Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 175-177

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    0
    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [175] Thanh Long 2

    *****

    Cái gọi là trở thành cấp SSS siêu việt thậm chí là càng mạnh hơn nữa kỳ thực chính là trở thành đồ đệ của Thanh Long, một phát bay lên tậng trời đi. Này chính là bảo tảng sao? Không thể không nói, kỳ thực Nhan Tử Dạ rất mất mác, thế nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Hiện giờ An Nhĩ Tư vẫn còn rất trẻ mà đã là thú nhân cấp SS trung cấp, tương lai còn dài như vậy, việc gì phải nôn nóng nhất thời.

    Có lẽ mấy trăm năm sau, An Nhĩ Tư có thể sẽ đột phá lên cấp SSS cũng không biết được. Cho dù không thể thì Nhan Tử Dạ cũng cam tâm tình nguyện trao yêu đan của mình cho An Nhĩ Tư. Bản thân một lần nữa tu luyện lại.

    Nghe thấy lời Thanh Long, Nhan Tử Dạ xác nhận nơi này thực sự không tồn tại thiên đạo, cũng không có thiên kiếp. Mà tu vi của cậu hiện giờ đã ổn định, linh hồn cũng hoàn toàn dung hợp với cơ thể này. Cho dù mất đi yêu đan thì linh hồn của cậu cũng không thể rời đi.

    Nếu sự tình đã có hướng giải quyết thì việc gì phải cưỡng cầu linh thần hoàn gì đó.

    Cảm giác tinh thần lực của An Nhĩ Tư không còn hỗn loạn như trước, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi. Sau đó cậu thu hồi linh lực, cùng An Nhĩ Tư nhìn nhau mỉm cười chuẩn bị rời đi.

    “Tiền bối, nếu không còn chuyện gì thì chúng tôi xin đi trước, thật có lỗi, đã quấy rầy ngài.” Thái độ của Nhan Tử Dạ đối với Thanh Long vẫn cung kính như trước, chẳng qua thiếu đi chút sợ hãi mới đầu.

    Nhan Tử Dạ đỡ An Nhĩ Tư đứng dậy, sau đó nói với nhóm Áo Đức Kỳ cũng vừa gượng dậy: “Đi thôi.”

    Áo Đức Kỳ không cam lòng liếc nhìn Thanh Long một cái, cuối cùng nhìn lại Tiểu Thứ trong lòng, thấy Tiểu Thứ mở to đôi ngươi tựa hồ đang mỉm cười nhìn mình, Áo Đức Kỳ gật gật đầu: “Ừm.” Sau đó anh ôm lấy Tiểu Thứ xoay người rời đi.

    Ba ảnh vệ cấp SS cũng dùng ánh mắt sợ hãi liếc nhìn Thanh Long một cái, chuẩn bị theo An Nhĩ Tư rời đi.

    “Chậm đã, ta nói cho phép các người rời đi khi nào. Nhan Tử Dạ, chẳng lẽ ngươi không muốn linh thần đan à?”

    Câu nói này của Thanh Long lập tức làm nhóm Nhan Tử Dạ dừng bước, Nhan Tử Dạ khó tin quay đầu lại nhìn Thanh Long: “Tiền bối, ngài có linh thần đan sao?” Nhan Tử Dạ biết vừa nãy Thanh Long đã đọc qua trí nhớ của mình, cũng vì thế mà biết rõ mục đích của bọn họ.

    “Lúc tới đây không phải ngươi đã ăn không ít xà dịch hoa sao? Nếu ta có thể trồng ra xà dịch hoa thì linh thần đan tính là cái gì chứ.” Thanh Long thực cao ngạo hất đầu, nói tiếp: “Nhan Tử Dạ, chỉ cần ngươi đáp ứng trở đồ đệ của ta, ta sẽ giao linh thần đan cho ngươi, thế nào?”

    “Tiểu Dạ….” An Nhĩ Tư nắm chặt tay Nhan Tử Dạ.

    Nhan Tử Dạ đáp lại anh bằng một nụ cười: “Yên tâm, tin tưởng tôi.” Tiếp đó cậu quay đầu nói với Thanh Long: “Tiền bối, vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi không muốn trở thành long tộc, cũng không muốn quay về địa cầu. Thế nên ý tốt của tiền bối, tôi thực cảm tạ.”

    Chính mình cư nhiên lại bị cự tuyệt, đường đường là thần long nhất giới Trung Hoa, cư nhiên liên tục bị một con xà yêu nho nhỏ cự tuyệt, nếu là trước kia hắn đã sớm nhịn không được phát bạo, trực tiếp tiêu diệt con yêu xà không biết tốt xấu này. Nào có như bây giờ, để Nhan Tử Dạ không cho chút mặt mũi thẳng thừng cự tuyệt.

    Thế nhưng hiện giờ bất đồng, hắn đã không còn là Thanh Long ngày trước. Hơn nữa, với trạng thái hiện giờ, nếu thực sự không tìm người thừa kế thì rất nhanh sẽ không còn cơ hội.

    Quên đi, cũng khó lắm mới gặp được một xà yêu tâm tính kiên định không bị điều kiện của mình hấp dẫn. Này không phải là điều mình muốn à? Nếu Nhan Tử Dạ thật sự đáp ứng, thực sự từ bỏ bầu bạn yêu thương, từ bỏ năm đứa nhỏ của mình, có lẽ một lúc nào đó cậu ta cũng sẽ hối hận.

    Thái độ của Thanh Long lập tức dịu xuống, ngồi trên long ỷ, hắn có chút bất đắc dĩ nói: “Thôi, cầm đi, linh thần đan coi như là lễ vật tiền bối tặng cho vãn bối nhà ngươi. Nơi này còn có vài thứ, toàn bộ đều cho ngươi, ta giữ lại cũng chẳng ích gì.” Thanh Long lấy một bình ngọc trắng noãn trong y bào ra, sau đó ném cho Nhan Tử Dạ.

    Nhan Tử Dạ một tay đỡ An Nhĩ Tư, tay còn lại theo phả xạ chụp lấy bình ngọc, sau đó kinh ngạc nhìn Thanh Long. Cậu không đáp ứng điều kiện, vì sao hắn còn muốn đưa linh thần đan cho cậu.

    Ước lượng thử một chút, đan dược trong bình tựa hồ cũng không ít.

    “Vì cái gì?” Nhan Tử Dạ hỏi. Vì cái gì lại nguyện ý đưa đan dược cho cậu, vì cái gì lại đưa hết những thứ quý giá ở đây cho cậu? Hơn nữa lời nói của Thanh Long sao lại hệt như di ngôn vậy?

    Thanh Long vung ống tay áo, một tia thanh quang từ tay hắn bắn ra rồi tiến vào cơ thể An Nhĩ Tư. Tinh thần lực của An Nhĩ Tư được Nhan Tử Dạ điều dưỡng nhưng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hiện giờ cư nhiên trở nên thoải mái vô cùng, chẳng những thương tích được chữa lành mà so với trước kia tựa hồ còn cường đại hơn.

    Chỉ một chút vậy thôi cư nhiên đã trực tiếp trợ giúp tinh thần lực anh tăng lên, này chính là thần thú mà Tiểu Dạ đã nói sao? Quả nhiên rất cường đại.

    Nhóm Nhan Tử Dạ thấy sắc mặt tái nhợt của An Nhĩ Tư trở nên hồng hào thì liền hiểu được, Thanh Long tựa hồ đã chữa trị thương tích cho An Nhĩ Tư.

    “Tiền bối, cảm tạ.” Nhan Tử Dạ là thực lòng cảm tạ, tuy thương tích của An Nhĩ Tư do Thanh Long tạo thành nhưng nguyên nhân chủ yếu chính là bản thân An Nhĩ Tư, vì thế Nhan Tử Dạ sẽ không giận chó đánh mèo.

    Thanh Long nói: “Đều ngồi xuống đi.”

    Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế hoàng kim đặt ở bên cạnh. Áo Đức Kỳ cũng không do dự, ngồi xuống.

    Ba ảnh vệ có chút chần chờ, thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều ngồi xuống mới tới ngồi phía sau Áo Đức Kỳ.

    Sau khi ngồi xuống, Nhan Tử Dạ liền hỏi: “Tiền bối, vì sao người lại nhất định muốn tôi làm đồ đệ? Mà người đã tới nơi này từ khi nào?” Ngồi đây đều là người có thể tín nhiệm, vì thế Nhan Tử Dạ không hề cố kỵ.

    An Nhĩ Tư từ khi ngồi xuống vẫn luôn nắm chặt tay Nhan Tử Dạ, không nói gì. Sau khi Nhan Tử Dạ hứa hẹn sẽ không rời đi, bất an trong lòng anh từ trước tới giờ cũng biến mất. Với lại, nhìn bình ngọc trong tay Nhan Tử Dạ, có linh thần đan này thì anh có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Nhan Tử Dạ.

    Đôi mắt mang theo uy nghiêm vô hình của Thanh Long hơi nheo lại, tựa hồ đang nhớ lại chuyện cũ, sau đó chậm rãi nói: “Ba vạn năm trước, không biết vì nguyên nhân gì, thông đạo liên thông lục giới tự nhiên xuất hiện hiện tượng sụp đổ. Tất cả thần tiên, yêu ma, tu chân giả, toàn bộ trong một khoảng thời gian ngắn bị bắt rời khỏi thế gian, trở về tu luyện giới. Thế nhưng sau khi thông đạo của lục giới đóng cửa thì thiên đạo đột nhiên giáng diệt thần kiếp.”

    “Diệt thần kiếp?” Nhan Tử Dạ hút một ngụm khí lạnh, theo truyền thuyết thì mấy chục vạn năm trước, thiên đạo cũng từng giáng xuống một trận diệt thần kiếp, lần đó, chẳng những thần giới bị ảnh hưởng, ngay cả hai giới tiên ma cũng chết không ít. Sau đó mấy chục vạn năm, nó lại một lần nữa xuất hiện sao? Từ từ, ba vạn năm trước? Chính là phải là một ngàn năm mới đúng chứ!

    “Tiền bối, lục đạo quan bế không phải chỉ mới ngàn năm trước à?” Nhan Tử Dạ nhịn không được hỏi. Cậu nhớ rõ toàn bộ tu chân giả cùng tu yêu giả cùng biến mất vào một ngàn năm trước.

    Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, Thanh Long mỉm cười: “Đó là vì lúc ngươi trọng sinh tới đây đã xuyên qua đường hầm thời gian, dựa theo cách tính của địa cầu thì đã qua ba vạn năm.”

    “Thì ra là vậy.” Nhan Tử Dạ có chút kinh ngạc gật gật đầu, hóa ra lúc cậu trọng sinh tới đây còn xuyên qua đường hầm thời gian. Kia nếu tính độ tuổi linh hồn thì cậu đã là lão yêu quái hơn ba vạn tuổi à?

    Thanh Long nói tiếp: “Diệt thần kiếp ba vạn năm trước kỳ thật là thiên đạo muốn tiêu diệt nhóm thần tiên yêu ma nghịch thiên chúng ta. Nó cố ý thiết lập bẫy rập để toàn bộ chúng ta tự đề tụ về giới của mình, sau đó cắt đứt thông đạo, không muốn thương tổn nhóm phàm nhân không có sức mạnh. Sau khi vây khốn được chúng ta thì nó bắt đầu hủy diệt toàn bộ.”

    Nhớ tới trận đại chiến kinh thiên địa khấp quỷ thần ba vạn năm trước, trong mắt Thanh Long phủ đầy bi thống: “Trừ bỏ ta cùng Bạch Hổ, không còn thần tiên hay yêu ma nào trốn được. Ta cùng Bạch Hổ xé rách không gian trốn tới nơi này, khi ấy ta cùng Bạch Hổ đều bị thương rất nặng, vì trị liệu không tốt nên cuối cùng Bạch Hổ đã chết, bất quá Bạch Hổ có lưu lại hậu đại.”

    “Hậu đại của Bạch Hổ?” Không biết vì cái gì, ánh mắt Nhan Tử Dạ đột nhiên di chuyển về phía An Nhĩ Tư, hình thú của An Nhĩ Tư chính là bạch hổ, tuy là có thêm một đôi cánh.

    “Tôi?” An Nhĩ Tư nghĩ tới sức chiến đấu cường đại của gia tộc mình, tựa hồ cũng có chút nghi ngờ, vì thế chỉ mình hỏi Thanh Long.

    Vốn hai người chỉ suy đoán mà thôi, thế nhưng không ngờ Thanh Long thật sự gật đầu: “Đúng vậy, chính là ngươi. Trên người tiểu lão hổ ngươi có lưu lại huyết thống của Bạch Hổ, tuy đã thực nhạt nhưng ngươi thực sự là hậu đại của Bạch Hổ.”

    Cư nhiên là thật, Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư nhìn nhau, này cũng quá trùng hợp đi. Cho nên có thể nói, An Nhĩ Tư kỳ thực chính là hậu đại của thần thú phương Đông? Nếu không phải chính tai nghe Thanh Long nói, Nhan Tử Dạ cũng sẽ không tin.

    Nhan Tử Dạ có chút do dự nói: “Kia ngài…”

    Thanh Long lắc đầu: “Ta không có hậu đại, kỳ thực sau khi Bạch Hổ rời đi, ta cũng không chống đỡ được, chẳng qua ta dùng bí pháp lưu giữ linh hồn của mình lại tới giờ. Hiện giờ sức mạnh của ta đã càng lúc càng suy yếu, không bao lâu nữa sẽ biến mất. Vốn ta muốn tìm một đồ đệ rồi dùng chút sức lực cuối cùng giúp nó hóa thành rồng. Khoảnh khắc sức mạnh tăng vọt khi trở thành thần long, nó có thể thừa dịp không gian hỗn độn mà phá vỡ không gian quay trở về địa cầu. Ta vẫn luôn muốn để hậu đại của mình quay về địa cầu xem thử, đó là tiếc nuối duy nhất của ta.”

    Thì ra là vậy, Nhan Tử Dạ hiểu được, kỳ thực chặng đường tới đây chính là muốn khảo nghiệm xem cậu có năng lực trở thành người thừa kế hay không. Mà xà dịch hoa chính là muốn cường hóa gân mạch, để cậu có thể thừa nhận sức mạnh của Thanh Long? Hết thảy đều chuẩn bị để cậu hóa thành thần.

    “Ta chờ đợi ba vạn năm, rốt cuộc cũng chờ được người thích hợp, đáng tiếc, ngươi không nguyện ý. Quên đi, ngươi đã không muốn thì ta cũng không ép buộc. Tốt lắm, chuyện muốn biết cũng biết rồi, các ngươi đi đi.” Thanh Long thực nuối tiếc vẫy vẫy tay. Ba vạn năm, khó lắm mới tìm được người có thể trò chuyện, giờ lại phải rời đi.

    Nhìn bộ dáng tuyệt vọng của Thanh Long, Nhan Tử Dạ có chút không đành lòng, lại nhìn linh thần đan trong tay, được người ta cho nhiều thứ tốt như vậy, nếu mình không làm gì đó thì có chút áy náy.

    “Tiền bối, những việc người vừa nói tôi không thể giúp được, người còn chuyện gì khác muốn làm không? Nếu có thể, tôi sẽ dốc hết sức.” Nếu không thể hoàn thành nguyện vọng trở về địa cầu thì Nhan Tử Dạ không cần tiếp nhận sức mạnh của Thanh Long. Thế nhưng nhận nhiều thứ của người ta như vậy, cũng có thể xem là hồi báo. Cứ lượng sức mà làm đi.

    Thanh Long vốn đang sầu khổ nghe Nhan Tử Dạ nói vậy thì lập tức vỗ đùi cười to: “Ha ha, ta chính là chờ những lời này.”

    “Gì?” Nhan Tử Dạ trợn tròn mắt.

    Hoàn Chương 175.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [176] Thanh Long 3

    *******

    “Ta muốn đầu thai vào bụng ngươi.” Ánh mắt Thanh Long nóng rực nhìn về phía bụng Nhan Tử Dạ: “Thân thể ngươi là kết hợp giữa bán thú nhân cùng huyết mạch hồng long, chỉ cần ta đầu thai vào bụng ngươi thì có thể một lần nữa giáng thế.”

    “Cái gì?” Nhan Tử Dạ chấn động, Thanh Long muốn đầu thai vào bụng cậu, kia không phải trở thành đứa nhỏ của cậu à? Này… chẳng lẽ cậu lại mang thai? Nhan Tử Dạ lập tức kiểm tra thân thể của mình, phát hiện căn bản không có điểm sáng.

    Thanh Long nhìn ra suy nghĩ của Nhan Tử Dạ, liền nói: “Yên tâm, ngươi không có mang thai nên không cần sợ ta đoạt đi thân thể của con ngươi. Ta sẽ trực tiếp dùng sức mạnh cuối cùng của mình ngưng kêt thành một sinh mệnh thể, chỉ mượn thân thể của ngươi để bồi dưỡng thôi.” Thanh Long là thần thú, cho dù hiện giờ đã hư nhược thì vẫn như cũ là thần thú, hắn muốn đầu thai thì phải từ bỏ tất cả tu vi hiện giờ rồi đầu thai vào thân thể có huyết mạch của long tộc, như vậy mới có thể an toàn sinh ra.

    Nếu đầu thai vào bụng một người không có huyết mạch long tộc thì người đó sẽ không thừa nhận nổi nhu cầu sinh trưởng của hắn mà chết đi, mà khi đó hắn cũng sẽ chết theo. Cho nên đợi suốt ba vạn năm hắn mới đợi được Nhan Tử Dạ, hơn nữa sau khi biết được thể chất đặc thù của Nhan Tử Dạ thì liền đánh chủ ý.

    “Thế nào?” Thanh Long hỏi Nhan Tử Dạ.

    Nghe Thanh Long nói xong, Nhan Tử Dạ có chút trầm mặc. Mà An Nhĩ Tư ở bên cạnh thì lãnh đạm nói: “Tôi không đồng ý.” Nếu thần thú này thực sự đầu thai vào bụng Nhan Tử Dạ thì không phải sẽ trở thành đứa nhỏ của em ấy à. Trước không nói với chuyện đứa nhỏ này hoàn toàn không có quan hệ gì với anh cùng Nhan Tử Dạ, ai biết sau khi đầu thai vào bụng Nhan Tử Dạ thì có thể tạo thành thương tổn gì không.

    Năm đứa nhỏ trước đó suýt chút nữa đã lấy mạng Nhan Tử Dạ, hiện giờ lại tới một người càng lợi hại hơn, An Nhĩ Tư hiển nhiên sẽ không đồng ý. Sao anh có thể để Nhan Tử Dạ gặp nguy hiểm. Với lại ai biết Thanh Long này có âm mưu nào khác không. Nếu linh thần đan kia cần dùng sinh mệnh của Nhan Tử Dạ trao đổi thì anh chẳng thà không cần.

    “Ngươi không đồng ý?” Thanh Long híp mắt nhìn An Nhĩ Tư, ánh mắt lóe sáng quang mang, khí thế như có như không phóng về phía An Nhĩ Tư: “Tiểu lão hổ, đừng tưởng ngươi là hậu đại của Bạch Hổ thì ta không dám làm gì ngươi. Hiện giờ ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta, người đủ tư cách chỉ có Nhan Tử Dạ.”

    Khí thế của Thanh Long rất mạnh, nhóm Áo Đức Kỳ ngồi phía sau An Nhĩ Tư đều cứng còng thân thể, không thể động đậy. Bất quá An Nhĩ Tư vẫn không hề sợ sệt lùi bước, vẫn trấn định ngồi đó, cùng Thanh Long đối diện. Trải qua lần vừa nãy, hiện giờ nếu Thanh Long phát ra một chút khí thế thì căn bản không thể uy hiếp An Nhĩ Tư được nữa.

    Thấy An Nhĩ Tư không hề bị khí thế của mình ảnh hưởng, ánh mắt Thanh Long lộ ra một tia tán thưởng. Hậu đại Bạch Hổ này quả thực không tệ.

    “Tôi đồng ý.” Trầm mặc một chốc, Nhan Tử Dạ đột nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn lọ linh thần đan trong tay, cư nhiên đáp ứng.

    “Tiểu Dạ…” An Nhĩ Tư hơi mím môi nhìn cậu.

    Nhan Tử Dạ nhìn anh, cười cười rồi quay về phía Thanh Long: “Tiền bối, tôi đồng ý. Hiện giờ có thể giao linh thần đan chân chính cho tôi đi?”

    Thanh Long hơi nhếch khóe miệng, tay chống đầu, dùng ánh mắt hứng thú nhìn Nhan Tử Dạ: “Làm sao ngươi biết được?” Nhan Tử Dạ lắc lắc chiếc bình nhỏ trong tay, sau đó mở nắp bình ngửi thử: “Tuy tôi chưa thấy qua linh thần đan thực sự nhưng căn cứ theo sách cổ ghi lại thì bởi vì linh thần đan có bỏ xà dịch hoa nên vô luận để bao lâu, chỉ cần mở nắp ra sẽ nghe thấy mùi hương dược đặc trưng xông vào mũi. Mà thứ này thì không có, cộng thêm thái độ tùy ý của người vừa nãy, tôi nghĩ, hẳn là người muốn thử tôi đi?”

    Vừa nãy Nhan Tử Dạ đã lặng lẽ mở nắp bình, cậu phát hiện đan dược bên trong không có mùi, vì thế liền hoài nghi.

    “Ba ba ba…”

    Thanh Long vừa vỗ tay vừa nói: “Đúng vậy, chính là thử, chúc mừng, ngươi đã qua ải.” Nếu khi đó Nhan Tử Dạ trực tiếp cầm bình linh thần đan kia rời đi thì kết quả chính là một chuyến không công. Chỉ có người có ân tất báo mới có thể có được linh thần đan chân chính. Thực rõ ràng, Nhan Tử Dạ đã thông qua khảo nghiệm của Thanh Long.

    Thanh Long là thần thú, là rồng, bản tính của loài này là cao ngạo cùng ích kỷ. Nếu Nhan Tử Dạ không đồng ý trở thành đồ đệ, hắn sao lại có thể giao ra linh thần đan cho một người xa lạ như cậu. Thế giới này không có bữa cơm nào miễn phí, chỉ có giao dịch công bằng mà thôi.

    Thực rõ ràng, Nhan Tử Dạ cũng nhìn thấu điểm này mới đồng ý với điều kiện của Thanh Long.

    “Tốt, ngươi đã đồng ý thì cho ngươi.” Thanh Long lật tay lại, một lọ nhỏ lớn cỡ bàn tay xuất hiện trong tay, tiếp đó hắn ném nhẹ một cái, Nhan Tử Dạ lập tức vứt bỏ lọ đan dược giả, chụp lấy lọ đan dược thật sự.

    Nhẹ nhàng mở nắp lọ ngửi thử rồi lập tức đậy lại, Nhan Tử Dạ gật gật đầu: “Không tồi, này mới là linh thần đan chân chính.”

    Thanh Long có chút buồn cười nói: “Nhóc thối nhà ngươi, cư nhiên so với lão long ta đây còn giảo hoạt hơn, không tồi, ta thích. Hiện giờ đan dược đã cho ngươi, vậy ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình.”

    An Nhĩ Tư khẩn trương nắm chặt tay Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ…”

    “Yên tâm, không có việc gì.” Nhan Tử Dạ đưa chiếc lọ trong tay cho An Nhĩ Tư rồi vỗ vỗ mu bàn tay anh an ủi. Tiếp Đó Nhan Tử Dạ đứng dậy bước tới trước, nói với Thanh Long: “Tới đi.”

    Chỉ thấy trường bào màu xanh trên người bộc phát quang mang thanh sắc mãnh liệt, không gian xung quanh vặn vẹo mở rộng vài lần, sau đó người đứng đó biến mất, xuất hiện trước mắt An Nhĩ Tư là một con Thanh Long tứ trảo dài hơn mười mét.

    Cặp sừng hươu thật dài, móng vuốt bén nhọn, sợi dâu rài bồng bềnh, những chiếc vảy lóe sáng cùng đôi mắt không giận mà uy làm nhóm An Nhĩ Tư lập tức cảm nhận được khí thế thuộc về thần thú địa cầu cổ ập thẳng tới trước mắt.

    “Rống…” Thanh Long dài hơn mười mét lơ lửng giữa không trung, nó ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng.

    Tiếng rống kia mang theo uy nghiêm vô tận làm nhóm Nhan Tử Dạ suýt chút nữa đã nằm úp sấp xuống. Cuối cùng, ngay lúc nhóm người sắp không chống đỡ nổi thì thân hình to lớn của Thanh Long dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy thu nhỏ lại. Cuối cùng hóa thành một tia thanh quang chui vào bụng Nhan Tử Dạ.

    Nhan Tử Dạ chỉ cảm thấy trong cơ thể có một luồng thần lực thật lớn đang cải tạo thân thể mình, viên yêu đan màu đỏ bị thần lực màu xanh bao bọc lấy, tiếp đó thần lực màu xanh chậm rãi rót vào bên trong.

    Mà cơ thể Nhan Tử Dạ cũng đột nhiên phát ra một luồng thanh quang chói mắt, tiếp đó là một luồng hồng quang bao trùm lấy thanh quang, cung điện vàng son lộng lẫy ở xung quanh hệt như mặt gương xuất hiện vết rạn, chúng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn, cuối cùng ‘rắc’ một tiếng, vỡ nát.

    Tiếp sau đó những mảnh vỡ vốn nên rớt xuống đất lại biến thành tia sáng trắng bắn về phía chiếc nhẫn trên tay trái Nhan Tử Dạ. Chiếc nhẫn hồng ngọc được phủ lên một tầng bạch quang như có như không, so với ban đầu lại càng thêm phần tiên diễm xinh đẹp.

    Cuối cùng đợi đến khi tất cả ánh sáng đều biến mất, nhóm An Nhĩ Tư phát hiện bọn họ đã thoát ra khỏi không gian riêng biệt kia, họ đang đứng trên bệ đá trong hang động.

    Hơn mười thú nhân cấp S đứng bên dưới bệ thấy thấy nhóm An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đều an toàn trở lại thì đều thở phào một hơi.

    “Tiểu Dạ, em có khỏe không?” Sau khi đi ra, An Nhĩ Tư lập tức kiểm tra tình trạng của Nhan Tử Dạ.

    Đôi mắt vốn nhắm chặt của Nhan Tử Dạ chậm rãi mở ra, trong mắt lóe sáng một tia thanh quang, sau đó cậu khẩn cấp nhìn chiếc nhẫn trên tay trái rồi nói với An Nhĩ Tư: “Tôi không sao, lần này có vẻ lời to rồi.”

    Thanh Long chẳng những giao linh thần đan cho Nhan Tử Dạ, cư nhiên còn dung nhập không gian riêng biệt mà mình dùng thần lực sáng tạo ra vào chiếc nhẫn của Nhan Tử Dạ, biến nó thành không gian giới chỉ, hơn nữa toàn bộ vàng ròng chế tạo cung điện cũng đóng gói đưa nốt. Mà lúc này trong bụng Nhan Tử Dạ, một điểm thanh quang nho nhỏ đang tỏa ra thanh quang nhàn nhạt.

    Nhan Tử Dạ ôm lấy cánh tay An Nhĩ Tư, cười ha hả: “Yên tâm, tôi thực sự không có việc gì, cụ thể thế nào thì trở về tôi sẽ kể lại cho anh biết.” Chuyến đi này quả nhiên không tệ, Nhan Tử Dạ đã hời to. Chẳng những chiếm được linh thần đan, cư nhiên còn thuận tiện được tặng kèm một đứa con là thần thú Thanh Long, cuộc giao dịch này thực đáng giá.

    Nếu Nhan Tử Dạ đã nói không sao thì hẳn là không có việc gì. Đồ đã lấy được, An Nhĩ Tư cũng không muốn ở lại đây lâu.

    “Kỳ quái, sao tôi cảm giác giống như đã quên gì đó? Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Áo Đức Kỳ cùng ba ảnh vệ có chút mê mang, khoảnh khắc đi ra, bọn họ cư nhiên đã mất đi toàn bộ kí ức khi ở trong cung điện. Mà Tiểu Thứ ở trong lòng Áo Đức Kỳ tựa hồ cũng có chút mê mang.

    Nghe thấy lời Áo Đức Kỳ, An Nhĩ Tư nhìn về phía Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ khẽ lắc đầu, sau đó nói: “Chuyện này khá trọng đại, hắn không muốn để bọn họ biết.”

    An Nhĩ Tư hiểu được gật gật đầu. Mà nhóm Áo Đức Kỳ nghe vậy, tuy thực nghi hoặc ‘hắn’ là ai, bất quá nhớ tới chuyện Nhan Tử Dạ tựa hồ có thể cướp đi kí ức của người khác. Rất có thể bên trong đã xảy ra chuyện gì đó nên kí ức của bọn họ đã bị ‘hắn’ thần bí cướp đi. Hơn nữa xem bộ dáng Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư tựa hồ cũng không muốn nói, vì thế nhóm Áo Đức Kỳ cũng thức thời im miệng, không hỏi.

    “Chúng ta trở về bằng đường cũ à?” Áo Đức Kỳ ôm Tiểu Thứ, quay đầu nhìn cánh cửa lớn phía sau hỏi Nhan Tử Dạ.

    “Không cần, trực tiếp dùng truyền tống trận ra ngoài.” Ngay vừa nãy, Thanh Long đã chuyển giao phương pháp sử dụng truyền tống trận cho Nhan Tử Dạ, truyền tống trận này chẳng những có thể đi tới không gian của Thanh Long mà còn có thể trực tiếp đi ra bên ngoài. Hơn nữa cũng chỉ có con đường này, bởi vì sau khi bọn họ tiến tới đây, con đường kia đã bị phong kín hoàn toàn.

    Thế nên mới nói Thanh Long đã bày sẵn một bàn cờ, cả hang động đã bị Thanh Long bày trận pháp, nếu khi ấy nhóm Nhan Tử Dạ thực sự rời đi thì bọn họ căn bản không thể ra ngoài, vĩnh viễn sẽ bị nhốt trong hang động này.

    Tổng cộng có hơn hai mươi mấy người, Nhan Tử Dạ cần phải truyền tống hai lần mới có thể đưa toàn bộ mọi người ra ngoài, vì thế đầu tiên cậu đưa hơn mười thú nhân cấp S ra ngoài, tiếp đó mới tới nhóm An Nhĩ Tư.

    Địa điểm tới chính là sơn động của đám huyết tri chu. Lúc nhóm Nhan Tử Dạ từ trong sơn động đi ra thì nhìn phát hiện vài thi thể với những vết thương buồn thiu trên người ở chỗ cửa động.

    An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ liếc nhìn nhau một cái rồi bước qua, nhìn rõ bộ dáng của thi thể thì ánh mắt Nhan Tử Dạ lóe lên một tia sáng nguy hiểm: “Thú nhân này lần trước ở tinh tế đã đánh lén chúng ta, xem ra Nhan Tôn đã tiến vào bên trong rừng rậm. Những người này vừa mới chết không lâu, Nhan Tôn có lẽ cách chúng ta không quá xa.”

    Nhan Tử Dạ vừa mới nói xong thì từ cách đó không xa truyền tới tiếng nổ kịch liệt, sau đó chính là tiếng thú rống vang vọng.

    An Nhĩ Tư nghiêng đầu, mỉm cười: “Tiểu Dạ, muốn đi xem kịch vui không?”

    Nhan Tử Dạ mỉm cười, mang theo vài phần hứng thú gật gật đầu: “Đương nhiên.”

    Hoàn Chương 176.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [177] Người Áo Đen

    *****

    Nhan Tôn vẫn luôn chờ đợi cơ hội, lão chờ đám người kia dọn hết tất cả chướng ngại vật trên đường rồi mới nhảy ra thu hoahc5.

    Đám người của đại gia tộc hết chết rồi bị thương, cuối cùng cũng chẳng còn lại bao nhiêu, khó khăn lắm mới tìm được cửa vào bảo tàng.

    Cửa vào bảo tàng được giấu trong một ngọn núi sâu trong rừng. Lúc bọn họ vừa mở cửa vào thì bị khung cảnh lộng lẫy bên trong chấn kinh, toàn bộ đều được làm từ vàng ròng, nhìn khung cảnh lộng lẫy này, tất cả đều không hoài nghi.

    Vàng tuy quý nhưng bảo bối làm cho người ta tiến lên cấp SSS lại càng trọng yếu hơn. Rốt cuộc, lúc mọi người gian gian khổ khổ băng ải chém tướng, diệt trừ con tinh tế thú cấp SS trung cấp bảo hộ bảo tàng thì rốt cuộc tìm thấy một chiếc kim quan làm từ vàng ròng.

    “Thứ kia nhất định được giấu bên trong kim quan.” Một thú nhân phất tay nói với vài thú nhân còn sống sót.

    Một thú nhân gia tộc khác vừa nhìn thấy kim quan thì lập tức xông tới. Ngay khoảnh khắc kim quan vừa mở ra, một trận cuồng phong kéo tới, tiếp đó vô số dây leo nhanh chóng phủ kín cả huyệt động hoàng kim. Chỉ thấy một sợi dây leo xanh biếc phun ra một làn khói trắng, sau đó đám người trong huyệt động cảm thấy thân thể mình mềm nhũn, lại còn mệt mỏi vô cùng. Thậm chí còn có người xuất hiện ảo giác.

    Nếu là bình thường, thú nhân cấp S sẽ không dễ dàng trúng chiêu như vậy, thế nhưng bởi vì vừa nãy dây dưa với tinh tế thú cấp SS trung cấp một lúc lâu, hiện giờ đều tiêu hao thể lực cùng tinh thần lực nên căn bản không thể ngăn cản công kích bất thình lình của dây leo.

    Cạn kiệt tinh thần lực, sau khi hít phải làn sương trắng kia thì các thú nhân lập tức mất đi năng lực phản kháng. Ngay sau đó, họ bị đám dây leo khác rào rạt trườn tới trói chặt.

    “Người nào, có bản lĩnh thì xuất hiện đi, đừng có lén lén lút lút.”

    “Đúng vậy, chết tiệt, cư nhiên dám trói bản thiếu gia, có giỏi thì ra mặt đi, xem tao làm thế nào thu thập mày.”

    “Chúng ta chính là người của đại gia tộc, cư nhiên dám đánh lén, muốn tìm đường chết à?”

    Nhóm thú nhân bắt đầu chửi rủa, bọn họ đều là người của đại gia tộc, cực khổ vất vả lắm mới tới được nơi này, tìm được bảo tàng, cư nhiên ngay thời điểm này lại bị người ta đánh lén. Cơn giận này biết trút vào đâu chứ, nhóm người đại gia tộc đương nhiên không phục.

    “Ha ha ha…. hiện giờ tụi mày đã mất hết sức chiến đấu mà còn muốn giáo huấn tao à, tao thấy lũ chúng mày nên lo cho mình thì hơn.” Âm thanh kiêu ngạo cư nhiên từ trên đỉnh huyệt động truyền tới.

    Mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một thú nhân mặc áo đen, che kín mặt từ vòng dây leo trên đỉnh động nhảy xuống. Ngay lúc hắn sắp rớt xuống đất thì những sợi dây leo ở bên dưới lập tức đón được, để hắn an toàn đáp xuống đất.

    “Mày là ai?” Một thú nhân tóc lam bị dây leo trói chặt giận dữ hỏi.

    Người nọ kiêu ngạo nói: “Tụi mày không cần biết tao là ai, bởi vì từ hôm nay trở đi, tao chính là sự tồn tại mà chúng mà phải ngước mặt lên để nhìn.” Nói xong, người nọ đi về phía kim quan, ánh mắt rộ rõ sự tham lam.

    “Mày dám…”

    “Dừng tay…”

    Mắt thấy thành quả cố gắng của mình sắp bị thú nhân áo đen đột nhiên xuất hiện này chiếm lấy, một thú nhân bị trói dưới đất đột nhiên rống lớn rồi ‘ầm’ một tiếng, dị năng hồng quang trên người lóe sáng, dây leo đang trói trên người hắn bị đốt rụi. Sau khi sử dụng nốt chút dị năng không còn sót lại bao nhiêu, người nọ còn chưa đi được hai bước thì thân thể đã mất khống chế, toàn thân mềm nhũn không hề có chút sức lực nào.

    Người áo đen thấy vậy thì bật cười ha hả: “Trúng sương khói của nhuyễn cốt mạn đằng mà còn muốn đứng dậy? Quả thực là si tâm vọng tưởng, tao nói cho lũ chúng mày biết, không có kẻ nào có thể ngăn cản được tao.” Chỉ thấy người áo đen nọ mở nắm kim quan, ‘ầm’ một tiếng, người nọ chờ mong nhìn vào bên trong.

    Chỉ thấy sau khi nắp kim quan mở ra, một luồng sương khói màu đen từ bên trong bay ra. Ngay sau đó người áo đen đưa đầu nhìn vào bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng gào thảm thiết kinh thiên động địa.

    “A….”

    Sau khi làn sương tiếp xúc với làn da lộ ra ngoài của người áo đen thì bắt đầu dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu ăn mòn gương mặt người nọ hệt như axit, chỉ một thoáng sau đó, gương mặt người nọ đã bị ăn mòn toàn bộ. Chiếc khăn che mặt màu đen từ sớm đã bị ăn mòn, còn gương mặt của người nọ thì bị ăn mòn hơn phân nửa.

    Sau đó ngày càng nhiều sương đen, sau đó khống chế dây leo chắn trước mặt mình. Bản thân hắn thì túm lấy dây leo nhảy ra phía sau đám thú nhân đang nằm dưới đất.

    ‘Xì xì xì…’ Đám dây leo chắn phía trước tiếp xúc với làn sương kia thì cư nhiên cũng bị ăn mòn, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh. Làn sương kia giống như nhiều vô tận, chúng cứ không ngừng trào ra từ kim quan, nhóm thú nhân bị trói dưới đất sợ hãi không thôi. Bọn họ không ngừng ngọ nguậy cơ thể cố lùi về sau.

    Sương đen lan tới theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, người áo đen lập tức thối lui tới cửa, mà nhóm thú nhân bị trói dưới đất thì bất lực, sau khi bị sương đen lan tới thì lập tức phát ra từng đợt kêu gào thảm thiết.

    “A….”

    “A a a…”

    Hơn mười thú nhân dưới đất đều đau đớn tới lăn lộn, quần áo trên người căn bản không ngăn chặn được sự ăn mòn của làn sương, chỉ chốc lát sau, tóc bong tróc rơi rụng, da dẻ trên người cũng bị ăn mòn tới máu thịt lẫn lộn. Tình cảnh này nếu để người nhát gan nhìn thấy thì chắc chắn sẽ sợ tới mức tè ra quần.

    Mà người áo đen đứng ở cửa cũng ráng nhịn cơn đau vì nửa gương mặt bị ăn mòn, đang định tiếp tục lui về sau thì hắn phát hiện làn sương kia khi lan tới cửa thì giống như chạm phải gì đó mà theo phản xạ co rụt lại, cứ như đó là lằn ranh giới hạn vậy.

    Người áo đen đứng ngoài cửa thì được an toàn, thế nhưng nhóm người nằm dưới đất bị sương đen ăn mòn thì không may mắn như vậy, chỉ thấy hơn mười thú nhân cấp S chỉ trong nháy mắt biến thành một đống thi thể máu thịt mơ hồ. Toàn bộ không còn hô hấp.

    Nhìn thấy tình cảnh này, người áo đen nọ cũng hít một ngụm khí lạnh, tiếp đó trên mặt hắn cũng truyền tới cảm giác đau đớn. Tuy mặt đã bị hủy, thế nhưng người nọ cũng không quá để ý, hắn nhìn thấy đám sương đen kia cư nhiên chậm rãi tản đi, sau đó biến mất.

    Người áo đen đợi một lúc lâu, sau khi xác nhận sương đen sẽ không xuất hiện nữa mới bước qua đám thi thể đi về phía kim quan. Kim quan có làn sương lợi hại như vậy bảo trụ, nhất định sẽ có thứ hắn muốn tìm.

    Sau khi cẩn thận thăm dò tiến vào trong, quả nhiên người áo đen tìm thấy một chiếc hộp gỗ ở bên trong kim quan. Người nọ kích động lập tức tóm lấy chiếc hộp, khẩn cấp mở ra. Kết quả bên trong hộp gỗ là một cái lọ màu trắng.

    “Này chính là thứ có thể giúp mình thăng lên cấp SSS sao?” Người áo đen cầm lọ, còn chưa kịp mở ra thì đã nghe thấy tiếng bước chân. Hắn lập tức vứt bỏ chiếc hộp gỗ, bỏ lọ nhỏ vào túi áo rồi men theo cửa động chạy trốn.

    “Thứ kia đang ở chỗ hắn, mau đuổi theo.” Vài thú nhân cấp S cao cấp tiến vào, vừa lúc nhìn thấy người áo đen kia bỏ thứ gì đó vào túi áo. Lại nhìn kim quan đã bị mở ra, đám người lập tức đuổi theo.

    Người áo đen sau khi chạy ra ngoài thì chạy dọc theo đường cũ, nhanh chóng rời đi, vài thú nhân đuổi theo phía sau có sức chiến đấu đồng cấp với hắn, áp lực rất lớn.

    Không ngừng phóng xuất dây leo ngăn cản đám người truy đuổi ở phía sau, người áo đen rốt cuộc cũng ra khỏi hang động. Liếc nhìn phía sau, thấy nhóm thú nhân kia vẫn chưa đuổi tới thì thở phào một hơi. Đang định lấy chiếc lọ trong túi ra xem thử thì một tiếng thú rống thật lớn bừng tỉnh hắn.

    Chỉ thấy một con tinh tế thú cao ba mé, toàn thân mọc đầy gai nhọn màu đen, miệng há rộng lộ ra hai chiếc nanh thật dài, bộ dáng giống như lợn rừng xông thẳng tới chỗ thú nhân áo đen.

    Tốc độ của con tinh tế thú kia quá nhanh, người áo đen căn bản không kịp né tránh đã bị húc bay ra ngoài, lưng va vào vài cây đại thụ, cuối cùng đẩy ngã vài cây mới có thể giảm xóc mà ngừng lại, bất quá người áo đen cũng vì thế mà bị nội thương.

    “Rống…” Tinh tế thú thấy mình đánh bay người áo đen thì lập tức hưng phấn kêu lên một tiếng, sau đó tiếp tục bổ nhào về hướng người nọ.

    Người áo đen thấy tinh tế thú lại lao tới thì lật tay vung một hạt giống xuống đất, sau đó lập tức nhân cơ hội này lùi về sau.

    Mấy chục sợi dây leo thật dài căn bản không thể ngăn cản tinh tế thú, chỉ thấy nó há to miệng, ngọn lửa màu đỏ trực tiếp phun ra, toàn bộ dây leo bị thiêu rụi.

    Người áo đen còn chưa chạy xa đã cảm giác được một luồng khí nóng rực từ phía sau đánh úp tới, người nọ theo phản xạ lách qua bên cạnh, tránh được cầu lửa bay tới. Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cầu lửa ùn ùn bay tới, người nọ lập tức dựng lồng phòng hộ.

    Vô số cầu lửa không ngừng công kích lớp lồng phòng hộ xanh biếc, gương mặt bị ăn mòn của người áo đen vặn vẹo dữ tợn, hắn tận lực chống đỡ, mắt thấy sắp không chịu nổi thì một con tinh tế thú với thể hình khổng lồ nhảy ra từ giữa đám cầu lửa, hai chiếc răng nanh thật dài cắp phập vào chiếc lồng phòng hộ. Tiếp sau đó chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, lồng phòng hộ vỡ nát, mà người áo đen ở bên trong vì không kịp tránh né nên bị một chiếc nanh của tinh tế thú đâm vào bụng, tiếp đó bị nó xốc bổng lên khỏi mặt đất rồi quăng ra ngoài.

    Bởi vì bụng bị thương nên khi ngã xuống đất người áo đen lập tức đau đớn tới phát run, nhóm thú nhân truy kích lúc này cũng đuổi tới, kết quả nhìn thấy tinh tế thú cao hơn ba mét kia thì đồng loạt thối lui.

    Cư nhiên là tinh tế thú cấp SS sơ cấp, hiện giờ đừng nói vài thú nhân cấp S bọn họ, cho dù có thêm mười mấy thú nhân cấp S thì cũng chưa chắc có thể thắng được nó. Bởi vì nó là trường xỉ thú nổi tiếng về năng lược phòng thủ cùng công kích hạng nhất. Trường xỉ thú tuy chỉ là tinh tế thú cấp SS sơ cấp nhưng bởi vì năng lực phòng thủ siêu cường nên sức chiến đấu có thể so với cấp SS trung cấp.

    Nhìn người áo đen nằm dưới đất phóng dị năng lên người trưởng xỉ thú mà nó không hề tổn hao chút lông tóc nào là đủ hiểu.

    Trường xỉ thú giống như chỉ nhắm tới người áo đen, nó liều mạng công kích, mà đối với nhóm thú nhân vừa tới thì cứ như không thấy. Điều này làm cho bọn họ thở phào một hơi.

    Ngay lúc người áo đen rắc hạt giống để cây xương rồng biến dị xuất hiện ngăn cản trường xỉ thú, hắn lập tức lôi lọ trắng nhỏ ra, mở nắp lọ rồi trút thứ bên trong ra. Hắn phát hiện thứ đó nhỏ nhỏ tròn vo như viên thuốc, nó đen xì không hề có mùi vị, liếc nhìn đám xương rồng đã sắp chống đỡ hết nổi, người áo đen khẽ cắn môi rồi bỏ viên thuốc kia vào miệng.

    Viên thuốc vừa vào miệng thì lập tức tan ra, người áo đen chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cường đại dâng trào trong cơ thể, cứ hệt như vừa mở vòi nước vậy, năng lượng không ngừng trùng kích trong cơ thể, tinh thần lực của hắn vùn vụt tăng lên.

    “A….” Cảm giác được năng lượng vô tận lan khắp toàn thân, người áo đen nhịn không được ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng.

    Khí thế thuộc về thú nhân siêu việt từ người áo đen bạo phát. Năng lượng xanh biếc giống như gợn sóng nhộn nhạo lan ra, cát đá xung quanh bay tứ tung, cát bụi mù mịt.

    Trường xỉ thú ở cách đó không xa nhịn không được ngừng công kích, nó dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía người áo đen, mà nhóm thú nhân đứng cách đó xa xa cũng không dám tin nhìn về phía này.

    Khí thế kia cư nhiên so với trường xỉ thú còn cường đại hơn, mà còn là mạnh gấp vài lần. Hơn nữa khí thế của người áo đen kia vẫn không ngừng tăng trường, chẳng lẽ người nọ thật sự sẽ trực tiếp tăng lên cấp SSS?

    Hoàn Chương 177.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết