Tình Mê Pháp Lan Tây – Chương 93-96

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 93

    Ray nhìn Alex đang mang bộ mặt vô cùng yêu thương chăm chú nhìn báu vật quý giá trong tay mình, không khỏi bĩu môi, đứng dậy đi về phía Arthur canh giác cách đó không xa, âm thầm than thở:

    “Bộ dáng này đâu có giống sắp chia tay? Đến Mỹ rồi cũng không biết sẽ thế nào, dù sao mình cũng chẳng tin anh ta sẽ bỏ được Jason.”

    Arthur nhìn thấy Ray đi tới, nói:

    “Ray, cách đây không xa về phía tây có một miệng núi lửa, địa hình ở đó tương đối cao, thích hợp phóng đạn tín hiệu, Victor đang canh giữ ở đó.”

    Ray trầm ngâm một chút: “Viện binh của chúng ta chắc sẽ tới nhanh thôi.”

    Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn, hai người đồng loạt ngẩng đầu, giữa không trung là một viên đạn tín hiệu nổ mạnh thành một chùm hoa đỏ rực như mưa rơi rớt xuống.

    Ray vội vàng lôi kéo Arthur nói:

    “Mau chạy ra xem một chút.”

    Hai người cùng chạy tới dãy núi gần đó, đồng thời lại nhìn thấy thêm một viên đạn tín hiệu bay lên không trung.

    Hai người chạy một hơi tới miệng núi lửa, Victor đang phóng ra viên đạn tín hiệu thứ ba, Ray dõi mắt nhìn về phía xa, quả nhiên có hai chiếc phi cơ bảo vệ cỡ trung đang bay dọc theo hướng bờ biển.

    Ray không khỏi cau mày, lẩm bẩm nói:

    “Tên Jeffrey ngu ngốc này, sao không phái máy bay có thể hạ cánh trên mặt nước tới? Nơi này toàn là núi, loại phi cơ này sao đáp xuống được? Thật là, tôi ghét nhất là leo thang dây.”

    Sở Lăng đang cuộn tròn trong lòng Alex hơi cục cựa, chậm rãi mở mắt, im lặng một chốc lát, tựa hồ đột ngột tỉnh táo phát hiện mình vẫn còn dựa vào lồng ngực Alex, vội vàng cử động ngồi dậy, nghe thấy giọng nói của Alex:

    “Lăng, em tỉnh, nghĩ được một lúc thấy khỏe hơn không?”

    Sở Lăng phát hiện trên người mình còn có áo khoát của Alex, ngẩng đầu nhìn lên, Alex đang dựa lưng vào thân cây mỉm cười nhìn cậu.

    Sở Lăng nhớ lại chính mình nằm trong lòng anh ngủ suốt đêm, trên mặt có chút nóng lên, đứng lên cầm lấy áo khoát tây trang đưa cho Alex.

    Alex đứng dậy cầm lấy áo mặc vào, Ray vội vã bước tới:

    “Alex, máy bay của chúng ta tới rồi, đi nhanh lên.”

    Alex đưa tay về phía Sở Lăng:

    “Lăng, chúng ta đi thôi.”

    Sở Lăng cắn nhẹ môi mỏng, cảm thấy không nên thân mật với Alex như vậy, như nhìn thấy anh đưa tay, vẫn không tự chủ được đưa tay qua cho anh tùy ý nắm lấy.

    Alex nắm tay Sở Lăng đi phía sau Ray hướng về phía bìa rừng.

    Cách đó không xa, có hai chiếc phi cơ chiến đấu đang lượn vòng trên không trung.

    Sở Lăng từ cửa sổ bên hông máy bay nhìn ra, có thể nhìn thấy chiếc phi cơ hộ tống đang bay phía sau, trước đây khi Alex ra ngoài hay xuất ngoại bằng máy bay tư nhân, luôn có đoàn vệ sĩ theo sau bảo vệ rất chặt chẽ,tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống sơ suất như hôm qua, với thân phận của anh, quả thực không nên liều lĩnh như vậy, mà tất cả những chuyện này đều là vì cậu….

    Sở Lăng nghĩ tới chỉ vì mình mà thiếu chút nữa Alex gặp nạn, trong ngực liền cảm thấy khó chịu rất không thoải mái, chỉ có thể tự an ủi mình:

    ‘Dù sau cũng sẽ không gặp lại, sau này sẽ không còn chuyện như vậy nữa, Ray nhất định sẽ bảo vệ anh rất tốt.’

    Alex ngồi bên cạnh Sở Lăng, một bên nghe Ray báo cáo kết quả điều tra những người đánh lén hôm qua, một bên chăm chú nhìn vẻ mặt có chút lo lắng, rốt cuộc nhịn không được hỏi:

    “Lăng, em đang nghĩ gì vậy?”

    Sở Lăng ngừng lại một chút, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

    “Không có gì.”

    Alex nói:

    “Chúng ta tới trang viên Boston nghĩ ngơi trước một chút, sau đó tôi sẽ đưa em đi tiếp sang New York được không?”

    Sở Lăng im lặng một chút, hơi hơi gật đầu.

    Alex nhìn thấy vẻ lạnh lùng của cậu, chỉ có thể âm thầm thở dài.

    Phi cơ đáp xuống một sân bay tư nhân ngoài ngoại ô, đoàn người ngồi lên xe của phân nhánh trở về trang viên.

    Dọc theo đường đi, Sở Lăng vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất định không chịu tiếp xúc với ánh mắt của Alex, thấy thời gian sắp chia tay ngày càng gần, tâm của cậu ngày càng rối loạn.

    Cậu rõ ràng sắp có được sự tự do, vì sao trong lòng không hề cảm thấy vui vẻ? Cậu không biết mình yêu Alex nhiều cỡ nào, nhưng cậu biết bọn họ sẽ không có kết quả gì, chuyện chia tay chỉ là sớm hay muộn, nếu đây là quyết định cậu mong muốn, vì sao khi nghĩ tới sau này sẽ không bao giờ được nhìn thấy đôi lam mâu luôn nhìn cậu say đắm, trái tim liền đau đớn đến mức không thể thở nỗi? Cậu rõ ràng đã biết trước kết quả, vì sao lại vẫn cảm thấy buồn thế này? Lại còn vô cùng khổ sở? Cậu biết mình đã giao trái tim cho anh, cũng sớm chuẩn trở thành một người vô tình, nhưng vì sao khi nghĩ tới suốt quảng thời gian còn lại sẽ không còn anh bên cạnh, lại cảm thấy lập tức chết đi còn tốt hơn phải sống một cuộc sống đau khổ như vậy….

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 94
    Sở Lăng âm thầm hít một hơi thật sâu, trời ạ, phải mau chóng rời khỏi Alex, mau chóng kết thúc tình yêu và hận thù, nhưng mà…. làm sao mọi chuyện liền chấm dứt dễ dàng như vậy? Cậu và Alex đã đi tới bước này, bị mối nghiệt duyên trói chặt với nhau làm sao có thể dễ dàng cắt đứt, làm sao có thể đoạn tuyệt được đây?

    Sở Lăng khẽ khép mắt lại, tiếp tục cảnh cáo chính mình, không thể cũng phải cố mà bỏ xuống, chờ tất quả mọi việc trôi qua, thời gian sẽ xóa nhòa hết tất cả, tình yêu và cả đau đớn, bọn họ nên bắt đầu một cuộc sống mới, có lẽ….có lẽ rất nhanh sẽ quên đi đối phương….

    Sở Lăng kiềm không được cười khổ một chút, âm thầm tự châm biếm chính mình đang tự lừa gạt bản thân, cậu đã sớm biết rõ suốt đời này sẽ không quên được người nam nhân này, vẫn cứ cố mơ tưởng tự lừa gạt, quả thực rất buồn cười.

    “Lăng…”

    Bàn tay Alex áp lên bàn tay cậu đang để trên đùi, lúc này mới bất giác phát hiện hai bàn tay mình đã bị siết chặt từ lúc nào, cậu nhẹ nhàng thở ra thả lỏng người, lại thủy chung không dám ngẩng đầu nhìn Alex.

    Đoàn xe nối đuôi nhau chạy vào một trang viên lớn ở ngoại ô.

    Xe dừng lại, có người tiến tới mở cửa xe, Alex và Sở Lăng bước xuống xe.

    Alex đi trước hai bước, thấy Sở Lăng vẫn đứng bên cạnh xe không hề động đậy, liền quay lại nắm tay cậu kéo đi, ngay lúc Alex vừa quay đầu lại bất ngờ một tiếng “póc” nhỏ vang lên, một viên đạn bay sượt qua vành tai trái Alex, ghim trên thân xe.

    Sở Lăng nhất thời kinh hãi kêu lên:

    “Alex….”

    Ray lập tức phóng qua nhào lên người Alex, Alex cũng nhanh chóng ôm Sở Lăng thụp xuống, đồng thời tiếng súng của đám vệ sĩ xung quanh đồng loạt vang lên dữ dội.

    Ray che chắn cho Alex, Alex lôi kéo Sở Lăng, ba người nhanh chóng vọt tới bên kia xe ẩn nấp, Alex và Ray cùng rút súng ra.

    Ngày hôm qua vừa tiến hành tâp kích vì tranh đoạt lợi ích bang phái, hôm nay lại tiếp tục chơi trò đánh lén? Tuy nói bọn họ đã quen với cuộc sống nguy hiểm suốt ngày phải đối mặt với mưa bom bão đạn, nhưng ngày nào cũng như vậy cũng hơi kích động đi?

    Ba người tựa vào cửa xe, ngã ngồi trên mặt đất, nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt ẩn chứa sợ hãi, vừa nãy nếu không phải Alex đột ngột xoay người lại kéo Sở Lăng, viên đạn kia đã sớm lấy đi tính mạng anh.

    Ray nhớ lại mà khiếp sợ, ánh mắt Alex vẫn bình tĩnh lãnh khốc, trong mắt Sở Lăng thì tràn ngập hốt hoảng và lo lắng, thấp giọng hỏi:

    “Anh…anh không sao chứ?”

    Alex siết nhẹ tay hắn, mỉm cười trấn an:

    “Đừng lo, tôi không sao.”

    Mặc dù đang nằm giữa vòng vây nguy hiểm, Ray vẫn nhịn không được liếc mắt chán ghét nhìn hai người một cái, ngoài miệng rõ ràng cứ nói muốn chia tay, nhưng hành động luôn toát ra tình cảm nồng nàn, khiến cho người ta….quả thực là tức tối đến mức muốn hộc máu.

    Ray bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, kêu lên:

    “Alex, chúng ta phải nhanh chóng chạy vào trong.”

    Alex và Sở Lăng cũng đồng thời nhìn thấy bốn phía tường bao quanh đã bắt đầu xuất hiện đội tập kích trang bị đầy đủ, trời ạ, lần này không phải bang phái nào đánh lén, tất cả đều mặc trang phục của bộ đội đặc chủng.

    Sắc mặc Sở Lăng đột nhiên trắng bệch, trong đầu rối loạn vô cùng, chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: thì ra….thì ra lại là mình đem tới phiền phức cho Alex, thì ra chính mình một lần nữa suýt hại chết Alex…..

    Trong lòng Sở Lăng bị chấn động mạnh mẽ, mơ màng bị Alex kéo đi, cùng với Ray, ba người lao đi trong làn mưa đạn cùng nhau vọt vào bên trong, hướng nhà chính chạy như điên, dọc theo đường đi bên tai nghe thấy tiếng súng ầm ĩ không ngừng, trang viên vốn đang gọn gàng sạch sẽ trong chốc lát đã biến thành chiến trường đẫm máu, hai bên đều đã bị thương tích, bên Alex bị lâm vào tình thế không thuận lợi, thương vong vô cùng thê thảm.

    Ba người rốt cuộc cũng chạy vào tới đại sảnh, Arthur và người quản lý phân nhánh Jeffrey cũng dẫn theo đám thuộc hạ rút về phía nhà chính, Ray và Jeffrey lập tức bố trí phòng vệ tác chiến.

    Sở Lăng đột nhiên hét lớn:

    “Alex!”

    Ray hốt hoảng quay đầu lại, Sở Lăng đỡ Alex từ từ ngồi xuống đất, Ray vội vàng chạy tới:

    “Alex, anh làm sao vậy?”

    Alex tựa vào ngực Sở Lăng, cười khổ một chút, cố gắng siết chặt lớp áo tây trang, máu từ vết thương trên ngực không ngừng chảy máu nhiểm đỏ lớp áo sơ mi bên trong.

    Ray nữa quỳ xuống sợ hãi kêu lên:

    “Không! Alex….”

    Tiếng súng kịch liệt đột nhiên ngưng lại, Jeffrey đang canh giữ bên ngoài hét lớn:

    “Bọn họ ngừng bắn.”

    Sau đó lập tức nghe thấy có người dùng microphone kêu gọi đầu hàng, yêu cầu người bên trong lập tức hạ vũ khí giao con tin, nếu không mười phút sau sẽ lập tức phát động tổng tấn công.

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 95
    Jeffrey căn dặn thuộc hạ cẩn thận quan sát động tĩnh đối phương, xoay người bước nhanh tới nói: “Ray, Boss Savannah sao rồi?”

    Ray nhíu chặt mày nói:

    “Hình như bị thương không nhẹ.”

    Jeffrey nhìn Sở Lăng đang ngã ngồi trên mặt đất bối rối dùng tay ngăn không cho máu từ vết thương típ tục ào ạt chảy ra, nói:

    “Ray, chúng ta có giữ con tin sao?”

    Ray không trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ lo lắng nói: “Jeffrey, phải mau nghĩ ra biện pháp đưa Alex đi bệnh viện.”

    Alex thở hổn hển nói:

    “Ray, tình huống bên ngoài thế nào?”

    Ray rốt cuộc nhịn không được quắc mắt lên tức giận quát:

    “Còn thế nào? Đối phương tuyên bố mười phút sau sẽ tấn công, chúng ta lại không đủ người và vũ khí, căn bản chỉ có thể ngồi đây chờ chết.”

    Alex khẽ thở dài:

    “Tôi…tôi không nghĩ tới sẽ như vậy….”

    Ray lớn tiếng nói:

    “Không nghĩ tới? Làm sao anh có thể không nghĩ tới? Alex, anh giam giữ một sĩ quan Mỹ, thậm chí ở Paris còn trắng trợn vận dụng lực lượng chính phủ đuổi bắt cậu ta, quân đội Mỹ sao không thể biết tới tin tức này? Anh ở Pháp còn không nói, thân phận và nhiệm vụ của Jason đều là cơ mật, bất luận thế nào bọn họ sẽ không rầm rộ phái binh sang hải ngoại, nhưng hiện tại anh tại nhào tới cửa nhà người ta, này không phải muốn chết thì là gì? Thực tế chúng ta có các mối quan hệ trong kinh doanh với họ, ngay cả quân đội cũng không thực sự muốn chống lại anh, nhưng anh ở Paris hung hăng gây náo loạn như vậy, khiến cho toàn bộ thế giới này biết anh đang truy đuổi một người tên Jason Claire, sĩ quan Mỹ, anh xem bọn họ làm sao bỏ qua được? Thậm chí vì muốn giữ sĩ diện, cũng không thể để anh tiếp tục giam giữ Jason a ?”

    Mỗi câu nói của Ray như một vết dao cứa vào tim Sở Lăng, hắn chỉ có thể kinh ngạc nhìn Alex đang nằm trong lòng mình, sắc mặt anh đã bắt đầu tái nhợt vì mất máu quá nhiều.

    Jeffrey và những người khác đều sững sờ nhìn tình cảnh trước mắt này, người đang ôm thủ lĩnh tối cao của họ chính là người nam tử trẻ tuổi Jason mà Boss yêu say đắm.

    Alex đau lòng nhìn Sở Lăng đang tự trách mình, ánh mắt vô cùng thống khổ, cố gắng chống đỡ nói:

    “Ray….không được nói nữa…”

    Ray nâng tay quẹt gương mặt mệt mỏi:

    “Jason, thực xin lỗi, tôi không phải trách cậu, chuyện này cũng không phải lỗi của cậu.”

    Sở Lăng ngẩng đầu nói:

    “Ray, mau gọi cho bệnh viện. Tôi sẽ ra ngoài, bọn họ tìm thấy tôi sẽ không tiếp tục tấn công nữa, mọi người cũng có thể nhanh chóng đưa Alex đến bệnh viện.”

    Trong lòng Ray hiểu rõ trước mắt chỉ còn biện pháp này, im lặng quỳ xuống đỡ lấy Alex đang nằm trong lòng Sở Lăng.

    Sở Lăng đang muốn đứng dậy, Alex cầm lấy tay cậu, đau đớn thở dốc:

    “Lăng…”

    Sở Lăng cúi đầu bắt gặp ánh mắt dây dưa không muốn rời xa của Alex, miễn cưỡng gượng cười:

    “Trước sau gì chúng ta cũng phải nói lời tạm biệt.”

    Alex nhìn cậu, cười khổ:

    “Chỉ sợ không phải tạm biệt mà là vĩnh biệt…. Lăng…. chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa… phải không?”

    Sở Lăng chỉ im lặng không nói gì.

    Alex thở hổn hển nói:

    “Lăng….em trở về… sẽ không có chuyện gì chứ?”

    Sở Lăng ngập ngừng một chút, nói:

    “Cùng lắm quân đội sẽ cưỡng chế tôi từ chức thôi, sẽ không đưa ra tòa án quân sự, anh không cần lo lắng.”

    Kỳ thực trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, trải qua tất cả những việc này, Sở Lăng có lẽ không thể tiếp tục giữ chức vụ trong đội thủy quân lục chiến.

    Alex cắn răng cố gắng chống chọi lại cơn đau, thở dài nói:

    “Lăng….thực xin lỗi…. là tôi đã hủy đi sự nghiệp của em….”

    Sở Lăng chăm chú nhìn Alex thật lâu, thấp giọng nói:

    “Anh….nhớ tự chăm sóc bản thân mình.”

    Sau đó buông tay Alex ra đứng dậy.

    Alex cố vùng vẫy thở dốc nói:

    “Lăng….cám ơn em….”

    Sở Lăng xoay người định rời khỏi, nghe thấy Alex nói kinh ngạc quay đầu lại, Alex thở hổn hển không ngừng, dùng âm thanh vô cùng mỏng manh nói ra một câu tiếng trung:

    “Cám ơn em đã yêu tôi….”

    Sở Lăng vô cùng khiếp sợ nhìn Alex…. anh biết? Anh đã biết được? Thì ra anh đã biết được tình cảm của mình thế nhưng vẫn quyết định cho mình tự do? Anh….anh vì sao phải làm như vậy?

    Alex thở hổn hển khó chịu ho nhẹ, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn cậu không rời.

    Sở Lăng khẽ hít sâu, dứt khoát xoay người bước nhanh ra cửa đại sảnh, đám vệ sĩ canh giữ ở cửa im lặng thối lui ra sau, Sở Lăng đưa hai tay chậm rãi mở cánh cửa đang khép chặt.

    Đại môn vừa mở ra, lập tức có vô số họng súng chỉa thẳng vào Sở Lăng.

    Tất cả mọi người trong đại sảnh chăm chú nhìn Sở Lăng đứng trước hàng loạt họng súng bước tới trước, âm thanh bình tĩnh của cậu vang lên:

    “Tôi là Jason Claire.”

    Alex trơ mắt nhìn người mình yêu nhất cuộc sống này rời khỏi mình, vết thương trong lòng so với vết thương đang không ngừng trào máu càng đau đớn hơn, rốt cuộc không thể chống đỡ nỗi ngất xỉu trong lòng Ray.

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 96
    “Jason, kỳ thật cậu không cần thiết phải từ chức, chờ tôi một thời gian, tôi sẽ giúp cậu giải thích rõ ràng với cấp trên.”

    “Tướng quân, cám ơn, bất quá không cần như vậy, tôi đã quyết định rời khỏi quân đội.”

    “Jason, nếu cậu cần thời gian nghĩ ngơi, tôi có thể cho cậu nghĩ phép dài hạn, nhưng cậu đâu cần nhất thiết phải từ chức?”

    “Tướng quân, cám ơn ý tốt của ông, nhưng quả thực không cần thiết, tôi nghĩ… mình thực sự muốn thoát khỏi cuộc sống này, tôi cảm thấy mình không thích hợp với công việc này, tôi thật sự cảm giác mệt mỏi quá.”

    “Này… Jason, cậu có tính toán gì cho sau này chưa?”

    “Tạm thời vẫn chưa có, nhưng tôi định trở về Đài Loan một chuyến.”

    “Ai, được rồi, cậu nhóc, hy vọng sau này chúng ta còn cơ hội gặp lại nhau.”

    “Gặp lại sau, tướng quân.”

    “Gặp lại sau, Jason.”

    Sở Lăng, Andy và đám Kay cùng nhau vào bar uống rượu.

    Dưới áp lực từ cấp trên và sự kiên trì của Sở Lăng, tướng quân rốt cuộc cũng phải chấp nhận đơn từ chức của cậu, hôm nay Sở Lăng đã chính thức rời khỏi đội hải quân lục chiến, đám người Andy cảm thấy rất bất bình, nhưng không có biện pháp nào, lúc này cùng nhau ngồi uống rượu nhưng cũng rầu rĩ không vui.

    Trong lòng Sở Lăng vô cùng buồn bực, không ngừng rót rượu uống, trong đầu không ngừng nhớ tới khoảnh khắc chia tay với Alex, nhớ tới vết thương không ngừng rĩ máu, nhớ tới đôi lam mâu tràn ngập tuyệt vọng….

    Sở Lăng cầm ly rượu ngơ ngẩn đến xuất thần——đã hai ngày rồi, Alex….Alex chắc hẵn đã thoát khỏi nguy hiểm? Thân thể anh rất khỏe mạnh, hơn nữa tài chính của Hắc Diễm rất to lớn, nhất định Ray sẽ sắp xếp bệnh viện và bác sĩ tốt nhất, anh chắc chắn sẽ không có việc gì…. nhất định sẽ bình an qua khỏi…. Nhưng mà, cậu quả thực rất muốn biết tình hình của Alex…. muốn biết anh có phải thực sự bình an hay không, tuyệt đối không hề có ý tứ gì khác…. tuyệt đối không phải đang nhớ anh….cũng không còn yêu anh nữa….. không đúng, không đúng…..

    Tony cướp lấy ly rượu hắn lại đưa lên môi, nói:

    “Jason, cậu không nên uống nữa.”

    Sở Lăng cười khổ một chút:

    “Dù sao bắt đầu từ ngày mai, tôi cũng không cần phải dậy sớm, không cần tham gia huấn luyện, uống nhiều một chút có sao đâu…”

    Kay nói:

    “Jason, đừng uống nữa, cậu như thế sao lái xe về nhà được?”

    Sở Lăng có chút ngà ngà say, mơ màng nói:

    “Đừng lo…. không sao hết….”

    Andy nhíu nhíu mày, nói:

    “Quên đi, để tôi lái xe đưa cậu ta về!?”

    Harry cũng lên tiếng:

    “Thế cũng tốt, để cậu ta lái xe trong tình trạng này càng làm mọi người lo lắng. Ai, tất cả mọi chuyện đều do tên Alex chết tiệt kia, tất cả tiền đồ tốt đẹp của Jason đều bị phá nát hết.”

    Andy đỡ Sở Lăng dậy, nói tiếp:

    “Bây giờ tôi đưa cậu ta về, mọi người cũng nên về sớm một chút đi.”

    Nhóm người lười biếng hướng Andy khoát tay: “Được rồi, mau đưa Jason về đi.”

    “Trên đường cẩn thận.”

    Andy vừa lái xe, vừa quay đầu lại nhìn Sở Lăng mệt mỏi tựa lưng nhắm mắt lại, lắc đầu than nhỏ.

    New York về đêm vẫn vô cùng ồn ào náo nhiệt, Andy vững vàng lái xe lướt qua những con phố tấp nập, đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài tiếc nuối của Sở Lăng:

    “Alex….”

    Andy bất ngờ thắng gấp, quay đầu nhìn về phía Sở Lăng.

    Sở Lăng đã ngà say hết sáu bảy phần, xe bất ngờ phanh lại khiến cậu hơi chúi người về trước, nhưng có thắt an toàn giữ lại, kéo cậu giật trở về trên ghế, hơi giãy dụa một tý, cũng không mở mắt ra.

    Andy nhìn Sở Lăng chằm chằm, gương mặt điển trai trong nhất thời không có biểu hiện nào, nhưng trong đôi mắt xanh đã bắt đầu lóe lên tia lửa giận.

    Một lúc lâu sau, Andy vẫn không nói tiếng nào, quay lại khởi động xe.

    Rốt cuộc cũng tới ngôi nhà của Sở Lăng ở Manhattan, do cha dượng để lại cho cậu.

    Andy ngừng xe, mở cửa xe nói:

    “Jason, về tới nhà rồi.”

    Sở Lăng mơ hồ “ân” một tiếng, nhưng không hề động đậy gì.

    Andy đành phải giúp cậu cởi dây an toàn, đỡ cậu xuống xe, dùng chân đá cửa xe lại, nửa nâng nữa kéo cậu đi vào sân nhà, bước lên cầu thang, móc chìa khóa trong túi Sở Lăng, mở cửa đưa cậu vào trong.

    Hoàn chương 93-96.

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây