Tình Mê Pháp Lan Tây – Chương 33-36

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 33

    Ray lập tức phản đối: “Hai người bất quá chỉ vừa gặp nhau có hai ngày mà thôi, tôi cũng không đoán được anh yêu cậu ta đến mức nào, nguyên nhân có khả năng nhất là anh đang bực bội nên đầu óc suy nghĩ lung tung mà thôi.”

    Alex nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Ray: “Ray, chúng ta có phải đã lâu không cùng nhau tập luyện? Tôi quả thực không nỡ đụng đến một đầu ngón tay Lăng, nhưng đối với anh hình như không có lí do gì để tôi nương tay a?”
    Ray lập tức nhảy tới cửa, cười kháng nghị: “Đây là kết cục khi kết bạn với kẻ xấu a. Anh có vấn đề với Jason rồi định trút giận lên người tôi sao?”

    Alex hừ nói: “Nếu không anh cho bạn tốt dùng để làm gì?”

    Ray vừa giật lui về phía cửa phòng vừa cười nói: “Đúng vậy, bây giờ tôi đã biết, cái gọi là bạn tốt đương nhiên dùng để trút giận hoặc chính xác hơn là bán đứng, khó trách anh lại bị loại trừng phạt này, chắc chỉ có Jason mới có thể thay đổi được con người lãnh khốc vô tình như anh.” Nói xong không đợi Alex làm khó dễ liền chạy như bay trốn khỏi phòng.

    Alex cũng không đứng dậy, chỉ có chút đăm chiêu nhìn ra phía cửa.

    Bỗng nhiên cửa phòng lại bị đẩy ra, Ray ló đầu vào nói: “Alex, đừng chỉ lo nghĩ về tiểu tình nhân của anh, 9h sáng nay còn có một cuộc đàm phán quan trọng chờ anh đi giải quyết, đám người Nhật kia cũng không phải dễ đối phó. Nếu lúc đàm phán anh vẫn thần hồn điên đảo như nữ nhân mới biết yêu thế này thì tôi xem ra không cần đàm phán, cứ ký tên đóng dấu đem đồ vật này nọ tặng không cho người ta đi.”

    Ray nói xong liền nhanh chóng khép cửa lại, “phanh” một tiếng, Alex tùy tay ném một chai rượu vào cánh cửa vỡ nát, Ray đứng ngoái cửa phòng thấp giọng không ngừng cười trộm.

    Alex trước giờ luôn lãnh khốc không bao giờ biểu hiện vui giận ra mặt, người hay sự việc có thể làm Alex tức giận cơ hồ không có, trước tới giờ Alex cũng không bao giờ ném chai rượu như vậy, nhưng hiện tại Rayđã biết nói ra vấn đề nào có thể khiến cho Alex lập tức phản ứng mãnh liệt. Làm bạn thân khiêm trợ thủ suốt hai mươi năm, mãi đến hôm nay mới phát hiện ra Alex lãnh khốc như một ngọn núi băng cũng có lúc sẽ tức giận, nhìn thấy Alex ôm một bụng hỏa lại không có chỗ phát tiết cũng đáng giá để anh liều lĩnh quay lại vuốt râu hùm một phen. Thú vị, quả thực rất thú vị, Ray đối với Sở Lăng càng bội phục sát đất.

    Alex nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, cẩn thận bước vào phòng, chỉ thấy Sở Lăng vẫn còn ngủ say trên giường, có lẽ đến tận khuya cậu mới ngủ được.

    Alex đứng bên cạnh giường chăm chú nhìn Sở Lăng lúc ngủ hai hàng chân mày cũng nhíu chặt lại, khẽ thở dài rồi xoay người vào phòng tắm.

    Sở Lăng đang ngủ say tựa hồ cảm giác được gì đó, cảnh giác mở mắt, trong phòng ngủ không hề có ai khác nhưng trong phòng tắm có tiếng nước óc ách truyền ra, là Alex? Vừa nãy là anh vào phòng sao?

    Sở Lăng cử động phần cổ có chút đau nhức, chống tay ngồi dậy, cậu ngủ cũng không an tâm, vì thế lúc tỉnh dậy lại cảm thấy mệt mỏi chán chường thế này.

    Cửa phòng tắm bật mở, quả nhiên là Alex mặc áo ngủ dài đi ra, dùng khăn mặt lau tóc thấy Sở Lăng đã muốn tỉnh ngủ mỉm cười nói: “Sớm an, Lăng.” Sở Lăng vẫn giữ nguyên vẻ mặt trầm mặc.

    Alex không nói thêm gì, xoay người vào phòng thay quần áo.

    Một lát sau, Alex mặc một bộ tây trang đen đi ra, đến bên giường nói: “Lăng.”

    Sở Lăng liền quay đầu, hướng ánh mắt sang chỗ khác không nhìn Alex.

    Alex ngồi xuống giường, vươn tay ôm Sở Lăng vào ngực, thở dài: “Lăng, em nhất định phải đối với tôi như vậy sao?”

    Sở Lăng có tránh một chút nhưng không hề giãy dụa, thân thể cứng đờ bị Alex ôm vào ngực.

    Alex ôm chặt cậu, cố gắng đè ép ý niệm muốn hôn cậu trong đầu, nói: “Lăng, em có vẻ mệt mỏi, nhất định là không ngủ đủ giấc? Tôi gọi Nina đem bữa sáng lên, ăn xong em có thể ngủ một giấc thật ngon.” Alex đưa tay vỗ về nhẹ nhẹ lên đường cong duyên dáng phía sau cổ của Sở Lăng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu một cái, cười gượng một chút: “Tôi có việc phải ra ngoài, em có thể không cần đề phòng tôi, thả lỏng hảo nghĩ ngơi một chút.”

    Nói xong Alex ôm chặt Sở Lăng một chốc mới buông cậu ra rời khỏi phòng ngủ.

    Sở Lăng nghe thấy âm thanh đóng cửa vang lên mới ngẩng đầu, nhìn thấy Alex rời đi, cậu im lặng một lúc lâu, con ngươi đen tràn ngập vẻ rối loạn phức tạp biến đổi không ngừng.

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 34

    Ray đứng trên bậc thang, kinh ngạc nói: “Alex, sao lại không để tôi đi theo đàm phán?”

    Một chiếc xe xa hoa dừng sát bậc thang cuối, một gã vệ sĩ mở sẵn cửa xe đứng bên cạnh chờ đợi, Alex vừa đi xuống bậc cấp vừa bâng quơ nói: “Bởi vì có việc quan trọng hơn cần anh lưu lại.”

    Lôi nhíu mày nói: “Cái gì?” Làm trợ thủ cao cấp nhất bên cạnh Alex, anh với Alex trước nay luôn như hình với bóng, làm gì có chuyện nào quan trọng hơn bảo hộ Alex?

    Alex đứng bên cạnh cửa xe đã mở sẵn, quay đầu lại nói: “Ray, anh là người tôi tin tưởng nhất, phải bảo vệ Lăng thật tốt.” Xoay người ngồi vào trong xe, vệ sĩ thay Alex đóng cửa xe lại sau đó cũng ngồi lên ghế trước.

    Ray chỉ có thể líu lưỡi nhìn đoàn xe nối đuôi nhau chạy phía sau xe của Alex hướng về phía cổng chính.

    Sở Lăng tắm rửa, thay quần áo xong thì Nina cũng muốn dọn xong bữa sáng lên chiếc bàn tròn trong phòng.

    Sở Lăng bởi vì tâm trạng uất ức nên cũng không muốn ăn gì, nhưng bỗng nhiên nghe được một mùi hương quen thuộc, hấp dẫn cậu đi qua liền nhìn thấy trên bàn là một tô cháo thịt nạc bốc khói nghi ngút, còn có trứng vị muối cùng một vài món ăn nhẹ để ăn sáng.

    Nina đã múc sẵn cháo ra một cái chén nhỏ, quay đầu lại thấy Sở Lăng liền nhanh nhẹn nói: “Ngài Jason, mau tới ăn cháo đi, bữa sáng kiểu trung quốc này do chủ nhân cố ý phân phó đầu bếp làm riêng cho ngài.”

    Sở Lăng im lặng nhìn bữa sáng bày trên bàn, không nói gì.

    Nina đã quen nhìn hắn lạnh lùng như vậy, không nhiều lời nữa, hướng hắn khẽ cúi người thăm hỏi liền lui ra ngoài.

    Sở Lăng chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế trước bàn tròn, chăm chú nhìn chén cháo thịt bằm cùng trứng vịt muối, cậu đã bao lâu rồi không được nếm qua? Trước khi qua đời, ngày nào mẫu thân cũng làm món này cho cậu ăn sáng, mỉm cười châm chọc khi nhìn thấy cậu và cha dượng tranh nhau như lang thôn hổ yết… sau khi mẫu thân rời đi, niềm hạnh phúc này đã trở thành giấc mơ của mười năm trước.

    Hai bàn tay Sở Lăng đặt trên đầu gối đã vô thức nắm chặt thành quyền —— cậu khi còn nhỏ mất cha, thiếu niên mất mẹ, một mình hắn lang thang hơn mười năm ở dị quốc tha hương, không có nhà cũng không có người thân, cùng nhóm chiến hữu không ngừng tiếp nhận các nhiệm vụ quốc gia nguy hiểm không ai muốn nhận, vô số lần thoát chết khỏi tay tử thần trong mưa bom bão đạn, sớm đã luyện được bản tính lãnh khốc kiên cường, nhưng mà lúc này… Trước mặt cậu có cái gì đó mông lung mờ ảo? Không có khả năng là nước mắt đi? Từ sau khi mẫu thân qua đời, suốt mười năm nay… cậu không hề rơi một giọi nước mắt, cậu đã cho rằng mắt mình từ lâu đã không còn tốn tại thứ chất lỏng này, ngay cả sống chết của bản thân cũng không thèm quan tâm, tại sao một chén cháo lại có thể làm cậu cảm thấy đau buồn đến như vậy? Có phải cậu đã đóng băng trái tim mình lại, quá lâu không cảm nhận được hương vị ôn nhu của gia đình? Hoặc là…cậu lại nhớ đến mẫu thân đã qua đời từ lâu?

    Sở Lăng hít sâu hai hơi, cố gắng ép thứ chất lỏng trong mắt quay ngược trở về, cầm muỗng bắt đầu ăn cháo, cứ ăn vào một ngụm thì dường như đáy lòng như tảng băng của cậu lại tan chảy thêm một ít, mặc dù tất cả những điều này là Alex cố tình sắp xếp để lấy lòng cậu, thậm chí có lẽ là mưu kế để mua chuộc cậu đi nữa thì rốt cuộc tâm của cậu cũng không thể típ tục thờ ơ, cô đơn suốt một thời gian dài, cậu quả thực không có biện pháp chống cự lại sự ngoan cố của Alex, trái tim cậu đang bị khuấy động mãnh liệt.

    Ray đang ngồi trong đại sảnh dưới lầu, nhàm chán nhìn đống tài liệu thì Nina từ trên lầu hốt hoảng chạy xuống kêu: “Ngài Dunton, ngài Jason biến mất rồi.”

    Ray và đám vệ sĩ đang canh giữ kinh ngạc ngẩng đầu lên, Ray vội hỏi: “Biến mất là sao?”

    Nina thở hổn hển nói: “Tôi lên thu dọn bàn ăn thì phát hiện ngài Jason không có trong phòng.”

    Ray nhíu mày nói: “Có lẽ cậu ta trong phòng tắm.”

    “Cửa phòng tắm và phòng tay đồ chỉ khép hờ, tôi đã thử gõ cửa kiểm tra, ngài Jason quả thực không có không phòng.”

    Ray lập tức ném sấp tài liệu trong tay đứng dậy xông lên lầu, người khác có lẽ không biết, nhưng Sở Lăng có vị trí quan trọng với Alex như thế nào thì anh thì hiểu quá rõ, nếu cậu ta quả thực đã trốn thoát hoặc xảy ra chuyện gì thì chắc chắn trăm phần trăm sau khi Alex quay về sẽ giết anh đem chưng cách thủy cũng không chừng.

    Ray lên lầu ba, bước thẳng tới phòng Alex, Sở Lăng quả thực không có trong phòng, anh đi qua đầy cửa phòng tắm và phòng thay đồ cũng không có một bóng người.

    Ray không khỏi nhíu mày, xoay người nói với đám vệ sĩ vừa chạy tới: “Lập tức chia nhau ra tìm, nếu không tìm thấy người, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện sống sót.”

    Đám vệ sĩ lập tức lui ra ngoài triệu tập người ngoài trang viên bắt đầu tìm kiếm.

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 35

    Ray đứng trong phòng im lặng suy nghĩ, Sở Lăng rốt cuộc có thể trốn ở đâu, chính mình vẫn luôn canh giữ dưới lầu, tuyệt đối không thể có thứ gì qua mắt được mình mà bay mất, có phải cậu ta đi qua phòng khác không? Tỷ như đến thư phòng sát bên xem sách? Dù sao Alex cùng không có nói nhốt cậu ta trong phòng không cho ra ngoài.

    Ray xoay người, định sang các phòng khác tìm kiếm một chút, bổng nhiên nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ mở ra một cánh, anh bèn đi đến bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn nhìn xung quanh một chút, ánh mắt bất ngờ tập trung vào một chỗ, khóe môi cong lên tươi cười, bởi vì anh đã phát hiện ra Sở Lăng.

    Dưới lầu có một góc cây đa cổ thụ lớn, Sở Lăng đang ngồi ôm gối trên đỉnh một pho trượng gấu khổng lồ kế bên, ánh mắt nhìn về phía xa.

    Ray đánh giá vị trí cây đại thụ một chút, tán cây vừa vặn không xa cửa sổ lầu ba cho lắm, mà khoảng các bức tượng đến cây đại thụ cũng không quá xa, với thân thủ linh hoạt của Sở Lăng, từ cửa sổ trở mình phóng qua cây đại thụ, sau đó lại nhảy qua pho tượng cũng không phải việc gì khó, mà quan trọng hơn, cả đám thủ vệ hoa viên lại không có ai phát giác ra.

    Ray nén xuống tức giận vừa cười vừa nghĩ: “Khó trách Alex lại luôn oán trách những tên thủ hạ đều là ngu ngốc, thậm chí ngay cả chính mình cũng bắt đầu hoài nghi không phải chính mình lại huấn luyện ra một đám ngu ngốc vậy chứ.”

    Ray lấy điện thoạt ra, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười xấu xa, dùng khẩu khí uể oải nói: “Này, Alex, có chuyện tôi phải nói cho anh biết, Jason cậu ta…cậu ta vừa mới từ cửa sổ lầu ba nhảy xuống.”

    “Cái gì?” Điện thoại di động lập tức truyền ra một tiếng rống to, rung động ghê gớm khiến Ray lập tức vươn tay đưa điện thoại ra xa, miễn cho lỗ tai chính mình bị chấn động đến điếc.

    Di động lại tiếp tục truyền ra tiếng rống giận dữ của Alex: “Ray, Ray, anh nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

    Ray cười trộm một lần nữa mới đưa điện thoại đến bên tai, trong lúc trong lòng Alex nóng như lửa đốt chậm rãi nói: “Alex, anh từ khi nào trở nên nôn nóng như vậy? Tôi còn chưa nói xong mà. Đúng là Alex nhảy ra khỏi cửa sổ, bất quá cậu ta đu lên cây đại thụ sau đó lại nhảy lên đỉnh pho tượng cạnh đó, hiện tại còn đang ngồi trên đó ngắm cảnh.”

    Đầu kia điện thoạt chợt xuất hiện một trận im lặng, một hồi lâu sau mới vang lên âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Alex: “Ray, tên chết tiệt này, anh định hù chết tôi sao?”

    Ray cố nén cười nói: “Alex, chuyện này không trách tôi được, ai bảo anh không chịu nghe tôi nói xong đã phát hỏa?”

    Alex hừ lạnh: “Anh tốt nhất nên cẩn thận một chút, nếu Lăng có mảy may bất trắc, tôi nhất định sẽ làm thịt anh.”

    Ray cố ý thở dài: “Tôi từ trước đến giờ sao lại không phát hiện ra anh là một người trọng sắc khinh bạn nhỉ?” Không đợi Alex tiếp tục phát hỏa liền nói ngay: “Alex, có muốn tôi bắt Jason trở lại phòng không?”

    Alex than nhỏ: “Ray, Lăng không phải tù binh, chỉ cần em ấy không rời khỏi trang viên là được, anh chỉ cần ở gần đó thôi.”

    “Anh nói chỉ cần ở trang viên, cậu ta muốn đi đâu, muốn làm gì cũng được sao?”

    “Đương nhiên, bất quá tuyệt đối không được để em ấy bước khỏi cổng một bước.”

    Ray có chút tò mò nói: “Nếu cậu ta muốn vào thư phòng của anh thăm dò số hồ sơ tuyệt mật thì sao? Cũng không muốn tôi ngăn cản sao?”

    Alex cười nhẹ một chút nói: “Mật mã máy tính của tôi em ấy đã sớm biết, anh nói xem có cần phải đi ngăn cản em ấy không?”

    Ray không khỏi ngạc nhiên, bên kia Alex đã tắt máy chấm dứt cuộc trò chuyện.

    Ray lắc đầu thở dài, cất điện thoại vào túi, lẩm bẩm nói: “Alex cũng quá dung túng Jason đi? Nếu một ngày nào đó Jason muốn trở mặt, chỉ sợ không chỉ tổ chức Hắc Diễm khó tránh khỏi kiếp nạn, ngay cả những người ở đây có lẽ cũng chết không có chỗ chôn.”

    Ray cong chân bước lên nhàn nhã ngồi trên cửa sổ, nhìn Sở Lăng vẫn còn ngồi im như tượng, khó hỉu lẩm bẩm: “Bên kia rốt cuộc có cái gì đẹp a?”

    Không biết qua bao lâu, bầu trời bắt đầu kéo mây đen, sắc trời dần dần trở nên u ám.

    Ray ngẩng đầu nhìn bầu trời, ít phút nữa sẽ đổ mưa, lại nhìn đến Sở Lăng vẫn ngồi im không hề nhúc nhích trên pho tượng.

    Ray từ trên cửa sổ nhảy xuống, hướng ngoài cửa sổ kêu lớn: “Jason, Jason.”

    Sở Lăng hình như không hề nghe thấy, ngay cả đầu cũng không hề quay lại một chút.

    Ray nhìn lên nhánh cây đại thụ, nhún người nhảy lên cửa sổ, dùng sức nhảy về phía cây đại thụ bắt lấy nhánh cây đang lay động, nhanh nhẹn trèo từ trên cây xuống đất, đứng ở phía dưới pho tượng, ngẩng đầu lên kêu: “Jason, trời sắp mưa rồi, mau trở vào nhà thôi.”

    Sở Lăng vẫn như trước vòng tay ôm đầu gối, mắt nhìn về phía xa, căn bản không thèm để ý đến Ray.

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 36

    Lúc này trời đã bắt đầu mưa lất phất, lại không ngừng nặng hạt, Ray lớn tiếng kêu: “Jason, mau leo xuống đi.”

    Sở Lăng vẫn duy trì tư thế bất động kia.

    Vài người vệ sĩ cầm dù chạy tới, có người bung dù che lên phía trên Ray, thấy mưa ngày càng lớn lo lắng kêu lên: “Jason, Jason, mau xuống đi, cậu sẽ sinh bệnh mất.”

    Sở Lăng để mặc chính mình dầm dưới cơn mưa to, từ đầu đến cuối không hề liếc xuống phía dưới một cái.

    Đám vệ sĩ lo lắng hỏi: “Ngài Dunton, hiện tại nên làm gì bây giờ?”

    Ray nhìn Sở Lăng ngồi giữa cơn mưa nói: “Tôi cũng không biết nên làm gì. Nếu cậu ta bởi vì vậy mà sinh bệnh, người đầu tiên bị mắng cũng là tôi.”

    Mưa càng lúc càng to, càng nặng hạt hơn, cảnh vật trước mắt đã trở nên mờ mịt, Ray không biết làm sao đành lấy điện thoại ra định báo tin cho Alex, thở dài nói: “Dầm dưới trời mưa to như vậy, quả thực tự mình muốn đâm đầu vào chỗ chết.” Nhưng lúc mở điện thoại ra mới phát hiện vì trời mưa quá lớn mà tín hiệu có chút mơ hồ, chán nản cất vào, lại hướng lên phía Sở Lăng kêu lớn: “Jason, Jason, mau leo xuống đi.”

    Đám vệ sĩ cũng lớn tiếng kêu theo: “Ngài Jason, mau xuống đi.”

    Nhưng bất luận họ quát to cỡ nào, Sở Lăng vẫn ngồi yên bất động.

    Lúc mọi người ở đây đều thúc thủ vô sách – bó tay không có biện pháp thì một chiếc xe đen tuyền xa hoa xé màn mưa chạy vụt vào trong hoa viên, Alex đẩy cửa xe nhảy xuống, nguyên lai anh vừa về tới cổng thì nghe bọn vệ sĩ báo Sở Lăng đang dầm mưa ở hoa viên, lập tức kêu lái xe chạy thẳng vào.

    Hai người vệ sĩ nhanh chóng tiến đến đem dù che chắn phía trên, Alex kêu lên: “Lăng, em đang làm gì? Mau xuống đây.”

    Sở Lăng vẫn lạnh nhạt như trước.

    Alex vừa vội vừa giận nói: “Ray, đây là sao?”

    “Cậu ta từ sáng đã ngồi ở đó, trời mưa cũng không chịu xuống, chúng ta gọi thế nào cũng không chịu để ý.”

    Alex đứng phía dưới pho tượng ngẩng đầu lên kêu: “Lăng, mau xuống đi.”

    Pho tượng gấu to lớn không hề có chỗ để leo lên, Sở Lăng lại chiếm giữ trên đỉnh pho tượng, người khắc muốn leo lên cũng không có chỗ đặt chân.

    Alex nhìn thấy Sở Lăng không hề che chắn gì ngồi giữa mưa to, lại vô kế khả thi, giận dữ hét: “Nhanh tìm cây thang đến!”

    Đám vệ sĩ không dám chậm trễ, lập tức có mấy người chạy đi tìm thang.

    Alex cắn răng tức giận nói: “Lăng, nếu em không chịu leo xuống, chờ tôi bắt được, tôi sẽ…” Bỗng nhiên cả kinh kêu lên: “Lăng!” Chỉ thấy Sở Lăng lắc lắc người tựa hồ muốn đứng lên, lại sảy chân từ trên đỉnh pho tượng rớt xuống.

    Alex và Ray cơ hồ vọt lên cùng một lúc, Alex nhanh tay ôm lấy cổ Sở Lăng đang rơi xuống, mất thăng bằng ngã về phía sau, may mắn Ray đúng lúc kéo Alex lại.

    Sở Lăng vừa ho vừa muốn giãy dụa, Alex liền ôm chặt lấy cậu bước nhanh vào nhà, vừa đi vừa vội vàng nói: “Ray, lập tức kêu bác sĩ Gore đến đây.”

    Sở Lăng ngồi dưới cơn mưa to lạnh như băng gần một giờ, toàn thân đều lạnh tới mức có chút phát run, ngay cả muốn giãy dụa cũng không còn sức lực.

    Nina từ cửa sổ nhìn thấy chủ nhân tiến vào hoa viên đã nhanh chóng chạy đến phòng tắm chuẩn bị sẵn nước ấm.

    Alex cả người ướt sũng ôm Sở Lăng cũng đồng dạng như vậy trở vào phòng, không hề dừng lại trực tiếp tiến vào phòng tắm, không nói tiếng nào liền cởi hết số quần áo có thể vắt ra một chậu nước trên người Sở Lăng xuống, sau đó đặt cậu vào bồn tắm nước ấm siêu lớn đã được chuẩn bị sẵn, sau đó lập tức cởi hết quần áo ướt trên người mình, sải bước bước vào bồn lắm lớn.

    Sở Lăng lui vào một góc bồn tắm nói: “Anh…anh…” Cậu đại khái muốn kháng nghị, nhưng lại bị khí lạnh xâm nhập vào tận xương không ngừng run rẩy, mở miệng nói chuyện răng năng sẽ không ngừng va lập cập, cơ hồ không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

    Sắc mặt Alex xanh mét, tức giận nhưng lại không khống chế được đau lòng, một tay kéo Sở Lăng vào ngực, ôm chặt cậu, một tay cầm lấy khăn mặt bên cạnh, thấm ướt rồi chà lau mặt và cổ đang thấm đẫm nước mưa lạnh như băng, kiềm nén lửa giận thấp giọng nói: “Lăng, vì sao lại dầm mưa? Vì cái gì lại ngược đãi chính mình như vậy?”

    Sở Lăng quả thực không còn sức lực giãy dụa, nhưng vẫn vừa run rẩy vừa bướng bỉnh nói: “Cùng…cùng anh…không quan hệ.”

    Hoàn 33-36

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây