Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 130-132

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    3
    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [130] Nhan Gia

    *****

    Tuy cảm thấy một khối băng như Áo Đức Kỳ thích tiểu thứ cầu tựa hồ có chút không bình thường, thế nhưng Nhan Tử Dạ nghĩ, biết đâu tiểu thứ đầu chọt trúng điểm manh của Áo Đức Kỳ cũng không chừng, thế nên Nhan Tử Dạ cũng không nghĩ nhiều.

    Thế nhưng An Nhĩ Tư cùng Hải Bác LẠc biết rõ đặc tính của Áo Đức Kỳ thì tất nhiên không thể không suy nghĩ. Cái gì mà thích động vật nhỏ chứ, hoàn toàn là nói dóc. Áo Đức Kỳ ghét nhất chính là động vật nhỏ, không chỉ vì mẫn cảm với động vật nhỏ, cậu ta còn ghét chúng quá phiền toái. Thế nhưng hiện giờ là sao a, cư nhiên tự mình làm thức ăn cho tiểu thứ cầu, nếu tiểu thứ cầu có mặt ở đây, Hải Bác Lạc tin tưởng Áo Đức Kỳ sẽ tự tay đút nó cũng không biết chừng.

    Này là tiết tấu muốn hóa thân thành vú em à?

    Không biết nghĩ tới cái gì, An Nhĩ Tư có chút đăm chiêu liếc nhìn Áo Đức Kỳ một cái.

    Trò chuyện với nhóm Hải Bác Lạc một chốc, Nhan Tử Dạ đứng dậy chuẩn bị rời đi. Dù sao hôm nay cậu cùng An Nhĩ Tư là nhân vật chính, cứ trốn trong góc mãi cũng không phải phép.

    “Tiểu Dạ, nếu không thích mấy trường hợp này thì cứ mặc kệ đám người kia.” An Nhĩ Tư biết, với cá tính của Nhan Tử Dạ, kỳ thực cậu rất ghét những buổi tiệc thế này, bất quá vì đêm nay bọn họ là nhân vật chính nên mới không thể không có mặt.

    “Không cần, sẽ quen thôi.” Trước không nói tới thân phận của An Nhĩ Tư, chỉ với thân phận của Nhan Tử Dạ hiện giờ, yến tiệc thế này khẳng định sẽ không ít. Tuy Nhan Tử Dạ thực lười ứng phó với đám người có ý tưởng với mình hoặc đám nhỏ trong bụng, thế nhưng xã giao ngoài mặt vẫn phải làm.

    Cho nên lúc An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đi vào đám người, những người của đại gia tộc giống hệt như ong thấy mật nháy mắt vây kín cả hai.

    “An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ đúng không? Trước kia nhìn thấy ảnh chụp hai đứa ở trên mạng đã cảm thấy thực xứng đôi, hiện giờ vừa thấy, quả nhiên là thế.”

    “Này tính là gì chứ, hai bọn họ chính là tuyệt phối. Lúc trước thấy gia tộc Cái Nhĩ tuyên bố hôn sự tôi còn kinh ngạc, thật không ngờ nhanh như vậy đã có thể tham gia lễ đính hôn của hai đứa. Đứa nhỏ này có khỏe không? Nghe nói đã được nửa tháng rồi, An Nhĩ Tư nhất định rất khẩn trương đi, khoảng thời gian này phải cẩn thận một chút mới được, lúc giống cái nhà tôi mang thai, tôi cũng thế a.”

    “Còn trẻ như vậy đã làm cha, An Nhĩ Tư đương nhiên phải khẩn trương rồi, tôi nghĩ hai đứa hẳn không có kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ đi? Giống cái nhà tôi có nghiên cứu về phương diện này, kinh nghiệm cũng có chút ít, nếu cần, đến khi đó tôi sẽ bảo giống cái nhà tôi trông đứa nhỏ hộ hai đứa.”

    “Nếu luận về kinh nghiệm, giống cái nhà tôi có kinh nghiệm phong phú, những đứa nhỏ trong gia tộc chúng tôi có đứa trẻ nào sinh ra mà không được giống cái nhà tôi chăm sóc một đoạn thời gian chứ? An Nhĩ Tư, muốn chọn cũng phải chọn giống cái nhà tôi, kinh nghiệm phong phú mới tốt.”

    “Nhà người ta ba đứa nhỏ kia kìa, một người sao đủ, ít nhất phải có ba người chăm sóc mới được. Giống cái trẻ tuổi sao có thể so với giống cái lớn tuổi, lớn tuổi kiên nhẫn hơn, rất thích hợp để chăm sóc con nít. Mỗ ba nhà tôi không sai, hơn nữa gia tộc bọn tôi với gia tộc Cái Nhĩ xét ra cũng có quan hệ thân thích, cũng có thể an tâm hơn.”

    “Ông bớt khoát lác đi, mỗ ba nhà tôi mới giỏi chăm sóc đứa nhỏ nhất.”

    “Là nhà tôi…”

    Mới đầu bọn họ còn ra vẻ khích lệ hai người, kết quả chỉ mới đó đã chuyển đề tài lên người đám nhỏ, cuối cùng còn vì tranh đoạt cơ hội chăm sóc đứa nhỏ mà suýt chút nữa đánh nhau.

    Hải Bác Lạc ở trong góc nhìn thấy hết thảy, liền vui sướng cười khà khà. Bất quá rất nhanh, Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, bởi vì bọn họ phát hiện, mỗ ba nhà mình cũng có mặt trong đám người đang vây quanh nhóm An Nhĩ Tư.

    Nhìn nhóm gia chủ cùng giống cái của các đại gia tộc tranh cãi tới đỏ mặt tía tai, phong độ lễ nghi đã sớm quẳng lên chín tầng mây. Lại nhìn Nhan Tử Dạ khẽ nhíu mày trong lòng, An Nhĩ Tư lập tức trầm giọng đánh hãy cuộc tranh chấp của bọn họ.

    “Các vị… các vị…”

    Nghe thấy An Nhĩ Tư lên tiếng, nhóm người ở xung quanh lập tức im lặng chờ đợi, có vài người còn xoa xoa tay, từa hồ chỉ chờ An Nhĩ Tư đồng ý sẽ lập tức lao về nhà đóng gói giống cái hoặc mỗ ba nhà mình đưa tới gia tộc Cái Nhĩ.

    Chỉ cần có thể tiếp cận tiểu bán thú nhân, đám đại gia tộc kia có thể nói là hoàn toàn bất cần. Biết gia tộc Cái Nhĩ hiện giờ không có giống cái, mà cặp phụ mỗ tân sinh An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ vừa nhìn đã biết không có kinh nghiệm, cả đám người liền tranh giành cơ hội chăm sóc tiểu bán thú nhân. Chỉ cần giành được cơ hội này thì có cơ hội để thú nhân gia tộc mình tiếp xúc với bán thú nhân, về sau tỷ lệ có thể cưới bán thú nhân cũng cao hơn.

    Bộ dáng sốt sắng của bọn họ cứ hệt như đã sắp nhìn thấy tiểu bán thú nhân chào đời.

    Chủ ý này rất tốt, đáng tiếc, An Nhĩ Tư lại không đồng ý.

    Liếc mắt liền nhìn thấu ý tưởng của đám người đại gia tộc, An Nhĩ Tư lộ ta nụ cười ôn nhu nhưng lạnh lùng xa cách nói: “Cám ơn ý tốt của các vị, tuy tôi cùng Tiểu Dạ quả thực không có kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ, thế nhưng khoảng cách tới lúc đám nhỏ chào đời vẫn còn sớm, hơn nữa gia tộc Cái Nhĩ cũng không phải chỉ có dòng chính, bên nhánh bên cũng có rất nhiều giống cái có kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ phong phú. Thế nên vấn đề này, không cần các vị lo lắng.”

    Có thể trở thành gia chủ cùng bầu bạn của gia chủ đại gia tộc, các vị ở đây đều là người khôn khéo. Vì sự phồn vinh của gia tộc mình, cả đám quyết định vô luận thế nào cũng phải làm thân với An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ. Vì thế căn bản không có khả năng vì một hai câu nói của An Nhĩ Tư mà lùi bước.

    Nếu dùng lí do chăm sóc đứa nhỏ không được thì đổi cái khác.

    “Cái kia, đứa nhỏ cần người chăm sóc là đương nhiên, mà bán thú nhân vừa sinh xong cũng cần chiếu cố, hơn nữa giống cái của gia tộc Cái Nhĩ không nhiều, đều lo cho đứa nhỏ thì bán thú nhân làm sao bây giờ. Này chẳng những phải chăm sóc mà còn phải điều dưỡng cảm xúc, nếu không có người trò chuyện thì rất dễ nhàm chán. Vừa vặn, tôi cũng đang rảnh, đứa nhỏ nhà tôi cũng là giống cái, có thể cùng tâm sự này nọ.”

    “Đúng đúng, nếu nói chuyện phiếm thì nhất định phải náo nhiệt mới vui.”

    “Giống cái gia tộc bọn tôi cái gì cũng hiểu biết, nói chuyện thực thú vị.”

    “Giống cái nhà tôi cũng không kém.”

    Nhìn đám người bám riết không tha, trên mặt An Nhĩ Tư không hề lộ ra biểu tình mất kiên nhẫn, vẫn mỉm cười nhàn nhạt: “Thực ngại quá, Tiểu Dạ không thích tiếp xúc với người không quen. Hơn nữa gia tộc Cái Nhĩ chúng ta cũng là một trong tứ đại gia tộc của đế quốc Ni Lạp Nhĩ, không có khả năng ngay cả một bán thú nhân cũng chăm sóc không tốt.

    Làm đương sự, Nhan Tử Dạ lúc này cũng lên tiếng: “Tôi là bán thú nhân chứ không phải giống cái, cho dù sau khi sinh cũng không cần ai chăm sóc. Cho nên tâm ý của mọi người, tôi cùng An Nhĩ Tư xin nhận.” Ở địa cầu có một câu, ba người phụ nữ làm thành cái chợ, hiện giờ bị một đám thú nhân cùng giống cái vây quanh líu ra líu ríu, Nhan Tử Dạ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Bất quá ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh như thường ngày.

    Hai người đã nói tới mức này, mọi người cũng ngại dây dưa, sợ chọc An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ tức giận, kia liền mất nhiều hơn được. Thế nên nhóm người đang vây xung quanh sau khi nói thêm một hai câu cũng chậm rãi tản ra.

    “Thế nào?” An Nhĩ Tư ôm lấy Nhan Tử Dạ, có chút lo lắng hỏi.

    “Hoàn hảo, kỳ thực không có gì. Người của đại gia tộc vẫn rất dễ ở chung, ít nhất cũng không liều chết bám theo.” Thế nên, tuy Nhan Tử Dạ không thích trường hợp này như vẫn có thể nhẫn nại.

    Gia chủ Cái Nhĩ ngồi ở vị trí trung tâm, đang cùng vài vị trưởng lão của các đại gia tộc vui vẻ trò chuyện, đương nhiên ông cũng phát hiện tình huống bên An Nhĩ Tư, cũng luôn chú ý. Bất quá ông không đi qua, bởi vì ông tin tưởng An Nhĩ Tư có thể xử lý tốt việc này.

    Một thú nhân tóc đen nhìn chằm chằm An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, lúc nhóm người xung quanh đều tản đi, mắt thấy An Nhĩ Tư sắp dẫn Nhan Tử Dạ rời đi, người nọ liền tiến tới.

    “Nhị thiếu gia, xin chờ một chút…”

    Nhan Tử Dạ quay đầu lại nhìn thú nhân đang đi về phía mình, ánh mắt bình thản mà xa lạ hỏi: “Cậu là?”

    “Nhị thiếu gia, cậu không biết tôi sao? Tôi là chắt trai của đại trưởng lão.” Thú nhân tóc đen thấy Nhan Tử Dạ dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ. Rõ ràng hai năm trước đã gặp qua, sao có thể không biết, nhất định là Nhan Tử Dạ muốn làm gã khó xử. Hừ, nếu không phải nể mặt Nhan Tử Dạ là bán thú nhân, gã mới không hạ cố tới chào hỏi.

    Chắt trai của đại trưởng lão? Trong đầu Nhan Tử Dạ hiện lên bộ dáng một thú nhân tóc trắng, nháy mắt hiểu ra đại trưởng lão trong lời đối phương là ai. Đúng vậy, trước kia nguyên chủ quả thực có quen biết với thú nhân tóc đen này, thế nhưng thực có lỗi, kí ức nguyên chủ đại khái đã muốn quên đi người này, vì thế Nhan Tử Dạ cũng không nhận ra.

    Cho dù không biết, Nhan Tử Dạ cũng không nói ra, trực tiếp hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

    “Đại trưởng lão ở bên kia, muốn mời cậu qua nói chuyện.” Trong mắt người nọ, có có thể được đại trưởng lão mời thì Nhan Tử Dạ phải cao hứng tới nhảy dựng, dù sao trước kia ở Nhan gia, Nhan Tử Dạ ngay cả một người hầu cũng không bằng.

    “Nói chuyện?” Nhan Tử Dạ ngẩng đầu nhìn vài vị trưởng lão Nhan gia ngồi ở phía xa, khóe môi khinh thường cong lên: “Muốn gặp tôi thì bảo ông ta tự mình tới.” Hừ, xem ra người của Nhan gia quả nhiên vẫn chưa học ngoan, vẫn tưởng cậu là Nhan Tử Dạ yếu đuối trước kia mặc cho bọn họ khi dễ, chi phối?

    “Cậu… đừng tưởng cậu trở thành bán thú nhân thì có thể không để tâm tới gia pháp Nhan gia, tôi nói cho cậu biết, trưởng lão mời cậu chính là đã nể mặt lắm rồi, cậu tốt nhất đừng không biết xấu hổ.” Thú nhân tóc đen trừng mắt, thật không ngờ Nhan Tử Dạ cư nhiên không biết tốt xấu như vậy, kia chính là đại trưởng lão Nhan gia, cậu ta sao dám bảo ông tới gặp?

    An Nhĩ Tư ở bên cạnh vốn vì thú nhân tóc đen tự dưng quấy rầy mà có chút không hài lòng, hiện giờ nhìn thấy người nọ cư nhiên trừng Nhan Tử Dạ, bộ dáng nếu Nhan Tử Dạ không làm theo lời mình thì sẽ lập tức động thủ, An Nhĩ Tư trực tiếp túm thú nhân tóc đen tới trước mặt, nheo mắt đầy nguy hiểm nói: “Nhan gia trước mặt tôi căn bản chẳng là gì cả, bầu bạn của An Nhĩ Tư tôi đây không phải con mèo con chó mà các người có thể tùy ý uy hiếp, cho các người một cơ hội, có gì muốn nói thì bảo ông ta lập tức lăn tới, còn không thì cút ra khỏi gia tộc Cái Nhĩ.”

    Nói xong, An Nhĩ Tư hất ngã đối phương, ngay lúc đó nhóm thú nhân cùng giống cái đứng phía sau lập tức tránh qua một bên, vì thế thú nhân nọ trực tiếp ngã xuống đất. Cũng may trên mặt đất có trải thảm, bằng không đã ngã thực thảm.

    Những người xung quanh vốn vẫn luôn chú ý tới An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của song phương thì lập tức lộ ra biểu tình khinh miệt cùng xem thường đối với thú nhân tóc đen bị ngã dưới đất. Nhan gia này tựa hồ vẫn chưa rõ trạng huống hiện giờ, cư nhiên muốn bán thú nhân Nhan Tử Dạ tự mình tới gặp đại trưởng lão gì đó? Cũng không xem xem trước kia mình đã hành động thế nào, đuổi người ta đi, giờ người ta không quay về trả thù đã tốt lắm rồi.

    Mà lúc này Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều đang nghĩ, lần này nên hung hăng cho Nhan gia một bài học.

    ….

    Hoàn Chương 130.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [131] Gài Bẫy

    ******

    “Cái gì? Bảo chúng ta tới gặp nó? Đúng là to gan thật.” Sau khi nghe chắt trai của đại trưởng lão báo lại, đại trưởng lão còn chưa tức giận, nhị trưởng lão đã tức tới vỗ bàn bật dậy. Hôm nay đại trưởng lão chỉ dẫn theo một mình nhị trưởng lão tới.

    “Lão nhị, làm gì đó, mau ngồi xuống cho tôi, ông nghĩ đây là nơi nào hả.” Đại trưởng lão trừng mắt, nhìn nhóm thú nhân cùng giống cái ở xung quanh tò mò nhìn qua, ông có chút ngượng ngùng cười cười.

    “Ai, đứa nhỏ kia hiện giờ dù sao thân phận cũng khác rồi, vì Nhan gia, để tôi tự mình tới gặp nó cũng không sao cả. Dù sao cũng là năm đó chúng ta đã làm sai, nếu chúng ta chịu ngăn cản Nhan Tôn thì đứa nhỏ kia cũng không chịu ủy khuất.” Đại trưởng lão vừa thở dài vừa lắc đầu, tựa hồ cảm thấy thực áy náy.

    Chắt trai của đại trưởng lão không cho là đúng: “Đại trưởng lão, này đâu liên quan tới ngài, đều là lỗi của Nhan Tôn, hiện giờ Nhan gia chúng ta biến thành như vậy đều là do đám Nhan Tôn gây họa. Hơn nữa người đuổi Nhan Tử Dạ đi cũng đâu phải đại trưởng lão, nó dựa vào cái gì khó xử ngài?”

    “Đúng vậy anh cả, Nhan Tử Dạ là tiểu bối, bị chút ủy khuất như vậy thì sao chứ, đó là việc nó phải chịu. Cư nhiên bắt anh phải hạ mình, tuyệt đối không được. Cũng không ngẫm lại xem mình là thân phận gì, tôi lập tức bắt nó tới đây.” Nhị trưởng lão nói xong định lập tức rời đi, kết quả lại bị đại trưởng lão kéo lại.

    “Lão Nhị, ông làm cái gì vậy, nơi này là gia tộc Cái Nhĩ chứ không phải Nhan gia chúng ta, không thể gây chuyện.” Đại trưởng lão tuy cũng rất bất mãn với Nhan Tử Dạ nhưng lão không ngốc, hiện giờ bọn họ đang ở gia tộc Cái Nhĩ, là địa bàn của người ta, nếu đắc tội người của gia tộc Cái Nhĩ thì mất nhiều hơn được. Hơn nữa, bọn họ còn muốn lừa Nhan Tử Dạ quay về Nhan gia, việc này không thể quá cứng rắn.

    Lúc này An Nhĩ Tư cũng nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của nhóm đại trưởng lão, sau đó thấp giọng nói lại cho Nhan Tử Dạ. Nhìn đám người cách đó không xa, hàn quang trong mắt Nhan Tử Dạ chợt lóe, cậu nói với An Nhĩ Tư: “Nếu thân phận đại trưởng lão quý giá như vậy, chúng ta liền tự mình qua đó đi?” Nhan Tử Dạ đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘quý giá’.

    “Ừm.” An Nhĩ Tư không chút nghĩ ngợi đáp ứng.

    Bên kia, đại trưởng lão mới đầu đại trưởng lão còn tưởng Nhan Tử Dạ muốn ra oai phủ đầu, tuy trong lòng tức giận nhưng vẫn nhẫn nại. Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu, kết quả lại nhìn thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư cùng đi tới chỗ bọn họ, đại trưởng lão nhất thời nghi hoặc, không phải bảo ông tự mình qua đó à? Sao hiện giờ lại tới đây?

    “Hai vị trưởng lão, đã lâu không gặp a!” Lúc đi tới trước mặt đại trưởng lão, Nhan Tử Dạ dẫn đầu nói. Lực chú ý của mọi người có mặt ở đây vô thức bị Nhan Tử Dạ kéo về phía này, tuy thoạt nhìn vẫn đang trò chuyện với nhau, thế nhưng nếu quan sát kĩ thì sẽ phát hiện có không ít người đang dựng đứng lỗ tai, vô tình cố ý liếc nhìn về phía đám người Nhan Tử Dạ.

    “Hừ, xem như cậu còn hiểu chút lễ phép, làm hậu bối gia tộc cư nhiên dám bảo trưởng lão tự mình tới gặp? Đừng tưởng trở thành bán thú nhân thì có thể kiêu ngạo, đừng quên, một ngày cậu chưa bước vào gia tộc Cái Nhĩ thì cậu vẫn còn là người của Nhan gia chúng ta. Chuyện của Nhan gia chúng ta, gia tộc Cái Nhĩ đừng có xen vào.” Nhị trưởng lão dẫn đầu gây khó dễ, âm thanh tràn đầy khí phách kia vô cùng to rõ, một chút cố kỵ cũng không có. Đạc biệt lúc nhìn thấy Nhan Tử Dạ ỷ vào An Nhĩ Tư, cùng bộ dáng che chở của An Nhĩ Tư, trong mắt nhị trưởng lão, Nhan Tử Dạ chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm, ỷ vào thân phận bán thú nhân cùng gia thế của gia tộc Cái Nhĩ mới kiêu ngạo như vậy.

    Toàn trường đột nhiên im lặng, ngay cả gia chủ Cái Nhĩ đang ở bên kia trò chuyện với nhóm trưởng lão cũng nhíu mày nhìn qua.

    Lúc nhị trưởng lão lên tiếng, đại trưởng lão đã có dự cảm không tốt, quả nhiên, nhị trưởng lão vừa mở miệng đã trực tiếp đắc tội Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư cùng toàn bộ gia tộc Cái Nhĩ.

    Hiện giờ nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía này, đại trưởng lão lập tức muốn cứu chữa, phẫn nộ quát nhị trưởng lão: “Lão nhị, ông nói cái gì đó, còn không mau lùi lại.”

    Nhị trưởng lão không cam lòng nói: “Anh cả, anh còn che chở cho nó, cứ vậy nó lại càng kiêu ngạo hống hách hơn mà thôi.”

    Sức chiến đấu của nhị trưởng lão rất cao, thế nhưng lại là một người cơ bắp, lúc nói chuyện hoàn toàn không dùng não, có gì liền nói đó. Nếu không phải vì nhị trưởng lão trung thành tận tâm, hơn nữa sức chiến đấu cũng cao, có thể giúp đỡ mình không ít chuyện thì đại trưởng lão căn bản sẽ không để nhị trưởng lão leo lên vị trí hiện giờ. Thế nhưng hiện giờ đại trưởng lão hối hận, trước mặt mọi người nói ra những lời như vậy, kia không phải muốn nói cho đám gia tộc kia biết Nhan Tử Dạ bất hòa với Nhan gia bọn họ à? Thế nên hiện giờ đại trưởng lão thực sự muốn bóp chết nhị trưởng lão.

    Mà An Nhĩ Tư nghe thấy lời nhị trưởng lão thì nụ cười thường trực trên mặt lập tức biến mất, ánh mắt anh lạnh lẽo như băng tuyết nhìn về phía bọn họ.

    Đại trưởng lão mở miệng, đang định hướng Nhan Tử Dạ giải thích, kết quả Nhan Tử Dạ lại lên tiếng trước.

    “Thực ngại quá, tôi quả thực không để đám trưởng lão các người vào mắt, từ lúc các người đuổi tôi ra khỏi Nhan gia, tôi và Nhan gia đã không còn quan hệ gì. Trước đó không lâu tôi đã nói rõ, Nhan Tử Dạ tôi cắt đứt liên hệ với Nhan gia, sau này ai đi đường nấy, không còn liên quan gì nữa, hay là bởi vì tuổi già trí nhớ kém mà các người đã quên rồi?”

    Đám người Nhan gia này định đánh chủ ý gì, Nhan Tử Dạ hiểu rất rõ, đơn giản là thấy cậu có giá trị lợi dụng nên muốn một lần nữa dính tới. Lúc trước Nhan gia không công bố tin tức cậu cắt đứt quan hệ khẳng định là vì cố kỵ chuyện của cậu cùng An Nhĩ Tư. Hiện giờ thấy cậu trở thành bán thú nhân, có giá trị lợi dụng nên muốn đổi ý, xem như chưa có gì phát sinh? Kia Nhan Tử Dạ cậu phải đồng ý mới được a.

    “Cư nhiên dám nói chuyện với chúng ta như vậy? Nhan Tử Dạ, đừng quên nếu không có Nhan gia chúng ta thì đã không có cậu hôm nay. Hiện giờ bấu víu được gia tộc Cái Nhĩ thì muốn đoạn tuyệt quan hệ với Nhan gia? Đúng là đê tiện mà.” Thú nhân tóc đen tức giận bất bình lên tiếng, người không biết nghe vậy quả thực sẽ nghĩ là gã ta đang nói thật.

    “Đê tiện?” Nhan Tử Dạ lạnh lùng liếc mắt: “Nếu xét về đê tiện thì tôi làm gì bằng các người. Trước kia thấy tôi không còn chút giá trị lợi dụng thì đuổi đi, đúng vậy, người đuổi tôi là Nhan Tôn, nhưng đừng quên, cuối cùng cũng do các người đồng ý. Trước kia tôi ở Nhan gia sống thế nào, không ai rõ hơn các người. Thế nào, hiện giờ thấy tôi có giá trị lợi dụng nên muốn kéo tôi quay về Nhan gia? Để tôi nói cho các người biết, mơ tưởng đi.”

    Người xung quanh bắt đầu vì những lời Nhan Tử Dạ nói mà nghị luận.

    “Đám người Nhan gia này xem chúng ta là đám mù à, việc này cả thủ đô đế quốc cũng biết rồi, bọn họ còn định xạo sự?”

    “Tôi thấy bọn họ muốn nhắm vào đứa nhỏ trong bụng Nhan Tử Dạ.”

    “Chứ còn gì nữa, bản lĩnh lật phải thành trái này quả thực không vừa, Nhan gia xuống dốc cũng phải.”

    “Sao tôi cảm thấy đám người Nhan gia này tựa hồ không có đầu óc nhỉ? Thế cục hiện giờ chẳng lẽ bọn họ không nhìn được à? Cư nhiên dám ở nơi này trách cứ Nhan Tử Dạ, tôi thấy đầu óc bọn họ đều không bình thường.”

    Lời nói của những người xung quanh rất khó nghe, nhị trưởng lão căn bản không chịu được kích thích nên lập tức nổi bão. Mắt thấy nhị trưởng lão phẫn nộ lại định mở miệng, đại trưởng lão lập tức quát: “Lão nhị, từ giờ trở đi ông không được nói gì nữa.”

    “Anh cả, tôi…” Nhị trưởng lão không cam lòng nhìn qua đại trưởng lão, thấy đối phương tựa hồ có chút tức giận nên chỉ đành nhịn xuống, bất quá vẫn hung hăng trừng Nhan Tử Dạ.

    Đại trưởng lão xoay người, lúc đối mặt với Nhan Tử Dạ thì thái độ lập tức thay đổi, vẻ mặt áy náy nói: “Việc này không phải như con nghĩ, khi trước Nhan Tôn nói để con tạm thời dọn ra ngoài ở một thời gian mà thôi, chứ không phải muốn đuổi con đi. Tiểu Dạ à, dù sao Nhan Tôn cũng là gia gia con, có một số việc, nhóm trưởng lão chúng ta cũng không tiện nhúng tay. Nhưng nếu tôi biết thì tuyệt đối sẽ không để Nhan Tôn làm vậy. Tôi biết con có chút hiểu lầm, thế nhưng này đều là chuyện của Nhan gia chúng ta, cứ trở về ngồi xuống chậm rãi giải thích rõ ràng. Hôm nay dù sao cũng là ngày vui của con, tôi nghĩ con cũng không hi vọng ngày này lại nháo ra những chuyện không vui đi?”

    Đại trưởng lão ra dáng từ bi trực tiếp phất tay phủi bỏ quan hệ với chuyện đuổi Nhan Tử Dạ ra khỏi Nhan gia, lại còn biểu lộ chính mình thực rộng lượng, cuối cùng còn nhắc nhở Nhan Tử Dạ trường hợp này không thích hợp nháo loạn, sẽ để người khác chê cười. Vì thế ông muốn hẹn Nhan Tử Dạ vào một dịp khác, hảo hảo thương lượng.

    Nếu là người khác thì rất có thể sẽ thuận theo, thế nhưng đáng tiếc, Nhan Tử Dạ không tính toán làm vậy. Sự nhẫn nại cậu dành cho Nhan gia đã tới cực điểm, hết lần này tới lần khác tới quấy rối, hôm nay phải nói rõ ràng trước mặt mọi người, bằng không sau này bọn họ lại tiếp tục dây dưa.

    Nghĩ tới đây, Nhan Tử Dạ nhìn qua bên cạnh: “An Nhĩ Tư, thực xin lỗi, hôm nay tựa hồ phải ở đây giải quyết một chuyện.”

    “Đứa ngốc, chuyện của em chính là chuyện của tôi. Hôm nay vốn là ngày thuộc về chúng ta, có gì cứ nói rõ ràng đi, không cần sợ, có tôi ở đây.” An Nhĩ Tư cưng chìu mỉm cười nói, bộ dáng hoàn toàn ủng hộ.

    “Đúng vậy, cứ nói rõ ràng đi, phu nhân của gia chủ tương lai gia tộc Cái Nhĩ chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt, Tiểu Dạ không cần sợ, gia gia làm chỗ dựa cho con.” Gia chủ Cái Nhĩ không biết từ lúc nào đã đi tới, cùng An Nhĩ Tư đứng bên cạnh Nhan Tử Dạ, biểu lộ rõ thái độ của mình.

    “Gia chủ Cái Nhĩ?” Đại trưởng lão thật không ngờ sự tình cư nhiên lại phát triển tới tình trạng này, Nhan Tử Dạ không hề cấp chút mặt mũi, cư nhiên muốn công khai mọi việc? Chết tiệt, cho dù là bán thú nhân thì sao, chẳng qua chỉ là ỷ vào gia thế của gia tộc Cái Nhĩ mà thôi. Đối mặt với An Nhĩ Tư, đại trưởng lão còn có thể cường ngạnh một chút, thế nhưng đối với gia chủ Cái Nhĩ, đại trưởng lão cũng không có cách nào.

    Với tình huống của Nhan gia hiện giờ, nếu đắc tội gia chủ Cái Nhĩ thì hậu quả quả thực không thể tưởng tượng, thế nên đại trưởng lão có chút luống cuống.

    “Hừ.” Gia chủ Cái Nhĩ trực tiếp hừ lành, vốn ông đã không có hảo cảm với Nhan gia, hiện giờ đám người này cư nhiên chạy tới địa bàn của gia tộc Cái Nhĩ, làm trò trước mặt mọi người bắt nạt Nhan Tử Dạ đang mang thai? Quả thực không thể không ra oai, để bọn họ biết thế nào là sự lợi hại của gia tộc Cái Nhĩ.

    Có gia chủ Cái Nhĩ duy trì, khí thế của Nhan Tử Dạ tựa hồ lại càng mãnh liệt hơn. Vốn cậu không muốn để mọi người biết chuyện xấu trong nhà, thế nhưng nếu đám người Nhan gia cứ bức ép không buông thì cậu chỉ có thể không khách khí.

    “Gia gia, cám ơn người.” Nhan Tử Dạ mỉm cười với gia chủ Cái Nhĩ, sau đó lạnh lùng nhìn về phía đám đại trưởng lão, ra mòi muốn nói ra một tin tức chấn động. Nhóm đại gia tộc ở xung quanh cùng hoàn toàn vây tới, mà nhóm Áo Đức Kỳ nãy giờ vẫn luôn đứng một bên quan sát cũng đi tới, đứng phía sau Nhan Tử Dạ.

    ….

    Hoàn Chương 131.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [132] Gài Bẫy 2

    *****

    Nhan Tử Dạ sắc bén nhìn đại trưởng lão, chậm rãi nói: “Có một việc tôi vốn không muốn nói, thế nhưng hôm nay xem ra không thể không nói. Đại trưởng lão, vừa nãy ông nói Nhan Tôn là gia gia tôi? Thử hỏi có người gia gia nào lại muốn giết con mình, giết cả bầu bạn, thậm chí còn muốn giết cả cháu mình không? Nguyên nhân là gì, tôi nghĩ đại trưởng lão biết rõ hơn ai hết đi, cái chết của nhóm phụ mỗ tôi thế nào, ông cũng rõ nhất.”

    “Nhan Tôn rõ ràng là gia gia con, sao có thể giết cha con, lại còn muốn giết cả con? Tiểu Dạ, tôi biết, bởi vì gia gia con bất công nên làm con ghi hận, thế nhưng hiện giờ gia gia con phạm vào tội lỗi không thể tha thứ, chúng ta đã đuổi hắn đi rồi. Mặc kệ thế nào, hắn cũng là gia gia con, con không nên nói xấu hắn như vậy.” Trong mắt đại trưởng lão hiện lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã giấu đi, tuy lão không biết vì sao Nhan Tử Dạ lại biết được bí ẩn chuyện xa xưa này, thế nhưng vô luận thế nào, lão không có khả năng thừa nhận trước mặt nhiều người như vậy. Dù sao lão cũng là đại trưởng lão Nhan gia, nếu Nhan Tôn thực sự làm ra chuyện này, thân là đại trưởng lão, lão không có khả năng không biết. Nói cách khác, nếu Nhan Tử Dạ nói đều là sự thật thì lão chính là đồng lõa. Tội danh này vô luận đại trưởng lão làm thế nào cũng không thể chống cãi.

    “Tiểu Dạ, có một số việc không cần nói lung tung, nói nói vậy, nếu để gia gia con nghe thấy, hắn sẽ thương tâm cỡ nào a!” Ánh mắt đại trưởng lão nhìn Nhan Tử Dạ có chút u ám, bất quá bởi vì góc độ nên nhiều người không nhìn được. Lúc nói chuyện, đại trưởng lão đã trực tiếp dùng ánh mắt cảnh cáo Nhan Tử Dạ.

    Mà chút mờ ám này chẳng những Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư đồng dạng cũng thấy được. Chẳng qua bởi vì Nhan Tử Dạ nói muốn tự mình giải quyết nên An Nhĩ Tư mới nhẫn nhịn không ra tay.

    Nhan Tử Dạ cười lạnh, đại trưởng lão tính chơi trò chết không đối chứng, biết Nhan Tôn không ở nơi này, không có nhân chứng, vì thế muốn làm mọi người nghĩ nhầm là cậu hận gia gia mình nên bịa chuyện? Lại còn muốn cảnh cáo cậu? Đại trưởng lão này vẫn xem cậu là Nhan Tử Dạ yếu đuối vô năng kia a.

    “Có phải nói lung tung hay không, không ai rõ hơn ông. Nhan Tôn vì cái gì muốn giết tôi? Đó là bởi vì ông ta căn bản không phải gia gia tôi, gia gia tôi là người kế thừa tiền nhiệm của Nhan gia, Nhan Trấn. Mà Nhan Tôn chỉ là một tên khốn khiếp sau khi hại chết gia gia còn lừa dối mỗ nãi tôi. Nhan Tôn lấy lí do mang thai sinh con trước khi kết hôn sẽ không được thừa nhận quyền thừa kế để lừa mỗ nãi, làm bà phải gả cho hắn. Sau đó hắn lấy lý do tạm thời thay thế cha tôi quản lý Nhan gia mà leo lên vị trí gia chủ. Mà đám trưởng lão các người cư nhiên lại nhắm mắt mở mắt, thông đồng làm bậy với Nhan Tôn. Cuối cùng còn trơ mắt, mặc kệ Nhan Tôn hại chế phụ mỗ cùng mỗ nãi tôi. Hết thảy những việc này không phải đều do đại trưởng lão ông đây ngấm ngầm thừa nhận à? Hiện giờ còn muốn giả vờ vô tội trước mặt tôi?”

    Đại trưởng lão thật không ngờ Nhan Tử Dạ cư nhiên không để ý tới lời cảnh cáo nói ra hết sự thật, lão lập tức thẹn quá thành giận: “Nói bậy, tôi sao có thể làm vậy, Nhan Tử Dạ, cậu thật sự quá đáng, tôi biết cậu muốn trả đũa Nhan gia, thế nhưng không nên nói dối như vậy, cậu muốn hủy Nhan gia đến vậy sao?”

    “Đúng vậy.” Nhan Tử Dạ phẫn nộ gầm lớn. Tất cả mọi người đều sửng sốt, thật không ngờ Nhan Tử Dạ cư nhiên trực tiếp thừa nhận.

    “Nhan gia hiện giờ đã sớm không còn là Nhan gia, Nhan gia chính vì có đám trưởng lão các người mới bắt đầu đi vào con đường diệt vong, thay vì để nó mục nát, tôi chẳng thà hủy diệt nó ở thời điểm có thể xem là hưng thịnh.” Đây là ý tưởng thực sự trong lòng Nhan Tử Dạ, cậu cũng không sợ nói ra cho người khác biết. Nhan Tử Dạ tin tưởng, nếu nguyên chủ còn sống, cậu ta nhất định cũng làm vậy.

    “Nhan Tử Dạ, mày điên rồi, mày cư nhiên dám làm như vậy, xem tao đánh chết mày.” Nhị trưởng lão kích động không nói hai lời trực tiếp ngưng tụ dị năng muốn công kích Nhan Tử Dạ, đại trưởng lão muốn ngăn cản nhưng không còn kịp.

    Mắt thấy dị năng trong tay nhị trưởng lão sắp đánh lên người Nhan Tử Dạ, tay An Nhĩ Tư khẽ nhấc, một tấm khiên màu bạc lập tức chắn trước mặt hai người, ngăn cản công kích của nhị trưởng lão. Ngay sau đó hai bóng trắng chợt lóe, thú nhân vốn bảo hộ ở bên cạnh hai người lập tức xuất kích, cùng nhị trưởng lão đánh nhau.

    Người chung quanh thấy nhị trưởng lão cư nhiên dám cả gan động thủ trước mặt mọi người thì kinh ngạc không thôi, bất quá thấy nhị trưởng lão bắt đầu đánh nhau với hai thú nhân thì lập tức lùi lại nhường ra một khoảng đất trống.

    Sau khi nhị trưởng lão động thủ, đại trưởng lão liền biết sự tình không có cách nào giải quyết một cách hòa bình, mắt thấy nhị trưởng lão thân là thú nhân cấp S trung cấp cư nhiên đánh hai ba cái đã bị hai thú nhân kia bắt lại, đại trưởng lão cả kinh, bởi vì lão cảm nhận được hơi thở của thú nhân cấp S từ đối phương.

    Ngay khoảnh khắc đại trưởng lão khiếp sợ, hai thú nhân vốn đang canh giữ bên cạnh Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư cũng bắt đầu động, trực tiếp lủi tới chỗ đại trưởng lão. Đại trưởng lão nhanh chóng né tránh, theo phản xạ định khởi xướng công kích.

    “Ầm ầm…” Dị năng đủ màu sắc bay múa trên không trung, không ít trang trí trong phòng tiệc bị phá hủy. Nhìn đại trưởng lão đang chiến đấu với hai thú nhân, ngân quang trong mắt An Nhĩ Tư chợt lóe.

    Đại trưởng lão vốn đang chiến đấu đột nhiên khựng lại, ngay lập tức bị dị năng của một thú nhân đánh trúng. Tiếp đó thú nhân còn lại tung một cú đá trực tiếp đá bay lão ra ngoài.

    “Bịch bịch ầm…” Ba chiếc bình hoa cổ trân quý trong đại sảnh toàn bộ vỡ nát, bất quá hiện giờ không ai chú ý tới việc này, bởi vì đại trưởng lão thân là thú nhân cấp S cao cấp cư nhiên lại giống như nhị trưởng lão, bị hai thú nhân bắt giữ.

    Hai người bị bốn thú nhân giữ chặt, một thân chật vật.

    Mà gã chắt trai của đại trưởng lão cũng bị đè chặt nửa quỳ dưới đất. Trận chiến này chẳng qua chỉ diễn ra trong nháy mắt, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã chấm dứt.

    Cư nhiên dùng bốn thú nhân cấp S cao cấp làm hộ vệ, ai cũng không ngờ Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư vung tay bạo như vậy. Bất quá lúc bọn họ nhớ tới một thân phận khác của An Nhĩ Tư thì lập tức hiểu được. Người ta là vương tử của đế quốc Á Bá Lan, dùng bốn thú nhân cấp S cao cấp làm hộ vệ cũng bình thường, hơn nữa vương tử phi người ta còn đang mang thai, sao có thể không phái vài hộ vệ lợi hại tới bảo hộ?

    “Hiểu lầm, này chỉ là hiểu lầm thôi a!” Bị bắt giữ, đại trưởng lão liền nói với Nhan Tử Dạ. Lão biết hiện giờ mình không thể dùng cứng đối cứng với Nhan Tử Dạ, vì thế trước mắt chỉ đành nhận thua. Đại trượng phu co được dãn được, trước tiên cứ chịu đựng, tới lúc thích hợp thì chậm rãi thu thập bọn họ.

    “Hiểu lầm?” Gia chủ Cái Nhĩ bước ra nói: “Các người cư nhiên trước mặt gia tộc Cái Nhĩ ra tay công kích Tiểu Dạ đang mang thai, tôi thấy cái người căn bản không để gia tộc Cái Nhĩ chúng ta vào mắt. Vừa rồi Tiểu Dạ nói rất đúng, Nhan gia đã mục nát như vậy không cần tồn tại nữa, Nhan gia căn bản không xứng trở thành tứ đại gia tộc Ni Lạp Nhĩ đế quốc. Cư nhiên dám tổn hại Tiểu Dạ? Hôm nay tôi tuyên bố, gia tộc Cái Nhĩ cùng Nhan gia các người không chết không thôi.”

    Lần này, gia chủ Cái Nhĩ thực sự tức giận, Nhan Tử Dạ hiện giờ đang hoài thượng đứa nhỏ của gia tộc bọn họ, nhị trưởng lão Nhan gia kia cư nhiên liều lĩnh động thủ, cũng may động tác của An Nhĩ Tư đủ nhanh, bằng không nếu Nhan Tử Dạ xảy ra chuyện gì, cho dù giết chết hết đám người Nhan gia cũng khó giải trừ mối hận trong lòng gia chủ Cái Nhĩ. Lại nói, nếu Nhan Tử Dạ xảy ra chuyện ở ngay gia tộc Cái Nhĩ thì bảo gia tộc bọn họ làm sao đối mặt với An Nhĩ Tư, làm sao đối mặt với đế quốc Á Bá Lan ở sau lưng An Nhĩ Tư?

    Mặt khác, người của các đại gia tộc khác nghe gia chủ Cái Nhĩ nói vậy đều hút một ngụm khí lạnh, thực không ngờ sự tình cư nhiên lại phát triển tới mức này. Rất nhiều người dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão.

    Còn không phải kẻ ngốc sao, đầu tiên là tự mình khơi chuyện, sau đó lại muốn đả thương Nhan Tử Dạ thân là bán thú nhân đang mang thai, này không phải đầu óc bị nước vào thì là gì. Người ta chỉ ước gì có thể nhấc lên quan hệ với Nhan Tử Dạ, đám Nhan gia này lại khen ngược, trực tiếp đắc tội người ta, lại còn là giết người diệt khẩu sau khi bị người ta phanh phui quá khứ xấu xa? Thật không hiểu Nhan gia ngu xuẩn như vậy sao có thể trở thành một trong tứ đại gia tộc của đế quốc Ni Lạp Nhĩ.

    Ngẫm lại Nhan Tôn tuy không tốt nhưng quản lý gia tộc vẫn rất dụng tâm, sau khi Nhan Tôn đi rồi, Nhan gia bắt đầu xuất hiện đủ vấn đề, thậm chí còn bị phân liệt, hiện giờ thì giống như Nhan Tử Dạ nói, đã chậm rãi mục nát, hướng về phía diệt vong. Mà tất cả đều do đám người được tôn xưng là trưởng lão kia tạo thành.

    Bị kiềm chặt, nhị trưởng lão thấy đại trưởng lão ăn nói nhún nhường như vậy mà gia chủ Cái Nhĩ cư nhiên còn uy hiếp, ông lập tức nổi trận lôi đính, những lời khó nghe đang nghĩ trong đầu cũng lập tức phun ra miệng: “Gia tộc Cái Nhĩ tính là cái gì mà uy hiếp Nhan gia chúng ta. Không phải chỉ là bán thú nhân thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ, nếu không phải chúng ta muốn đám nhãi con trong bụng nó thì tôi căn bản đã không thèm tới đây rồi. Tôi nói cho mấy người biết, thức thời liền buông chúng ta ra, bằng không, Nhan gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho các người.”

    “Lão nhị….” Hiện giờ việc đại trưởng lão muốn làm nhất là phế bỏ nhị trưởng lão, nếu không phải vì người này thì sự tình cũng không đến mức thế này, hiện giờ trong tình huống bọn họ đang bị quản chế lại phun ra lời uy hiếp, còn nói ra mục đích bọn họ tới đây, đại trưởng lão quả thực muốn rút kiếm laser đâm chết nhị trưởng lão.

    “Hừ, đây chính là mục đích của các người khi không mời mà tới sao? Sau khi hại chết nhiều thân nhân của tôi như vậy lại còn đánh chủ ý tới đứa nhỏ trong bụng tôi? Ý nghĩ của các người đúng là kỳ lạ.” Tuy đã sớm biết nhưng Nhan Tử Dạ vẫn thực phẫn nộ.

    Thấy cảm xúc của Nhan Tử Dạ bị xao động, bộ dáng cự kỳ phẫn nộ, An Nhĩ Tư vội vàng an ủi: “Tiểu Dạ, không tức giận, không tức giận, em yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua bọn họ.” An Nhĩ Tư vừa vỗ vỗ lưng Nhan Tử Dạ giúp cậu thuận khí, vừa gằn giọng nói với đám đại trưởng lão bên kia: “Giải bọn họ đi, chờ yến tiệc xong, chúng ta sẽ tới xử lý.”

    “Vâng.” Bốn thú nhân nhận lệnh, lập tức áp giải ba người xuống.

    Đại trưởng lão thấy tình thế không đúng nên cũng không phản kháng, hiện giờ cái mạng nhỏ của mình còn đang nằm trong tay người khác, lão căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chính là lão thực hối hận vì cái gì mình không dẫn người khác đi, bằng không hôm nay cũng không chật vật tới vậy.

    Người thông minh sẽ biết nên làm thế nào, thế nhưng nhị trưởng lão thì vốn không phải người thông minh, liền trực tiếp gầm lên giận dữ với An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ: “Các người cư nhiên dám đối xử với chúng ta như vậy? Chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người…. A….”

    “Rầm ầm ầm….”

    Nhị trưởng lão còn chưa nói xong, ngân quang trong tay An Nhĩ Tư chợt lóe, một quả cầu năng lượng màu bạc đã nổ bay nhị trưởng lão, ngay sau đó, hơn mười lưỡi sao năng lượng nháy mắt bay tới, nhị trưởng lão căn bản không kịp né tránh, trên người nhát mắt đã xuất hiện mấy chục miệng vết thương sâu tới tận xương, máu tươi nhiễm đỏ tấm thảm màu bạc dưới chân.

    “Lão nhị….” Thấy nhị trưởng lão bị thương nghiêm trọng như vậy, kỳ thực trong lòng đại trưởng lão rất thống khoái, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lo lắng.

    Bộ dáng kia rất chân thật, nếu không phải sớm biết đại trưởng lão là dạng người gì, ngay cả Nhan Tử Dạ cũng tin tưởng lão. Khó trách có thể ngồi vững trên vị trí đại trưởng lão, trừ bỏ sức chiến đấu, chút kỹ xảo này cũng không thể thiếu.

    “Tốt lắm, yến tiệc tới đây là chấm dứt, gia tộc Cái Nhĩ chúng ta còn chuyện phải xử lý, mời các vị trở về thong thả.”

    Gia chủ Cái Nhĩ tự mình lên tiếng, mọi người ở đây cũng minh bạch, đêm nay gia tộc Cái Nhĩ cùng Nhan gia chỉ sợ sẽ không yên ổn, cả đám đều là nhân tinh. Mọi người lập tức lịch sự cáo từ, không hề dây dưa.

    Thật không ngờ hôm nay vốn chỉ định tới tham gia lễ đính hôn của bán thú nhân cùng người thừa kế gia tộc Cái Nhĩ mà thôi, cư nhiên lại được xem trò hay, lại còn biết được bí sử dơ bẩn của Nhan gia. Thu hoạch chuyến này khá lớn a.

    Mà làm người ta có ấn tượng sâu sắc nhất chính là nhị trưởng lão Nhan gia, này quả thực là đồng đội heo, chẳng những hại mình mà còn hại cả gia tộc.

    ….

    Hoàn Chương 132.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết