Home Đam Mỹ Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang – Chương 40-2: Hạ

    Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang – Chương 40-2: Hạ

    Thuộc truyện: Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

    Editor:Gà tròn vo

    Beta – reader: LK

    Trong lúc ăn cơm, hắn bỗng nhiên hỏi về mẫu thân của ta.

    Ta sửng sốt một chút, không nói.

    Nét tươi cười trên mặt Hoàng Thượng chợt biến mất.

    ‘Gần vua như gần cọp’, những lời này quả nhiên rất chuẩn. Một khắc trước Hoàng Thượng vẫn còn cười nói vui vẻ là thế, mà giờ khắc này đã trở nên thâm trâm khó đoán được ngay.

    Hắn nói: “Tô Nhiên.”

    Hai chữ ‘Tô Nhiên’ đó vừa thốt ra, ta biết ngay trong lòng Hoàng Thượng hiện giờ rất khó chịu, ừm, phi thường khó chịu là đằng khác.

    Buông đôi đũa trong tay, ta cầm lấy bình trà châm cho Hoàng Thượng một chén nói: “Uống trà trước đã.” Nghe nói uống trà sẽ giúp người ta hạ hỏa thì phải.

    Hoàng Thượng cầm lấy chén trà uống một ngụm, rồi nói: “Tô Nhiên, mẫu thân của ngươi đang ở Vương phủ.” Ta dám chắc đây là một câu tự thuật chứ không phải câu hỏi nha.

    Xoa xoa hai bên vai, ta quay đầu đi không dám đối diện với Hoàng Thượng.

    Hoàng Thượng lại nói: “Tô Nhiên, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, Trẫm chỉ nói với ngươi duy nhất một điều, trước khi Trẫm không cần ngươi nữa, ngươi tuyệt đối không được rời xa Trẫm.”

    Hắn nghĩ mình là ai chứ?

    Ta rót cho chính mình một chén trà để hạ hỏa. Sau đó vẫn ngoan ngoãn gật đầu lên tiếng có lệ.

    Lúc sau, ta liền trở về Mặc các.

    Nhìn ngó xung quanh một hồi, ta phát hiện mình bị theo dõi. Không phải là mấy tên che mặt khả nghi mà là thị vệ của hoàng cung. Nhất định là Hoàng Thượng đã phái tới.

    Ta cảm thấy, hiện tại chắc trong chốn hậu cung, người được đặt lên đầu ‘sổ đen’ hẳn là ta rồi.

    Mấy ngày hôm nay, tuy trên danh nghĩa là ta được trở lại Mặc các, nhưng bất kể ngày hay đêm ta đều bị triệu tập tới Phượng điện. Có người sẽ đỏ mắt vì ghen tỵ nhưng với ta chỉ là mệt mỏi mà thôi.

    Có một số việc nếu làm thường xuyên sẽ không tốt.

    Xoa nắn cái thắt lưng sắp rụng rời, ta quyết định mấy ngày nay tốt nhất là nên tránh xa Hoàng Thượng, cũng không trở về Mặc các nữa, ta đến Thiên Hương lâu làm chủ nhà còn hơn.

    Mấy ngày sau, ta gặp Khuynh Vương trong ngự hoa viên.

    Tán gẫu một chút, Khuynh Vương đề nghị ta làm bạn rượu với hắn một bữa. Ta nghĩ thấy yêu cầu này cũng không tồi nên đem hắn tới Thiên Hương lâu.

    Thấy ta trở về, Thiên Hương hớn hở chạy ra, nhưng vừa nhìn thấy Khuynh Vương thì khựng lại. Ta biết, đứa nhỏ này ngoài mặt thì vẫn cười nói vui vẻ là thế nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu hàn ý.

    Thiên Hương dẫn ta cùng Khuynh Vương ra đình nghỉ sau hậu viện. Vì nơi đây là chỗ dành cho phi tần, quý phi ngụ nên ba người chúng ta ngồi đây uống rượu đã rước không biết bao nhiêu ánh mắt như hổ rình mồi của mọi người.

    Ba người chúng ta nói chuyện đều rất nhỏ, một lời chưa vào đến tai ngoại nhân đều đã bị gió tản hết đi rồi.

    Khuynh Vương nói: “Ở ngoại thành có một chỗ trồng rất nhiều hoa mai, khi đông đến cả khu vườn đều bung cánh khoe sắc. Hoa, tuyết giao thoa, là tiên cảnh trần gian khó gặp.”

    Thiên Hương châm cho ta một chén rượu nói: “Tiểu Nhiên, ngươi có biết ở kinh thành hàng năm sẽ tổ chức một cuộc tuyển đệ nhất mỹ nhân không?”

    Khuynh Vương nói: “Tô công tử, ngươi có muốn một lần đến nơi đó không?”

    Thiên Hương lập tức chen vào, nói: “Tiểu Nhiên, người thắng cuộc tuyển đệ nhất mỹ nhân sẽ được tặng lễ vật đó, từ trang sức quý hiếm đến búp bê đất nha.”

    Khuynh Vương liếc mắt nhìn Thiên Hương rồi lại nhìn về phía ta nói: “Tô công tử, đến lúc đó, bổn vương có vinh hạnh mời ngươi cùng thưởng cảnh chứ?”

    Thiên Hương lần thứ hai nhảy bộp vào, nói: “Tiểu Nhiên, ta rất muốn lễ vật đó, ngươi tham gia vào cuộc tuyển chọn đệ nhất mỹ nhân được không?”

    Ta cảm thấy đầu ta như muốn nổ tung rồi.

    Buông chén rượu trong tay, ta quét mắt nhìn lên bàn mà không thấy có bình trà nào gần đây. Ta đành phải khẽ day day hai huyệt thái dương.

    Bỗng nhiên, Khuynh Vương nói: “Tô Nhiên, mẫu thân của ngươi… đã trở về Tô phủ.”

    Ta có điểm bất ngờ với thông tin này, theo bản năng sờ sờ tai, hỏi: “Trở về… Tô phủ?”

    Khuynh Vương gật đầu nói: “Tô lão gia đích thân đến đón nàng trở về.”

    Ta đảo đảo lại lỗ tai, không thèm để ý đến Thiên Hương, có phần nghi ngờ hỏi: “Hắn đến, mẫu thân ta liền nghe lời trở về?”

    Khuynh Vương nhíu mày gật đầu.

    Ta nói: “Nữ nhân nơi này đều như vậy sao? Lấy chồng theo chồng?”

    “Tô Nhiên, ta không phải nữ nhân.” Khuynh Vương thản nhiên đáp lại.

    Bất chợt ta nhớ đến hai hôm trước Hoàng Thượng có nói với ta về chuyện mẫu thân ở tại Vương phủ…

    Hơn nửa chuyện này là do Hoàng Thượng đã nhúng tay, nên Tô lão gia kia mới vui vẻ đón mẫu thân ta trở về làm lão phật gia mà cung kính trong phủ.

    Chỉ sợ rằng ngoài sáng mẫu thân ta sẽ không phải chịu ủy khuất nhưng trong bóng tối không biết ả kia sẽ làm ra chuyện thiếu đạo đức gì đây.

    Khuynh Vương nói: “Nữ nhân thôi, nói khéo vài câu là nghe theo liền.”

    Ta nói: “Khuynh Vương, ngươi không phải là nữ nhân.”

    Khuynh Vương tươi cười nói: “Người làm mẹ thì luôn chỉ nghĩ cho con mình. Ta nghĩ, Tô lão gia hẳn là đã hứa hẹn với mẫu thân ngươi, một ngày nào đó ngươi không còn đứng vững trong hoàng cung thì hắn sẽ phân cho ngươi chút tài sản, cho ngươi một cuộc sống an nhàn, tạm ổn đi.”

    Trào phúng cười, chẳng lẽ chỉ vì mấy lượng bạc kia mà mẫu thân ngoan ngoãn nghe lời Tô lão gia.

    Ta nhìn trăm hoa đang thi nhau khoe sắc trong sân đến thất thần.

    Mới hè nào hoa còn ủ rũ vậy mà nay đã đua sắc khoe hương. Lan hồ điệp, Cúc hoa, Bách hợp, Quế hoa, Hải đường, Văn tâm lan…..

    Thiên Hương một bên giật giật tay áo ta. Định thần lại, ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn liền ủy khuất nói: “Tiểu Nhiên, ngươi không để ý đến ta.”

    Ta khẽ cười, vỗ về bàn tay vẫn còn túm chặt áo ta nhưng không nói gì.

    Thiên Hương nói: “Tiểu Nhiên, ngươi tham gia được không?” Hai mắt to tròn lấp lánh nhìn ta.

    Tham gia cái gì? Ta cũng không biết nữa, nhưng nhìn thấy bộ dạng thảm thương của đứa nhỏ này ta liền gật đầu đáp ứng ngay, không nghĩ ngợi gì.

    Thiên Hương vui sướng nhảy dựng lên, nói: “Lễ vật phải cho ta đó nha.”

    Ta gật đầu qua quýt.

    Thiên Hương vui sướng cười đến sáng lạn.

    Rượu thì đã cạn, chuyện thì cũng nói xong, Khuynh Vương liền đi về.

    Trở lại Thiên Hương lâu, ta ngồi một chỗ đọc sách. Trong phòng, thái giám cũng đặt thêm một cái ấm lò.

    Thời tiết ngày một trở lạnh.

    Khi bầu trời ngả sang màu đỏ, ta trở về Mặc các.

    Không lâu sau, có một thái giám đến truyền chỉ mệnh ta tới Phượng điện dùng bữa cùng Hoàng Thượng.

    Hoàng Thượng gắp cho ta một ít rau vào bát, ta cũng chỉ ngồi đó cầm đũa chọc chọc bát cơm, không thể nuốt trôi dược thứ gì.

    Sau một lúc, ta nói: “Mẫu thân ta lúc trước phải rời đi Tô phủ là bởi vì bị khi dễ.”

    Hoàng Thượng khẽ cười nói: “Hiện tại không ai dám khi dễ mẫu thân ngươi nữa.”

    Ta buông đũa, mị mắt nhìn Hoàng Thượng một lúc mới nói: “Ngoài sáng không dám nhưng trong tối thì sao? Hiện tại, Tô lão gia đối với mẫu thân ta tốt là bởi vì hắn cho rằng mẫu thân ta còn hữu dụng, nhưng khi mẫu thân ta đối với hắn trở nên vô dụng thì sao?”

    Hoàng Thượng nói: “Trừ phi có kẻ cả gan chống lại ý chỉ của Trẫm.”

    Khóe môi kéo lệch lên, ta nói: “Ngay cả khi ngươi đã chán ngấy ta?”

    Thuộc truyện: Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang