Tin tức tố của cậu ấy ngọt quá đi – Chương 21-30

    Thuộc truyện: Tin tức tố của cậu ấy ngọt quá đi

    Chương 21

    Hòa Đào chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt vừa lui xuống lại lên cao, trong phút chốc đôi mắt đều giống như không còn chỗ nào để nhìn.

    Mất tự nhiên quay đầu nhìn về phía bên cạnh: “Cái kia mì làm xong rồi, anh mau, mau ăn đi.”

    Hàn Kiệt đi qua, trực tiếp tới sau lưng Hòa Đào, duỗi cánh tay, đem cậu giam trong lồng ngực anh, múc một tô mì sợi.

    Toàn bộ quá trình, Hòa Đào cảm giác lồng ngực Hàn Kiệt kề sát thật gần lên lưng của cậu, nhiệt độ nóng bỏng dường như muốn làm cậu tan chảy.

    Mà hơi thở xung quanh thoang thoảng mùi vị hoa lài.

    Hàn Kiệt múc xong tô mì, giơ tay nhẹ nhàng gõ đầu tiểu Omega đang ngẩn người: “Nghĩ gì thế?”

    Hòa Đào đỏ mặt nhanh chóng liếc mắt nhìn anh: “Anh mau ăn đi, em đi trải giường.”

    Hàn Kiệt nghe nói như thế, không nhịn được cười nói: “Em muốn cho anh ngủ ở đâu?”

    Hòa Đào cảm thấy được tối hôm nay Hàn Kiệt quá quyến rũ.

    Quả thực làm cho cậu không chống đỡ được.

    “Em ngủ trên đất, anh ngủ trên giường được không?”

    Nhà bọn họ vốn nhỏ, bởi vì liên quan đến mấy năm nay ba cậu nằm viện, phòng ngủ của ba đã biến thành nhà kho, hiện tại chỉ có phòng của cậu có thể ở được, cho nên Hòa Đào còn sợ Hàn Kiệt sẽ ghét bỏ.

    Ai biết Hàn Kiệt trực tiếp đến gần cười híp mắt nhìn cậu: “Em không ngủ cùng anh sao?”

    Hòa Đào chỉ cảm thấy đầu oanh một cái, không nhịn được nghĩ nếu như Hàn Kiệt thật sự muốn, cậu cũng không thể cự tuyệt.

    Nhìn Hòa Đào trở nên phòng bị, Hàn Kiệt liền cười, từ bên cạnh cậu đi qua: “Đừng lo lắng, tạm thời sẽ không chạm vào em.”

    Hòa Đào nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời mơ hồ có mấy phần thất vọng.

    Ý thức được điểm này, Hòa Đào ảo não mà gõ chính mình một cái, Hòa Đào, cậu có biết xấu hổ không vậy hả!

    Hàn Kiệt không nghĩ tới, kỹ thuật nấu ăn của Hòa Đào lại tốt như vậy, hương vị của tô mì này thật sự ngon vô cùng.

    Hòa Đào bởi vì không biết sức ăn của Hàn Kiệt, mì sợi luộc hơi nhiều, nhưng ai biết Hàn Kiệt lại ăn hết.

    Nhìn Hàn Kiệt ăn quá no, nằm ngửa trên ghế salông.

    Hòa Đào vừa đau lòng vừa không biết phải làm sao: “Nếu anh khó chịu, em đi xuống mua thuốc tiêu hóa cho anh a.”

    Hàn Kiệt vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu Hòa Đào đi sang ngồi.

    Hòa Đào dè dặt ngồi xuống, chỉ thấy Hàn Kiệt đột nhiên dựa vào gần: “Không cần mua thuốc, em cùng anh vận động một chút là tốt rồi.”

    Khí tức ám muội phà lên mặt, khiến trái tim nhỏ bé của Hòa Đào nhịn không được nhảy lên thình thịch.

    Bối rối mà nhìn Hàn Kiệt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

    Hàn Kiệt cuối cùng vẫn là nhịn không được bật cười, sờ mái tóc mềm mại của Hòa Đào: “Chọc em thôi, đã nói bây giờ không chạm vào em, hay là em muốn để anh…..”

    “Em không có, em không có, anh đừng chọc em nữa.” Hòa Đào vội vã đẩy anh ra, chạy vào phòng.

    Hàn Kiệt quá xấu xa rồi, chọc cậu rất thú vị sao!

    Hàn Kiệt đi theo vào liền thấy Hòa Đào đắp chăn nằm trên mặt đất, quấn thành một cái kén.

    Hàn Kiệt cười, đi qua đó ôm cả người lẫn chăn lên.

    Liền nghe người trong chăn kêu lên một tiếng, Hàn Kiệt ném người lên giường: “Em ngủ trên giường, để chăn cho anh.”

    Hòa Đào từ trong chăn đi ra, vội vàng nắm lấy chăn trong tay Hàn Kiệt: “Không muốn, anh ngủ trên giường.”

    Hàn Kiệt biết Hòa Đào muốn anh ngủ thoải mái, nhưng anh như thế nào đi nữa cũng sẽ không để Hòa Đào ngủ dưới đất.
    PROMOTED CONTENTMgid

    Giống cây lựu đỏ Ai Cập khổng lồ cây giống chuẩn cho quả siêu sớm
    Vuonuom

    Đừng chỉ sống dựa vào tiền lương. Học cách giao dịch
    Olymp Trade
    “Em mà không buông tay, đêm nay cả hai liền cùng nhau ngủ trên giường.”

    Hòa Đào xoát một cái, thả lỏng tay ra.

    Hàn Kiệt thành công chiếm được chăn của chính mình, nằm xuống chỗ Hòa Đào đã trải sẵn trên đất.

    Hòa Đào ngồi tại chỗ nhìn anh một lát: “Nếu anh không thoải mái, lên đây ngủ cũng không sao.”

    Nói xong dường như sợ Hàn Kiệt nói cái gì nữa, nhanh chóng nằm xuống tắt đèn.

    Hàn Kiệt buồn cười, ở trong bóng tối nhìn về phía Hòa Đào, không lên tiếng mà nói chúc ngủ ngon.

    Hòa Đào vốn dĩ cho là chính mình sẽ không ngủ được, lại không nghĩ rằng lại ngủ rất ngon.

    Sáng sớm lúc tỉnh lại, Hàn Kiệt đã không còn ở đây.

    Cho là Hàn Kiệt đi rồi, Hòa Đào lại nhìn thấy cặp sách của Hàn Kiệt bị vứt trên ghế salông mới yên tâm.

    Chờ cậu rửa mặt xong, Hàn Kiệt mang theo bữa sáng gõ cửa.

    “Anh đi mua bữa sáng?”

    “Không phải thì sao, em cho rằng anh đi rồi à?”

    Hàn Kiệt đem bữa sáng bỏ lên bàn rồi nói: “Nhanh ăn đi.”

    Hòa Đào qua đó nhìn anh: “Tối hôm qua anh ngủ ngon không?”

    Hàn Kiệt nhích lại gần nhìn đôi mắt Hòa Đào, Hòa Đào bị hành động này của anh làm cho lúng túng.

    “Anh, anh làm gì vậy?”

    “Nhìn thấy không, không có vành mắt đen, anh đương nhiên là ngủ ngon rồi.”

    Hòa Đào thấy Hàn Kiệt chọc cậu, không nhịn được đưa tay đẩy anh một chút, Hàn Kiệt liền che ngực: “Ai da, mưu sát chồng.”

    Hòa Đào chịu không được mà trừng anh: “Anh đủ rồi nha!”

    Hàn Kiệt liền chồm qua hôn lên mặt cậu một cái: “Em đáng yêu như thế, anh làm sao mà đủ được.”

    Không nghĩ tới sáng sớm Hàn Kiệt liền chọc cậu, Hòa Đào đỏ mặt nhìn anh, không biết phải phản bác ra sao.

    Hàn Kiệt thấy cậu như vậy cuối cùng cũng không đành lòng chọc giận cậu.

    Yêu thương sờ tóc của cậu: “Em ăn cơm đi, anh đi rửa mặt.”

    “Em chờ anh.”

    Hàn Kiệt muốn nói không cần, khi nhìn thấy đôi mắt Hòa Đào, liền gật đầu: “Vậy cũng được.”

    Sáng sớm Hàn Kiệt và Hòa Đào cùng nhau xuất hiện ở trường học, đã có người suy đoán hai người có phải ở chung một chỗ.

    Tô Khả nhìn tâm trạng hôm nay của Hòa Đào vô cùng tốt, không nhịn được hỏi: “Cậu hôm nay như thế nào lại đi cùng Hàn Kiệt nha, anh ta sáng sớm đã đi đón cậu sao?”

    Hòa Đào gật đầu, không ngại ngùng nói với Tô Khả, Hàn Kiệt làm gì tới sớm mà đón cậu, tối hôm qua vốn dĩ ở nhà cậu.

    Tô Khả cười híp mắt nhìn y: “Anh ta không có bắt nạt cậu đi?”

    Hòa Đào lắc đầu một cái: “Anh ấy rất tốt.”

    Sáng sớm lại mua cho cậu bữa sáng đấy!

    Tô Khả gật đầu: “Có lẽ cũng chỉ có cậu cảm thấy anh ta tốt.”

    Tìm đến ngay vị cứu tinh được bào chế từ các chuyên gia đầy tâm huyết

    Đừng chỉ sống dựa vào tiền lương. Học cách giao dịch

    “Cậu nói bậy.” Trong trường học người yêu thích Hàn Kiệt nhiều như vậy, làm sao có khả năng chỉ có cậu cảm thấy Hàn Kiệt tốt đây!

    Nhìn bạn thân đã hoàn toàn bị Hàn Kiệt mê hoặc, Tô Khả vỗ bờ vai cậu: “Cậu vui vẻ là được rồi.”

    Hòa Đào cảm thấy cậu vui vẻ nha, hiện tại cực kỳ vui vẻ, từ trước đến nay chưa từng vui vẻ như vậy.

    Tâm trạng Hàn Kiệt cũng không tệ, hiếm thấy không có tối sầm mặt lại.

    Hơi vểnh lên khóe môi biểu thị tâm trạng tốt của anh.

    Chỉ có điều khi đi vào lớp, nhìn thấy ly trà sữa trên bàn không khỏi nhíu mày.

    Rõ ràng ly trà sữa này và ly hôm qua cũng không phải Hòa Đào đưa.

    Về phần là ai, anh không muốn biết.

    Nhìn thấy Trương Ngạo lại đây, Hàn Kiệt nói thẳng: “Cái này cậu cầm lấy uống đi.”

    Bị lão đại nhét vào một ly trà sữa vào trong lồng ngực.

    Mặt Trương Ngạo ngây ngốc: “Đại, đại ca, em, em có phải làm sai cái gì hay không?”

    “Mang theo trà sữa, cút!”

    “Tuân lệnh, Kiệt ca!” Trương Ngạo cầm trà sữa, chạy chậm về tới chỗ ngồi.

    Tinh thần khẩn trương dường như rất sợ sau đó Hàn Kiệt sẽ đổi ý, gọi hắn qua đó đánh hắn một trận vậy.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hàn Kiệt: Tâm trạng rất tốt!

    Chương 22

    Chỉ với thời gian một tiết học, chuyện Hòa Đào và Hàn Kiệt đang quen nhau liền truyền ra khắp trường học.

    Lúc tan học, có rất nhiều người cố ý đi lại ở hành lang, chung quy là có ý hướng về lớp Hòa Đào bọn họ nhìn qua một chút.

    Mà bầu không khí nghỉ giữa giờ hôm nay khá kỳ lạ.

    Ánh mắt như có như không kia, khiến cho trung tâm của sự chú ý là Hòa Đào cũng cảm thấy biệt nữu.

    Những người này không dám nhiều chuyện về Hàn Kiệt, nên mới chuyển sang Hòa Đào bọn họ, tuy rằng vì có liên quan đến Hàn Kiệt nên kiêng dè một chút. Nhưng bởi vì không xác định được lời đồn là thật hay giả cho nên mới có mấy người lớn mật đến thăm dò.

    Tô Khả có chút lo lắng nhìn Hòa Đào. So với Hàn Kiệt là nhân vật nổi tiếng của trường cao trung K, thì Cố Lễ đỡ hơn chút.

    Vì vậy dù có một vài người đến thăm dò Tô Khả, cũng không giống như Hòa Đào bây giờ bị tất cả mọi người hiếu kỳ.

    Cũng may Hòa Đào bây giờ trông có vẻ không bị ảnh hưởng.

    Kỳ thực Hòa Đào làm sao lại không chịu ảnh hưởng, dù là ai bị vây xem như vậy đều sẽ không chịu nổi, vả lại cậu cũng không thích trở thành trung tâm của sự chú ý.

    Chỉ là nghĩ đến Hàn Kiệt, trong lòng cậu liền không hiểu sao lại nhiều hơn một phần dũng khí.

    Không người nào dám tới hỏi Hàn Kiệt lời đồn có đúng hay không, cũng không ai dám ở xung quanh anh thảo luận.

    Bởi vì khi bị Hàn Kiệt nghe được, thì tất nhiên sẽ bị đánh.

    Có điều Cố Lễ chai lì rồi.

    Trên hành lang nhìn thấy Hàn Kiệt, liền đi tới, ôm lấy cổ Hàn Kiệt: “Thằng nhóc cậu được nha, không lên tiếng thì thôi một khi lên tiếng lại khiến người ta kinh ngạc, nhanh như vậy đã bắt người lại?”

    “Bắt cái gì, cậu văn minh chút có được không?”

    Hàn Kiệt đẩy hắn ra, đi thẳng vào phòng rửa tay.

    Cố Lễ dựa lên cửa nhìn Hàn Kiệt: “Yêu đương rồi, nói chuyện cũng không giống như trước nữa.”

    Hàn Kiệt bỏ tay hắn ra: “Làm như chỉ có cậu biết?”

    Cố Lễ nhìn mặt Hàn Kiệt có vẻ không phục, cười nói: “Tớ tất nhiên là không bằng cậu, cậu nói chuyện yêu đương, toàn trường đều náo động theo.”

    “Cái gì náo động?” Hàn Kiệt nghiêng đầu nhìn về phía Cố Lễ, biểu cảm trở nên rất nghiêm túc.

    Cố Lễ hướng Hàn Kiệt nở nụ cười: “Cậu xuống lầu nhìn liền biết.”

    Nói xong Cố Lễ vỗ vai anh một cái, xoay người đi.

    Nói tới đây, Hàn Kiệt tất nhiên đã hiểu rõ, nhìn anh xuống lầu, Cố Lễ cảm thấy sau khi yêu đương, người bạn thân này của hắn đã thay đổi một chút.

    Hàn Kiệt mặt âm trầm xuống lầu, quả nhiên thấy cửa lớp của tiểu Omega tụ tập một đống người.

    Anh vừa xuất hiện, những người kia liền nhanh chóng rời khỏi.

    Hòa Đào luôn cúi đầu, vẫn cứ cảm giác được người khác quan sát, sau khi nhận thấy những người kia đã tản đi, liền thở phào nhẹ nhõm.

    “Hòa Đào, ra đây.”

    Đột nhiên nghe thấy âm thanh Hàn Kiệt, Hòa Đào hoảng hốt một chút.

    Sau khi phát hiện không phải ảo giác, Hòa Đào liền vội đứng lên ra ngoài.

    “Anh tại sao lại xuống đây, có việc gì à?”

    Hàn Kiệt thấy Hòa Đào không chịu ảnh hưởng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm?”

    Bởi vì hôm qua có liên quan đến Hàn Kiệt ở nhà, Hòa Đào không kịp đem cơm thừa mang đến làm cơm trưa.

    Cho nên Hàn Kiệt nói như vậy, Hòa Đào liền gật đầu: “Được.”

    Hàn Kiệt sờ đầu cậu một cái: “Ngoan, chờ anh.”

    Hàn Kiệt trong tiếng chuông vào học trở lại lớp, gõ bàn Trương Ngạo: “Tan học đến tìm tôi một chút.”

    Trương Ngạo liền cứng đờ, hắn liền biết, liền biết trà sữa không thể nào là cho không mà.

    Hàn Kiệt không biết suy diễn đó trong lòng Trương Ngạo, chỉ nghĩ theo tính cách của Hòa Đào, khẳng định có rất nhiều chuyện không nói cho anh biết vì sợ làm phiền anh, cho nên anh dự định sắp xếp Trương Ngạo vì anh làm chút chuyện.

    Trương Ngạo không biết mình đã trở thành người được chọn, vẫn luôn thấp thỏm không yên kéo dài đến lúc tan học.

    Có Hàn Kiệt xuất hiện qua một lần, cửa lớp của Hòa Đào sau đó liền yên tĩnh lại.

    Trong lớp âm thanh thảo luận cũng nhỏ đi nhiều.

    Tô Khả vỗ vai Hòa Đào, thay bạn thân thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy Hàn Kiệt nhìn như vậy lại rất đáng tin.

    Buổi trưa, Hàn Kiệt trực tiếp xuống tìm người.

    Hòa Đào đã nói với Tô Khả, không cùng cậu ấy ăn cơm.

    Trên thực tế Tô Khả gần đây cũng không có thời gian cùng cậu ăn cơm.

    Hòa Đào không nghĩ tới anh sẽ ở chỗ này chờ cậu, lập tức liền đỏ mặt, mím môi, chỉ cười không nói lời nào.

    Ngoại trừ tô mì tối hôm qua, Hàn Kiệt còn chưa có ăn cơm cùng Hòa Đào.

    “Đi ăn ở nhà ăn sao?” Hàn Kiệt quay đầu nhìn cậu.

    Hòa Đào gật đầu: “Được a.”

    “Em trước đây ăn ở nhà ăn à?” Ai biết Hòa Đào vừa nói xong, Hàn Kiệt liền theo bản năng mà hỏi.

    Nghe thấy vấn đề này, trong lòng Hòa Đào bối rối một chút, lắc đầu một cái: “Không có, em đều mang cơm hộp ăn cùng Tô Khả, ở, ở trên sân thượng bên kia.”

    Mặc dù Hòa Đào không biểu hiện ra, trông có vẻ rất tự nhiên, nhưng Hàn Kiệt vẫn nghe ra được giọng nói khẩn trương của cậu.

    Nghĩ đến hôm qua ở nhà Hòa Đào, căn phòng đó có thể nói là điều kiện vô cùng không tốt.

    Cho nên Hòa Đào tự mình mang cơm để tiết kiệm tiền, việc này chẳng khiến Hàn Kiệt cảm thấy bất ngờ.

    Ngược lại càng khiến anh đau lòng cậu.

    Hòa Đào giống anh trong nhà đều không có người, hơn nữa theo lời của Beta kia ở tiệm trà sữa, ba cậu hình như còn sinh bệnh, còn cha, Hàn Kiệt liếc mắt nhìn Hòa Đào, nói chung là tiểu đáng thương kiên cường.

    “Anh, anh làm sao nhìn em như vậy, mặt em có cái gì sao?”

    Hòa Đào bị Hàn Kiệt đột nhiên nhìn mà không nói một tiếng, trong lòng có chút khó chịu.

    Hàn Kiệt sờ mặt cậu một chút: “Anh suy nghĩ buổi tối có cùng em ăn cơm không?”

    “Em còn phải đi làm thêm, anh chờ em cùng ăn, sẽ không đói sao?”

    Hòa Đào nghiêng đầu, lại không biết bộ dáng này của cậu, trong mắt Hàn Kiệt quả thật đáng yêu vô cùng.

    “Vậy em nấu mì cho anh ăn.”

    Không nghĩ tới Hàn Kiệt còn nhớ đến tô mì sợi, Hòa Đào nhịn không được cười cong đôi mắt: “Vậy anh thích ăn mì sợi sao?”

    “Ừ, em nấu cực kỳ ngon.”

    Tiền cơm trưa là do Hàn Kiệt trả.

    Hòa Đào vốn là muốn đưa tiền cho Hàn Kiệt, cậu không muốn vì hai người đang quen nhau mà chiếm tiện nghi của Hàn Kiệt.

    Cậu mặc dù biết Hàn Kiệt có thể không để ý chút tiền này, nhưng trong lòng Hòa Đào đối với chuyện như vậy rất mẫn cảm.

    Hàn Kiệt dường như có thể nhìn thấu tâm tư của cậu, trực tiếp cầm lấy tay cậu nói: “Em giúp anh tiết kiệm số tiền đó, qua một khoảng thời gian mua đồ cho anh.”

    “Được, được.”

    Hòa Đào gật đầu, không tiếp tục nói muốn đưa tiền cho Hàn Kiệt, chỉ yên lặng dự định trở về ghi vào sổ nhỏ.

    Hàn Kiệt thấy Hòa Đào đem tiền cất đi, trong lòng yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

    “Giờ làm gì đây?” Hàn Kiệt nắm tay Hòa Đào ra khỏi nhà ăn, trước kia khi chỉ có mình anh, thì anh sẽ tìm một chỗ để ngủ.

    Nhưng giờ đã có Hòa Đào, anh rất muốn cùng cậu ở bên nhau, ngủ như vậy thật lãng phí thời gian, anh làm sao sẽ làm.

    “Em không biết, hay là chúng ta đi dạo đi!” Hòa Đào lần đầu tiên yêu đương, nên không có kinh nghiệm gì mà nhìn Hàn Kiệt.

    Giống như nhau đều là người mới, Hàn đại côn đồ Kiệt gật đầu, đáp ứng đề nghị này.

    Chương 23

    Hòa Đào bởi vì hẹn hò với Hàn Kiệt, đã quen dần bị một vài người như có như không đánh giá.

    Không quen cũng không có cách nào, cậu cũng không thể bởi vì người khác nhìn cậu nhiều lần liền làm gì được.

    Tuy rằng mỗi ngày đều phải làm thêm, nhưng thời gian còn lại của Hòa Đào gần như đều ở cùng Hàn Kiệt.

    Chẳng qua ngoại trừ ngày đó Hàn Kiệt qua đêm ở nhà Hòa Đào, cũng không yêu cầu đến nhà cậu nữa.

    Dù sao anh cũng sợ khống chế không được chính mình đối với Hòa Đào làm ra chuyện gì đó.

    Ngoài điều này ra, Hàn Kiệt mỗi ngày sau khi tan học đều ngồi ở trong tiệm trà sữa, chờ Hòa Đào tan ca.

    Thời gian đó anh sẽ xem sách, làm đề, đương nhiên mỗi khi vào lúc này Hòa Đào đều sẽ rót cho anh một ly trà sữa.

    Bách Diệp cũng biết sự tồn tại của Hàn Kiệt, chỉ là chưa biết anh chính là Alpha kia đã từng đánh dấu Hòa Đào.

    Hòa Đào cũng không dám nói ra thân phận của Hàn Kiệt.

    Bởi vì bây giờ Bách Diệp có vẻ rất vừa ý Hàn Kiệt.

    Hôm nay bên ngoài trời đang mưa, bên trong tiệm trà sữa không có khách, đương nhiên ngày mưa tất cả mọi người đều hy vọng có thể về nhà sớm.

    Hòa Đào ngồi đối diện Hàn Kiệt cầm một chén trà sữa ấm áp nhìn Hàn Kiệt làm bài.

    Kỳ thực cậu rất bội phục Hàn Kiệt, là côn đồ của trường cao trung K, trong mắt thầy cô là học sinh cá biệt, nhưng mỗi lần thi, thành tích lại có thể giữ vững vị trí trong top 10.

    Không thể không nói Hàn Kiệt rất lợi hại.

    Hàn Kiệt lớn hơn cậu một lớp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm sẽ tham gia thi đại học.

    Vừa nghĩ đến lúc đó hai người sẽ tách ra, trong lòng Hòa Đào liền chua.

    Thành tích học tập của cậu so với Hàn Kiệt mà nói thì kém một chút.

    Hiện tại miễn cưỡng có thể vào top 100, so với mười vị trí đầu khoảng cách chênh lệch khá lớn.

    Cho nên cậu không thể bảo đảm mình chắc chắn có thể thi đậu đại học mà Hàn Kiệt theo học.

    Vả lại thực ra tiền học lên đại học cậu vẫn chưa tích góp đủ.

    “Ly trà sữa trà này đắc tội em sao?” Hàn Kiệt nhìn Hòa Đào khuấy ly trà sữa kia, không nhịn được nói.

    Hòa Đào nhìn trà sữa tràn ra trên bàn, nhanh chóng lau chùi một chút: “Em có phải đã quấy rầy anh không?”

    Hàn Kiệt xếp bài thi lại quay qua nói: “Em làm sao vậy, nãy giờ vẫn luôn không có tâm trạng.”

    “Em đang nghĩ sao anh lại học giỏi như vậy.” Trời mới biết cậu có biết bao kinh ngạc khi nhìn thấy thành tích của Hàn Kiệt.

    Bởi vì không học cùng khóa, giữa hai người thật ra chẳng quá để ý.

    Cậu vẫn tưởng Hàn Kiệt là côn đồ cao trung K, thành tích học tập cũng sẽ không tốt, dù sao cũng là học sinh cá biệt trong mắt thầy cô.

    Làm gì có sức lực đặt vào việc học tập.

    Nhưng thành tích nằm trong top 10 thật sự quá gây chú ý.

    “Vô vị.”

    “Hả?”

    “Anh nói vô vị.” Hàn Kiệt liếc mắt nhìn cậu, ngữ điệu đành chịu.

    Hòa Đào nháy mắt một cái, ý của người này nói là bởi vì không có việc gì để làm nên chỉ có thể học tập, kết quả phát hiện, không ngờ học tập vốn dĩ lại đơn giản như vậy, không chú ý liền đứng vị trí top 10 đúng không?

    Không đả kích như vậy chứ!

    “Vậy, vậy anh muốn thi đại học nào a?” Hòa Đào dè dặt hỏi.

    Cao trung K nằm ở tỉnh trọng điểm, thành tích vị trí top 10 có thể nói được phép tùy ý chọn rất nhiều trường học.

    “Chưa nghĩ tới.” Hàn Kiệt nhíu mày, anh thật ra còn chưa suy nghĩ tới vấn đề này.

    Nhưng chú ý tới tiểu Hòa Đào hôm nay vẫn luôn nói vấn đề này, trong lòng có chút để ý: “Em lại lo lắng cái gì?”

    “Không, em không có lo lắng.” Hòa Đào nhanh chóng lắc đầu, quyết định đêm nay trở về nhà học nhiều một chút mới được, bạn trai quá ưu tú áp lực thật lớn nha.

    “Thật không có?”

    Hàn Kiệt không tin nhíu mày.

    Hòa Đào nhanh chóng lắc đầu: “Không có, không có, thật không có.”

    “Ờ.” Hàn Kiệt đáp một tiếng, hạ mi mắt: “Thành tích của em quả thật nên cố gắng một chút.”

    Hòa Đào: “…… QAQ ”

    “Có điều không sao hết, còn một năm nữa không nên gấp.” Hàn Kiệt cười đột nhiên đưa tay sờ đầu cậu: “Vả lại, anh sẽ luôn chạy ở trước mặt em, thay em thử qua tất cả bụi gai, em đi tiếp sẽ không cực khổ như vậy nữa.”

    Hòa Đào ngoan ngoãn nhìn Hàn Kiệt đột nhiên ôn nhu như vậy, thật sự chịu không nỗi a!

    “Em, em đi làm việc, không quấy rầy anh.” Hòa Đào đỏ mặt chạy ra phía sau.

    Tiểu Hắc nhìn thấy cậu tiến vào, ghét bỏ mà bĩu môi: “Anh ta nói cái gì mà mặt cậu đỏ vậy?”

    “Không có nói gì hết!” Không muốn chia sẻ với người khác đâu, Hừ!

    “Tiền đồ chút nha, không nên bị lừa gạt.”

    “Biết rồi, tự quan tâm chính mình đi.”

    Giờ tan ca, mưa đã tạnh, mà nhiệt độ lại thấp, Hàn Kiệt cởi áo khoác cho Hòa Đào mặc vào, áo khoác quá lớn khiến cho Hòa Đào nhỏ hơn so với bình thường.

    Hòa Đào lo lắng anh đem quần áo cho mình, Hàn Kiệt sẽ cảm mạo, vẫn luôn từ chối.

    Hàn Kiệt giữ đầu cậu lại: “Mặc đi, anh không lạnh.”

    Hòa Đào chỉ đành yên lặng gật đầu: “Anh nếu lạnh thì nói với em.”

    Hàn Kiệt không lên tiếng mà chỉ nắm lấy tay cậu, đưa cậu về nhà.

    Chờ đến dưới lầu nhà Hòa Đào, Hàn Kiệt buông tay ra: “Lên đi, sáng mai tới tìm em.”

    “Anh nếu mệt, sáng mai đừng đến.”

    Hòa Đào biết rằng Hàn Kiệt muốn tới tìm cậu, so với thường ngày sẽ dậy sớm hơn nhiều, cậu muốn anh nghỉ ngơi thật tốt.

    “Không sao, lên đi, mở đèn lên anh liền đi.”

    Hòa Đào không thể làm gì khác hơn là gật đầu, chạy lên lầu.

    Hàn Kiệt mãi đến khi nhìn thấy Hòa Đào ở trên ban công phất tay với anh, mới rời khỏi.

    Chỉ là ở trước cửa nhà khi nhìn thấy Lâm Hàn, có chút ngoài ý muốn.

    Dù sao cách lần trước bỏ qua mặt mũi Lâm Hàn đã qua một quãng thời gian, anh cho là Lâm Hàn sẽ không tới tìm anh nữa.

    Lại không nghĩ rằng Lâm Hàn sẽ xuất hiện lần nữa, hơn nữa lần này lại không có tự ý mở cửa đi vào.

    Nhìn thấy Hàn Kiệt trở về, Lâm Hàn vội vã tiến lên chào đón.

    Trên thực tế kể từ chuyện lần trước, Lâm Hàn sau đó gọi điện cho Hàn Kiệt mấy lần, nhưng Hàn Kiệt đều không nhận.

    Hắn mới đầu cũng tưởng là Hàn Kiệt đang tỏ ra cáu kỉnh với hắn, nhưng thời gian càng lâu càng làm cho hắn không yên lòng.

    Cho nên hắn hôm nay cố ý qua đây thăm Hàn Kiệt, mới yên tâm.

    “Tiểu Kiệt con ăn cơm chưa?”

    Hàn Kiệt trầm mặc mở cửa, sau đó đi vào, không để ý đến Lâm Hàn đứng ở cửa.

    Tự mình để cặp sách xuống sau đó đi đến tủ lạnh lấy bình nước ra uống.

    Xong việc mới nhìn Lâm Hàn còn đứng ở cửa ra vào: “Ông tiến vào hay là ra ngoài?”

    Nghe vậy Lâm Hàn liền vội vàng xoay người đóng cửa lại, mong đợi mà nhìn Hàn Kiệt: “Tiểu Kiệt con chắc chưa ăn cơm đi, ba mời con ăn cơm nhé?”

    “Ăn không vô, nếu ba vì chuyện lần trước cảm thấy có lỗi, không cần đâu, con cũng không cảm thấy có cái gì, nếu như còn có chuyện khác, con cũng không có tâm trạng giúp ba, dù sao con bây giờ là học sinh lớp 12, ba phải biết bây giờ là thời điểm quan trọng của con, cho nên có thể hay không đừng đến quấy rầy con?”

    Lâm Hàn nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hàn Kiệt, lần đầu tiên ý thức được Hàn Kiệt lớn rồi.

    Khi hắn lơ là anh trong những năm này, Hàn Kiệt đã lớn thành một người độc lập không còn là nhóc con sẽ nhảy cẫng lên hoan hô bởi vì ông cho một chút yêu thương.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hàn Kiệt: Anh đi trước thay em thử qua tất cả bụi gai.

    Chương 24

    “Ba biết những năm nay nợ con rất nhiều, có thể hay không cho ba một cơ hội bù đắp?”

    Biểu cảm của Lâm Hàn rất bi thương.

    Nhưng đối với Hàn Kiệt bây giờ, nhìn tới vẻ mặt của Lâm Hàn, trong lòng đã có cách ứng phó.

    “Được.” Anh lạnh nhạt trả lời xong, lại nhìn tới trong mắt Lâm Hàn xuất hiện mừng rỡ: “Còn có chuyện khác không, nếu như không có, con muốn trở về phòng trước.”

    Trong nháy mắt đó, nội tâm Lâm Hàn dâng lên mong đợi lại bị thái độ xa cách cùng lãnh đạm của Hàn Kiệt phá hủy.

    Nhìn Hàn Kiệt xoay người, Lâm Hàn nắm chặt nắm đấm, trong lòng liền dâng lên cảm giác không vui, khiến cho hắn hận không thể xông lên chất vấn Hàn Kiệt tại sao phải đối xử với hắn như vậy, tại sao phải giống như Hàn Sâm đối với hắn như thế.

    Nhưng mà lý trí còn sót lại, cho hắn biết nếu hiện tại hắn làm gì với Hàn Kiệt, Hàn Sâm nhất định sẽ không cho hắn gặp Hàn Kiệt nữa.

    Nếu như vậy, Hàn Sâm giao ước qua với hắn rất nhiều chuyện, cũng sẽ không thể tiếp tục.

    Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hàn Kiệt thở phào nhẹ nhõm.

    Anh không phải như lúc nhỏ, Lâm Hàn chỉ cần hơi lấy lòng hoặc lộ ra biểu cảm khổ sở, anh sẽ như bé ngoan tùy ý hắn an bài.

    Nói cách khác, khi anh cần hắn, hắn không ở đó, bây giờ nghĩ muốn bù đắp cũng đã muộn.

    Huống hồ ăn thiệt thòi nhiều năm như vậy, anh cũng không tin Lâm Hàn thật sự muốn bù đắp cho anh.

    o0o

    Tô Khả đưa xong rượu trở về, liền thấy nữ sinh ngồi bên người Cố Lễ.

    Theo điều kiện của Cố Lễ, đây cũng không phải là lần đầu tiên Tô Khả nhìn thấy anh bị người khác tiếp cận.

    Nhưng nhìn bạn trai mình bị người khác nhớ đến, tóm lại không phải là trải nghiệm quá tốt.

    “Này, Alpha kia luôn tới tìm cậu là bạn trai của cậu phải không?”

    Tiểu Kha bên cạnh chọc cánh tay Tô Khả.

    Tiểu Kha là Beta, trên thực tế trong hoàn cảnh làm thêm tại quán bar phức tạp như vậy, ông chủ sẽ không tuyển Omega.

    Dù sao kỳ phát tình của Omega rất phiền phức.

    Như Tô Khả là cố ý uống qua thuốc.

    Tô Khả không muốn thỏa mãn tiểu Kha nhiều chuyện, người làm thêm ở đây, không thể thổ lộ tình cảm.

    Làm không tốt mà nói quá nhiều, phiền phức càng lớn.

    “Bên kia có tiếng chuông, tôi đi qua đó một chút.” Tô Khả nói xong, xem như không thấy trong mắt tiểu Kha mang vẻ mong đợi.

    Không biết được đáp án muốn biết, tiểu Kha khó chịu mà bĩu môi, giả vờ cái gì nha, tôi xem bạn trai cậu có thể dỗ dành cậu đến khi nào!

    Cố Lễ đuổi đi nữ sinh Omega bên người, lại đi tìm thân ảnh Tô Khả, phát hiện không thấy Tô Khả, nghĩ rằng có thể đã đi làm việc rồi.

    Đồng thời nhìn thấy lại có người nhìn thấy anh muốn lại đây, Cố Lễ vì để tránh phiền phức, đứng lên dự định đi ra ngoài hóng mát một chút.

    Cho nên chờ Tô Khả trở về, liền không thấy Cố Lễ, trùng hợp chính là, nữ sinh kia mới vừa đến gần Cố Lễ cũng biến mất.

    Phút chốc dâng lên cảm xúc chua xót cùng khủng hoảng, khiến trong lòng Tô Khả rất chán ghét chính mình.

    Cậu vừa cảm thấy chính mình nên tin tưởng Cố Lễ, vừa đối với chính mình vô cùng không tự tin.

    Hai loại tâm tình hợp lại cùng nhau, khiến sắc mặt cậu rất khó nhìn.

    Cố tình tiểu Kha nhìn thấy cậu như vậy còn làm bộ dạng xem kịch vui: “A, sắc mặt của cậu làm sao khó coi như vậy, có phải là nhìn thấy bạn trai cậu đi cùng người khác ra ngoài, ghen tỵ, tôi xem bạn trai cậu cũng không phải rất để ý cậu nha.”

    “Câm miệng.” Tô Khả mãnh liệt lườm hắn một cái, xoay người đi phòng vệ sinh, muốn rửa mặt cho tỉnh táo một chút.

    Cố Lễ đứng ở bên ngoài hóng mát, tính toán một chút giờ tan ca của Tô Khả, chạy đến cửa hàng 24h ở đối diện, mua một chút đồ ăn đi ra, anh thật ra không mong muốn Tô Khả tiếp tục làm việc ở đây, dù sao hoàn cảnh của nơi này đối một Omega rất nguy hiểm.

    Huống hồ thời gian tan ca quá muộn, tuy nhiên anh còn chưa nghĩ ra phải cùng Tô Khả nói thế nào.

    Bên nhau lâu như vậy, anh có thể cảm giác được lòng tự trọng của Tô Khả rất lớn.

    Mua một ly trà sữa nóng trở về, đúng lúc thấy Tô Khả từ bên trong đi ra.

    Trong nháy mắt nhìn thấy cậu, Cố Lễ nhìn thấy Tô Khả kìm lòng không được nhíu mày lại rồi rất nhanh thả lỏng.

    “Anh đi đâu?”

    “Đi cửa hàng 24h đối diện, làm sao vậy?” Cố Lễ cảm giác được cảm xúc của Tô Khả không đúng, muốn biết nguyên nhân.

    Tô Khả lại lắc đầu một cái, đưa tay lấy đi trà sữa trong tay anh: “Là cho em sao?”

    Cố Lễ sờ đầu cậu: “Lúc nãy anh không có mặt đã xảy ra chuyện gì?”

    “Không có.” Tô Khả lắc đầu một cái, cậu không muốn để cho Cố Lễ biết một mặt khó chịu trong lòng cậu.

    Rất nhiều chuyện, cậu đều tình nguyện rút lui cũng không muốn đối mặt.

    Cố Lễ thở dài, gật đầu: “Em không muốn nói thì đừng nói, chẳng qua trong lòng nhịn không được, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với anh.”

    Cố Lễ ôn nhu khiến Tô Khả có chút tự ti mặc cảm.

    Nhẹ nhàng cắn ống hút gật đầu.

    Ngay lúc này, đột nhiên có người ở phía sau hô một tiếng tên của Cố Lễ.

    Cố Lễ cùng Tô Khả đều ngẩng đầu lên nhìn xem, chỉ thấy một nữ sinh đội mũ bảo hiểm mô tô, lái xe mô tô chạy về phía Cố Lễ.

    “Là cậu nha.” Cố Lễ xoay người nhìn Từ San, nếu tính ra thì đây là bạn gái trước đây của anh, có điều hai người đã chia tay được hơn một năm.

    Đã lâu không gặp, không nghĩ tới lại ở chỗ này tình cờ gặp nhau.

    “Đây là bạn trai mới của cậu sao?” Từ San mặc dù là Omega, tính cách lại hướng ngoại khoe khoang, ánh mắt nhìn về phía Tô Khả mang theo tia xem xét lộ liễu.

    Cố Lễ theo bản năng che chắn Tô Khả: “Muộn như vậy còn chưa đi về?”

    Hành động của Cố Lễ khiến Từ San cảm thấy thú vị, vừa liếc nhìn Tô Khả phía sau anh: “Đúng rồi, muộn như vậy, không bằng cậu đưa tớ về đi?”

    Cố Lễ rõ ràng cảm giác được tay Tô Khả kéo áo anh run lên một chút: “Đừng có mơ mộng, nhanh về đi.”

    Cố Lễ trực tiếp nắm lấy tay Tô Khả, xoay người rời đi.

    Từ San nhìn Cố Lễ nắm chặt tay Tô Khả, bộ dáng sốt sắng như vậy, ánh mắt ảm đạm đi rất nhiều, thì ra người này không phải sẽ không nói chuyện yêu đương, chỉ là tùy người thôi.

    Hừ, có chút khó chịu nói: “Cố Lễ, tớ sẽ tìm cậu!”

    Rõ ràng âm thanh này lực truyền đến rất mạnh, trực tiếp khiến Cố Lễ và Tô Khả đều nghe thấy rõ có mấy phần không đúng.

    “Cái kia, anh và cô ấy đã không còn quan hệ gì nữa.” Cố Lễ nhìn Tô Khả cúi đầu cắn ống hút, mặc dù Tô Khả cái gì cũng không hỏi, nhưng càng yên tĩnh như vậy, Cố Lễ càng sợ Tô Khả kìm nén nhiều dằn vặt chính mình.

    Tô Khả ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh: “Vậy trước kia có quan hệ sao?”

    Trong lòng Cố Lễ bối rối một chút: “Đúng, trước đây có quen nhau, nhưng đã chia tay hơn một năm rồi, cũng không gặp lại, không biết hôm nay làm sao lại gặp phải.”

    Cố Lễ vô cùng chột dạ.

    Tô Khả lại gật đầu: “Sau này sẽ còn có quan hệ sao?”

    “Làm sao có khả năng đó, đương nhiên không có quan hệ gì rồi.”

    “Vậy em tin anh.”

    Nghe được câu nói này, Cố Lễ thở phào nhẹ nhõm.

    Trong lòng Tô Khả lại không bình tĩnh như biểu hiện của cậu.

    o0o

    Hòa Đào vừa thấy Hàn Kiệt rời đi, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

    Hỏi là ai, kết quả đối phương lại không lên tiếng.

    Hòa Đào nhìn xuyên qua mắt mèo nhìn thấy Lý Tường Húc đứng ở ngoài, liền nhíu mày, không biết muộn như vậy Lý Tường Húc tới tìm cậu là muốn làm gì.

    Đối phương không lên tiếng cậu cũng dứt khoát không lên tiếng.

    Chỉ là Lý Tường Húc gõ cửa không ngừng, điều này khiến cho Hòa Đào có chút sợ.

    Chương 25

    “Hoà Đào, cậu mở cửa, tôi có lời muốn nói với cậu.” Lý Tường Húc rốt cuộc sau khi gõ cửa hồi lâu, mở miệng nói.

    Hòa Đào đứng ở cửa, thần sắc có chút khẩn trương: “Quá muộn rồi, có chuyện gì ngày mai nói đi.”

    Ngoài cửa đột nhiên an tĩnh một lúc, ngay khi Hòa Đào cho là Lý Tường Húc đã đi, liền nghe Lý Tường Húc nói: “Hòa Đào tôi hỏi cậu, cậu có phải là đang hẹn hò với Hàn Kiệt không?”

    Hòa Đào không nghĩ tới Lý Tường Húc tối khuya chạy tới đây là vì vấn đề này: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”

    “Cậu trả lời tôi là có hay không?”

    “Có.” Hòa Đào cắn môi, lo lắng nhìn cánh cửa đã đóng chặt.

    Sau đó liền nghe rầm một tiếng, Lý Tường Húc hung ác đá một cước lên cửa lớn nhà Hòa Đào.

    “Cậu làm gì vậy?” Hòa Đào sợ hết hồn, khẩn trương hỏi.

    “Hòa Đào, tôi tưởng cậu không như vậy, tôi không nghĩ tới, cậu vốn dĩ cũng giống mấy Omega kia tham mộ hư vinh, cậu thật sự làm cho tôi quá thất vọng rồi, tôi thật sự đã nhìn lầm cậu.”

    Nghe Lý Tường Húc rít gào ở bên ngoài, Hòa Đào quả thực không biết phải làm sao.

    Lý Tường Húc chỉ cần nghĩ tới vừa nãy nhìn thấy bộ dáng thân mật giữa Hòa Đào và Hàn Kiệt khi đi về, liền cảm thấy chính mình bị lừa gạt.

    Trước đây bạn học của hắn đều cảm thấy hắn và Hòa Đào rất xứng đôi, không chỉ nhà ở gần, gia thế cũng không khác mấy, quả thực chính là môn đăng hộ đối, hắn cảm thấy cũng rất tốt, cho nên mới chủ động lấy lòng Hòa Đào, Hòa Đào đã đáp ứng cho hắn đưa cậu về nhà, hiện tại lại hẹn hò với Hàn Kiệt.

    Mấy ngày nay bạn học lớp bọn họ nhìn hắn với ánh mắt không tốt, mặc dù không hề nói gì, nhưng hắn không biết bọn họ đang suy nghĩ gì sao?

    Đáng ghét, đều tại Omega đáng chết này làm hại.

    “Hòa Đào, cậu chờ đấy!”

    Lý Tường Húc hung ác đá một cước lên cánh cửa đã đóng chặt trước mặt, xoay người tức giận rời đi.

    Trong lòng Hòa Đào run lên, cậu hoàn toàn không hiểu Lý Tường Húc tối khuya chạy đến cửa nhà cậu nổi điên làm gì.

    Cũng may cậu không mở cửa, nếu không không biết Lý Tường Húc sẽ làm ra chuyện gì.

    Hòa Đào trong lòng lo lắng, cầm điện thoại di động không biết có nên nói chuyện này cho Hàn Kiệt biết hay không.

    Do dự một chút, lại nghĩ cậu nói rồi, có thể hay không khiến Hàn Kiệt cảm thấy bản thân cậu rất phiền phức.

    Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không nói với Hàn Kiệt chuyện đã phát sinh.

    Kết quả sáng ngày thứ hai, không biết là trùng hợp hay là Lý Tường Húc cố ý.

    Hòa Đào mới vừa nhìn thấy Hàn Kiệt ở dưới lầu, liền thấy Lý Tường Húc cũng vừa đúng lúc đi ra.

    Hòa Đào trong lòng hồi hộp, cũng may Lý Tường Húc không nói gì cũng chẳng làm gì, thậm chí cũng không nhìn về phía Hàn Kiệt.

    Thật giống như chuyện phát sinh tối qua hết thảy đều là ảo giác của bản thân Hòa Đào vậy.

    Mà Hàn Kiệt vẫn luôn chú ý Hòa Đào nên không bỏ sót biểu cảm khẩn trương của Hòa Đào: “Làm sao vậy?”

    Hòa Đào nhìn Lý Tường Húc rời đi mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: “Không, không có chuyện gì.”

    Hàn Kiệt liếc nhìn Lý Tường Húc đã đi qua, vừa liếc nhìn, liền biết rõ tâm trạng của Hòa Đào có chút không đúng, giấu đi hoài nghi trong mắt, Hàn Kiệt đưa tay lấy cặp sách của Hòa Đào, dắt tay cậu nói: “Đi thôi.”

    Thấy Hàn Kiệt không hỏi nhiều, Hòa Đào thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy lo lắng.

    Cẩn thận liếc nhìn Hàn Kiệt, Hàn Kiệt cảm giác được ánh mắt của Hòa Đào, lại không nói gì.

    Đưa Hòa Đào tới lớp, Hàn Kiệt trực tiếp gọi Trương Ngạo.

    Trương Ngạo bị Hàn Kiệt điểm danh, trong lòng run lên, cười hì hì qua đó: “Kiệt ca, tìm em.”

    “Tra giúp tôi một người.” Nói xong Hàn Kiệt liền phát hiện mình căn bản không biết đến tên kia tên gì, biểu cảm hiện ra đặc biệt âm trầm.

    Trương Ngạo thấy anh như vậy trái tim nhỏ bé liền căng thẳng, luôn cảm thấy có người sẽ gặp xui xẻo.

    Hàn Kiệt suy nghĩ một chút, rồi nói với Trương Ngạo chuyện lúc trước.

    Trương Ngạo nghe xong chỉ cảm thấy Kiệt ca của bọn họ đây là dự định tính sổ* người ta sao?

    (Nguyên văn Thu hậu toán trướng – 秋后算账: Đợi đến khi mọi chuyện phát triển tới giai đoạn cuối cùng mới phán xét ai đúng ai sai, hoặc sau khi sự việc xảy ra thì chờ đợi thời cơ để báo thù.)

    Quả nhiên lòng ghen tỵ của Alpha thực sự…

    “Yên tâm đi, Kiệt ca, bảo đảm đều đưa đủ cho anh.”

    Trương Ngạo vỗ ngực đảm bảo, Hàn Kiệt liếc hắn một cái: “Cảm ơn.”

    Trương Ngạo liền xua tay: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”

    o0o

    Tô Khả thấy sắc mặt của Hòa Đào không tốt, có chút lo lắng hỏi: “Hòa Đào, sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy, hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?”

    Hòa Đào trong lòng có chuyện, đang lo lắng không ngừng, đúng lúc Tô Khả hỏi cậu, liền dứt khoát đem chuyện tối qua nói với Tô Khả.

    “Cậu nói tớ rốt cuộc có nên nói với Hàn Kiệt không.”

    “Cậu lo lắng cái gì?” Tô Khả nhìn Hòa Đào lo lắng, trong lòng mơ hồ có chút đồng cảm.

    “Tớ, tớ chính là sợ anh ấy cảm thấy tớ phiền phức, lại lắm chuyện.”

    Hòa Đào không có tinh thần gì mà gục xuống bàn.

    Tô Khả cũng đến gần, nói chuyện của bản thân cho Hòa Đào nghe.

    Hòa Đào nhìn Tô Khả, thở dài một tiếng: “Cậu cảm thấy cậu giấu được tới khi nào?”

    “Tớ không biết, tớ cũng không dám nghĩ.”

    Hòa Đào cũng không biết nên làm sao an ủi Tô Khả, chỉ cảm thấy bạn trai của hai người họ đều quá ưu tú, áp lực thật lớn nha.

    o0o

    Lý Tường Húc vẫn chưa nghĩ kỹ nên làm gì để trả thù Hòa Đào và Hàn Kiệt, thì bị Hàn Kiệt chặn trong phòng rửa tay.

    Là côn đồ cao trung K, mặc dù khoảng thời gian gần đây, Hàn Kiệt đều không gây ra chuyện gì, nhưng cũng không có nghĩa là anh đã lui khỏi giang hồ.

    Lý Tường Húc nhìn cửa bị Hàn Kiệt đóng lại, hắn sở dĩ đi tìm Hòa Đào mà không dám đối mặt với Hàn Kiệt, cũng bởi vì hắn đối với Hàn Kiệt trời sinh đã sợ hãi.

    Mặc dù hắn cùng với Hàn Kiệt đều là Alpha, có thể Alpha trời sinh cũng có sự phân chia mạnh yếu.

    “Anh có ý gì?” Lý Tường Húc mặc dù trong lòng thấp thỏm, trên mặt cũng không muốn làm cho Hàn Kiệt quá khinh thường hắn.

    Hàn Kiệt đi tới, trực tiếp đá một cước lên bụng Lý Tường Húc, nhìn đối phương gập người xuống, trực tiếp đưa tay nắm lấy cổ áo hắn, kéo người đến bồn rửa tay: “Lý Tường Húc.”

    Anh nhẹ nhàng phun ra ba chữ này, không hiểu sao khiến trong lòng Lý Tường Húc run lên: “Anh, anh làm gì, tôi, tôi không chọc giận anh đi?”

    Hàn Kiệt cong chân đá hắn một cước, nhìn Lý Tường Húc lảo đảo một chút nằm nhoài lên bồn rửa tay: “Cậu thích Hòa Đào, muốn theo đuổi cậu ấy?”

    Lý Tường Húc căng thẳng trong lòng, nghĩ tối hôm qua quả nhiên quá nóng nảy.

    “Tôi, tôi không có, tôi không có ý này.”

    “Há, có đúng không?” Hàn Kiệt vỗ mặt của hắn: “Nhớ kỹ lời cậu đã nói hôm nay, để tôi phát hiện cậu có động tác nhỏ gì, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.”

    Nói xong Hàn Kiệt lui về phía sau một bước, xoay người đi ra ngoài.

    Hàn Kiệt vừa đi, Lý Tường Húc tim đập thình thịch đứng lên, nham hiểm mà nhìn Hàn Kiệt rời đi.

    Ngay khi Hòa Đào lo lắng có nên nói với Hàn Kiệt chuyện Lý Tường Húc không, lại không biết Hàn Kiệt đã thay cậu đem người trừng phạt một trận.

    o0o

    Cố Lễ không nghĩ tới, buổi tối hôm ấy lời Từ San nói đến tìm anh là thật.

    Khi thấy Từ San đứng ở cửa lớp học, Cố Lễ chỉ cảm thấy tiêu rồi.

    Từ San đang dựa lan can phía sau, nhìn thấy Cố Lễ nhìn cô nhíu mày: “Cậu mỗi lần nhìn thấy tớ đều là bộ dáng như tớ có mối thù sâu nặng với cậu vậy, tớ có phải đã đào mộ tổ tiên nhà cậu không?”

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hàn Kiệt: Tôi rất không vui.

    Chương 26

    “Cậu tới đây làm gì?” Cố Lễ không để ý lời trêu ghẹo của cô, không tình nguyện mở miệng hỏi.

    Từ San lấy tay xoắn lọn tóc nhìn Cố Lễ: “Tớ hối hận rồi, chúng ta tái hợp đi, được không?”

    “Cậu nháo cái gì.” Sắc mặt Cố Lễ liền trở nên khó coi.

    Từ San bĩu môi: “Sao nào, tiểu Omega kia thật sự là bạn trai của cậu à, không đúng, cậu đổi khẩu vị hồi nào vậy?”

    “Vẫn luôn như vậy.” Ánh mắt Cố Lễ rất bình tĩnh, anh như vậy khiến trong lòng Từ San chẳng hiểu sao cảm thấy rất khó chịu.

    Khi hẹn hò với anh, cô liền biết Cố Lễ có người trong lòng.

    Lúc trước cũng là cô theo đuổi Cố Lễ, biết rõ Cố Lễ có người trong lòng nhưng vẫn khăng khăng dây dưa, Cố Lễ không có cách nào mới thử xem với cô.

    Cuối cùng vẫn là bản thân cô chịu không nổi trước.

    “Người trong lòng cậu chính là cậu ấy sao?”

    Biểu cảm của Cố Lễ cứng lại một chút: “Việc này không liên quan gì tới cậu.”

    “Hừ, xem ra là không phải.” Trong mắt Từ San loé ra tia trào phúng: “Bỏ đi, nói như vậy tớ ngược lại có chút đồng tình với bạn trai nhỏ của cậu, không biết khi cậu ấy biết được, trong lòng sẽ khó chịu cỡ nào nha.”

    Từ San mặc dù ngoài miệng nói như vậy, ngữ khí lại rõ ràng mang theo trêu tức.

    Cố Lễ không muốn để ý tới cô, chỉ muốn cô nhanh chóng rời khỏi.

    Thà để Tô Khả biết anh có người trong lòng, anh càng không muốn để Tô Khả đối mặt với Từ San.

    Anh không muốn gặp phải tình cảnh đó.

    Cũng may Từ San từ anh tìm được cảm giác cân bằng, không quấy rầy nữa.

    Đưa mắt nhìn Từ San rời đi, Cố Lễ thở phào nhẹ nhõm.

    o0o

    Hòa Đào phát hiện gần đây ánh mắt như có như không đánh giá cậu lại trở lại rồi.

    Hơn nữa ánh mắt của mấy người này nhìn cậu càng kỳ lạ hơn.

    Điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng không tốt.

    Tô Khả từ Cố Lễ nghe được tin tức, vội vã chạy về.

    Hòa Đào bị Tô Khả kéo, không rõ hỏi: “Làm sao vậy?”

    Tô Khả nhìn Hòa Đào, đầy vẻ lo lắng, không trả lời ngay câu hỏi của Hòa Đào, mà tới gần vén cổ áo Hoà Đào, nhìn tuyến thể phía sau gáy cậu.

    Nơi đó bây giờ đã hoàn toàn lành lại, không nhìn thấy dấu tích nào.

    Hòa Đào bị hành động đột ngột của Tô Khả làm cho hoảng sợ.

    “Cậu làm gì vậy a?” Hòa Đào che tuyến thể phía sau nhìn Tô Khả.

    “Hòa Đào, tớ hỏi cậu, chuyện Hàn Kiệt đánh dấu cậu, còn ai biết?”

    Đột nhiên nghe Tô Khả nhắc tới vấn đề này, Hòa Đào trong lòng run lên: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

    “Hiện tại không biết là ai ở trên diễn đàn của trường cao trung K nói ra chuyện cậu đã bị đánh dấu.”

    Hòa Đào sắc mặt trắng bệch, nắm lấy tay Tô Khả: “Có, có nói tới Hàn Kiệt không…..”

    “Hiện tại thì chưa, tớ cảm thấy đối phương chưa biết người đánh dấu cậu chính là Hàn Kiệt.”

    Nghe thấy câu nói này của Tô Khả, trong lòng Hòa Đào liền thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt.

    Thấy Hòa Đào như vậy, Tô Khả đánh lên đầu cậu một cái: “Cậu có phải điên rồi hay không, lúc này cậu không phải nên nghĩ tới bản thân nhiều một chút sao?”

    Hòa Đào xoa đầu: “Cậu chỉ biết nói tớ, chính cậu không phải cũng giống vậy sao?”

    Tô Khả liền chột dạ: “Vậy tớ đây là vì ai lo lắng nha, còn không phải là vì cậu sao, cậu có nghĩ tới, tới lúc xảy ra chuyện, nếu Hàn Kiệt…..”

    “Sẽ không.” Hòa Đào không đợi Tô Khả nói xong liền trực tiếp lắc đầu đánh gãy lời nói của Tô Khả.

    Tô Khả thấy cậu tin tưởng Hàn Kiệt như vậy, cũng không tiện nói tiếp: “Vậy thì tốt.”

    Vì đã biết lý do những người này xì xào bàn tán sau lưng cậu, trong lòng Hòa Đào cũng có phòng bị.

    Nhưng dù như vậy, vẫn khiến cậu lo lắng không yên.

    Tuy rằng ngoài miệng nói tin tưởng Hàn Kiệt sẽ không hỏi cậu, nhưng lại cảm thấy bởi vì cậu, Hàn Kiệt mới phải gánh vác những phiền phức không cần thiết này.

    Điều này khiến cậu cảm thấy bản thân vừa bất lực vừa phiền phức.

    o0o

    Trên thực tế topic lưu truyền chưa được bao lâu, Trương Ngạo liền nói chuyện này cho Hàn Kiệt.

    Chỉ là Hàn Kiệt không có lập tức hành động, một là chưa xác định được người mở topic này là ai, hai là anh muốn để Hòa Đào nói với anh.

    Bên nhau lâu như vậy, đối với tính cách của Hòa Đào anh cũng hiểu rõ đôi chút.

    Nếu không phải anh hỏi, chắc chắn Hòa Đào sẽ không nói với anh bất cứ chuyện gì.

    Quả nhiên, chuyện lên men ba ngày, trong ba ngày này, Hòa Đào không nói với anh về bất kỳ lời nào liên quan tới chuyện này.

    Hàn Kiệt rất tức giận, mà phần tức giận này, anh không thể phát ra với Hòa Đào.

    Cho nên chỉ có thể tìm người khác phát.

    Mà người này chính là Lý Tường Húc.

    Anh thật không nghĩ tới Lý Tường Húc người này thoạt nhìn không có năng lực như thế, lại dám ở sau lưng giở trò.

    Hơn nữa trong này thậm chí còn có bút tích của Trương Manh.

    Anh không thể không nói hai người kia cũng thật là….

    Trương Ngạo đứng ở cửa phòng riêng nhìn Hàn Kiệt lại đây: “Kiệt ca, đã mời người tới.”

    “Mời?” Hàn Kiệt liếc mắt nhìn Trương Ngạo.

    Trương Ngạo lập tức cười vỗ miệng một cái: “Đã bắt tới.”

    Hàn Kiệt không có nhiều lời, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

    Giờ khắc này Trương Manh ngồi nơi đó, nhìn thấy Hàn Kiệt tiến vào, Trương Manh theo bản năng đứng lên: “Anh……”

    Hàn Kiệt liếc mắt nhìn hắn, quay đầu liền nghe Trương Ngạo nói: “Lý Tường Húc ở bên trong.”

    Hàn Kiệt gật đầu một cái, xoay người tiến vào bên trong, đóng cửa lại, liền nghe bên trong có âm thanh đánh đấm truyền tới.

    Trương Ngạo biểu cảm nhăn lại, bộ dạng lòng vẫn còn sợ hãi thực ra đang xem kịch vui.

    Trương Manh sắc mặt đã trắng bệch, mặc dù hắn cố duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.

    Sau khi Hàn Kiệt phát tiết một trận, nhấc Lý Tường Húc đang nằm trên đất lên: “Nói đi, tại sao làm vậy?”

    Lý Tường Húc bị Hàn Kiệt đánh tới vành mắt xanh lên, lúc này ngồi xuống cũng là bộ dáng sợ hãi.

    “Nói!”

    Bị Hàn Kiệt hét một tiếng như vậy, Lý Tường Húc cố giải thích: “Không phải tôi, không phải tôi làm, là Trương Manh, Trương Manh nói hắn có chứng cứ, hắn nói Hòa Đào là đồ rác rưởi đã bị người đánh dấu qua, căn bản không xứng với anh, còn nói chỉ cần tôi làm như vậy, sau đó chờ hai người các anh chia tay, tôi có thể thừa cơ hội xông vào, thật sự không phải tôi, tôi thật sự bị hắn đầu độc.”

    Hàn Kiệt nghe Lý Tường Húc nói một hơi, mặt đen không ra hình dạng gì, anh thật sự đã coi thường thằng ngu này.

    Một cước đem Lý Tường Húc từ trên ghế đạp xuống.

    Hàn Kiệt mặt tối sầm lại, mở cửa ra ngoài, sau đó trực tiếp kéo Trương Manh vào phòng, ném tới bên cạnh Lý Tường Húc: “Kể từ hôm nay hai người các ngươi sẽ là một cặp.”

    Câu nói này vừa ra khỏi miệng, trong lòng của mấy người trong phòng đều run lên, Trương Ngạo theo bản năng nhìn về phía Hàn Kiệt, cảm thấy dựa theo sự phát triển này, sẽ có chuyện lớn xảy ra.

    Trương Manh vốn dĩ đối với Hàn Kiệt trong lòng vẫn còn sợ hãi, cho nên mới cùng Lý Tường Húc hợp tác, chỉ là không nghĩ tới tự cho là chuyện rất bí mật, nhanh như vậy liền bị Hàn Kiệt biết được.

    Hơn nữa nhìn phản ứng của Hàn Kiệt, Lý Tường Húc chắc chắn cái gì cũng đã nói hết rồi, thằng ngu này.

    “Tôi xin lỗi, tôi bằng lòng xin lỗi Hòa Đào, tôi bảo đảm không dám nữa đâu.”

    Trương Manh cầu xin mà nhìn Hàn Kiệt.

    Hàn Kiệt lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn: “Tôi cũng có thể để việc đó xảy ra, sau đó xin lỗi cậu.”

    “Không muốn, Hàn Kiệt, anh không thể làm vậy, anh làm vậy là phạm pháp.” Lý Tường Húc không biết dũng khí tới từ nơi đâu, đột nhiên há mồm lên án.

    Hàn Kiệt câu lên khóe môi, nhấc chân đá một cước, một cước này, Hàn Kiệt xuất lực rất mạnh, Lý Tường Húc lập tức ngã trên mặt đất, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hàn Kiệt: Ta hiện tại vô cùng tức giận, nhất định phải là Hòa Đào hôn nhẹ mới tốt lên được.

    Chương 27

    Trương Ngạo đã từng thấy Hàn Kiệt nổi giận, hắn bây giờ rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì.

    Qua đó kéo cánh tay Hàn Kiệt một chút: “Kiệt ca em nghĩ việc này…..”

    Hàn Kiệt không cho hắn nói hết lời: “Cậu cho rằng tôi muốn làm gì?”

    “Không, không phải……”

    Hàn Kiệt giơ tay vỗ đầu Trương Ngạo: “Thả bọn họ ra.”

    “Ôi chao?” Trương Ngạo lần này quả thật mơ hồ.

    Nhưng mà chẳng kịp chờ hắn hỏi, Hàn Kiệt quay đầu nhìn về phía Trương Manh: “Cậu không phải nói sẽ xin lỗi sao, có thể nhưng phải dựa theo lời tôi nói mà làm.”

    Trương Manh nhìn Hàn Kiệt, trước mắt cũng hiểu rõ không đáp ứng không được, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

    Hàn Kiệt có được đáp án vừa lòng, liếc mắt nhìn Lý Tường Húc co rúc trên đất, không nói gì, trực tiếp mang theo Trương Ngạo ra khỏi phòng riêng.

    Trương Ngạo vẫn không hiểu rõ, Hàn Kiệt rốt cuộc là muốn làm gì.

    “Dựa theo lời tôi nói mà làm.”

    Nghe Hàn Kiệt lên tiếng, Trương Ngạo vội vã qua đó chăm chú lắng nghe.

    Xong việc Trương Ngạo vẻ mặt không nói gì, chỉ cảm thấy Kiệt ca của bọn họ quả nhiên là người tàn nhẫn không nhiều lời.

    “Hiểu chưa?”

    “Hiểu rõ.”

    “Vậy được, cậu đi làm đi, tôi còn có việc.”

    Nhìn Hàn Kiệt rời đi, Trương Ngạo trong lòng không nhịn được nghĩ, Kiệt ca của bọn họ còn có thể có chuyện gì, không phải là đi tìm vợ à.

    Hòa Đào nhìn thấy Hàn Kiệt lại đây, liền cười nói: “Anh đã trở lại?”

    Hàn Kiệt gật đầu: “Có nước không?”

    “Nước là được rồi?” Hòa Đào ngẩng đầu nhìn anh.

    “Ừ, nước là được rồi.”

    “Vậy anh chờ chút.” Hòa Đào xoay người đi vào lấy ly nước sôi để nguội đưa cho Hàn Kiệt.

    Sau đó thuận tiện thu dọn đồ vật một chút, bởi vì sắp tan ca rồi.

    Tiểu Hắc qua đó nói: “Một lát cậu về trước, để tớ đóng cửa cho.”

    “Vậy thì làm phiền cậu rồi.”

    “Cậu bớt đi, tớ xem tâm trạng anh ta hôm nay không quá tốt, lát nữa cẩn thận chút.”

    Tiểu Hắc nói xong tự mình tiến vào bên trong.

    Hòa Đào lại bởi vì câu nói này của hắn, trong lòng có chút lo lắng.

    Hai ngày nay cậu kỳ thực phát hiện Hàn Kiệt có chút không đúng lắm.

    Chỉ là trong lòng cậu cũng có chuyện.

    “Về nhà đi.” Hòa Đào ra ngoài sau đó cẩn thận liếc mắt nhìn Hàn Kiệt.

    “Được.” Hàn Kiệt gật đầu một cái, đưa tay cầm cặp sách của Hòa Đào, xoay người đi ra ngoài.

    Hòa Đào đi theo phía sau anh, muốn hỏi một chút anh bị sao vậy, lại không dám hỏi.

    Mà Hàn Kiệt dường như cũng không có ý muốn nói.

    Mãi cho tới dưới lầu nhà Hòa Đào, Hàn Kiệt cũng không muốn nói gì, sờ đầu Hòa Đào: “Về nhà đi.”

    Hòa Đào nhấp môi dưới, do dự một chút: “Anh hôm nay làm sao vậy?”

    “Không có chuyện gì.” Hàn Kiệt nở nụ cười, đưa tay ôm lấy Hòa Đào vào lòng, cọ mặt của cậu.

    Hòa Đào bị anh làm vậy, có chút ngứa: “Anh nếu không vui cứ nói ra, đừng giấu trong lòng.”

    “Vậy còn em, em có chuyện nào không vui muốn nói với anh không?”

    Hàn Kiệt nghiêng đầu nhìn đôi mắt Hòa Đào.

    Hòa Đào bị anh nhìn mà trong lòng khẩn trương: “Không, không có nha, em không có không vui.”

    Mong đợi trong mắt Hàn Kiệt lập tức biến mất, gật đầu: “Được, anh biết rồi, không còn sớm, nhanh đi về tắm rồi ngủ đi, sáng sớm mai anh tới đón em.”

    Hòa Đào nhìn Hàn Kiệt rời khỏi, cảm thấy lần này chính mình có phải đã làm sai gì hay không.

    Cậu có thể cảm nhận rõ Hàn Kiệt dường như đang mong đợi cái gì.

    o0o

    Sau khi Hàn Kiệt về đến nhà, lần thứ hai nhìn thấy Lâm Hàn xuất hiện ở ngoài cửa nhà anh.

    Trên thực tế, lần này Hàn Kiệt không có chút bất ngờ nào.

    “Tiểu Kiệt, ba nghe nói có vài chuyện không tốt.”

    Thần sắc Lâm Hàn có chút khẩn trương, lần này ngay cả hư tình giả ý đều không làm.

    “Chuyện gì không tốt?” Hàn Kiệt vừa nói vừa mở cửa vào nhà.

    Lâm Hàn theo ở phía sau nhìn anh cởi giày để cặp sách xuống rồi tiến vào trong nhà bếp rót nước.

    “Ba nghe nói, bạn trai nhỏ của con hình như, hình như đã bị người đánh dấu qua, ba không phải nói cậu ấy không tốt, chỉ là……”

    “Chỉ là chuyện này ba đều là nghe Trương Manh nói, con lại không biết hai người có quan hệ tốt như vậy, vậy hắn có nói tại sao nói với ba chuyện này không?”

    Lâm Hàn nghe vậy sắc mặt thay đổi một chút, nhưng rất nhanh lại nói: “Manh Manh nó còn nhỏ có rất nhiều chuyện đều không suy nghĩ kỹ, mà ba nhìn ra được nó thật sự thích con, ba nghe nói trước khi các con chưa gặp mặt, nó đã tìm qua con, con xem đứa nhỏ này, rõ ràng là Omega lại như thế…….”

    Hàn Kiệt cười nhạo một tiếng ngắt lời hắn: “Ba rốt cuộc tới đây là để làm gì?”

    Nụ cười trên mặt Lâm Hàn không duy trì được nữa, lần này nếu không phải Trương Manh nói bạn trai kia của Hàn Kiệt đã bị người đánh dấu qua, hắn cũng sẽ không tới cửa tìm Hàn Kiệt.

    Qua mấy lần ở chung, hắn đã nhận thấy rõ thái độ của Hàn Kiệt đối với hắn thua xa trước đây.

    Cũng không muốn không có chuyện gì lại qua đây tìm ngược.

    “Con không biết Omega, Omega một khi đã bị đánh dấu, rất nhiều chuyện sẽ không chịu chính mình khống chế, cho nên Tiểu Kiệt, chúng ta có thể cùng nó tách ra không?”

    “Con lại quên mất ba là Omega, nên hiểu rất rõ Omega, có điều con cũng có chuyện phải nói với ba.”

    “Chuyện, chuyện gì?”

    Hàn Kiệt nở nụ cười với Lâm Hàn: “Người đánh dấu cậu ấy không phải là người khác, mà chính là con, cho nên dựa theo ý của ba mà nói, cậu ấy càng dễ dàng bị con khống chế không phải sao, vậy thì tụi con tại sao lại phải tách ra?”

    Lâm Hàn nhìn thần sắc trên mặt Hàn Kiệt không giống đùa giỡn, chỉ cảm thấy cả người đều không có sức lực.

    Trương Manh tên ngu xuẩn kia không làm rõ lại mù quáng tin.

    Lâm Hàn làm sao biết Trương Manh hôm nay nhận được nội dung xin lỗi bắt hắn phải công bố, bất đắc dĩ mới chạy tới nói cho Lâm Hàn biết chuyện này, nhưng những việc này không thể để cho cha hắn biết được.

    Nhưng hắn cũng không nghĩ tới quan hệ của Lâm Hàn và Hàn Kiệt lại kém như vậy.

    Hắn vốn dĩ còn muốn lợi dụng thân phận Lâm Hàn, gây cho Hàn Kiệt một chút áp lực, không chừng lời xin lỗi của mình cũng không cần phải gửi nữa.

    Nhưng không ngờ chuyện căn bản không giống như hắn tưởng tượng.

    Nếu bảng tin xin lỗi truyền ra ngoài, danh dự của hắn sẽ triệt để bị phá huỷ.

    Hàn Kiệt không thể không nói vô cùng tàn nhẫn.

    Mà đối với Hàn Kiệt mà nói, điều này chẳng qua chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi.

    “Tại sao lại như vậy, ba không biết, Tiểu Kiệt con thật sự xác định…..”

    “Con xác định.” Lúc nói ba chữ này, ánh mắt Hàn Kiệt lập tức thay đổi, khiến Lâm Hàn không ngừng run lên.

    Hiển nhiên Hàn Kiệt vừa rồi là đang cảnh cáo hắn, không nên đoán mò.

    Đã như thế, Lâm Hàn cũng không thể không suy tính một lần nữa phân lượng của tiểu Omega trong lòng Hàn Kiệt.

    “Còn có việc ư?”

    “Không có, làm rõ những việc này, trong lòng ba cũng yên tâm rồi.”

    Lâm Hàn chật vật từ trong nhà Hàn Kiệt đi ra, ảo não rời đi.

    Hàn Kiệt trở về phòng nhìn thấy Trương Ngạo gửi tin nhắn cho anh.

    Không có chút do dự mà nhắn lại ba chữ: “Tốt, gửi đi.”

    Vì vậy đến ngày thứ hai, toàn trường đều biết, topic hot ở hai ngày trước trên diễn đàn cao trung K có biến chuyển.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hàn Kiệt: Không muốn nói chuyện, chỉ muốn Đào Đào.

    Chương 28

    Mà Trương Manh một mình phát ra bức thư xin lỗi kia càng khiến người sôi trào.

    Ai cũng không nghĩ tới, nội dung của bức thư xin lỗi này căn bản đều do một Omega có lòng ghen tị bày ra.

    Trương Manh tuy rằng không tính là nhân vật nổi danh của trường cao trung K, nhưng trong phạm vi nhỏ cũng được nhiều người biết tới.

    Huống hồ hắn trước đây không lâu đã từng tỏ tình với Hàn Kiệt một lần.

    Nhưng ai có thể nghĩ tới đã bị Hàn Kiệt cự tuyệt, liền hoàn toàn hư hỏng, cư nhiên coi trọng Lý Tường Húc, Lý Tường Húc là ai, mọi người tỏ ra căn bản không biết tới.

    Mà điều này cũng không cản trở mọi người ăn dưa, nghe đâu Lý Tường Húc có người trong lòng, mà người trong lòng chính là Hòa Đào đang hẹn hò cùng Hàn Kiệt, Trương Manh bởi vì đố kị Hòa Đào, mới mở topic phát tán lời đồn, ý đồ phá hoại danh dự Hòa Đào.

    Cuối cùng sở dĩ đứng ra xin lỗi, cũng bởi vì bị lương tâm cắn rứt, nói chung bức thư xin lỗi này cẩu huyết, xúi giục, mọi thứ đều không thiếu.

    Trong nhất thời bùng nổ ở toàn bộ diễn đàn cao trung K.

    Mà còn ở trong trường học tranh cãi xôn xao, sau đó trường học không thể không ra mặt, cắt bỏ topic trên diễn đàn, gửi cho người mở topic cảnh cáo nghiêm trọng mới coi như xong, đương nhiên đây là sau này.

    Chỉ là hiện tại, sau khi Hòa Đào biết được chuyện này, liền biết Hàn Kiệt đã làm chuyện này.

    Nghĩ đến tối hôm qua khi Hàn Kiệt nói anh có việc phải đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở lại tâm trạng liền không tốt lắm.

    Mà mong đợi trong mắt Hàn Kiệt tối hôm qua có lẽ là muốn cậu nói ra gì đi.

    Mà cậu lại cố tình không nói gì.

    Nghĩ đến đây, trong lòng Hòa Đào rất khổ sở.

    Khi cậu sợ làm phiền Hàn Kiệt, Hàn Kiệt đã thay cậu giải quyết trước một bước.

    Nhưng cậu lại không nói gì, còn tưởng rằng Hàn Kiệt sẽ không biết.

    Hành vi cậu lừa mình dối người sẽ chỉ làm Hàn Kiệt cảm thấy cậu không đủ tin tưởng anh.

    Anh có lẽ đã thất vọng về cậu rồi đi.

    Tô Khả nhìn sắc mặt Hòa Đào trắng bệch sau khi nghe được tin tức, có chút không hiểu liền hỏi: “Cậu không phải chứ, chuyện đã giải quyết rồi, sao sắc mặt cậu lại trở nên kém như vậy?”

    Hòa Đào nhìn về phía Tô Khả, trong lòng lúc này rất hối hận.

    Cậu nghĩ quá nhiều, cho nên đã thật sự quên cảm nhận của Hàn Kiệt.

    Vừa nghĩ tới Hàn Kiệt vì cậu yên lặng làm nhiều chuyện như vậy, cậu lại không nói gì với anh, liền hận không thể vượt thời gian trở về bóp chết chính mình.

    o0o

    Hàn Kiệt nhìn lướt qua topic, cảm thấy hiệu quả coi như không tệ.

    Vỗ vai Trương Ngạo, bày tỏ khẳng định.

    Chỉ có điều đối với anh mà nói, chuyện này cũng chưa tính đã giải quyết toàn bộ.

    Quan trọng nhất là, ở bên Hòa Đào anh vẫn chưa có giải quyết.

    Trong lòng tiểu Omega sợ gây thêm phiền phức cho anh, không phải thời gian một sớm một chiều có thể giải quyết chuyện này.

    Vả lại trong này có lẽ cũng có công lao của chính anh.

    Sớm biết sẽ có một ngày như thế, lúc trước anh nói cái gì cũng sẽ không nói một đằng nghĩ một nẻo nữa.

    Hiện tại hoàn toàn phải quỳ xuống thay đổi sai lầm của chính anh phạm phải.

    Hòa Đào nhịn mãi đến khi tan học, ở cửa lớp học nhìn thấy Hàn Kiệt thần sắc bình thường, trong lòng cảm thấy càng hổ thẹn hơn.

    Hàn Kiệt đưa tay từ sau lưng cậu cầm lấy cặp sách của cậu, dường như phát hiện thần sắc Hòa Đào không đúng lắm: “Làm sao vậy?”

    Hòa Đào nắm lấy tay áo của anh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

    Đối mặt với lời xin lỗi xuất hiện đột ngột của Hòa Đào, Hàn Kiệt trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là trên mặt không có biểu hiện ra, giả vờ khó hiểu mà nhìn cậu: “Đang tốt lành sao lại nói xin lỗi với anh?”

    Ánh mắt Hàn Kiệt rất ôn nhu, cũng rất bao dung, điều này làm cho Hoà Đào đang nhìn anh chăm chú yên tâm không ít.

    “Em không nên không nói với anh, em là, là sợ anh cảm thấy em rất phiền phức, em không muốn trở thành phiền toái của anh, nếu lúc nào cũng xuất hiện tình hình như vậy… Em sợ anh không thích em.”

    Hòa Đào nói một hồi liền không tự chủ đỏ cả vành mắt.

    Hàn Kiệt đưa tay ôm cậu vào lòng: “Anh lúc nào nói qua em là phiền phức của anh, là anh cam tâm tình nguyện vì em làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa anh làm sao lại không thích em.” Cũng bởi vì quá thích, cho nên rất nhiều chuyện anh đều cẩn thận làm từng li từng tí một.

    Hòa Đào tựa lên vai Hàn Kiệt, nghe Hàn Kiệt nói đến đây, chỉ cảm thấy được chính mình quả thật kém xa.

    “Xin lỗi, em sau này sẽ không như vậy nữa.”

    “Đúng, thử tin tưởng anh nhiều một chút, em là Omega của anh, em không tin tưởng Alpha của mình, thì em còn tin tưởng ai?”

    Hòa Đào gật đầu, còn muốn xin lỗi nữa, lại bị Hàn Kiệt che miệng lại: “Đừng cần nói nữa, em cũng chẳng có lỗi với anh, hơn nữa anh vẫn rất vui vì em bằng lòng nói với anh suy nghĩ của em, hi vọng em sau này cũng có thể như vậy.”

    “Em sau này sẽ không nói dối anh nữa.”

    “Được rồi, đi thôi.”

    Dỗ tốt Hòa Đào trong lòng Hàn Kiệt liền thả lỏng một chút, lúc tiểu Omega của anh nhẹ nhàng nói xin lỗi anh, thật sự khiến người ta đau lòng.

    Lúc hai người từ trường học đi ra, không có chú ý tới xe dừng ở bên đường.

    Lâm Hàn ngồi ở trong xe nhìn Hàn Kiệt nắm tay Omega, nhíu mày.

    Kể từ hôm qua ý thức được phân lượng của Omega này trong lòng Hàn Kiệt, hắn liền đi điều tra.

    Lúc biết được Omega này có một người ba Omega đang nằm trên giường bệnh khắp nơi đều cần dùng tiền, hắn liền tức muốn nổ phổi rồi.

    Hắn thật sự không hiểu nổi dựa theo điều kiện của Hàn Kiệt, tại sao lại muốn tìm một Omega như vậy?

    Hắn lập tức không khống chế được gọi điện cho Hàn Sâm mà Hàn Sâm dường như bị ngớ ngẩn vậy, cư nhiên nhắc nhở hắn đừng quan tâm việc không đâu.

    Hắn nói thế nào đi nữa cũng là ba Hàn Kiệt, tại sao có thể nhìn con mình đắm chìm trong trụy lạc.

    Cho nên hôm nay hắn mới xuất hiện ở đây.

    Nghĩ muốn tìm cơ hội, gặp Omega kia một lần.

    Nó không phải thiếu tiền sao, rốt cuộc hẹn hò với Hàn Kiệt hơn phân nửa cũng là vì tiền thôi.

    Chỉ cần đem nó giải quyết, lúc đó Hàn Kiệt cũng sẽ thấy rõ sự thật, tiếp nhận sắp xếp của hắn.

    Coi như con hắn không thích Trương Manh, cũng còn có Omega của những nhà khác có gia thế tốt chờ đợi con hắn.

    Chỉ là hắn không nghĩ tới, Hàn Kiệt lại che chở Hòa Đào chặt chẽ như vậy.

    Khiến Lâm Hàn hoàn toàn không có cơ hội tới gần.

    Quả thực không biết con trai hắn rốt cuộc đã bị chuốc bao nhiêu thuốc mê.

    Thật không dễ dàng chờ Hàn Kiệt từ dưới lầu nhà tiểu Omega kia rời khỏi, Lâm Hàn mới từ trong xe bước xuống.

    Chỉ có điều bởi vì không biết nhà Hòa Đào ở đâu, chỉ có thể bỏ đi.

    o0o

    Lý Tường Húc từ khi bị Hàn Kiệt đánh một trận, liền sợ hãi.

    Liên tiếp mấy ngày đều không có đi học, cha hắn thấy hắn như vậy, tức giận muốn đến trường học, lại bị Lý Tường Húc ngăn lại.

    Nếu để cho cha hắn biết đến, hắn chỉ có thể so với bây giờ còn thảm hơn.

    Chẳng qua khi hắn về trường học mới phát hiện, tình huống không chuyển biến tốt đẹp, trái lại càng làm hắn khổ sở hơn.

    Ánh mắt của những người kia nhìn hắn quả thực làm cho hắn có chút muốn trốn đi khóc.

    Quá tức giận, hắn liền chạy đi tìm Trương Manh.

    Dù nói thế nào đi nữa, kẻ cầm đầu đều là Trương Manh.

    Nếu không phải Trương Manh, thì hôm nay hắn làm sao sẽ biến thành bộ dạng này.

    Trương Manh khi nhìn thấy thằng ngu Lý Tường Húc này xuất hiện ở cửa lớp của hắn, thiếu chút nữa phun ra máu.

    Hai người bọn họ hiện tại căn bản đã trở thành tiêu điểm ở cao trung K.

    Đừng nói bọn họ hiện tại không có gì cũng bị cho là có cái gì.

    Vào lúc này người này lại còn dám chạy đến tìm hắn!

    “Trương Manh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thấy Trương Manh đi ra không nói gì, Lý Tường Húc cuối cùng chịu không nổi mới phá vỡ trầm mặc.

    “Cậu còn không thấy ngại hỏi tôi xảy ra chuyện gì, nếu không phải chính cậu ngu xuẩn, thì có thể liên lụy đến tôi sao, còn có cậu không biết hiện tại xảy ra chuyện gì, cậu còn dám tới tìm tôi, cậu có phải điên rồi không?”

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hàn Kiệt: Tiểu Omega nhuyễn manh của nhà tôi.

    Chương 29

    “Tôi làm hại, sao cậu lại không biết ngại khi nói như vậy, nếu không phải là cậu bảo dựa theo lời cậu nói mà làm, có thể khiến tôi chiếm được Hòa Đào, tôi sẽ nghe lời cậu à, tôi bây giờ như vậy đều là cậu làm hại mới đúng.”

    Lý Tường Húc tuy rằng đánh không lại Hàn Kiệt, nhưng đối với một Omega hắn hoàn toàn không để vào mắt.

    Chỉ có điều Trương Manh dù sao cũng không phải nhà bình thường nuôi dưỡng ra, lại để cho Alpha Lý Tường Húc như vậy không để vào mắt.

    “Tôi có cái gì phải ngại chứ, chính cậu không có tiền đồ, đồ ngu xuẩn, xì, đừng nói Hòa Đào không vừa ý cậu, tôi đoán đời này, cậu cũng đừng hòng chạm được một đầu ngón tay của Omega.”

    Đôi mắt Lý Tường Húc lập tức đỏ, câu nói này dường như đâm vào lòng hắn.

    Đầu liền nóng lên, tát một cái thật kêu lên mặt Trương Manh.

    Một cái tát này trực tiếp khiến Trương Manh tỉnh mộng, hắn kiêu ngạo thế nào đi nữa cũng không phải đối thủ của Alpha.

    Cũng may chỗ hai người đứng cũng không phải quá khuất, động tĩnh của hai người cũng không phải nhỏ.

    Lý Tường Húc phát điên rất nhanh bị người khác chạy tới đè lại.

    Mà Trương Manh lúc này đã bị đánh bất tỉnh trên mặt đất.

    “Mau đưa cậu ấy đến phòng y tế.” Thầy chủ nhiệm chạy tới nhìn thấy tình huống của Trương Manh vội vàng nói.

    Trương Ngạo đứng ở trong đám người nhìn lén, chờ Trương Manh bị đưa đi rồi, mới chạy về thật nhanh.

    “Kiệt ca, Kiệt ca.”

    Hàn Kiệt nhìn Trương Ngạo chạy vào: “Làm sao vậy?”

    Trương Ngạo thở một hơi, quay đầu liếc nhìn bốn phía, đến gần nhỏ giọng đem chuyện mình vừa nhìn thấy nói với Hàn Kiệt.

    Hàn Kiệt trợn tròn mắt, xảy ra chuyện như vậy anh cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao Lý Tường Húc có tính cách điển hình cho kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu lại không chịu trách nhiệm.

    Xảy ra chuyện như vậy, không tìm Trương Manh phát tiết, còn có thể tìm ai?

    Điều duy nhất làm cho anh cảm thấy bất ngờ chính là, anh không nghĩ tới sự việc này lại có thể phát sinh nhanh như vậy, anh nghĩ rằng, Lý Tường Húc không nhịn được tìm Trương Manh gây phiền phức cần phải qua một quãng thời gian, không nghĩ tới hắn lại không kìm được.

    Hắn vẫn quá xem trọng Lý Tường Húc.

    “Kiệt ca chúng ta làm sao bây giờ?”

    “Cái gì làm sao bây giờ, việc này có liên quan gì tới chúng ta?”

    “Đúng, không liên quan tới chúng ta.”

    Trương Ngạo như nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên nở nụ cười.

    Vẫn là Kiệt ca có biện pháp, lúc trước mở topic gì cũng là chính bọn Trương Manh gửi, coi như nói ra cũng không có liên quan tới bọn họ.

    Huống chi, hiện tại tình huống như thế, Lý Tường Húc khẳng định tiêu rồi.

    Alpha đánh đập Omega là phải tuyên án, cũng không biết Lý Tường Húc này rốt cuộc nghĩ gì.

    Lý Tường Húc hiện tại đã hối hận rồi.

    Sắc mặt tái nhợt mà đứng ở văn phòng thầy chủ nhiệm, lúc này thầy chủ nhiệm còn chưa từ phòng y tế trở về, hắn chờ thầy trở về mà sợ tới phát khiếp rồi.

    Hắn đã tỉnh táo lại, càng nghĩ càng sợ hãi, cho nên cả người hắn đứng ở nơi đó không tự chủ liền run lên.

    Sau khi Trương Húc Hàng nhận điện thoại, không tham gia cuộc họp liền nóng giận chạy tới, cùng hắn đến còn có Lâm Hàn.

    Hai người một trước một sau đuổi tới phòng y tế, liền thấy Trương Manh nằm ở trên giường cả khuôn mặt đều sưng lên.

    Trương Húc Hàng lập tức liền kích động: “Chuyện gì thế này, trường học các người bảo vệ Omega như vậy sao?”

    Thầy chủ nhiệm cùng giáo viên lớp của Trương Manh nghe vậy vội vã qua đó nói: “Trương tiên sinh xin bớt giận, chúng ta còn đang tìm hiểu chuyện, bây giờ nên kiểm tra tình huống của bạn học Trương Manh trước.”

    “Tôi hàng năm quyên tiền vào trường học các người, không phải để cho các người chiếu cố con của tôi như vậy, tôi không quan tâm vì sao, trường học các người nhất định phải đưa ra một câu trả lời hợp lý.”

    Trương Húc Hàng nói xong trực tiếp đẩy cửa vào phòng.

    Lâm Hàn theo ở phía sau: “Đánh người làm sao lại không nhìn thấy được?”

    “Ngài là ba Omega của Trương Manh sao?”

    Thầy chủ nhiệm xưa nay chưa từng thấy ba của Trương Manh, hiện tại đột nhiên nhìn thấy Lâm Hàn không nhịn được liền hỏi một câu.

    Lâm Hàn không nói phải cũng không nói không phải: “Lẽ nào kẻ đánh người không ở nơi này quyết định bởi tôi có phải là ba Trương Manh không?”

    “Không, không phải, chúng tôi đã báo cho phụ huynh của đối phương, chỉ là còn chưa tới.”

    “Vậy tại sao hắn lại không ở nơi này, trường học đang bảo vệ cho kẻ đánh người sao?”

    “Không, không phải, chúng tôi là sợ phát sinh gì nữa, mới không cho hắn lại đây, tuyệt đối không bảo vệ ai.”

    Lâm Hàn hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất là như vậy.”

    Trương Manh lúc tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu chính mình đau gần chết.
    PROMOTED CONTENTMgid

    Đừng chỉ sống dựa vào tiền lương. Học cách giao dịch
    Olymp Trade

    Giống cây lựu đỏ Ai Cập khổng lồ cây giống chuẩn cho quả siêu sớm
    Vuonuom
    “Manh Manh, như thế nào, chỗ nào khó chịu?”

    Lâm Hàn đứng ở bên cạnh nhìn thấy Trương Manh tỉnh lại vội vã thân thiết hỏi.

    Ngồi ở một bên cạnh Trương Húc Hàng nghe vậy cũng nhìn sang: “Manh Manh thế nào?”

    “Cha, con đau, đau đầu.”

    Trương Manh vừa nói vừa đưa tay muốn sờ đầu.

    Trương Húc Hàng một phát bắt được tay hắn: “Đừng nhúc nhích, bác sĩ nói con tạm thời không thể cử động, phải quan sát một chút.”

    “Cha, Lý Tường Húc đó, hắn đánh con, cha nhất định phải giúp con.”

    “Yên tâm, chuyện này cha sẽ xử lý, con nghỉ ngơi thật tốt đi.”

    “Đúng rồi Manh Manh, con bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt, tất cả giao cho cha con là được rồi.”

    Lâm Hàn ở bên cạnh phụ họa một tiếng, chỉ là hắn vừa dứt lời, liền nghe Trương Manh đột nhiên la lên một tiếng: “Ông tới làm gì, đều là tại ông, nếu không phải bởi vì ông, tôi làm sao sẽ biến thành như vậy!”

    Lời Trương Manh đột nhiên phát ra, khiến Trương Húc Hàng theo bản năng mà nhìn về phía Lâm Hàn.

    Lâm Hàn trong lòng run lên, có chút sợ sệt ánh mắt Trương Húc Hàng: “Manh Manh, lời này của con là có ý gì, chú chỉ là có lòng tốt tới thăm con, chú không hiểu ý của con, con có phải có sự hiểu lầm với chú không?”

    “A, ông đi đi, tôi không muốn ông ở nơi này, ông đi đi!” Trương Manh đột nhiên la lên, Trương Húc Hàng vội vã đè hắn lại: “Lâm Hàn hay là đi trước đi.”

    Lâm Hàn cũng biết bây giờ không phải là lúc xoát độ tồn tại, gật đầu: “Trương tổng nếu có việc có thể gọi điện thoại cho tôi, Manh Manh con nghỉ ngơi thật tốt đi, vậy tôi đi trước.”

    Lâm Hàn sau khi ra ngoài không có lập tức rời đi, mà là dự định đi xem Hàn Kiệt.

    Vốn dĩ hắn muốn tìm thầy cô hỏi một chút, lại không nghĩ rằng, Hàn Kiệt ở trường học bọn họ nổi tiếng như vậy.

    Tùy tiện hỏi một người cũng biết Hàn Kiệt ở đâu.

    Hàn Kiệt nhìn Lâm Hàn đột nhiên chạy tới tìm anh, nhíu mày.

    Không cần nghĩ cũng biết, Lâm Hàn xuất hiện ở đây hơn phân nửa là bởi vì chuyện của Trương Manh.

    “Tiểu Kiệt, ba cố ý tới thăm con một chút, không nghĩ tới con ở trường học nổi tiếng như vậy, tùy tiện hỏi liền biết con.”

    “Sao ba không hỏi tại sao con lại nổi danh như vậy?” Hàn Kiệt nhìn thấy biểu cảm Lâm Hàn cứng đờ, sau đó nở nụ cười lần thứ hai nhìn về phía anh: “Tiểu Kiệt ba hôm nay không có việc gì, không bằng chờ con tan học, dẫn con đi ăn ngon nhé?”

    Nghe ngữ điệu Lâm Hàn như dụ dỗ con nít, Hàn Kiệt chỉ cảm thấy hết sức buồn cười.

    “Không cần, tan học con còn có việc, ba nếu đã nhìn thấy con, không có chuyện gì nữa, thì nhanh về đi.”

    “Tiểu Kiệt, ba biết con còn giận ba, nhưng ba thật sự hối hận rồi, con không thể…”

    “Xác định không thể.” Hàn Kiệt đột nhiên ngắt lời hắn, hít sâu một hơi: “Con chẳng giận ba, cũng không trách ba, cho nên có thể đừng đến làm phiền con nữa, con hiện tại thật sự không cần ba nữa, ba có thể sống cuộc sống mà ba mong muốn.”

    Chương 30

    Hàn Kiệt nói thẳng ra một hơi như vậy, chính là không muốn phối hợp với Lâm Hàn nữa.

    Đối với Lâm Hàn luôn trá hình* tới tìm anh, thậm chí từ từ bắt đầu nhúng tay vào sinh hoạt của anh, điều này làm cho Hàn Kiệt rất phiền chán.

    (*trá hình – 变相: nội dung không đổi, chỉ hình thức khác so với lúc đầu – chỉ việc xấu)

    Lúc anh cần hắn, Lâm Hàn cảm thấy anh phiền phức, bây giờ anh đã hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm đối với việc mình đã làm, Lâm Hàn liền chạy tới hỏi han ân cần với anh, anh làm sao còn cần nữa.

    Huống chi mục đích của Lâm Hàn không chính đáng, quả thực không phải quá rõ ràng sao.

    Trước đây anh không phải không biết Lâm Hàn mỗi lần tới tìm anh, nói là hắn muốn dẫn anh ra ngoài chơi, kết quả đều là lợi dụng anh để đạt được mục đích của chính mình.

    Anh còn nhớ khi còn bé Hàn Sâm hỏi anh: “Con yêu ba Omega của con sao?”

    Anh còn nhớ lúc đó anh gật đầu, bởi vì vào lúc ấy anh thật sự rất khát vọng được Omega yêu thích, dù sao bên cạnh con của những người khác cũng có, tại sao anh lại không có.

    Cũng là bắt đầu từ đó, Lâm Hàn dần dần xuất hiện trong sinh hoạt của anh.

    Anh không biết Hàn Sâm đã làm gì, nhưng khẳng định đã đáp ứng một vài điều kiện của Lâm Hàn.

    Nhìn bộ dáng bi thương của Lâm Hàn, Hàn Kiệt thực sự không muốn đối mặt với hắn nữa.

    “Không có chuyện gì con trở lại học đây.” Hàn Kiệt nói xong câu đó xoay người muốn đi, Lâm Hàn lập tức nắm lấy cánh tay của anh: “Tiểu Kiệt, ba biết lúc nhỏ không đủ quan tâm đến con, thiếu đi rất nhiều tình thương dành cho con, ba hiện tại hối hận muốn bù đắp, con không thể cho ba một cơ hội sao?”

    Bởi vì còn chưa tới giờ vào học, hai người lại không đứng ở chỗ khuất.

    Bộ dáng như bị bắt nạt của Lâm Hàn, dẫn tới không ít người chú ý.

    Mặc dù bị vướng bởi uy tín và danh vọng của Hàn Kiệt ở trường học, những người này không dám nói gì, nhưng Hàn Kiệt vẫn cảm thấy cực kỳ chán ghét.

    Ánh mắt nhìn Lâm Hàn càng ngày càng lạnh.

    Cố Lễ đứng ở gần đó lẳng lặng nhìn về phía này, đối với vấn đề gia đình của bạn thân mình, anh đã sớm biết.

    Chỉ là chú Lâm diễn sâu, điểm này anh cũng thật sự mới biết được.

    Hàn Kiệt hất tay của hắn ra: “Có mấy lời, nếu như cảm thấy phải nói rõ ràng ba mới hiểu, vậy con liền trực tiếp nói thẳng luôn, ba hôm nay tới nơi này rốt cuộc là vì ai, có cần con nói ra không, lý do ba qua đây tìm con là dự định làm ông mai cho con trai của mình giới thiệu đối tượng, hay là ba chợt phát hiện cha con Trương gia không dựa dẫm được, lại nhớ tới con trai của chính ba?”

    Lâm Hàn xưa nay chưa từng nhìn thấy một mặt hà khắc như vậy của Hàn Kiệt, nghe anh một hơi bộc lộ hết ý nghĩ trong lòng anh, không khỏi có chút hoảng hốt.

    Vốn dĩ hắn nghĩ, lợi dụng những đứa trẻ này, khiến Hàn Kiệt không dám từ chối yêu cầu của hắn.

    Nhưng không nghĩ Hàn Kiệt căn bản không theo lẽ thường*.

    (*lẽ thường – 常理: chỉ chuyện gì đó bình thường, không có gì khác biệt)

    Ngay ở trước mặt những người kia nói ra những lời này, lẽ nào chính Hàn Kiệt không cảm thấy khó xử?

    “Tiểu Kiệt, ba là ba con, con tại sao lại nói ba như vậy, ba đã giải thích với con bao nhiêu lần, ba và Trương tổng không có bất cứ quan hệ gì. Con tại sao không tin ba, hôm nay tới đây xác thực không phải cố ý tới thăm con, nhưng ba vẫn luôn nhớ con, con không biết ơn thì bỏ đi, tại sao lại nói ba như vậy?”

    Lúc Lâm Hàn nói lời này vẫn luôn chú ý thái độ của những người xung quanh, thấy bọn họ thay đổi sắc mặt, mới lặng lẽ yên tâm.

    Hàn Kiệt câu lên khóe miệng: “Không có quan hệ mà ba lại chờ không kịp chạy tới, ba có phải nhớ lầm tuổi của con không, cho rằng con còn là con nít ba tuổi sao?”

    “Tiểu Kiệt, ba thật sự là…..”

    “Muốn bù đắp cho con đúng không?” Hàn Kiệt gật đầu: “Được a, con cho ba cơ hội, từ hôm nay trở đi con hi vọng mỗi ngày đều có thể ăn cơm tự tay ba làm, mặc vào quần áo tự tay ba giặt, khi con cần ba, có thể lúc nào cũng nhìn thấy ba, hơn nữa bây giờ con là học sinh lớp 12, con cần được bồi thi, ba vất vả một chút, tới nhà con ở tạm đi, đúng lúc con đói bụng, liền làm thức ăn khuya cho con, có được không?”

    Cách đó không xa Cố Lễ nghe thấy câu nói này thiếu chút nữa cười ra tiếng.

    Lâm Hàn đã bị sự sắp đặt liên tiếp của Hàn Kiệt doạ cho mặt trắng bệch.

    Không còn bộ dáng khi thì vênh váo hung hăng khi thì ngậm đắng nuốt cay khi nãy nữa.

    “Tiểu Kiệt, ba hiện tại đang đi làm, thật sự là…”

    “Không có thời gian, trả tiền cũng được, bồi thường phí nuôi dưỡng 18 năm qua, còn bao nhiêu, nói thế nào thì cũng nên giống với cha con, hai người mỗi người một nửa, rất công bằng đi?”

    Lâm Hàn lại bị lời này của Hàn Kiệt tức đến phun máu.

    Hắn chẳng thể nghĩ tới vừa nãy Hàn Kiệt còn vô cùng nổi nóng, lại bình tĩnh mà thảo luận cùng hắn chuyện phí nuôi dưỡng.

    Hắn sao có thể so với Hàn Sâm, sau lưng Hàn Sâm có toàn bộ Hàn gia chống đỡ, hắn có cái gì.

    Đống tiền kia của hắn giữ còn có tác dụng lớn, làm sao có khả năng lấy ra cho Hàn Kiệt.

    Nhưng mà hắn trầm mặc khiến đám người xung quanh xem náo nhiệt dần dần xì xào bàn tán lên.

    Ánh mắt Lâm Hàn bắt đầu lấp loé: “Tiểu Kiệt ba đột nhiên nhớ tới còn có việc, cái này chúng ta sau này sẽ bàn lại.”

    “Được a, con lúc nào cũng chờ ba bù đắp, tuyệt đối không nên khiến con thất vọng.”

    Lâm Hàn không biết mình làm sao rời khỏi trường học.
    PROMOTED CONTENTMgid

    Tìm ra vị cứu tinh giúp hỗ trợ giảm cơn đau rát quặn bụng
    Cứu lấy dạ dày yếu đuối của bạn ngay hôm nay! Chưa bao giờ là trễ
    Cumargold

    Đừng chỉ sống dựa vào tiền lương. Học cách giao dịch
    Olymp Trade
    Nhưng Hàn Kiệt biết, lần này có lẽ anh thật sự có thể thanh tịnh một khoảng thời gian dài.

    Lúc xoay người, đôi mắt đảo qua những người xung quanh anh.

    Dường như trong nháy mắt, đám người vốn dĩ tụ tập cùng một chỗ thảo luận liền tản đi.

    Hàn Kiệt ở trong đám người nhìn thấy Cố Lễ dựng ngón tay cái với anh, nhíu mày, không nói gì mà trở về phòng học.

    Trên thực tế lúc này Hàn Kiệt cũng không có biểu hiện thoải mái như vậy.

    Nói sao đi nữa Lâm Hàn cũng là ba ruột của anh, nói ra những lời đó, làm ra những chuyện đó, sao trong lòng lại không có một chút buồn.

    Tin tức lan truyền rất nhanh, lúc Hòa Đào vào học liền nghe được bạn học phía sau nhỏ giọng thảo luận.

    Lúc đầu cậu tưởng không có chuyện gì lớn, nhưng khi biết người mà bọn họ thảo luận chính là Hàn Kiệt, thì không bình tĩnh nữa.

    Tô Khả cảm thấy cậu không có tâm trạng, lén lút ở dưới bàn nhéo tay cậu.

    Hòa Đào nở nụ cười với y, ra hiệu chính mình không có chuyện gì.

    Nhưng mà nụ cười kia lại có chút gượng ép.

    Thật vất vả cầm cự đến khi tan học, Hòa Đào thật không dám vào lúc này đi tìm Hàn Kiệt, không biết bây giờ anh có muốn gặp cậu không.

    Không thể làm gì khác hơn là gửi tin nhắn cho Hàn Kiệt trước.

    Kết quả Hàn Kiệt trực tiếp nhắn lại: Đi ra đi, anh ở dưới lầu.

    Hòa Đào quay đầu nói với Tô Khả một câu liền chạy ra ngoài.

    Hàn Kiệt đứng ở bên ngoài vừa nhìn thấy Hòa Đào liền đem người kéo lại đây: “Tiết học sau có phải là tiết thể dục không?”

    Hòa Đào gật đầu, còn chưa mở miệng, liền nghe Hàn Kiệt nói: “Vậy đừng lên lớp nữa, đi một nơi cùng anh.”

    “Đi đâu?”

    “Đi thì biết.”

    Hàn Kiệt kéo Hòa Đào đi tới phía sau trường học.

    Lúc đến chỗ bức tường, Hòa Đào nhìn bức tường cao hơn chính mình nửa cái đầu: “Từ, từ nơi này đi ra ngoài sao?”

    Hòa Đào tỏ ra chưa bao giờ trốn tiết, độ khó hình như có chút lớn.

    Kỳ thực xem như không từ nơi này đi ra ngoài, Hàn Kiệt cũng có biện pháp từ chỗ khác đi ra ngoài.

    Cũng không hiểu sao, anh chính là muốn nhìn bộ dáng tiểu Omega bị gây khó dễ mà không thể cự tuyệt anh.

    Bây giờ thấy được rồi, cả con tim anh giống như được chữa lành vậy.

    Đến gần nhìn tiểu Omega: “Em cầu xin anh, anh liền ôm em lên.”

    Hai má Hòa Đào lập tức nóng lên, đương nhiên ý thức được Hàn Kiệt là cố ý dẫn cậu tới chỗ này.

    Vừa tức vừa không biết phải làm sao mới được, trong phút chốc bối rối không ra hình dáng gì.

    Lại suy nghĩ chuyện vừa nãy phát sinh với Hàn Kiệt, thì Hòa Đào càng mềm lòng.

    Đưa tay kéo áo Hàn Kiệt, nhỏ giọng phối hợp nói: “Cầu, cầu xin anh.”

    Oanh một cái, Hàn Kiệt chỉ cảm thấy có một làn sóng điện quét tới đánh sâu vào linh hồn anh.

    Giơ tay ôm đầu Hòa Đào, nghiêng đầu hôn lên.

    Lúc này không hôn một chút quả thực có lỗi với chính mình.

    Đột nhiên bị hôn mãnh liệt như vậy, Hòa Đào khẽ vùng vẫy một chút, nhưng rất nhanh liền thuận theo.

    Sau khi được thả ra, Hòa Đào cảm thấy chân chính mình mềm nhũn.

    Hàn Kiệt hôn gò má của cậu: “Nắm chặt anh.”

    Dứt lời chỉ thấy Hàn Kiệt hơi dùng sức, nâng Hòa Đào lên.

    Hòa Đào ngồi trên tường vây, nhìn Hàn Kiệt nhảy lên rồi nhảy xuống, sau đó giang hai tay: “Nào, nhảy xuống, anh tiếp em.”

    Hòa Đào tim chẳng hiểu sao mà nhảy thình thịch.

    Hình ảnh đã từng thấy vô số lần ở tiểu thuyết hoặc trong điện ảnh, bây giờ lại phát sinh trước mắt mình.

    Hòa Đào cảm thấy chính mình thật sự có lẽ cả đời cũng sẽ không quên tình cảnh này.

    Nhẹ nhàng cong đôi mắt, Hòa Đào giang hai tay ra, hướng về Hàn Kiệt nhảy xuống.

    Chỉ cần ở cùng với người này, dù cho phía dưới là núi đao hay biển lửa, cậu cũng sẽ dũng cảm tiến tới không chút do dự.

    Bụp một tiếng, Hàn Kiệt vững vàng ôm lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng hỏi: “Sợ không?”

    Hòa Đào lắc đầu, Hàn Kiệt liền nở nụ cười.

    “Đi thôi, trước kia không phải đã nói muốn dẫn em đi trượt băng sao, đi, bây giờ qua đó, có lẽ còn có thể bao hết chỗ đó.”

    Dù sao thời gian này mọi người đa số đều vào học.

    Không nghĩ tới Hàn Kiệt muốn đưa chính mình đi trượt băng, trong lòng Hòa Đào có chút mong đợi.

    “Là đi chỗ lần trước gắp thú bông sao?”

    “Còn nhớ sao?”

    Hòa Đào gật đầu, muốn nói chỗ đã từng đi qua với anh, chuyện đã từng làm qua, làm sao có thể quên được.

    Nụ cười trên mặt Hàn Kiệt liền trở nên tươi đẹp hơn, giơ tay đón xe, một đường chạy băng băng tới chỗ muốn tới.

    o0o

    Cố Lễ không nghĩ tới lá gan Hàn Kiệt lại lớn như vậy, dám mang theo Hòa Đào trốn học, quả thực không dẫn dắt con nhà người ta học tốt được mà.

    Tô Khả đứng ở một bên, tâm trạng có chút suy sụp.

    Cố Lễ đưa tay sờ đầu cậu: “Đừng lo lắng, có Hoà Đào ở đó Hàn Kiệt nhất định sẽ không có chuyện gì.”

    “Ai quan tâm anh ta có sao không, em đang nghĩ Hòa Đào có thể sẽ bị dạy hư hay không.”

    Giờ đã bắt đầu trốn học, sau này còn cái gì không dám làm?

    Cố Lễ đối với đáp án này vô cùng hài lòng: “Không quan tâm hắn là tốt rồi, em chỉ cần quan tâm anh Alpha này là tốt rồi, có đói bụng không, dẫn em đi ăn cơm?”

    Thấy Cố Lễ làm bộ xem đồng hồ, làm lơ lời nói của cậu, Tô Khả liền tức giận!

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hàn Kiệt: Hòa Đào của tôi chính là đáng yêu như vậy.

    Thuộc truyện: Tin tức tố của cậu ấy ngọt quá đi