Home Đam Mỹ Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 139

    Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 139

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư

    Từ trấn nhỏ đám Ngô Hiền ở đến thành Trọng An, đi đường lớn cần vòng qua hai thành nhỏ, đường tắt mà nói, có khả năng đi qua một mảnh đất hoang, mảnh đất hoang kia cách thành Mộc Lan cực kỳ gần, thành Mộc Lan bị dị ma tàn sát hàng loạt, máu chảy thành sông, không ít thi thể nhân loại bị ném trên đất hoang, lúc trước đám Ngô Hiền vì chạy trối chết mà đạp lên những thi thể kia mà chạy, hiện tại có nói cái gì cũng không muốn đi lại con đường kia nữa.

    Người đội săn ma từng lên chiến trường, đối với thi thể cái gì cũng đã sớm chết lặng, thế nhưng cân nhắc đến bên trong đám Ngô Hiền có già có trẻ, cũng đồng ý thà rằng tốn nhiều thời gian, vòng xa một chút.

    Trên đường, thông qua hơn hai mươi người thường này không ngừng bổ sung, mấy người Trang Dịch cũng có một ít hiểu biết về tình huống trong thành Trọng An.

    Đầu tiên, thành Trọng An vì nguyên nhân vị trí địa lý, người thủ thành cực kỳ có lợi, không chỉ dễ thủ khó công, hồn sư bên trong còn khẩn cấp xây dựng ba tầng lá chắn ở bên ngoài, cổng thành bên ngoài cùng thường có thành vệ trông coi, từ trong thành Trọng An đi ra thì dễ, đi vào mà nói, nhất định phải thông qua thành vệ xét duyệt, hồn sư phải thí nghiệm cấp bậc, người thường thì nhất định phải do hồn sư mang theo mới có thể đi vào.

    Bởi vì đám Ngô Hiền là người thường, căn bản không thể tham gia tổ chức hồn sư thành Trọng An, đối với trong thành Trọng An rốt cuộc có bao nhiêu hồn sư, cấp bậc cùng thuộc tính của thành chủ thống lĩnh cường giả vân vân trong thành rốt cuộc là bao nhiêu, hoàn toàn không biết.

    Đám Trang Dịch chỉ thật kiên nhẫn nói chuyện một lượt với hai mươi người, sau đó lại chuốt lại lấy ra tin tức có ích.

    Căn cứ theo phỏng đoán, số lượng hồn sư ở thành Trọng An vào khoảng giữa ba trăm đến bảy trăm, xét thấy thành Trọng An đưa ra chính sách hồn sư cấp năm có thể mang theo người thường, bởi vậy có thể thấy được cao thủ trong thành không nhiều lắm, mà cân nhắc đến những thành thị đã từng bị dị ma chiếm đóng này, lấy khát vọng cùng kiêng kỵ của dị ma đối với thân thể hồn sư, xác suất tồn tại hồn sư cấp chín cơ bản là không, xác suất xuất hiện hồn sư cấp tám cũng rất thấp, nhưng không loại bỏ xác suất có xuất hiện.

    Hiện giờ đội săn ma có tổng cộng một trăm năm mươi lăm người, trong đội ngũ, kể cả Bạch Hạc, tổng cộng có ba cường giả cấp Vương, cấp bảy cũng có vài người, đối với thành Trọng An mà nói, một đội ngũ hồn sư như vậy xuất hiện vào thời kỳ nhạy cảm thế này, rất có thể ngay từ đầu đã khiến đối phương cảnh giác, xuất hiện phiền toái không cần thiết, bởi vậy sau khi thảo luận thì quyết định, hồn sư trên cấp sáu sau khi tới thành Trọng An sẽ tạm thời ẩn giấu thực lực, tất cả mọi người thống nhất ngụy trang thành hồn sư cấp sáu.

    Hơn trăm hồn sư cấp sáu đột ngột xuất hiện như vậy tuy rằng vẫn sẽ khiến cho người trong thành Trọng An chú ý, nhưng cân nhắc thực lực lẫn nhau, đối phương vừa sẽ không khinh thường bọn họ, cũng sẽ cho rằng bọn họ ở trong phạm vi có thể khống chế, ngược lại hai bên nói chuyện sẽ thoải mái hơn nhiều.

    Đồng thời, một đội ngũ thực lực tổng thể tương đối lại được huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy, lai lịch tuyệt đối không đơn giản, bọn họ lại từ hướng Ngự Hồn điện lại đây, thành chủ thành Trọng An có thể có dã tâm loạn thế xưng vương(1), sau khi nhìn thấy đội săn ma tuyệt đối sẽ nghĩ càng nhiều càng xa, mà đây chính là mục đích mấy người Trang Dịch muốn đạt được.

    Năm ngày sau, hơn một trăm bảy mươi người phong trần mệt mỏi xuất hiện ở ngoài thành Trọng An.

    Gần hai trăm người, nói nhiều không nhiều, nhưng xếp thành một đội ngũ đi trong mảng địa vực Tây Bắc lớn không một bóng người giống như một đống đổ nát này, lại thêm vì suy xét đến hơn hai mươi người thường ở trong đội ngũ, tốc độ tiến lên của đội săn ma cũng không nhanh, từ xa xa nhìn lại chỉ thấy đen ngòm một mảnh đất nhỏ, vẫn là tương đối bắt mắt, cũng hoàn toàn cho thủ vệ thành Trọng An thời gian thấy rõ bọn họ.

    Mấy ngày gần đây người từ bên ngoài mà thành Trọng An tiếp thu đã dần dần ít đi, khi thành chủ tổ chức hội nghị còn có không ít người cho rằng người ở Tây Bắc đại khái đều đã chết hết, chỉ còn lại toàn thành đơn độc này của bọn họ trở thành thiên đường cho người sống sót, sau khi thành vệ phụ trách trông coi thành biết được tin này, mấy ngày gần đây canh gác cũng lười nhác hơn, kết quả không ngờ được hôm nay lại có thể một lượt nghênh đón nhiều người như vậy!

    “Cái gì mà người Tây Bắc đều chết hết, hừ! Hóa ra mấy người may mắn còn sống sót kia đều tụ tập cùng một chỗ, đợi gom đủ người rồi mới đánh bạo cùng nhau đến đây a!” Thấy gần hai trăm người kia càng ngày càng tới gần, mỗi người bước chân chậm rì rì, không cần nhìn gần, bọn họ đã nhận định đội săn ma là người thường.

    “Lương thực trong thành đã sớm không đủ phát, đám người kia đến đây cũng vô dụng.” Thành vệ kia nói, theo đội săn ma càng ngày càng đến gần, hắn mắt sắc thấy được trong đội ngũ hình như có mấy nữ tính, “Có nữ nhân!”

    “Cái gì?”

    Biểu cảm ghét bỏ lúc trước của thành vệ kia lập tức thay đổi, tinh thần tỉnh táo nhìn kỹ rất lâu: “Hình như là có một hai người… Còn có trẻ con. Lúc trước bên trên có đến một hồn sư, đặc biệt có hứng thú đối với nam nhân lớn lên xinh đẹp cùng trẻ con, trong thành vốn chỉ còn lại thiếu niên mười sáu tuổi, mười lăm tuổi thì một đứa cũng không có, hồn sư kia đã sớm bất mãn…”

    Thành vệ nói xong, sờ sờ cằm: “Nếu hàng tới không kém thì có thể cân nhắc cho vào. Đi, chúng ta báo cáo đội trưởng, gọi hắn tới sàng chọn một chút.”

    “Ý kiến hay, ta đã mấy ngày chưa ăn bữa ăn no rồi, lần này chỉ cần có thể làm bên trên vừa lòng, đội trưởng ăn thịt chúng ta ăn canh a!”

    Mấy người nói xong, nhìn nhau cười một cái rồi nhanh chóng chạy tới dưới cổng thành.

    Lúc đám Trang Dịch đến trước cổng thành, thành vệ thành Trọng An đã chuẩn bị tốt, mấy chục người canh giữ ở trên cửa thành, cùng nhau đợi bọn họ đến.

    Với cái này đội săn ma ngược lại không có chút kinh ngạc nào. Hai ông cụ trong đội ngũ thân thể không khỏe, mấy đứa nhóc vốn là có chút dinh dưỡng không đầy đủ, sau khi lặn lội đường xa thậm chí còn sinh bệnh, cho dù phụ hồn sư chữa khỏi cảm mạo, nền tảng cơ thể suy sụp thì cũng không phải có thể khôi phục ngay lập tức, điểm này làm cho tốc độ đi của đội săn ma cũng không nhanh, nhất là sau khi tới gần thành Trọng An, bước tiến càng thêm chậm.

    Khi đoàn người bọn họ đi đến cửa thành, không đợi người đội săn ma mở miệng, cách một khoảng hơn mười mét, thành vệ thành Trọng An đã lên tiếng trước.

    Bọn họ thấy đội săn ma bước chân chậm chạp, phong trần mệt mỏi, tuy rằng nghi ngờ bọn họ là người thường, nhưng dù sao không dám xác nhận trăm phần trăm, mà sau khi đội săn ma tới gần, bọn họ thấy rõ dáng vẻ mấy người Ngô Hiền dẫn đường ở phía trước, còn có mấy ông già cùng đứa nhỏ lúc trước bị đuổi ra đang được đội săn ma cẩn thận đỡ, thành vệ thành Trọng An lập tức yên lòng, mấy người nhìn nhau một cái, trong mắt hiện ra ý cười chế nhạo.

    Ngô Hiền tuy rằng khao khát mang theo bọn nhỏ đi vào thành Trọng An một lần nữa, nhưng khi thật sự đến nơi này, hắn lại hồi hộp muốn chết, cả người căng thẳng cứng ngắc, nhất là sau khi nhìn thấy những thành vệ này, ngay cả tư thế đi đứng của hắn cũng trở nên không được tự nhiên, dưới tình huống ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện, bước chân có chút sợ hãi càng đi tới lại càng chậm.

    Đúng lúc này, có mấy thành vệ thân hình cường tráng đứng ở hàng đầu tiên nhịn không được hướng về phía Ngô Hiền cười khẩy nói: “Ah, Ngô Hiền, mấy ngày không gặp, ngươi còn sống a.”

    “Trong những người bị đuổi ra ngoài, ngươi xem như mạng dài nhất, kẻ bị đuổi ra đầu tiên, mỗi lần trở về lại mang người khác nhau, lần này cũng đã qua lâu như vậy, chúng ta còn nghĩ rằng ngươi chết ở bên ngoài rồi chứ, vậy mà còn có thể trở về. Lão già cùng mấy con trai nhà ngươi đâu, sẽ không phải đều chết sạch, chỉ còn lại một mình ngươi đấy chứ?”

    “Mấy ngày trước trong thành đến vài hồn sư cấp năm, lão bà ngươi bị hồn sư cấp bảy nàng đi theo kia thưởng cho mấy người này, nghe nói mùi vị cực kỳ tốt, tiểu tử ngươi thật có phúc, đè lão bà kia lâu như vậy, bình dân thì làm sao, ở trên nữ nhân ngược lại hưởng thụ cùng một đãi ngộ với hồn sư a!”

    “Đâu chỉ cùng một đãi ngộ, Ngô Hiền của chúng ta còn làm cho lão bà kia sinh con cho hắn nữa, mấy hồn sư kia nhưng không làm được.”

    “Ha ha… Nói có đạo lý! Khó trách hắn bị loại khỏi thành Trọng An còn có thể sống lâu như vậy, không hổ là Ngô Hiền!”

    “Nhưng mà đáng tiếc a, thành Trọng An này ngươi đừng vọng tưởng. Trừ khi trong mấy ngày này tinh thần lực của ngươi biến dị biến thành hồn sư? Vậy chúc mừng ngươi ha ha ha…”

    Vừa thấy được Ngô Hiền, đám thành vệ này giống như là tìm được cửa phát tiết vậy, mặc sức chế giễu cười rộ lên.

    Lão bà Ngô Hiền hiện tại ở thành Trọng An theo mấy hồn sư, bởi vì vừa phóng đãng lại có thủ đoạn, rất nhiều hồn sư đều bị nàng mê thần hồn điên đảo, hận không thể chết trên bụng nàng, việc này đã sớm truyền khắp thành Trọng An, nhưng thành vệ này mắt thèm, lại vì cấp bậc thấp, đừng nói nữ nhân, đôi khi ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.

    Hiện giờ thấy Ngô Hiền còn thảm hơn bọn họ, bọn họ lập tức không chút khách khí mà dùng ngôn ngữ độc ác mặc sức trào phúng, nhìn dáng vẻ Ngô Hiền hai tay nắm chặt, cả người run rẩy, nghẹn khuất mà bình thường bọn họ phải chịu trước mặt đám hồn sư cao cao tại thượng kia, dường như cũng theo nhìn thấy Ngô Hiền càng bi thảm hơn mình mà tan thành mây khói.

    Những ngôn ngữ ác ý bỉ ổi này nhất thời làm người đội săn ma nhíu chặt mày, Trang Dịch nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Ngô Hiền, thấp giọng nói: “Đừng để trong lòng, những chuyện này đều qua rồi, hiện tại quan trọng nhất là sống sót, mang theo đứa nhỏ sống sót.”

    Ngô Hiền nghe vậy, nâng đôi mắt đỏ như máu nhìn Trang Dịch một chút, sau đó dùng sức gật gật đầu.

    Đúng lúc này, Mạc Vi An đi lên phía trước cất cao giọng nói: “Chúng ta là hồn sư đi ngang qua nơi này, tổng cộng một trăm năm mươi lăm người, quy tắc của thành Trọng An chúng ta đã nghe nói, toàn bộ đủ tư cách, cho chúng ta đi vào đi.”

    Thành vệ vừa rồi còn đang cười nhạo Ngô Hiền nghe vậy, lại nghe nói hồn sư thậm chí có một trăm năm mươi lăm người, nhất thời tất cả đều ngây dại, bọn họ nhao nhao nhìn nhau một cái, một người trong đó nhanh chóng chạy về phía sau, giống như là muốn mời người nào tới.

    Đội săn ma thấy thế, tự nhiên là kiên nhẫn chờ đợi.

    Sau một lát, một nam nhân thân hình ục ịch được thành vệ vây quanh đi ra phía bên ngoài, bởi vì chiều cao không đủ, người này vừa đi vừa quát to: “Một trăm năm mươi lăm người, là một đội ngũ hồn sư sao? Đội trưởng của đối phương cấp bậc bao nhiêu?”

    Hắn vừa nói vừa đi đến trước mặt đội săn ma, thành vệ mới vừa nói một câu “Đội trưởng”, ngay sau đó, người này liền thấy rõ mặt gần hai trăm người trước mắt này, không giống ánh mắt đầu tiên thành vệ nhìn thấy Ngô Hiền, ánh mắt đầu tiên của đội trưởng thành vệ này đã dừng ngay ở Bạch Hạc, bảy đứa trẻ, mấy nữ nhân cùng với mấy người Trang Dịch khuôn mặt tương đối trắng trẻo, con mắt bé xíu của đội trưởng thành vệ hiện lên một tia tinh quang, hắn rướn cổ lên lớn tiếng nói: “Các ngươi là đội ngũ hồn sư sao, đội trưởng là ai?”

    Mạc Vi An nghe vậy, nhìn về phía Lôi Tu ở bên cạnh.

    Lôi Tu chú ý tới ánh mắt đội trưởng thành vệ dừng lại lúc trước, hắn chậm rãi đi ra một bước, đứng ở trước mặt đội trưởng thành vệ, nói: “Ta.”

    Lôi Tu chiều cao hơn 1m90, đội trưởng thành vệ này còn chưa đến 1m60, hai người tách ra nhìn còn không có cảm giác gì, lúc này đứng cùng một chỗ, Lôi Tu anh tuấn uy mãnh cùng đội trưởng thành vệ ục ịch như bí đao tạo thành đối lập cực kỳ rõ ràng.

    Đội trưởng thành vệ chỉ cảm thấy một bóng đen bao trùm hắn, hắn ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lôi Tu trên cao nhìn xuống mình, vẻ mặt lạnh như băng, mang theo vài phần túc sát làm người ta sợ hãi, khiến hắn phản xạ có điều kiện lập tức cúi đầu không dám nhìn nữa.

    Nhưng một giây sau, đội trưởng thành vệ nhanh chóng phục hồi tinh thần, trong mắt hắn hiện lên một tia tức giận, lại một lần nữa ngẩng đầu, đội trưởng thành vệ híp đôi mắt nhỏ xíu, cao giọng nói: “Ngươi chính là đội trưởng đội ngũ hồn sư này?”

    “Đúng.” Lôi Tu nói.

    “Quy tắc của thành Trọng An, hồn sư có thể đi vào vô điều kiện, nhưng nhất định phải phóng thích hồn lực chứng minh cấp bậc, hơn nữa điền tư liệu thuộc tính hồn sư vân vân, mới có thể cho người vào, trong thành Trọng An có lương thực, có nữ nhân, có tất cả những thứ các ngươi muốn, thực lực càng mạnh, thứ có thể được tới càng nhiều, thậm chí có thể được thành chủ coi trọng, cho một quan nửa chức, nửa đời sau cũng không cần lo.” Đội trưởng thành vệ nói xong, không dấu vết thả hồn lực dạo một vòng quanh người Lôi Tu.

    Thấy bất luận là Lôi Tu hay là hơn một trăm hồn sư ở phía sau hắn kia, biểu cảm không có chút dao động nào, giống như không ai phát hiện động tác của hắn, trong lòng đội trưởng thành vệ cười lạnh một tiếng, trên miệng tiếp tục nói: “Như vậy, bắt đầu từ đội trưởng ngươi trước, ngươi là hồn sư cấp mấy?”

    “Cấp bảy.”

    “Nói láo!” Đội trưởng thành vệ nghe vậy, lập tức quát to, “Ngươi coi lão tử là tên ngốc sao, ngay cả đồ bỏ đi cấp ba cũng không đến như ngươi cũng dám lừa gạt trước mặt lão tử?! Ngươi mà là hồn sư cấp bảy, lão tử còn mẹ nó là cao thủ đệ nhất đại lục Lôi Tu!”

    Đội trưởng thành vệ đột nhiên bạo phát chửi bới thô tục vào mặt Lôi Tu, nhất thời làm người đội săn ma sợ ngây người.

    Lôi Tu là ai? Ngay cả trưởng lão Ngự Hồn điện cũng đã tự mình đỡ hắn, mấy cường giả mắt cao hơn đầu ở Ngự Hồn điện kia nhìn thấy hắn đều là đối đãi khách khí, nơi Lôi Tu ở trong lúc dưỡng thương là trưởng lão Ngự Hồn điện tự mình sắp xếp cho hắn, hắn cùng Trang Dịch đều là khách quý của Ngự Hồn điện, mà đội săn ma cũng bởi vì bọn họ mới có thể đi đến một bước ngày hôm nay!

    Tuy rằng hiện giờ Lôi Tu thương thế chưa lành, trình độ chiến đấu còn không bằng người thực lực kém nhất trong đội săn ma, nhưng ở trong lòng bọn họ, Lôi Tu như trước là một nam nhân đội trời đạp đất, không gì không làm được, ngoại trừ cái đó ra, bởi vì khí tràng mạnh mẽ của Lôi Tu, là thành viên đội săn ma, đáy lòng đều có một tia phục tùng không nói nên lời đối với hắn.

    Thế nhưng hôm nay, đội trưởng của bọn họ, vậy mà lại bị một hồn sư thực lực miễn cưỡng mới tới cấp năm mắng chửi!

    Không sai, vừa rồi hồn sư đội trưởng kia phóng xuất hồn lực suy đoán thực lực Lôi Tu, người trong toàn đội săn ma đều nhìn thấy rõ ràng, chỉ là đối với loại thủ đoạn nhỏ vụng về này, tất cả mọi người lựa chọn mặc kệ mà thôi.

    Nhưng ai cũng không nghĩ đến, đội trưởng thành vệ kia lại vì vậy mà có sức trở nên đặc biệt phách lối.

    Vẻ mặt kinh ngạc của đội săn ma bị thành vệ cùng đội trưởng thành vệ thu vào trong mắt, những thành vệ kia nhất thời tin là thật, tràn đầy kính nể nhìn về phía đội trưởng thành vệ “nhìn rõ từng li từng tí”.

    Đội trưởng thành vệ cảm nhận được bầu không khí bốn phía thay đổi, lập ngẩng cổ, làm cho chính mình càng có khí tràng một chút, không cho Lôi Tu cơ hội nói chuyện, đội trưởng thành vệ vòng tới trước mặt Lôi Tu, lại một lần giở lại trò cũ, dùng hồn lực nhanh chóng dạo một vòng quanh đội săn ma.

    Lần này hắn không thể cảm ứng đến thực lực chân chính của các thành viên đội săn ma, dù sao hắn chỉ có cấp năm, người đội săn ma phổ biến đều là cấp sáu, dưới tình huống đội săn ma không cố ý phóng thích khí thế, đội trưởng thành vệ căn bản không nhìn thấu thực lực của bọn họ.

    Nhưng mà nhìn không thấu thì nhìn không thấu đi, đều không quan trọng. Ngay cả đội trưởng mạnh nhất trong đội cũng không đến cấp ba, nói gì đến đội viên.

    Đội trưởng thành vệ ánh mắt khinh miệt nhìn lướt qua người đội săn ma, nói: “Tuy rằng thực lực kém, chẳng qua cấp hai cấp ba, cũng miễn cưỡng có thể xem như là hồn sư. Chỉ là rất đáng tiếc, thành Trọng An hiện tại kín người hết chỗ, lương thực đã sớm không đủ ăn, để tiết kiệm đồ ăn, thành chủ không thể không đau đớn hạ quyết tâm, đuổi một số bình dân gây trở ngại thành Trọng An phát triển ra bên ngoài mới miễn cưỡng duy trì chi tiêu cho thành. Hơn một trăm người các ngươi này, tuy rằng đều là hồn sư, nhưng một khi gia nhập sẽ mang lại gánh nặng rất lớn cho thành Trọng An, thế nên, xin lỗi.”

    “Ngươi… ngươi nói bậy!” Đội trưởng thành vệ vừa dứt lời, đúng lúc đó, Ngô Hiền nhịn không được đứng ra nói, “Lúc trước khi mới đến thành Trọng An, rõ ràng đã từng thống kê, lương thực thành Trọng An dự trữ đủ những người chúng ta ăn nhiều năm!”

    Đội trưởng thành vệ nghe vậy, cao thấp đánh giá Ngô Hiền một chút, cười to nói: “Hô, đây không phải là Ngô Hiền sao, ngươi còn sống a… Không dễ dàng a người anh em, mạng vợ chồng các ngươi cũng thật dài a, lão bà ngươi ở trong thành Trọng An trôi qua rất tốt, theo vài nhân vật lớn, nếu ngươi không tin thì đi hỏi nàng đi —— ah đúng rồi, ngươi là người thường, không vào được.”

    Đội trưởng thành vệ khinh miệt nói: “Ngươi cũng biết đó là lúc trước, ngươi biết trong khoảng thời gian gần đây trong thành tiếp nhận vào bao nhiêu hồn sư không? Thành chủ có lòng nhân từ, lúc trước tất cả hồn sư đến, bất luận cấp bậc, tất cả đều thu vào, đáng tiếc các ngươi tới chậm, hiện tại đã không được.”

    Trang Dịch nghe vậy, đang muốn đi lên nói cái gì, đội trưởng thành vệ kia nhìn thấy Trang Dịch, đôi mắt sáng ngời, không đợi Trang Dịch mở miệng, hắn lập tức giơ tay ra hiệu Trang Dịch đừng nói chuyện: “Chẳng qua, ta là một người mềm lòng, thấy các ngươi phần lớn tuổi không lớn lắm, tuy rằng cấp bậc thấp một chút, nhưng tiền đồ vô lượng, nếu mà cứ như vậy rời đi rồi chết ở bên ngoài thì cũng không khỏi quá mức đáng tiếc. Con người ta tương đối yêu mến tài năng, hiện tại cho các ngươi vài lựa chọn.”

    Thấy đội trưởng thành vệ sửa miệng, Trang Dịch cũng không nói nữa, đợi câu tiếp theo của hắn.

    Ngay sau đó, ngón tay mập mạp của đội trưởng thành vệ đầu tiên chỉ vào Bạch Hạc: “Thứ nhất, trong thành khan hiếm lương thực, ma thú ở phụ cận biết được uy danh của thành chủ, đều chạy không sai biệt lắm. Con chim này tới đúng lúc, bắt nó nộp lên, cống hiến cho thành chủ, ta làm chủ, thả cho các ngươi đi vào.”

    Lời đội trưởng thành vệ nói khiến người đội săn ma sửng sốt lần nữa, trong mắt mỗi người toát lên vẻ không thể tin.

    Bạch Hạc nhìn ngón tay mập mạp kia chỉ vào mình, cũng ngẫn ngơ, nó còn không thể tin nổi nhìn lại đội trưởng thành vệ một cái, sau đó dùng cánh chỉ chỉ chính mình: “Dát?”

    Trong mắt đội trưởng thành vệ hiện lên một tia kinh ngạc: “Hô, con chim này không tệ a, còn rất thông minh, chỉ là lớn lên khó coi một chút, nuôi như vật cưng thành chủ nhất định sẽ không thích, vẫn là làm thịt đi. Vừa lúc trọc nửa người, trực tiếp cắt tiết là có thể nấu ăn, đỡ phải vặt lông.”

    Bạch Hạc: “…”

    Thanh âm đội trưởng thành vệ tuy không lớn, thế nhưng toàn bộ người ở nơi này lại đều nghe thấy, người đội săn ma nhìn đội trưởng thành vệ, lại nhìn nhìn Bạch Hạc, đột nhiên không biết nên làm ra biểu cảm gì.

    Nhận thấy được không khí quỷ dị trong đội săn ma, còn cho là bọn họ không nỡ giao ra con chim này, đội trưởng thành vệ cười ha ha, lại dời đầu ngón tay, chuyển lên trên người mấy đứa nhỏ gầy yếu kia: “Thứ hai, gần đây trong thành có một hồn sư rất mạnh mới đến, đặc biệt thích trẻ con. Lúc trước vì một số nguyên nhân đặc thù, trong thành chỉ còn lại thiếu niên mười sáu tuổi, thế nên vẫn luôn không thấy trẻ con nhỏ tuổi. Mấy đứa trẻ kia của các ngươi thật ra đến vừa đúng lúc, nếu như các ngươi đồng ý giao chúng cho ta mà nói, ta làm chủ, lại cho một nhóm người các ngươi vào —— ta nói lời này trước, mấy đứa nhỏ này, cho dù hôm nay không giao cho ta, một khi vào thành Trọng An cũng sớm hay muộn sẽ phải cho hồn sư mạnh mẽ kia mang đi, bằng chút thực lực của các ngươi, có thể sống đến bây giờ, nói vậy cũng là người thông minh, sẽ làm ra lựa chọn chính xác.”

    Đội trưởng thành vệ nói xong, không tạm dừng chút nào, lại tiếp tục đưa ngón tay chỉ về phía mấy người Trang Dịch, Mạc Vi An, Lương An khuôn mặt tương đối trắng trẻo: “Mấy người các ngươi, nếu đồng ý đi theo ta, cho dù các ngươi không phải hồn sư, ta cũng có thể sắp xếp các ngươi đi vào thành Trọng An. Nhưng mà sau khi đi vào thì thành thật một chút, bảo các ngươi làm gì các ngươi cứ ngoan ngoãn làm, cam đoan có thể sống sót. Nếu hôm nay các ngươi nghe lời mà nói, bộ phận người còn lại kia, ta làm chủ, cũng cho vào —— a!”

    Đội trưởng thành vệ còn chưa dứt lời, đột nhiên, một vuốt hổ sắc bén do lôi điện hình thành bổ về phía hắn, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai hung hăng quăng cho hắn một bạt tai!

    Thân thể ục ịch của đội trưởng thành vệ vòng quanh tại chỗ hai vòng giống như con quay, sau đó choáng váng đầu óc ngã trên mặt đất, hắn trừng to mắt lắc đầu, lúc này mới kinh hoàng nhìn về phía Lôi Tu.

    Lôi Tu nghe được đội trưởng thành vệ cũng dám mơ ước Trang Dịch, trong cơn nóng giận sử dụng hồn lực, hắn thuộc tính lôi điện, động tác thật sự quá nhanh, ngay cả mấy người Trang Dịch cũng không kịp ngăn cản.

    Một kích kia có thể quạt hồn sư cấp năm ngã xuống đất, tuyệt đối không phải hồn lực không đến cấp ba trong cơ thể Lôi Tu hiện tại có thể thừa nhận, bởi vậy sau khi tấn công xong, hồn lực trong cơ thể Lôi Tu không chỉ tiêu hao không còn, kinh mạch hồn lực lưu chuyển toàn thân thậm chí âm ỷ đau.

    Nhưng mà mặt ngoài hắn không thể hiện ra một chút nào, lúc này đôi mắt Lôi Tu lạnh như băng nhìn đội trưởng thành vệ kia, thậm chí còn chậm rãi đến gần, trong lòng bàn tay lại ngưng tụ lôi điện một lần nữa.

    “Từ từ!” Thông qua khế ước, Trang Dịch cảm giác được trạng thái Lôi Tu không tốt, lập tức xông lên ngăn cản hắn.

    Đồng thời, đội trưởng thành vệ thấy Lôi Tu bị Trang Dịch ngăn lại, lập tức đứng dậy loạng choạng chạy về phía thành vệ, kết quả hắn còn chưa chạy ra hai bước, Bạch Hạc liền “cạc cạc” kêu xông lên, hai móng vuốt giẫm lên vai đội trưởng thành vệ, cái cổ dài cúi xuống, xoay đầu nhìn đội trưởng thành vệ, cái mỏ nhọn nhắm ngay mắt đội trưởng thành vệ mở ra ngậm vào: “Ngươi vừa mới nói muốn làm cái gì với ta?”

    Toàn thân đội trưởng thành vệ cứng đờ, đôi mắt gắt gao nhìn mỏ Bạch Hạc, quả thực muốn nhìn đến lé cả mắt. Lời Bạch Hạc nói hắn không hiểu, nghe Bạch Hạc kêu cạc cạc, đội trưởng thành vệ vừa định dùng hồn lực phát động tấn công, nhưng ngay sau đó, hắn kinh hoàng phát hiện, hồn lực của hắn lại bị con Bạch Hạc ở trên vai này dễ dàng phong tỏa!

    Không chỉ có như thế, con chim to nửa người không có lông này, trên người mơ hồ toát ra khí thế khủng bố, đội trưởng thành vệ sợ tới mức suýt nữa tiểu ra quần —— một con chim mà thôi, làm sao lại có chấn động hồn lực mạnh mẽ như vậy!

    Thành vệ canh giữ ở cửa thành thấy đội trưởng thành vệ không chỉ bị đánh, thậm chí còn bị một con chim uy hiếp, nghĩ đến lúc nãy đội trưởng nói đám hồn sư này mới cấp ba mà thôi, vậy mà cũng dám làm càn ở ngoài thành Trọng An, bọn họ lập tức tụ tập vọt về phía đội săn ma, muốn cho đội săn ma một bài học.

    Người đội săn ma nhìn đám hồn sư thực lực tổng thể mới vừa qua cấp bốn này, ngay cả ra tay thương tổn bọn họ cũng không đáng.

    “Đội săn ma, xếp hàng!” Mạc Vi An thấy đội trưởng lại cùng đội phó Lôi Y đứng ở bên cạnh ngọt ngào đến quên mình, hắn lập tức hạ lệnh.

    Ngay sau đó, khí thế đội săn ma đột nhiên thay đổi, hơn một trăm năm mươi hồn sư cấp sáu khí thế tận trời, thậm chí còn không biết xấu hổ sử dụng trận pháp thêm vào, ở trong mắt mấy thành vệ đang xông tới kia, một trăm người vốn giống như cừu non, nháy mắt liền biến thành quái vật to lớn khủng bố, giống như con thú khổng lồ há rộng miệng nằm ngang ở trước mặt bọn họ, khiến tất cả mọi người bị dọa vỡ mật!

    Cùng lúc đó, một nhóm hồn sư đang tận tình vui đùa ở trong thành Trọng An, cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ở ngoài thành kia, toàn bộ sắc mặt đại biến!

    (1) Tự xưng làm vua trong thời loạn lạc

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư