Home Đam Mỹ Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 142

    Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 142

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư

    Lữ tiên sinh thấy thế, khuôn mặt xanh sậm cứng ngắc cười lên một chút: “Những hồn sư bất kính với thành chủ này, từ lúc bọn họ vừa xuất hiện ta đã bắt đầu quan sát, bọn họ phổ biến là hồn lực cấp sáu, không giả, nhưng trong cấp sáu cũng có phân chia giai cấp, trong hơn một trăm người này, một nửa số người hẳn đều là mới bước vào cấp sáu không lâu, hơn nữa căn cứ phán đoán, số lượng chiến hồn sư không vượt quá bảy mươi người, có lẽ thực lực bình quân toàn đội ngũ rất mạnh, nhưng lại khuyết thiếu cao thủ quan trọng nhất, hoàn toàn không thể so sánh với thành Trọng An.

    Sở dĩ dám càn rỡ trước mặt chúng ta, đơn giản chính là ỷ vào sau lưng có Ngự Hồn điện mà thôi, nghe ý tứ vị hồn sư cấp bảy vừa rồi kia, bọn họ dường như còn tính tự mình chính mắt giám sát chúng ta giao lương thực trong thành Trọng An ra, nghe mệnh lệnh bọn họ mà làm việc, đối xử tử tế với những bình dân kia thì bọn họ mới bằng lòng dừng tay. Thế nhưng thành chủ, chúng ta thật sự phải nghe lời bọn họ nói sao?

    Đám người kia ngoài mặt nhìn thì ngang lẫm liệt, ai biết trong lòng đang tính toán cái gì, nếu thành chủ thật sự mềm lòng làm theo lời bọn họ nói, đợi lương thực phân phối xong, cái vị trí thành chủ này, sợ là cũng sẽ đổi người…”

    Lời Lữ tiên sinh nói khiến thành chủ thành Trọng An vẫn luôn nhíu mày biến sắc, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lữ tiên sinh, thấy Lữ tiên sinh nhìn thẳng vào mình không có chút tránh né nào, thành chủ thành Trọng An hừ lạnh một tiếng, “Một đám tiểu tử lông vàng mà thôi, muốn cướp đi thành Trọng An, nằm mơ!”

    “Cùng với đợi đến khi chúng ta rơi vào bị động, còn không bằng hiện tại chủ động đánh ra. Bất luận nhìn từ phương diện nào, đám người kia đều không phải đối thủ của chúng ta, thành chủ trải qua liên tiếp nhiều gió tanh mưa máu như vậy mới nắm được thành Trọng An trong tay, chẳng lẽ chỉ vì mấy câu ngắn ngủi của đám người trẻ tuổi kia mà đã bị dọa?”

    Thành chủ thành Trọng An bị Lữ tiên sinh kích thích như vậy, đang muốn trừng to mắt phản bác, Lữ tiên sinh khoát tay áo, mỉm cười với thành chủ thành Trọng An, nói: “Thành chủ lo lắng, Lữ mỗ hiểu được, không bằng thành chủ nghe một lời này của ta, trước khi dị ma xuất hiện, chuyện thành Trọng An là thành trữ lương, chỉ cần là người có tâm cơ bản đều có thể thăm dò ra, người đi ngang qua Tây Bắc đều sẽ muốn tới nơi này nhìn một cái, tạo thành phiền toái vô cùng cho thành chủ, Ngự Hồn điện e là sớm hay muộn cũng sẽ tìm tới cửa. Cùng với ngồi chờ chết còn chẳng bằng hoặc đã không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, hôm nay xử lý xong chuyện của hơn một trăm hồn sư này trước, sau khi xong việc, thành chủ nhanh chóng trù tính đem tất cả trong thành Trọng An dọn sang thành Mộc Lan cách vách đi.”

    “Thành Mộc Lan?!” Nghe nói trong đêm thành Mộc Lan máu chảy thành sông kia, toàn bộ đất đai trong phạm vi một cây số đều bị nhuộm đỏ, hiện giờ bước lên đất đai thành Mộc Lan, bùn đất đều là màu đen, buổi tối còn có thể nghe được đủ loại tiếng gào khóc thảm thiết, nghe mà khiến lòng người sợ hãi, không nghĩ đến Lữ tiên sinh vậy mà lại nhắc tới thành Mộc Lan.

    Lữ tiên sinh nhìn vẻ mặt kinh hoàng của mọi người, biểu cảm trên mặt không có một tia biến hóa: “Công tác dọn thành chi tiết sau này sẽ nhắc lại, cấp bách bây giờ là làm sao xử lý đám hồn sư này, hôm nay bọn họ lặn lội đường xa, có lẽ sẽ thành thật ở trong thành Trọng An một đêm, ngày mai lại chưa chắc.”

    Nghe Lữ tiên sinh ám chỉ, đôi mắt thành chủ thành Trọng An lập lòe một lúc, cuối cùng nắm chặt hai nắm tay, giống như quyết định chuyện gì, cắn răng nói: “Tất cả nghe lời Lữ tiên sinh.”

    “Thành chủ yên tâm, tất cả những điều ta suy nghĩ cùng nói ra đều là vì thành chủ, nếu thành chủ kiên quyết quyết tâm giải quyết sạch nhóm người này, Lữ mỗ nhất định vì thành chủ bày mưu tính kế, tuyệt không giấu giếm.” Ánh mắt Lữ tiên sinh đảo qua mọi người một cái, phàm là người bị ánh mắt hắn đảo qua, đều có chút mất tự nhiên dời mắt. Lữ tiên sinh thấy thế, cười cười, nụ cười này treo trên khuôn mặt cứng ngắc xanh sậm của hắn, nhìn vào mà khiến người ta rợn cả tóc gáy, Lữ tiên sinh nói với thành chủ thành Trọng An, “Lữ mỗ có một kế, có thể thoải mái bắt đám hồn sư này, chỉ xem thành chủ có bỏ được hay không.”

    “Há?” Thành chủ thành Trọng An ngoài miệng thì nói không để đội săn ma vào trong mắt, nhưng thật sự thì hắn còn có chút kiêng kị, cho dù thành Trọng An mạnh hơn đội săn ma, nhưng nếu thật sự đánh nhau, thành Trọng An nhất định sẽ xuất hiện thương vong.

    Nếu thủ hạ chết sạch rồi thì ai còn bán mạng cho thành chủ hắn nữa, lúc này nghe nói Lữ tiên sinh có biện pháp, thành chủ thành Trọng An lập tức có hứng thú.

    “Thành chủ đừng quên, ngươi có để lại trứng sâu trong cơ thể mỗi người chúng ta.” Lữ tiên sinh nói xong, dường như không chút để ý đến cái thứ thành chủ đã đặt trong người để khống chế bọn họ, “Lâm Khê Lâm Lưu kia có không ít người quen trong đám hồn sư kia, lúc này có lẽ đã đi cùng nhau, nếu thành chủ bỏ được đôi song sinh này, tất cả dễ dàng giải quyết…”

    Lữ tiên sinh nói xong, thấp giọng nói ra kế hoạch của hắn.

    Các thống lĩnh ở bên cạnh càng nghe, trong lòng càng phát lạnh, mà thành chủ lại sáng mắt lên, cuối cùng cười ha ha vỗ vai Lữ tiên sinh, vui vẻ tiếp thu.

    Bên kia, Trang Dịch cùng Lôi Tu vừa mới đi ra khỏi trung tâm phồn hoa nhất thành Trọng An, Lâm Khê Lâm Lưu phía sau lập tức đuổi theo.

    Nhìn đôi song sinh này đến gần, Trang Dịch không khỏi nhớ tới Lâm Nguyệt gặp được ở giải thi đấu hồn sư lúc trước.

    Lâm Nguyệt vì Đường Việt mà ra tay muốn giết chết Lôi Tu, không chỉ trọng thương Lôi Tu, còn đánh nó rơi xuống vách núi, tuy rằng cuối cùng Trang Dịch cùng Lôi Tu có kỳ ngộ khác, nhưng lúc trước tận mắt thấy Lôi Tu rơi xuống, Trang Dịch đã nghĩ Lôi Tu hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đối với Lâm Nguyệt là hận thấu xương. Giết chết Lâm Nguyệt, Trang Dịch không chỉ không có một tia hối hận, còn sâu sắc cảm thấy rất có lợi cho nàng.

    Đời này Trang Dịch cố gắng làm việc tốt giúp người, nhưng mà Lôi Tu là vảy ngược của hắn, Lâm Nguyệt dám chạm, tự nhiên phải trả một cái giá lớn.

    Chẳng qua lúc này thấy Lâm Khê Lâm Lưu ngày xưa quan hệ với mình cũng khá đến đây, Trang Dịch vẫn luôn cảm thấy có vài phần vi diệu. Hắn vô thức quay đầu liếc nhìn Lôi Tu một cái, thấy Lôi Tu vẻ mặt như thường, một chút sơ hở cũng không có, Trang Dịch quyết định noi gương Lôi Tu, điều chỉnh tâm tình một chút, đợi đến khi hắn lại nhìn về phía Lâm Khê Lâm Lưu, chút mất tự nhiên trong mắt kia cũng đã biến mất.

    Lâm Khê Lâm Lưu nhanh chóng đi đến trước mặt đội viên đội săn ma, không chỉ Trang Dịch đối mặt Lâm Khê Lâm Lưu không lời nào để nói, ngay cả mấy học sinh học viện Ellen kia, nhìn thấy Lâm Khê Lâm Lưu, tuy rằng vui vẻ vì có thể nhìn thấy đồng học ở nơi này, nhưng mà nghĩ đến những hành vi của hồn sư trong thành Trọng An, mà Lâm Khê Lâm Lưu lại cùng một nhóm với bọn họ, người đội săn ma thật sự không biết nên dùng biểu cảm gì đến đối mặt hắn.

    Trong cặp song sinh, Lâm Lưu là phụ hồn sư loại chiến đấu, lúc trước cùng lớp với mấy người Trang Dịch Lương An, lúc này cảm thấy không khí lúng túng, Lâm Lưu nhìn về phía Lương An lúc trước quan hệ với hắn không tệ, nói: “Đã lâu không gặp.”

    Lương An nhìn bọn họ một chút, lại nhìn nhìn đội săn ma, cuối cùng dẫn đầu đi ra nói: “Có thể gặp mặt dưới tình huống như vậy cũng là vận may cùng duyên phận, cùng đi với chúng ta một đoạn không?”

    Lâm Khê Lâm Lưu cảm giác Lương An vậy mà cũng đã trở thành hồn sư cấp sáu, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, sau đó gật gật đầu.

    Dân cư hiện có trong thành Trọng An không nhiều lắm, thương mại trong trung tâm thành còn tương đối phồn hoa náo nhiệt, nhưng sau khi đi qua hai dãy phố, ra khỏi tầng phòng ngự ngoài cùng lại có chút lạnh lùng.

    Đội săn ma tùy tiện tìm một phòng trống, rất nhanh quét tước qua một lần, sau đó đều tự tìm chỗ nghỉ ngơi. Lâm Khê Lâm Lưu cùng Lương An tự nhiên cũng ở cùng một chỗ với mấy người Trang Dịch Lôi Tu Trương Thừa Lạc, cảm giác bởi vì có Lâm Khê Lâm Lưu ở đây, toàn bộ đội viên đội săn ma đều yên lặng đến kỳ lạ, Lương An không dấu vết thở dài, nhìn về phía Lâm Khê Lâm Lưu chủ động hỏi: “Mấy tháng này các ngươi sống thế nào? Từ lúc tách ra khi nghỉ hết học kỳ mọi người đã không gặp lại, kỳ thật mới qua mấy tháng mà thôi, cảm giác lại dường như đã qua rất nhiều năm vậy.”

    “Cũng không phải là sống một ngày bằng một năm sao…” Lâm Khê nghe vậy, tự giễu nói.

    Lâm Lưu cũng bất đắc dĩ cười theo một chút: “Sau khi ta cùng Lâm Khê nghỉ, về nhà ở được mấy ngày đã không chịu nổi, đúng lúc giải thi đấu hồn sư đang tiến hành hừng hực khí thế, chúng ta có một biểu tỷ cũng dự thi, hai huynh đệ chúng ta định đến thành Thái Khang xem náo nhiệt trước, kết quả không ngờ đi được nửa đường lại gặp đại chiến dị ma bùng nổ, chúng ta bị chặn lại ở thành kế bên không thể rời đi, mãi cho đến khi dị ma chạy trốn mới rốt cuộc thoát vây. Vốn tưởng rằng trong mấy tháng này chúng ta song song thăng đến cấp sáu đã là cực nhanh, không ngờ được các ngươi… Thậm chí học viên năm thứ hai thứ ba đều là cấp sáu, nếu các lão sư trong trường nhìn thấy các ngươi, sợ là sẽ giật mình đến rớt cả mắt mất.”

    “May mắn thôi.” Biết Lâm Lưu Lâm Khê đang chỉ bọn họ, Hải Minh thấp giọng nói, trên mặt cũng chẳng có bao nhiêu vui vẻ vì thăng cấp. Mỗi lần bọn họ thăng cấp đều là dùng tính mạng chắp vá, người có thể sống đến bây giờ, vận may thật sự không tồi.

    Một cảm giác chua xót không nói nên lời lan tràn trong lòng mọi người, đúng lúc này, Lôi Tu nói: “Các ngươi từng quay về học viện Ellen?”

    Lôi Tu có vẻ vô cùng quan tâm tình huống học viện Ellen, lúc trước thành chủ thành Trọng An nói đến học viện Ellen, Lôi Tu từ trước đến giờ vẫn không nói chuyện còn nói vài câu, lúc này lại chủ động hỏi Lâm Lưu Lâm Khê.

    Lâm Lưu Lâm Khê gật đầu, Lâm Lưu nói: “Chúng ta là cùng thành chủ thành Trọng An về, xác thực đúng như lời hắn nói, ở ngoài trường nhìn thấy bóng dáng không ít dị ma, bởi vì không dám mạo hiểm, thế nên tình hình cụ thể trong trường chúng ta cũng không biết, nhưng mà ta cùng Lâm Khê từng dò hỏi được một số tin tức mà thành chủ không biết.”

    Mấy người Trang Dịch nghe vậy, lập tức tỉnh táo tinh thần. Lâm Lưu thấy thế, cười khổ nói: “Ta cũng không dám cam đoan tin tức chính xác hay không, nghe nói Ellen đã hợp tác với dị ma, dân chúng ngoài thành nói đã tận mắt thấy thủ lĩnh dị ma nói chuyện với lão sư Ellen, hơn nữa còn trưng cầu ý kiến của không ít học sinh, kết quả rất nhiều học sinh đều đồng ý hợp tác với dị ma.”

    Không nghĩ đến lại nghe được tin tức như thế, không ít học sinh Ellen đều là biểu cảm tràn đầy kinh hoàng.

    Kinh ngạc qua đi, Trang Dịch chợt nhớ tới một sự kiện, đồng tử chợt co rụt lại.

    Lúc trước Đường Việt nói cho Trang Dịch thân phận thật của hắn có từng tiết lộ chuyện liên quan đến dị ma, không chỉ có giải thi đấu hồn sư lúc trước có dị ma tham dự, dị ma cùng người Ellen cũng từng hợp tác, chẳng qua Đường Việt có thực lực mạnh, hơn nữa sau lưng có người, cho nên đã ước định rằng học sinh học viện Ellen là thuộc về Đường Việt.

    Sau khi Đường Việt chết, Trang Dịch nói tất cả cho Chu Vĩ, để cv mang tin tức về học viện Ellen, khi đó Trang Dịch nghĩ Lôi Tu hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trong lòng tràn đầy nhớ nhung Lôi Tu, cv chết sống đã không thèm để ý gì nữa. Kỳ thực căn cứ tình huống ngay lúc đó, xác suất cv còn sống sót trở về quá mức xa vời, nếu như cv không nói tất cả những điều này cho Ellen, lão sư học viện Ellen không đề phòng trước, vào thời điểm dị ma tiến đến, nội ứng ngoại hợp, xác suất Ellen cùng dị ma “hợp tác” thực sự là rất lớn.

    Nghĩ vậy, Trang Dịch vô thức quay đầu nhìn về phía Lôi Tu, cảm xúc trong mắt Lôi Tu vô cùng bình tĩnh: “Binh lực trọng yếu của dị ma đặt ở Ngự Hồn điện, Ellen tuy có quan tâm, nhưng mà sách lược không giống. Thì ra là đã sớm có nội ứng, như vậy có thể khẳng định chúng nó chọn dùng sách lược tinh binh.”

    Người đội săn ma nghe vậy, có chút như lọt vào trong sương mù.

    Trang Dịch suy nghĩ vài giây theo lời Lôi Tu nói, dần dần cũng hiểu được, hắn giải thích cho mọi người: “Dị ma ngang trời xuất thế, số lượng khổng lồ, cao thủ đông đúc, cực kỳ hiểu biết về hồn sư nhân loại, không chỉ có thể phụ thể, còn giỏi từ từ tiến hành lừa gạt, chúng nó ẩn nhẫn nhiều năm như vậy mới bùng nổ chiến tranh, nhất định đã chuẩn bị đầy đủ.

    Khi đối phó Ngự Hồn điện, dị ma đưa ra bốn dmhh, không nhiều không ít, vừa lúc áp chế ba trưởng lão Ngự Hồn điện, mà số lượng dị ma cấp tám khổng lồ, tuy cùng cấp với Vương hồn sư, nhưng lại vì biến dị mà chiếm thượng phong, đối phó hồn sư dưới cấp tám, dị ma lựa chọn chiến thuật biển người, đủ loại dấu hiệu cho thấy chúng nó đã có chuẩn bị trước mà đến, đặc biệt nhằm vào Ngự Hồn điện mà phái ra binh lực tương đương.

    Căn cứ bố cục dị ma ở Tây Bắc, đối tượng công phá chủ yếu của chúng nó là Ngự Hồn điện, bởi vì Ngự Hồn điện nối tiếp Thần tích chi tường, mà đối phó Ellen, dị ma lại chọn dùng loại phương pháp khác. Quân cờ đã sớm bày ra ở Ellen, tới thời điểm quan trọng nhất, cũng phát huy tác dụng, còn về Ellen hợp tác với dị ma… Nếu như chúng ta đoán không sai, chỉ sợ Ellen cùng dị ma bên này không làm gì được bên kia, đơn giản dùng phương thức hợp tác để ổn định lại tình hình trước, hai bên bọn họ đều đang chờ đợi viện trợ từ bên ngoài!”

    Lời Trang Dịch nói lập tức làm mọi người bừng tỉnh, tuy rằng không rõ vì sao Trang Dịch cùng Lôi Tu lại có thể tổng kết ra điều này, nhưng vừa lúc có thể giải thích hiện tượng kỳ quái Ellen hợp tác với dị ma này.

    Đúng lúc này, Trương Thừa Lạc nói: “Sau khi dị ma đại bại, tàn binh chạy thoát không ít, nếu như chúng nó đổ về Ellen…”

    Lời Trương Thừa Lạc nói khiến vẻ mặt tất cả mọi người lại căng thẳng lên, phải biết, cách đại chiến giữa Ngự Hồn điện cùng dị ma tới nay đã qua hơn một tháng, như vậy Ellen…

    Trang Dịch đứng lên nói: “Đại trận phòng ngự Ngự Hồn điện đã chữa xong, Thần tích chi tường có khả năng phát huy nhất định mạnh hơn quá khứ, Ellen nối liền với Thần tích chi tường, hẳn là có thể tăng cường không ít lực phòng ngự. Bất luận như thế nào, chúng ta phải xử lý xong chuyện nơi này nhanh một chút, đi về Ellen, nếu có thể tới kịp bảo vệ Ellen, dị ma tính toán hỏng, sẽ có tác dụng cực kỳ quan trọng với thế cục sau này!”

    Đề tài lại về tới thành Trọng An, Lâm Khê cùng Lâm Lưu nhìn nhau một cái, Lâm Lưu nói: “Trong số các hồn sư thành chủ nắm trong tay, thực lực của ta cùng Lâm Khê cũng không tính rất nổi bật, bởi vậy ngày thường đều không được coi trọng, hôm nay thành chủ đột nhiên bảo chúng ta theo các ngươi, có dụng ý gì, nói vậy các ngươi cũng đoán được.”

    Lâm Khê thấy Lâm Lưu nói, hắn nhìn không ít đồng học trước mắt, cũng dứt khoát buông ra, nói thẳng: “Thực lực thành Trọng An không thể so với những thế lực lớn kia, nhưng giao chiến với các ngươi, nhất định là các ngươi chịu thiệt. Hôm nay các ngươi nói những lời kia thành chủ nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi, chúng ta vốn muốn khuyên các ngươi nếu như thật sự muốn giúp đỡ dân chúng trong thành, tốt nhất thừa dịp hiện tại trời còn chưa tối thì rời đi ngay đi, đợi sau khi hồn sư Ngự Hồn điện tới, sau đó lại tập hợp lại làm cho hồn sư thành Trọng An chân chính nghe lời… Thế nhưng Ellen…”

    “Thực lực đội săn ma, hẳn là mạnh hơn các ngươi nhìn thấy một chút, chỉ là không biết thành chủ thành Trọng An có còn ẩn giấu đòn sát thủ nào không?” Lương An nhìn đôi song sinh này, hỏi.

    Lâm Khê cùng Lâm Lưu nhìn nhau một cái, không trả lời ngay.

    Biết bọn họ đang kiêng kỵ cái gì, Trương Thừa Lạc nói: “Thành chủ thành Trọng An biết rõ các ngươi là đồng học với không ít người trong đội săn ma mà còn cố ý muốn phái các ngươi lại đây, các ngươi sẽ không khờ dại nghĩ rằng hắn thật sự chỉ đơn thuần là muốn các ngươi lại đây nghe ngóng tin tức đấy chứ?”

    Lâm Lưu cùng Lâm Khê nghe vậy, không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi thay đổi. Bọn họ mím mím môi, liếc nhìn người đội săn ma một cái, chân mày nhăn gắt gao, dường như đang do dự đấu tranh cái gì.

    Trang Dịch nhìn thấy vẻ mặt bọn họ, nghĩ đến lúc trước Lâm Khê cùng Lâm Lưu lơ đãng lộ ra mấy chữ “nắm trong tay”, trong đầu chợt hiện lên một suy đoán, hắn chậm rãi nói: “Đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu như ta là thành chủ thành Trọng An, người đội săn ma đột nhiên xuất hiện, yêu cầu ta nhổ miếng thịt mỡ đã ăn đến miệng ra, hơn nữa thái độ còn cực kỳ không hữu hảo, loại thời điểm này lại có thể phái thuộc hạ có giao tình quen biết với đội săn ma sang… Mạo hiểm nguy cơ thuộc hạ có thể phản bội ta…”

    Trang Dịch nói xong, nhìn chằm chằm Lâm Khê cùng Lâm Lưu nói: “Khả năng duy nhất chính là hắn nắm trong tay nhược điểm của các ngươi, mà phái các ngươi đến nơi này là muốn âm thầm ra tay đối phó chúng ta?”

    Lời Trang Dịch vừa dứt, trừ hắn cùng Lôi Tu ra, toàn bộ thành viên đội săn ma đều đứng dậy, tất cả mọi người hồn lực vận sức chờ phát động, bên trong tràn đầy ý túc sát, mà Lâm Khê cùng Lâm Lưu bị hơn một trăm hồn sư cùng cấp với mình bao vây, lúc này bị luồng khí thế này đánh cho sắc mặt tái nhợt.

    “Làm sao có thể, chúng ta làm sao có thể ra tay hại các ngươi!” Lâm Lưu thấy ngay cả Lương An cũng cảnh giác nhìn hắn, lập tức không khống chế được mà rống giận lên “Ta cùng Lâm Khê tuy rằng sống sót uất ức cẩu thả trong thành Trọng An, coi thường những hành động như súc sinh của đám hồn sư kia, nhưng chúng ta chưa từng nghĩ tới chủ động hại người, các ngươi là đồng học của chúng ta, chúng ta là học sinh Ellen, những lời dạy bảo của trường học luôn luôn khắc ghi trong tim, chúng ta làm sao có thể đối phó với đồng học của mình!”

    Lâm Khê nhìn vẻ mặt huynh đệ mình, hắn đau khổ cúi đầu, hai nắm tay nắm chặt, lại cái gì cũng không nói nên lời.

    Nhắc đến tôn chỉ Ellen dạy dỗ, biểu cảm trong mắt không ít thành viên đội săn ma mềm hóa xuống, nhưng biểu cảm trên mặt Lôi Tu lại không có chút thay đổi nào, thậm chí có chút lãnh khốc hỏi: “Cho nên, các ngươi thật sự có nhược điểm rơi vào trong tay thành chủ thành Trọng An, bị người khống chế?”

    Toàn thân Lâm Lưu cùng Lâm Khê cứng đờ, Lâm Lưu há há miệng, nhiều lần lời nói đã tới bên miệng lại thế nào cũng không phát ra được, cuối cùng Lâm Khê ngẩng đầu nói: “Hồn thú của thành chủ thành Trọng An là Cương Trùng Bảy Màu, là một loại sâu độc trí mạng cực kỳ đáng sợ, thành chủ trừ giỏi dùng độc tấn công ra, hồn thú của hắn còn có thể đẻ trứng trong cơ thể hồn sư khác, cái trứng kia giống như bom hẹn giờ ở trong cơ thể chúng ta vậy, bình thường chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì, thế nhưng một khi vi phạm ý chí của thành chủ, trứng sâu ở trong cơ thể sẽ phá xác dưới sự điều khiển của sâu mẹ, độc tố lan tràn trong cơ thể, hồn sư hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

    Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, sau đó thành chủ có Lữ tiên sinh giúp đỡ còn nghĩ ra càng nhiều thứ, không lại dễ dàng làm cho hồn sư chết đi, khiến thân thể hồn sư bị luyện chế thành trùng thi(1) trong tình huống thần trí còn thanh tỉnh, không những trở thành nơi sinh sản cho sâu mẹ, hồn lực còn bị hấp thu liên tục, mỗi ngày chịu đủ tra tấn…”

    Lời Lâm Khê khiến biểu cảm trên mặt tất cả mọi người đều hiện ra chán ghét cùng tức giận, dùng loại thủ đoạn này đối phó đồng loại, quả thực còn hung tàn đáng hận hơn dị ma!

    “Nói cách khác, nếu thành chủ muốn đối phó chúng ta, hiện tại phát động hồn lực, hai người các ngươi sẽ lập tức…” Nhiễm Hành đột nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức thốt ra.

    Hắn vừa nói dứt lời, thân thể Lâm Khê cùng Lâm Lưu càng thêm cứng ngắc.

    “Xin lỗi, ta không cố ý.” Nhiễm Hành thấy thế, có chút áy náy nói, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, “Thế nhưng, các ngươi bây giờ với chúng ta mà nói, chính là nhân vật nguy hiểm.”

    “Chúng ta biết.” Lâm Khê cười khổ nói, “Là chúng ta cân nhắc không chu toàn, nếu như bởi vì chúng ta mà hại chết nhiều hồn sư ưu tú như vậy, hai chúng ta cho dù có biến thành trùng thi cũng sẽ lương tâm bất an.”

    Người đội săn ma nghe vậy, biểu cảm trên mặt biến thành luống cuống cùng phức tạp.

    Cương Trùng Bảy Màu…

    Trang Dịch cúi đầu trầm tư suy nghĩ, tên này hình như hắn đã từng thấy trong sách, nhưng rốt cuộc là loại hồn thú như thế nào, vào thời khắc quan trọng lại có chút không nhớ được.

    Trang Dịch cau mày đấu tranh với đại não nửa ngày, đột nhiên một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, nghĩ tới thiên địch của Cương Trùng Bảy Màu, còn không phải chính là Bạch Hạc đang ở bên cạnh ăn no ngủ ngon sao, Trang Dịch lập tức quay đầu kêu lên: “Bạch Hạc.”

    “Dát!”

    Trang Dịch thấy Bạch Hạc chậm rì rì ngồi dậy, hắn bước nhanh đến bên cạnh Bạch Hạc, dùng một tay nhấc Bạch Hạc lên: “Hồn thú ngày đó thành chủ kia phóng ra, ngươi nhận được?”

    “Con sâu nhỏ nhỏ mập mập kia?” Vừa nói đến con sâu lông kia, Bạch Hạc lập tức tỉnh táo tinh thần.

    “Con sâu đó có độc, ngươi thích ăn chúng nó, hẳn là không e ngại độc tố của nó, nhưng mà hiện tại con sâu kia biến thành hồn thú, không chỉ giúp cho hồn sư có năng lực dùng độc, hơn nữa còn có thể đẻ trứng trong cơ thể hồn sư khác, dùng để khống chế hồn sư.” Trang Dịch nói, “Tình huống như vậy, ngươi có cách nào không?”

    “Đương nhiên là có!” Bạch Hạc nghe ra được Trang Dịch có chuyện cần nhờ nói, lập tức vỗ vỗ ngực nhận lời, “Nhưng mà ngươi phải đồng ý thả Tử Tinh Hoàng Điểu ra gặp mặt ta, gặp ba ngày, không, năm ngày!”

    “Có thể, nhưng nếu như chính nó muốn về trong không gian tinh thần của ta, ta đây cũng không có biện pháp.” Trang Dịch sảng khoái đồng ý.

    Bạch Hạc u oán liếc nhìn Trang Dịch một cái, cuối cùng vẫn là vô cùng tủi thân nói đồng ý.

    Cùng lúc đó, Lâm Khê cùng Lâm Lưu nhìn tất cả người đội săn ma một cái thật sâu, cuối cùng hai người chật vật xoay người, đi ra ngoài cửa.

    “Từ từ!” Đúng lúc này, Trang Dịch gọi bọn họ lại.

    Chạy đến trước mặt Lâm Khê cùng Lâm Lưu, Trang Dịch xách Bạch Hạc ra, nói: “Bạch Hạc cấp tám, lấy Cương Trùng Bảy Màu cùng độc vật vân vân làm thức ăn, thiên địch của Cương Trùng Bảy Màu.”

    “Cạc cạc.” Phối hợp lời Trang Dịch giới thiệu là ánh mắt đắc ý của Bạch Hạc.

    Lâm Khê Lâm Lưu ngẩn ra, người trong đội săn ma thì đôi mắt sáng lên.

    Nửa giờ sau, hai quả cầu màu cầu vồng rực rỡ xuất hiện ở trên bàn mấy người Trang Dịch đang ngồi, quanh thân quả cầu có bao vây bằng một tầng hồn lực nửa trong suốt, lúc này, người đội săn ma đang không ngừng cuồn cuộn mà đưa hồn lực vào trong quả cầu này.

    “Nó giấu ở trong kinh mặc hồn sư, không chỉ làm bom hẹn giờ ẩn trong cơ thể các ngươi, hơn nữa bởi vì nó còn không ngừng hấp thu hồn lực trong cơ thể ký chủ. Căn cứ hồn lực chúng ta vừa đưa vào làm tính toán, giả sử quả trứng này hấp thu mười phần hồn lực trong cơ thể hồn sư mà nói, có sáu phần trong đó dùng để duy trì bản thân, còn bốn phần, thì truyền tới trên người sâu mẹ —— thành chủ thành Trọng An dùng biện pháp này thể tăng mạnh thực lực của mình.”

    “Chẳng trách hơn một tháng qua thực lực của mọi người không hề tiến thêm chút nào, hồn lực của thành chủ lại đột nhiên tăng mạnh!” Lâm Lưu nghe vậy, lập tức tức giận nói.

    Lâm Khê hình như nghĩ tới điều gì, cười lạnh nói: “Hắn nắm trong tay nhiều hồn sư như vậy, chiếm được nhiều hồn lực không phải do bản thân tu luyện được như vậy, cẩn thận sẽ no chết chính mình. Không dưng có một thân hồn lực lại không thể nào sử dụng, xem ra cấp tám của hắn trộn lẫn không ít hơi nước.”

    “Hiện tại hai quả trứng này đã bị lấy ra, nếu như thành chủ thành Trọng An thật sự muốn lợi dụng hai người các ngươi để đối phó chúng ta mà nói, hẳn là không qua bao lâu sẽ có động tĩnh.” Trang Dịch nói, kết quả hắn vừa dứt lời, đột nhiên, quả trứng bị chắn trong hồn lực hơi hơi nhúc nhích.

    Không tới một lúc, trứng sâu chậm rãi nở ra, một chút chất lỏng màu sắc sặc sỡ rỉ ra từ trong trứng, dùng tốc độ cực nhanh liên tục chảy ra bên ngoài giống như vật còn sống, chỉ xem tình hình này cũng có thể tưởng tượng được nếu chúng nó nở ra trong cơ thể Lâm Khê Lâm Lưu thì sẽ tạo ra đau đớn như thế nào cho hồn sư.

    Đáng tiếc lúc này chúng nó đã bị giam cầm ở bên trong lồng hồn lực, bốn phía còn có trận pháp Trang Dịch tự mình tỉ mỉ bố trí, khiến nọc độc này căn bản không thể khuếch tán ra ngoài.

    “Xem ra bọn họ sẽ đến nhanh thôi.”

    (1) Xác làm tổ cho đám sâu (Cương trùng bảy màu)

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư