Home Đam Mỹ Tịnh Thủy Hồng Liên – Quyển 2 – Chương 126: Chuyện nghịch thiên

    Tịnh Thủy Hồng Liên – Quyển 2 – Chương 126: Chuyện nghịch thiên

    Thuộc truyện: Tịnh Thủy Hồng Liên

    Mộ Dung Bạc Nhai và Hoàng Linh Vũ nhìn nhau cười, tối qua bó gối nói
    chuyện, hắn đã biết thâm ý của Hoàng Linh Vũ. Vì thế nói: “Nhị ca, ngươi có phát giác không, bách tính Đại Yến ngu muội mù quáng, phàm là những
    gì quan phủ nói, đều cho là sự thật? Hoàng Linh Vũ y chẳng qua là mượn
    ngọn đông phong dịch bệnh, để gieo một thói xấu nhằm phá ra kẽ hở mà
    thôi.”

    “Đích thật, bách tính ngu muội không tài, thực là một bệnh lớn. Nếu không phải vậy, cũng sẽ không có nhiều tham quan ô lại như
    hiện tại… nhưng chuyện này thì có liên hệ gì với chuyện ngươi làm xấu
    danh dự?”

    Hoàng Linh Vũ nói: “Gần đây đang có mười mấy người Đại
    Yến, đã gần hoặc đạt tới địa giới Nam Hàn, hoặc là trị liệu cho người đã nhiễm dịch, hoặc là truyền ra phương pháp trị dịch bệnh. Bọn họ đều là
    người do ta an bài.”

    Mộ Dung Nam Cẩn bừng tỉnh đại ngộ, thử nghĩ, nếu đợi khi ôn dịch kết thúc, tin đồn ‘Hoàng Linh Vũ là đầu sỏ tội đồ
    gây ôn dịch’ vẫn xôn xao, các du y đã cứu chữa cho bách tính mắc dịch
    lại đột nhiên lên tiếng, nói y thuật của mình đều là do người được gọi
    là ‘Hoàng Linh Vũ đầu sỏ tội đồ’ truyền dạy, những lời vu cáo hoàn toàn
    không thật kia, toàn bộ là do quan phủ tung ra.

    Khi đó, tin tưởng những quan phủ bóc lột đàn áp mồ hôi máu thịt bách tính, động một tí là nghiêm hình trấn áp bách tính. Hay tin những du y đã xả thân nguy hiểm
    để cứu người khỏi hoạn nạn, kết quả tự nhiên không cần nói cũng biết. Mà làn sóng gợn khuếch đại như thế, liên quan đến tính mạng của mấy chục
    vạn người, như vậy gây ra ảnh hưởng lớn thế nào cho uy tín của quan phủ
    thì không cần phải nói.

    Trước chuyện lần này, đã có thiểu số bình dân bố y hận nhưng không dám nói nảy sinh hoài nghi đối với ngôn luận
    của quan phủ. Như vậy sau chuyện lần này, còn có thể tin vào quyền uy
    của quan phủ, chỉ sợ con số sẽ rất ít.

    “Như thế tự nhiên là tốt,
    nhưng lại có một vấn đề càng nghiêm trọng hơn__ Mấy vạn năm nay, vương
    gia toàn dựa vào quyền uy không cho bách tính hoài nghi để thống trị
    thiên hạ, như vậy mới có thể tạo kỷ luật nghiêm minh. Nếu quyền uy tan
    vỡ, chỉ sợ loạn dân phản bội sẽ dấy lên, càng chìm sâu vào thế cục hỗn
    loạn, bách tính kêu than dậy trời.”

    Hoàng Linh Vũ nói: “Thật ra
    có một chuyện, ta và Diêm Phi Hoàng đều cố ý tránh né không bàn tới.
    Chúng ta đến từ một quốc gia ở thế giới khác. Nơi đó không có hoàng đế,
    quyền uy của quan phủ cũng không phải là tuyệt đối, bách tính đều có lực phán đoán của riêng mình. Nhưng vẫn có thể quản lý nghiêm ngặt, tỉ như
    nếu có lũ sông Hoàng Hà, vạn dân trong nước đều có thể đồng lòng tương
    cứu. Nếu có một nơi vô cùng nghèo khó, nơi phú túc khác sẽ giúp đỡ tương trợ.”

    Mộ Dung Nam Cẩn không tin nói: “Không thể tưởng tượng, cho dù là Phần Hà mười sáu năm trước đổi đường, tiên đế hạ lệnh phú thương
    hai quận Đô, Ân cứu tế nạn dân, cũng bị chối đẩy, làm gì từng có đạo lý
    chủ động tương trợ.”

    “Vì hai thế giới này khác biệt quá lớn, đây
    cũng là nguyên nhân ta và Diêm Phi Hoàng không muốn nhắc tới với người
    khác. Tóm lại, ngươi cứ xem như nghe tin bát quái cũng được, cứ nghe ta
    nói cho hết đi.”

    Hoàng Linh Vũ dùng dư quang khóe mắt thấy Mộ
    Dung Bạc Nhai dường như có vẻ hơi quái dị, liền tỉnh ra, thì ra cứ mãi
    nghe y nhắc tới mấy loại từ như ‘ta và Diêm Phi Hoàng’, đại khái trong
    lòng hắn cũng có chút bất an khó chịu đi, vì thế liền nháy mắt một cái
    cho hắn an tâm, rồi mới tiếp tục nói: “‘Hoàng đế’ cố nhiên vĩ đại, nhưng sức một người trị một nước, không phải quá mệt sao? Cho dù có thừa
    tướng, thượng thư tương trợ, nhưng nào có thể khống chế được đức hạnh
    của trăm quan? Thống trị một nước, không phải khống chế bách tính là có
    thể khiến quốc gia phú cường, nếu quan viên vô năng, thì càng thêm nguy
    hiểm.”

    “Nghe cách nói của ngươi, như vậy không cần hoàng đế phải
    dậy sớm ngủ trễ bận rộn, mà vẫn có thể có cách thống trị?” Mộ Dung Nam
    Cẩn vô cùng kinh ngạc, “Lẽ nào là…”

    Hoàng Linh Vũ cười, đợi hắn
    nói tiếp sau chữ ‘lẽ nào’. Nhưng thần sắc Mộ Dung Nam Cẩn do dự, rồi mãi không nói phần sau, chỉ mang vẻ khó tin lắc đầu.

    Cuối cùng, vẫn là Hoàng Linh Vũ nói: “Dám hỏi điện hạ, phía sau từ ‘lẽ nào’ của điện hạ rốt cuộc là cái gì?”

    Mộ Dung Nam Cẩn trừng mắt nhìn y một cái, nhưng dưới ánh mắt hung ác giống như bảo hộ của Mộ Dung Bạc Nhai đành phải mềm xuống, đáp: “Ta căn cứ
    theo những gì ngươi vừa nói để suy đoán, chắc không phải là để bách tính tự quản lý chứ? Nhưng thực sự không thể tin nổi, ngươi nghe rồi cứ xem
    như chưa nghe là được.”

    “Sao có thể xem như chưa nghe? Hoàn cảnh
    ta vốn sống trước đây quả thật chính là như thế mà, không chỉ nước, mà
    thượng cấp của quốc gia đa phần đều là do bách tính bầu nên.”

    …….

    Hoàng Linh Vũ chậm rãi thuật lại chuyện trong thế giới kia. Đó đã là ký ức
    rất lâu về trước, nhưng hiện tại vẫn tồn tại rõ ràng như mới trong
    đầu. Không dựa vào hoàng đế, không sùng bái thần tiên, tự mình có thể
    nuôi sống mình, con người nuôi sống quốc gia, quốc gia cũng bảo hộ con
    người, cho dù vẫn có chuyện không công bằng xảy ra, nhưng mọi người đều
    có quyền lên tiếng, vì thế cũng sẽ có người quan cao hậu lộc đêm đêm hát ca phải xuống ngựa, những kẻ tham ô phạm pháp phải vào tù.

    Theo
    sự tường thuật của Hoàng Linh Vũ, Mộ Dung Nam Cẩn thấy trước mắt dần
    sáng lên, thậm chí phát ra tia sáng xanh lục, chỉ nghe hắn hỏi: “Vậy
    thì, rốt cuộc phải làm sao mới có thể đạt tới trình độ đó, hoàng đế
    không còn là hoàng đế, cũng có thể giống như người bình thường.”

    “Lẽ nào Nam Vương điện hạ không xem trọng hoàng vị này như thế sao?”

    Mộ Dung Nam Cẩn hít thật sâu một hơi: “Nhiều năm như thế, không ai biết
    mộng tưởng của ta. Ta từng đề cập qua với tiên hoàng và huynh trưởng
    rằng ta không có ý chấp chưởng thiên hạ, bọn họ chỉ xem như trò đùa. Mấy trọng thần cực kỳ tâm phúc nghe thế, cũng chỉ cho rằng ta đã không còn
    tín nhiệm bọn họ. Thậm chí khất cái bên đường đều sẽ cho là ta có vấn
    đề. Nhiều năm như thế ta cũng chỉ có thể dốc lòng với Bạc Nhai, không
    ngờ, cuối cùng lại có một đồng bạn chí đồng đạo hợp.”

    Mộ Dung Bạc Nhai cũng nói: “Ngươi xem, ta nói không sai chứ, nhị ca căn bản không muốn làm hoàng đế!”

    “Như vậy a… phiền phức lớn rồi a… ta vốn muốn kiến nghị Nam vương điện hạ áp dụng chính trị quân chủ, dù sao bước nhảy quá nhanh, bách tính căn bản
    cũng không thể tiếp nhận a.” Hoàng Linh Vũ mang vẻ khổ não, nghĩ nghĩ
    lại hỏi: “Nhưng điện hạ, người khác vì hoàng vị mà đánh đến sứt đầu chảy máu, sao ngươi một nửa hứng thú cũng không có?”

    “Hắn a, hoàn
    toàn chính là tự do quen rồi.” Mộ Dung Bạc Nhai nói. “Ngươi cho là cả
    ngày cùng đám đại thần đó so đo tính toán rất vui sao? Hắn từ khi mười
    mấy tuổi đã từng được trải nghiệm nơi dân gian hai năm, sau khi trở về
    thì không còn muốn làm hoàng đế nữa.”

    Hoàng Linh Vũ suy nghĩ rất
    lâu, đột nhiên nói: “Tự cổ tới nay, làm hoàng đế luôn là họa khởi trong
    nhà, nhưng bên phía chúng ta, trong quốc gia chính trị dân chủ, không
    những sẽ không tranh chấp vì hoàng vị, ngược lại rất nhiều hoàng tử vì
    sự nghiệp của mình mà đều từ bỏ quyền thừa kế, có lẽ chính là vì nguyên
    nhân này.”

    Mộ Dung huynh đệ đợi y nói tiếp.

    “Các ngươi
    nghĩ xem, hoàng tử hoàng tôn từ khi sinh ra, người bên cạnh đã nói với
    bọn họ ‘các ngươi phải làm hoàng đế’, bọn họ cũng không thể từ bỏ cung
    cấm, những gì thấy được nói cho họ biết hoàng đế là người tôn quý nhất,
    nào biết bên ngoài cung cấm còn có cuộc sống đủ màu đủ dạng. Trưởng
    thành trong hoàn cảnh như thế, đăng cơ làm đế trở thành mục đích duy
    nhất để bọn họ sinh tồn. Cứ thế, đương nhiên sẽ không từ thủ đoạn mà
    muốn làm hoàng đế. Cho nên, nếu muốn khiến loạn thế này dần bình lắng
    xuống, ta cho rằng, Nam Vương nhất định phải vô cùng dụng tâm đối với
    việc giáo dục tử tôn hậu đại.”

    “Từ đâu mà thấy?”

    “Nam
    Vương lẽ nào không biết chuyện của Bạch Y giáo? Đại Yến khai quốc Vinh
    Tường nữ vương từng phong Bạch Y giáo làm quốc giáo, mà tử tôn hậu đại
    của nàng lại biếm họ thành quốc nghiệt__ Từ đó có thể thấy, nếu chúng ta đã xác định muốn làm đại sự gì, thì phải khiến hậu đại có thể lý giải,
    sau đó có thể tiếp tục. Nếu không cải cách chưa quá mấy chục năm, thành
    quả vẫn chưa hiển lộ, đã bị người kế nhiệm toàn quyền phủ quyết bẻ
    ngoặt, vậy không phải phí trắng công sức sao?”

    Mộ Dung Nam Cẩn nghe thế gật đầu nói phải, thanh giọng nói với bên ngoài: “Đi bẩm phu nhân, mang thế tử qua đây!”

    Hoàng Linh Vũ nhíu mày nói: “Chuyện chúng ta thương nghị có thể tính là
    chuyện đại bất kính, nghịch lại thường lệ thiên hạ, ngươi không sợ hài
    tử nghe được sẽ đi loan truyền bậy bạ?”

    “Nếu đã là chuyện nghịch
    thiên, đương nhiên phải cho hậu đại tham gia một chân từ khi còn nhỏ.
    Sau hôm nay, ta sẽ phải mang theo nó đi khắp nơi. Ngươi không phải đã
    nói sao, để hậu nhân lý giải, cải cách mới có thể duy trì.” Nói xong, Mộ Dung Nam Cẩn thần bí cười cười, “Hơn nữa, Sài Đô là địa bàn của ta, ai
    dám nói ta không đúng! Chẳng hạn nói, ta để ‘Lục Nẫm Giác’ ngươi đi khởi sáng cho nhi tử của ta, ngươi dám nói không sao?”

    Hoàng Linh Vũ
    thở dài: “Nam Vương điện hạ nếu vẫn mãi dùng cách làm chuyên chế này,
    thì sẽ khiến thế tử trở thành dạng như Mộ Dung Nhuệ Việt.”

    Thuộc truyện: Tịnh Thủy Hồng Liên