Tình yêu tiramisu – Chương 9

    Thuộc truyện: Tình yêu tiramisu

    “Anh ơi, anh xem mấy con kiến này đang làm gì vậy?”

    “Bọn nó thật là ngốc, sao lại lượn quanh mà không chịu qua đây?”

    “Không cần để ý bọn nó nữa, anh ơi, anh xem chó nhỏ trong tay em này, em cho anh biết nhé, nó là con cái, tên là Nancy, dễ thương không?”

    Đi ra công viên nhỏ của khu phố, lơ đãng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Thái Quân Thành theo bản năng tránh sang bên cạnh, sau đó lại phát hiện hành vi của mình buồn cười, cậu đành phải đi vòng qua lưng bóng dáng đó. Tại sao lại đụng phải anh ta chứ? Cái này có phải là oan gia ngõ hẹp không? Thái Quân Thành buồn bực suy nghĩ, từ sau sự kiện kia một năm, ngày ngày cậu đều mong đợi không gặp phải anh trên đường, nhưng hết lần này tới lần khác giống như gặp phải quỷ, luôn là trong lúc lơ đãng sẽ gặp bóng dáng mình tránh không kịp, xóa không hết, thật xui xẻo!

    Bước chân không ngừng, tai và mắt không nghe theo chỉ đạo mà lại hướng về phía bóng người kia, mấy đứa nhỏ kia nổi tiếng trong khu phố là nghịch ngợm, rất thích hỏi mười vạn câu hỏi tại sao, cộng thêm việc gây sự phá hoại, thật không biết tại sao lại quây quanh người kia.

    Khóe mắt phát hiện bóng dáng kia khó có dịp nâng mặt lên, cậu theo bản năng quan sát một chút, gương mặt đó không có gì đặc biệt, không có gì thú vị, chỉ là trên đó treo nụ cười nhạt thản nhiên. Anh ta đang cười cái gì? Khôn hiểu tại sao đối với chuyện của người này, mình luôn vô cùng tò mò.

    Không nhịn được vươn dài lỗ tai, lại chỉ nghe thấy bên đó truyền đến một đống tiếng nói bô bô tại sao của trẻ con. Trẻ con thật phiền mà, cái này có gì mà cười? Thái Quân Thành khẽ nhíu mày một cái, khẽ rụt cổ trong gió rét, khó hiểu nhìn bóng người kia một cái nữa.

    Bóng người đó vẫn ngồi trên ghế công viên, mang theo nụ cười dịu dàng im lặng lắng cuộc hội thoại ồn ào huyên nào khiến người khác nhức đầu của mấy đứa nhỏ. Một màn này vô cùng bình thường, nhưng vì thần thái nhu hòa an tĩnh của bóng người đó mà trở nên đặc biệt, khiến mọi người đi qua theo bản năng mà thả chậm bước chân, nhìn một cái, không đó đáy lòng đột nhiên lại cười một tiếng khó hiểu. Kỳ lạ đến cỡ nào, nhìn lâu lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

    Đột nhiên Thái Quân Thành thu hồi tầm mắt, lúc này mới phát hiện tầm mắt của mình trong lúc vô tình vẫn đi theo nụ cười nhạt mà thản nhiên kia, mà bước chân vốn nên tiếp tục không biết lúc nào lại dừng lại, thật giống như là gặp quỷ! Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay! Muộn rồi! Trong lòng thầm mắng một câu, Thái Quân Thành nhanh chóng chạy về phía trường học, cậu cho rằng mình đã ném nụ cười nhạt cũng hình bóng của người kia ra sau đầu, nhưng lại không biệt nụ cười dịu dàng đó đã đi vào lòng mình lúc nào không hay…

    ***

    Từ nhỏ y đã biết mình là người nhìn giống như là người dễ sống chung, nhưng lại là người lạnh lùng mà khó gần, nụ cười của y giả mà như thật, giống như mặt nạ mang trên mặt, vì là như vậy, cho nên y chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ yêu một người như thế, cảm thấy yêu thật sự quá giả tạo.

    Nhiều năm sau, Thượng đế trừng phạt y, khiến y yêu nụ cười dịu dàng này, để cho y bất tri bất giác hãm sâu vào lưới tình mà mình bố trí, để y yêu một người nhiều hơn yêu bản thân mình, yêu một người đàn ông!

    Y biết mình hèn yếu, không có dũng khí nhìn tận mắt Lưu Phi Long và Uông Tử Ninh phục hôn, cho nên y quyết định rời đi, tạm thời rời đi…có lẽ, có lẽ vào một năm tháng nào đấy, y sẽ có dũng khí về đây lần nữa, nhưng mà bây giờ…rời đi là lựa chọn duy nhất mà y có thể làm.

    Nhưng khi thật sự đứng ở trước cửa sổ sát đất của phi trường, tâm trạng của y lại biến thành không đành lòng, buông tay thật khó, rời đi thật là khó…

    Phát thanh, Phát hình của phi trường thông báo chuyến bay y sắp lên, phải mau lên thôi.

    Tâm trạng của y lại rối loạn không có trật tự, nhấc vali hành lý lên rồi lại để xuống, nhấc lên lần nữa rồi lại để xuống…

    Rất muốn xoay người lại, cho dù làm bạn bè cũng được, ít nhất cũng có thể nhìn nụ cười ấy, người đàn ông kia sẽ không keo kiệt đến mức không chịu cười nữa, nhưng mà, trong lòng lại hiểu được làm như vậy đau khổ sẽ giống như dao cắt thịt, cuối cùng sẽ khiến bản thân nổi điên, khiến cho mình trong lúc vô tình sẽ làm tổn thương người đàn ông và hạnh phúc của anh. Trong lúc người đàn ông có thể lấy được hạnh phúc một lần nữa, làm sao y có thể ích kỷ như thế?

    Trong lòng mâu thuẫn và giùng giằng, những thứ kia trôi qua níu kéo y, vào giờ khắc này gắt gao nắm lấy y, không buông tay, khiến bước chân lúc rời đi của y trở nên nặng nề như ngàn cân…

    “Quân Thành…” Bỗng nhiên trong lúc y nhấc valo hành lý lên giọng nói trầm thấp dịu dàng khẽ vang lên từ sau lưng.

    Y cười khổ, xem đi, lại xuất hiện ảo giác rồi. Trong đại sảnh ồn ào như vậy, mình vẫn có thể tưởng tượng ra giọng của người đàn ông, quá mức buồn cười.

    Đeo mắt kính lên, Thái Quân Thành xoay người, một bóng người thực sự xuất hiện trước mặt y.

    “Quân Thành…” Bóng người chăm chú nhìn vào gương mặt khổ sở của Thái Quân Thành, nụ cười dịu dàng lại xuất hiện, thấp giọng gọi.

    Lưu Phi Long? Thái Quân Thành không thể tin được tháo mắt kính của mình xuống, cho là ánh sáng phản xạ khiến y sinh ra ảo giác buồn cười.

    Bóng người không biến mất…Thật sự là Lưu Phi Long!

    Người đàn ông xuất hiện khiến y ứng phó không kịp, bất ngờ không phòng ngự, kính trong tay rơi xuống đất, ‘cạch’ một tiếng…

    “Anh…” Thái Quân Thành ngơ ngác nhìn người đàn ông, mắt không di chuyển. Tại sao anh lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là vì mình để lại mảnh giấy nhỏ kia? Có thể không? có thể không? Một chút hy vọng từ trong tuyệt vọng dâng lên, đột nhiên y xúc động đến mức muốn xong tới, ôm chặt lấy người đàn ông.

    “Chuyến bay của Tử Ninh vào sáng nay…” Giọng nói trầm thấp lại một lần nữa đẩy y vào địa ngục.

    À, thì ra là vậy, là vì Tử Ninh…như vậy là anh cũng muốn đi với cô ấy? Tim của y trong nháy mắt giống như bị người khác dùng lưỡi dao sắc bén đâm vào, thật là đau.

    Đây không phải là trong dự tính sao? Tại sao tim lại cảm thấy đau như vậy? Vẫn chưa chết tâm sao?

    “Quân Thành…” Người đàn ông hoang mang nhìn y, chuỗi chuông gió nắm trong tay bị một người đi qua đường dụng phải, vang lên giòn tan.

    Đó là chuông gió Uông Tử Ninh đưa, Thái Quân Thành đau khổ nhìn, cảm thấy cái kia giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào trong lòng bị quay một lòng, người đàn ông yêu Uông Tử Ninh như thế, ngay cả đi cùng cũng phải mang theo chuỗi chuông gió cũ này.

    Nhưng tại sao? Tại sao lại phải tàn nhẫn để cho y nhìn thấy như vậy? Tại sao phải tàn nhẫn trước mặt y ra vẻ bọn họ yêu nhau như vậy?

    “Hôm nay Tử Ninh phải đi…” Người đàn ông còn chưa nói xong đã bị vội vàng cắt đứt.

    Không muốn cũng đoán được nửa câu sau của người đàn ông nhất định là…tôi cũng phải đi cùng với cô ấy. Không muốn chính tai nghe thấy người đàn ông nói như vậy, y chỉ có thể vôi vàng cắt đứt người đàn ông, bắt đầu nói lộn xộn: “Vậy sao…vậy anh cũng phải đi sao…à, thật đúng lúc, chẳng lẽ chúng ta cùng đi một chiếc máy bay…à…Vậy hai người quyết định bao lâu nữa sẽ cử hành hôn lễ…Àm đến lúc đó, có thể tôi sẽ có chuyện không đi dự được…Tôi sẽ gửi tiền mừng, yên tâm. Tuyệt đối sẽ là phong bì lớn.” Hoàn toàn không biết mình muốn nói gì, nói long từ cuối y cũng đã sợ đến run lên.

    “Quân Thành…”

    “Nghe xem, thông báo này…là chuyến bay này sao?” Y cố ý nhìn về phía xa…à…có lẽ là chuyến tiếp theo…”

    “Quân Thành…” Giọng nói của người đàn ông được đề cao lên một chút, hốt hoảng của y vẫn chưa biến mất, chẳng qua là lại tiếp tục cắt đứt lời nói của người đàn ôn, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, giọng nói càng lúc càng thấp: “Nhìn xem, máy bay cất cánh, tôi ở trong thành phố này ngân ngô đến phiền. Rời khỏi nơi này thật tốt, tôi lại muốn đi rồi, thật vui. Nhớ cho tôi biết hôn lễ, nhớ…”

    “Quân Thành…” Mắt người đàn ông chuyển tối, cố gắng nhét bóng dáng đang giả bộ kiên cường này vào sâu trong mắt.

    “Đi thôi, nếu để Tử Ninh chờ lâu sẽ không tốt, còn tưởng rằng anh sẽ đào hôn đấy.” Y đưa lưng về phía người đàn ông cười khổ, phất phất tay tạm biệt, càng giống như không phải đang chịu bị xua đuổi, đi thôi, nếu không có lý do để ở lại.

    Người đàn ông không lập tức hưởng ứng, mà là ngưng mắt nhìn tấm lưng kia, im lặng, sau đó chậm rãi đi về phía Thái Quân Thành đang quay lưng về phía mình, nhẹ giọng nói: “Tử Ninh phải đi, nhưng anh không đi.”

    Cái gì? Anh không đi? Lời đó đến bên tai khiến Thái Quân Thành sợ ngây người, đột nhiên y xoay đầu lại, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, hoặc nói đây chỉ là câu nói đùa!

    “Anh không đi…” Câu nói được lặp lại, thản nhiên nhưng vô cùng kiên định.

    “Không đi? Anh…” Quá mức bất ngờ, y gần như không có cách nào nói trọn vẹn một câu: “Tại…tại sao…không…không đi?”

    Người đàn ông khẽ cười, cũng không trả lời, mà đưa một hộp bánh nhỏ vẫn đang xách trên tay cho y.

    Đây là gì? Thái Quân Thành ngây dại, chỉ có thể ngây ngốc nhận lấy hộp bánh, cảm giác giống như mình lập tức biến thành ngu ngốc, hoàn toàn không hiểu hành động hiện tại của người đàn ông.

    “Mở ra xem một chút…” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng thúc giục.

    Ngây ngô nhìn nụ cười của người đàn ông, Thái Quân Thành vô cùng nghi ngờ mở hộp bánh ra, bên trong là một đĩa Tiramisu tinh xảo. Đây là ý gì? Đầu óc từ trước đến nay vốn thông minh bén nhạy bỗng hoàn toàn trì hoãn, y lại ngây ngốc ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông…

    Ánh mắt người đàn ông vẫn nhu hòa như vậy, y cũng như quá khứ không cách nào nhìn hiểu.

    Tại sao phải cho y Tiramisu?

    “Tử Ninh đã từng nói với em về truyền thuyết của Tiramisu, chuyện đó là anh nói cho cô ấy biết!” Giọng nói trầm thấp chậm rãi giải thích: “Tiramisu trong nguyên văn của tiếng Italy là “Dẫn ta đi”. Nếu như em yêu một người, chỉ cần đối phương một đĩa Tiramisu, thì có nghĩa đưa trái tim vào trong tay anh ấy hoặc cô ấy, nguyện ý cùng nhau đi tới chân trời góc bể. Cho nên cũng có người nói, Tiramisu đắng, là chìa khóa cạy mở tình yêu. Lúc anh bắt đầu thích làm Tiramisu cũng là vì nghĩa nó, bởi vì truyền thuyết, trong lúc làm Tiramisu anh nghĩa, ở một nơi, có một cô gái như vậy, trắng đêm nhanh chóng làm một phần Tiramisu yêu thương…Anh cảm thấy rất ấm áp…” Anh cũng không biết tại sao mình không lãng mạn lại đi si mê phần truyền thuyết tình yêu này, suy nghĩ khiến khuôn mặt người đàn ông ửng đỏ.

    Tim Thái Quân Thành kịch liệt run rẩy, y không có cách nào phán đoán được tình huống hiện tại, lại không dám đoán hàm nghĩa đoạn văn này của người đàn ông…

    Từng có rất nhiều lần, y tự cho rằng mình hiểu hàm nghĩa trong lời nói của người đàn ông, tự cho rằng là nhìn hiểu ánh mắt của người đàn ông, ẩn chứa hi vọng, cho tự là phải lên tới thiên đường, quay đầu lại phát hiện toàn bộ những điều đó là mình y tình nguyện, có điều mộng đẹp hoàng lương, thực tế mình vẫn đứng ở lằn ranh địa ngục. Bị đau đớn nhiều lần lắm, y sợ. Không có hi vọng cũng sẽ không có đau đớn kịch liệt như thế, y nhát gan, người nhát gan sẽ không dám dễ dàng đi đoán ý tứ của người đàn ông.

    Thấy y không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn là đứng ngơ ngác, người đàn ông khẽ thở dài, lấy Tiramisu ra, nhẹ đặt trong tay Thái Quân Thành, sau đó dịu dàng cười một tiếng: “Hiện tại anh đặt Tiramisu này vào tay của em, em hiểu chưa?”

    Đĩa thủy tinh lặng như băng trong lòng bàn tay cùng lời nói của người đàn ông làm y khiếp sợ, Thái Quân Thành trợn to mắt, không biết làm sao, ở trước mặt người đàn ông, qua nhiều năm như vậy, dường như y chưa bao giờ lớn lên, vẫn là thiếu niên theo bản năng muốn chạy trốn năm đó. Y muốn mình không có lòng tham, coi danh bạn bè là toàn bộ, giấu hết tình cảm của mình đi, không để cho người đàn ông xuất hiện, nhưng khát vọng trong lòng lại mâu thuẫn, người đàn ông có thể nhìn ra ánh mắt mong đợi của bản thân, có thể nhìn hiểu ẩn ý dưới nụ cười khổ sở của y, có thể nhìn thấu ánh mắt giả dối của y, thấy phần tình cảm khắc cốt dưới đáy lòng của y. Cuối cùng mình trở thành người bị vất bỏ. Nhưng bây giờ người đàn ông lại đặt đĩa Tiramisu trong tay y. Đây là mơ sao?

    “Em đồng ý đi theo anh sao?” Khuôn mặt người đàn ông có chút ửng đỏ, nhẹ nhàng nắm tay khẽ run của y.

    Cả người Thái Quân Thành đột nhiên chấn động, không dám tin nhìn chăm chăm vào bàn tay đang giao nhau của người đàn ông, nhiệt độ ấm áp này khiến trái tim đang căng thẳng của y mở ra một vết thương nho nhỏ, khiến tất cả tâm tình lập tức vỡ đê.

    Lúc ban đầu chỉ là một giọt nước chảy xuống từ khóe mắt, sau đó tràn ra giống như hồng thủy, không có cách nào ngừng được.

    Nươi mắt ấm áp rơi xuống bàn tay đang giao nhau của người đàn ông, người đàn ông khẽ thở dài, anh nhẹ nhàng ôm cơ thể đang run rẩy vào trong lòng, để y chôn gương mặt đầy nước của mình vào đầu vai của chính mình. Âm thanh trầm thấp dính vào bên mai của y, nhẹ nhàng vang lên: “Anh sẽ không tặng hoa tươi, chocolate, sẽ không viết thư tình, thậm chí ngay cả câu chuyện cũng không nói ra, ngoại trừ làm bánh ngọt, anh không biết làm gì cả, cùng với anh giống như là sống với hồ nước lặng, vô cùng nhàm chán…” Anh cười khổ, nghĩ đến câu nói lúc rời đi của Uông Tử Ninh: “Hôn nhân của anh thất bại, để anh hiểu mình là người đàn ông nhàm chán cỡ nào, anh cho rằng có lẽ cả đời này của mình cứ trôi qua như vậy, anh có tình yêu với sự nghiệp làm bánh ngọt, anh rất thỏa mãn. Nhưng mà, từ từ anh phát hiện được trong cuộc sống của mình có thêm một người quan trọng, người ấy luôn tới đi vội vàng, chỉ người ấy mới có thể khiến anh chuẩn bị Tiramisu mà người ấy thích nhất, sau đó lặng lẽ chờ người ấy trở về. Anh rất thích người ấy, cho nên anh nói với Tử Ninh, anh không thể đi với cô ấy.”

    Thái Quân Thành càng nghe càng cảm thấy khó tin, đột nhiên từ vai của người đàn ông ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa đụng vào cằm của anh. Muốn nhìn rõ vẻ mặt của người đàn ông, nhưng nước mắt lại dâng lên làm tầm mắt mơ hồ.

    “Người quan trọng này luôn dùng vẻ mặt mong đợi nhìn anh. Lúc ban đầu anh không hiểu, nhưng dần dần, anh đã nhìn hiểu ánh mắt của người ấy, anh biết người ấy đang đợi anh nói, đừng đi.” Người đàn ông muốn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt y, nhưng lại phát hiện điều mình làm chỉ khiến nước mắt thêm mãnh liệt hơn thôi, bỗng nhiên anh dừng lại, nhưng từng chút từng chút một, dần dần anh bắt đầu hiểu được trong đôi mắt kia cất giấu mong đợi và tình cảm, có lẽ phần tình cảm này, trái tim sớm rõ ràng hơn lý trí, cho nên mình mới lặng lẽ ở lại chỗ này, làm xong Tiramisu mà y yêu thích, mỉm cười chờ y trở về: “Em hiểu không?”

    Ngay cả nằm mơ y cũng chưa từng hy vọng xa vời người đàn ông sẽ nói ra những lời như vậy, người nhát gan vẫn không thể tin được, Thái Quân Thành kìm giọng hỏi: “Vậy người kia là ai?”

    Người đàn ông cũng không trả lời, chỉ là mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Đừng đi, được không?”

    Đừng đi? Lời nói trầm thấp của người đàn ông khiến Thái Quân Thành ngây ra như phỗng, mình chờ đợi những lời này đã bao nhiêu năm rồi? Lâu đến mức y cho rằng cả đời này mình sẽ không nghe được? Lâu đến mức y không thể tin được những lời này xuất phát từ trong miệng của người đàn ông.

    “Anh là người không thú vị, nhưng anh sẽ ở bên cạnh người anh yêu, tuyệt đối không rời đi, anh sẽ là bến cảnh để lúc nào người ấy trở lại đều có thể nghỉ ngơi. Lúc người ấy muốn đi, thì có thể yên tâm đi ra, không mang theo một chút nhớ thương nào, anh sẽ vĩnh viễn ở một chỗ chờ người ấy. Nhưng anh không xác định người quan trọng ấy có muốn anh hay không? Người ấy không nói gì cả, anh sợ anh hiểu sai ánh mắt của người ấy, sự mong đợi của người ấy.”

    “Em….” Thật muốn lớn tiếng hô to, nhưng những lời đó đã giữ ở trong lòng quá lâu rồi, lâu đến mức trở thành cấm kị, khiến y sợ bị người đàn ông phỉ nhổ, lâu đến mức trở thành ấn phong, ngăn cổ họng của y lại, cho dù người đàn ông nói rõ như vậy, y vẫn không có dũng khí. Chỉ có nước mắt chảy không ngừng, đại sảnh đông người như vậy, một người đàn ông lại rơi nước mắt như vậy vô cùng khó coi, y biết, nhưng nước mắt lại không nghe lời. Đầu ngón tay run rẩy miêu tả ngũ quan đã sớm khắc sâu vào lòng mình, coi như đây là giấc mơ cũng tốt, y chỉ muốn vào lúc này cảm thụ thật tốt sự tồn tại của người đàn ông.

    Không có được câu trả lời, nhưng nhìn gương mặt đầy nước mắt đã nói lên toàn bộ, người đàn ông khẽ cười, ánh mắt dịu dàng, anh hiểu chướng ngại trong lòng y, biết cảm giác sợ hãi trong lòng y.

    Không phải cảm giác của mình cũng như vậy sao?

    Họ biết nhau quá lâu, làm bạn bè quá lâu, đường ranh này đã khắc quá sâu, muốn vứt bỏ toàn bộ, muốn vứt bỏ mối quan hệ vốn có, muốn vứt bỏ thành kiến của thế tục, muốn đi qua lằn ranh này, cũng không đơn giản và nhẹ nhõm như thế. Nếu như lúc anh nói rằng mình yêu một người đàn ông mà không có khiếp sợ và do dự thì điều này tuyệt đối không thể.

    Anh cũng do dự.

    Nhưng qua một thời gian anh càng biết cuộc đời chỉ có một, chuyện đáng để quan tâm lại quá ít, tình yêu có thể gặp nhưng không thể cầu, toàn bộ dựa vào cơ duyên của tạo hóa, yêu đàn ông cũng được, yêu phụ nữ cũng được, yêu là yêu. Anh không muốn chống cự, cũng cảm thấy không cần chống cự.

    Quân Thành có thể không biết, khoảnh khắc thấy y còn ở đại sảnh phi trường, trái tim vốn lạnh lẽo bỗng trở nên kích động nhảy loạn một hồi, anh cho rằng mình đã bỏ lỡ rồi. Khi anh trở lại cửa hàng nhìn thấy lời nhắn của y thì trái tim của anh không nhịn được trở nên rối loạn.

    “Tôi đi, chúc anh và Tử Ninh hạnh phúc.”

    Anh biết Quân Thành hiểu lầm. Nghĩ đến nước mắt cùng lời nói mơ trước kia của Quân Thành, anh cảm thấy đau lòng. Anh muốn tìm Quân Thành về, sau khi hiểu được tâm ý của mình, anh muốn xác định suy nghĩ của Quân Thành. Yêu không phải là từ một phía, anh chưa bao giờ miễn cưỡng Quân Thành, lần này cũng không.

    “Lần này không đi, được không?” Nhẹ nhàng đặt trán lên trán y, hơi thở của người đàn ông chặn tất cả hô hấp của y, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt y, rất rất nóng, khiến đầu nóng mơ hồ của y gần như nóng cháy, nhưng cũng để cho y thấy rõ được tình cảm và ánh sáng trong mắt của người đàn ông, y dùng lực gật đầu một cái, tay run rẩy ôm chặt lấy lưng của người đàn ông, y không đi! Y không bao giờ đi nữa! Có lẽ sẽ có ngày người đàn ông hối hận! Nhưng mà bây giờ, y không buông tay! Y tuyệt đối sẽ không buông tay!

    “Không có hoa tươi, cũng không có chocolate.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo vui vẻ.

    “Em không phải là nữ sinh, em là đàn ông, em không cần hoa tươi, chocolate hoặc là thư tình, em chỉ muốn một người, người kia luôn mang theo nụ cười, yên lặng lắng nghe, người đó luôn dùng ánh mắt dịu dàng chờ em trở lại, người kia luôn chuẩn bị cho em một phần Tiramisu mà em thích nhất, em chỉ muốn người này thôi.” Y ngẩng đầu lên, giữ chặt eo của người đàn ông, nước mắt gần như phá hủy khuôn mặt vốn tuấn tú này, thói quen kiêu ngạo cùng tự tin khiến y mang theo chút hi vọng hèn mọn: “Em không đi, anh cũng đừng đi…đừng rời đi…”

    Y hoàn toàn phơi bày sự yếu ớt của mình, không sợ bị cười nhạo, ở trước mặt người đàn ông, y không cần bất kỳ sự ngụy trang nào.

    Ánh mắt người đàn ông dịu dàng như ánh trăng, nụ cười ôn hòa tràn ra, ấn dấu môi lên trán của y. Nụ hôn này quá mức dịu dàng, dịu dàng khiến y cảm thấy đau lòng, đau đến mức nước mắt lại như vỡ đê, gần như che khuất cả tầm mắt.

    Từ nhỏ đến lớn y chưa bao giờ khóc luống cuống như thế, cho dù khi con bé, vào một buổi tối mùa đồng bị mẹ quên chìa khóa, ở ngoài cửa thiếu chút nữa chết rét, nhưng vẫn không khóc. Một người đàn ông khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, cả khuôn mặt cau lại giống như đứa trẻ, thực sự quá mất mặt, nhưng cái này có quan hệ gì đâu? Y không thèm để ý đến ánh mắt của bất cứ ai trên cõi đời này, y thật sự rất vui!

    Người đàn ông này luôn mang vẻ mặt và nụ cười ôn hòa, khiến người ta không nhìn thấu con tim của anh, cho nên mình mới suy nghĩ lung tung, mới có thể hèn yếu không dám bước qua lôi trì nửa bước.

    Nói hay là không, y do dự nhiều năm, là bạn bè hay là người yêu, y đã suy nghĩ nhiều năm.

    Y là người nhát gan, sợ nói ra khỏi miệng, sẽ phá hỏng toàn bộ, y sẽ mất đi tất cả, y chỉ có thể đợi chờ, chờ đợi kỳ tích, nếu như người đàn ông không có dũng khi nói ra, bọn họ sẽ vĩnh viễn bỏ qua đối phương, nghĩ đến khả năng này, tim của y đập cuồng loạn, cảm giác không thể nào thở nổi.

    Trời ơi, người này đối với mình mà nói giống như không khí và nước dùng để sinh tồn, làm sao y có thể ngây thơ cho rằng sau khi mất đi người đàn ông y có thể sống sót?!

    “Có lẽ có một ngày em sẽ hối hận…” Âm thanh vô cùng nhỏ.

    “Sẽ không! Tuyệt đối sẽ không!” Y rưng rưng vội vàng đảm bảo, hốt hoảng không dứt, không biết nên làm như thế nào mới có thể chứng minh. Sẽ không! Làm sao anh có thể hối hận được? Lấy được người đàn ông, y liền được toàn bộ thế giới! Y tuyệt đối sẽ không hối hận! Tuyệt đối không!

    “Đừng nóng vội…Cũng đừng cam kết với anh như vậy…Đợi đến lúc râu của chúng ta hoa râm hãy nói…” Âm thanh của người đàn ông rất thấp, rất nhẹ, y tựa vào ngực người đàn ông, cảm giác lời nói này giống như trực tiếp nhảy ra từ trong ngực anh, y cảm nhận nhiệt độ của người đàn ông dần dần lên cao, liếc thấy vành tai của anh đỏ ửng. Đột nhiên hiểu phần tỏ tình này là nỗ lực lớn nhất của người đàn ông. Người đàn ông nói…anh nguyện ý ở bên y cho đến lúc râu ria hoa râm…

    “Được! Được! Em đồng ý với anh!” Y một câu hứa hẹn, hạnh phúc đến ngất xỉu.

    Người đàn ông cười híp mắt, nhìn thật sâu vào trong mắt anh, đột nhiên y cảm giác giác quan của mình trở nên vô cùng nhạy cảm, hô hấp lúc này tràn ngập hơi thở khô mát của người đàn ông, nguồn nhiệt lượng tràn như nước biển, dường như y nhìn thấy dòng điện đang len lỏi giữa hai người, y gần như không chống đỡ được, bị mê hoặc…

    “Keng…” Âm thanh vật nặng rơi xuống khiến hai người đang mơ màng đột nhiên tỉnh táo lại, theo phản xạ tách ra, quay đầu thấy vẻ mặt kinh ngạc giống như gặp quỷ của Uông Tử Ninh.

    “Hai người?” Uông Tử Ninh thật sự không thể nào tin nổi vào mắt mình, Quân Thành và Phi Long? Điều này sao có thể?

    “Tử Ninh…” Thái Quân Thành theo bản năng muốn buông bàn tay đang nắm tay của người đàn ông ra, lại phát hiện người đàn ông vẫn nắm rất chặt.

    “Tử Ninh…Đây chính là nguyên nhân anh không thể rời đi.” Lưu Phi Long thản nhiên nói, nắm chạy bàn tay đang muốn bỏ chạy kia, nếu đã quyết định, thì không cần thiết phải lùi bước.

    “Không thể nào! Không thể nào!” Quá mức khiếp sợ, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giao tay, nói lẩm bẩm, vẫn không thể tin được.

    “Tử Ninh, đây là chuông gió em đưa anh, hiện tại anh trả lại cho em.” Người đàn ông đưa chuông gió cho cô, thản nhiên cười: “Chúc em sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình.”

    “Nhưng hạnh phúc của em chính là anh!” Cô không nhịn được nói lớn ra! Cô không thể nào hiểu được tại sao Quân Thành lại cùng với Phi Long. Tại sao? Đây là trò đùa của trời cao sao?

    Người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhẹ nói: “Chúng ta đã qua. Không thể có nữa.” Có lẽ anh như vậy rất tàn nhẫn, nhưng anh không có cách nào cho cô một cuộc tình ảo ảnh, như vậy dù là với cô hay là đối với Quân Thành đều không công bằng.

    “Không có gì việc gì có thể nói qua là qua! Trừ phi có tới bây giờ anh không hề yêu em!” Cô lộ vẻ mặt đau khổ hỏi.

    Có yêu cô không? Người đàn ông ngây ngốc, anh chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này, cô giống như một người phóng hỏa phóng thẳng vào cuộc sống, thiêu đốt anh, khiến anh vẫn đang ở trong thái yên lặng cùng bị động còn chưa kịp hiểu được tình yêu hoặc nghĩ về tình yêu, liền bị cô kéo vào trong tình yêu. Anh từng lấy lý do rằng vì anh muốn có được hạnh phúc. Sau đó, cô lại chợt rời đi, để lại một mình anh. Nhưng thật kỳ lạ, anh chưa bao giờ oán trách cô, ngược lại lại chúc phúc cô. Cho tới nay, anh cho rằng cá tính của mình như vậy, bây giờ nghĩ lại cảm giác anh bỏ quên nhiều lắm. Nếu như đổi cô thành Quân Thành, cùng hoàn cảnh, anh còn có thể phản ứng lạnh nhạt giống như vậy sao?

    Sẽ không!

    Một tấm hình cũng đủ để đáy lòng vốn bình thản trở nên ghen tuông, huống chi là hìn y cùng đi xa với một người khác!?

    Nhìn biểu tình đang suy nghĩ của người đàn ông, Uông Tử Ninh cảm giác được lòng đang dần lạnh đi, vấn đề đơn giản như vậy cần suy nghĩ lâu như vậy sao? Yêu hoặc không yêu là phản ứng trực tiếp nhất của trái tim, cần suy nghĩ thì tuyệt đối là không yêu!

    “Thì ra anh chưa bao giờ yêu em!” Cô cười thê lương, cảm thấy bi ai thay mình, người đàn ông mình đã từng yêu tận xương tủy, người đàn ông đã từng tuyên thệ sẽ ở bên mình cả đời, vậy mà từ đầu đến cuối vẫn không yêu mình!

    “Tử Ninh…” Nhìn mặt cô đau khổ như thế, trên gương mặt dịu dàng của người đàn ông lộ vẻ đau lòng. Dù mình có yêu cô hay không, cô cũng đã từng là một phần quan trọng trong tính mạng của mình, sau này cũng vẫn chiếm một vị trí quan trọng.

    “Là lỗi của em! Nếu như lúc đầu em không buông tay anh! Anh vẫn vĩnh viễn là của em! Nhưng bây giờ, anh thay đổi, có lẽ đây chính là số mệnh của em. Của mình cuối cùng vẫn là của mình, không phải của mình sớm muộn gì cũng từ trong tay mình chạy đi.” Cô có quá nhiều điều không cam lòng, nhưng Uông Tử Ninh cố không phải là người quấn lấy người ta, cô hiểu được hạnh phúc cưỡng cầu sẽ không được lâu dài. Nếu không có được, chi bằng buông tay. Ít nhất người buông tay là cô! Ít nhất vẫn kiêu ngạo này vẫn còn đây!

    “Lưu Phi Long! Anh nghe đây…” Cô buộc mình tỉnh táo, nhìn thẳng vào người đàn ông tuyên bố: “Là em buông tha cho anh! Là Uông Tử Ninh em quên anh! CHo dù hiện tại cũng vậy! Uông Tử Ninh em không thèm tranh chồng với một người đàn ông!”

    “Tử Ninh…” Nhìn ra vẻ đau khổ dưới mặt nạ kiên cường của cô, Thái Quân Thành không biết nên nói gì để an ủi, y cảm giác mình vô cùng kém cỏi, nhưng trong nỗi đau khổ của cô y lại cảm nhận được tình yêu của anh dành cho mình, y lại cảm thấy vui vẻ.

    “Yên tâm đi! Uông Tử Ninh em vẫn có người theo đuổi!” Cô nhận lấy chuỗi chuông gió, khôi phục vẻ sáng sủa ngọt ngào thường ngày: “Em phải lên máy bay! Có duyên sẽ gặp lại.” Phất tay một cái, không mang bất kỳ sầu não nào, đúng vậy, bước qua mọi chuyện, là cô ngây thơ cho rằng là có thể làm lại từ đầu! Từ giờ trở đi, cô muốn nhìn về phía trước, khiến cuộc sống của cô càng thêm sâu sắc. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là, người Phi Long yêu là Quân Thành. CÓ điều, có lẽ cô đã sớm nghĩ đến. Giác quan thứ sáu của cô đã từng nghi ngờ, tại sao biểu tình lúc nhìn Quân Thành của Phi Long lúc nào cũng dịu dàng hơn người khác, chỉ có người thân cận nhất mới phát hiện ra sự khác biệt vô cùng nhỏ nhoi đó. Thì ra, đó chính là yêu, yêu nhạt mà kéo dài như vậy…Tình yêu của hai người đàn ông, ở xã hội bây giờ cũng không dễ dàng…Chúc bọn họ hạnh phúc vậy…

    Nhìn bóng lưng rời đi của Tử Ninh, Thái Quân Thành vô cùng hoài niệm, vì mình có thể có được người đàn ông nếu cảm thấy vô cùng may mắn và hạnh phúc. Y quay đầu lại, tầm mắt đúng lúc rơi vào tầm mắt của người đàn ông.

    Y không nhịn được nhìn anh cười, đây chính là hạnh phúc y muốn.

    “Ặc! Cậu thật đúng là dũng cảm!” Người khác muốn gặp gỡ chụp ảnh mới ra ngoài, đúng lúc ấy, y lại ở đại sảnh đông người, thổ lộ một tràng thâm tình, giốnh như sợ người khác không biết, để mọi người quang mình chính đại tới đây, đúng là dễ dàng để cho đám cẩu tử kia đạp cửa.

    Nhức đầu! Nhìn tấm hình lớn bản thân và Lưu Phi Long đang ôm nhau trên tạp chí bát quái mới xuất bản, lúc này Thái Quân Thành mới hối hận không thôi, đáng chết! Ngay lúc đó y hoàn toàn quên là mình đang ở trong tầm mắt của công chúng, cái này tốt rồi! Y thì không sợ, nhưng lại sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đáng sợ như thế nào đến cuộc sống của người đàn ông. Y có thể thể không sợ hãi thế tục, không sợ tin đồn bát quái, có thể biến đám cẩu tử đang đạp cửa đó thành ruồi, mặc kệ những lời vô căn cứ đó, tạo thành bất cứ sóng gió gì, nhưng không có nghĩa là người đàn ông kia không sợ, giờ khác này, y hi vọng toàn bộ thế giới này chỉ còn hai người, là y và người đàn ông kia.

    “Ây, thật không nghĩ đến nhé, đường đường là đạo diễn lớn mà có thể khóc thành như vậy, thật cảm động, quá cảm động. Có điều, cậu cũng không cần quá lo lắng.” Nhìn bạn tốt cau chặt chân mày, Khang Nam thoải mái vỗ vỗ vai hắn: “Lên quầy thì lên quầy thôi! Có liên quan gì đâu! Bị mọi người biết thì sao? Hiện tại đã lưu hành Brokeback Mountain! Sợ cái gì? Nói không chừng còn có thể khiến cho sự nghiệp của cậu thêm gấm thêm hoa, khiến cửa hàng bánh ngọt của Lưu Phi Long càng thêm nổi tiếng!”

    Cái gì mà lên quầy hay không lên quầy? Thái Quân Thành đỏ mặt, hung hăng liếc bạn tốt một cái, cậu ta nghĩ thật là đơn giản. Hoàn toàn không có tính xây dựng. Cái tên yêu nam này hoàn toàn không biết lo lắng của mình, vất vả lắm y và Lưu Phi Long mới có thể ở chung một chỗ, y rất sợ Lưu Phi Long sẽ bị áp lực của người khác dọa lui trở lại, không biết hiện tại anh sao rồi? Càng nghĩ càng cảm thấy sợ, y thả cà phê đen trong tay xuống, cầm kính lên đeo, ngay cả chào hỏi cũng không muốn liền trực tiếp vọt ra khỏi nhà bạn tốt.

    Không đợi y tới cửa hàng bánh ngọt đã phát hiện ra con phố vốn vắng vẻ bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt, thật là đáng chết! Thái Quân Thành hậm hực mắng trong lòng, bản lĩnh của đám ruồi nhặng này thật sự rất tốt, chưa gì đã tìm đến đây rồi! Tránh khỏi đám người, y len lén qua cửa sau đí về phía cửa hàng bánh ngọt bốn tầng, cũng may, lối đi này tạm thời còn chưa có bị người khác phát hiện, đơn giản càng khiến người ta kinh ngạc, vẫn còn có nơi mà đám ruồi nhặng kia chưa phát hiện ra.

    Móc chìa khóa mở cửa sau cửa hàng ra, còn chưa kịp đi vào, đã thấy một nhóm người tạo thành vòng tròn, khắp nơi phát ra ánh sáng flash, máy chụp hình còn có microphone.

    Thật đáng chết! Thái Quân Thành giận đến cắn răng, ý không muốn tạo nên bất kỳ quấy rối nào đối với anh, nhưng bây giờ, vì mình mà cuộc sống của anh thành cảnh tượng như vậy. Nếu như có thể nói…

    Bây giờ hối hận nữa cũng không được rồi, Thái Quân Thành lắc lắc đầu, quyết định đối mặt với giải quyết toàn bộ mọi chuyện, nếu đã bị phát hiện, thì làm cho đủ đi. Là người làm truyền thông, y biết làm cách nào để đối phó với đám truyền thông này. Y muốn bảo vệ cuộc sống của mình, cuộc sống của anh là cuộc sống của mình, không phải là thước phim, để cho người ta tùy tiện thưởng thức. Nếu y đã giẫm vào phần chiến trường này, thì y phải tiếp thu lửa đạn. Y phải bảo vệ người mình yêu.

    “Mọi người muốn hỏi gì đều có thể hỏi tôi.” Thái Quân Thành treo nụ cười trêu người của bản thân lên, lấy kính xuống, trong nháy mắt chuyển toàn bộ lực chú ý của đám người kia lên người mình.

    Phát hiện nhân vật chính khác trong sự kiện xuất hiện, đám truyền thông ở cửa lập tức chuyển sang, chen chúc bên cạnh Thái Quân Thành, vây quanh y đến nước chảy cũng không lọt.

    “Xin hỏi anh và Lưu Phi Long thật sự là người yêu sao?”

    “Hai người vì chuyện gì mà ở chung một chỗ? Hai người ở chung bao lâu rồi?”

    “Đạo diễn Thái, có thể nói một chút về cuộc sống tình cảm của hai người không?”

    “…”

    Một loạt vấn đề như tuyết rơi thi nhau đập tới, Thái Quân Thành vẫn duy trì nụ cười, kiên nhẫn giải đáp từng vấn đề, tầm mắt lại xuyên thấu qua đám người nhìn về phía người đàn ông đứng ngoài vòng kia.

    Em sẽ bảo vệ anh! Ánh mắt kiên định của hắn như truyền tin tức như vậy. Người đàn ông bị thế công mãnh liệt của truyền thông làm cho ngơ ngẩn nhìn ánh mắt của Thái Quân Thành, từ từ cười, không sao. Thật, anh dùng ngôn ngữ không tiếng động nói.

    Ủng hộ của người đàn ông chính là toàn bộ nguồn dũng khí của y. Thái Quân Thành thu hồi ánh mắt, bình thản lại kiên định nói toàn bộ cho truyền thông: “Chúng tôi đơn giản chỉ là yêu nhau, không có cái gì là tình yêu kinh thiên động địa để cho mọi người đào bới. Bởi vì hai chúng tôi đều là đàn ông, cho nên mọi người mới cảm thấy hứng thú như vậy, nhưng tôi muốn nói, tình yêu không quan tâm đến giới tính. Chúng tôi chỉ là yêu nhau. Chỉ đơn giản là như vậy. Các vị, tôi hi vọng mọi người sẽ không tạo ảnh hưởng đến công việc cùng cuộc sống của anh ấy, xin mọi người không quấy rầy anh ấy, có bất kỳ vấn đề gì, mọi người có thể tới tìm tôi, tôi sẽ cố gắng giải đáp. Cảm ơn mọi người.”

    Y không biết lời này có bao nhiêu tác dụng, nhưng y biết chuyện gì rồi cũng sẽ qua, y càng không né tránh, mọi chuyện lại càng qua mau, truyền thông chưa bao giờ hao tổn bất cứ chuyện gì quá lâu trên một người, nhiệt tình của công chúng cũng như vậy, hiện tại y chỉ chờ đại, trước khi mọi chuyện có thể trở lại như cũ, y và anh có thể cùng nhau vượt qua.

    Thật vất vả mới đuổi được đám truyền thông, cửa hàng cũng không có cách nào buôn bán bình thường nữa, Lưu Phi Long dứt khoát đóng cửa hàng sớm.

    “Thật xin lỗi…” Thái Quân Thành nhỏ giọng nói xin lỗi, toàn bộ hỗn loạn này đều do mình tạo thành, nếu như không phải anh ở cùng với mình, cũng sẽ không cần chịu đựng những chuyện này.

    “Sao thế?” Người đàn ông đóng xong cửa hàng, có chút lo lắng quan sát biểu tình đau lòng của y.

    “Thật xin lỗi…Nếu như không phải vì em, anh cũng sẽ không bị đám truyền thông này quấy nhiều.” Đều là y không tốt, tâm trạng hiện tại của y xuống vô cùng thấp.

    “Không có chuyện gì.” Ngươi đàn ông cười nhàn nhạt, anh còn tưởng còn chuyện gì chứ.

    “Nhưng mà…thật sự đáng chết! Đều tại em!” Y nặng nề đấm vào tường, hận mình lúc ấy làm sao không nghĩ qua toàn bộ chuyện phát sinh hôm nay.

    Ánh mắt người đàn ông khẽ tối, nhẹ nhàng cầm bàn tay vừa đấm vào tường của y, giọng nói bất giác mềm đi: “Không nên như vậy.”

    “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Y dùng tay ôm chặt người đàn ông, dán bên mai anh, nói mấy câu xin lỗi.

    “Không sao đâu, thật đấy.” Người đàn ông vỗ nhẹ lưng ý. Anh thật sự không thèm để ý.

    “Anh chưa từng trải qua chuyện chụp ảnh rồi lại chụp ảnh, đó là chuyện rất đáng sợ. Nhóm phóng viên cùng đám truyền thông kia giống như con ruồi, vây quanh anh, đào bơi chuyện xưa của anh, theo dõi sinh hoạt của anh, biến tất cả mọi chuyện anh muốn giấu thành bát quái cùng giải trí. Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi.” Y ôm chặt người đàn ông, sợ một giây kế tiếp sẽ mất đi, thân thể không nhịn được khẽ phát run.

    Cảm giác được y bất lực cùng sợ hãi, người đàn ông nhẹ nhàng kéo dài khoảng cách giữa hai người, y theo bản năng nắm chặt hai tay người đàn ông không thả.

    Người đàn ông dịu dàng mà kiên định nhìn vào mắt y, nở nụ cười làm người khác an tâm, từ từ mở miệng: “Không cần phải sợ. Nhưng anh vốn là người chậm lụt, có lẽ anh sẽ không biết có người đang chụp ảnh hay là quay phim mình. Huống chi, cuộc sống của anh rất đơn giản, coi như bọn họ chụp được, cũng chỉ là một chút hình ảnh liên quan đến chuyện làm bánh ngọt, rất nhanh bọn họ sẽ không còn hứng thú với cuộc sống của anh nữa.”

    “Thật sao?” Y bất an hỏi thăm lần nữa.

    “Thật. Hơn nữa, nói không chừng sau này cửa hành bánh ngọt của anh trở nên nổi tiếng. Là chuyện tốt.” Người đàn ông khẽ cười nói, cố gắng chọc y cười.

    Nghe được lời anh nói giống với những lời yêu nam nói, Thái Quân Thành không nhịn được bật cười.

    “Tin tưởng anh, chúng ta nhất định có thể vượt qua được.” Người đàn ông dịu dàng kiên định nói, kéo tay của y qua, lần nữa nhẹ nhàng ôm y vào trong ngực.

    Lời của anh khiến y cảm động, y ôm chặt anh, chìm đắm trong hơi thở của anh, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

    Thuộc truyện: Tình yêu tiramisu