Home Đam Mỹ Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng – Chương 130: Nụ cười của thần

    Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng – Chương 130: Nụ cười của thần

    Thuộc truyện: Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

    Lucifer hóa thành tro tàn.

    Lúc này đây, không còn bất cứ cơ hội sống lại nào.

    Ma vương sa đọa thành ma, tựa vào trong ngực Lucifiel, thân thể biến thành một chút tro tàn màu đen, quyết tuyệt mà cao ngạo, hắn nhìn đồng bạn của mình, ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa từng để lại cho thần linh, để lại cho thần sáng thế trước đây của hắn.

    Nếu nói thần cố chấp quang minh, như vậy giờ phút này, Lucifer cố chấp “buông tha”.

    Tất cả những thứ thần giao cho, hắn đều không cần!

    Hắn đi không hề để lại cơ hội!

    Thần linh tóc bạc cúi đầu nhìn tay mình, tro tàn xuyên qua giữa ngón tay, để lại nhiệt độ nhàn nhạt, lạnh tận đáy lòng.

    Ngay cả hắc thượng đế dự liệu được giữa bọn họ sẽ không có kết cục tốt, nhưng nhìn thấy Lucifer triệt để tự mình hủy diệt, quyết không quay đầu lại, y vẫn là vạn phần kinh ngạc. Lucifiel tất nhiên trong bông có kim, ngoài mềm trong cứng, nhưng kỳ thật lúc chân chính ngoan tuyệt rất ít.

    Lucifiel sống ở thiên đường, dịu ngoan hơn nhiều lắm.

    Hắc thượng đế hơi rờn rợn.

    Y đang muốn nói móc vài câu với thượng đế, nghiêng đầu liền nhìn thấy thượng đế kinh ngạc nhìn chằm chằm phía trước, giống như nhìn thấy chuyện gì khó tin.

    Chẳng lẽ bị kích thích quá mức?

    Hắc thượng đế nghĩ như vậy, theo ánh mắt của y nhìn sang.

    Chỉ thấy thần linh tóc bạc trong thế giới thôi diễn đưa lưng về phía mọi người, đầu cúi thấp, tóc bạc từ bên tai rũ xuống, che lấp vẻ mặt cỷa y giờ phút này. Thần linh tóc bạc nhìn tro tàn bay xuống, an tĩnh không nói, tựa như mãi mãi vẫn là tư thái lạnh lùng như vậy, nhưng sách Sáng Thế y ôm trong lòng đã bật khóc, thương tâm đến cực điểm.

    “Thượng đế!”

    Thần khí bạn sinh của y kêu tên y.

    Thượng đế từng bước đến gần, tận đến khi mặt đối mặt, mới nhìn rõ đối phương.

    Thần linh giống như tương lai của mình, mặt không đổi sắc, như là mất đi hết thảy cảm xúc. Chỉ có cặp mắt vàng kim chảy ra nước mắt trong suốt, từ trên cằm chảy xuống, để lại một dấu vết ướt át nho nhỏ trên sách Sáng Thế.

    Lần đầu tiên Lucifer chết trong vực sâu không đáy, thần không có rơi nước mắt.

    Bởi vì thần nắm chắc cứu được đối phương.

    Lần thứ hai ——

    Thần không còn nắm chắc.

    Ngôi sao sớm của y vĩnh viễn cũng không có khả năng trở về, ngã xuống ở trước mặt y.

    Hắc thượng đế không biết khi nào cũng đã đi tới, trong ánh mắt có thêm phức tạp, cái khác không nói, đây tuyệt đối là cảnh tượng y không ngờ tới.

    Tình cảm của thần đối với Lucifer, vượt quá tưởng tượng.

    “Đừng khóc.” Ngón tay y chạm đến thần linh tóc bạc, lau đi nước mắt.

    Nhưng mà hắc thượng đế lại là người ngoài cuộc, một hoa một cỏ trong thế giới thôi diễn đều không bị y ảnh hưởng, nước mắt ấm áp xuyên qua đầu ngón tay y, trở nên lạnh lẽo. Đáy lòng hắc thượng đế hơi buồn bực, chợt phát hiện thượng đế nhìn y bằng ánh mắt quái dị.

    “Nhìn cái gì vậy! Ngô chỉ tốt bụng an ủi ‘ngươi’ ở thế giới này thôi!”

    “… À.”

    Thượng đế lạnh nhạt lên tiếng.

    “Làm thần, sao có thể rơi nước mắt!” Hắc thượng đế có chút thẹn quá thành giận, chỉ vào thần linh tóc bạc, quay đầu nã pháo với thượng đế, “Sao ngô không biết ngươi yếu ớt như thế, không phải chỉ là chết thôi sao? Vạn vật cuối cùng đều phải chết, sao ngươi ngay cả chút đả kích ấy cũng không tiếp nhận được.”

    Thượng đế vốn không phản ứng, khi nghe được chữ “chết” ánh mắt khẽ nhúc nhích.

    Y nhớ lại vấn đề Luci hỏi y.

    [ Nếu ta chết trước mặt ngài, ngài sẽ vì ta mà bi thương, vì ta mà rơi nước mắt sao? ]

    Nhìn “mình ”trước mắt mất đi Lucifer, bi thương mà không tự biết, thượng đế đưa tay sờ sờ sách Sáng Thế trong ngực đối phương. Thứ duy nhất có thể an ủi đối phương không phải bọn họ, mà là sách Sáng Thế đã làm bạn với thượng đế từ sáng thế đến mạt thế.

    Có quyển sách đó, tương lai có đau khổ nữa… cũng có thể vượt qua.

    Thượng đế rũ mắt, hứa hẹn: “Ngô sẽ không để cho Luci rời khỏi ngô, chuyện như vậy, ngô sẽ không để cho nó phát sinh, dự cảm ngươi truyền lại cho ngô, ngô hiểu rõ.”

    Dự cảm vì vận mệnh không rõ lúc sáng thế, không phải là đến từ việc biết trước, mà đến từ thần linh tóc bạc trước mắt. Mình trong tương lai có được thực lực mạnh tuyệt đối, kéo dài qua dòng sông thời gian, đem tưởng niệm với Luci để lại cho quá khứ.

    “Y” hy vọng lúc ban đầu mình có thể vứt bỏ chán ghét với hắc ám, dung hợp quang minh và hắc ám, khiến thế giới không cần rơi vào tương lai quang ám mất cân bằng.

    Như vậy, Lucifiel cũng không cần đọa thiên.

    Như vậy, Lucifer sẽ không oán hận thượng đế, oán hận thiên đường.

    Như vậy…

    Thiên đường vẫn là thiên đường kia, bình thản yên ổn.

    Chẳng sợ tương lai đó, không phải tương lai của “y”… Chỉ cần có một thế giới không cần trải qua đau khổ, “y” cũng cảm thấy mỹ mãn.

    Thế giới thôi diễn đột nhiên không thể khống chế mà tạm dừng, không gian đọng lại.

    Thần linh tóc bạc trước mặt thượng đế và hắc thượng đế, sắc mặt hờ hững ngẩng đầu, trong đôi mắt vàng kim còn lưu lại nước mắt, nhưng mà vẻ mặt đã siêu thoát hết thảy. Chỉ lấy tâm tình và thực lực mà nói, thượng đế và hắc thượng đế liên thủ lại cũng không bằng đối phương!

    Từng nhấm nháp tình cảm, lại mất đi tình cảm, thần như vậy đáng sợ đến cực điểm. Trong tim của y, một chút dịu dàng và khổ sở cuối cùng cũng biến mất.

    [ Xem xong rồi, đi đi. ]

    Giọng nói thanh lãnh không khác gì thượng đế, nói xong câu đó, thần linh tóc bạc liền ôm sách Sáng Thế, đi về phía đại thánh đường biến thành phế tích.

    Cùng với bước chân của y, phế tích bắt đầu biến hóa, đại thánh đường mới lại xuất hiện.

    Huy hoàng như trước.

    Người đời chỉ trích, vĩnh viễn không thay đổi được địa vị của thần.

    Vô số năm sau, thần vẫn là thần, ngồi ở đại thánh đường Thủy Tinh thiên, quan sát thế giới. Chẳng qua đến lúc đó, trước ngự tọa của thần, đã không còn ai có thể nhìn thẳng vào thần linh.

    Thế giới thôi diễn rút đi sắc thái, trở nên tái nhợt, trong suốt ——

    Cuối cùng, biến mất.

    Hắc thượng đế bị câu nói sau cùng khiến cho hoàn toàn sợ ngây người, “Có ý gì? Đấy không phải thế giới thôi diễn ra hả? Mà là thế giới chân thật tồn tại?”

    “Ừm.” Thượng đế nhắm mắt lại, ngồi ở ngự tọa nghỉ ngơi.

    So với thượng đế thấy rõ ngọn nguồn, hắc thượng đế rơi vào trạng thái nóng nảy.

    “Ngô không tin, lại thôi diễn một lần!”

    “Ngô mệt.”

    “Đừng nói giỡn, thần sáng thế sẽ mệt? Tinh lực của ngươi là vô hạn.”

    “… Yên tĩnh một chút cho ngô.”

    Trong tiếng tranh cãi ầm ĩ, ấn đường thượng đế nhăn lại, ngôn linh cưỡng chế phong bế âm thanh của đối phương. Để phòng ngừa mặt hắc ám có phương pháp đột phá ngôn linh, thượng đế tăng lớn lực lượng ngôn linh, dùng hơn phân nửa lực lượng cả người để hạn chế đối phương.

    Sau khi lực lượng rút đi, thượng đế lại thêm cảm giác vắng vẻ.

    Giống như tâm tình y giờ phút này.

    Nếu không có đối phương nhắc nhở, y sẽ đi lên con đường cũ, lặp lại lịch trình trong thế giới thôi diễn. Vừa nghĩ tới hậu quả khi quang ám mất cân bằng, trong lòng y liền lạnh run, hiểu rõ nếu ngày đó đến, lựa chọn của y vẫn sẽ không thay đổi ——

    Thế giới, và Lucifiel.

    Y không có khả năng vì Luci, mà buông tha an nguy của toàn bộ thế giới. Không có thế giới, cũng sẽ không có Luci, lựa chọn này mặc kệ qua bao lâu, đáp án đều chỉ có một.

    Đáp án đó, sẽ khiến y và Lucifiel quyết liệt.

    Bởi vì vực sâu không đáy muốn một sí thiên sứ trưởng oán hận thần, vứt bỏ quang minh, chứ không phải một sí thiên sứ trưởng biết bí mật, còn cam tâm tình nguyện sa đọa.

    Vận mệnh sẽ phát triển theo hướng tất nhiên.

    Thượng đế lộ ra nụ cười nhạt, “May mà lúc đó ngô dựa vào bản năng làm việc, ăn căn nguyên hỗn độn hắc ám, không để cho mình đi đến một bước kia.”

    Lịch sử từng cho rằng đen tối, thế mà lại giúp y một ân lớn.

    Tạm thời cảm tạ một “mình” khác.

    Thượng đế từ ngự tọa đi xuống, trường bào chấm đất, vải dệt tinh xảo mà mềm mại, hoa văn giản đơn, đai lưng trắng bạc, đối ứng với màu tóc. Đây không phải là thứ y dùng thần lực chế tạo ra, nếu như là thần lực, y bào sẽ đơn giản hơn cả bây giờ, không có bất luận hoa văn gì.

    Quần áo là Luci đưa.

    Đai lưng cũng là Luci giúp y buộc.

    Trong tẩm điện, còn có một đống hộp trang sức Luci đặt trong tủ quần áo sau khi xây xong đại thánh đường. Mỗi mỗi hộp đều chất chỉnh tề, trên đó còn đánh dấu đồ vật trong hộp là cái gì, phương thức mặc là gì.

    Thượng đế dừng bước lại, hình như mình bị Luci bao nuôi nhỉ?

    Đây nhất định là ảo giác!

    Thượng đế không dùng thần niệm quét qua thiên đường, theo thói quen đi tới tầng thứ tám Hằng Tinh thiên tìm Lucifiel. Nhưng mà chờ y đến tẩm điện của Luci, lại phát hiện không cảm nhận được sự tồn tại của Luci.

    Luci thế mà lại không ở trong này!

    Thượng đế tức khắc biến mất, đến tầng thứ sáu Mộc Tinh thiên.

    Trong cung điện chủ thiên sứ trưởng, Asmodeus hoàn toàn không có ý muốn làm việc, ném hết công vụ cho phó quan, vui sướng hài lòng theo Lucifiel uống trà chiều.

    “Điện hạ, sao ngài lại có rảnh tới thăm ta?”

    “Ở Hằng Tinh thiên lâu, muốn đi ra hít thở không khí.” Lucifiel nhìn phong cảnh Mộc Tinh thiên, ánh mắt dịu dàng, Mộc Tinh thiên không hổ là tầng thứ sáu, cỏ cây sum xuê, nuôi ra khoảng lớn rừng rậm, hoàn cảnh có loại nét đẹp độc đáo.

    Asmodeus tự nhiên là hoan nghênh vạn phần, “Chỉ cần điện hạ bằng lòng đến, ta tất nhiên theo điện hạ giải sầu.”

    Hắn liếc nhìn điểm tâm không động tới trên bàn, lập tức phái người hầu mang xuống, đổi khẩu vị khác. Hàng năm ở Mộc Tinh thiên, hắn không có biện pháp làm được đến mức cẩn thận như Beelzebub, nhưng mà năng lực nhìn mặt đoán ý vẫn phải có.

    Lucifiel cười nói: “Asha hiện tại đi đâu rồi?”

    “Đại khái ở gần rừng rậm, ta nhớ bên kia có một con sông, vị nước ngọt lành, rất được động vật trong rừng rậm hoan nghênh, Griffin hẳn là cũng rất thích.”

    Asmodeus đứng lên, dẫn đường cho Lucifiel, hai người rời khỏi cung điện, bước vào rừng rậm không khí trong lành.

    Dọc theo đường đi nói một chút chuyện cười, xây dựng ra không khí thân cận giữa đồng bạn.

    Asmodeus biết cơ hội như thế này rất hiếm có, điện hạ rất ít khi âm thầm lui tới với các sí thiên sứ, dù là trí thiên sứ trưởng Metatron, nhưng trong thời gian Lucifiel điện hạ có rảnh, không phải học tập thần ngữ, thì chính là nghiên cứu ma pháp, rất ít khi ra cửa.

    Nhìn điện hạ đi ở bên cạnh, trong lòng Asmodeus vui sướng, nếu như điện hạ có thể thích Mộc Tinh thiên, vậy thật sự là không thể tốt hơn.

    “Điện hạ, Asha ở nơi đó ——” hắn chỉ hướng bờ sông.

    Trong con sông trong suốt uốn lượn, một con Griffin tuyết trắng ở bên trong nghịch nước. Asha to con, động tĩnh khi đùa nghịch rất vang, dẫn đến cá nhỏ dưới đáy sông đều bị nó dọa tới mức bỏ trốn mất dạng, động vật nhỏ sống gần đó nấp ở sau cây, tò mò nhìn nó.

    “Asha.” Lucifiel kêu.

    Asha vẫy vẫy nước trên người, khoan khoái muốn chạy vội qua.

    Đột nhiên một luồng kim quang từ trên trời giáng xuống.

    Đầu nó đau xót, tứ chi không chịu nổi lực đạo mà gục xuống, ăn một miệng bùn đất. Griffin tính cách cao ngạo nổi giận lên, là cái gì vậy!

    Asmodeus trợn mắt há mồm nhìn phía trước.

    Đứng ở trên đỉnh đầu Asha, còn làm nó gục xuống… rõ ràng là “Yahveh” mất tích đã lâu!

    Đối phương nhìn cũng không thèm nhìn xem dưới chân đạp phải cái gì, ánh mắt dừng ở trên người Lucifiel ở ngoài mấy mét, tươi cười của Lucifiel cứng đờ.

    “Luci.”

    Trên Griffin màu trắng, thần linh tóc bạc lộ ra nụ cười khiến thiên đường ảm đạm thất sắc.

    Hết chương 130

    Thuộc truyện: Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng