Tình Thiêu – Chương 20-21

    1997

    Thuộc truyện: Tình Thiêu

    20.

    Chưa bao giờ có alpha nào vẫn có thể ngừng việc “ký kết” dưới tình huống đã đi vào, tối thiểu Marvin sống hơn 30 năm thật sự chưa bao giờ gặp.

    Bởi vì ai cũng biết, lúc pheromone ở giá trị cao nhất mà cưỡng ép ngừng lại tuyệt đối sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng đối với bản thân, huống chi cũng không alpha nào có thể khống chế nổi pheromone ở thời kỳ động dục.

    Sau khi nhận được tin tức của Dương Lực, người chạy tới trước hết chính là Marvin.

    Vốn cho là sẽ thấy hiện trường khốc liệt đến không thể thu dọn, kết quả Dương Lực chỉ hôn mê mà thôi.

    Người chân chính xảy ra vấn đề lại là Hoa Tranh.

    Hậu quả áp chế pheromone một cách cưỡng ép làm cho thần kinh thị giác của hắn xuất hiện tổn thương nghiêm trọng, mà pheromone của Dương Lực tuy rằng cũng có chút hỗn loạn, nhưng phần đại não lại được Hoa Tranh bảo vệ rất tốt.

    … Lần này ngay cả Marvin cũng không thể không cảm khái sự vĩ đại của tình yêu.

    Chỉ cần ngửi mùi là Marvin đã có thể xác định hai người này không có ký kết đến cuối, cả kinh nói: “Thế mà cậu có thể chịu đựng không cắm vào hả?” Dù sao thì nồng độ pheromone trong phòng này, đổi thành bất cứ alpha hoặc là omega nào không có đẳng cấp như Marvin tới đây đều sẽ không kiềm giữ được.

    Hoa Tranh hé miệng, không nói gì, hai mắt hắn đã không thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ có điều tâm tình coi như tương đối bình tĩnh, hắn ra hiệu Marvin kiểm tra tình hình của Dương Lực trước.

    Mấu chốt vẫn là mức độ bị thương thần kinh não bộ, tuy rằng Hoa Tranh khống chế pheromone của mình ở thời khắc sống còn vốn là để bảo vệ, nhưng hoặc nhiều hoặc ít, dưới cơn tình triều quy mô lớn, Dương Lực vẫn bị tổn thương.

    Bởi vì pheromone hỗn loạn, Dương Lực vẫn luôn nằm ở trạng thái hôn mê, nhưng kết quả kiểm tra não bộ lại lạc quan đến bất ngờ, cũng không biết lúc đó Hoa Tranh sao lại làm được, có thể bảo vệ được phần hồi hải mã của đối phương.

    “Tuy pheromone alpha có thể dùng để quấy nhiễu đại não và tình triều của omega.” Giọng điệu Marvin nghiêm nghị, “Nhưng cậu cũng làm loạn quá rồi.”

    Y liếc mắt nhìn Hoa Tranh, người đàn ông đó đang để bác sĩ kiểm tra đôi mắt, cũng không biết người đó đang suy nghĩ gì, thế mà không có chút hoảng loạn và bất lực nào sau khi bị mù, mắt bị mù mà cứ bình thường như uống nước ăn cơm.

    Bởi vì hồi hải mã được bảo vệ, đoạn ký ức này của Dương Lực đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng, thế nhưng pheromone của alpha chỉ có thể do tự mình khống chế, sau khi xác nhận não bộ Dương Lực không bị tổn thương gì khác, bác sĩ hỏi Hoa Tranh có muốn giải trừ việc bảo vệ hồi hải mã hay không.

    Marvin cảm thấy vấn đề này quả thực là hỏi không, tình nhân nhỏ hai người tình cảm tốt như vậy, kế tiếp sẽ còn ở chung kết hôn, Hoa Tranh bảo vệ hồi hải mã của Dương Lực chỉ là sợ đại não tổn thương phá hoại ký ức, hiện giờ có thể khôi phục không phải chỉ là chuyện trong vài phút thôi sao.

    Nhưng kết quả vừa vặn ngược lại, Hoa Tranh không hề định làm gì.

    Hắn đứng ở trước giường Dương Lực, đôi mắt mù không nhìn thấy gì, Hoa Tranh đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt, trán, lông mày, hai má Dương Lực, cuối cùng dừng ở trên đôi môi.

    Marvin ở bên cạnh nhìn mà gấp muốn chết, y không hiểu, đang là kịch bản yêu đương ngốc bạch ngọt êm đẹp, mắc gì Hoa Tranh lại muốn diễn thành phim cẩu huyết tám giờ chứ!

    “Ngài quyết định để hắn phong tỏa đoạn ký ức này sao?” Bác sĩ xác nhận lại một lần.

    Hoa Tranh cúi đầu, bởi vì sắc tố da nhạt màu, nên con ngươi hắn là màu hổ phách trong suốt, đôi mắt đẹp như thế, hiện tại thành như vậy, là ai cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc.

    “Đúng thế.” Hoa Tranh bình tĩnh nói, “Sau khi hắn tỉnh lại mấy người cứ nói hắn bị ngã lúc cưỡi ngựa, hôn mê mấy ngày.”

    Hồi hải mã là Hoa Tranh dùng pheromone khóa lại, không có bản thân hắn tự mở ra, ai cũng không mở được.

    Marvin cau mày: “Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì vậy…”

    Hoa Tranh không nói gì, kỳ thực hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.

    Hắn vẫn luôn kiêu ngạo, dù là sau khi tâm ý tương thông với Dương Lực thì hắn cũng vẫn cứ kiên trì tin tưởng giữa họ sẽ không tồn tại bất cứ vấn đề gì.

    Mà bây giờ, Hoa Tranh vì sự tự phụ của mình, trả một cái giá đau đớn thê thảm.

    Người hắn trân ái, suýt chút nữa đã bị dục vọng của hắn phá hỏng.

    “Omega phải 30 tuổi mới coi như chính thức thành niên, tiến vào thời kỳ động dục.” Hoa Tranh chậm rãi nói.

    Marvin: “…”

    Hoa Tranh rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Tôi không có sự tự tin đó, có thể khống chế được pheromone của mình trước khi hắn động dục.”

    “Tôi yêu hắn như vậy, làm sao nhẫn tâm tổn thương hắn.”

    “Nhưng tôi lại sợ mình không thể rời bỏ hắn.”

    Hoa Tranh giơ tay lên, phất qua trước hai mắt mình, cười cười: “Nếu không nhìn thấy, e rằng có thể tốt hơn chút.”

    Marvin có chút nghẹn ngào: “Hoa Tranh…”

    “Marvin.” Hoa Tranh ngắt lời, hắn nghiêng đầu, nhìn đối phương: “Có phải là, rốt cuộc tôi cũng lớn rồi không.”

    Dù trải qua nhiều năm như vậy, Marvin nhớ tới ngày đó cũng vẫn cứ không nỡ nhẫn tâm, thở dài thở ngắn.

    Trong 7 người bọn họ, Hoa Tranh nhỏ tuổi nhất, tuy mấy ông anh khác vẫn luôn nói muốn hắn debut ở vị trí trung tâm, đi vào bùn lầy, nhưng thực ra trong lòng lại thương thằng em út này nhất.

    Bằng không cũng không nuôi ra được cái tính kiêu ngạo tự phụ, trẻ trâu ấu trĩ của Hoa Tranh.

    Trên đời khổ nhất là tương tư, mà Hoa Tranh, cam tâm tình nguyện thành người khổ nhất.

    Sau khi Dương Lực tỉnh lại, kết thúc công việc ở chuồng ngựa, anh quên hết tất cả, vui vẻ về trường học tốt nghiệp, quản gia hàng đầu luôn là nhân tài khan hiếm, học sinh tốt nghiệp tìm việc làm cũng không phải việc khó.

    Bởi vì bất ngờ trước đó, vòng tay của Dương Lực bị hỏng, đương nhiên, những người khác cũng lừa anh là bị rớt hỏng, anh không hề nghi ngờ, tùy tiện tìm một doanh nghiệp đại lý sửa chữa.

    Tin tức này Hoa Tranh cũng biết, hắn không hề nhắc một chữ, thế nhưng ai cũng rõ danh sách truyền tin cá nhân trong vòng tay của hắn chỉ có một người, mà một chút ràng buộc cuối cùng này, cũng mai danh ẩn tích.

    Trần nữ sĩ và Marvin không phải chưa từng kiến nghị hắn trị liệu hai mắt.

    Nhưng Hoa Tranh vô cùng cố chấp.

    Giống như đôi mắt và cái tên trong danh sách truyền tin cá nhân là một chút tưởng niệm cuối cùng của hắn, hắn cẩn thận từng li từng tí một trông coi ký ức, đứng xa xa nhìn cuộc sống của Dương Lực.

    Marvin luôn sợ hắn nghẹn ra bệnh, cùng mấy hội viên Thiêu thiêu thiêu khác tặng hắn một con robot thú cưng liên thông ngũ giác.

    Kết quả cũng không biết Hoa Tranh “nuôi” thế nào, tính khí con robot thú cưng kia quả thực là giống hắn như đúc.

    Cho nên sau này đổi quản gia đều không kiên trì làm được nửa năm.

    Marvin cũng không phải chưa từng lén lút thành khẩn nói với hắn: “Cậu vẫn đang chờ à?”

    Hoa Tranh ngồi ở trong thư phòng đã được cải tạo, bởi vì mù mắt, nên cửa và tường cách ly đều bỏ đi, đồ đạc cũng đều là thiết kế tự động hóa, hiển nhiên hắn thích ứng nhanh chóng mà thoải mái, không có một chút không ổn nào.

    “Còn năm năm.” Hoa Tranh ngồi trên sofa đơn bằng da thật màu xanh sẫm, hắn đưa tay ra, đầu ngón tay vuốt lông bờm báo sư tử robot, “Tôi cũng không phải không chờ nổi.”

    Marvin tức giận nói: “Cậu biết chắc cậu ta sẽ không yêu người khác à?”

    Hoa Tranh: “Tự nhiên là có người giúp tôi trông nom.”

    Marvin: “…” Tuy rằng y rất đồng cảm với Hoa Tranh, thế nhưng bây giờ nhìn lại, Hoa lão gia cũng thật là biến thái.

    Từ sau sự cố lần đó, người trong trang viên đã không còn gọi Hoa Tranh là tiểu lão gia nữa, mà chính thức gọi là Hoa lão gia. Hắn bắt đầu học cách ứng phó truyền thông, quản lý sản nghiệp, trở thành người dẫn đầu tin tức hóng chuyện trong các topic 818 hot toàn cầu, Hoa Tranh cũng coi như chân chính debut ở vị trí trung tâm của Liên minh chó FA bất tử thiêu thiêu thiêu, cùng các anh em đi trên con đường bùn lầy.

    Ngay cả nội dung về hắn trong bách khoa vũ trụ cũng nhiều hơn mấy ông anh khác gấp đôi.

    Dù sao thì mấu chốt vẫn là quá đẹp.

    Ngay cả bây giờ, dưới tình huống mất đi ký ức, Dương Lực vẫn bị Hoa Tranh hút hồn chặt chẽ.

    Marvin không ít lần âm thầm rủa xả là Dương quản gia quá nông cạn.

    Máy bay tư nhân của Hoa Tranh suốt đêm bay về đế đô, Marvin còn đắm chìm trong mấy câu mà Hoa Tranh nói trước đó lúc ở trên máy bay.

    Y xâu chuỗi trước sau, dường như rốt cuộc cũng phát hiện một vài thứ.

    “Lúc đó xác thực cậu không có ký kết quan hệ ‘vĩnh hằng’, ” điểm ấy không lừa được Marvin, mọi người đều là alpha hàng đầu, ngửi thôi là có thể đoán được rồi, “Nhưng cậu lại nói cậu ta sẽ không bị ai khác ngoài cậu hấp dẫn…” biểu cảm của Marvin có chút quái lạ, “Cho nên, kỳ thực cậu đã ‘làm’, chỉ là không ‘làm’ đến cuối cùng…?”

    Hoa Tranh đã chuẩn bị xuống máy bay, dù hắn không nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng được giờ khắc này Dương Lực đứng ở thảm cỏ cách đó không xa đợi chờ.

    Sống lưng quản gia trẻ tuổi thẳng tắp, âu phục đuôi nhạn bó quanh vòng eo đẹp đẽ, cần cổ màu chocolate đeo vòng da hợp ý mình.

    “Anh biết cái gì? Lão xử nam.” Hoa Tranh khịt mũi coi thường, hắn tiếp nhận mũ dạ Trần nữ sĩ đưa lên, đội lên mái tóc dài màu trắng bạc, “Cái đó kêu là làm tình.”

    Marvin: “…”

    21.

    Đây là lần thứ hai Dương Lực tự mình nghênh đón Hoa Tranh.

    Lão gia cũng không có gì thay đổi, đè mũ lại không nhanh không chậm bước xuống thang cuốn trong dòng khí lưu, anh có chút sốt sắng, chờ đối phương đi vào mới tiếng lên chào hỏi.

    “Ngài trở về rồi.” Dương Lực hơi khom người, anh thay một bộ trang phục quản gia hoàn toàn mới, trong cổ áo sơ mi thêu viền hoa phức tạp.

    Hoa Tranh không nói gì, hắn gỡ bao tay ra, đầu ngón tay thành thạo lướt qua cổ Dương Lực, dừng trên hầu kết quản gia trẻ tuổi, sau đó nhẹ nhàng khều vòng cổ lục lạc.

    “Keng” một tiếng, Hoa Tranh lộ ra chút nụ cười: “Bé ngoan.”

    Hai má Dương Lực khô nóng, ngay cả trên lưng cũng chảy ra chút mồ hôi, anh không nhịn được đưa tay ra, nắm lòng bàn tay Hoa Tranh, lại nhanh chóng thả ra, thấp giọng nói: “Hoan nghênh ngài trở về.”

    Hoa Tranh “nhìn” anh nửa ngày, thở dài: “Tôi đã trở về.”

    Chuyện phát sinh vào thời kỳ động dục đặc thù của Dương Lực trước dó, Hoa Tranh không chủ động nhắc, Dương Lực cũng không tiện hỏi.

    Lúc đó pheromone cả người anh đều hỗn loạn, ký ức vụn vặt lại không hoàn chỉnh, nhưng chỗ mấu chốt thì vẫn nhớ rõ, đương nhiên sau đó nghĩ đến chuyện không biết xấu hổ mình làm ra, quản gia trẻ tuổi liền hận không thể chui vào trong phòng cách ly trốn mất biệt một lần nữa.

    Dương Lực không biết rốt cuộc lão gia có tâm tư gì, rõ ràng là khiến cho mình động tình với hắn, rồi lúc mấu chốt lại không “ký kết” với mình, chắc là ghét mình nhỉ… thời kỳ động dục đặc thù cũng là lão gia hỗ trợ mới qua nổi.

    “Rốt cuộc hắn có thích mình không ta?” Dương Lực không nhịn được lầm bầm lầu bầu.

    Trần nữ sĩ ở một bên như là nghe chuyện đáng sợ gì đó, vẻ mặt mịt mờ nhìn anh: “Cậu đang nói gì?”

    Mặt Dương Lực hơi đỏ, khẽ khàng nói: “Tôi muốn biết là, rốt cuộc lão gia có thích tôi hay không…”

    Trần nữ sĩ trừng mắt: “Hắn mù, cậu cũng mù theo hả?”

    Dương Lực: “…”

    Trần nữ sĩ tức giận nói: “Hôm nay cậu quét tước phòng hắn, đừng quên sửa sang lại tủ mũ áo.”

    Việc sửa sang lại tủ mũ áo thường thì sẽ không để người ngoài làm, đương nhiên Dương Lực là một ngoại lệ, bằng không lần trước anh cũng không có cách nào trộm được một cặp bao tay của Hoa Tranh.

    Mấy vật phẩm bên người của lão gia từ trước đến giờ luôn cộp mác cá nhân, mỗi lần Dương Lực bước vào đều có thể ngửi được mùi vị pheromone của Hoa Tranh nồng nặc.

    Anh sửa sang lại tủ bao tay, cặp bao tay mình trộm lần trước đã giặt sạch, tình cờ liếc mắt nhìn một cái vẫn nhiễu loạn tâm hồn.

    Không biết có phải là ảo giác hay không, vòng da dường như lại thêm mấy sợi, xem ra chính là chuẩn bị cho Dương Lực.

    Quản gia trẻ tuổi thực sự là vừa thẹn vừa nóng người, cuối cùng cũng chỉ có thể làm như không nhìn thấy, nhanh chóng khép tủ, chỉ là không biết sao, quỷ thần xui khiến, Dương Lực lại không nhịn được một lần nữa mở ngăn tủ bao tay ra.

    Anh chọn rất lâu, tìm một cặp bằng da màu trắng, vuốt ve một hồi, cẩn thận từng li từng tí một bỏ vào trong túi.

    Lúc đang chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

    “Anh đang làm gì?” Giọng điệu Hoa Tranh lạnh nhạt không gợn sóng.

    Dương Lực đột nhiên xoay người, nhìn thấy lão gia xõa tung mái tóc dài màu trắng bạc, không có biểu cảm gì dựa vào trên cửa.

    “…” Dương Lực không nói được một câu nào.

    Anh biết rõ đối phương không nhìn thấy, cũng không thấy bất cứ thứ gì, nhưng chỉ cần Hoa Tranh đứng ở đằng kia, là đã có thể làm cho anh không chỗ giấu thân.

    Hoa Tranh không nhận được hồi đáp, nhưng dường như hắn cũng không ngại, hắn ngồi dậy, từ từ đi về hướng quản gia của mình.

    Dương Lực theo bản năng lui một bước, lưng anh đã kề sát tới hộc tủ.

    Hoa Tranh đi tới trước mặt anh, khoảng cách gần đến độ chỉ cần anh thoáng ngẩng đầu là có thể nhìn được cằm đối phương.

    “Đã lần thứ hai.” Hoa Tranh thấp giọng nói, hắn đưa tay ra, dán vào lồng ngực Dương Lực, Dương Lực không nhịn được co rụt một chút, đầu ngón tay thon dài trắng nõn có chút ngạo mạn đẩy vạt áo ra, sau đó luồn vào túi áo bên trong, chậm rãi rút cặp bao tay màu trắng kia ra.

    Dương Lực xấu hổ mặt mày đỏ ửng, muốn rỉ cả máu, hận không thể nhắm mắt lại không nhìn nữa.

    Hoa Tranh lại không chịu dễ dàng buông tha anh.

    Tay người đàn ông vẫn còn trong vạt áo anh, dán vào da thịt, trượt tới gần đầu vú, cuối cùng không nhẹ không nặng nhào nặn thưởng thức, mãi đến tận khi nó sung huyết đứng thẳng.

    “Tự anh nói xem.” Hoa Tranh tiến đến bên tai Dương Lực, hắn ngậm lấy vành tai căng máu của đối phương, “Tôi nên trừng phạt anh thế nào?”

    Lần này hai người bọn họ đều không ở thời kỳ động dục.

    Nhưng thực sự cũng không có gì đáng lo, omega và alpha thành niên chỉ cần trước đó từng có tiếp xúc da thịt, coi như không phải mức độ “ký kết”, thì cũng rất dễ sản sinh phản ứng với pheromone của đối phương, cho nên kỳ thực nói trắng ra là, pheromone lựa chọn “chân mệnh thiên tử” vô cùng đơn giản thô bạo, lần thứ nhất mấy người không thành công không sao cả, linh hồn luôn có thể chỉ dẫn hai người tới lần thứ hai.

    Dương Lực nhẫn nhịn khổ cực, Hoa Tranh há lại không phải thế, mặc dù tám năm nay đã trưởng thành, nhưng chỉ cần đối mặt Dương Lực, tính tình lại trở nên trẻ con.

    Hắn muốn nhìn ánh mắt mê luyến của người kia.

    Muốn Dương Lực cưng chiều lại yên lòng phục tùng mình.

    Muốn bắt nạt anh khóc, lại muốn nhìn anh cười với mình.

    Phòng chứa quần áo nhỏ hẹp, độ dung chứa cũng có hạn, Hoa Tranh một thân ăn mặc chỉnh tề, Dương Lực lại không may mắn như vậy.

    Anh bị yêu cầu cởi hết quần áo, thân thể trần truồng, da thịt màu chocolate phối với thảm len trắng như tuyết trên sàn nhà, ngây thơ lại sắc tình.

    Hoa Tranh đưa tay ra, đầu ngón tay móc lấy vòng cổ đối phương, nhẹ nhàng kéo anh đến trước mặt.

    Hắn cúi đầu, ra lệnh: “Hôn tôi.”

    Dương Lực nỗ lực ngẩng đầu lên, đôi môi anh no đủ mà nóng bỏng, lại e lệ chỉ dám nhẹ nhàng thăm dò chạm nhẹ vào, Hoa Tranh nhíu mày, đầu lưỡi cạy kẽ răng đối phương ra.

    Trước đã nói, khác với bề ngoài lạnh nhạt cấm dục, nụ hôn của Hoa Tranh luôn luôn nồng tình mật ý, thời gian lâu, Dương Lực luôn hoài nghi lượng hô hấp của đối phương rốt cuộc tốt bao nhiêu.

    Một nụ hôn kết thúc, hơi thở Hoa Tranh chỉ khẽ rối loạn, Dương Lực thì lại kẹp chặt đùi, chỉ lo đối phương phát hiện phản ứng của mình.

    Chỉ tiếc, anh có phản ứng hay không, Hoa Tranh căn bản không cần dùng đôi mắt để xem.

    Lão gia đi chân trần, nhẹ giẫm lên dương vật cương cứng của Dương Lực.

    Dương Lực không kịp chuẩn bị rên rỉ một tiếng.

    Hoa Tranh cũng không buông tha anh, người đàn ông ấy có chút ác liệt giẫm đè một chốc, mãi đến tận khi cảm thấy lòng bàn chân dính chút tinh thủy dinh dính.

    “Tôi chưa cho anh bắn.” Hoa Tranh nhàn nhạt nói.

    Dương Lực bị hắn làm cho hơi sợ, không nhịn được thấp giọng cầu xin tha thứ vài câu.

    Hoa Tranh ra lệnh: “Lại đây, giúp tôi cởi quần áo.”

    Rốt cuộc Dương Lực có thể thở ra một hơi, anh nằm một chốc, ngồi dậy cởi cúc áo sơ mi của Hoa Tranh, cũng không biết là tay anh run, hay là do tơ lụa áo sơ mi của lão gia quá trơn trượt, cái cúc thứ nhất cởi nửa ngày mới ra.

    Hoa Tranh cúi đầu, hôn trán Dương Lực.

    Vì vậy cái cúc thứ hai cũng khỏi cần cởi, Dương Lực mơ mơ hồ hồ lại hôn nhau với lão gia, quần áo tự nhiên không cần anh cởi nữa, lúc bị ôm lên trên giường rõ ràng là quản gia trẻ tuổi còn chưa kịp hoàn hồn.

    “Sức lực ngài thật lớn…” Dương Lực thật lòng cảm khái, tuy rằng Hoa Tranh cao hơn anh, nhưng mình cũng không thấp, có thể ôm công chúa như thế lên trên giường, nhìn thế nào cũng thấy không phải việc thoải mái.

    Động tác Hoa Tranh hôn anh chưa ngừng, nghe được câu này lại nở nụ cười: “Trước đây anh cũng đã từng nói lời này.”

    Dương Lực bị tình triều mãnh liệt quấy nhiễu đến thần trí không rõ ràng, cố gắng nghĩ ngợi nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra được mình từng nói lúc nào.

    Lúc huyệt khẩu bị căng ra vẫn hơi đau, Hoa Tranh cũng không vội vã hành động.

    Dương Lực mê man nhìn về phía hắn.

    “Dương Lực.” Hai mắt màu hổ phách của Hoa Tranh “nhìn” người dưới thân, “Tôi muốn ký kết khế ước vĩnh hằng với anh, anh có bằng lòng hay không?”

    … Loại thời khắc mấu chốt này, có ai mà nói không muốn đâu?!

    Dường như Hoa Tranh biết anh đang suy nghĩ gì, bình tĩnh nói: “Anh không có động dục, tôi cũng thế, cho nên nếu như anh không muốn, tôi sẽ không miễn cưỡng anh.”

    Dương Lực: “…”

    Hoa Tranh nhíu nhíu mày, hắn ưỡn eo lên, để cho mình tiến vào càng sâu: “Trả lời?”

    Dương Lực không nói gì, anh nâng nửa người trên, chủ động vụng về hôn môi Hoa Tranh.

    “Ngài bằng lòng kết hôn với tôi không?” Dương Lực thấp giọng thở gấp, cẩn thận từng li từng tí một dò hỏi đối phương, “Ngài bằng lòng gả cho tôi không, lão gia?”

    Hoa Tranh cũng không có vội vã đưa ra đáp án, dương vật hắn đã hoàn toàn cắm vào huyệt khẩu của đối phương, Dương Lực chỉ cảm thấy có thứ gì đó kết ấn ở trong người, pheromone của Hoa Tranh điên cuồng tràn vào đầu óc mình.

    Thậm chí anh có thể cảm giác được điểm ký ức trên hồi hải mã càng ngày càng sáng, cuối cùng vỡ vụn, đổ ập vào trong linh hồn anh.

    Hoa Tranh hôn vệt nước mắt bên khóe mi anh, thấp giọng nói: “Anh quên rồi sao, thật lâu trước kia, anh đã từng cầu hôn tôi.”

    “Mà câu trả lời của tôi vẫn chưa từng thay đổi.” Hoa Tranh lại trao đổi một nụ hôn quấn quýt với quản gia trẻ tuổi của mình, “Tôi yêu anh, tôi bằng lòng.”

    ————————END————————

    Thuộc truyện: Tình Thiêu