Tiên Giới Tẩu Tư Phạm – Chương 73-75

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

    73 – Bát quái

    Xu thế tuyển tú oanh oanh liệt liệt chuẩn bị trên tiên giới, [Tiên giới sớm biết], [Tối bát quái] lần lượt phát hành, cảm xúc của cư dân tiên giới cũng được nâng lên cao nhất.

    Tiêu Dật nhân lúc tất cả đã đi vào quỹ đạo, vội vàng tới thú nhân thế giới một chuyến, thời gian giao dịch với Lộ đã sắp tới rồi. Lần này chỉ có một mình y đi, Sở Mặc sáng nay đã bị Sở Trầm Uyên triệu tập về Lăng Tiêu thiên. Tiêu Dật không lưu lại thú nhân thế giới, giao tiếp xong trực tiếp về tiên giới. Giữa quá trình khi chuyển về nhân giới, Tiêu Dật thuận tiện mang Lâm Thính Hải về luôn. Khóa học đạo diễn đã học được một nửa, Tiêu Dật cảm thấy cũng đã tới lúc nên cho Lâm Thính Hải về thao tác thực tiễn. Thực ra là do thiếu người dữ quá, tuy đã thuê được một đám người mới, nhưng chuyện quan trọng vẫn phải do mấy người Tiêu Dật làm. Chỉ là Tiêu Dật không nghĩ tới, y mới ra ngoài không tới một ngày, khi trở về đã nghe được một tin tuyệt đối làm y câm nín. Sở Trầm Uyên cũng đòi làm giám khảo tuyển tú, hơn nữa do thân phận đặc thù của hắn, cũng yêu cầu làm giám khảo thần bí.

    Là Sở Mặc cho y biết tin này, sau khi nhíu mày truyền đạt xong ý định của Sở Trầm Uyên, Sở Mặc lo lắng Tiêu Dật sẽ cố kỵ thân phận của Sở Trầm Uyên, đáp ứng cho hắn tới, nên cười lạnh, an ủi, “Tiểu Dật không cần quản hắn ta, ta đã nói chuyện này với Đoạn thúc rồi, bảo Đoạn thúc đi xử lý.”

    Đối với yêu cầu của Sở Trầm Uyên, Sở Mặc thật muốn mắng hắn một tiếng ngốc, nhịn nửa ngày mới nhịn được. Sở Mặc cảm thấy Sở Trầm Uyên chưa chắc không biết làm như vậy sẽ chọc Đoạn Lăng Phong khó chịu, hắn chỉ là đã quen chạy loạn trên lối đi sai lầm, không thể quay đầu rồi. Nói không chừng hắn còn đang đợi Đoạn Lăng Phong nghe được tin tìm tới gây phiền, từ đó mượn cớ thân cận Đoạn Lăng Phong.

    Tiêu Dật không biết Sở Mặc đang tự biên Sở Trầm Uyên thành một M, 囧 囧 nghe sự sắp đặt của Sở Mặc. Tuy y đồng tình với Sở Trầm Uyên, nhưng tuyệt đối sẽ không phối hợp với Sở Trầm Uyên làm loạn. Một giám khảo thần bí là mánh khóe, hai giám khảo thần bí để làm gì? Chọc cười sao? Nếu là vậy, dứt khoát không cần giám khảo lộ mặt nữa, như vậy còn mời giám khảo làm chi. Hơn nữa y có thể tưởng tượng được nếu thật sự sắp đặt hai giám khảo thần bí như Sở Trầm Uyên nói, người xem tính ra không cần xem tuyển tú nữa, trực tiếp đợi hai giám khảo này loạn đấu là xong.

    Tuy Tiêu Dật từ nhỏ sống tại nhân giới, không có kính sợ với tiên đế như các tiên nhân bình thường, nhưng nghĩ xem nếu chủ tịch nước tìm bạn sắp đặt chút chuyện, muốn cự tuyệt cũng rất phiền phức. May mà có Đoạn Lăng Phong, Tiêu Dật không đạo đức nghĩ, quyết định ném đồng tình dành cho Sở Trầm Uyên qua một bên.

    Đoạn Lăng Phong không phụ kỳ vọng của mọi người giải quyết xong chuyện này. Chiều ngày thứ hai, hắn tâm tình cực tốt từ Lăng Tiêu thiên trở về, tỏ vẻ không cần phải lo lắng tên tiểu nhân bỉ ổi đó ra tay gây loạn, hắn đã đánh cho tên đó không xuống nổi giường rồi. Quả nhiên Tiêu Dật rất nhanh nhận được tin, tiên đế bệ hạ si mê võ học lại một lần nữa chọn bế quan.

    Tiêu Dật nhìn gương mặt xuân phong của Đoạn Lăng Phong, trong lòng không khỏi suy đoán, Sở Trầm Uyên si mê tu luyện như thế, có phải là vì mong một ngày có thể dựa vào võ lực áp đảo Đoạn Lăng Phong không. Kỳ thật không cần phiền phức như thế, Tiêu Dật đồng tình nghĩ, chỉ cần một phần thuốc thôi tình do Luigid tạo ra, mười Đoạn Lăng Phong cũng đã bị áp đảo từ sớm.

    Vừa nghĩ thế, Tiêu Dật đã nhanh chóng ném suy nghĩ đó đi, y không thể vì Sở Trầm Uyên ở thế yếu mà đồng tình hắn, Đoạn Lăng Phong mới là người đứng bên y.

    Chuyện Sở Trầm Uyên muốn làm giám khảo cứ thế chết yểu sau khi Đoạn Lăng Phong tới Lăng Tiêu thiên một chuyến, Tiêu Dật cũng lạc quan yên tâm. Trừ Đoạn Lăng Phong ra, năm giám khảo còn lại đều trải qua các loại cân nhắc, cuối cùng quyết định. Lần lượt là Cửu Ly tiên tử Đồ Y Y, Huyền Thụy cảnh Đoạn Minh Dực, Phương Hoa cảnh Bạch Tử Sơn, Huyền Hồ cảnh Tống Nhất Hàm, Ngọc Thanh cảnh Cố Vũ. Trong mấy người này, trừ Cửu Ly tiên tử Đồ Y Y là dựa vào việc liên tục mấy lần ngồi vững trên hạng đầu bảng xếp hạng thiên nữ mà được làm giám khảo tuyển tú ra, những người khác không ai không phải là kẻ nổi bật thế lực tại tiên giới, thế gia hậu đãi nhất, lại tài hoa xuất chúng, phong lưu tại ngoại, đổi lại ở nhân giới thì nói gọn lại chính là nhà giàu đẹp trai hoặc là nhân sinh thắng thế.

    Đương nhiên, không phải những người không được chọn là không bằng những người này, mà là tổng tất cả nguyên nhân thì không thể làm. Như Sở Mặc, Tiêu Dật không muốn, Sở Mặc cũng không thích, Từ Sắt Nguyên chỉ có thể tiếc hận gạch bỏ tên hắn. Như Hạo Thiên cảnh Tề Thiên Hằng, là tình địch trước kia của Từ Sắt Nguyên, Từ Sắt Nguyên sao có thể cho hắn cơ hội nổi tiếng? Hơn nữa, vợ của Tề Thiên Hằng là Đồ Y Y đã làm giám khảo, Từ Sắt Nguyên cũng không thể để hai người trong cùng một nhà làm giám khảo. Còn nữa chính là trong nhà đã có tỷ muội báo danh tham tuyển, vì bảo vệ công bằng, chỉ có thể bãi bỏ tư cách giám khảo của họ.

    Mấy phen sàng lọc, cuối cùng mới có thể quyết định được. May là chuyện này cũng coi như đại sự hiếm có gần đây của tiên giới, lại là một chuyện cực kỳ phong nhã, hễ là người nhận được thư mời đều không hề từ chối, sảng khoái đáp ứng.

    Trước cuộc tuyển chọn đại chúng đầu tiên, giám khảo đầu tiên tới Nhược Thủy châu là Đoạn Minh Dực. Vì mọi người đều không có kinh nghiệm, Tiêu Dật tuân theo nguyên tắc chỗ quen dễ thả lỏng, địa điểm tuyển chọn đại chúng đầu tiên đặt tại Nhược Thủy châu. Là người của Huyền Thụy cảnh Đoạn gia, Đoạn Minh Dực hoàn toàn không dám bày vẻ trước mặt Tiêu Dật, không thấy chú của hắn đứng bên cạnh Tiêu Dật sao!

    Nói thật, sau khi biết giám khảo thần bí là ông chú Đoạn Lăng Phong, Đoạn Minh Dực vốn kỳ vọng được ngắm mỹ nhân lập tức hóa thành cát bụi, hắn thậm chí không muốn tới. Hắn tới làm gì? Có Đoạn Lăng Phong rồi, hắn trừ đứng sau Đoạn Lăng Phong phất cờ trợ uy thì còn gì khác, hắn dám phát biểu một chút ý kiến của mình sao? Hắn không dám, hắn nếu dám có ý kiến tương phản với chú, về nhà cha hắn sẽ đánh gãy chân hắn. Đối với Đoạn Lăng Phong bị lưu đày tới Hư Vô hải chịu khổ nhiều năm, cha hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, hổ thẹn không thôi. Nếu không phải thư mời chỉ rõ là muốn hắn làm, cha hắn đã hận không thể xem như thư đó mời mình, thay hắn phất cờ trợ uy cho ông chú vài câu.

    Trừ nó ra, Đoạn Minh Dực không muốn tới còn có một nguyên nhân khác. Cha hắn bảo hắn sàng lọc trong số giai lệ của lần tuyển tú này, giúp Đoạn Lăng Phong chọn lựa xem thử có ai thích hợp không, Đoạn Lăng Phong cũng nên lấy vợ sinh con rồi. Lúc đó Đoạn Minh Dực nghe xong thì vẻ mặt đau khổ, Đoạn Lăng Phong tự do quen rồi, ngay cả lời ông nội hắn cũng không nghe, còn có thể nghe mình sao? Xét thấy cha hắn nắm giữ vận mệnh kinh tế của hắn, Đoạn Minh Dực không dám phản bác cha hắn, chỉ đành sớm chạy tới Nhược Thủy châu lấy lòng đương sự còn lại.

    Sau Đoạn Minh Dực, mấy giám khảo khác cũng lục tục đi tới, duy chỉ có Thanh Ngọc cảnh Cố Vũ chậm chạp chưa lộ mặt. Trong Lăng Tiêu thiên, hai nam tử thân đều mặc trường sam nguyệt bạch, đầu đội cùng một kiểu mũ bạch ngọc, ngay cả dung mạo cũng giống như đúc đứng cạnh nhau. Một nam tử trong đó sau khi đứng trước gương săm soi nửa ngày, nhìn sang nam tử bên cạnh nói, “Cố Vũ, thế nào?”

    Nam tử bị điểm tên lộ ra một tia cười khổ, uyển chuyển mở miệng, “Bệ hạ khí độ uy nghiêm, vi thần vạn lần không sánh kịp.”

    Hắn nói cũng là nói thật, hắn và Sở Trầm Uyên đứng cạnh nhau, tuy ngoại hình đều giống nhau, nhưng Sở Trầm Uyên làm tiên đế nhiều năm rồi, khí thế cúi nhìn thiên hạ trên người căn bản không phải đổi vỏ là có thể biến mất, hoàn toàn khác với khí chất thiên về nho nhã của hắn, hễ là người thân thuộc một chút thì có thể nhìn ra sự khác biệt giữa hai người.

    Nghe Cố Vũ nói thế, Sở Trầm Uyên mang ngoại hình của Cố Vũ khó xử nhíu mày. Hắn nỗ lực nhớ lại tác phong của Cố Vũ lúc bình thường, sau khi trầm ngâm nửa ngày, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng bâng quơ, dịu dàng nói nhẹ, “Hoa đỏ tươi diễm nở đầy cành, chói mắt dung nhập làn hơi xuân. A Uyển, nàng xem ta ngâm khúc hoa đào này thế nào?”

    A Uyển trong lời Sở Trầm Uyên là một trong những hồng nhan tri kỷ của Cố Vũ, hắn nhẹ ngâm như thế, phối hợp với nụ cười trên mặt, khí thế trên người hoàn toàn biến mất, hoàn toàn chính là bộ dáng của một công tử đa tình. Cố Vũ câm nín nhìn tiên đế bệ hạ, lặng lẽ gật đầu. Nói thật, hắn thật muốn lạy Sở Trầm Uyên. Bệ hạ ngài rốt cuộc muốn làm giám khảo tuyển tú cỡ nào vậy? Sau khi đích thân ra mặt bị cự tuyệt, thà rằng giả thành người khác cũng muốn tham gia.

    Làm bạn học tập của Sở Trầm Uyên năm đó, là bạn tốt cùng Sở Trầm Uyên trưởng thành, Cố Vũ không phải không biết tâm tư của Sở Trầm Uyên, nhưng hắn thật sự không hiểu nổi, đã ba ngàn năm rồi, Sở Trầm Uyên sao vẫn dậm chân tại chỗ? Trước kia khi Đoạn Lăng Phong còn ở tại Lăng Tiêu thiên, Sở Trầm Uyên vì thu hút sự chú ý của Đoạn Lăng Phong mà gây hấn khiêu chiến đủ dạng cũng thôi đi, lúc đó mọi người đều còn nhỏ dạii, ngu xuẩn cỡ đó cũng có thể lý giải. Là bạn học tập của Sở Trầm Uyên, mỗi khi gây hấn xong hắn đều phải lao tới, còn phải biết khống chế lực độ, vừa phải thành công thay đổi lực chú ý của Đoạn Lăng Phong, lại không thể kéo thù hận lên quá cao, khiến Đoạn Lăng Phong triệt để chán ghét Sở Trầm Uyên. Cố Vũ vẫn luôn cảm thấy tóc của hắn hiện tại rất ít, chính là do năm đó lo lắng quá độ làm tóc rụng sạch rồi.

    Hiện tại đã ba ngàn năm, bệ hạ anh minh thần võ của hắn sao lại không có một chút tiến bộ nào vậy? Theo tiến độ hiện tại của Sở Trầm Uyên, chỉ sợ hắn có thành tiên đế cũng chưa chắc có thể theo đuổi được Đoạn Lăng Phong. Cố Vũ lặng lẽ đốt một ngọn đèn cầu cho Sở Trầm Uyên, rồi lại bắt đầu lo lắng cho mình. Vạn nhất Đoạn Lăng Phong nhận ra Sở Trầm Uyên thì sao? Năm đó hắn và Sở Trầm Uyên bị Đoạn Lăng Phong đánh không ít lần, vạn nhất Đoạn Lăng Phong đánh Sở Trầm Uyên xong lại đuổi tới Ngọc Thanh cảnh gây phiền cho hắn thì sao?

    Hiện tại Cố Vũ vô cùng thống hận khi hắn vừa nhận được thư mời làm giám khảo tuyển tú đã đi nói với Sở Trầm Uyên, nếu không phải vậy, hiện tại hắn nên vui vẻ đợi bình luận mỹ nhân, chứ không phải sợ hãi lo lắng cùng Sở Trầm Uyên chơi trò biến thân. Cố Vũ không biết một điều, cho dù hắn không nói ra, Sở Trầm Uyên vẫn luôn dòm chằm chằm thư mời Từ Sắt Nguyên phát ra, thời khắc chuẩn bị hóa thành một người khác. Chỉ là so với người khác, Cố Vũ tiện hạ thủ hơn mà thôi.

    Sở Trầm Uyên mất một buổi chiều để thích ứng mình là Cố Vũ xong, nhanh chóng rời khỏi Lăng Tiêu thiên dưới ánh mắt phức tạp của Cố Vũ. Sau lưng hắn, Cố Vũ khổ sở thay Sở Trầm Uyên bế quan, giống như hồi xưa mỗi lần Sở Trầm Uyên lén đến Hư Vô hải ngắm Đoạn Lăng Phong.

    Khi Sở Trầm Uyên tới, tất cả giám khảo đã tập trung đủ, cuộc tuyển chọn đại chúng ngàn người chờ mong cuối cùng bắt đầu.

    Lần này sân khấu tuyển chọn đặt tại một mảnh đất trống cách tân trạch của Tiêu Dật không xa, để hiệu quả thị giác tốt nhất, Tiêu Dật đặc biệt bố trí trận pháp ám dạ quanh sân khấu. Vô số dạ minh châu rực rỡ chiếu sáng, khiến cả sân khấu rực rỡ sắc màu. Hai bên sân khấu còn bố trí hai lưu ảnh bích cực lớn, giống vân mạc phát sóng trực tiếp, mọi người tại đó đều có thể thông qua lưu ảnh bích nhìn rõ tất cả trên sân khấu.

    Phía trước sân khấu là chỗ ngồi của sáu vị giám khảo. Khi giám khảo vào vị trí còn xảy ra một trận xung đột nhỏ. Vốn dĩ Tiêu Dật an bài Đoạn Minh Dực ngồi cạnh Đoạn Lăng Phong, nhưng Sở Trầm Uyên đột ngột chen lên, giành ngồi xuống vị trí của Đoạn Minh Dực, bày vẻ hắn muốn ngồi chỗ này.

    Đoạn Minh Dực và mọi người, “…”

    May là Từ Sắt Nguyên làm người chủ trì phản ứng nhanh, cười ha ha điều đình, Đoạn Minh Dực chỉ đành ngồi vào chỗ vốn được sếp cho Cố Vũ.

    Tiêu Dật đứng sau sân khấu, không hiểu nhìn Cố Vũ, chọc chọc Sở Mặc bên cạnh, “Mọi người không phải đều nói Cố Vũ làm người khiêm tốn nhã nhặn, rất có phong phạm quân tử sao?” Ý chính là không hiểu cách hành sự bá đạo của Cố Vũ, làm gì có phong phạm quân tử.

    Sở Mặc câm nín lắc đầu, thấp giọng giải thích cho Tiêu Dật.

    “Cái gì? Sở Trầm Uyên?” Tiêu Dật vẻ mặt kinh ngạc, “Đoạn thúc là cao thủ bậc chín, không có khả năng không nhìn ra ảo thuật chứ?”

    Sở Mặc cười nhẹ, “Trong tay Sở Trầm Uyên có một vật thần giới, ẩn giấu biến ảo thân hình đừng nói là bậc chín, cho dù bậc mười đều không phân biệt được. Chẳng qua…”

    “Chẳng qua cái gì?”

    Sở Mặc tựa hồ nghĩ tới cái gì, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, không nói rõ được là đồng tình hay là gì.

    “Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng Sở Trầm Uyên quấn Đoạn thúc bốn ngàn năm, chỉ sợ đừng nói là biến ảo ngoại hình, cho dù hắn có hóa thành tro, Đoạn thúc nhìn một cái cũng nhận ra liền.”

    Dường như để chứng minh độ chính xác của câu nói này, trên bàn giám khảo, Đoạn Lăng Phong bọc trong bào đen đột nhiên thò tay nắm cổ tay Sở Trầm Uyên đang mang ngoại hình Cố Vũ, nhìn từ xa, giống như quan hệ của hai người tốt tới mức hai tay nắm chặt. Trên thực tế, Đoạn Lăng Phong xuất thủ vô cùng xảo quyệt, bóp chặt ngay khí mạch của Sở Trầm Uyên, đình trệ tiên khí lưu chuyển trong người Sở Trầm Uyên.

    Đoạn Lăng Phong cảnh giác thấp giọng nói: “Sở Trầm Uyên, ngươi tới làm gì?”

    Bị Đoạn Lăng Phong kêu ngay tên thật, Sở Trầm Uyên không có chút phiền não, ngược lại cảm thấy vui sướng. Hắn cố gắng áp chế nụ cười sáng lạn trên mặt, cố ra vẻ tùy ý nói, “Chỉ là cuộc sống tiên giới vô vị, tới tìm lạc thú thôi. Nếu ngươi lo lắng ta sẽ phá hoại chuyện tốt của Sở Mặc, không bằng cứ khống chế ta vậy đi?”

    Đoạn Lăng Phong hừ một tiếng, nhưng lại không có ý thả Sở Trầm Uyên ra, chỉ là đổi sang một tư thế thoải mái hơn, nắm chặt khí mạch của Sở Trầm Uyên. Dưới ống tay áo rộng rãi của hai người, hoàn toàn che giấu chân tướng bên trong, Sở Trầm Uyên lại lộ ra vẻ tươi cười trên gương mặt Cố Vũ, rơi vào mắt mọi người, rõ ràng là hai người tình cảm tốt tới mức khó thể chia lìa.

    Thế là hiện trường buổi tuyển chọn hôm nay xuất hiện một chuyện vô cùng kỳ quái. Giám khảo thần bí mặc hắc bào nhìn trúng tuyển thủ nào đó, Cố Vũ bên cạnh hắn sẽ cố ý châm chích đủ kiểu, có mấy lần xém chút đã khiến tuyển thủ phát khóc. Mới đầu, mọi người đều không hiểu nguyên nhân Cố Vũ làm vậy. Cho tới khi ống kính không cẩn thận lướt qua bàn giám khảo, khi tới chỗ tay hai người nắm chặt nhau, bất kể là mọi người tại đó hay là khán giả xem qua vân mạc đều bừng tỉnh đại ngộ à một tiếng, hiểu rồi.

    Sau cuộc tuyển chọn đầu tiên kết thúc, vấn đề nóng hổi nhất của tiên giới không phải là các vị tiên nữ đã thành công nâng cấp, mà là vấn đề hiện trường ghen tuông chân ái, liếc mắt đưa tình của giám khảo thần bí và Cố Vũ. Vô số nữ tiên vỡ tim vì tin tức này, các nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao Cố Vũ muốn tài có tài muốn mạo có mạo nhiều năm nay vẫn luôn không chịu lấy vợ.

    Còn về mấy vị hồng nhan tri kỷ bên cạnh Cố Vũ?

    Xin nhờ!

    Đó là chướng nhãn pháp Cố Vũ thi triển vì chân ái đó được không!

    Chúng nhân tiên giới rầm rộ tự biên ra đủ loại nguyên nhân mà Cố Vũ và chân ái thần bí không thể quang minh chính đại bên nhau, Cố Vũ vì thật tâm yêu giám khảo thần bí nên dù chịu đựng áp lực gia tộc vẫn không chịu lấy vợ, thậm chí vì bảo vệ tình yêu mà cố ý tìm mấy nữ tiên diễn trò, giả vờ mình phong lưu trong bụi hoa. Lần tuyển tú này, chân ái thần bí cố ý muốn làm giám khảo, Cố Vũ không thể nào chấp nhận chân ái quan tâm người nào khác ngoài hắn, tức giận lộ rõ thân phận, bảo vệ địa vị của mình.

    Câu chuyện này vừa tung ra, mọi người liên hệ tới thân phận chân thật của giám khảo thần bí có số phiếu cao nhất kỳ [Tối bát quái] trước, lập tức cả tiên giới đều không yên.

    Trong đại trạch Cố gia tại Thanh Ngọc cảnh, Cố lão gia tử sắc mặt cổ quái nhìn về Lăng Tiêu thiên, sau khi thở dài than ngắn nửa ngày, lặng lẽ hạ quyết định, ông sẽ không bức hôn Cố Vũ nữa. Mà trong Di Phương viện nơi Cố Vũ ở, các nữ tử mỹ mạo thân mặc cung trang đủ màu ngồi quanh một nữ tử mặc cung trang đỏ, cùng chung mối thù nói, “A Uyển, tỷ bảo nên làm sao đây?”

    Nữ tử được gọi là A Uyển dịu dàng cười, lộ ra gương mặt tuyệt đại phong hoa, chỉ là khi môi đào cất tiếng nói lại không chút dịu dàng.

    “Đừng gấp, đợi Vũ lang về rồi, ta sẽ dạy cho hắn nhận thức rõ ràng hoàn hảo cái gì gọi là chân ái!”

    Cố Vũ đang bế quan tại Lăng Tiêu thiên hoàn toàn không biết gì, hắn liên tục hắt hơi mấy cái, nghi hoặc sờ mũi, “Kỳ lạ, lẽ nào là A Uyển nhớ ta!”

    Trên đây là suy đoán của những người hoàn toàn không biết chân tướng!

    Mà đối với Đoạn Minh Dực tự cho là biết rõ chân tướng mà nói, hắn lại tự biên một phiên bản khác. Cố Vũ không ngờ lại thích chú mình! Hắn nhớ rõ cha hắn từng nói, danh sách bị chú hắn đánh nhiều nhất từ nhỏ đến lớn thì đứng hai là Cố Vũ. Lẽ nào vì bị đánh nhiều lần cho nên mới yêu ông chú? Nhưng nếu vậy, tiên đế có số lần bị đánh xếp hạng đầu càng nên yêu ông chú chứ?

    Đoạn Minh Dực vẻ mặt xoắn xuýt cầm vân mạc trong tay, không biết nên làm sao hồi báo tin mừng hay có lẽ là tin dữ này cho cha hắn.

    74 – Tâm tư

    Cuộc tuyển chọn đầu tiên tại Nhược Thủy châu đạt được thành công viên mãn. Trong mỗi kỳ tuyển chọn, đa số lực chú ý của đại bộ phận tiên nhân đều đặt tại Nhược Thủy châu, dẫn tới chuyện đánh nhau ẩu đả của tiên giới giảm giảm ba phần trăm do với bình thường, cống hiến rất lớn cho việc cải thiện hoàn cảnh trị an của tiên giới. Trừ nó ra, mỗi lần tuyển chọn không chỉ làm phong phú thêm cuộc sống của cư dân tiên giới, mà còn khiến kinh tế tiên giới phát triển, cụ thể ở lượng tiêu thụ vân mạc và con mắt chân thật, trong mấy hôm nay đạt tới đỉnh cao mới.

    Sau đợi tuyển chọn đại chúng đầu tiên kết thúc, đợt thứ hai bắt đầu rất nhanh. Đoạn Lăng Phong và Sở Trầm Uyên vẫn thân mật ngồi cạnh nhau, chỉ là trải qua Sở Mặc cảnh cáo bằng miệng và Đoạn Lăng Phong uy hiếp võ lực, Sở Trầm Uyên không còn biểu hiện khí thế bức người đối với tuyển thủ mà Đoạn Lăng Phong nhắm trúng như lần đầu tiên nữa.

    Đối với việc này, các khán giả tại đó và khán giả trước vân mạc đều biểu thị không có màn độc lưỡi của Cố Vũ với tuyển thủ, bọn họ cảm thấy rất không hạnh phúc, yêu cầu Cố Vũ hồi phục thuộc tính độc lưỡi. Đương nhiên đối với các phóng viên mà [Tối bát quái] phái tới phỏng vấn, mọi người cũng đều ẩn ý chúc phúc Cố Vũ và chân ái thần bí đó, hy vọng hai người có thể vượt khỏi con mắt thế tục và áp lực gia đình mà dũng cảm bên nhau.

    Đối với những tin bát quái này, Sở Trầm Uyên không bỏ qua cái nào, chú tâm thích thú xem hết. Sau khi thấy có người chúc phúc hai người bên nhau, tâm tình Sở Trầm Uyên vô cùng vui vẻ. Chỉ là khi nhìn thấy bên trong xuất hiện là tên của Cố Vũ, tia vui sướng đó không khỏi bị giảm mất. Nếu tên của Cố Vũ có thể đổi thành Đoạn Lăng Phong thì tốt rồi, Sở Trầm Uyên thầm nghĩ. Bị những tin bát quái này kích thích, vào một hiện trường tuyển chọn kế tiếp, khi Đoạn Lăng Phong theo thói quen nắm khí mạch Sở Trầm Uyên, Sở Trầm Uyên nhất thời lớn gan trở tay lén nắm lấy Đoạn Lăng Phong.

    Là một cao thủ bậc chín, phản ứng thân thể của Đoạn Lăng Phong vụt qua đại não, hắn gần như là theo bản năng dùng lực, chỉ nghe một tiếng rắc nhẹ, tay Sở Trầm Uyên gãy rồi.

    Sở Trầm Uyên và Đoạn Lăng Phong, “…”

    Thật ra sau khi Đoạn Lăng Phong sử lực đã kịp phản ứng lại, tay Sở Trầm Uyên không có dùng sức, không giống như tấn công. Là một người tự cho rằng rất biết lý lẽ, Đoạn Lăng Phong tuy từ nhỏ tới lớn đánh Sở Trầm Uyên vô số lần, nhưng mỗi lần truy nguồn truy gốc đều là do Sở Trầm Uyên gây sự trước. Nhưng lần này, Đoạn Lăng Phong nghĩ nghĩ, Sở Trầm Uyên hình như không có làm gì, thậm chí vẫn vô cùng phối hợp với chuyện hắn phong trụ khí mạch, có vẻ hắn đã hơi quá đáng với Sở Trầm Uyên rồi. Nghĩ thế, trong lòng Đoạn Lăng Phong hiếm khi nổi lên chút hổ thẹn.

    “Ngươi không sao chứ?” Đoạn Lăng Phong vừa đỡ tay Sở Trầm Uyên vận chuyển tiên khí, vừa hạ giọng nói.

    Không sao? Có sao? Hai câu trả lời hoàn toàn bất đồng bày ra trước mặt Sở Trầm Uyên. Nếu là trước kia, hắn sẽ bày vẻ thong dong khẳng định không sao, bộ ta giống người bị thương chút ít cũng chịu không nổi sao? Sau đó sẽ lặng lẽ nhịn tới nội thương. Nhưng lần này, chỉ số thông minh hễ gặp Đoạn Lăng Phong liền hạ xuống số âm ngẫu nhiên cũng không chịu thua kém một lần, Sở Trầm Uyên mở miệng chính là, “Đau lắm, nhưng không phải chuyện lớn. Tuyển thủ vừa mới lên sân khấu, giám khảo đã lui xuống không thích hợp, ta nhịn là được.”

    “Ngươi…”

    Sở Trầm Uyên rũ mắt, lại bồi thêm, “Ta biết ngươi không tin ta, nhưng ngươi thử nghĩ xem, Sở Mặc là đứa cháu duy nhất của ta, mấy năm nay ta có từng hại nó sao? Lần tuyển tú này, Sở Mặc đã dốc nhiều tâm huyết như thế, ta đều thấy được, ngươi yên tâm, ta sẽ không kéo chân nó vào thời khắc quan trọng. Còn trước đó ta muốn làm giám khảo, cũng chỉ vì hy vọng mượn thân phận của mình thu hút chú ý thay nó, chứ không có ác ý nào khác.”

    Lúc này chỉ số thông minh của Sở Trầm Uyên tuyệt đối nằm trên mức hợp cách, một phen bộc bạch phối hợp thiên thời địa lợi, không chỉ tẩy sạch cho mình một phen, mà còn có thể khiến Đoạn Lăng Phong hổ thẹn thêm một chút. Đoạn Lăng Phong cũng tự thừa nhận, Sở Trầm Uyên nhiều năm nay tuy biểu hiện không yêu thích Sở Mặc, nhưng xác thực chưa từng hại Sở Mặc, mấy lần vào lúc mấu chốt cũng coi như đứng về phía Sở Mặc. Tuy hắn luôn mắng Sở Trầm Uyên bỉ ổi, nhưng đó là nhằm vào chuyện Sở Trầm Uyên thừa nước đục thả câu đoạt đế vị của Sở Kinh Hồng, phương diện khác, nhân phẩm của Sở Trầm Uyên vẫn đáng tin tưởng. Chẳng hạn trước kia mỗi lần hắn đánh Sở Trầm Uyên, Sở Trầm Uyên nói không đi tìm tiên đế và Sở Kinh Hồng cáo trạng, thì thật sự một lần cũng chưa từng đi.

    Nghĩ thế, thái độ của Đoạn Lăng Phong đối với Sở Trầm Uyên cũng hòa hoãn đi nhiều. Hắn dùng một tay đỡ cánh tay bị bẻ gãy của Sở Trầm Uyên, hơi nghiêng người, cánh tay còn lại cẩn thận men vào chỗ bị gãy, muốn nối nó lại. Hắn vừa rồi dùng sức lớn bao nhiêu hắn tự biết, nếu Sở Trầm Uyên nhịn không được nói đau, vậy chính là thật sự đau.

    “Ngươi cố nhịn, rất nhanh sẽ khỏi.” Đoạn Lăng Phong trước giờ chưa từng kiên nhẫn nói thế.

    Đây quả thật là đãi ngộ mà Sở Trầm Uyên mơ cũng mong được, tuy không muốn thừa nhận, nhưng trong tiềm thức, Sở Trầm Uyên cũng biết, hắn chuyển biến phương thức tỏ ra yếu đuối với Đoạn Lăng Phong đã có hiệu quả. Đặc biệt là dính tới chuyện Sở Mặc, thì còn vớ được một sự hảo cảm. Nghĩ thế, Sở Trầm Uyên lóe lên linh quang, lén vận chuyển tiên khí ngăn chỗ cánh tay.

    Đoạn Lăng Phong khẽ nhăn mày, thương thế của Sở Trầm Uyên còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ. Tuy hắn là cao thủ bậc chín, nhưng Sở Trầm Uyên cũng chỉ kém hắn một bậc mà thôi, vì thế Sở Trầm Uyên đụng chân tay một chút, Đoạn Lăng Phong nhất thời cũng không phát hiện.

    Sở Trầm Uyên đúng lúc nhíu mày, tiếp theo quay đầu mỉm cười với Đoạn Lăng Phong. Thấy Sở Trầm Uyên sắc mặt tái nhợt ra vẻ “Ta chịu được”, Đoạn Lăng Phong cũng thay đổi chút cách nhìn với hắn.

    Suốt cuộc tuyển chọn, tâm tư của Sở Trầm Uyên toàn bộ đặt trên cánh tay được Đoạn Lăng Phong đỡ lấy, ngay cả tuyển thủ trên sân khấu tướng mạo ra sao cũng không chú ý. Thế là trong cuộc tuyển chọn, Sở Trầm Uyên phong cách đại biến, sự hà khắc trước kia hoàn toàn biến mất, đổi thành dung túng thông qua. Làm cả tiên giới giật mình rớt tròng mắt. Trừ hắn ra, lực chú ý của một đôi chú cháu cũng không đặt trên chuyện tuyển tú. Đoạn Lăng Phong vẫn luôn nghĩ chuyện Sở Trầm Uyên bị thương, mà Đoạn Minh Dực thì lại luôn luôn chú ý động tĩnh của hai người. Mới đầu là lôi lôi kéo kéo, sau đó là ngươi dựa ta dựa, hai người càng lúc càng gần, trên mặt Sở Trầm Uyên viết rõ hai chữ hạnh phúc. Đoạn Minh Dực cảm thấy, hắn đã có thể dự báo được tương lai đen tối của mình, hắn chỉ sợ đã không hoàn thành được trọng trách cha giao phó.

    Mấy ngày trước, sau khi Đoạn Minh Dực nghĩ tới nghĩ lui khổ mặt nói chuyện của Đoạn Lăng Phong và Cố Vũ ra. Lúc đó vẻ mặt của cha hắn vô cùng bình thường, phản ứng cũng rất bình thường. Đoạn Minh Dực tuy nghi hoặc, nhưng lại nghĩ không chừng cha hắn chỉ cần Đoạn Lăng Phong thành gia là được, còn đối phương là nam hay nữ không quan trọng. Nhưng sự thật chứng minh, Đoạn Minh Dực thật sự quá ngây thơ! Cha hắn lúc đó không phản ứng không phải là tiếp nhận chuyện này, mà là đả kích quá lớn, nhất thời không cách nào tỉnh lại được.

    Mãi hai ngày sau, Đoạn Lăng Thần, cha của Đoạn Minh Dực, đại ca của Đoạn Lăng Phong cuối cùng tiêu hóa được tin dữ này, thế là Đoạn Minh Dực liền gặp bi kịch. Cha hắn gửi cho hắn một thẻ ngọc truyền âm, trong đó dào dạt cả mấy vạn chữ, chỉnh thể biểu đạt chỉ một ý, tên Cố Vũ này không được, muốn Đoạn Minh Dực nghĩ cách truyền đạt sự xấu xa của Cố Vũ vào tai Đoạn Lăng Phong, tốt nhất có thể trực tiếp chia cắt hai người.

    Vì chứng minh Cố Vũ không được, Đoạn Lăng Thần còn không tiếc tự thân xuất mã, tung hết vốn liếng của mình ra cho Đoạn Minh Dực. Ngày nào tháng nào năm nào đó, hắn và Cố Vũ từng lén lút uống hoa tửu tại nơi nào đó của tiên giới. Ngày nào tháng nào năm nào đó, hắn từng cùng Cố Vũ đến chỗ cá cược ngầm chơi một bữa, vì thế thua sạch tiền tiêu vặt tích lũy rất lâu. (Chú thích, tiền tiêu vặt của Đoạn Lăng Thần là do mẹ của Đoạn Minh Dực mỗi đầu tháng đúng giờ phát cho, tiêu vào những chuyện gì đều phải ghi chú rõ rõ ràng ràng. Điểm này, mẹ hắn đối với cha hắn thế nào, cha hắn liền đối hắn thế đó, cho nên Đoạn Minh Dực lý giải rất rõ cha hắn cực khổ thế nào để tích lũy tiền tiêu vặt mấy tháng.) Ngày nào tháng nào năm nào đó…

    Đoạn Minh Dực trước giờ không biết cha hắn đã lén lút làm nhiều chuyện ở bên ngoài sau lưng mẹ hắn như thế, hơn nữa toàn là cùng Cố Vũ. Đoạn Minh Dực vẻ mặt cổ quái, nên biết, vì để bảo trì thống nhất với bước đi của Đoạn Lăng Phong, cha hắn luôn biểu hiện khinh thường Cố Vũ, mỗi lần nói tới đều hỉnh mũi lên trời hừ một tiếng. Thì ra, giao tình của hai người lại tốt như thế, Đoạn Minh Dực cảm thấy hình tượng của cha hắn trong lòng hắn đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

    Đương nhiên phần cuối thẻ ngọc, cha hắn bất ngờ lấy tiền tiêu vặt của hắn ra cảnh cáo, nếu hắn dám nói chuyện này cho mẹ hắn, hắn liền chết chắc.

    Đoạn Minh Dực cảm thấy cha hắn đối với chú hắn mới là chân ái, xem đi, vì hạnh phúc của chú hắn, cha hắn không tiếc bôi nhọ bản thân. Nghĩ thế, trong mắt Đoạn Minh Dực hiện lên một chút phấn chấn, vì cha hắn hắn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng khi hắn nhìn sang hai người đang thân mật bên nhau kia, chút phấn chấn đó lập tức biến mất. Đoạn Minh Dực lặng lẽ rũ đầu, hắn vẫn cảm thấy nhiệm vụ này quá mức gian khổ, hắn không thể nắm chắc khả năng hoàn thành.

    Ba vị giám khảo đầu óc để đâu đâu rơi vào mắt ba vị giám khảo còn lại, phản ứng của mọi người riêng biệt đủ kiểu.

    Cửu Ly tiên tử nhíu mày, trên mặt mang vẻ nhu tình như nước, giả vờ hết sức chuyên chú tình hình trên sân khấu, trong lòng thì lại không ngừng gào thét.

    “Hai tên cẩu nam nam các ngươi đủ chưa! Lão nương hy sinh thời gian làm đẹp, khổ sở từ Hạo Thiên cảnh tới đây, lẽ nào là để làm bối cảnh sao? Đã ba kỳ [Tối bát quái] rồi, trên đó toàn bộ viết tin về các ngươi, một bài viết nhỏ lão nương cũng không chiếm được. Dù sao lão nương cũng mang danh đệ nhất mỹ nhân tiên giới, lẽ nào nhìn ta không vui tai vui mắt bằng các ngươi sao? Mệt thật, cảm thấy không thèm yêu đương chi nữa!”

    Bạch Tử Sơn tươi cười như hoa, ánh mắt khẽ đảo qua ba người, trong lòng lầm bầm.

    Cố Vũ và tiên đế yêu nhau, Đoạn Minh Dực sao lại mang vẻ mặt bơ phờ chán nản? Lẽ nào? Hồn lửa bát quái trong lòng Bạch Tử Sơn cháy lên hừng hực, hắn đã sớm chú ý thấy Đoạn Minh Dực không bình thường. Hiện tại xem ra, không phải Đoạn Minh Dực thầm yêu Cố Vũ, mà hắn thầm yêu là tiên đế. Bạch Tử Sơn lập tức tự biên vô số tình tiết mối tình tay ba cẩu huyết, còn là phiên bản hào môn thâm gia tiên giới.

    “Quá tốt rồi!” Bạch Tử Sơn lặng lẽ nắm tay, lần trước [Tối bát quái] phỏng vấn hắn, hắn vẫn thầm thấy hối hận vì mình không có tin tức đặc sắc nào. Hiện tại, với tin bùng nổ độc quyền về tình tay ba của tiên đế & Cố Vũ & Đoạn Minh Dực, chắc đã đủ để hắn ngồi vững trên vị trí vương bài người đưa tin bùng nổ của [Tối bát quái] rồi.

    So với phản ứng vẫn coi như bình thường của hai vị này, Tống Nhất Hàm quả thật có thể nói là vui ra mặt!

    Là một tiên nhân cực yêu mỹ nhân, Tống Nhất Hàm xem lần tuyển tú này là đại hội săn sắc đẹp. Hắn vốn cho rằng sẽ cạnh tranh kịch liệt, trước đó đã chuẩn bị vạn toàn. Chỉ riêng chuẩn bị các loại châu bảo tặng các mỹ nhân đã chất đầy một túi càn khôn, còn có tinh ngọc chất cao như núi, chính là để lấy lòng các mỹ nhân trong vụ bỏ phiếu sau đó. Nhưng không ngờ, sự việc phát triển hoàn toàn vượt dự liệu của hắn.

    Trong số giám khảo, Đồ Y Y là nữ nhân, không có lực cạnh tranh, gạch bỏ! Bạch Tử Sơn có hôn ước, đối tượng hôn ước còn là em họ của hắn. Hừ hừ, dám làm bậy, dám tranh với hắn, cẩn thận hắn đóng cửa thả em họ. Còn về giám khảo thần bí và Cố Vũ mà hắn rất cố kỵ trước đó, hai người lại ở bên nhau, quả thật là vui mừng khôn xiết mà! Lúc này, Tống Nhất Hàm hận không thể nước mắt lưng tròng cảm tạ thượng thiên. Nếu các cẩu nam nam trên tiên giới đều ở bên nhau, vậy các mỹ nhân không phải đều là của một mình hắn sao, Tống Nhất Hàm âm trầm nghĩ, lặng lẽ cầu nguyện suy nghĩ này thành hiện thực. Còn về Đoạn Minh Dực, hắn cười nhạo, đơn đả độc đấu không có gì đáng sợ.

    Toàn cảnh tuyển chọn, Tống Nhất Hàm ăn mặc như một con khổng tước phát sáng, toàn thân tản ra khí tức nội tiết tố, không ngừng liếc mắt đưa tình với các tuyển thủ trên sân khấu.

    Các mỹ nhân, nhìn bên này! Nhìn bên này! Ta ở đây!

    Có lẽ Tống Nhất Hàm biểu hiệu quá đột xuất, tới mức sau đó khi [Tối bát quái] phỏng vấn cư dân tiên giới, mỹ nhân ấn tượng sâu nhất của cuộc tuyển chọn này là vị nào, hết ba phần trong số người được phỏng vấn đã nói đẹp nhất là Tống Nhất Hàm. Đặc biệt là ánh mắt của hắn, quả thật quá động nhân. Đương nhiên Tống Nhất Hàm phản ứng thế nào sau khi nhìn thấy tin bát quái này, chúng ta không thể biết, chỉ ẩn ẩn nghe nói hôm đó tại biệt viện của Tống Nhất Hàm, vì ai kia luyện công không cẩn thận, phát sinh vụ nổ thật lớn, cả biệt viện thoáng chốc bị hủy diệt sạch sẽ.

    Cùng ngày, còn có nơi ở của Cửu Ly tiên tử Đồ Y Y bị hủy. Còn lý do tại sao, thì không cần nói cũng biết.

    Tâm tư phức tạp của các giám khảo hoàn toàn không ảnh hưởng tới cuộc tuyển tú. Khi từng đợt tuyển chọn tiến hành nối tiếp đến đợt thứ bảy tại Linh Hư cảnh. Hôm nay, tại nơi ở tạm thời của Tiêu Dật ở Linh Hư cảnh, có một lão giả xa lạ tìm tới.

    Đối với việc để Linh Hư cảnh làm nơi tuyển chọn, trước đó thật ra Tiêu Dật từng do dự. Là nơi mà kiếp trước y từng sinh sống, ba chữ Linh Hư cảnh nếu nói hoàn toàn không ảnh hưởng tới y thì căn bản không có khả năng. Đặc biệt là sông Linh Hư xuyên suốt cả Linh Hư cảnh, Tiêu Dật mỗi lần nghĩ tới kiếp trước chết dưới đáy sông Linh Hư, trong lòng liền có bài xích nói không rõ.

    Nhưng chiếu theo cách phân bố tại tiên giới, cuộc tuyển chọn thứ bảy trừ Linh Hư cảnh, thì không tìm được nơi nào thích hợp hơn. Huống hồ, Tiêu Dật nhìn Sở Mặc và Từ Sắt Nguyên bận rộn cách đó không xa, khẽ mỉm cười. Chuyện kiếp trước đều đã qua rồi, hiện tại y hầu như có thể nói đã hoàn toàn chuyển đổi vận mệnh. Khác với cuộc sống một mình đơn độc kiếp trước, kiếp này y có ông ngoại, có Sở Mặc, có Vượng Tài, còn có bạn bè và sự nghiệp. Y không nên để Linh Hư cảnh trở thành tâm ma của mình, mà nên chiến thắng nó, triệt để quên chuyện kiếp trước.

    Xuất phát từ tâm lý này, khi Sở Mặc đề nghị cuộc tuyển chọn đổi đến nơi khác, Tiêu Dật kiên quyết cự tuyệt. Sở Mặc tuy không biết bí mật ẩn sâu trong lòng y, nhưng ẩn ẩn cũng phát giác được sự bài xích của y đối với nơi này, lại thêm nơi này là đại bản doanh của Tiêu gia, Sở Mặc cũng không hy vọng Tiêu Dật xuất hiện tại đây.

    Sự kiên trì của Tiêu Dật khiến Sở Mặc bó tay, trừ đề phòng chuyện ngoài ý muốn, Sở Mặc chỉ đành theo sát bên cạnh Tiêu Dật, hắn vẫn còn nhớ chuyện gặp Tiêu Dương lần trước, ai biết Tiêu Dương có nhân cơ hội này làm gì không.

    Nhưng bọn họ ngàn lần không ngờ được, người đầu tiên tìm tới cửa không phải là Tiêu Dương, mà là Tiêu Đỉnh Lâu.

    75 – Cự tuyệt

    Nơi ở tạm của Tiêu Dật tại Linh Hư cảnh, là một biệt viện của Đoạn gia. Bắt đầu từ khi Tiêu Dật định ra mười nơi tuyển chọn, Đoạn Lăng Thần đã phái người thu dọn biệt viện này, chuẩn bị cho bọn Tiêu Dật ở.

    Trong phòng tiếp khách của biệt viện, Tiêu Dật an tĩnh ngồi đó, Tiêu Đỉnh Lâu đối diện cũng đồng dạng yên tĩnh. Hai người đều biết rõ thân phận của đối phương, nhưng ai cũng không nói trắng ra. Tiêu Đỉnh Lâu lấy cớ là đến thăm viếng lão hữu, sau khi nghe tin Lục Thiệp Xuyên không có ở đây, thì bưng trà rồi yên lặng luôn tới giờ.

    Tiêu Đỉnh Lâu không nói chuyện, Tiêu Dật cũng không biết nên nói gì, trên mặt bày vẻ chuyên chú, trong đầu thì không khỏi suy nghĩ lung tung đủ thứ. Từ khi nghe nói có người tìm tới thăm ông ngoại, Tiêu Dật vô cùng bất ngờ, vẫn là Sở Mặc nghĩ tới gì đó, để Đoạn Lăng Phong ra ngoài nhìn một cái, mới xác định người tới là Tiêu Đỉnh Lâu.

    Hành động trực tiếp tìm tới cửa của Tiêu Đỉnh Lâu, hiển nhiên là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tiêu Dật. Y từng nghĩ tới có thể gặp phải người của Tiêu gia ở Linh Hư cảnh, nhưng thật sự không nghĩ tới sẽ trực tiếp đối mặt Tiêu Đỉnh Lâu. Tiêu Dật cảm thấy tổ phụ nhất định biết chuyện ông ngoại bế quan, vì khi y vừa mới nói ông ngoại không có ở đây, vẻ mặt tổ phụ không có chút ngạc nhiên nào, nếu tổ phụ đã biết, còn mang danh nghĩa tới thăm ông ngoại tìm tới để làm gì? Tiêu Dật hoang mang nghĩ, là muốn gặp y sao? Xác nhận thân phận của y? Nhận y về Tiêu gia? Hay là…

    Đối với Tiêu Đỉnh Lâu, ấn tượng của Tiêu Dật không sâu sắc như Lục Thiệp Xuyên, Tiêu Đỉnh Lâu trong ký ức của Tiêu Dật, phần nhiều là một bóng người mờ nhạt, một gương mặt hơi lãnh đạm. Kiếp trước, Tiêu Dật sống tại Tiêu gia hai tháng, số lần gặp Tiêu Đỉnh Lâu không tới mười lần. Lần đầu tiên gặp cũng là lần gặp Lục Thiệp Xuyên, hai người cùng gặp. So với sự kích động và nghẹn ngào khó nói của Lục Thiệp Xuyên khi gặp Tiêu Dật, thái độ của Tiêu Đỉnh Lâu đối với y chỉ có thể nói là hòa nhã. So sánh hai người, ấn tượng của Tiêu Dật đối với Lục Thiệp Xuyên sâu sắc hơn, cũng thân thiết hơn.

    Sau đó Lục Thiệp Xuyên vội vàng bế quan, trong hai tháng tiếp theo, Tiêu Dật không hề đơn độc gặp mặt Tiêu Đỉnh Lâu. Thỉnh thoảng khi người Tiêu gia tụ hội, Tiêu Dật nhìn vượt qua phụ thân hờ và các huynh đệ khác mẹ kia để nhìn Tiêu Đỉnh Lâu, luôn chỉ đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Tiêu Đỉnh Lâu.

    Vài lần như thế, Tiêu Dật liền hiểu, tổ phụ đại khái không yêu thích gì y, có lẽ tổ phụ chịu đón y về cũng vì không chịu nổi yêu cầu của ông ngoại. Cũng như các hạ nhân lén lút nghị luận, y làm cả Tiêu gia mất mặt, tổ phụ còn có thể dung chứa y hoàn toàn là nể mặt ông ngoại cao thủ bậc mười.

    Sau trọng sinh, Tiêu Dật sẽ không kìm được nhớ tới Lục Thiệp Xuyên, sẽ muốn nhận lại Lục Thiệp Xuyên, nhưng rất ít khi nghĩ tới Tiêu Đỉnh Lâu, không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì càng không muốn nhận lại Tiêu gia.

    Tiếng chén trà nhẹ chạm vào bàn ngắt đứt tư duy hỗn loạn của Tiêu Dật, y vô thức nhìn sang Tiêu Đỉnh Lâu, Tiêu Đỉnh Lâu vẫn luôn cúi đầu uống trà cũng buông nắp trà xuống nhìn sang Tiêu Dật. Tiêu Đỉnh Lâu nhìn rất kỹ, ánh mắt từng chút một lướt qua mặt Tiêu Dật, trong mắt thoáng động cảm xúc mà Tiêu Dật nhìn không hiểu.

    Dường như đã qua rất lâu, lại giống như chỉ mới qua một thoáng, Tiêu Đỉnh Lâu cuối cùng thu ánh mắt lại, nhìn Tiêu Dật hòa nhã cười.

    “Con trưởng thành rồi, vân mạc rất thực dụng, tuyển tú cũng rất hay.”

    Vấn đề đột ngột không chút liên quan khiến Tiêu Dật hoàn toàn không hiểu, y hoang mang chớp mắt, tổ phụ có ý gì?

    Phản ứng của Tiêu Dật khiến Tiêu Đỉnh Lâu vô thanh thở dài một tiếng, ông cảnh giác nhìn Sở Mặc đang đứng sau Tiêu Dật, không nói gì nhiều, trực tiếp đứng lên cáo từ, “Nếu Thiệp Xuyên không có ở đây, ta cũng không quấy rầy nữa. Cáo từ vậy!”

    Tiêu Dật thật không hiểu nổi cách làm không nói bất cứ cái gì, đột nhiên muốn đi này, nhưng đối với việc tổ phụ muốn đi, Tiêu Dật cũng không có chút ý níu kéo nào. Tuy y nhìn không ra ý định của tổ phụ, nhưng không phải còn có Sở Mặc sao? Tiêu Dật một lòng nghĩ tìm Sở Mặc giải đáp nghi hoặc, cũng không chú ý tới ánh mắt phức tạp khi Tiêu Đỉnh Lâu nhìn y lần cuối.

    Đưa Tiêu Đỉnh Lâu đi, Tiêu Dật lập tức kéo Sở Mặc hỏi nghi vấn của mình. Tiêu Đỉnh Lâu tới một chuyến, không nhắc tới thân thế của Tiêu Dật, không nhắc tới Tiêu gia một câu, thậm chí ngay cả tên mình cũng không nói, toàn quá trình chỉ khi bắt đầu giới thiệu mới nói mình là cố hữu của Thiệp Xuyên, ông rốt cuộc có ý định gì?

    Đối với vấn đề của Tiêu Dật, Sở Mặc nhẹ nhàng di chuyển vấn đề, “Không phải em không muốn nhận lại Tiêu gia sao? Tiêu gia chủ không nhắc gì cả mới tốt, nếu hắn nhắc, ông ngoại không ở đây, em làm sao cự tuyệt?”

    Tiêu Dật nghĩ lại cũng đúng, tổ phụ không nói gì cả mới tốt, nếu thật sự tìm tới để nhận lại y, y sẽ phải đau đầu. Nghĩ thế, Tiêu Dật cũng liền ném chuyện này ra sau đầu, vì y chưa từng ôm kỳ vọng với Tiêu gia, cho nên y cảm thấy duy trì hiện trạng này với Tiêu gia là tốt nhất.

    Sở Mặc an ủi vuốt tóc Tiêu Dật, ánh mắt nhìn sang bóng lưng Tiêu Đỉnh Lâu đi xa, trong mắt tràn đầy mỉa mai. Là một trong những thế gia hàng đầu tiên giới, Tiêu Dật không hiểu, Sở Mặc lại không dám coi thường thế lực Tiêu gia. Tiêu Dật trở về tiên giới đã rất lâu rồi, nếu nói ban đầu Tiêu Dật bán chút đồ vặt không bị mọi người để mắt, địa vị của y lại cách biệt hoàn toàn với Tiêu gia, Tiêu gia không biết tin về Tiêu Dật thì cũng có thể. Nhưng một tháng trước chuyện của Lục Thiệp Xuyên và bổn nguyên quả truyền ra, Tiêu Dương lại từng gặp qua Tiêu Dật ngày tiệm sách khai trương, hắn không tin Tiêu gia không đoán ra được cái gì. Tuy hắn bảo vệ Tiêu Dật, nhưng cũng không cố ý che giấu tin tức của Tiêu Dật, dựa vào thế lực của Tiêu gia, muốn tra tung tích Tiêu Dật chỉ là chuyện đơn giản.

    Buồn cười là trước đó, hắn và Lục Thiệp Xuyên vẫn luôn lo lắng đủ loại khốn cảnh mà Tiêu Dật phải đối mặt nếu nhận lại Tiêu gia, một lòng muốn thuyết phục Tiêu Dật tránh xa Tiêu gia, nhưng không ngờ bọn họ thật sự là nghĩ quá nhiều, Tiêu gia căn bản không dự định đón Tiêu Dật về. Nếu chỉ như thế cũng chẳng qua là phân định ranh giới rạch ròi thôi, dựa vào hoàn cảnh hiện tại của Tiêu Dật, đã không cần Tiêu gia tới thêu hoa trên gấm. Nhưng hiện tại Tiêu Đỉnh Lâu vừa ra mặt, lại khiến Sở Mặc cười lạnh không thôi. Tiêu Dật còn hỏi ý định của Tiêu Đỉnh Lâu là gì? Chẳng qua là dưới cân nhắc quyền lợi, phát hiện Tiêu Dật hiện tại càng phù hợp với lợi ích của Tiêu gia, lại muốn nói chuyện thân tình mà thôi.

    Sở Mặc cười lạnh, quanh sang nhìn Tiêu Dật đã ném bỏ chuyện này, ánh mắt dịu hòa, không biết gì như Tiêu Dật mới tốt.

    Tiêu Đỉnh Lâu cáo từ xong lại không đi xa, sau lưng ông, Tiêu Thất bước ra từ trong hư không, vẻ mặt chán nản, sắc mặt tái nhợt.

    “Gia chủ.”

    Tiêu Đỉnh Lâu khổ sở quay người, mắt đầy lo lắng, “A Thất, ngươi không sao chứ?”

    Tiêu Thất lắc đầu, “Đối phương không hạ thủ quá nặng, chỉ bức thuộc hạ lui mà thôi.”

    Là thị vệ cận thân của Tiêu Đỉnh Lâu, Tiêu Thất vẫn luôn ẩn sau lưng Tiêu Đỉnh Lâu, lần này tìm Tiêu Dật cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn không ngờ, chẳng qua là vừa theo gia chủ vào biệt viện, liền bị một cao thủ không biết thân phận bức lui. Tiêu Thất muốn ngạnh xông vào, nhưng không phải đối thủ của đối phương, trong lòng hắn lo lắng cho Tiêu Đỉnh Lâu, may là đối phương không có sát ý, chỉ là không để hắn lại gần biệt viện mà thôi.

    Tiêu Thất nhìn lén sắc mặt của Tiêu Đỉnh Lâu, thăm dò hỏi, “Gia chủ, Tiêu Dật thiếu gia?”

    Tiêu Đỉnh Lâu khổ sở lắc đầu, “Hài tử đó cứ xem như vô duyên với Tiêu gia đi.”

    Hôm nay Tiêu Đỉnh Lâu tới tìm Tiêu Dật, thật ra là ôm ý định muốn nhận lại Tiêu Dật. Từ khi biết sự tồn tại của Tiêu Dật, Tiêu Đỉnh Lâu vẫn luôn do dự, ông rốt cuộc có nên nhận lại hài tử này không. Đây không phải đơn giản là chuyện Tiêu gia có thêm một người, mà là dính tới căn bản của Tiêu gia ngày sau, Tiêu Đỉnh Lâu không thể không cẩn trọng. Ném bỏ những suy nghĩ lợi ích lạnh lẽo về trận tranh người thừa kế, Tiêu Đỉnh Lâu còn phải băn khoăn tới phụ thân của Tiêu Dật, thái độ của Tiêu Hàm Chương với Tiêu Dật.

    Từ khi Tiêu Dương bị phạt quỳ ở từ đường, sự tồn tại của Tiêu Dật không còn là bí mật tại Tiêu gia nữa, Tiêu Đỉnh Lâu vẫn luôn đợi Tiêu Hàm Chương hỏi về Tiêu Dật, người cực giống Lục Mẫn Nương một câu, nhưng ông lại thất vọng, Tiêu Hàm Chương giống như không biết gì cả, không hề nhắc tới chuyện này. Tiêu Đỉnh Lâu biết, Hàm Chương vẫn chưa cởi bỏ tâm kết.

    Năm đó ông ép buộc Hàm Chương tính khí cao ngạo lấy Mẫn Nương, Hàm Chương tuy không nói gì cả, sau khi kết hôn cũng đối xử với Mẫn Nương không tồi, nhưng trong lòng vẫn luôn tồn tại bất mãn. Mà những điều bất mãn này, sau khi Tiêu Dật ra đời, triệt để bùng phát. Tiêu Hàm Chương hoàn toàn không thể tiếp nhận con đích tôn của mình lại không có tiên cách trong người, năm đó phụ thân bức hắn lấy Lục Mẫn Nương có hạ phẩm tiên cách, hắn nghĩ tới giao tình của phụ thân và Lục Thiệp Xuyên nên nhẫn nhịn, nhưng Tiêu Dật lại là thứ hắn hoàn toàn không thể dung chứa. Vì Lục Mẫn Nương, hắn đã bị người của tiên giới cười nhạo mấy ngàn năm, lẽ nào còn phải vì một nhi tử không có tiên cách tiếp tục bị cười nhạo nữa sao? Phẫn uất đè nén quá lâu khiến Tiêu Hàm Chương không muốn nhìn tới Tiêu Dật một cái, càng đừng nói tới chuyện nhận lại người có khả năng là nhi tử của hắn.

    Đủ mối lo nghĩ khiến Tiêu Đỉnh Lâu vẫn luôn do dự không quyết, cho tới khi Tiêu Diêu cung đưa hòa thần đan ra, cho tới khi khuynh hướng của tiên đế càng lúc càng rõ ràng, Tiêu Đỉnh Lâu cuối cùng cũng quyết định nhận hài tử đó về. Một là, hôn sự của hai nhà Tiêu, Lư đã định, Tiêu Đỉnh Lâu hy vọng mượn chuyện Tiêu Dật để quy phục tiên đế. Ông không có ý định đặt Tiêu gia vào vị trí đối lập tiên đế, cũng căn bản không muốn cuốn vào tranh đấu hai phái như ba ngàn năm trước. Hai là, mỗi lần Tiêu Đỉnh Lâu nghĩ tới Lục Thiệp Xuyên đều cảm thấy hổ thẹn sâu sắc. Nhận Tiêu Dật về là phương pháp tốt nhất để hòa hoãn quan hệ của hai người mà ông có thể nghĩ ra.

    Nhưng Tiêu Đỉnh Lâu không nghĩ tới một điều, Sở Mặc căn bản không cho ông cơ hội mở miệng, thậm chí vì thế mà lôi tiên đế ra. Ông sẽ không nhận nhầm, thứ vẫn luôn áp chế tu vi của ông là khí tức của trấn thiên ấn của tiên đế. Trong mắt Tiêu Dật là Tiêu Đỉnh Lâu cúi đầu uống trà, thật ra là trấn thiên ấn áp chế khiến Tiêu Đỉnh Lâu không cách nào mở miệng mà thôi.

    Tiêu Đỉnh Lâu thở dài nhìn xa xa, có vài chuyện đã bỏ lỡ thì là bỏ lỡ. Ông nhớ tới ánh mắt Tiêu Dật nhìn ông, trong đó không có thân cận, không có mong muốn, thậm chí không có oán hận, cái gì cũng không có, hoàn toàn bình tĩnh, giống như nhìn thấy một người xa lạ. Tiêu Đỉnh Lâu biết, trong lòng hài tử đó không có Tiêu gia. Ông thà rằng Tiêu Dật tức giận, thà rằng Tiêu Dật phẫn nộ chất vấn tại sao không chịu nhận y, thà rằng Tiêu Dật oán hận Tiêu gia bỏ rơi y, cũng tốt hơn hoàn toàn không để ý gì như vậy, đây mới là thứ ông không thể đối mặt nhất.

    Chỉ một thoáng như thế, Tiêu Đỉnh Lâu dường như càng già thêm.

    Tiêu Thất lo lắng mở miệng, “Gia chủ, trời tối rồi.”

    Tiêu Đỉnh Lâu hiểu ý Tiêu Thất, phất tay, “Đợi thêm chút, còn một người phải gặp.”

    Tiêu Thất không hiểu, nhưng không nói thêm. Khi hắn đang đoán Tiêu Đỉnh Lâu sẽ gặp ai, một khí thế áp bức quen thuộc truyền tới từ hư không trước mặt, Sở Mặc vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi hư không. Ánh mắt Tiêu Thất vượt qua Sở Mặc nhìn ra sau lưng hắn, cao thủ đã bức lui hắn đang ở đó. Trong mắt Tiêu Thất hiện lên phòng bị, cảnh giác nhìn Sở Mặc.

    “Sở thống lĩnh, ngươi tới rồi.” Tiêu Đỉnh Lâu khách khí nói.

    Sở Mặc gật đầu, “Tiêu gia chủ.”

    Ánh mắt Tiêu Đỉnh Lâu nhìn Sở Mặc mang theo một chút phức tạp. Tình báo mà ông thu thập trước kia chỉ biểu hiện Sở Mặc và Tiêu Dật rất thân cận, ông cũng chỉ cho rằng hai người tư giao không tồi, cho tới vừa rồi ông mới ý thức được thân cận này rốt cuộc có nghĩa là gì.

    “Sở thống lãnh đặc biệt tìm ta, không biết có gì muốn nói?” Tiêu Đỉnh Lâu mở miệng trước.

    Sở Mặc thần sắc nhàn nhạt, “Tiêu gia chủ hôm nay tới có ý đồ gì chúng ta đều rõ, thái độ của tiểu Dật Tiêu gia chủ chắc cũng hiểu rồi. Ta tới tìm Tiêu gia chủ, chỉ là hy vọng Tiêu gia chủ trở về có thể quản cho tốt người của Tiêu gia, ta không hy vọng nghe thấy Tiêu gia truyền chuyện tiểu Dật từng là đứa con bị Tiêu gia ruồng bỏ ra ngoài.”

    Sở Mặc nói thế là triệt để cắt đứt liên hệ của Tiêu Dật và Tiêu gia, lau sạch sự thật Tiêu Dật chính là hài tử năm đó bị Tiêu gia vứt bỏ. Khi chuyện làm ăn của Tiêu Dật càng lúc càng lớn, y không thể mãi ẩn phía sau, Sở Mặc không hy vọng Tiêu Dật chịu đựng cái mác đứa con bị Tiêu gia ruồng bỏ mà xuất hiện trước mặt chúng nhân tiên giới.

    Tiêu Đỉnh Lâu khổ sở nhìn Sở Mặc, “Đây cũng là ý của Thiệp Xuyên sao?”

    Sở Mặc gật đầu, Lục Thiệp Xuyên tuy không nói rõ, nhưng chắc cũng không muốn để Tiêu Dật phải sống dưới vòng nghị luận của mọi người.

    Tiêu Đỉnh Lâu trầm mặc, chậm rãi gật đầu.

    Trong đại trạch Tiêu gia, một thanh niên thân hình hơi mập ngắt vân mạc trong tay, trên gương mặt hàm hậu chân thật lộ ra biểu tình cười nhạo không phù hợp.

    “Lão đầu tử không nhịn được đi tìm Tiêu Dật rồi, xem ra ông thật sự nhận định Tiêu Dật kia chính là hài tử năm đó. Nhưng ông thật sự cho rằng tất cả mọi người đều xoay quanh Tiêu gia, ông nói gì thì sẽ là thế sao?”

    Thanh niên nói xong, cười lạnh, lão đầu tử tính toán rất tốt, nhưng phải xem người khác có đáp ứng hay không. Biếng nhác ném vân mạc trong tay cho người thanh y sau lưng, thanh niên cười hàm hậu, mở miệng, “Bảo Thập Tứ nghĩ cách để lộ tin này cho tên ngu xuẩn Tiêu Dương đó, cứ nói lão đầu tử chuẩn bị nhận lại Tiêu Dật, địa vị của Tiêu Tấn chỉ sợ không thể bảo đảm, xem tên ngu xuẩn đó sẽ làm gì.”

    Người thanh y cung kính cúi đầu đáp vâng. Không mất một khắc, tin tức này đã truyền vào tai Tiêu Dương.

    “Cái gì? Tổ phụ đi tìm Tiêu Dật? Còn muốn nhận tên phế vật đó về?” Tiêu Dương phẫn nộ nhảy lên.

    Kẻ đang quỳ dưới đất là tiểu tư mặc thanh y, tiểu tư run run rẩy rẩy mở miệng, “Tin này là từ trong viện của gia chủ truyền ra, sáng nay gia chủ mang Tiêu Thất ra ngoài, hiện tại còn chưa trở về.”

    Tiêu Dương sầm mặt đá tiểu tư một cái, “Sao ngươi không nói sớm?”

    Tiểu tư nhịn đau cung kính trèo dậy, cúi đầu nói, “Tiểu nhân cũng vừa nhận được tin mà thôi, thiếu gia ngài biết tin trong viện gia chủ không dễ truyền ra ngoài mà.”

    Tiêu Dương hừ lạnh một tiếng, “Mẹ có biết chưa?”

    Tiểu tư cúi đầu càng thấp, “Còn chưa kịp nói với phu nhân.”

    Tiêu Dương nhíu mày, “Quản cho tốt cái miệng của ngươi, ta không hy vọng mẹ ta nghe được tin này.”

    Tiêu Dật nịnh nọt gật đầu.

    Tiêu Dương chán ghét phất tay bảo tiểu tư lui xuống, một mình buồn bực đi vòng vòng trong phòng. Lời của đại ca lần trước khiến mẹ không thoải mái cả một thời gian dài. Tin này tạp thời đừng cho mẹ biết, tránh cho mẹ lại chịu kích thích gì đó. Còn cả đại ca cũng không thể nói, vạn nhất đại ca chạy tới trước mặt tổ phụ biểu đạt thái độ, gì mà nguyện ý nhượng hiền, vậy thì phiền phức rồi. Đại ca cũng không nghĩ xem, tên phế vật đó được nhận lại, bọn họ sẽ thế nào?

    Tiêu Dương oán hận nhìn chân mình, chỉ vì tên phế vật đó, hắn đã quỳ ở từ đường đủ bảy ngày, sau đó phải tĩnh dưỡng mất mấy ngày mới đỡ hơn. Ấy là tên phế vật đó còn chưa được nhận về Tiêu gia đó, nếu tổ phụ thật sự nhận tên phế vật đó về, thì hắn còn có đường sống gì nữa?

    Nếu có thể nghĩ cách gì triệt để làm tên phế vật biến mất thì tốt rồi.
     

    Thuộc truyện: Tiên Giới Tẩu Tư Phạm