Tinh tế kết hôn chỉ nam – Chương 7-8

    Thuộc truyện: Tinh tế kết hôn chỉ nam

    Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam [7] [Tin Tức Tố] Đó là mùi tin tức tố omega rất nồng.

    ****

    Trong đại sảnh tràn ngập đủ mùi hương nước hoa, Lạc Phi đứng một lúc liền mất kiên nhẫn: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

    Bên ngoài cũng có không ít người, hai người đi tới sâu trong hoa viên mới tìm được một chỗ nghỉ không người.

    Đang định tiếp tục nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng vang kỳ quái, tựa hồ là thứ gì đó bị đập nát.

    Thính giác của Lạc Phi vốn rất nhạy bén, liền nhíu nhíu mày đứng dậy: “Đi xem thử xem.”

    Ai Mễ Nhĩ lập tức bắt kịp, hai người dọc theo đường mòn hoa viên đi thẳng tới trước, diện tích hoa viên rất lớn, còn có không ít lối rẽ, người không quen thuộc nơi này sẽ rất dễ đi lạc. Thế nhưng khả năng định hướng của Lạc Phi rất tốt, không chỉ không bị lạc ngược lại còn chuẩn xác tìm được lối ra, đi tới nơi phát ra âm thanh.

    — đó là một tòa biệt thự nhỏ ba tầng, cửa phòng đóng kín.

    Lạc Phi vừa đi tới cửa liền ngửi thấy mùi tin tức tố omega nồng đậm.

    Hương vị ngọt ngào này hệt như một liều thuốc kích thích cực mạnh tới hệ thần kinh mẫn cảm của alpha.

    Sống lưng Lạc Phi cứng đờ, Ai Mễ Nhĩ ở bên cạnh cũng khựng lại, nuốt nuốt nước miếng nói: “Không thể nào? Sao lại có omega phát…”

    Nửa câu sau Ai Mễ Nhĩ không nói ra nhưng thân là alpha, ngửi thấy hương vị này tự khắc hiểu được là chuyện gì.

    Ai Mễ Nhĩ kéo Lạc Phi nhanh chóng lùi về sau hai bước, trán đã bắt đầu túa mồ hôi, hiển nhiên là đang cật lực kiềm chế: “Chúng ta đừng nên xía vào chuyện này thì hơn, bên trong không biết là ai, lỡ như gây ra phiền toái thì nguy.”

    Phần lớn alpha khi đối mặt với tin tức tố của omega sẽ bị hấp dẫn mất đi lý trí, hoàn toàn tuân theo bản năng, thế nhưng biểu tình của Lạc Phi lại vô cùng bình tĩnh.

    Từ nhỏ Lạc Phi đã được huấn luyện chống cự lại tin tức tố, cho dù bị ném vào căn phòng tràn ngập hương vị này cũng có thể bảo trì lý trí như thường, đây là năng lực cơ bản của vương tử— bằng không tùy tiện omega nào cũng có thể mê hoặc thì làm sao đủ khả năng kế thừa vương vị?

    Thế nhưng tình huống hiện tại rất không thích hợp.

    Lúc Ai Mễ Nhĩ mặt đỏ tai hồng cơ hồ sắp chạy trối chết thì Lạc Phi cư nhiên vẫn bình tĩnh phân tích điểm không hợp lý: “Là thuốc phóng thích tin tức tố.” Cậu nhíu mày nhỏ giọng nói: “Omega này không phải đột nhiên mất khống chế mà là cố ý.”

    Ai Mễ Nhĩ sắp điên tới nơi rồi: “Xin cậu đó, cậu không bị ảnh hưởng nhưng anh thì chịu không nổi a, chúng ta mau đi thôi!”

    Lạc Phi cũng không muốn xen vào chuyện người khác, dù sao chuyện omega này đột nhiên mất khống chế cũng không liên quan tới cậu, cậu cũng không rảnh mà chạy vào dấu hiệu đối phương. Người này lai lịch không rõ, cậu thân là hoàng tử, tùy tiện xen vào rất có thể sẽ biến lợn lành thành lợn què.

    Hai người đang định rời đi thì đúng lúc này hương vị tin tức tố đột nhiên nhạt hẳn, tựa hồ bị ai đó mạnh mẽ khống chế.

    Tiếp theo đó trong phòng truyền ra âm thanh thiếu niên: “Ngải Lệ Tư tiểu thư, muốn dùng tin tức tố kích động tôi, cô có phải quá tự tin vào chính mình rồi không?”

    Giọng điệu thiếu niên rất lãnh đạm, âm thanh trong trẻo rõ ràng, từng tiếng từng tiếng phát ra hệt như dòng nước băng giá rót vào màng tai.

    Lạc Phi ngẩn người.

    —-âm thanh này rất quen thuộc, có chút tương tự cậu thiếu niên đã gặp trên phi thuyền vũ trụ?

    Lạc Phi không khỏi khựng lại, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.

    Rất nhanh sau đó trong phòng truyền ra tiếng nức nở của một cô gái: “Thực xin lỗi Mạc Hàm học trưởng, cha em… ông ấy cho em dùng thuốc phóng thích tin tức tố, ép em phải tới đây, ông ấy nói chỉ cần chúng ta phát sinh quan hệ thì anh nhất định sẽ… sẽ phụ trách…”

    Âm thanh của Mạc Hàm thực lãnh đạm: “Nếu hôm nay không phải tôi mà là một alpha khác đi ngang qua đây thì sao, cô có nghĩ tới hậu quả không?”

    Cô gái ngẩn người: “Em… em không biết… em…”

    Mạc Hàm đánh gãy lời đối phương: “Quên đi, tuổi cô vẫn còn nhỏ, tôi xem như chuyện này chưa từng phát sinh. Trở về nói với cha cô đừng dùng mớ chiêu trò tà môn này nữa, khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi— chọc tôi nổi giận thì ông ta không gánh nổi hậu quả đâu.”

    Cô gái nghẹn ngào nói: “Em thực xin lỗi…”

    “Tới phòng tắm tắm rửa thay đổi quần áo mới đi. Một omega chật vật như vậy ra thể thống gì nữa?”

    Cô gái lập tức run rẩy chạy tới phòng tắm: “Cám ơn học trưởng, thuốc ức chế này em, em lập tức dùng ngay…”

    “Đi đi.”

    Nghe đoạn đối thoại này, Lạc Phi không khỏi nhíu mày.

    Xem ra có người muốn đẩy con gái mình lên giường Mạc Hàm, sau đó lấy làm cái cớ để liên hôn với Mạc gia, phương pháp này đúng là ngu xuẩn, bất quá trong giới kinh doanh quả thật không hiếm, dạng đại thiếu gia như Mạc Hàm khẳng định có không ít người thèm muốn.

    Bất quá kỳ quái chính là hương vị tin tức tố mãnh liệt như vậy, thân là alpha… vì sao Mạc Hàm lại không hề bị ảnh hưởng?

    Từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, ngay cả lúc nói chuyện hô hấp cũng không hề có chút gì dị thường.

    Lạc Phi đang nghi hoặc thì nghe Ai Mễ Nhĩ áp sát bên tai mình thì thầm: “Mạc Hàm đúng là quá phong độ, nếu là anh thì khẳng định không thể bình tĩnh được vậy.” Bởi vì mùi tin tức tố trong không khí dần tản đi, Ai Mễ Nhĩ cũng khôi phục bình tĩnh, thở hắt một hơi: “Chúng ta mau đi thôi.”

    Lạc Phi gật gật đầu, cùng Ai Mễ Nhĩ rời khỏi biệt thự. Thẳng tới khi đi xa rồi cậu mới thấp giọng nói: “Anh họ, em muốn làm quen với Mạc Hàm, anh có thể giúp một chút không?”

    Ai Mễ Nhĩ thực kinh ngạc: “Không phải cậu vốn không có hứng thú với phú nhị đại à?”

    Lạc Phi nhếch khóe môi: “Em có chút hứng thú với Mạc Hàm— giọng anh ta rất giống một người em đã gặp trên phi thuyền vũ trụ.”

    Ai Mễ Nhĩ nghĩ nghĩ nói: “Được rồi, để chốc nữa buổi tiệc bắt đầu anh sẽ giới thiệu cậu, anh với Mạc Hàm là bạn học, công ty hai nhà lại có hợp tác, chắc cậu ta sẽ nể mặt.”

    Ai Mễ Nhĩ học ở Hách Nhĩ Mạn, đại học tổng hợp tốt nhất đế quốc, hiện giờ đang học năm tư, rất nhanh sẽ tốt nghiệp.

    So với trường quân đội, đại học tổng hợp tự do tự tại hơn, đặc biệt học viện kinh doanh xếp hàng đầu đế quốc, rất nhiều học viên đã tốt nghiệp của đại học Hách Nhĩ Mạn đang làm việc cho các xí nghiệp lớn, Mạc Hàm học ở đây cũng không kỳ lạ.

    Lạc Phi thuận miệng hỏi: “Mạc Hàm cũng học khoa quản lý xí nghiệp à? Kia chẳng phải là học đệ của anh sao?”

    Ai Mễ Nhĩ lắc đầu: “Không có, cậu ta học bên học viện công nghệ máy tính, chuyên ngành kỹ thuật mã hóa cùng phần mềm.”

    Lạc Phi khá bất ngờ: “Ồ vậy sao? Anh ta cư nhiên không học quản lý?”

    “Có thể là vì tập đoàn Phong Dương chuyên nghiên cứu hệ thống trí năng nên cậu ta mới chọn chuyên ngành này đi.”

    Lạc Phi sờ sờ cằm, nhịn không được nhớ tới dáng vẻ tự tin của thiếu niên trên phi thuyền khi nói ‘tôi có thể hỗ trợ’, mà quả thực sau đó cậu ta chỉ cần không tới một phút đã chỉnh sửa xong hệ thống.

    Chẳng lẽ người kia thật sự là Mạc Hàm?

    Lạc Phi nhịn không được hỏi: “Theo như anh nói thì Mạc Hàm chính là bậc thầy về mã hóa hệ thống đi?”

    Ai Mễ Nhĩ gật đầu: “Đương nhiên, Mạc Hàm là thiên tài máy tính nổi tiếng trong học viện, lần trước trang web nội mạng của đại học Hách Nhĩ Mạn bị virus locker tấn công, hệ thống mạng suýt chút nữa bị tê liệt, cũng là Mạc Hàm trợ giúp trung tâm mạng giải quyết sự cố. Cậu ta là người đầu tiên của đế quốc có thể phá giải virus locker. Ở trường tụi anh, Mạc Hàm là nam thần trong lòng đám cấp dưới, bộ dạng soái, năng lực xuất chúng, hơn nữa lại phong độ. Omega theo đuổi Mạc Hàm cơ hồ có thể xếp thành một vòng quanh trường, bất quá cậu ta vẫn luôn giữ khoảng cách, chưa từng nảy sinh tình cảm với bất cứ omega nào.”

    Lạc Phi càng nghe lại càng hoang mang, cứ cảm thấy vị Mạc Hàm này có chút hư ảo, không thực tế.

    Một alpha gia thế ưu việt, năng lực xuất chúng, dung mạo soái, là nam thần được người người kính ngưỡng, thế nhưng lại chưa từng phát sinh tin đồn tình cảm nào?

    Là ánh mắt quá cao hay là nguyên nhân nào khác?

    Nghĩ lại một màn vừa nãy, cô gái Ngải Lệ Tư kia dùng thuốc phóng thích muốn kích động, thế nhưng cậu ta vẫn bình tĩnh cự tuyệt.

    Lạc Phi là vì được huấn luyện cống cự tin tức tố mới không bị ảnh hưởng, thế nhưng Mạc Hàm so ra còn bình tĩnh hơn cả Lạc Phi. Lạc Phi nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của hai người, trong tình huống bị tin tức tố của omega quấy nhiễu mà Mạc Hàm cư nhiên không hề thở dốc hay có chút khó chịu nào…

    Ý chí của Mạc Hàm chẳng lẽ còn kiên định mạnh mẽ hơn cả mình sao?

    Trên thế giới này thực sự tồn tại alpha hoàn mỹ đến vậy sao? Mà alpha này cư nhiên lại có một đứa em trai omega bệnh tâm thần? ?

    Cứ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, thế nhưng lại không biết kỳ quặc ở chỗ nào?

    Lạc Phi nhíu mày, cúi đầu trầm tư.

    ….

    Trong biệt thự, Ngải Lệ Tư thay đổi quần áo từ trong phòng tắm bước ra.

    Mạc Hàm đang đứng bên cửa sổ, trên người mặc quần áo đơn giản, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo làm đôi chân Mạc Hàm thoạt nhìn đặc biệt thẳng tắp thon dài. Mạc Hàm không cao lớn làm omega cảm thấy áp bách như alpha bình thường. Ngược lại Mạc Hàm luôn phong độ, bình tĩnh đạm mạc, cứ hệt như ngôi sao sáng trên bầu trời, làm người ta chỉ có thể ngưỡng mộ ngắm nhìn.

    Trong trường có vô số omega yêu thích Mạc Hàm, Ngải Lệ Tư cũng là một trong số đó… thế nhưng tình cảm ấy chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ mà thôi, tựa như người hâm mộ vậy. Ngải Lệ Tư cũng không hi vọng xa vời có thể phát sinh quan hệ thân mật, nếu Mạc Hàm tìm được người yêu thương, cô sẽ thành tâm chúc phúc anh. Hôm nay bị cha cưỡng ép tiêm thuốc phóng thích tin tức tố rồi đẩy tới đây, Ngải Lệ Tư không hề vui sướng, ngược lại chỉ cảm thấy nhục nhã.

    Ánh sáng bên ngoài xuyên qua ô cửa chiếu rọi lên người Mạc Hàm, làm toàn thân anh giống như được phủ lên một tầng sắc vàng nhu hòa.

    Mạc Hàm rất có phong độ. Cho dù Ngải Lệ Tư dùng biện pháp thấp kém như vậy như anh không hề trách cứ, ngược lại còn đưa thuốc ức chế cho cô, bảo cô vào phòng tắm chỉnh chu lại bản thân. Chính là loại ôn hòa này đồng thời cũng lộ ra chút xa cách, làm người ta cảm thấy xa xôi vô bờ.

    Cô gái khẽ cắn môi, nghĩ tới bộ dáng chật vật của mình khi nãy, hốc mắt không khỏi đỏ hoe, nhỏ giọng nói: “Học trưởng, thật xin lỗi…”

    Mạc Hàm xoay người đánh gãy lời cô: “Không cần xin lỗi, tôi biết cô cũng không nguyện ý làm vậy, là do cha cô bức ép.” Anh đi tới trước mặt cô gái, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, giọng điệu thực ôn hòa: “Ngải Lệ Tư, ngay cả tôn nghiêm của mình mà cũng không cần thì người ta hiển nhiên sẽ không tôn trọng mình đâu, cho dù cô giao thân xác ra thì trong mắt alpha kia, cô cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi — nhớ kỹ chưa?”

    Ngải Lệ Tư: “… …”

    Hốc mắt cay xè, bất quá Ngải Lệ Tư vẫn cố nén, gục đầu nói: “Em nhớ rồi.”

    Một lát sau, cô gái ngẩng đầu, đánh bạo hỏi: “Học trưởng, em có thể hỏi anh một chuyện được không?”

    “Chuyện gì?”

    Ngải Lệ Tư nhỏ giọng hỏi: “Tại sao anh không hề có phản ứng với mùi tin tức tố của omega? Đối với alpha, em, em không có chút hấp dẫn nào sao?”

    Cô gái dè dặt nhìn Mạc Hàm, ánh mắt yếu ớt bất lực hệt như động vật nhỏ bị người ta bắt nạt.

    Mạc Hàm bình tĩnh nhìn ánh mắt ướt sũng của cô gái, không trả lời. Qua thật lâu sau anh mới mỉm cười: “Không liên quan tới cô. Là vì tôi đã được huấn luyện đặc biệt, trên thế giới này không có bất cứ mùi tin tức tố omega nào có thể ảnh hưởng đến tôi.”

    Ngải Lệ Tư sững sờ.

    Tiếp sau đó, Mạc Hàm xoay người đi, thản nhiên nói: “Cô đi đi.”

    Ngải Lệ Tư đỏ mặt bối rối rời khỏi biệt thự.

    Trong phòng hoàn toàn an tĩnh.

    Một lát sau, bên tai Mạc Hàm vang lên âm thanh máy móc: “Chủ nhân, không cần xử lý cô ta sao?”

    Mạc Hàm lắc đầu: “Cô ta chẳng qua chỉ là quân cờ bị cha mình lợi dụng mà thôi. Huống chi với chỉ số thông minh kia cũng không đủ khả năng phát hiện bí mật của ta.”

    Âm thanh máy móc cười khẽ: “Sẽ không có ai phát hiện bí mật này. Bởi vì không ai ngờ được nguyên nhân chủ nhân không bị tin tức tố omega ảnh hưởng là vì chủ nhân chính là omega.”

    Hoàn Chương 7.

    Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam [8] [Kết Giao Bằng Hữu] Đại hoàng tử, cậu còn non lắm.

    ****

    Lúc Lạc Phi cùng Ai Mễ Nhĩ quay trở lại thì cũng đã mười hai giờ trưa, buổi tiệc rất nhanh sẽ bắt đầu, khách khứa cũng được mời vào đại sảnh.

    Quy mô đại sảnh đãi tiệc của Mạc gia có thể so với nhà hàng bảy sao ở đế đô, nóc phòng được thiết kế cao hơn mười mét làm đại sảnh trông có vẻ cực kỳ rộng rãi khí khái, trên tường treo rất nhiều bức tranh quý giá, những chùm đèn thủy tinh lóng lánh sáng ngời trên đỉnh phản xạ dưới nền đá cẩm thạch làm cả đại sảnh đều bừng sáng.

    Khách khứa tốp năm tốp ba trò chuyện, thẳng tới khi đoàn người xuất hiện trên lầu hai, đại sảnh mới thoáng chốc an tĩnh.

    Trên đại sảnh lầu hai, ở giữa sự bảo hộ của nhóm vệ sĩ, một ông cụ tóc hoa râm chống gậy đứng ở giữa, bên cạnh là một nam nhân trung niên mặc chính trang, phía sau là một người nữ trẻ tuổi mặc đầm dạ hội đỏ thẫm cùng một thiếu niên mặc áo đuôi tôm màu trắng.

    Ông cụ tóc hoa râm kia hiển nhiên chính là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay. Mà nam nhân trung niên ở bên cạnh chính là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Phong Dương, Mạc Khải Minh.

    Mạc Khải Minh đảo mắt nhìn quanh một vòng, mỉm cười nói: “Xin chào các vị, hôm nay là tiệc sinh nhật tròn trăm tuổi của cha tôi, đầu tiên tôi đại diện nhóm con cháu Mạc gia chúc cụ sinh nhật vui vẻ, thân thể khỏe mạnh. Đồng thời cũng nhân cơ hội này cám ơn các vị tân khách, cám ơn mọi người cho dù bận rộn cũng dành thời gian tới tham gia buổi tiệc hôm nay…”

    Tuy chỉ là vài lời chào hỏi đơn giản nhưng mọi người có mặt ở đây đều tự giác im lặng, đại sảnh an tĩnh tới mức ngay cả một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy, chỉ vang vọng âm thanh trầm thấp của Mạc Khải Minh. Trên người ông ẩn ẩn có loại khí thế không giận mà uy, thực không hổ là người đứng đầu giới kinh doanh.

    Liếc nhìn phía sau Mạc Khải Minh, Lạc Phi ngoài ý muốn chống lại một đôi mắt quen thuộc, trong lòng không khỏi chấn động.

    —ánh mắt này, Lạc Phi có ấn tượng rất sâu.

    Lạc Phi đã từng nhìn thấy ánh mắt này trên phi thuyền vũ trụ, ánh mắt trong suốt long lanh như vì sao, khóe mắt hơi xếch lên thoạt nhìn có chút kiêu ngạo, tròng mắt có màu hổ phách hơi nhạt một chút, lộ ra chút lãnh đạm, hệt như một viên bảo thạch quý giá trong quầy trưng bày, làm người ta không dám chạm tới, chỉ có thể đứng ở xa xa thưởng thức.

    Khi ấy đối phương đeo khẩu trang, không thể nhìn rõ mặt… thế nhưng hiện tại Lạc Phi phát hiện gương mặt này so với tưởng tượng của mình còn dễ nhìn hơn.

    Tạo hóa thật sự quá thiên vị, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ như một bức tranh, sóng mũi cao thẳng, khóe môi hơi cong lên càng làm tăng thêm độ tuấn tú. Người nọ thực bình tĩnh đi sau cha mình, tuy không trầm ổn lão luyện như ông nhưng cũng đủ làm mọi người có mặt ở đây không dám khinh thường.

    Người nọ đứng trên lầu, theo góc độ ngước nhìn lên thì đôi chân kia thực thon dài thẳng tắp, có lẽ ngay cả những người mẫu nổi tiếng cũng chưa chắc có đôi chân đẹp đến vậy.

    Hẳn là alpha đi? Lạc Phi có thể cảm nhận được hơi thở alpha thản nhiên tỏa ra từ người đối phương, thế nhưng kỳ quái chính là hơi thở này không hề gây ra cảm giác áp chế mãnh liệt, ngược lại cực kỳ ôn hòa làm người ta rất khó nảy sinh cảm giác phản cảm.

    Khác với những alpha khác có dáng người cao lớn, dáng người người này có chút gầy gò, hoàn toàn là bộ dáng quý công tử phong độ.

    Mạc Khải Minh vừa dứt lời, đại sảnh liền vang lên tiếng vỗ tay vang dội, nó cũng kéo lại suy nghĩ của Lạc Phi.

    Nhìn lại, Lạc Phi phát hiện nhóm Mạc gia đã tiến vào đám người.

    Hôm nay là tiệc sinh nhật trăm tuổi của Mạc lão, tinh thần ông cụ rất tốt, cười tủm tỉm chống gậy chào hỏi người quen. Mạc Khải Minh hiển nhiên là đứa con hiếu thảo, suốt hành trình vẫn luôn bồi bên cạnh cha mình, mà hai người phía sau ông, người nữ áo đỏ cùng thiếu niên áo trắng cũng theo sát, cùng chào hỏi nhóm ông chủ trong giới kinh doanh.

    Lạc Phi áp sát bên tai Ai Mễ Nhĩ hỏi: “Kia chính là Mạc Hàm à?”

    Ai Mễ Nhĩ gật đầu: “Ừm, chính là cậu ta.”

    “Kia người nữ bên cạnh là ai?”

    “Là chị họ Mạc Hàm, nghe nói từ nhỏ đã cùng lớn lên, tình cảm rất tốt.”

    Lạc Phi nhìn qua, bộ dáng vị chị họ này cũng rất đẹp, thế nhưng không có nét yếu đuối của omega bình thường, ngược lại nụ cười tươi tắn tràn đầy tự tin.

    Đang nghĩ ngợi thì Ai Mễ Nhĩ đột nhiên huých tay Lạc Phi: “Mạc lão tới kìa, chúng ta qua chào hỏi đi.”

    Lạc Phi gật đầu, hai người cầm ly rượu đỏ đi tới trước mặt ông cụ.

    Ai Mễ Nhĩ cung kính nâng ly nói: “Mạc lão, chúc ngài sinh nhật vui vẻ!”

    Mạc lão không biết Ai Mễ Nhĩ, Mạc Khải Minh liền giới thiệu: “Vị này là con trai út của Đới Duy tiên sinh và Tây Nhã công chúa, gọi là Ai Mễ Nhĩ.”

    Ai Mễ Nhĩ nói: “Cha con đang ở Tuyết Gia tinh, không thể về kịp nên bảo con tới chúc mừng. Nghe nói Mạc lão rất thích rượu đỏ, con có mang tới một chai rượu đỏ tự làm, hi vọng ngài nếm thử.”

    Mạc lão liền cười híp mắt: “Đúng là có lòng! Trở về thay ông chào hỏi cha mẹ con, đặc biệt là mẹ con phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”

    “Dạ, con sẽ chuyển lời.”

    Mọi người khách sáo trò chuyện vài câu, Mạc Khải Minh tinh mắt phát hiện bên cạnh Ai Mễ Nhĩ có một thiếu niên khí chất siêu phàm, liền nhỏ giọng hỏi: “Vị này là?”

    Lạc Phi cung kính nói: “Xin chào Mạc tổng, tôi là trợ lý tư nhân của Ai Mễ Nhĩ, hôm nay bồi thiếu gia tới dự tiệc.”

    Ai Mễ Nhĩ: “…”

    Mạc Khải Minh đánh giá Lạc Phi, trong lòng có chút nghi hoặc.

    Trợ lý tư nhân? Một trợ lý nho nhỏ hẳn không có khí chất độc đáo thế này đi, huống chi đứng chung một chỗ với Ai Mễ Nhĩ lại làm người ta cảm thấy khí thế của cậu ta còn mạnh hơn Ai Mễ Nhĩ. Đại khái là thân phận đặc biệt không tiện nói ra nên lấy danh nghĩa trợ lý ngụy trang đi?

    Mạc Khải Minh cười cười: “Tôi qua bên kia gặp mấy người bạn, hai vị xin cứ tự nhiên.”

    Dứt lời Mạc Khải Minh liền đỡ Mạc lão rời đi, Mạc Hàm gật đầu với Ai Mễ Nhĩ, đang định đi theo cha mình thì Lạc Phi đột nhiên tiến tới đứng trước mặt Mạc Hàm, mỉm cười nói: “Không ngờ lại gặp cậu ở đây a bậc thầy mã hóa.”

    “…” Mạc Hàm nhướng mày nhìn đối phương.

    Lạc Phi vươn tay nói: “Kết giao bằng hữu đi.”

    Mạc Hàm không đáp lại.

    Lạc Phi vẫn như cũ đứng chắn trước mặt Mạc Hàm: “Lần trước khi tôi nói những lời này cậu đã lấy lí do chúng ta sẽ không gặp lại để từ chối. Thế nhưng hiện giờ chúng ta đã gặp lại rồi a.” Cậu mỉm cười nhìn Mạc Hàm: “Thế nên, kết giao bằng hữu đi, tôi không muốn bị cự tuyệt lần hai đâu a.”

    Mạc Hàm: “…”

    Đôi mắt thâm thúy của thiếu niên trước mắt thoạt nhìn cực kỳ ôn hòa, ánh mắt tràn đầy ý cười, tựa như đang nói: đừng giả vờ nữa, tôi đã nhận ra cậu rồi.

    Mạc Hàm liếc nhìn Ai Mễ Nhĩ: “Học trưởng, vị này thực sự là trợ lý tư nhân của anh à?”

    Ai Mễ Nhĩ lập tức đáp: “Đúng vậy, là đoạn thời gian trước cha anh mới tuyển dụng.”

    “Tên gì?”

    Ai Mễ Nhĩ còn chưa kịp đáp, Lạc Phi đã mỉm cười giành nói trước: “Tôi gọi là Ngải Luân, lần trước tới đế đô công tác, lúc quay về Thiên Cầm thì gặp cậu, khi ấy cậu vẫn luôn đeo khẩu trang không nhìn rõ mặt, bất quá ánh mắt và giọng nói của cậu làm tôi có ấn tượng rất sâu. Cũng vì vậy hôm nay tôi mới nhờ Ai Mễ Nhĩ dẫn tôi tới, muốn kết giao bằng hữu với cậu, không biết có vinh hạnh này không?”

    Mạc Hàm bình tĩnh nhìn Lạc Phi, phát hiện sắc mặt đối phương không có điểm nào không thích hợp.

    Một lát sau Mạc Hàm mới cười khẽ, vươn tay bắt tay Mạc Phi: “Xin chào.”

    Đối phương đã nói rõ nhận ra ánh mắt và giọng nói của mình, không cần thiết phải phủ nhận.

    Bất quá chuyện người này là trợ lý tư nhân của Ai Mễ Nhĩ thì Mạc Hàm không quá tin tưởng.

    Ánh mắt trong sáng vô tư, hôm nay người tham gia đều là cá sấu trong giới, thế nhưng thiếu niên này không hề luống cuống, ngược lại quá bình thản ung dung.

    Đới Duy tiên sinh tìm trợ lý cho Ai Mễ Nhĩ khẳng định là vì muốn con mình làm quen với nghiệp vụ công ty, vì thế người đảm nhiệm vị trí trợ lý người thừa kế nhất định phải là tiền bối có lai lịch và cực kì quen thuộc nghiệp vụ công ty. Thế nhưng người trước mắt thoạt nhìn ổn trọng nhưng cùng lắm chỉ khoảng hai mươi mà thôi. Hơn nữa Ai Mễ Nhĩ có vẻ rất kính trọng người này, có khả năng là trợ lý sao? Đại khái chỉ có đám không có não mới tin tưởng.

    Mạc Hàm thản nhiên thu tay lại: “Theo tôi biết, yêu cầu tuyển dụng trợ lý của công ty học trưởng Ai Mễ Nhĩ rất nghiêm khắc, phải đạt được thành tích cao tài sinh khi tốt nghiệp mới có tư cách vào phỏng vấn, kia anh chính là học bá rồi?”

    Người ngoài nhìn vào thì có lẽ là chào hỏi giữa hai người xa lạ, thế nhưng Lạc Phi nhạy cảm cảm nhận được… Mạc Hàm nghi ngờ mình.

    Vừa nãy Lạc Phi chỉ tùy tiện nói một cái tên mà thôi, thật không ngờ Mạc Hàm lại hỏi vấn đề này… vì thế cậu lập tức dùng tinh thần lực khởi động Trọng Minh: “Kiểm tra trong cơ sở dữ liệu đế quốc có học viên nào tên ‘Ngải Luân’ có thành tích tốt nghiệp xuất sắc không?”

    Đế quốc có vài tỷ dân cư, tỉ lệ trùng tên rất cao, huống chi là cái tên phổ biến như ‘Ngải Luân’.

    Tốc độ kiểm tra của Trọng Minh rất nhanh, lập tức chọn ra một nhóm học viên tốt nghiệp xuất sắc có tên ‘Ngải Luân’, thậm chí còn lanh trí xếp những người có gương mạo giống giống chủ nhân ở phía trước, cuối cùng chọn ra người đáp ứng đầy đủ yêu cầu nhất: “Chủ nhân, có một học viên tên Ngải Luân tốt nghiệp học viện nông nghiệp kỹ thuật của đại học Hách Nhĩ Mạn có lông mày và sống mũi khá giống chủ nhân.”

    Lạc Phi nhận được kết quả, mỉm cười nói: “Tôi đã tốt nghiệp học viện nông nghiệp kỹ thuật của đại học Hách Nhĩ Mạn, tính ra chúng ra chính là bạn học a.”

    Trọng Minh: “… …”

    Năng lực ứng biến của chủ nhân thật tuyệt vời, bất quá cũng nhờ công lao của đài cơ giáp trí năng cấp S nó a!

    Mạc Hàm nghe vậy thì lại càng nghi hoặc hơn: “Thế nhưng thoạt nhìn tuổi tác không lớn hơn tôi đến vậy a?”

    Lạc Phi giải thích: “Gương mặt của tôi khá trẻ con, kỳ thật tôi lớn hơn Ai Mễ Nhĩ ba tuổi.”

    Ai Mễ Nhĩ: “… …” Bớt xạo đi! Tôi mới là người lớn hơn ba tuổi!

    Thấy Mạc Hàm nhìn mình, Ai Mễ Nhĩ lập tức cười ha hả giúp Lạc Phi giảng hòa: “Đúng vậy đúng vậy, Ngải Luân là học trưởng của tôi, năm đó lúc còn ở trường cũng là học bá, cha tuyển anh ấy vào làm trợ lý tư nhân cho tôi, trên danh nghĩa vậy thôi chứ thật ra bảo tôi đi theo anh ấy học hỏi nghiệp vụ công ty.”

    Mạc Hàm ngẩng đầu nhìn Lạc Phi, tựa tiếu phi tiếu: “Học trưởng?”

    Lạc Phi chiếm tiện nghi lập tức mỉm cười gật đầu: “Ừm, chào cậu. Có thể gặp gỡ hai lần liên tục chứng minh chúng ta rất có duyên a.”

    Mạc Hàm dời tầm mắt nói: “Hai người cứ tự nhiên, tôi bận một chút.”

    Lạc Phi vẫn mỉm cười: “Ừ ừ, cậu cứ đi đi.”

    ****

    Thẳng đến khi Mạc Hàm đi rồi Ai Mễ Nhĩ mới thở hắt một hơi, sáp qua hỏi: “Cậu nói bừa như vậy Mạc Hàm có tin không?”

    Lạc Phi sờ sờ cằm: “Hẳn là có đi? Dù sao em cũng bảo Trọng Minh tra tư liệu rồi, đại học Hách Nhĩ Mạn quả thật có một sinh viên tốt nghiệp học viện nông nghiệp kỹ thuật tên là Ngải Luân, nếu Mạc Hàm không tin đi kiểm tra cũng không lo, Ngải Luân kia thoạt nhìn cũng có chút giống em.”

    Ai Mễ Nhĩ bội phục bật ngón cái: “Có Trọng Minh chẳng khác nào cậu mang theo kho số liệu đế quốc ở bên người a!”

    Nhìn bóng dáng Mạc Hàm cách đó không xa, Lạc Phi nhỏ giọng nói: “Em cũng không cố ý lừa anh ta, chẳng qua tạm thời không tiện nói ra thân phận.”

    ****

    Mạc Hàm đi theo cha mình chào hỏi khách khứa một vòng, sau đó mới đi qua căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

    Tiến vào phòng đóng cửa lại, Mạc Hàm lập tức khởi động cơ giáp trí năng Nặc Á: “Giúp ta tra xét thông tin hành khách trên chuyến bay từ đế đô tới Thiên Cầm ngày hai mươi mốt tháng mười hai, sau đó đối chiếu với vị khách vừa nãy, tra rõ thân phận.”

    “Vâng chủ nhân.” Nặc Á vừa nhanh chóng tra cứu vừa hỏi: “Có cần tra cứu tư liệu Ngải Luân không?”

    “Không cần, Ngải Luân hẳn là tên giả. Trực tiếp tra bên công ty hàng không đi, muốn đặt vé phi thuyền tinh tế cần phải dùng tên thật, tôi muốn biết danh tính thật sự của người này.”

    “Hiểu rồi!” Nặc Á bắt đầu nghiêm túc kiểm tra.

    Một lát sau, màn hình xuất hiện ảnh phóng đại của một người.

    Thiếu niên trên màn hình vừa thông qua cổng kiểm tra an toàn tiến lên phi thuyền, người nọ mặc quần áo đơn giản, trên mặt mang theo nụ cười mỉm thoải mái, quả nhiên chính là người Mạc Hàm đã gặp trên phi thuyền ngày đó.

    Tên của thiếu niên là Lạc Phi Ốc Đặc Sâm.

    — họ hoàng gia đế quốc.

    — còn có thẻ tinh tạp màu lam giấu đầu hở đuôi kia.

    Nhìn tới đây, ánh mắt Mạc Hàm lập tức híp lại, khóe môi cong lên: “Đại hoàng tử bày đặt diễn trò trước mặt tôi, cậu còn non lắm.”

    Thuộc truyện: Tinh tế kết hôn chỉ nam