Home Đam Mỹ Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 140

    Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 140

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư

    “Đây là, đây là… Làm sao có thể!” Hồn lực đội săn ma phóng ra lấy đội săn ma làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía, hóa thành một luồng gió cuồng bạo xẹt qua mặt nhóm thành vệ đến phát đau, càng đáng sợ là khí thế áp bách đền từ hồn sư cao hơn mình vài cấp bậc khiến trong lòng mỗi người bọn họ đều sinh ra ý sợ hãi không thể chống cự.

    Nhóm thành vệ vẫn duy trì tư thế xông tới lúc trước, khí thế ngất trời vừa rồi, ở giờ phút này có vẻ đặc biệt buồn cười. Thân thể bọn họ cứng ngắc, không thể tin nhìn chằm chằm đội săn ma, khó lòng tin tưởng nhiều hồn sư trên cấp năm như vậy lại có thể thật sự tụ tập cùng nhau, hơn nữa còn đồng ý mang theo đám người thường Ngô Hiền đi vào thành Trọng An!

    Toàn bộ ở ngoài cửa thành, trừ tiếng nhóm thành vệ kinh ngạc cúi đầu lẩm bẩm ra thì chỉ còn tiếng cuồng phong do hồn lực hình thành đang gào thét.

    Trang Dịch cùng Lôi Tu trán đỡ trán trao đổi hồn lực một lát, cảm giác tình trạng thân thể Lôi Tu tốt hơn một chút, lúc này Trang Dịch mới yên lòng lại, Trang Dịch nhìn Lôi Tu, nhịn không được nói: “Hồn lực của ngươi còn đang trong thời kỳ dưỡng thương, trong thời gian này nhất định phải chú ý một chút, đội trưởng thành vệ kia thì tính là cái gì, ngươi ra tay dạy dỗ hắn lại làm cho mình khó chịu, quả thực chính là mất nhiều hơn được!”

    Lôi Tu nhìn dáng vẻ Trang Dịch tức giận trách cứ mình, hắn cong môi cười cười, cúi đầu vô cùng thân thiết dùng trán cọ cọ thái dương Trang Dịch: “Không phải có ngươi sao.”

    Hắn thấp giọng nói, thanh âm giống như rượu ngon đậm đà trầm lắng vẩy ra, thong thả mà nhanh chóng tan vào trong thân thể Trang Dịch, nghe hắn nói mà tim không khỏi đập nhanh hơn vài phần, mặt Trang Dịch nóng lên, ngẩng đầu mở to mắt nhìn Lôi Tu một cái, lại thấy con hổ biến thành hình người này đang nhìn mình, tia ôn nhu trong đôi mắt màu đỏ sậm hoàn toàn tương phản với lãnh túc thô bạo khi đối mặt với đội trưởng thành vệ vừa rồi, Trang Dịch đưa tay, giống như lúc đối phó với Bạch Hạc, gõ lên trán hắn một chút, sau đó nhìn phía đội săn ma cùng nhóm thành vệ.

    Lôi Tu nhẹ nhàng nở nụ cười một chút.

    Đột nhiên, mấy tiếng kêu thảm thiết như tiếng heo bị làm thịt từ bên cạnh truyền đến.

    Thanh âm này đến quá mức đột ngột, lập tức khiến cho tất cả mọi người ở đây chú ý.

    Trang Dịch nhìn lại dọc theo hướng âm thanh truyền đến, thấy Bạch Hạc đang đứng ở trên vai đội trưởng thành vệ kia, vỗ vỗ cánh không ngừng cào cào trên người hắn, móng vuốt sắc bên giống như trêu đùa hắn vậy, theo mỗi lần nâng lên hạ xuống, quần áo cùng lông tóc trên người đội trưởng thành vệ đều quỷ dị bị tróc ra.

    Tầm mắt đội trưởng thành vệ bị Bạch Hạc che khuất, cái mỏ nhọn nhọn kia lúc có lúc không tiến tiến đến chỗ cách trước mắt hắn mấy cm, giống như có thể mổ mù mắt hắn bất cứ lúc nào, đội trưởng thành vệ giống như một con ruồi không có đầu liên tục xoay quanh trong phạm vi nhỏ, theo hắn chạy tới chạy lui, y phục cùng lông tóc trên người cũng càng ngày càng ít, toàn bộ tóc trên đầu bị rụng sạch, áo cũng bị lột chỉ còn mỗi cái quần lót, đội trưởng thành vệ bị quần áo dưới chân mình quấn chân, cuối cùng ngã “rầm” một tiếng trên mặt đất.

    Bạch Hạc giẫm lên ngực đội trưởng thành vệ, nhìn đội trưởng thành vệ giãy giụa giống như quả bí đao, thịt mỡ trắng bóng đung đưa, lại sống chết không dậy được, Bạch Hạc kêu “cạc cạc”, nở nụ cười xấu xa.

    “Cho ngươi cũng dám đánh chủ ý bản hạc!”

    “Cho ngươi dám cười ta trọc lông!”

    “Cho ngươi dám nói nấu ta ngay cả vặt lông cũng đỡ!”

    Bạch Hạc vừa nói vừa dùng sức giẫm móng trái của nó, hình thể của nó trong các loại ma thú cấp tám cũng không tính lớn, thế nhưng dù sao cũng là một con hạc trắng trưởng thành, lúc này giẫm trước ngực đội trưởng thành vệ, mỗi lúc nó đạp xuống một cái, toàn thân đội trưởng thành vệ đều run lên, mặt nghẹn đỏ bừng, thấy hắn sắp bị nghẹn chết, Bạch Hạc lập tức buông móng vuốt, giảm nhẹ sức nặng cơ thể một chút, đợi đội trưởng thành vệ bình thường lại một chút, Bạch Hạc lại giẫm lên một lần nữa… Lặp lại nhiều lần như vậy, bên này vui mà bên kia thì không.

    Người đội săn ma nhìn Bạch Hạc chỉnh đội trưởng thành vệ này, yên lặng nở nụ cười.

    Nhóm thành vệ tận mắt nhìn thấy đội trưởng bị Bạch Hạc ức hiếp như vậy, lại nhìn khí thế đáng sợ của hơn một trăm hồn sư cấp sáu trong đội săn ma kia, yên lặng cúi đầu, ai cũng không dám lên tiếng.

    Đúng lúc này, trên trăm bóng người xuất hiện ở phía trên tường thành, bọn họ đột nhiên phóng thích khí thế, tất cả mọi người ở dưới cổng thành nhanh chóng bị hồn sư trên tường thành hấp dẫn: “Thành chủ!”

    “Còn có các vị Thống lĩnh đại nhân!”

    Ánh mắt nhóm thành vệ sáng lên, vẻ nhát gan trên mặt lập tức bị đánh tan, động tác của bọn họ cũng không lại cứng ngắc như vậy nữa, mỗi người ánh mắt tỏa sáng nhìn người đứng trên tường thành.

    Thành chủ…

    Tất cả mọi người trong đội săn ma khẽ ngẩng đầu nhìn hơn trăm người trên tường thành, đại khái là biết thành viên đội săn ma đều là thực lực trên cấp sáu, bởi vậy trong hơn trăm người này không có một ai thực lực thấp hơn cấp sáu, đặc biệt những người đứng ở trung tâm, cấp bậc hồn lực lại càng cao, còn cái người được gọi là thành chủ cùng thống lĩnh kia lại ngược lại không thả hồn lực ra, mỗi người hai tay chắp sau lưng, đứng trên cao nhìn xuống mỗi người ở dưới tường thành.

    Đội săn ma đối diện với người ở trên tường thành, Trang Dịch nhìn trăm người vừa đến trên tường thành kia, mơ hồ cảm thấy có một hai bóng dáng dường như có chút quen mắt, nhưng mà xét thấy cách khá xa, hơn nữa hắn chỉ là cảm thấy quen mắt mà thôi, trong lòng Trang Dịch hiện lên một tia nghi hoặc, lại áp chế rất nhanh.

    “Không biết cường giả phương nào đại giá quang lâm thành Trọng An, Vi mỗ không tiếp đón từ xa, còn xin thứ lỗi.” Cùng lúc đó, người đứng ở trung tâm thấy người ở dưới cổng thành đều chú ý đến bọn họ, chậm rãi mở miệng nói.

    Thanh âm của hắn thông qua hồn lực gia tăng, vang rộng ra toàn trường, căn cứ thanh âm đến phán đoán, đối phương là một nam nhân trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi.

    “Không dám không dám, chúng ta chỉ là hồn sư may mắn sống sót từ trong tay dị ma mà thôi, nghe nói thành Trọng An đồng ý tiếp nhận hồn sư nên muốn vào thành dừng chân nghỉ ngơi vài ngày.” Trang Dịch nghe vậy, lập tức trả lời, thanh âm của hắn cũng thông qua hồn lực đưa tới trong tai nhóm người thành chủ kia, nhất thời làm những hồn sư thành Trọng An này kinh ngạc —— nghe thanh âm, nhất định vô cùng trẻ tuổi.

    Đúng lúc này, một thanh âm khàn khàn lớn tiếng vang lên: “Thành chủ, bọn họ là tìm đến gây chuyện! Nhiều hồn sư như vậy, phóng thích hồn lực ở ngoài thành Trọng An đe dọa chúng ta, ý đồ cưỡng ép xông vào, đám người kia không có ý tốt a!”

    “Dát!” Bạch Hạc thấy đội trưởng thành vệ kia vậy mà còn có sức mở miệng, lập tức trừng mắt nhìn đội trưởng thành vệ kia môt cái, đội trưởng thành vệ bị khí thế của Bạch Hạc áp chế, nhất thời hơi thở nghẹn trước ngực không lên được, ngón tay hắn chỉ lên trên cao, toàn thân run rẩy giống như cái sàng, đôi mắt gắt gao nhìn về phía thành chủ, giống như còn có lời gì muốn nói.

    “Láo xược!” Thành chủ kia thấy đội trưởng thành vệ ở dưới mắt mình lại bị ức hiếp thành như vậy, lập tức quát to, theo tiếng nói của hắn vang lên, một con sâu lông rất lớn màu sắc sặc sỡ mang theo chùm sáng bay xuống dưới, nhanh chóng đánh gãy áp lực Bạch Hạc đè lên đội trưởng thành vệ.

    Bạch Hạc vừa nhìn thấy con sâu lông lớn kia, ánh mắt lập tức thẳng, nó vốn là lấy sâu bọ ốc cùng một số loại thực vật non làm thức ăn, cho dù con sâu lông này không phải thật, nhưng dù sao cũng là ma thú biến ảo thành, đôi mắt Bạch Hạc sáng lên, bản năng làm cho nó bắt đầu rục rịch, hận không thể nhào lên mổ chết con sâu lông kia.

    Trang Dịch thấy con sâu lông kia bảo vệ được đội trưởng thành vệ xong thì lập tức biến mất, vội vàng ngăn Bạch Hạc lại, ngẩng đầu như cười như không nhìn về phía thành chủ kia: “Thì ra đây chính là cách đãi khách của thành Trọng An. Lúc trước khi chưa tới thành Trọng An đã nghe đồn thành Trọng An đồng ý tiếp nhận hồn sư qua lại, kết quả sau khi chúng ta tới, thành vệ của quý thành không chỉ xằng bậy chúng ta chỉ có thực lực cấp hai cấp ba, không cho phép vào trong, lại còn muốn chúng ta giao hồn sư ra hầu hạ thành chủ, vốn tưởng rằng chỉ là kẻ dưới không hiểu chuyện, nào ngờ…”

    Thành chủ thành Trọng An nghe vậy, lập tức trừng đội trưởng thành vệ đang nằm trên mặt đất giả chết một cái, thấy hắn không nói lời nào, nhóm thành vệ cũng câm giọng không trả lời được, biết được thành vệ có lẽ đã thật sự làm ra cái chuyện cực kỳ ngu xuẩn này, nhìn đội săn ma khí thế không yếu hơn so với thành Trọng An chút nào, thành chủ thành Trọng An đành phải nói: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bản thành chủ sẽ điều tra rõ, nếu như có chỗ đắc tội, đến lúc đó Vi mỗ tự nhiên sẽ tự mình xin lỗi.”

    Trang Dịch cười lạnh một tiếng, đang định nói cái gì, đúng lúc này, Lương An đứng ở sau lưng Trang Dịch lẩm bẩm nói: “Lâm Khê, Lâm Lưu…”

    Lâm Khê Lâm Lưu?

    Trang Dịch sửng sốt, đã rất lâu không nghe đến tên này, hắn suy nghĩ vài giây mới phản ứng kịp, là đôi song sinh đã từng đánh với hắn khi mới tới học viện Ellen.

    Chợt nghĩ tới hai bóng người làm hắn cảm thấy quen thuộc kia, Trang Dịch ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt Lương An, sau một lát, có Lương An nhắc nhở, Trang Dịch cơ bản có thể khẳng định, hai hồn sư cấp sáu đứng bên cạnh tường thành kia, đúng là huynh đệ song sinh Lâm Khê Lâm Lưu lúc trước.

    Cùng lúc đó, Lâm Khê Lâm Lưu trên tường thành cũng chú ý tới không ít đồng học trong đội săn ma, trừ Lương An ra, trong đội săn ma còn có rất nhiều người đều là đến từ các niên cấp của học viện Ellen, Lâm Khê Lâm Lưu từng đứng hàng đầu năm thứ ba, sống ở Ellen ba năm, tự nhiên quen biết không ít người, khi phát hiện những người trước kia thực lực thấp hơn bọn họ hiện giờ lại đều cùng cấp với mình, Lâm Khê Lâm Lưu triệt để khiếp sợ.

    Lúc này thấy thành Trọng An cùng đối phương giằng co chưa xong, thực lực hai bên cũng không kém nhiều, một khi khai chiến thì ai cũng không có lợi, Lâm Khê Lâm Lưu thật vất vả có thể nhìn thấy người quen trong thời buổi loạn lạc này, bọn họ liếc nhìn nhau một cái, bước nhanh về phía thành chủ.

    Cùng lúc đó, tin tức Lâm Khê Lâm Lưu ở trong hồn sư thành Trọng An cũng nhanh chóng truyền ra trong đội săn ma.

    Học sinh đến từ học viện Ellen cơ bản đều đã nghe hoặc có gặp mặt Lâm Khê Lâm Lưu, sau khi biết được tin tức này, trên mặt lập tức hiện lên một tia kinh ngạc. Có thể gặp lại đồng học từ lúc chưa về tới học viện Ellen, là điều bọn họ không ngờ đến.

    Đúng lúc này, thành chủ trên tường thành nghe được lời Lâm Khê Lâm Lưu nói, đôi mắt lập tức sáng lên.

    Đột nhiên nhìn thấy một tốp hồn sư lớn như vậy ở ngoài thành, tuy rằng hắn vô cùng cảnh giác, nhưng cũng không có nghĩa lập tức phải kết thù kết oán với đối phương, hơn nữa nguyên nhân kết thù kết oán còn chỉ vì một đội trưởng thành vệ nho nhỏ! Lúc này hắn đang lo làm sao xử lý nhóm hồn sư trước mắt, dù sao hắn là thành chủ một thành, vừa rồi lại ra tay trước mắt bao người, hiện tại hồn sư hai bên căng thẳng, hắn đang lo không có một bậc thang thích hợp để xuống dưới, đem chuyện này cất sang một bên trước, Lâm Khê Lâm Lưu đến quả thực vừa đúng lúc giống như buồn ngủ gặp được gối đầu.

    Nghĩ vậy, thành chủ thành Trọng An bảo Lâm Khê Lâm Lưu đứng bên cạnh, nhìn người đội săn ma lập tức hỏi: “Trong đội ngũ hồn sư của các hạ không biết có học sinh học viện Ellen?”

    Mấy người Trang Dịch liếc nhau, tự nhiên nghe ra ý tứ ẩn giấu trong lời đối phương, biết Lâm Khê Lâm Lưu ra mặt, mà ý định ban đầu của đội săn ma khi đến thành Trọng An cũng không phải là vừa mới gặp mặt đã đánh nhau, vì thế Trang Dịch thuận thế nói: “Chẳng lẽ thành chủ cũng tốt nghiệp từ học viện Ellen?”

    “Ha ha, bản thành chủ tự nhiên không phải, nhưng mà trong chúng ta có thể có vài vị cũng là học sinh học viện Ellen, hơn nữa còn là người quen cũ với không ít hồn sư trong đội ngũ các hạ. Nếu hai bên đã có tầng quan hệ này, vậy lúc trước nhất định là hiểu lầm. mấy vị xem cổng thành đều là chút hồn sư cấp thấp chưa gặp việc đời, nếu như có chỗ đắc tội, Vi mỗ ở chỗ này nhận tội.”

    “Thành chủ khách khí, một khi đã như vậy, vậy không biết thành Trọng An này có hoan nghênh chúng ta hay không?”

    “Hoan nghênh, tự nhiên hoan nghênh, có thể nghênh đón các vị đến thành Trọng An là vẻ vang cho kẻ hèn này, mời các vị vào, Vi mỗ nhất định tự mình tiếp đãi!” Thành chủ thành Trọng An cười ha ha, nói cực kỳ sảng khoái.

    “Thành chủ này trở mặt nhanh thật, cẩn thận trong thành có bẫy.” Mạc Vi An thấy thế, khẽ nhíu mày thấp giọng nói.

    Lương An cùng đám học sinh học viện Ellen nghe vậy, khẽ ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Khê Lâm Lưu một cái, nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Cẩn thận là tốt nhất.”

    “Mặc kệ bọn họ muốn chơi trò gì, ngay cả dị ma cũng bị chúng ta đánh lùi, huống chi cái thứ này. Nếu đã đi đến bước này, tự nhiên là không vào không được.” Trang Dịch nghe vậy, trầm mặc một giây, nói, “Hạ lệnh toàn đội giới nghiêm, vào thành.”

    “Rõ.”

    Thấy toàn đội đều chuẩn bị tốt, Trang Dịch ngẩng đầu nhìn phía thành chủ thành Trọng An: “Vậy cung kính không bằng tuân lệnh.”

    Cổng thành thành Trọng An không biết đã mở ra lúc nào, Trang Dịch Lôi Tu đi đầu, dẫn đầu đội săn ma không nhanh không chậm vòng qua nhóm thành vệ, mang theo đám Ngô Hiền chậm rãi đi vào.

    Sau khi hoàn toàn qua cổng thành đi vào trong thành Trọng An, hơn hai mươi người thường do Ngô Hiền cầm đầu kia nhìn kiến trúc quen thuộc bốn phía, trên mặt không nhịn được hiện lên vẻ kích động.

    Sau khi dị ma rút lui, thành Trọng An là thành thị đầu tiên bọn họ an bình lại, vốn tưởng rằng đời này sẽ ở lại nơi này bình yên sống qua ngày, không bao giờ phải bị dị ma nô dịch, sống qua những ngày kinh hãi run sợ như lúc trước nữa, kết quả không nghĩ tới, còn chưa ở được vài ngày bọn họ đã bị đuổi ra.

    Kinh hãi run sợ sống sót ở bên ngoài, mỗi ngày bên cạnh đều có người chết, ở trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ lại càng thêm hoài niệm thành Trọng An, cũng càng thêm oán hận những hồn sư trong thành Trọng An kia.

    Hôm nay được đội săn ma dẫn dắt quay trở về một lần nữa, không chỉ có mấy người trưởng thành cảm xúc dao động mãnh liệt, ngay cả những đứa trẻ hồn nhiên kia trong mắt cũng đều hiện ra cảm xúc phức tạp vượt quá tuổi tác.

    Bên ngoài thành Trọng An có ba tầng phòng ngự, vòng ngoài cơ bản đều là chút bình dân hoặc hồn sư cấp thấp, càng vào trung tâm càng cao cấp phồn hoa.

    Sau khi đám Trang Dịch vào trong thành, rất nhanh đã thấy ở trong những căn nhà thấp bé ven đường kia, mỗi nhà lại có thiếu niên tò mò thò đầu ra nhìn quanh.

    Những thiếu niên này khoảng mười sáu tuổi, bởi vì không xác định trong đó có bao nhiêu sẽ là hồn sư, cho nên tất cả đều được giữ lại, bởi vì bọn họ tuổi còn nhỏ, vừa không phải hồn sư lại không học được tinh thông nghề gì, không thể nhờ sức lực của mình mà giành được đồ ăn, chỉ có thể dựa vào thành Trọng An bố thí, ở ngoại thành bẩn loạn nhất, từ trên khuôn mặt dinh dưỡng không đầy đủ của bọn họ cũng nhìn ra được ngày ngày bọn họ sống thê thảm ra sao.

    Đoàn người đội săn ma đi ở ngã tư đường, cảm nhận được những thiếu niên kia nhìn chăm chú, tuy rằng cảm giác mình giống như con khỉ bị người xem xét, nhưng đội săn ma lại không có một ai khó chịu, nhìn đám thiếu niên xanh xao vàng vọt kia, trong lòng đội săn ma chỉ có tức giận.

    Cơn giận này theo bọn họ đi xuyên qua tầng phòng ngự thứ hai, trực tiếp vào tầng thứ ba trong trung tâm thành Trọng An thì lên tới đỉnh.

    Thành chủ thành Trọng An dẫn đầu một đám hồn sư đứng ở trong vòng phòng ngự thứ ba trong thành Trọng An nghênh đón thành viên đội săn ma.

    Hình thành đối lập rõ ràng với những thiếu niên kia là những hồn sư này quần áo sạch sẽ, khuôn mặt tỏa sáng, trong đó tuy có mấy người sắc mặt có chút tái nhợt, những nhìn sắc mặt cùng với quầng mắt đen kia, vừa thấy đã biết là không phải bị đói, mà là miệt mài quá độ.

    Nhìn thấy dáng vẻ của đám hồn sư như vậy, kể cả Trang Dịch, trong đội săn ma có không ít người sắc mặt tối sầm lại, học sinh học viện Ellen thấy thế, chậm rãi đưa mắt chuyển dời lên trên người Lâm Khê Lâm Lưu. Lúc này Lâm Khê Lâm Lưu đang đứng bên cạnh thành chủ, nhưng mà so sánh với hồn sư bên cạnh, hai người bọn họ ngược lại có vẻ có chút đột ngột.

    Căn cứ cảm ứng cùng suy đoán của Trang Dịch, số lượng hồn sư có trong thành Trọng An có lẽ không kém bao nhiêu so với bọn họ dự đoán. Trừ những hồn sư dưới cấp năm kia không nói đến, thành Trọng An có khoảng gần một trăm hồn sư trên cấp sáu, hồn sư cấp bảy khoảng tám chín vị, về phần thành chủ cùng vài vị thống lĩnh đứng ở trung tâm, thành chủ lúc trước đã từng ra tay, là một hồn sư cấp tám, nhóm thống lĩnh tuy rằng còn chưa phóng xuất ra khí thế, nhưng căn cứ cảm ứng nhạy bén của triệu hoán sư của Trang Dịch, hẳn là khoảng cấp bảy thượng giai hoặc cấp bảy đỉnh phong.

    Lâm Khê Lâm Lưu bây giờ là hồn sư cấp sáu, ở giữa đám hồn sư này tự nhiên có chút không thu hút, hồn sư thành Trọng An, cấp bậc càng cao thì sống càng tốt, bởi vậy so sánh với mấy hồn sư cấp bậc tương đối cao cùng đứng đón đội săn ma, Lâm Lưu Lâm Khê không chỉ có khí chất không hợp với bọn họ, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng cứng ngắc.

    Hơn nửa năm không gặp đôi song sinh này, Trang Dịch phát hiện bọn họ không chỉ cao lớn hơn một chút, hình dạng khuôn mặt cũng kiên cường hơn, thiếu vài phần khờ dại khi còn ở học viện, trong mắt hơn vài phần tang thương cùng nặng nề.

    Nhìn ra được, trong mấy tháng qua hai anh em này qua cũng không được tốt lắm.

    “Các vị, hoan nghênh đi vào thành Trọng An.” Thành chủ thành Trọng An nhìn đoàn người đội săn ma đến gần, cao giọng nói.

    Trang Dịch nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt thành chủ không nói lời nào, Mạc Vi An khẽ đẩy đẩy Trang Dịch, thấy Trang Dịch không có phản ứng, đúng lúc hắn định đi lên đại biểu đội săn ma nói chuyện, Trang Dịch lại buồn rầu thở ra một hơi, đi lên phía trước nói: “Đa tạ thành chủ.”

    Bọn họ muốn đám Ngô Hiền được sắp xếp ổn thỏa ở thành Trọng An, trừ điều này ra, hành vi của những hồn sư cấp cao này đã triệt để khiến đội săn ma phản cảm, bởi vậy bọn họ vừa muốn giúp đỡ những người này có thể có cuộc sống tốt hơn một chút, mặt khác, thành Trọng An đón nhận hồn sư phân tán đến từ các nơi, nói rõ tin tức nơi này cực kỳ linh thông, đội săn ma lại hoàn toàn không biết chút thông tin gì về những thành thị phụ cận, đối với Ellen sắp tới càng là không rõ một xíu xiu.

    Mất linh thông tin tức là một chuyện cực kỳ đáng sợ, chuyến đi thành Trọng An vô cùng quan trọng, mặc dù cuối cùng đội săn ma sẽ can lên nhóm hồn sư thành Trọng An, nhưng ít nhất sẽ không phải hiện tại.

    “Ha ha, tất cả mọi người là người một nhà, không cần khách khí!” Thành chủ vung tay lên, nghiêng người chỉ vào phía sau nói: “Thành Trọng An đã lâu không nghênh đón khách mới, hôm nay có thể nhìn thấy nhiều cường giả tuổi trẻ như vậy, thật sự là một chuyện vui, tuy rằng dị ma xâm chiếm quê nhà của chúng ta, nhưng mà chúng ta vẫn ương ngạnh sống sót, hơn nữa có thể xây dựng một ngày mai càng thêm tốt đẹp một lần nữa! Các vị, trong thành Trọng An đã sắp xếp tốt đồ ăn cho các vị, không bằng các vị cùng bản thành chủ đi uống một ly?”

    Trang Dịch gật đầu.

    Thành chủ thành Trọng An thấy Trang Dịch đồng ý, lập tức sang sảng nở nụ cười, khi tầm mắt hắn đảo qua Ngô Hiền, thành chủ thành Trọng An cười nói: “Vậy vị này chính là người các ngươi mang đến đúng không, có thể quen biết các vị, người này thật sự là có phúc ba đời, nói vậy bọn họ cũng vô cùng hoài niệm tất cả trong thành Trọng An, không bằng để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt đã, người đâu, dẫn bọn họ đi tìm một chỗ ở lại đi.”

    Biết thành chủ thành Trọng An có lẽ có việc muốn thương lượng với đội săn ma, tuy rằng bởi vì phía thành Trọng An có Lâm Khê Lâm Lưu ở, hai bên mặt ngoài tạm thời bình an vô sự, như thành Trọng An cùng đội săn ma không hợp tư tưởng, có thể phát sinh mâu thuẫn bất cứ lúc nào, đám Ngô Hiền đi theo cũng không quá thích hợp, Trang Dịch nói: “Không cần làm phiền thành chủ, bọn họ đã từng ở trong thành Trọng An một thời gian, vô cùng quen thuộc với nơi này, để chính bọn họ đi là được.”

    Hắn nói xong, quay đầu nói vài câu với đám Ngô Hiền, thấy Ngô Hiền mang theo mấy đứa trẻ đi về phía chỗ ở của những thiếu niên mười sáu tuổi kia, Trang Dịch xa xa nhìn thoáng qua tầng kiến trúc phòng ngự thứ hai, sau đó quay đầu nói với thành chủ thành Trọng An: “Mời thành chủ.”

    Thành chủ thành Trọng An thấy mọi chuyện đều là Trang Dịch quyết định, hắn liếc nhìn Lôi Tu một cái, sau đó ôm một nụ cười mờ mịt, cười nói với Trang Dịch: “Mời các hạ.”

    Thành chủ thành Trọng An tự mình đãi khách tự nhiên là sẽ dẫn bọn họ tới nơi lớn nhất, xa hoa nhất trong thành, số lượng hồn sư hai bên đều vượt quá một trăm, bởi vậy sau khi đi vào, thành viên bình thường đều được sắp xếp đến phòng riêng, mà cuối cùng, mấy người Lôi Tu, Trang Dịch, Mạc Vi An, Trương Thừa Lạc, Lương An cùng Nhiễm Hành đi riêng vào một phòng, cùng sáu người thành chủ mang theo ngồi cùng nhau.

    Đám Trang Dịch không có hứng thú gì lớn với những thứ ở bên trong, đừng nói những nam nữ nhân có ý tới hầu hạ bọn họ, ngay cả đồ ăn cũng chẳng ăn bao nhiêu, hai bên ngươi tới ta đi khách sáo qua lại mấy lần, thành chủ thành Trọng An liền không nhịn được bắt đầu tìm hiểu lai lịch đội săn ma.

    Biết những lời nói khách sáo đã kết thúc, Trang Dịch cùng Mạc Vi An lập tức giữ vững tinh thần, Trang Dịch nhìn thành chủ thành Trọng An nói: “Chúng ta tới từ thành Huệ Xương, lúc đầu vốn là đi xem giải thi đấu hồn sư, đâu ngờ lại đột nhiên gặp phải dị ma tập kích, vây chúng ta ở trong thành Huệ Xương mấy tháng, đợi chúng ta thật vất vả trốn được ra, Tây Bắc đã bị dị ma phá hủy, một đường đi tới, hầu như tất cả thành thị đều đã trở thành một đống đổ nát.”

    “Thành Huệ Xương?” Người thành Trọng An kinh ngạc, thành Huệ Xương cách thành Trọng An, nói có xa hay không, cũng cách vài thành thị, nếu ở thời đại hòa bình, ngồi xe cũng phải tốn thời gian vài ngày, huống chi tình huống hiện tại như thế này, một đường đi tới mà còn có thể giữ số lượng người nhiều như vậy…

    Nghĩ vậy, đánh giá của người thành Trọng An với thành viên đội săn ma lại tăng lên một lần nữa.

    “Vậy tiếp theo các ngươi có tính toán gì không?” Thành chủ thành Trọng An rất nhanh phục hồi tinh thần, hỏi han có vẻ như rất tùy ý.

    “Không ít đội viên trong chúng ta muốn trở lại quê hương cùng trường học xem xét tình huống, đợi sau khi rời khỏi thành Trọng An, mục tiêu kế tiếp đại khái là vài thành thị lân cận cùng với học viện Ellen.” Trang Dịch nói xong, nhìn về phía Lâm Khê Lâm Lưu.

    Lâm Khê Lâm Lưu đối diện Trang Dịch, nhìn khuôn mặt xa lạ của hắn, chẳng biết vì sao lại cảm thấy có một cảm giác quen thuộc.

    Ngay sau đó, lời thành chủ thành Trọng An nói đã kéo thần trí Lâm Khê Lâm Lưu về: “Học viện Ellen? Aiz, trong đội ngũ các ngươi có một số học sinh học viện Ellen, lúc biết được điều này đáng lẽ ta đã nên nghĩ tới, nhưng mà, mọi người gặp mặt một lần, ta xin khuyên các vị, đừng đi.”

    Thấy thành chủ thành Trọng An thậm chí còn có tin tức học viện Ellen, Trang Dịch hơi hơi nâng mày, “Ha, chỉ giáo cho?”

    Thành chủ thành Trọng An chỉ Lâm Khê Lâm Lưu: “Trong thành Trọng An cũng có học sinh học viện Ellen, hơn nữa đưa mắt nhìn toàn bộ Tây Bắc, trừ Ngự Hồn điện đã bị công phá, cũng chỉ còn lại học viện Ellen cường giả như rừng, lúc trước khi chúng ta còn chưa tới thành Trọng An cũng đã từng nghĩ tới học viện Ellen tìm kiếm che chở, kết quả không chỉ phát hiện trong học viện Ellen cũng có dị ma ẩn hiện, thậm chí cũng có không ít học sinh bị dị ma phụ thể. Học viện Ellen là một trong ba học viện lớn trên đại lục, cường giả nguyện trung thành gần như có thể so sánh với Hồn điện mà cũng bị dị ma thừa cơ, lại nghĩ đến Ngự Hồn điện bị dị ma vây chắn, dị ma thế lớn, ngay cả hai nơi này cũng như vậy, đám người chúng ta đi vào, sợ là còn chưa đủ nhét kẽ răng!.”

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư