đi.” Từ Sắt Nguyên nhiệt tình gọi Tiêu Dật cùng ngủ.

    Tiêu Dật, “…”

    Y rất muốn giả vờ như không nghe thấy câu này, nhưng Vượng Tài bên cạnh lại bán đứng y. Không đợi Tiêu Dật quay đầu bỏ đi, Vượng Tài đã ngao ngao ngao ngao lao tới trước núi tinh ngọc, hạnh phúc lăn lộn.

    “Tiểu Dật, tiểu Dật mau tới. Sở Mặc không ở đây, Vượng Tài muốn ngủ chung với tiểu Dật.”

    “Sở Mặc không ở đây? Hắn đi đâu?” Từ Sắt Nguyên lúc này mới ý thức được hôm nay hình như hắn không thấy Sở Mặc, khó trách hắn cảm thấy bên cạnh Tiêu Dật thiếu đi thứ gì đó.

    Tiêu Dật câm nín trừng mắt nhìn Vượng Tài một cái, bình mẻ không sợ nứt nằm bên cạnh Từ Sắt Nguyên.

    “Sở Mặc đi Lăng Tiêu thiên rồi. Chuyện của ma pháp thế giới cần nói với tiên đế một tiếng, còn chuyện mở phong ấn biên giới nữa.”

    “Mở phong ấn biên giới?” Từ Sắt Nguyên kinh ngạc, “Đây là chủ ý của cậu hay chủ ý của Sở Mặc?”

    “Có gì khác biệt sao?”

    Từ Sắt Nguyên ngây ra, nhưng rất nhanh ý thức được bất kể là chủ ý của Tiêu Dật hay chủ ý của Sở Mặc quả thật đều không có gì khác biệt. Từ phương diện cá nhân của Từ Sắt Nguyên, hắn cũng tán thành chuyện mở phong ấn biên giới. Sự xuất hiện của Tiêu Dật giống như mở ra một cánh cửa khác cho hắn, trừ tiên giới, hắn nhìn thấy càng nhiều thế giới bên ngoài. Hoàn toàn khác với tiên giới, nhưng cũng là một thế giới tràn đầy sắc màu.

    “Trầm Uyên tiên đế sẽ đồng ý sao? Nếu ngài đồng ý, vậy không phải sẽ lật lại chuyện của Sở Kinh Hồng năm đó sao?” Từ Sắt Nguyên chần chừ nói.

    Gió tanh mưa máu của ba ngàn năm trước còn ngay trước mắt, tuy tình hình hiện tại hoàn toàn khác năm đó, nhưng rất nhiều tiên nhân nhận chức tại tiên đình hiện tại đều là do năm đó sau khi phe phái của Sở Kinh Hồng sụp đổ mới có cơ hội thượng vị. Sở Kinh Hồng một khi lật án, người theo Sở Kinh Hồng bị lưu đày tới Hư Vô hải năm đó phải an bài thế nào? Trở lại tiên đình? Người tại vị hiện tại tuyệt đối sẽ không đồng ý.

    “Tại sao không đáp ứng? Trầm Uyên tiên đế vẫn luôn tìm cơ hội để lật lại án năm đó, ông ấy chỉ mong có người nhờ đề nghị này mà gây chuyện.”

    Còn về phần sau mà Từ Sắt Nguyên lo lắng, Tiêu Dật cảm thấy càng không cần bận tâm. Xây dựng Tịnh Lưu giới Tiêu Diêu cung đã bận bù đầu, y không cảm thấy có người sẽ bỏ vùng ven Tịnh Lưu giới mà chuyển tới tiên đình nhận chức.

    Tiêu Dật nói khẳng định như thế, Từ Sắt Nguyên nhịn không được bật cười.

    “Đúng rồi, Tiêu huynh gần đây cậu sẽ lưu lại tiên giới sao? Nhờ gió đông của Tịnh Lưu giới, ta chuẩn bị mở lại cuộc tuyển tú, cuộc thi chung kết sẽ thực hiện ở biển trong Hư Vô hải, cạnh bên Tịnh Lưu giới được không?”

    Thật ra Từ Sắt Nguyên rất muốn trực tiếp đặt hiện trường thi chung kết trong Tịnh Lưu giới, hắn nghĩ nếu là vậy nhất định sẽ oanh động cả tiên giới. Không, thậm chí có thể sẽ oanh động thú nhân thế giới và ma pháp thế giới. Nhưng khi hắn đích thân tự thể nghiệm một phen, chẳng qua chỉ mới một khắc, tiên khí trong người đã chảy mất sạch sẽ. Nếu không phải Tiêu Dật mang hắn rời khỏi kịp thời, tính ra hắn đã trở thành người khô đầu tiên bị Tịnh Lưu giới hút kiệt rồi.

    Nghĩ tới những tuyển thủ tuyển tú, tu vi cao nhất cũng không quá bậc năm, Từ Sắt Nguyên chỉ đành bỏ một chọn hai, đặt hiện trường chung kết ở cạnh Tịnh Lưu giới. Đến lúc đó xây dựng một sân khấu thật lớn ở trên mặt biển, nghĩ chắc hiệu quả cũng không kém bao nhiêu.

    Từ Sắt Nguyên đề cập chuyện tuyển tú cũng là chuyện mà Tiêu Dật vẫn luôn ghi nhớ. Lâm Thính Hải ở nhân giới học đạo diễn đã gần xong rồi, hiện tại lại có thêm một Hạ Tông, Tiêu Dật cảm thấy ý tưởng quay phim nung nấu bấy lâu của y đã có thể lên kế hoạch. Nam diễn viên thì dễ tìm, mấy người Từ Sắt Nguyên ai cũng có thể được, nếu là nữ diễn viên, Tiêu Dật vẫn luôn dự định tìm kiếm trong tuyển thủ tuyển tú. Vừa hay sau khi tuyển tú kết thúc sẽ bắt đầu quay phim, không cần phải đặc biệt tuyên truyền gì luôn.

    Tiêu Dật nghĩ nghĩ, “Gần đây chắc sẽ ở lại đây luôn.”

    Chuyện của ma pháp thế giới y đều đẩy cho Louis, y chỉ cần mỗi ngày tìm thời gian qua bên đó xem thử tình hình tiến triển ra sao là được. Trước khi tìm thấy tung tích của Edel, ma pháp thế giới chắc sẽ không có chuyện gì. Còn về thú nhân thế giới, Tiêu Dật nghĩ tới thành giảo đã đi cùng Du Trạch đào khoáng thạch, bất đắc dĩ nghĩ y chỉ cần nhớ đón hai người bọn họ về là được. Tính như thế, thời gian của y cũng coi như tự do, trên cơ bản đều lưu lại tiên giới.

    “Vậy được, ngày mai ta sẽ tuyên bố kế hoạch mở lại tuyển tú.” Từ Sắt Nguyên hưng phấn sắp xếp.

    Tiêu Dật gật đầu, bị Từ Sắt Nguyên lây hưng phấn, y cũng không còn buồn ngủ, nằm ở đó bất giác nhớ tới Sở Mặc, cũng không biết Sở Mặc hiện tại đang làm gì.

    Bên ngoài Lăng Tiêu thiên, thân ảnh Sở Mặc đột nhiên xuất hiện ở hư không, biển mây vô tận vô biên kéo dài xung quanh hắn. Hắn thú vị đảo nhìn xung quanh, xoay thẻ ngọc trong tay, trên mặt lộ ra tia cười lạnh.

    “Ra đi, cậu, ta biết cậu ở đó.”

    102 – Giao dịch

    Người được Sở Mặc gọi là cậu chỉ có một, Vân Tịnh Hàn.

    Nghe Sở Mặc lên tiếng, biển mây trong hư không bắt đầu cuồn cuộn nhấp nhô kịch liệt. Không bao lâu, một bóng báo đen như ẩn như hiện xuất hiện trong biển mây. Con mắt màu vàng lớn như chậu rửa mặt từ xa nhìn Sở Mặc, lấp láy tia sáng lạnh lẽo.

    Sở Mặc nhìn cách ra mặt hư trương thanh thế mà hoàng tộc Vân Lam yêu thích, chân mày cũng không thèm nhíu một cái, hắn vẫn luôn cho rằng người của Vân Lam chỉ thông qua hành động này để che giấu sự hèn nhát trong nội tâm và sự thảm hại vô vọng phục quốc. Hắn vừa xoay thẻ ngọc trong tay, vừa đợi bóng con báo trong biển mây triệt để hiện hình. Nhưng thoáng chốc bóng báo thành hình, nụ cười lạnh trên mặt Sở Mặc lui đi, đổi thành ngạc nhiên không hề che giấu.

    “Vân Trạch Hải.”

    Lời của Sở Mặc mang theo chút cổ quái, trong lúc nói đã tiện tay vặn nát thẻ ngọc trong tay. Lúc thẻ ngọc hóa thành cát bụi, một hư ảnh báo đen lớn cỡ lòng bàn tay bay ra từ trong cát đó, muốn nhanh chóng vút về hướng tây. Sở Mặc nhẹ nhàng bóp bóng đen trong tay, bóng đen này là thần thức khắc ấn của Vân Tịnh Hàn, cũng là nguyên nhân hắn vẫn luôn cho rằng Vân Tịnh Hàn hẹn gặp hắn. Chỉ là hắn không ngờ được Vân Trạch Hải lại to gan như thế, dám mạo danh Vân Tịnh Hàn.

    Bị Sở Mặc kêu đích danh, hắc báo cực đại không để ý. Ông thu liễm cách làm hư trương thanh thế trên người, rất nhanh hóa về nhân hình. Xuất hiện trước mặt Sở Mặc là một lão giả khô gầy, chính là chi thứ của hoàng tộc Vân Lam, ông chú (chú của mẹ) của Sở Mặc trên danh nghĩa.

    Lão giả dùng ánh mắt thăm dò đánh giá Sở Mặc vài cái, sau đó lộ ra vẻ thỏa mãn.

    “Cao thủ bậc bảy bốn trăm tuổi, huyết thống của con còn thuần chính hơn ta tưởng tượng, Tịnh Y cũng coi như có hậu nhân.”

    Sở Mặc chế nhạo cong môi, dứt khoát cắt đứt lời tiếp theo Vân Trạch Hải có thể nói, trực tiếp bảo, “Ta nghĩ ông mạo hiểm lấy danh nghĩa Vân Tịnh Hàn gặp ta không phải chỉ để nói mấy câu phí công này.”

    Trên mặt Vân Trạch Hải lộ vẻ không vui, trong nội bộ hoàng tộc Vân Lam, vì bối phận của ông rất ít ai dám nói với ông như thế, cho dù là Vân Tịnh Hàn thì thái độ đối với ông cũng vô cùng cung kính. Trong lòng ông nổi lên cơn giận nhỏ bé, nhưng ông vẫn nhớ ý định tới gặp Sở Mặc lần này, nhịn một chút rồi rất nhanh đã khống chế được tâm tình của mình.

    “Ta biết con không thừa nhận thân phận hậu duệ Vân Lam của mình, nhưng huyết thống trong người con không phải do ý chí của con mà biến mất.” Vân Trạch Hải đâm Sở Mặc một câu, rồi không để Sở Mặc có cơ hội cắt lời nhanh chóng nói ra ý đồ chân chính của mình. “Hiện tại chúng ta bàn chuyện công bố mở thành.”

    Vân Trạch Hải lùi một bước, nghiêm chỉnh nói, “Thế lực của Vân Lam vượt qua sự tưởng tượng của con, hành động trước mắt của Sở Trầm Uyên đối với thực lực chân chính của Vân Lam căn bản không chút tổn hại, với sự bố trí của bên con, tiên đình muốn triệt để tiêu diệt Vân Lam chỉ có thể lưỡng bại câu thương.”

    Sở Mặc bình tĩnh nhíu mày, “Cho nên?”

    Vân Trạch Hải mỉm cười, “Ta biết toàn bộ phân bố thế lực của Vân Lam, cũng biết toàn bộ đường ngầm mà Vân Tịnh Hàn sắp đặt trong tiên đình, ta có thể phối hợp với Sở Trầm Uyên để hoàn thành nguyện vọng từ trước tới nay.”

    Cho dù trước khi gặp Vân Trạch Hải Sở Mặc đã ẩn ẩn đoán dược ý đồ của Vân Trạch Hải, nhưng chân chính nghe ông nói ra vẫn khiến Sở Mặc hơi ngạc nhiên. Hắn tin Vân Trạch Hải hiểu rõ sự vụ nội bộ của Vân Lam, nhưng không tin cách nói về thế lực Vân Lam của đối phương. Nếu nói như thế, Vân Trạch Hải cũng sẽ không tới tìm hắn. Hiện tại hắn đã xác định, nội bộ Vân Lam xảy ra vấn đề, Vân Tịnh Hàn đã bắt đầu mất đi sự khống chế đối với thủ hạ. Đương nhiên tiên đình trấn áp là một mặt, Sở Mặc cảm thấy chuyện Tịnh Lưu giới chen ngang sợ là đã đủ khiến Vân Trạch Hải đưa ra quyết định này.

    Nghĩ thế, Sở Mặc thong dong nói, “Điều kiện thì sao?”

    Vân Trạch Hải thỏa mãn bởi sự dứt khoát của Sở Mặc, mở miệng, “Liên hôn.”

    Tại tiên giới, liên hôn là phương pháp liên minh thường thấy nhất, cũng là phương pháp hợp tác mà đại đa số tiên nhân đều công nhận. Vân Trạch Hải tràn đầy lòng tin, tự cảm thấy điều kiện của ông không quá quá phận. Xét thân phận, bọn họ là hoàng tộc Vân Lam, không hề thua kém người của Sở gia. Xét thực lực sau lưng ông, bất kể đối tượng liên hôn là ai, đều có thể được toàn lực ủng hộ, mục tiêu ông đưa ra điều kiện này là Sở Mặc, ông cũng tin Sở Mặc hiểu rõ ý của mình.

    Chỉ cần Sở Mặc đáp ứng liên hôn, Vân Lam và Tiêu Diêu cung liên thủ, lại thêm nghe đồn Sở Mặc có quan hệ vô cùng mật thiết với chủ nhân thần giới, thực lực của Sở Mặc đã đủ để khiến hắn trở thành tiên đế tiếp theo. Cho dù Sở Trầm Uyên đột nhiên thành thân sinh con, cũng tuyệt đối không thể nào dao động địa vị của Sở Mặc.

    Vân Trạch Hải tha thiết nhìn Sở Mặc, đợi Sở Mặc gật đầu. Nhưng Sở Mặc lại phản ứng lạnh nhạt, “Nếu mục tiêu của ông là ta, vậy e là ông phải thất vọng thôi, nếu mục tiêu của ông là Sở Trầm Uyên, ta thay ông chuyển cáo điều kiện này.”

    Sở Mặc cự tuyệt thẳng thừng khiến Vân Trạch Hải biến sắc, ông gần như tức giận nhìn Sở Mặc, nhưng không nỡ từ bỏ cơ hội liên thủ với Sở Trầm Uyên. Cho tới khi Vân Trạch Hải biết mất khỏi biển mây, Đoạn Lăng Phong vẫn luôn trốn trong chỗ tối mới bước ra. Hắn nghiêm túc đứng trước mặt Sở Mặc, mở miệng, “Điện hạ, ngài thật sự muốn nói chuyện Vân Trạch Hải hy vọng liên hôn với Sở Trầm Uyên?”

    Ngữ khí của Đoạn Lăng Phong lộ ra một chút phản dối, Sở Mặc khẽ động trong lòng, như ngẫm như nghĩ nhìn vẻ mặt Đoạn Lăng Phong mà gật đầu.

    Đoạn Lăng Phong nhíu mày, lo lắng nói, “Vân Lam vẫn luôn là mối họa lớn của tiên đình, Vân Trạch Hải quy phục Sở Trầm Uyên khẳng định vô cùng hoan nghênh. Nói không chừng hắn thật sự đáp ứng liên hôn, đến lúc đó vạn nhất có hoàng tử ra đời, điện hạ ngài làm sao đây?”

    Sở Mặc, “…”

    Hắn còn cho rằng Đoạn Lăng Phong phản đối là xuất phát từ nguyên nhân bản thân, không ngờ vẫn là vì hắn. Xem ra hắn quả nhiên không thể ôm hy vọng quá lớn với Sở Trầm Uyên, từ sau chuyện Linh Hư cảnh, Đoạn Lăng Phong đã ở cạnh Sở Trầm Uyên gần một tháng rồi, Sở Trầm Uyên cư nhiên vẫn không có được một chút tiến triển nào. Lặng lẽ đốt một cây nến cho Sở Trầm Uyên, Sở Mặc khẳng định nói, “Yên tâm, Sở Trầm Uyên sẽ không đáp ứng.”

    Đoạn Lăng Phong hoài nghi nhìn Sở Mặc một cái, Sở Mặc cười cười không giải thích.

    Quả nhiên, khi Sở Mặc trở về nhắc tới điều kiện của Vân Trạch Hải, phản ứng đầu tiên của Sở Trầm Uyên là phủ quyết.

    “Ta cự tuyệt.”

    Nghe đáp án của Sở Trầm Uyên, Đoạn Lăng Phong đứng sau lưng Sở Mặc mới bớt căng thẳng, hiếm khi mỉm cười với Sở Trầm Uyên. Sở Trầm Uyên suy nghĩ chút xíu đã hiểu ngay nỗi lo lắng của Đoạn Lăng Phong, sau cơn ghen tỵ Sở Mặc chiếm hết toàn bộ sự chú ý của Đoạn Lăng Phong, Sở Trầm Uyên không quên mượn cơ hội này, mãnh liệt thu hảo cảm trong lòng Đoạn Lăng Phong.

    Sau khi Sở Trầm Uyên lần thứ n biểu thị hắn không có chút hứng thú nào đối với việc lấy vợ sinh con, Sở Mặc câm nín nhìn hắn, đã không biết nên nói gì nữa.

    Chuyện liên hệ với Vân Trạch Hải Sở Trầm Uyên giao cho Sở Mặc, do hai bên đều không tín nhiệm đối phương, Sở Trầm Uyên tin rằng bọn họ sẽ có một thời gian quan sát lẫn nhau khá dài. Hiện tại trọng tâm của Sở Trầm Uyên đặt ở chuyện mở phong ấn thông đạo biên giới. Nếu đúng như hắn dự liệu, thế gia phản đối mở phong ấn chiếm đại đa số.

    Sở Trầm Uyên hứng thú gõ bàn, “Lư gia biết khôn rồi, lần này không hề nói lời phản đối gì.”

    Sở Mặc nhớ tới tin tức hắn thu được, nhíu mày, “Tiêu gia phản đối rất kịch liệt sao?”

    Sở Trầm Uyên gật đầu, phong ấn thông đạo biên giới là mệnh lệnh của tiên đế đầu tiên của Lan Thương tiên triều, nguyên nhân không phải là bí mật gì. Năm đó tổ tiên Sở gia khởi sự lật đổ Vân Lam tiên triều, Vân Lam tiên triều tới lúc cùng đường đã mượn sức của ma pháp thế giới. Trên thực tế, trước khi Lan Thương tiên triều dựng nên, lịch đại tiên triều đều có quan hệ vô cùng mật thiết với các giới khác, lúc đó quan hệ của Vân Lam tiên triều và ma pháp thế giới đặc biệt không tệ. Có thỉnh cầu của Vân Lam tiên triều, ma pháp thế giới quang minh chính đại xen vào chuyện của tiên giới. Vì thế năm đó trong số những người đi theo tiên đế khởi sự có không ít tử thương trong tay của tế ti ma pháp thế giới. Tiêu gia, Đoạn gia, thậm chí Sở gia đều thương vong không ít. Đợi khi Lan Thương tiên triều thành lập, tiên đế đầu tiên lập tức đã hạ lệnh phong ấn thông đạo biên giới qua lại các giới. Nếu không phải thông đạo tới nhân giới cần lưu lại cho tu chân giả thăng tiên, chỉ sợ cũng sớm bị phong ấn rồi.

    Năm đó Sở Kinh Hồng đưa ra chuyện mở phong ấn biên giới bị các thế gia phản đối kịch liệt, hiện tại Sở Trầm Uyên lại đưa ra, tiếng phản đối đồng dạng cũng không nhỏ. Trong đó đương nhiên có nguyên do tiên giới ghi hận ma pháp thế giới, cũng không bài trừ chuyện Tịnh Lưu giới hiện thế, phần lớn thế gia tiên giới đều ẩn ẩn xem Tịnh Lưu giới là độc chiếm của tiên giới, không muốn ma pháp thế giới và thú nhân thế giới chia sẻ lợi ích mà bọn họ có thể có.

    Sở Trầm Uyên có thể nghĩ tới nguyên nhân này, Sở Mặc đương nhiên cũng có thể nghĩ tới. Chính vì như thế, hắn mới càng muốn mở phong ấn thông đạo biên giới. Nếu Tịnh Lưu giới trở thành của riêng tiên giới độc chiếm, vậy không phải sẽ thành một tiên giới khác sao. Những thế gia tiên giới này sao có thể bỏ qua cơ hội chấm mút Tịnh Lưu giới. Chỉ có khi ma pháp thế giới và thú nhân thế giới đều tham gia vào, giữa ba giới đạt thành bình đẳng, Tịnh Lưu giới mới là Tịnh Lưu giới của Tiêu Dật, mà không xuất hiện cục diện giống như ở tiên giới, do Lư gia thế lực lớn mà ngay cả tiên đình cũng không thể làm gì.

    Nghĩ tới Lư gia, Sở Mặc lại lần nữa nghĩ tới Tiêu gia. Hắn nhớ ba ngàn năm trước Tiêu gia giữ thái độ trung lập đối với chuyện mở phong ấn thông đạo biên giới. Phản ứng lần này sao lại kịch liệt như thế, chẳng lẽ là vì tiểu Dật sao?

    Sở Mặc nghĩ không sai, Tiêu gia phản ứng kịch liệt như thế chính là vì Tiêu Dật.

    Tịnh Lưu giới xuất hiện, đối với các đại thế gia tiên giới mà nói, không nhà nào không đại biểu lợi ích to lớn. Mỗi thế gia đều muốn sớm bước vào Tịnh Lưu giới, hơn nữa chiếm lấy tiên cơ trong lúc phát triển bước đầu tại Tịnh Lưu giới. Nhưng trong quá trình này, Tiêu gia ẩn ẩn bị bài xích ra ngoài. Mấy hành động lớn của Tịnh Lưu giới, Đoạn gia, Cố gia vân vân đều được phân một chén canh, duy chỉ có Tiêu gia là cái gì cũng không có. Còn về việc tiêu thụ khu Tịnh Lưu một, Tiêu Gia còn bị liên thủ đẩy ra ngoài ngay cả tên trong danh sách cũng không giành được.

    Kết quả này khiến Tiêu Hàm Chương vốn bản tính cao ngạo vô cùng tức giận. Sau khi biết Sở Mặc đưa ra chuyện mở phong ấn thông đạo, ý thức được hàm ý trong đề nghị này, hắn lập tức biểu rõ thái độ phản đối.

    Trong đại trạch Tiêu gia, Tiêu Đỉnh Lâu trầm mặc nhìn Tiêu Hàm Chương ngồi trước mặt. Từ khi Tiêu Dương mất tích tới khi Tịnh Lưu giới xuất hiện, thời gian này Tiêu Đỉnh Lâu tâm lực kiệt quệ đã già đi rất nhiều. Từ nửa tháng trước ông đã bắt đầu nghỉ ngơi, giao toàn bộ chuyện của Tiêu gia cho Tiêu Hàm Chương. Chỉ là không ngờ cơn giận mà Hàm Chương nuốt nghẹn tới nay, lúc này lại toàn bộ bùng lên.

    Tiêu Đỉnh Lâu thở dài, giao thẻ ngọc trong tay cho Tiêu Hàm Chương, bảo hắn đưa thẻ ngọc này tới Tiêu Diêu cung, biểu đạt thay đổi thái độ đối với chuyện mở phong ấn biên giới.

    Tiêu Hàm Chương không cầm lấy thẻ ngọc Tiêu Đỉnh Lâu đưa, mà cố chấp nói, “Phong ấn thông đạo là chỉ ý của tiên đế đầu tiên, tiên đế đời trước cũng phản đối mở phong ấn. Vạn nhất sau khi mở phong ấn, ma pháp thế giới lại câu kết với dư nghiệt Vân Lam, tạo nên động loạn tại tiên giới thì sao?”

    Tiêu Đỉnh Lâu nghe lý do đường hoàng này, thất vọng lắc đầu, “Con thật sự là vì nguyên nhân này?”

    Tiêu Hàm Chương gật đầu thật mạnh.

    Tiêu Đỉnh Lâu cười khổ, “Con cảm thấy Trầm Uyên tiên đế sẽ tin?”

    Tiêu Hàm Chương âm trầm nói, “Hắn không tin thì có thể làm gì? Lẽ nào hắn còn có thể vì thế mà hỏi tội con sao? Lại nói Dương nhi tới nay cũng không rõ sống chết, Trầm Uyên tiên đế lại liên tục bức ép, cho dù con thuận theo hắn mọi chuyện, lẽ nào hắn sẽ bỏ qua cho Tiêu gia sao?”

    Tiêu Đỉnh Lâu khổ sở nói, “Thế gia quyền lớn, Trầm Uyên tiên đế bất mãn cũng là bình thường. Nếu là trước kia, thế gia liên thủ còn có thể bức Trầm Uyên tiên đế lùi một bước, nhưng hiện tại…” Tiêu Đỉnh Lâu không nói tiếp nữa, thần giới tái hiện, lực chú ý của các thế gia đã bị phân tán. Lại thêm Tiêu Dật đứng sau thần giới liên minh với tiên đế, lúc này các thế gia làm sao đối kháng với tiên đế nữa? Chuyện mở phong ấn thông đạo nếu không phải dính dáng tới lợi ích của các thế gia, thì sao bọn họ dám ngang nhiên phản đối chứ? Mà cho dù có phản đối thế nào, tính ra cuối cùng vẫn phải đồng ý, hiện tại bọn họ phản đối chẳng qua là muốn để ngày sau giành được thêm vài lợi ích mà thôi. Nhưng chuyện này có lợi cũng vậy, không có lợi cũng vậy đều không có quan hệ gì với Tiêu gia, Hàm Chương hà tất phải vì có thành kiến với hài tử đó, mà cố ý nhảy ra làm kẻ ác.

    Ý tứ biểu đạt trong lời Tiêu Đỉnh Lâu vô cùng rõ ràng, cơn giận Tiêu Hàm Chương vẫn vẫn luôn ẩn nhẫn cuối cùng cũng bạo phát.

    “Thứ nghiệt chủng đó, vì nó mà Tiêu gia ta phải trở thành trò cười của tiên giới, ngay cả Tấn nhi ở bên ngoài cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Năm đó trong người nó không có tiên cách là chuyện ngàn chân vạn thiết, tại những chỗ khác đứa trẻ sinh ra không có tiên cách đã bị dìm chết lập tức, đưa tới nhân giới đã là niệm tình phụ tử rồi. Mẫn Nương qua đời lại không có liên quan tới Tiêu gia, Tiêu gia rốt cuộc có lỗi gì với nó, mà khiến nó ghi hận như thế?”

    Tiêu Đỉnh Lâu lắc đầu, Tiêu Dật quả thật không có tình cảm với Tiêu gia, nhưng chuyện ghi hận thì hoàn toàn chưa tới. Tiêu Hàm Chương có thành kiến với Tiêu Dật, nên trút toàn bộ chuyện bị Tịnh Lưu giới bài xích lên người hài tử đó. Ông chỉ e hài tử đó căn bản không để ý tới Tiêu gia, tất cả chẳng qua là do người khác lửa cháy đổ thêm dầu mà thôi.

    Đáng tiếc những gì Tiêu Đỉnh Lâu nói Tiêu Hàm Chương hoàn toàn không nghe lọt, nửa đời trước hắn vì Lục Mẫn Nương mà trở thành trò cười của chúng nhân tiên giới, nửa đời sau lại vì Tiêu Dật mà trở thành trò cười của chúng nhân tiên giới. Trước khi thần giới tái hiện, Tiêu Hàm Chương căn bản không nguyện ý nhận Tiêu Dật là nhi tử của hắn, mà đợi sau khi thần giới tái hiện, Tiêu Hàm Chương càng hận không thể trở về hai mươi năm trước, khi Tiêu Dật vừa mới ra đời trực tiếp bóp chết y, cũng bớt đi sự tủi nhục của hai mươi năm sau.

    Thấy Tiêu Hàm Chương tức giận hầm hầm phất tay áo bỏ đi, Tiêu Đỉnh Lâu vô lực nhắm mắt lại, ngày mai vẫn phải do ông đích thân đến Lăng Tiêu thiên thôi.

    Thư phòng chìm vào yên tĩnh, Tiêu Thất quan tâm lui ra. Thân ảnh Tiêu Hàm Chương đã biến mất không thấy, Tiêu Thất đóng cửa thư phòng, yên tĩnh canh gác bên ngoài như mọi khi. Một làn khói xanh nổi lên giữa lòng bàn tay hắn, rất nhanh tan biến trong không trung.
     

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm