Home Đam Mỹ Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất) – Quyển 3 – Chương 132: Thư viết tay

    Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất) – Quyển 3 – Chương 132: Thư viết tay

    Thuộc truyện: Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

    Sáng hôm sau, Lưu Xuyên ngủ mãi cho đến chín giờ mới tỉnh dậy.

    Hôm qua mở một lúc 2 lient game, vừa đánh phụ bản vừa tranh thủ nói chuyện với Tứ Lam, liên tục hoạt động ngón tay tốc độ cao trong thời gian dài thực sự là mệt muốn chết, hậu quả là lead phụ của kim đoàn Thiên Không khen ngợi bạn mới vào đúng là thánh buff chuẩn chuẩn, cũng bày tỏ ý mời làm thành viên cố định của đoàn. Đúng lúc này Lam Vị Nhiên trồi đầu lên tiếng bảo “Buff mới vào rất gà, đừng kéo vào đoàn cố định, để tôi tìm cho một buff khác.”

    Nói xong liền nhanh chóng đá clone kiêm chức spy của Lưu Xuyên ra khỏi công hội.

    Điệp viên Lưu Xuyên xuất sắc Full nhiệm vụ, thỏa mãn thoát acc Hoa phi hoa. Quay về với đội ngũ bên Khu 7, Lưu Xuyên nhắn riêng cho Cá nói “Tiểu Dư, nếu tôi nhớ không lầm thì cậu đang học ở Cáp Nhĩ Tân đúng không?”

    Dư Hướng Dương nói “Đúng vậy!”

    Lưu Xuyên nói “Vậy giúp tôi hỏi thăm một người được không? Một giáo sư họ Lam, tên Lam Vị Nhiên.”

    Dương Hướng Dương hỏi lại “Wei Ran nào cơ?”

    Lưu Xuyên nói “Vị của tương lai, nhiên của về sau, thầy Lam dạy mỹ thuật tạo hình, cậu giúp tôi hỏi thăm xem người nào đang làm việc ở trường nào.”

    Dư Hướng Dương gật đầu “Ok đã hiểu! Tui bên Cáp Nhĩ Tân có nhiều bạn học lắm, để nhờ bọn họ giúp đỡ hỏi thăm một chút!”

    Hiệu suất làm việc của Tiểu Dư khá là cao, hôm qua mới vừa nhờ vả vậy mà hôm nay đã có kết quả, Lưu Xuyên thức dậy rời giường, vừa mới làm vệ sinh cá nhân xong thì thấy điện thoại báo hiệu nhận tin nhắn, là của Tiểu Dư nhắn qua “Đội trưởng, bạn tui nói học viện tạo hình mỹ thuật kế bên đúng là có một thầy Lam mới tới, anh hỏi thăm người ta làm gì na?”

    Lưu Xuyên hỏi “Cậu rảnh không, giúp tôi đi gặp anh ta một chút được không?”

    Dư Hướng Dương thoải mái nói “Chuyện nhỏ, bạn tui đúng lúc có đăng ký khóa của thầy Lam nè, có gì tui theo nó chui vào nghe giảng, rồi sau khi hết giờ học tui lén đi gặp riêng thầy Lam cho, anh muốn tui nhắn cái gì?”

    Lưu Xuyên nghĩ một lát, nói “Vầy đi, cậu giúp tôi chuyển lá thư viết tay của tôi cho anh ta là được.”

    Lưu Xuyên nhắn xong liền đi tìm một tờ giấy viết thư, lấy bút ra xoẹt xoẹt viết xuống mấy hàng chữ, sau đó scan lên gửi qua cho Dư Hướng Dương in ra, Tiểu Dư thấy đội trưởng mình ra vẻ thần bí như vậy, cứ ngỡ nội dung trong thư là tuyệt mật nên không dám nhìn lén, ngoan ngoãn in ra rồi gấp lại ngay ngắn đàng hoàng, còn cất công mua một cái phong thư lịch sự nhét vào.

    ***

    Ba giờ chiều hôm đó, Dư Hướng Dương đi theo bạn thân thời trung học của mình cùng nhau trà trộn vào giảng đường mỹ thuật tạo hình ở học viện kế bên nghe lỏm.

    Khóa giảng hôm nay của thầy Lam vừa lúc là khóa công khai, nội dung là về kết cấu màu sắc. Vị thầy giáo mới chuyển đến này khá trẻ tuổi, dáng người cao gầy cân xứng, mặc áo sơ-mi tay dài màu lam nhạt, mái tóc màu nâu có hơi dài buộc thành một cái đuôi ngựa be bé ở sau gáy, diện mạo có phần trung tính thoạt nhìn rất là đẹp trai anh tuấn, cũng bởi vì gương mặt ưa nhìn khiến vị này được yêu thích hơn so với các giáo sư khác, hơn nữa giọng nói của thầy Lam có một loại khàn khàn rất độc đáo, làm cho người nghe cảm giác vô cùng dễ chịu. Trong giảng đường có khá nhiều sinh viên các hệ khác chạy đến nghe ké, giảng đường công khai có hơn trăm chỗ ngồi vậy mà toàn bộ đều đầy người, đối với tình trạng bùng khóa thường thấy trong đại học mà nói thì trường hợp như vậy cũng khá hiếm thấy.

    Lam Vị Nhiên đứng trên giảng đài, mở tài liệu ra liền bắt đầu giảng bài, một “ngoại nhân” như Dư Hướng Dương nghe giảng về mỹ thuật cảm giác như lọt vào sương mù, chỉ cảm thấy mấy tư liệu hình ảnh được nêu ví dụ đều rất xinh đẹp, nhiều bức ảnh màu hoa lệ đến chói mắt… Đến lúc nghe được thầy Lam bảo những ảnh này đều do mình họa, cả giảng đường nháy mắt vang lên vô số tiếng trầm trồ ngạc nhiên.

    Dư Hướng Dương trốn trong góc phòng, len lén chọt cánh tay người bạn ngồi cạnh hỏi “Ủa thầy Lam này là ai vậy?”

    Đối phương trả lời “À, là giáo sư mới chuyển tới hồi khai giảng đầu năm, nghe đồn bối cảnh cứng ghê lắm, nếu không còn trẻ như vậy làm sao có cửa chuyển vào công tác ở trường chú ta. Hình như ba mẹ của ông này đều là họa sĩ danh tiếng, có từng mở triển lãm cá nhân nữa thì phải, coi như là dân mỹ thuật xuất thân thế gia, từ nhỏ đã tiếp xúc với hội họa, nền móng vững chắc. Tui cũng chỉ biết như vậy thôi, mấy cái khác bó tay.”

    Dư Hướng Dương càng nghe càng nghi hoặc—— đội trưởng kêu mình tìm vị giáo sư này để làm gì? Sao nghe giống như bọn họ không liên quan gì hết với nhau vậy?

    Tiểu Dư hoàn toàn không ngờ là, nam nhân trẻ tuổi đang đứng trên bục giảng bài lúc này, từng là cao thủ đứng đầu giới chuyên nghiệp Võ Lâm—— cũng là người sáng lập ra chiến đội Lạc Hoa Từ, Tứ Lam.

    Khóa giảng của Lam Vị Nhiên kéo dài suốt hai tiết, sau khi kết thúc anh liền thu dọn laptop, xoay người tính rời đi.

    Dư Hướng Dương lập tức rón rén đi theo sau, mãi đến khi Lam Vị nhiên đi vào phòng nghỉ cá nhân, cậu mới đánh bạo gõ cửa “Xin hỏi thầy Lam có ở trong không ạ?”

    Lam Vị Nhiên nói “Vào đi.”

    Dư Hướng Dương đẩy cửa bước vào, Lam Vị Nhiên đang ngồi ở bàn uống cafe, nhìn thấy Dư Hướng Dương liền ngẩng đầu hỏi “Có chuyện gì sao?”

    Dư Hướng Dương nói “Em chào thầy, là như vầy, Lưu Xuyên bảo em tới tìm thầy.”

    “…” Lam Vị Nhiên suýt chút nữa là phun cafe trong miệng ra.

    Lưu Xuyên tên này… đúng là ở đâu cũng thấy, lỗ nào cũng có!

    Lập cái tài khoản lén trở lại game dẫn kim đoàn khai hoang, bị clone của tên kia phát hiện. Bây giờ ở trường dạy học mà cũng bị người của tên kia phái tới thăm dò? Cái tên kia lẽ ra nên đi làm trinh thám thì hợp hơn…

    Lam Vị Nhiên âm thầm khinh bỉ Lưu Xuyên, ngoài mặt ra vẻ bình tĩnh hỏi “Bảo em tìm tôi có chuyện gì?”

    Dư Hướng Dương lấy lá thư trong túi ra đưa qua, nói “Thầy tự xem đi, em cũng không biết nữa, anh ấy bảo đều viết bên trong đó.”

    Lam Vị Nhiên cảm thấy nhức đầu thật sự, cầm lấy lá thư mở ra.

    Trên trang giấy màu trắng tràn đầy những nét chữ cuồng thảo, vừa nhìn liền biết là ảnh chụp dùng giấy A4 in ra——

    “Tứ Lam, dạo gần đây có thấy buồn chán hay không? Quốc Khánh đến Quảng Châu tìm tôi chơi đi, tôi dẫn cậu đi ăn, bao luôn chỗ ở, dắt cậu đi thăm thú cảnh đẹp của Quảng Châu, nếm thử mỹ thực đặc sắc của nơi này, tất nhiên cũng sẵn tiện thương lượng chuyện thành lập chiến đội luôn:)

    Tối hôm qua tôi lại nằm mơ về những lần tôi đánh bại cậu ngày xưa, tự dưng cảm thấy cậu luôn bại trong tay tôi như vậy có chút tội tội, chắc là do đời trước cậu thiếu tôi nhiều tiền lắm nhỉ? Mà thôi không sao cả, từ nay về sau chúng ta xóa bỏ mọi ân oán quá khứ, hóa thù thành bạn, sau đó kề vai sát cánh chiến đấu, cùng nhau đoạt cúp quán quân.

    Tôi biết là cậu rất động tâm đúng không, dù sao tới giờ cậu vẫn chưa đoạt được cái giải thưởng nào, hẳn là cậu rất tò mò cảm giác lúc đoạt được quán quân là như thế nào đúng không? Vậy thì đến đây đi, theo tôi cùng đoạt một cái trở về, tôi phê chuẩn trước luôn, đến lúc đó cậu cứ vác cái cúp quán quân về bày trong nhà vài ngày, cho cậu ôm cái cúp ngủ mấy hôm, xem như bù lại tiếc nuối trong lòng bao nhiêu năm qua.

    Vì biểu đạt thành ý, nội dung bên trên đều là chính chủ Lưu Xuyên tự chấp bút viết ra.

    PS: Chữ của tôi đẹp lắm đúng không?”

    Lam Vị Nhiên “…”

    Cố gắng đè xuống xúc động xé nát tờ giấy này thành mảnh nhỏ nhét vào miệng Lưu Xuyên, Lam Vị Nhiên đưa tay xoa xoa huyệt thái dương giật giật đến phát đau, ngẩng đầu nhìn Dư Hướng Dương vẻ mặt hết sức vô tội nói “Lưu Xuyên bảo em đến đưa tôi cái này? Em với tên kia quen nhau sao?”

    Dư Hướng Dương nói “Dạ, quen nhau trong game.”

    Lam Vị Nhiên sửng sốt “Nói vậy em cũng là đội hữu của tên kia? Cũng tính tham gia thi đấu?”

    Dư Hướng Dương lập tức gật đầu “Dạ phải!”

    Lam Vị Nhiên đưa mắt đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới, mới hỏi “Em bao nhiêu tuổi?”

    Dư Hướng Dương nói “17 ạ.”

    Lam Vị Nhiên cau mày “Còn nhỏ như vậy đã chạy đi thi đấu, ba mẹ em đồng ý không?”

    Dư Hướng Dương gãi đầu cười ngượng ngùng “Em hỏi ba mẹ rồi, ba mẹ nói em có thể vừa đi học vừa tạm thời theo Xuyên đội tham gia thi đấu giải tranh bá toàn quốc trước. Nếu như có thể thuận lợi thông qua bước vào Liên minh chuyên nghiệp vậy bọn họ sẽ cân nhắc đến chuyện cho phép em tạm nghỉ học đi thi đấu, dù sao tuổi em không lớn lắm, thi đấu xong trở lại học tiếp cũng được.”

    Lam Vị Nhiên nhìn thiếu niên trước mắt, cậu nhóc mới 17 tuổi với đôi mắt sáng ngời trong suốt, những lúc nhoẻn miệng cười cũng rất đáng yêu, có chút ngốc ngốc, vừa nhìn là biết ngây thơ không lõi đời, nhất định là bị Lưu Xuyên dùng miệng lưỡi lừa gạt…

    Nhưng quả thật, 17 tuổi thực sự là một tuổi rất thích hợp, kết thúc giải toàn quốc bước chân vào giới chuyên nghiệp thì, Lưu Xuyên cũng đã tới tuổi lão làng trong giới, tốc độ tay, trạng thái cùng năng lực phản ứng chắc chắn sẽ giảm sút rất nhiều. Dư Hướng Dương khi ấy lại chỉ mới 18 tuổi, lứa tuổi này đối với tuyển thủ eSports mà nói vẫn còn là giai đoạn sung mãn nhất. Lưu Xuyên suy xét mọi mặt vô cùng chu đáo, trong đội ngũ có lão làng, cũng có tân nhân, một đội như vậy mới có khả năng cạnh tranh cùng các cường đội, nếu chỉ dựa vào một mình Lưu Xuyên thì khi gặp phải các chiến đội trẻ như Thịnh Đường, Đồng Tước hay Lạc Hoa Từ, dù cho chiến thuật có mạnh cỡ nào đi nữa, trạng thái cũng kém cạnh hơn so với những người trẻ tuổi.

    Lộc Tường, Trần Tuấn Phi, Diệp Thần Hi, Lương Tân Hải… đám đại thần thế hệ mới của Liên minh lúc này đều đang trong thời kỳ sung mãn nhất, tuyển thủ chủ lực của các cường đội đa số cũng đều nằm ở đuội tuổi dưới 22, trong khi Lưu Xuyên năm nay đã 24 tuổi, đến lúc trở lại được Liên minh cũng đã 25, tuổi này trong giới eSports đã có thể coi như nguyên lão cấp bậc đồ cổ rồi.

    Vậy mà Lưu Xuyên vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc, Lam Vị Nhiên thực sự có chút bội phục nghị lực của người nam nhân này…

    Lưu Xuyên nói không sai, Lam Vị Nhiên bây giờ có trở lại Lạc Hoa Từ cũng không thích hợp, bởi vì Lạc Hoa Từ hiện tại đã trở thành thiên hạ thuộc về một mình Diệp Thần Hi, cựu đội trưởng như anh bây giờ mà trở lại sẽ khiến ai nấy đều xấu hổ. Tiểu Diệp là một đội trưởng tốt, Lạc Hoa Từ dưới sự dẫn dắt của Tiểu Diệp càng lúc càng tiến bộ hơn, nơi đó đã không còn cần anh từ lâu rồi… Nếu Lam Vị Nhiên nhất quyết trở về, Diệp Thần Hi bởi vì tôn kính chắc chắn sẽ nhường lại chức vị đội trưởng cho anh, nhưng bản thân anh lại không muốn như vậy..

    Nếu Lam Vị Nhiên muốn trở lại, đồng ý lời mời của tuyển thủ “già” như Lưu Xuyên lập đội trở lại cũng là một lựa chọn không tệ lắm. Lớn tuổi như vầy rồi mà mặt dày xin vào chiến đội khác có chút kỳ cục, tự mình lập đội nghe có lý hơn…

    Nhưng, chuyện này cũng không thể quyết định một cách qua loa như vậy được, anh vẫn cần suy xét kỹ lại một chút.

    Lam Vị Nhiên trầm tư suy nghĩ một lát, mới ngẩng đầu nói “Em trở về chuyển lời của tôi cho Lưu Xuyên, bảo là lễ Quốc Khánh tôi không có thời gian đi đến Quảng Châu, tôi phải trở về Thượng Hải một chuyến. Chỉ cần nói vậy cậu ta sẽ hiểu.”

    Dư Hướng Dương ngơ ngác gật đầu “Ồ…”

    Thân là “liên lạc viên” nhưng Tiểu Dư lại hoàn toàn chẳng hiểu hai vị này đang truyền qua truyền lại cái gì…

    Nghĩ tới đội trưởng căn dặn, Dư Hướng Dương lại lục trong túi của mình lấy ra một con thú nhồi bông Tiêu Dao màu xanh nhạt đưa qua, nói “Đội trưởng bảo em đưa cái này cho thầy.”

    “…” Lam Vị Nhiên nhìn con thú bông chibi phái Tiêu Dao đáng yêu, có chút dở khóc dở cười “Đưa tôi cái này làm gì?”

    Dư Hướng Dương nói “Đội trưởng bảo đây là tín vật.”

    Lam Vị Nhiên á khẩu một lát, mới bất đắc dĩ nói “Ok ok, đã biết.”

    —— Đúng là bệnh thần kinh, còn bày đặt chơi trò tín vật nữa, có cần cắt ngón tay uống máu ăn thề luôn cho đủ bộ không?

    Lam Vị Nhiên cầm con thú bông trong tay, dùng sức bóp mấy cái, chất lượng của thú bông khá là tốt, hình như là quà tặng kỷ niệm số lượng có hạn của mùa giải thứ mười do quan phương tặng ra, hẳn là có tám môn phái, đừng nói tên Lưu Xuyên kia rảnh tới mức chia cho đội hữu mỗi người một con thú bông tương ứng với môn phái chứ?

    Lam Vị Nhiên đoán không sai, tám con thú bông tám môn phái quả thực đang ở trong tay của tám người, Ngô Trạch Văn cầm Ngũ Độc, Lưu Xuyên cầm Đường Môn, Lý Tưởng tự để lại Thiếu Lâm cho mfinh, Giang Thiếu Khuynh cầm Võ Đương với Minh Giáo, đúng lúc cho bản thân mình và Từ Sách mỗi người một con, Nga My trong tay Tần Dạ, Dư Hướng Dương là Tiêu Dao và Cái Bang.

    Hiện tại Tiêu Dao đưa cho Lam Vị Nhiên, trong tay Tiểu Dư chỉ còn lại Cái Bang.

    Lúc trước Lý Tưởng chia các con thú bông cho mọi người vốn chỉ muốn chia sẻ niềm vui của mình khi may mắn nhận được món quà kỷ niệm này mà thôi, bản thân cậu cũng không ngờ bộ thú bông này lại trở thành tín vật của các đội viên trong chiến đội của bọn họ… Lại càng không ngờ tới, sẽ có một ngày những con thú bông được gửi đi khắp nơi này sẽ được đoàn tụ với nhau, giống như là số mệnh định sẵn dẫn dắt bọn họ tụ họp lại với nhau…

    ***

    Dư Hướng Dương Full xong nhiệm vụ đội trưởng giao cho mình, chuyển lời của Lưu Xuyên đến Lam Vị Nhiên, có hơi tò mò hỏi “Đội trưởng, anh với thầy Lam kia rốt cuộc quan hệ như thế nào vậy?”

    Lưu Xuyên mỉm cười “Anh ta là người sáng lập ra Lạc Hoa Từ, Lam Lam Lam Lam. Từng là đối thủ đáng gờm của tôi, về sau có lẽ sẽ trở thành đội hữu của chúng ta.”

    “…” Tiểu Dư nghe xong ngạc nhiên đến suýt rớt cằm…

    Đội trưởng, đúng dữ na! Lôi kéo cả tử địch về phe mình luôn!

    Thuộc truyện: Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)