Tình Mê Pháp Lan Tây – Chương 49-52

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 49

    Ray vội vàng đuổi theo vươn tay chặn ngang người Alex, hạ thấp âm thanh kêu lên:

    “Alex, anh đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Sao lại có thể để Jason cầm vũ khí? Hơn nữa lại còn không mang theo vệ sĩ nào ra ngoài? Anh không sợ cậu ta quay họng súng đem anh làm con mồi, giết chết sau đó trốn thoát sao?”

    Alex nhẹ khiêu mày kiếm, lạnh nhạt nói:

    “Lăng sẽ không làm vậy.”

    Ray vừa tức giận lại bất đắc dĩ, quả thực anh tức đến mức không biết nên làm gì, quay đầu lại liếc nhìn Sở Lăng đang đứng bên cạnh tuấn mã, thấy cậu đang quay đầu sang hướng khác, tựa như không quan tâm tới bọn họ đang nói gì.

    Ray chỉ có thể tiếp tục cố gắng làm Alex thay đổi ý định:

    “Anh làm sao biết cậu ta sẽ không làm như vậy? Dựa vào cái gì để khẳng định? Đúng, tôi biết anh yêu cậu ta đến phát cuồng, nhưng anh cũng không phải không muốn sống đi? Đừng quên cậu ta không hề yêu anh, ngược lại còn rất hận, anh sao có thể đưa vũ khí rồi cùng cậu ta ra ngoài? Alex, tôi có thể không xem Jason là địch nhân, nhưng tôi lo lắng cho sự an nguy của anh, tôi quả thực không có cách nào hoàn toàn tin tưởng cậu ta, anh không nên đem tính mạng mình ra mạo hiểm được không?”

    Alex ngẩng đầu nhìn về phía Sở Lăng, nhìn thấy cậu mặc trang phục đi săn vô cùng anh tuấn, ánh mắt chăm chú nhìn về phương xa lại toát ra loại đau buồn động lòng người, nhất thời làm lòng anh tràn ngập tình cảm yêu thương triều mến, nói:

    “Ray, tôi không sao, anh cũng đừng quá lo lắng.”

    Không chút do dự liền hướng Sở Lăng đi đến, kêu lên:

    “Lăng, chúng ta có thể đi rồi.”

    Sau đó bước lên lưng ngựa trước.

    Ray lo lắng kêu lên:

    “Alex.”

    Sở Lăng do dự không có lập tức leo lên ngựa, cậu đương nhiên hiểu được Ray đang lo lắng điều gì, cũng đoán được Ray muốn ngăn cản chuyện này.

    Alex kéo dây cương:

    “Lăng, sao còn chưa lên?”

    Sở Lăng khẽ thở hắt ra:

    “Alex, tôi nghĩ… tôi không nên đi.”

    Alex ngồi trên lưng ngựa, xoay người cúi thân về phía cậu, khẽ cười nói:

    “Lăng, mau lên đây, không phải em muốn tôi ôm em lên ngựa đi?”

    Sở Lăng ngẩng đầu tức giận trừng mắt liếc Alex một cái, giận dỗi kéo dây cương một con ngựa khác, đặt tay lên yên dặm chân phóng người nhảy lên lưng ngựa.

    Alex không khỏi bật cười, rộng rãi khen ngợi:

    “Lăng, thân thủ của em thật xinh đẹp.”

    Ray trơ mắt nhìn hai người phóng ngựa ra khỏi trang viên, thất vọng thở dài thật mạnh.

    Arthur đi tới nói:

    “Ray…”

    Ray cười khổ khoát tay chặn lại:

    “Cái gì cũng không cần nói, bây giờ trong mắt Alex tất cả đều là Jason, bất luận chúng ta nói cái gì anh ta cũng không nghe thấy.”

    Arthur lo lắng hỏi:

    “Kia…nên làm cái gì bây giờ?”

    Ray bất đắc dĩ nhún vai:

    “Cũng chỉ có thể phó thác cho số phận.”

    Sở Lăng và Alex phóng ngựa rong ruổi trong cánh rừng mênh mông, tiếng cười mạnh mẽ sang sảng của Alex thỉnh thoảng lại vang dội trong rừng, Sở Lăng cũng tạm thời vứt bỏ sầu lo phiền não, đón lấy làn gió mạnh mẽ quất vào mặt cùng Alex thỏa thích phóng ngựa truy đuổi nhau, vượt qua nhau.

    Alex bỗng nhiên ghìm dây cương nói:

    “Lăng, mau nhìn xem.”

    Hai người lúc này đang đứng trên một gò đất cao, phía xa trong rừng rậm có thể nhìn thấy một con suối nhỏ uốn lượn chảy qua, có một con lộc mẹ đang ở bên dòng suối cúi đầu uống nước.

    Alex nhanh chóng quan sát khoảng cách tầm bắn, hơi xa một chút, anh lập tức nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng đi về phía trước:

    “Lăng, thử xem ai trong chúng ta có thể bắn trúng nó.”

    Tính háo thắng của Sở Lăng cũng nhất thời trổi dậy, nhảy xuống ngựa đi đến bên cạnh.

    Hai người bí mật tiến về phía trước, vào trong tầm bắn, Alex tìm một góc độ tốt nửa quỳ xuống, giơ nòng súng lên bắt đầu ngắm, Sở Lăng cũng nâng súng lên ngắm vào lộc mẹ bên dòng suối.

    Ngón tay Alex đã đặt lên cò súng, ngay lúc anh muốn động ngón tay, Sở Lăng bất ngờ từ bên cạnh vọt qua đẩy ngã anh khẽ nói:

    “Không, đừng nổ súng.”

    Thân thể Alex mất thăng bằng, “phanh” một tiếng, sẩy tay bóp cò súng, viên đạn bay thẳng lên không trung làm một đám chim chóc hoảng sợ bay tán loạn.

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 50
    Alex xoay đầu kinh ngạc hỏi:

    “Lăng, em làm cái gì vậy?”

    Sở Lăng đưa một ngón tay chỉ xuống:

    “Anh xem.”

    Alex nhìn xuống phía dưới, lộc mẹ bị chấn kinh từ bờ suối nhanh chóng chạy trốn vào rừng, đồng thời một con nai con từ trong bụi cỏ nhảy ra bám sát phía sau lộc mẹ.

    “Nga…”

    Alex nói:

    “Còn có nai con.”

    Lại quay đầu về hướng Sở Lăng:

    “Lăng, chúng ta đáng ra có hai con mồi, sao em lại muốn ngăn cản tôi?”

    Sở Lăng xách súng săn lên, khẽ cúi đầu, tựa hồ đối với hành động của chính mình vừa nãy có chút xấu hổ, do dự một lúc mới nói:

    “Con nai kia còn nhỏ quá, không đáng làm con mồi.”

    Alex cũng không có bất cứ dấu hiệu nào muốn trách cứ cậu, ngược lại có chút thú vị nhếch mày kiếm:

    “Thế lúc tôi muốn giết lộc mẹ vì sao em cũng không cho?”

    Sở Lăng không dám ngẩng đầu lên nhìn Alex, cắn cắn môi:

    “Nếu giết lộc mẹ, nai con sẽ không còn mẫu thân.”

    Alex nhịn không được bật cười khẽ:

    “Lăng, tôi chính mắt nhìn thấy thân thủ và võ công của em, thời điểm giết người không hề có chút nào mềm lòng. Xem ra em là một sát thủ giỏi, nhưng không phải một thợ săn giỏi.”

    Sở Lăng đối với trêu chọc của Alex vừa quẫn vừa giận, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh:

    “Hai con lộc này cũng không phải địch nhân của tôi.”

    Alex thuận tay đem khẩu súng săn vác lên vai, anh tuấn cười:

    “Như vậy tôi nghĩ tôi chính là người em xem là địch nhân đi? Lăng, em đang cầm súng trong tay, vì sao lại không giết tôi?”

    Sở Lăng giận dỗi lập tức cầm súng lên, tức giận nói:

    “Anh nghĩ tôi không dám?”

    Alex không thèm quan tâm tới miệng súng hướng cậu đi tới, cười nói:

    “Chỉ cần em hạ thủ được, cứ việc nổ súng.”

    “Anh….”

    Sở Lăng nhìn thấy Alex hướng họng súng mình đi tới, kiềm lòng không được thối lui từng bước về phía sau.

    Alex lại từng bước bước thẳng về phía hắn, chăm chú nhìn hắn cười:

    “Lăng, em mềm lòng khi đối mặt với nai con, vì sao đối với tôi em lại luôn nhẫn tâm như vậy?”

    “Anh…”

    Sở Lăng cắn chặt răng liên tục lui về phía sau, tâm tình rối loạn không biết nên nói cái gì mới tốt.

    Alex bỗng nhiên nhìn thoáng qua tảng đá phía sau Sở Lăng không xa có một con gấu ngựa khổng lồ trưởng thành đang ẩn núp, kinh hãi định nổ súng nhưng lúc đó Sở Lăng lại đứng giữa mình và con gấu ngựa, không chút do dự nhào tới cả kinh kêu lên:

    “Lăng, mau tránh ra.”

    Sở Lăng ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, Alex đã đột ngột nhào tới dùng sức đẩy cậu qua một bên, còn chưa kịp giơ súng, con gấu ngựa khổng lồ đã rống lên một tiếng gầm hung tợn đánh về phía Alex.

    Sở Lăng té ngã trên mặt đất, Alex bị con gấu ngựa tấn công, nòng súng săn quá dài, khoảng cách gần như vậy anh không có cách nào nổ súng, thậm chí còn không có thời gian lấy khẩu súng lục trong người ra, chỉ có thể dùng sức nắm chặt hai đầu khẩu súng chặn ngang họng ngăn cản nó hướng mình cắn xuống, đồng thời co hai đầu gối dùng sức đạp lên bụng gấu ngựa, con gấu ngựa khổng lồ há mồm mở ra hai hàm răng bén nhọn, nước dãi nhỏ giọt xuống vạt áo Alex.

    Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt, Sở Lăng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một màn người kia liều chết chống lại con gấu khổng lồ, con gấu trưởng thành kia nặng cũng hơn ngàn kg, không phải ai cũng có thể chống lại, bất luận Alex có mạnh mẽ thế nào, tuyệt đối cũng không thể kiên trì được bao lâu, mắt nhìn thấy khẩu súng săn bắt đầu bị cong vẹo gập khúc.

    “Phanh”một tiếng súng thanh thúy vang lên, phần đầu gấu ngựa nhất thời máu thịt lẫn lộn, ngay sau đó lại một tiếng súng vang lên, một viên đạn chuẩn xác bắn vào miệng gấu ngựa.

    Alex khẽ kêu một tiếng, thi thể gấu ngựa khổng lồ hệt như thái sơn ngã xuống đè lên mình anh, hai tay Alex dùng sức cố đem thi thể gấu nâng lên sau đó lăn một vòng thoát ra ngoài.

    Sở Lăng nửa quỳ, hai tay còn đang nâng khẩu súng săn đang tỏa ra làn khói nhẹ, gương mặt hoàn mỹ tái nhợt tràn ngập sợ hãi.

    Alex giống như chỉ mành treo chuông được cứu sống, giống như bị mất sức quá nhiều mà ngã ngồi trên mặt đất thở dốc.

    Hai người bốn mắt nhìn nhau, Alex cười nói:

    “Lăng, em có sao không?”

    Sở Lăng chậm rãi buông súng xuống, kinh hoảng vẫn chưa bình tỉnh lại:

    “Anh…anh không sao chứ?”

    Alex chăm chú nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, mỉm cười thấp giọng nói:

    “Lăng, em đang lo lắng cho tôi sao?”

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 51
    Mặt Sở Lăng bất giác có chút nóng lên, chuyển ánh mắt đứng dậy, nhất thời không dám tiếp xúc với ánh mắt của Alex. Bàn tay nằm súng vẫn còn khẽ run rẩy, chỉ có cậu biết tình cảnh anh mạo hiểm vừa rồi làm rung động trái tim mình đến thế nào, không phải vì mình, mà là vì Alex, nhìn thấy anh vì bảo vệ mình mà lâm vào tình thế nguy hiểm, trái tim cậu lập tức bị co rút đến mức không thể hô hấp, căn bản không hề suy nghĩ liền giơ súng lên bắn về phía con gấu ngựa, đến bây giờ tim của cậu vẫn còn đập loạn xạ, một lần nữa nhắc nhở—— cậu chỉ sợ quả thực đã yêu Alex, mà vừa nghĩ tới điều này, trái tim cậu lại nảy lên đau đớn.

    Alex đứng lên, phủi tro bụi trên người, mỉm cười nói: “Tôi thực may mắn, lúc em nổ súng không nghĩ tới gấu con đáng thương mà do dự .”

    Sở Lăng khẽ hít sâu một hơi, áp chế luồng suy nghĩ đang dâng trào như sóng nước, cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tỉnh, có chút xấu hổ hừ một tiếng:

    “Anh so sánh với con gấu này cũng không biết ai đáng chết hơn.”

    Alex cười cười:

    “Vậy vì cái gì em lại chọn cứu tôi?”

    Sở Lăng ngừng một chút mới trả lời:

    “Là anh cứu tôi trước, tôi bất quá chỉ là đáp lại mà thôi.”

    Alex đưa tay kéo hắn qua dùng sức ôm chặt một chút, khẽ thởi dài:

    “Lăng, cám ơn trời đất em không có việc gì.”

    Một tay nâng súng lên, một tay vẫn choàng qua vai cậu sánh bước đi về phía hai con ngựa, cười nói:

    “Bất quá thu hoạch hôm nay quả thực không nhỏ, buổi tối chúng ta có thể ăn chân gấu ăn mừng một chút.”

    Sở Lăng cũng không có ý muốn giãy ra, chỉ im lặng mặc Alex choàng vai mình đi về hướng hai con ngựa đang ăn cỏ.

    Hai người tự mình leo lên lưng ngựa, Alex liếc mắt về phía thi thể con gấu ngựa khổng lồ:

    “Con gấu này quá lớn, hai chúng ta chỉ sợ khó kéo nó về được, để tôi gọi người tới.”

    Vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.

    Nói chuyện điện thoại xong, Alex ngoảnh đầu nói:

    “Lăng, có muốn đi dạo thêm một lúc nữa không?”

    Sở Lăng do dự một lúc, thấp giọng nói:

    “Không.”

    Alex cười nói:

    “Cũng tốt, chúng ta cũng mệt rồi, hôm khác lại đi tiếp.”

    Giật dây cương, phóng ngựa đi trước, Sở Lăng vẫn im lặng theo sau Alex, gió lạnh táp vào mặt nhưng vẫn không làm cho mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu hắn biến mất.

    Alex nhìn Gore và Ray vô cùng thích thú ngồi nói chuyện và cười đùa với Sở Lăng, dường như nếu không cạy được miệng cậu thì không chịu từ bỏ hi vọng, Sở Lăng vẫn như trước thờ ơ chống đỡ, tao nhã uống chén trà nóng, ánh mắt khẽ rủ xuống từ đầu đến cuối không hề liếc mắt tới hai người ngồi đối diện một cái, đối với tiếng huyên náo của họ cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.

    Alex rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói:

    “Gore, bệnh của Lăng cũng đã khỏi hẳn, ông ở đây cũng không có tác dụng gì, ngày mai có phải cũng nên rời khỏi đây? Dù sao đóng cửa phòng khám quá lâu cũng không tốt lắm đi?”

    Gore chậm rãi thổi chén trà, nói:

    “Alex, cậu nói như vậy thật là làm cho ta đau lòng, tôi còn không phải vì lo lắng cho sức khỏe của Jason mới tự nguyện lưu lại chăm sóc cho cậu ta sao? Bên người luôn có một bác sĩ kinh nghiệm phong phú có gì không tốt? Cậu thấy đúng không, Jason?”

    Alex nhíu nhẹ chân mày, lộ vẻ không hờn giận nói:

    “Lăng có tôi chăm sóc rồi, không cần ông quan tâm nhiều.”

    Gore nhấn mạnh lắc đầu nói:

    “Chặc, cậu còn nói, không biết hôm trước là ai chăm sóc Jason ngã bệnh? Tôi mới lo lắng để ngươi chăm sóc cậu ấy a?”

    Sắc mặt Alex trầm xuống:

    “Được rồi, ngày mai tôi sai người đưa ông về.”

    Gore tặc tặc cười:

    “Muốn đuổi tôi đi nhanh như vậy? Cậu không sợ làm mất lòng tôi sao? Trừ phi cậu dám đảm bảo sau này cả đời Jason cũng không sinh bệnh.”

    Alex không khỏi “hừ” nhẹ một tiếng, không có lập tức trả lời, vấn đề này, ai có thể đảm bảo cơ chứ?

    Sở Lăng không nói lời nào đặt chén trà xuống, đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

    Gore kêu lên:

    “Jason, chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà, sao đã đi nhanh như vậy?”

    Alex cũng đứng dậy nói:

    “Hai người cứ từ từ trò chuyện đi.”

    Xoay người cũng muốn rời khỏi.

    Ray kêu lên:

    “Alex, anh đi đâu?”

    Alex không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi phòng ăn:

    “Lăng hôm nay có chút mệt mỏi, các người không được lên quấy rầy em ấy.”

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 52
    Gore nhún vai:

    “Không ngờ Alex lại có thể chăm sóc người khác như vậy.”

    Ray thở dài:

    “Bất quá người đáng thương là tôi a, Alex hiện tại cái gì cũng không quan tâm tới, đem tất cả công việc kinh doanh ném cho tôi, anh ta chỉ một lòng theo đuổi lấy lòng Jason, mà tôi thì phải tăng ca làm đến mệt chết, này còn thiên lý sao?”

    Gore liếc mắt nhìn gã, nói:

    “Các cậu làm việc có bao giờ nói tới thiên lý, giờ còn lý sự gì?”

    Ray lập tức phản đối:

    “Chúng ta bất quá chỉ kinh doanh súng đạn mà thôi, không như các tổ chức khác hoạt động khủng bố, làm gì có chuyện không nói thiên lý?”

    Gore khinh thường nói:

    “Đừng quên hơn một nửa số vũ khí các tổ chức khủng bố trên thế giới đang sử dụng là do các cậu cung cấp, còn có rất nhiều cuộc chiến tranh liên tiếp ở các quốc gia phải dựa vào vũ khí các cậu cung cấp để chiến đấu thậm chí sát hại hàng loạt, cái này so với tự tay giết người có gì khác nhau? Cậu cho rằng tay cậu sạch sẽ lắm à?”

    Ray nhún vai:

    “Được rồi, dù sao chúng ta căn bản cũng không dự tính sẽ được lên thiên đường, bất quá cho dù phải xuống địa ngục, người đầu tiên phải là Alex đi?”

    Gore đặt chén trà xuống:

    “Jason luôn lạnh như băng, Alex thế nào cũng bị làm cho đau đầu, tôi xem ra cậu ta so với mấy đối thủ cạnh tranh hoặc khách hàng đàm phán còn khó đối phó hơn nhiều.”

    “Còn gì nữa? Bây giờ Alex suốt ngày cứ quấn lấy Jason, quả thực sắp vì cậu ta mà phát cuồng rồi, hợp đồng trị giá mấy triệu đô la đặt trước mặt, anh ta cũng không liếc mắt tới một cái đã quăng sang bảo tôi tự mình giải quyết, cho dù tôi có đem số tiền này chuyển vào tài khoản riêng của mình có lẽ Alex cũng không thèm quan tâm.”

    Gore cười:

    “Xem ra tình yêu thực sự có thể làm giảm chỉ số IQ của con người, ít nhất Alex hiện tại chính là như vậy.”

    “Hôm qua tôi đem vài đơn đặt hàng của mấy nước Bắc Phi tới cho anh ta xem, hỏi xem ghi hàng hóa nào vào hóa đơn, anh ta liền thuận miệng nói

    “Ô cũng tốt lắm”.”

    Gore vừa kinh ngạc vừa buồn cười:

    “Cái gì? Ô che cũng có thể tung ra bán được a ha ha? Người ở nơi đó 80% cả đời không thấy được một trận mưa rồi.”

    Ray cười:

    “Tôi cũng hỏi anh ta như vậy, anh ta lại còn nói “che nắng a” khiến tôi á khẩu không nói được gì.”

    Gore không khỏi cười ha ha:

    “Tôi cũng bó tay.”

    “Tôi càng bội phục Jason hơn, đã khiến anh ta trở nên chết mê chết mệt như vậy.”

    Gore cười:

    “Cũng đúng a.”

    Alex mở cửa phòng ngủ bước vào:

    “Lăng.”

    Sở Lăng vẫn theo thói quen đứng ở cửa sổ say mê nhìn hoàng hôn buông xuống.

    Alex đi tới phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cậu:

    “Lăng, em lại ngẩn người.”

    Sở Lăng im lặng để mặc Alex kéo mình vào ngực, ngoài mặt vẫn duy trì bộ dáng thờ ơ lạnh lùng như trước, nhưng chỉ có bản thân cậu biết được mỗi khi dựa vào lồng ngực ấm áp vững chắc của anh trái tim hắn đập nhanh thế nào, cần phải tiêu tốn bao nhiêu sức lực mới có thể khống chế hô hấp không hỗn loạn, cố gắng che dấu hồi hộp không để anh phát hiện, cậu cảm thấy mệt mỏi quá, thì ra yêu một người mà không thể nói ra, cũng không thể biểu hiện ra cảm xúc quả thực vô cùng khổ sở, cậu không biết chính mình còn có thể duy trì được bao lâu, cảm giác của Alex rất nhạy bén, mình còn có thể dấu anh đến bao giờ đây?

    Alex từ phía sau ôm chặt người Sở Lăng, nghiêng đầu hôn nhẹ lên phía sau vành tai, thấp giọng nói:

    “Lăng, em vẫn muốn tiếp tục chống cự tôi sao? Tôi có thể cảm nhận được thật ra em không chán ghét tôi như vậy, vì sao còn không chịu tiến thêm một bước tiếp nhận tôi? Lăng, tôi quả thực không thể chịu đựng được nữa, em không thể thương cảm tôi như đối với nai con sao? Tôi yêu em đến sắp phát cuồng, em lại luôn nhẫn tâm như vậy không hề để ý tới tôi, em không biết là em rất tàn nhẫn với tôi sao?”

    Sở Lăng chắn chặt răng, chống lại rung động do tình cảm dịu dàng thắm thiết của Alex tác động tới, liên tục cảnh cáo chính mình phải chống lại tình yêu trong lòng, tuyệt đối không được biểu lộ ra, càng không thể vì nhất thời xúc động mà xoay người lại ôm lấy anh——tuy rằng cậu thực sự muốn làm như vậy, rất muốn bỏ mặc tất cả mà nhào vào lòng anh, nhưng mà…cậu không thể…bất luận thế nào cậu cũng không thể làm như vậy…

    Sâu trong nội tâm Sở Lăng vô cùng khao khát có thể xoay người lại ôm lấy Alex, nhưng lý trí lại nhắc nhở trách cứ cậu một lần nữa, cậu âm thầm nắm chặt tay, hai luồng suy nghĩ đấu tranh kịch liệt với nhau khiến cậu vô cùng mâu thuẫn khó chịu.

    Ngay khi tâm trí Sở Lăng ngày càng rối loạn, Alex đã thay cậu làm mình bình tĩnh lại, anh nắm lấy vai xoay người cậu lại, vội vã cúi đầu hôn lên môi cậu, nụ hôn sâu nồng nàn vô cùng cuồng nhiệt.

    Hoàn chương 49-52.

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây