Home Đam Mỹ Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 120

    Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 120

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư

    Trang Dịch ngạc nhiên.

    Căn cứ lời trên di thư nói, hai mẹ con Tưởng Ninh trước kia ở Tưởng gia chỉ được đãi ngộ bình thường, chính vì như thế, Tưởng Ninh thực sự muốn trở nên mạnh mẽ, liều mạng tu luyện, làm việc cho gia tộc, hy vọng được Tưởng gia xem trọng. Bởi vậy cũng có thể suy đoán ra, mẫu thân Tưởng Ninh có cấp bậc không cao mới đúng, nhưng mà lúc này đứng ở trước mặt hắn… chính là cường giả cấp chín!

    Muốn trở thành cường giả cấp chín, trừ cần cố gắng cùng có kỳ ngộ ra, thiên phú của bản thân cũng là cực kỳ quan trọng, cũng có nghĩa, tinh thần lực ít nhất phải trên 90 mới có thể. Nếu như ngay từ đầu tinh thần lực của mẫu thân Tưởng Ninh đã là 90, khi đó nàng vì phụ thân Tưởng Ninh mà gả cho một hồn sư bình dân, gia tộc tức giận là có thể hiểu được, nhưng mà dù sao mẫu thân Tưởng Ninh muốn mang con về gia tộc, nếu Tưởng gia đã đồng ý để cho nàng trở về, thân là gia chủ một thế gia, hẳn cũng không ngu ngốc tới mức để một tộc nhân(1) có tiềm lực như vậy vắng vẻ ở bên cạnh mới đúng.

    Hoặc là… Lúc trước mẫu thân Tưởng Ninh nản chí ngã lòng, không muốn tu luyện giống như Trương Thừa Lạc, cho nên thực lực không hề tiến thêm, Tưởng gia mới không coi trọng nàng?

    Lý do này sơ hở nhiều lắm, không thành lập.

    Khiếp sợ đi qua, Trang Dịch bất tri bất giác nghĩ có chút xa, ngước mắt thấy mẫu thân Tưởng Ninh đang nhìn hắn chằm chằm, Trang Dịch lập tức thu hồi suy nghĩ.

    Mẫu thân Tưởng Ninh thấy Trang Dịch phục hồi tinh thần, không đợi Trang Dịch lên tiếng, nàng lại nói: “Nói ra quá trình ngươi phát hiện phong… thư này.”

    Trong vực sâu Liệt cốc liên quan đến triệu hoán sư, tương đối mẫn cảm, nếu như có thể mà nói, Trang Dịch muốn cố gắng tránh nhắc đến chuyện bên trong. Chỉ là thi thể Tưởng Ninh lại được phát hiện ở bên trong, Trang Dịch đành phải tránh nặng tìm nhẹ lược qua tính đặc thù của vực sâu Liệt cốc, nói trọng điểm quá trình phát hiện Tưởng Ninh.

    Mẫu thân Tưởng Ninh vẫn im lặng lắng nghe cùng với tâm tình chấn động mạnh lúc trước làm cho hồn lực cùng uy áp tỏa ra không ổn định, lúc này ánh mắt của mẫu thân Tưởng Ninh yên tĩnh không thể tưởng tượng nổi, thẳng cho đến khi Trang Dịch nói xong, nàng mới chầm chậm nói: “Tất cả ma thú trong Liệt cốc đều chạy ra?”

    Thanh âm nàng không nhanh không chậm, nhưng Trang Dịch lại nghe được sát khí che giấu bên trong, Trang Dịch nói: “Vâng, là mượn dùng sức mạnh khi chúng nó rời đi, đám hồn sư chúng ta này mới có thể lao ra khỏi vòng vây của dị ma, chạy khỏi thành Huệ Xương.”

    “Nơi đó, Ninh nhi không ra được, ngươi lại có thể phá giải, ngươi rất hiểu trận pháp.”

    Trang Dịch nhìn ánh mắt bình tĩnh của mẫu thân Tưởng Ninh, chỉ cảm thấy người này không chỉ có thực lực cao cường, hơn nữa tình tình rất khó cân nhắc, đối mặt cường giả như vậy, mỗi một câu của nàng, Trang Dịch đều trả lời cực kỳ cẩn thận. Nghe nàng dùng câu trần thuật nói ra những lời này, Trang Dịch cũng không cần phải phủ nhận, hắn trực tiếp gật đầu nói: “Khi còn ở học viện có đọc lướt qua một chút, nhưng mà có thể từ nơi đó đi ra, cũng là may mắn.”

    “Đã như vậy, trận pháp Ngự Hồn điện chắc hẳn cũng không thể lừa được ngươi.” Mẫu thân Tưởng Ninh mở mảnh nhỏ màu vàng trên lòng bàn tay, ánh sáng màu vàng cùng bốn phía ảm đạm này hoàn toàn không hợp nhau, Trang Dịch nhìn thấy ánh sáng vàng kia vừa lúc xuyên thấu qua ánh mặt trời phản xạ, chiếu rọi trên mặt mẫu thân Tưởng Ninh, thoạt nhìn không chỉ không khiến nàng trở nên hiền lành, ngược lại âm trầm hơn, mẫu thân Tưởng Ninh nâng mảnh nhỏ màu vàng này lên, trong nháy mắt tiếp theo, Trang Dịch nhạy bén cảm nhận được một chấn động hồn lực khuếch tán ra bốn phía, không đến thời gian một giây, hắn cùng mẫu thân Tưởng Ninh đã bị vây ở trong một không gian nho nhỏ tương tự như kết giới!

    Trang Dịch mất đi cảm ứng với thế giới bên ngoài, cả không gian tràn ngập khí tức của mẫu thân Tưởng Ninh, cho dù mẫu thân Tưởng Ninh như trước không cố ý nhằm vào hắn, nhưng ở trong không gian này, khí tức cường giả cấp chín quá mức nồng đậm, Trang Dịch chỉ cảm thấy mẫu thân Tưởng Ninh trước mặt giống như biển khơi cuồn cuộn vậy, mà hắn thì bị phong tỏa trong nước biển.

    Đây là… lãnh vực!

    Dấu hiệu hồn sư bước vào cấp chín đó là có được lãnh vực, lúc trước khi Trang Dịch đối chiến với Đường Việt, Đường Việt từng thả ra một ngụy lãnh vực bán thành phẩm, thiếu chút nữa đã giết chết Trang Dịch, mà nay, Trang Dịch vậy mà nhìn thấy được lãnh vực chân chính thuộc về cường giả cấp chín phóng thích ra!

    Lãnh vực của mỗi cường giả lại có thuộc tính khác nhau, tác dụng sinh ra cũng có khác biệt không nhỏ, duy nhất có thể xác định chính là, khi ở bên trong nó, hồn sư cùng lãnh vực phù hợp thì năng lực sẽ tăng cường khoảng 30%, có thể nói là kỹ năng nghịch thiên!

    Cấp bậc giữa Trang Dịch cùng mẫu thân Tưởng Ninh kém nhiều lắm, hơn nữa mẫu thân Tưởng Ninh chỉ là dùng lãnh vực tạm thời phong tỏa hai người bọn họ ở bên trong, cũng không phóng thích công kích nhằm vào Trang Dịch, cho nên Trang Dịch không thể phán đoán rốt cuộc thì mẫu thân Tưởng Ninh am hiểu cái gì.

    Tuy rằng mất đi cảm ứng với thế giới bên ngoài, nhưng tính đặc thù của triệu hoán sư vẫn còn đó, Trang Dịch vẫn có thể đủ thông qua khế ước cảm ứng được Lôi Tu.

    Hắn vừa cố gắng thông qua cảm xúc bảo Lôi Tu không cần lo lắng, vừa nghe mẫu thân Tưởng Ninh lại mở miệng nói: “Ở trong lãnh vực của ta, người khác không cảm ứng được nội dung chúng ta nói. Ngươi có thể chạy ra khỏi Liệt cốc, dẫn dắt một đám người rời khỏi thành Huệ Xương, thậm chí còn đi vào Ngự Hồn điện, lấy tuổi của ngươi, có thể làm được những việc này, ở trong những người trẻ tuổi cùng lứa, cho dù Ngự Hồn điện không thiếu thanh niên tài tuấn cũng không bằng ngươi. Ninh nhi ở trong thư đã đồng ý một điều kiện, ta làm mẫu thân, tự nhiên sẽ không lật lọng. Nói đi, ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta có thể làm được, đều có thể cho ngươi.”

    Trang Dịch trong lòng rùng mình.

    Lời mẫu thân Tưởng Ninh nói nghe như bình thường, kỳ thật từng bước sát khí! Đầu tiên là mờ mịt nói hắn đã nhìn thấu bí mật của Ngự Hồn điện, sau đó dùng lãnh vực phong tỏa cuộc nói chuyện giữa bọn họ, tiếp theo tán thành thực lực của hắn, cuối cùng lại hỏi hắn muốn phải đồng ý điều kiện gì… Đây căn bản không phải cảm ơn, ngược lại giống đang cảnh cáo hơn!

    Lúc trước khi Trang Dịch lấy được bức di thư kia đã biết được tầm quan trọng của mảnh nhỏ màu vàng này, cũng mơ hồ có thể nhận thấy được, hắn giao vật này ra, vạn nhất nếu gặp phải cái gì không nên dây vào, vậy thì sẽ phiền toái. Cho nên đối với việc trả lại vật này cho Ngự Hồn điện hắn cũng không phải quá mức tận tâm tận lực. Chẳng qua bây giờ đến Ngự Hồn điện, tự nhiên không có lý do giữ đồ mãi không trả cho người ta.

    Trang Dịch nhìn mẫu thân Tưởng Ninh, nói: “Nhấc tay chi lao, ta chỉ là vật về nguyên chủ mà thôi, đa tạ tiền bối lo lắng.”

    Mẫu thân Tưởng Ninh nghe Trang Dịch từ chối, hơi hơi nhướn mày nhìn Trang Dịch một cái: “Bây giờ ta là cấp chín hạ giai, tuy không làm được trưởng lão Ngự Hồn điện, nhưng là vấn đề không quá khó khăn thì ta đều có thể giải quyết cho ngươi. Tỷ như có muốn giết kẻ nào, có muốn bảo vật, hồn thú, bộ sách, tiền tài gì… Nhớ kỹ, ngươi chỉ có cơ hội lúc này.”

    “Tiền bối đa tâm rồi, một đường từ nơi đó đi ra, chỉ cần gặp được hồn sư nhân loại thì ta đều cố hết khả năng có thể để cho bọn họ ngủ yên, thi thể không bị ma thú giẫm đạp, Tưởng Ninh chỉ là một trong những vị mà ta giúp đỡ mà thôi, nếu ta giúp mỗi người lại tham vọng xa vời có được báo đáp gì, đó chẳng phải lần này thất bại. Hơn nữa thứ Tưởng Ninh giữ rất quan trọng với Ngự Hồn điện, lúc này Ngự Hồn điện lại đang chịu dị ma vây hãm, nếu Ngự Hồn điện xảy ra chuyện, cả đại lục Ade cũng đều lọt vào nguy hiểm. Thực lực của ta thấp kém, không thể có tác dụng gì trong trận chiến này, hôm nay mang vật này đến, coi như là tận một phần lực non yếu cho trận chiến này.”

    Mẫu thân Tưởng Ninh nghe lời Trang Dịch nói, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Trang Dịch giống như muốn xuyên thấu qua ánh mắt, nhìn thấu linh hồn hắn.

    Đối diện cùng một vị cường giả cấp chín như vậy, lại còn ở trong vòng lãnh vực của đối phương, tuy rằng mặt ngoài Trang Dịch giả bình tĩnh, nhưng trong nội tâm vẫn có chút lo lắng, cảm giác mẫu thân Tưởng Ninh mang lại cho Trang Dịch chính là vui giận thất thường, người như thế là khó cân nhắc nhất, ai cũng không biết kế tiếp nàng sẽ làm ra chuyện gì.

    Đúng lúc này, Trang Dịch cảm nhận được Lôi Tu ở một phía khác của khế ước có chút khác thường, lúc này hắn thân ở trong lãnh vực, trừ cảm xúc ra thì hoàn toàn không cảm ứng được Lôi Tu đang làm cái gì, thấy mẫu thân Tưởng Ninh còn đang kiên nhẫn muốn xem thủng hắn, Trang Dịch rất sợ Lôi Tu vì quan tâm hắn mà làm ra một số chuyện không lý trí, Trang Dịch cắn răng nói: “Nếu tiền bối nhất định muốn ta nói một yêu cầu, vậy… hiện tại ta có thể rời đi không?”

    “Cái gì?”

    “Chúng ta đã đi suốt nhiều ngày đêm tới Ngự Hồn điện, đêm qua còn chiến đấu một trận, cho tới bây giờ còn chưa nghỉ ngơi… có chút mệt mỏi.” Trang Dịch nói.

    Khuôn mặt mẫu thân Tưởng Ninh lạnh xuống, nhưng mà rất nhanh nàng đã hiểu được nguyên nhân Trang Dịch nói lời này, nàng liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, nhanh chóng thu hồi lại lãnh vực, Trang Dịch cũng cảm giác được lực lôi điện của Lôi Tu lại một lần đánh úp vào trong phòng nghỉ, mẫu thân Tưởng Ninh khoát tay, lực lôi điện của Lôi Tu lập tức bị tiêu diệt.

    Nàng đang muốn thu tay tiếp tục nói chuyện với Trang Dịch, một giây sau, lực lôi điện của Lôi Tu lại một lần nữa cuốn tới.

    Mẫu thân Tưởng Ninh lại một lần nữa ép lực lôi điện của Lôi Tu quay lại, nhưng mà hiển nhiên lần này có sinh ra hứng thú với Lôi Tu, khi lôi điện đánh tới lần thứ ba, mẫu thân Tưởng Ninh cảm ứng được sức mạnh của Lôi Tu, biểu tình trên mặt hơi động, Trang Dịch vội vàng nhân cơ hội này nói: “Tiền bối.”

    “Vị bằng hữu kia của ngươi… ngược lại không tệ.” Mẫu thân Tưởng Ninh nói, vẻ mặt có chút phức tạp, “Lực lôi điện, nhưng thật ra cực kỳ giống với vị kia.”

    Nàng liếc mắt nhìn Trang Dịch một cái, sau đó hồn lực khẽ động, cửa nhanh chóng bị đánh mở, Lôi Tu cũng bị nàng hút vào.

    Lôi Tu thấy có thể ở cùng chỗ với Trang Dịch thì cũng không chống cự, tùy ý lực hút kia đưa hắn tới bên cạnh Trang Dịch.

    Sau khi mẫu thân Tưởng Ninh nhìn thấy mặt Lôi Tu, vẻ phức tạp trên mặt kia lại càng đậm, nàng nhìn chằm chằm Lôi Tu nói: “Có phải ngươi họ Lôi hay không?”

    Trang Dịch cả kinh, mẫu thân Tưởng Ninh nhìn ra cái gì?

    “Lôi Hổ.” Lôi Tu nói

    Tia sáng chợt lóe lên trong mắt mẫu thân Tưởng Ninh: “Lôi Hổ… Ngươi là người Lôi gia?”

    “Không phải.” Lôi Tu nói.

    Trang Dịch thấy Lôi Tu đối mặt cường giả cấp chín vậy mà còn bình tĩnh tự nhiên, không chỉ có trên mặt là một mảnh bình tĩnh, trong lòng cũng không hề gợn sóng, nhất thời vô cùng khâm phục. Tâm tính Lôi Tu vẫn luôn tốt hơn Trang Dịch, không kiêu ngạo không nóng nảy, hiện giờ Trang Dịch nhiều kiến thức, phần lớn thời điểm cũng có thể duy trì loại tâm tính này, chỉ là khi đối mặt cường giả cấp chín trong truyền thuyết, hắn vẫn mất tâm tính bình thường.

    Thấy Lôi Tu không có vấn đề gì như vậy, Trang Dịch quả thực nghi ngờ có phải bởi vì hắn là một con hổ hay không, cho dù nhân loại có phân chia mạnh yếu, ở trong mắt hắn lại không có khác biệt quá lớn…

    Mẫu thân Tưởng Ninh kỳ quái cũng không có bao nhiêu làm khó Lôi Tu: “Ngươi cùng một vị cố nhân của ta có vài phần tương tự, ngươi đã không muốn nhiều lời, vậy cũng dễ tính.”

    Trang Dịch đột nhiên cảm thấy trái tim nảy lên, đây cũng không phải tâm tình của hắn.

    Hắn kỳ quái nhìn về phía Lôi Tu. Tất cả những điều lúc trước mẫu thân Tưởng Ninh nói không thể khiến Lôi Tu có bất cứ chấn động gì, nhưng một câu bình thản vừa rồi kia, lại làm cho cảm xúc của Lôi Tu xảy ra biến hóa.

    Thấy mẫu thân Tưởng Ninh không nhắc lại nữa, Trang Dịch chủ động cáo từ, sau đó lập tức kéo Lôi Tu rời đi nơi này.

    Mẫu thân Tưởng Ninh trong phòng nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, vẻ mặt giấu trong bóng tối âm trầm lại có chút ôn hòa. Một lát sau, nàng cúi đầu, dùng đầu ngón tay vuốt ve bức thư bằng máu trong tay, ánh mắt vừa bi thương lại ôn nhu.

    Vương hồn sư Tưởng gia kia còn đang đợi ngoài cửa, thấy Trang Dịch cùng Lôi Tu đi ra, nàng cũng không hỏi nhiều: “Muốn ta đưa các ngươi trở về không?”

    Bọn họ là đi xe ngựa của vị Vương hồn sư này tới, từ nơi này trở về còn không biết phải đi bao lâu, Trang Dịch vội vàng nói: “Đa tạ.”

    Trở lại phòng nghỉ Ngự Hồn điện sắp xếp cho bọn họ, Lôi Tu vừa mới mở cửa ra đã thấy đám người Mạc Vi An lập tức đứng lên nhìn hai người bọn họ: “Các ngươi thế nào?”

    “Cái gì thế nào?” Trang Dịch kỳ quái nhìn mọi người, “Không phải nghỉ ngơi sao, chẳng lẽ các ngươi đang chờ chúng ta?”

    “Đây là đương nhiên!” Mạc Vi An nói, “Sau khi gặp qua ba vị Vương hồn sư kia các ngươi đã bị mang đi, hơn nữa vừa đi còn đi lâu như vậy…”

    Lúc này Trang Dịch mới ý thức được thời gian đã trôi qua mấy giờ, biết mọi người đang quan tâm hắn cùng Lôi Tu, hắn có chút áy náy nói: “Thật có lỗi, ta chỉ muốn để các ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

    “Đội trưởng cùng đội phó cùng nhau mất tích, chúng ta nghỉ ngơi như thế nào.” Mạc Vi An nói, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt có chút quái dị, “Đương nhiên, sau khi đến nơi an toàn, các ngươi có ngẫu nhiên mất tích, chúng ta cũng sẽ không không thức thời…”

    Trang Dịch: … Vì sao hắn lại cảm thấy câu Mạc Vi An nói có hàm ý khác?

    Kế tiếp, Trang Dịch đơn giản nói đại khái một lần chuyện hắn cùng Lôi Tu vừa mới rời đi, che giấu nội dung di thư của Tưởng Ninh, những cái khác thì nói ra hết.

    “Không ngờ là nàng…” Trương Thừa Lạc Mạc Vi An nghe xong đều kinh ngạc.

    “Các ngươi đều biết?” Trang Dịch đột nhiên cảm thấy có một người bạn xuất thân thế gia thật sự là rất tiện, như Vệ Cẩn trước kia, Mạc Vi An cùng Trương Thừa Lạc hiện tại, thường thường có thể bù lại thiếu sót trí mạng không đủ tin tức của hắn cùng Lôi Tu.

    “Vị hồn sư cấp chín này của Tưởng gia, chỉ cần là ở trong cái vòng này, không muốn biết cũng khó.” Mạc Vi An lắc lắc đầu, sau đó dùng khuỷu tay đụng Trương Thừa Lạc một cái, “Để học trưởng nói đi, mấy năm nay hắn ở Ngự Hồn điện, hẳn là biết được rất rõ ràng.”

    Trương Thừa Lạc liếc nhìn khuỷu tay hắn một cái, do dự một chút, nghĩ đến Trang Dịch cùng Lôi Tu cũng có liên quan đến vị này, cuối cùng hắn nói: “Vị hồn sư này là mới đột phá cấp chín trong mấy năm gần đây, được phong hào là ‘Linh Chân’. Hơn 20 năm trước nàng cùng một vị hồn sư bình dân yêu nhau, đồng thời cùng rời khỏi Tưởng gia, cùng nhau đến trung bộ đại lục sống, vị hồn sư bình dân kia thăng cấp thất bại mà chết, liên lụy làm đứa nhỏ bên cạnh bị nổ thương, vì cứu chữa cho con, nàng mang nó về Tưởng gia, khẩn cầu gia chủ Tưởng gia tự mình ra mặt trị liệu, sau đó ở ngay trong Ngự Hồn điện.

    Kết quả, mười mấy năm sau, có một lần đứa bé này đi Rừng rậm Ma thú làm việc, phần lớn hồn sư đồng hành chôn thân nơi rừng rậm, hắn cũng không trở về, chỉ còn ba vị hồn sư Trịnh gia sống sót, đồng thời, cùng những hồn sư này biến mất, còn có một bảo vật của hồn sư. Người Trịnh gia một mực chắc chắn con trai hồn sư Linh Chân mang theo bảo vật của Ngự Hồn điện mà chạy mất, còn lấy ra chứng cớ liên quan. Tuy Ngự Hồn điện có nghi ngờ Trịnh gia Phụ Hồn điện giở trò, chỉ là Trịnh gia chết cũng không thừa nhận, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà quan hệ giữa Ngự Hồn điện cùng Phụ Hồn điện những năm gần đây càng ngày càng kém. Dưới dạng kích thích này, tinh thần lực của hồn sư Linh Chân biến dị, tốc độ tu luyện đột nhiên tăng mạnh, vừa mới thăng thành hồn sư cấp chín ngay trong năm trước, kỹ năng lãnh vực của nàng là —— công tâm(2).”

    “Công tâm?” Trang dịch nghi hoặc.

    “Cụ thể như thế nào ta cũng không rõ ràng lắm, nghe nói là rất giỏi nhìn thấu tâm tình người khác, đặc biệt khi đối mặt nói dối.” Trương Thừa Lạc nói, “Cho nên nàng kiên quyết tin tưởng Trịnh gia có vấn đề.”

    Khó trách lúc trước nàng cần mở lãnh vực.

    Trang Dịch nhớ lại tâm tình của hắn sau khi mẫu thân Tưởng Ninh mở lãnh vực, ánh mắt nàng cực kỳ có lực xuyên thấu, Trang Dịch quả thật có loại cảm giác bị nhìn xuyên tim, nhưng mà hắn luôn luôn nghĩ là uy áp của hồn sư cấp chín gây ra. Nghĩ đến câu trả lời vừa rồi, trong lòng Trang Dịch vì chính mình mà vuốt mồ hôi. May mà ngay từ đầu hắn không có chủ ý gì với Ngự Hồn điện, thẳng thắn thành khẩn khai báo, nếu không, chỉ cần bị nhìn thấu mà nói, hậu quả sẽ không thể đoán trước được.

    Trương Thừa Lạc thấy trên mặt không có chút thần sắc kinh hoảng nào, biết hắn hẳn không xảy ra sự cố gì, cuối cùng hắn tổng kết nói: “Bởi vì mất chồng mất con, tính tình hồn sư Linh Chân có chút cổ quái, những năm gần đây nàng nhốt mình ở nơi từng sống cùng Tưởng Ninh, chuyên chú vào tu luyện, mãi cho đến khi dị ma tấn công, hồn sư Linh Chân mới ra tay, cứu không ít người, tất cả mọi người rất cảm kích nàng.”

    “Ừ, ta đã biết.” Trang Dịch nói.

    Thấy Trang Dịch vẻ mặt mỏi mệt, biết mấy ngày nay hắn vẫn bận rộn liên tục, mấy người Mạc Vi An cũng không tiếp tục quấy rầy hắn nữa.

    Trang Dịch cùng Lôi Tu trở lại phòng nghỉ của chính mình, thấy Lôi Tu trầm mặc, nhíu mày nhìn chằm chằm một phía, giống như có chút tâm sự nặng nề, Trang Dịch nói: “Làm sao vậy?”

    Lôi Tu phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn Trang Dịch: “Ta… đang nhớ lại một số chuyện.”

    “Một số chuyện?” Trang Dịch nghi ngờ nói, Lôi Tu là hắn triệu hoán tới từ không gian loạn lưu, chuyện trước kia, chẳng lẽ là trí nhớ khi ở không gian loạn lưu?

    “Có đôi khi sẽ đột nhiên nhảy ra một số hình ảnh kỳ quái, có chút loạn.” Lôi Tu chau mày, chần chờ nói, “Giống như là trí nhớ của một sinh mạng khác…”

    Trong lòng Trang Dịch chợt nảy lên: “Trong trí nhớ của ngươi, bên cạnh có ai không?”

    “Có.”

    Trong cơ thể Lôi Tu có một luồng lực lượng mạnh mẽ, Trang Dịch luôn luôn không biết lực lượng kia tới từ đâu, nhưng nhìn ra được Lôi Tu hấp thu cực kỳ thông thuận.

    Luồng lực lượng này, nếu không phải chính Lôi Tu trong quá khứ để lại, thì chính là chủ nhân truyền cho Lôi Tu.

    Chỉ có ma thú cùng hồn sư ký kết khế ước mới có thể cung cấp hồn lực lẫn nhau mà hoàn toàn không tạo thành thương tổn cho đối phương. Chẳng lẽ là chủ nhân trước của Lôi Tu…?

    Ý nghĩ này nhất thời làm Trang Dịch sửng sốt, trong đầu có một loại cảm xúc kỳ quái tràn ra, độn độn, không quá thoải mái.

    Hắn cùng với Lôi Tu đã trải qua nhiều như vậy, rất rõ ràng địa vị của mình ở trong lòng đối phương. Tuy rằng đời này Trang Dịch có rất nhiều bạn bè, nhưng có thể để cho hắn không hề gánh nặng mà toàn tâm giao phó, chỉ có Lôi Tu, đây là bổn mạng thú, hắn vẫn cho rằng, hắn và Lôi Tu là duy nhất với lẫn nhau.

    Chỉ là… nếu Lôi Tu còn có một chủ nhân trước mà nói, nếu Lôi Tu nhớ lại tất cả, giữa hắn và Lôi Tu, có sẽ xảy ra một số biến hóa không đoán trước được hay không?

    Nghĩ vậy, Trang Dịch cảm giác ngực buồn buồn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.

    Lôi Tu thấy sắc mặt Trang Dịch không tốt lắm, lập tức không nói thêm gì, để Trang Dịch ngồi xuống nghỉ ngơi trước.

    Trang Dịch cùng Lôi Tu nằm trên giường, hắn nhìn dáng vẻ Lôi Tu nhắm mắt ngủ say, dùng âm thanh thấp không thể nghe nói: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ.”

    “Giống như bây giờ, chúng ta cùng nhau…” Trang Dịch nói đến một nửa, đột nhiên cảm thấy có phải mình quá ích kỷ rồi hay không.

    Bởi vì ký kết khế ước bổn mạng với Lôi Tu, không muốn Lôi Tu nhớ tới quá khứ hắn không biết cùng không được tham dự, cho nên không hy vọng Lôi Tu có thể nhớ ra. Chỉ là có ai lại không có quá khứ, thậm chí bản thân hắn còn đã trải qua một đời!

    Trí tuệ của Lôi Tu luôn có thể so sánh với nhân loại, từ khi Trang Dịch trọng sinh đến hiện tại, mỗi nhất cử nhất động đều không kiêng dè Lôi Tu, đặc biệt địch ý với Tưởng Tuyên cùng Thượng Thanh Vân lúc trước, ở trong mắt một số người thì là không biết tại sao, nhưng Lôi Tu cho đến bây giờ đều không hỏi nhiều, luôn luôn theo bên cạnh hắn, hắn làm cái gì, Lôi Tu liền ủng hộ cái đó.

    Nghĩ vậy, trong lòng Trang Dịch càng thêm khó chịu, may mà Lôi Tu đang ngủ nên không nghe thấy, Trang Dịch nhắm mắt lại, không nghĩ nữa. Thân thể của hắn chậm rãi kề sát lại chỗ Lôi Tu, giống như rất lâu trước kia, trong mùa đông rét lạnh ở học viện, hắn cùng Lôi Tu hình thú chặt chẽ dính vào một chỗ, hai bên lẫn nhau sưởi ấm, thân thể gắn bó, ôm lấy nhau thật chặt.

    Lôi Tu bị hắn dựa vào nhẹ nhàng giật giật lông mi, rất nhanh lại khôi phục yên lặng.

    (1) Người trong tộc

    (2) Tấn công tâm lý

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư