Tình Thiêu – Chương 5-6

    1912

    Thuộc truyện: Tình Thiêu

    5.

    Chuyện đút trái cây đối với Dương Lực mà nói đương nhiên không khó, chỉ có điều đối tượng đút không tuân quy củ như vậy cũng thật sự là lần đầu.

    Hoa Tranh ăn rất chậm, cũng không biết là lấy mắt mù làm cái cớ hay là gì khác, một bữa trái cây đút xong, lòng bàn tay Dương Lực đổ cả mồ hôi, pheromone của alpha hàng đầu nồng nặc, dù Dương Lực mang vòng tay, cũng chưa tới thời kỳ động dục đặc thù, nhưng dưới tình huống đối phương tỏa ra hormone như vậy cũng có chút lắc lư hoảng thần.

    Rốt cuộc Hoa Tranh cũng ăn no.

    Mái tóc dài màu trắng bạc của hắn cho Dương Lực một loại ảo giác như dây leo, hoặc là một loại sinh vật dưới nước nào đó, rối tung trên bả vai, khiến cả ngũ quan đều có vẻ lạnh lùng hơn.

    Dương Lực không nhịn được nhìn chằm chằm rất lâu, đương nhiên, anh nhớ tới lời dặn của Trần nữ sĩ, tận lực khiến cho cái “nhìn chằm chằm” của mình không quá mạo phạm.

    Bởi vì vừa trở về nên Hoa Tranh có chút mệt mỏi khi bôn ba đường dài, dường như hắn không có dục vọng muốn tìm hiểu hoặc là trò chuyện nhiều với anh quản gia mới, sau khi xác nhận đối phương có ngoan ngoãn đeo lục lạc, liền trở về phòng nghỉ ngơi.

    Rốt cuộc Dương Lực cũng có thể thoải mái chốc lát.

    Cùng thở phào nhẹ nhõm sau một ngày căng thẳng còn có Trần nữ sĩ.

    “Xem ra lão gia rất hài lòng với cậu.” Giọng điệu Trần nữ sĩ có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

    Dương Lực không quá xác định: “Có thật không?”

    Trần nữ sĩ: “Hắn cho cậu đút nguyên một bữa cơm luôn.”

    Dương Lực không rõ: “Những quản gia trước… chưa từng có sao?”

    Trần nữ sĩ cũng không biết là thương hại hay là phức tạp liếc mắt nhìn anh: “Nói thế nào đây… tiên sinh không thích người khác chạm vào hắn, còn cái gì mà đút trái cây vào trong miệng, lại càng đừng mơ tới.”

    Dường như cô nhớ tới cái gì đó, quay đầu hỏi Dương Lực: “Vừa nãy ngón tay cậu bị hắn ngậm vào đúng không?”

    Dương Lực lúng túng sờ sờ mũi: “Vâng, đúng, lần sau tôi sẽ cẩn thận.”

    Trần nữ sĩ khoát tay không đáng kể: “Cái này không sao, cơ mà… có cảm giác gì?”

    Dương Lực theo bản năng nắn vuốt đầu ngón tay mình, anh cau mày nhớ lại, có chút không xác định hình dung: “Hưm… như bị mèo liếm?”

    Khác với cảm giác bị robot báo sư tử liếm láp, nhưng cũng có hơi giống, chút gồ ghề không bằng phẳng trên đầu lưỡi giống như giọt nước mưa ma sát qua mặt kính thủy tinh mờ.

    Dương Lực luôn cảm thấy đó là xúc cảm đầu lưỡi thuộc về động vật họ mèo, còn về phần tại sao lại liên hệ Hoa Tranh với con robot thú cưng kia thì, quản gia trẻ tuổi luôn cảm thấy hẳn là vấn đề của chính mình.

    Giữa trưa hôm sau lại có chân bò mới mẻ được chở tới.

    Dương Lực thay quần yếm và ủng da thường mặc, anh mặc một cái áo sơ mi cổ rộng, lồng ngực là màu mật ong chocolate đẹp đẽ, bởi vì xẻ chân bò dưới ánh mặt trời giữa trưa, mồ hôi đầy người cứ như bôi lên một lớp dầu sáp mỏng manh trên làn da lộ ra bên ngoài của anh.

    Báo sư tử màu trắng phát ra tiếng rầm rì to lớn, dịu dàng cọ cọ ống quần anh.

    Dương Lực đã không còn e ngại con robot mãnh thú này như lúc mới đầu nữa, ngẫu nhiên nếu như tâm trạng đối phương tốt, thậm chí còn nằm xuống ngửa bụng ra cho quản gia anh tuấn trẻ tuổi xoa xoa.

    Chỉ có điều hôm nay ngoại trừ Dương Lực, còn có một vị khách khác không mời mà đến.

    Chủ nhân trang viên —— Hoa Tranh, Hoa lão gia, chẳng biết hắn đến hậu hoa viên từ bao giờ, mặc áo ngủ tơ lụa đắt giá, tư thế tùy ý ngồi dựa bên bụi cây.

    Thật sự là xưa nay Dương Lực chưa từng thấy người mù nào có thể không mang gậy đi lại tự do như vậy.

    Báo sư tử làm nũng xong liền nằm xuống bên cạnh Hoa Tranh, ánh mắt không tiêu cự của Hoa Tranh rơi vào trên lồng ngực Dương Lực, quản gia nghe lời mang vòng cổ lục lạc, chiếc lục lạc màu vàng chạm trổ tinh xảo nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng chuông leng keng dễ nghe.

    Dương Lực có chút lo lắng nhìn chủ nhân mình: “Ngài đã ở đây bao lâu?”

    Hoa Tranh ngồi đó, đầu ngón tay dài nhỏ chải vuốt lông bờm màu trắng của báo sư tử, màu da trên người hắn càng thiên hướng trắng nhợt không khỏe mạnh, nếu không phải mạch máu màu xanh rõ ràng chói mắt, thì gần như đã hòa làm một thể với con báo sư tử màu trắng kia luôn rồi.

    “Ngài không nóng sao?” Dương Lực đến gần đối phương, anh đưa tay ra, có chút vô ích muốn giúp đối phương che kín ánh mặt trời chói chang.

    Dù Hoa Tranh không nói, thì nhìn hai gò má bị phơi nắng đã ửng hồng của hắn cũng có thể biết thời gian hắn ở đây chẳng hề ngắn, dựa theo hiểu biết của Dương Lực, chất da mỏng manh như đối phương một khi bị bỏng nắng thì chẳng phải là chuyện thoải mái gì.

    “Về với tôi đi nào.” Trong giọng Dương Lực mang theo chút cầu xin, “Ngài bị cháy nắng khủng khiếp luôn này.”

    Hoa Tranh quay đầu, dường như không nghe rõ, tiến đến gần mặt Dương Lực, hắn “nhìn chăm chú” vào anh một chốc, lạnh nhạt nói: “Một mình tôi không về được.”

    Dương Lực: “…” Vậy ngài làm sao ra đây một mình được vậy……

    Hoa Tranh giơ cánh tay lên, Dương Lực theo bản năng muốn dìu hắn, kết quả người đàn ông kia bất mãn, lạnh mặt đi cứ như con nít.

    “Anh ngồi xổm xuống.” Hoa Tranh ra lệnh.

    Dương Lực nghe lời xoay lưng qua, nửa ngồi nửa quỳ.

    Hoa Tranh thoả mãn khẽ hừ một tiếng, hai cánh tay hắn vòng qua cổ Dương Lực, cả người nằm úp sấp lên trên lưng đối phương.

    Rốt cuộc Dương Lực cũng hiểu là Hoa Tranh muốn mình cõng hắn.

    Cõng thì cõng vậy, Dương Lực nhận mệnh nghĩ, trước đây anh cũng không phải chưa từng cõng cố chủ hành động bất tiện, nhưng đa phần đều là phái nữ nhẹ cân hoặc là omega nam gầy yếu, còn cõng một alpha tráng niên cũng thật sự là lần đầu.

    Hoa Tranh nhìn thì không nặng, nhưng chiều cao thật sự còn hơn Dương Lực mấy cm, đặc biệt là sau khi cõng người đứng lên, người đàn ông này nhìn như tái nhợt gầy yếu nhưng kỳ thực cơ bắp tương đối rắn chắc.

    Dương Lực nâng mông Hoa Tranh, anh rất chú ý đúng mực, nhớ kỹ Trần nữ sĩ đã nói lão gia không thích bị người khác chạm vào, người đàn ông trên lưng anh thì lại rất thanh thản, không biết là vô tình hay cố ý, đôi môi cách tai anh rất gần, mỗi lần hít thở đều có thể nghe thấy rõ ràng.

    Tiếng lục lạc vang lên theo bước chân Dương Lực, Dương Lực cúi đầu xuống, liền nhìn thấy ngón tay trắng nõn của Hoa Tranh đang linh hoạt chơi đùa lục lạc, qua chốc lát, dường như đối phương cảm thấy không thú vị, lại dùng hai ba ngón tay xuyên qua vòng da, dán lên cần cổ màu chocolate của anh.

    Dương Lực: “…”

    Anh có một loại cảm giác cổ họng bị người ta kiềm lấy, cái này khác với lần đầu tiên robot thú cưng cắn chặt lục lạc trên cổ anh, đầu ngón tay Hoa Tranh tái nhợt chói mắt, tựa như thanh dao bạc sắc lạnh, nguy hiểm nhưng lại sắc tình một cách quỷ dị.

    Dương Lực không nhịn được nhúc nhích hầu kết một chút.

    Hoa Tranh dán bên tai anh, đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Còn bao lâu nữa anh mới động dục?”

    6.

    Thân là chủ nhân, quan tâm thời kỳ động dục của quản gia tư nhân xác thực không có gì đáng trách, dù sao thì việc này cũng dính đến công tác và sinh hoạt.

    Một khi tiến vào thời kỳ động dục đặc thù, pheromone của omega dao động khá là đáng sợ, Dương Lực rất thấu hiểu sự lo lắng của Hoa Tranh thân là alpha hàng đầu, đặc biệt khi đối phương vẫn còn độc thân, chưa bao giờ có khế ước “vĩnh hằng” với bất kỳ omega nào.

    “Thời kỳ động dục đặc thù của tôi là tháng sau.” Dương Lực cõng Hoa Tranh vào phòng.

    Tuy người đàn ông này rất nặng, nhưng có thể trợ giúp cho chủ nhân bị mù một cách thiết thực, Dương Lực vẫn rất tình nguyện, đặc biệt là kiểu cõng đi một đường thế này, vất vả thì vất vả, nhưng cũng tốt hơn là để Hoa Tranh nơm nớp lo sợ đi về.

    Ánh nắng giữa trưa bên ngoài xác thực rất dữ dội, da dẻ Hoa Tranh vốn đã vừa trắng vừa mỏng, phơi nắng như thế, hai má đều có dấu hiệu lột da.

    Dương Lực săn sóc lấy khăn mặt chườm lạnh, lúc mới vừa chạm đến mặt Hoa Tranh, người kia rõ ràng có chút mâu thuẫn.

    “Thứ gì đó?” Hoa Tranh cau mày hỏi.

    Dương Lực đường hoàng nói: “Làm lạnh một chút, ngài hơi bỏng nắng rồi.”

    Hoa Tranh không nhúc nhích nữa, thế nhưng cả người đều có chút cứng ngắc, dường như rất không vui.

    “Tôi không thích nước đá.” Hắn buồn bực nói, “Hơn nữa như vậy rất ẻo lả.”

    Dương Lực: “…” Anh rất muốn nói chăm sóc bình thường không có liên quan gì tới ẻo lả cả, thế nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã biến thành, “Sau này ngài có thể thoa kem chống nắng rồi lại ra ngoài.”

    Hoa Tranh không tỏ ý kiến, hắn đắp mặt một chốc, dường như cảm thấy quá lạnh, đẩy khăn mặt ra, đi tìm tay Dương Lực, chờ đụng tới lòng bàn tay khô ráo ấm áp của quản gia trẻ tuổi rồi rốt cuộc mới như hài lòng, nheo mắt lại hừ một tiếng.

    Dương Lực thật sự là không có biện pháp nào đối với động tác cứ như động vật họ mèo cỡ lớn của người đàn ông trưởng thành này, anh chỉ có thể mặc cho đối phương cầm lấy tay mình, dán lên gò má nhẵn nhụi mát mẻ, còn mang theo chút đỏ ửng của đối phương.

    Không thể không nói, giống như lời Thái Thái đã nói, cái gọi là hình dung bề ngoài tựa như thiên thần của Hoa Tranh trên bách khoa vũ trụ xác thực không có nói ngoa.

    Chính Dương Lực cũng coi như một người anh tuấn tràn ngập mị lực, thân là quản gia cao cấp từng thấy qua vô số các loại cố chủ tinh anh cao cấp, nhưng cho tới giờ chưa có nam giới hoặc là nữ giới nào có bề ngoài vượt qua Hoa Tranh xuất hiện.

    Đệ nhất mỹ nam tử trên bách khoa vũ trụ, thực sự là danh bất hư truyền…

    Quản gia bị tóm lấy tay hiển nhiên đã quên mất quy củ không thể nhìn chằm chằm chủ nhân mà Trần nữ sĩ dạy bảo.

    Ánh mắt Dương Lực tỉ mỉ đảo qua mặt mày mũi môi của Hoa Tranh, mỗi một lần nhìn đều không nhịn được cảm khái, thực sự là bị mù cũng không ảnh hưởng đến dung mạo vẻ ngoài của người này, trình độ của tấm ảnh chân dung trên bách khoa toàn cầu hiện giờ nhìn lại chỉ có thể nói là không ăn ảnh. Mà khi Hoa Tranh nhìn người khác, cặp mắt tựa như quả cầu thủy tinh vừa vặn như một đầm nước xuân rồi lại không có chút sức sống.

    Thần bí, mạnh mẽ, người đàn ông sống trong bách khoa vũ trụ.

    Đại khái là bởi ánh mắt quá mức nóng cháy, rốt cuộc Hoa Tranh không nhịn được nhúc nhích lông mày, không khách khí nói: “Xem đủ chưa?”

    “!” Dương Lực cả kinh, mới phát hiện mình xác thực bỏ qua phép tắc, hoàn toàn quên mất quy củ, việc này đối với anh mà nói là sai lầm không thể phạm cũng không nên phạm.

    Khuôn mặt quản gia anh tuấn khô nóng, may là màu da chocolate khiến nó không rõ ràng lắm, Dương Lực ho nhẹ một tiếng, khiêm tốn cúi đầu, nhẹ nhàng xin lỗi.

    Hoa Tranh cũng không biết là chấp nhận hay không, nhưng cũng không làm khó anh.

    Qua chốc lát, người đàn ông đột nhiên mang ý đồ xấu hỏi: “Anh đang nhìn gì?”

    Dương Lực nhắm mắt nói: “Nhìn… ngài…”

    Hoa Tranh cũng không buông tha anh: “Nhìn tôi cái gì?”

    Dương Lực chất phác không biết nên trả lời như thế nào.

    Hoa Tranh đưa tay ra, hắn hơi nghiêng đầu, mười ngón mảnh khảnh vén mái tóc dài màu trắng bạc qua đỉnh đầu, lộ ra vầng trán trơn bóng no đủ, hắn không có biểu tình gì, không có tiêu cự, “nhìn chăm chú” vào mặt Dương Lực.

    “……” Dương Lực hơi nhếch miệng đã hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào.

    Hoa Tranh nghiêm túc hỏi anh: “Đẹp không?”

    Đây cũng không phải là vấn đề nhìn có đẹp hay không… đây là quyến rũ đó!

    Dương Lực bị đối phương “nhìn chăm chú” quả thực tê cả da đầu, lần đầu tiên anh thấy vui mừng vì mình chưa tới thời kỳ động dục đặc thù, bằng không một alpha hàng đầu phát tán mị lực và pheromone của mình như vậy, không một omega bình thường nào có thể chịu nổi, may mà, thân là quản gia ưu tú, Dương Lực từng được huấn luyện khống chế bản năng và chống lại hormone pheromone của người khác, hơn nữa còn có thêm vòng tay, anh mới có thể tạm thời không bị mê hoặc dưới sự quyến rũ trần trụi của đối phương.

    Nhưng tình huống cũng không thoải mái đến độ có thể làm cho anh bình thản ung dung.

    Dương Lực không thể không nắm chặt vòng tay trên tay trái, để cho “doctor” của mình tiêm cho mình một mũi thuốc trấn định.

    Cho dù vậy, chóp mũi Dương Lực vẫn có thể ngửi được mùi vị thơm ngọt dồi dào của đối phương, mùi vị kia dụ dỗ anh từ bỏ suy nghĩ, thuận theo thậm chí là khát cầu người đàn ông trước mặt lâm hạnh.

    Hoa Tranh bởi vì bị mù nên cũng không rõ tình huống của quản gia trẻ tuổi, hắn đưa tay ra, thử đụng vào đối phương, kết quả Dương Lực cảnh giác mãnh liệt lui về phía sau mấy bước.

    Hoa Tranh: “…”

    Hoa lão gia tức khắc đen mặt, nguy hiểm nheo mắt lại, hắn giơ tay, cũng không có thả xuống: “Anh trốn cái gì?”

    Dương Lực xoắn xuýt nhìn tay đối phương duỗi ra giữa không trung, nhận cũng không được mà không nhận cũng không được, hiện tại cả người anh khô nóng, ngay cả đầu óc cũng chưa tỉnh táo lại, bàn tay anh đầy mồ hôi, nếu như bị sờ vào tuyệt đối sẽ lộ.

    Nếu để cho ông chủ biết mình không khống chế nổi bởi vì đối phương tỏa ra dao động pheromone…

    Không chuyên nghiệp như thế, căn bản không giữ nổi cái bát cơm hiện giờ!

    “Tôi đi rót cốc nước cho ngài.” Dương Lực lùi lại mấy bước, anh phải tìm một lý do để rời khỏi không gian hai người này, không để bị pheromone của đối phương quấy nhiễu nữa.

    Đại khái là Hoa Tranh nâng tay đến mệt mỏi, rốt cuộc bỏ xuống, vẻ mặt hắn có chút ngờ vực, nhưng vẫn từ bi bỏ qua cho đối phương, lạnh nhạt phất phất tay, cố ý dặn dò: “Muốn nước nóng.”

    Dương Lực đâu còn quản được lạnh với nóng, nói là chạy trối chết cũng không quá, anh vừa ra tới hành lang liền cấp thiết cởi vòng cổ bằng da ra, áo sơ mi ướt hơn phân nửa, kết quả trùng hợp lại đụng phải Trần nữ sĩ.

    Có lẽ quản gia trước giờ luôn tao nhã anh tuấn hiếm khi chật vật như vậy, ngay cả Trần nữ sĩ cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt cô rơi vào cổ áo mở rộng của đối phương, Dương Lực nhìn thì gầy gò, kỳ thực cơ bắp tương đối đẹp đẽ, cơ ngực no đủ màu chocolate phủ một lớp mồ hôi mỏng manh, như dính mật sáp.

    Dù Dương Lực có thất thố hơn nữa, gặp phải người ngoài vẫn sẽ tận lực giữ vững khắc chế, trấn định và thân sĩ, hai tay anh dán vào đường lai quần hơi khom lưng hành lễ.

    Trần nữ sĩ lo lắng nói: “Cậu làm sao vậy?”

    Dương Lực ngẩng đầu lên, ánh mắt anh coi như trong trẻo, dưới sự tôn lên của màu da, đôi môi no đủ nở nang, đỏ sẫm ướt át, anh theo bản năng đưa lưỡi ra sốt ruột liếm môi một cái.

    Trần nữ sĩ: “…”

    Dương Lực hít sâu một hơi: “Tôi cảm thấy tôi cần nghỉ ngơi một chút, được chứ?”

    … Cái kiểu toàn thân tràn đầy hormone dục vọng thế này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì hả?! Trần nữ sĩ phát điên phun xả ở trong lòng, một beta như cô mà cũng sắp bị xông mùi đến nôn rồi nè!

    Ngay khi Hoa Tranh chờ một cốc nước chờ đến độ sắp thiếu kiên nhẫn, nước cuối cùng cũng đã tới, nhưng đáng tiếc người đưa nước cũng không phải người mình muốn.

    Hắn hít mũi một cái, biểu tình lập tức trở nên tẻ nhạt vô vị.

    “Tại sao lại là chị?” Tâm trạng Hoa lão gia có chút ác liệt, “Hắn đâu?”

    Dù sao thì Trần nữ sĩ cũng theo hắn mười mấy năm, tuy rằng không phải quản gia, nhưng hiểu rất rõ tính khí ông boss của mình, tức giận nói: “Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng bắt nạt người ta, dọa bé chocolate chạy mất là đời này cậu cũng sẽ không có quản gia nữa, hiểu chưa?”

    Hoa Tranh tức giận lẩm bẩm một câu, Trần nữ sĩ đương nhiên nghe rõ, vẻ mặt cô có chút nghiêm túc.

    “Cậu không phải là alpha có thể tùy tiện ký kết khế ước vĩnh hằng với người ta.” Cô khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống Hoa Tranh, “Tuy rằng tôi đáp ứng cậu, tìm bé chocolate tới cho cậu, thế nhưng có thể ký kết khế ước vĩnh hằng hay không, mấu chốt không ở chỗ cậu, mà ở hắn.”

    Hoa Tranh cau mày, sau đó chậm rãi, rũ hai rèm mi xuống, vẻ mặt của hắn như đứa trẻ, gần như đau thương thậm chí là đáng thương.

    Trần nữ sĩ có chút nhẹ dạ, cô ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn vào đôi mắt như thủy tinh của Hoa Tranh.

    “Nếu không muốn tổn thương hắn, thì phải khắc chế bản thân mình, cậu biết mà, cậu làm được.”

    Thuộc truyện: Tình Thiêu