Home Đam Mỹ Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang – Chương 45-2: Hạ

    Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang – Chương 45-2: Hạ

    Thuộc truyện: Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

    Editor:Gà tròn vo

    Beta – reader: LK

    Thời điểm ta mở mắt tỉnh dậy, chiếu vào mắt ta chính là cái trần nhà, cái rèm giường, chiếc chăn quá đỗi quen thuộc…..

    Nơi này là Phượng điện, là tẩm cung của Hoàng Thượng.

    Thất thần nhìn trần nhà hồi lâu cho đến tận lúc có người bước tới. Người nọ bước dần tới bên giường, ngồi xuống.

    Hơi nghiêng đầu nhìn, ta thấy Hoàng Thượng tươi cười nhìn ta.

    Trong đôi mắt sáng ngời hữu thần của một đấng minh quân lộ rõ sự kinh hỉ, hắn nhẹ vuốt má ta rồi nói: “Nhiên nhi, ngươi đã tỉnh?”

    Khẽ động môi, ta nói: “Ư…..” Thanh âm như bị ngăn lại trong thanh quản.

    Hoàng Thượng rót cho ta một ly trà ấm, đưa tới bên môi ta.

    Nhấp một ngụm, ta lắc lắc đầu.

    Hoàng Thượng đặt chén trà qua một bên nói: “Nhiên nhi, ngươi muốn nói cái gì?”

    Ta nói: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

    Hắn nhíu mày nói: “Nhiên nhi, không được vô cớ làm loạn.”

    Ta nói: “Chỉ cần ta khỏe lại, ta sẽ rời đi nơi này.”

    Hắn khẽ cười, nụ cười mang theo vài phần chua xót, hắn nói: “Nhiên nhi, ngươi không-thể-ly-khai được.”

    Ta không nói lời nào.

    Hắn lại nói: “Nhiên nhi, Trẫm giữ ngươi lâu như vậy thì làm sao có thể để ngươi có khả năng rời đi.”

    Hắn cúi đầu, đặt lên trán ta một nụ hôn. Hoàng Thượng trèo lên giường, chui vào trong chăn ôm chặt lấy ta cùng ngủ.

    (Tác giả chen ngang: Ôi, vì không nghĩ ra nên để chuyện gì phát sinh tiếp, cuối cùng đành để kỳ tích thoát chết này xảy ra vậy.)

    Ở bên Hoàng Thượng, ta phải thừa nhận hai điều. Một, hắn hay làm cho ta cảm thấy vui vẻ. Hai, hắn cũng làm cho ta cảm thấy căm thù.

    Thân thể hai mươi ba tuổi so với trước đây khôi phục đã chậm hơn vài phần. Ta phải điều dưỡng hơn nửa tháng mới có thể xuống giường được.

    Trong một lần vô tình soi gương, ta mới phát hiện khuôn mặt mình đã bị cháy phỏng một nửa, nhìn trông thật đáng sợ.

    Hay nói cách khác, nhan sắc của ta đã không còn.

    Cắn lấy môi dưới, ta trào phúng cười cười. Ta kéo lấy một tấm vải mỏng che khuất đi khuôn mặt dọa người đó.

    Dưới con mắt kinh ngạc của hạ nhân, ta bước ra khỏi Phượng điện, đi thẳng ra cửa cung.

    Mới đi được nửa đường, Hoàng Thượng đã đến chắn trước mặt ta.

    Cách Hoàng Thượng mấy bước chân, ta nói: “Trước kia ngươi là thích khuôn mặt của ta, hiện nay nó đã bị hủy, ngươi còn giữ ta lại làm gì?”

    Hoàng Thượng khẽ nhếch môi, lộ ra một biểu tình vui vẻ, nói: “Nếu Trẫm nói, ngay cả như thế này Trẫm cũng muốn giữ ngươi bên cạnh thì sao?”

    Ta trầm mặc.

    Hắn lại nói thêm: “Thiên Hương không chết, hắn vẫn ở tại Thiên Hương lâu, chỉ có điều đến nay vẫn chưa tỉnh lại.”

    Thiên Hương vẫn còn sống! Đôi môi hơi mở ra, ta không dám tin vào những gì mình nghe thấy.

    Hoàng Thượng đi đến bên cạnh ta, tay trái vòng lấy ôm chặt thắt lưng ta rồi nói: “Nhiên nhi, mấy chục năm trước trên giang hồ có một vị thần y. Thiên hạ đồn rằng, chưa có ai mà hắn không thể cứu. Và chính hắn đã cứu ngươi với Thiên Hương đấy.”

    Hoàng Thượng mang ta tới Thiên Hương lâu.

    Có một người đang lẳng lặng nằm trên giường, khí tức mỏng manh, yếu ớt.

    Bước gần tới, ta ngồi xuống mép giường, tay trái run run sờ lên khuôn mặt gầy gò của Thiên Hương.

    Trên khuôn mặt vẫn còn in rõ những vết cắt chồng chất đã bị lửa cháy xém.

    Nếu Thiên Hương tỉnh lại hẳn sẽ không thể chịu nổi với đả kích này… Nếu thế, ta thiết nghĩ Thiên Hương không nên tỉnh lại thì hơn…..

    Có lẽ, đối với Thiên Hương, cái chết sẽ là một sự giải thoát tốt nhất. Chỉ có điều, ta còn luyến tiếc, ta không đành lòng…..

    Thiên Hương, thực xin lỗi, ta quá ích kỷ…..

    Thiên Hương, ta nghĩ rằng, ta thích ngươi….. Nhưng cho đến tận thời điểm này, ta không biết loại tình cảm này có phải là yêu hay không…..

    Ta chỉ biết, để ngươi đi, ta rất đau lòng…..

    Hàm rằng cắn chặt cánh môi, nước từng giọt từng giọt rơi xuống, làm thế nào cũng không thể ngăn lại được.

    Hoàng Thượng nói: “Nhiên nhi, Trẫm mang ngươi đi gặp thần y. Có lẽ hắn sẽ có loại dược nào đó có thể khôi phục được khuôn mặt của ngươi cùng Thiên Hương.”

    Loại dược này cũng không phải không có, chỉ cần một số loại thuốc quý hiếm trong cung cùng với một số loại thảo dược bình thường là có thể chế ra….. Nhưng mà ta không đủ tài cán để chế mà thôi.

    Khuôn mặt này ta cũng không quan tâm, nhưng Thiên Hương…..

    Đứng lên, ta cùng Hoàng Thượng tới một tòa lâu, nơi bố trí cho thần y ngụ tạm.

    Ta thế nào cũng không thể nghĩ tới, vị thần y trong lời Hoàng Thượng chính là gia gia.

    Cước bộ nhanh hơn, ta trực tiếp bổ nhào vào ngực gia gia khóc nức nở.

    Gia gia vỗ nhẹ lên lưng ta, cái gì cũng không nói.

    Về sau ta mới biết được, gia gia chính là đệ đệ của ngoại công Hoàng Thượng. Gia gia đã từng cùng một nam nhân khác yêu nhau nên bị trục xuất khỏi gia tộc…..

    Thời điểm đó, ngoại công của Hoàng Thượng đã âm thầm giúp đỡ gia gia rất nhiều, đã tận lực che chắn, bảo hộ hai người ẩn cư tốt lành. Đây chính là tình thân.

    Hoàng Thượng thấy ta cùng gia gia có quen biết, nhất thời không tránh khỏi bất ngờ.

    Gia gia không hỏi ta chuyện gì phát sinh sau khi rời đi, mà chỉ nói với ta rằng người đã chế xong dược giúp ta khôi phục lại khuôn mặt.

    Gia gia đưa cho ta một bình dược nhỏ rồi bảo ta lúc sau hãy bôi thuốc này lên khắp khuôn mặt, kể cả những chỗ không bị lửa phá hủy, băng thêm một tầng vải nữa. Sau bảy ngày da thịt sẽ tự khắc hồi phục, thậm chí còn hơn trước nữa.

    Nhận lấy lọ dược, ta nói một tiếng tạ ơn. Đứng dậy, ta xin phép rời đi trước để đến chỗ Thiên Hương.

    Ngồi trên mép giường, ta mở lọ dược ra, cẩn thận thoa từng lớp dược lên mặt cho Thiên Hương, cẩn thận chạm vào từng vết cắt cháy.

    Từ tốn, ta nhẹ nhàng cuốn thêm một tầng vải quanh mặt cho Thiên Hương.

    Bảy ngày sau, ta lại vì Thiên Hương tháo bỏ lớp băng xuống. Khuôn mặt đã không còn những vết cháy đỏ xù xì nữa, thay vào đó là một tầng da non mềm mại. Có điều, nước da vô cùng tái nhợt, không tìm lấy một tia huyết sắc……

    Nhẹ đặt một nụ hôn trên trán Thiên Hương, ta quay sang nhìn gia gia hỏi khi nào Thiên Hương tỉnh lại.

    Gia gia nói, giờ đây chỉ trông chờ vào ý chí của Thiên hương mà thôi. Nếu nhanh thì có thể ngay ngày mai sẽ tỉnh, nếu chậm…. có thể là mười năm, hai mươi năm, hoặc là….. cả đời cứ như vậy…..

    Hai tay nắm chặt thành quyền, ta không biết nói cái gì.

    Gia gia vỗ nhẹ lên tay ta nói, Thiên Hương đã qua giai đoạn nguy hiểm, mà thân thể ta cũng đã khá hơn rất nhiều, giờ đã đến lúc gia gia phải rời đi.

    Trước khi rời đi, gia gia đã hướng Hoàng Thượng nói hắn không được phép khi dễ ta, nếu không gia gia sẽ quay lại mang ta đi.

    Kỳ thật, ta đang định nói với gia gia rằng hãy để ta cùng Thiên Hương đi theo người luôn.

    Chỉ có điều, Hoàng Thượng không cho ta có cơ hội đó. Hắn vòng lấy thắt lưng của ta nói, hắn sẽ đối tốt với ta hết sức có thể.

    Gia gia nói người sẽ trở về làng chài kia sống nốt phần đời còn lại, bởi vì nơi đó có chôn người quan trọng nhất đời của gia gia. Gia gia không muốn rời đi quá lâu…..

    Đêm dó, Hoàng Thượng không thèm để ý tới biểu tình của ta mà kiên quyết bá đạo cột ta lại trên long sàng. Hắn một phen xả xiêm y trên người ta ra, trong tay cầm một bình sứ nhỏ, thoa khắp cơ thể ta, đó chính là bình dược của gia gia.

    Thuộc truyện: Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang