Home Đam Mỹ Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 155

    Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 155

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư

    Tuy rằng ngoài mặt Trang Dịch vô cùng khinh thường Chu Vĩ, nhưng thực ra trong lòng Trang Dịch cũng không dám coi thường hắn.

    Dị ma đột nhiên quyết định để Chu Vĩ một ván định thắng bại, không chỉ biểu hiện dị ma rất có thể đã sắp xếp xong rồi, chuẩn bị phát động tấn công trước, mà còn nói rõ bọn họ tin tưởng thực lực Chu Vĩ.

    Trang Dịch đã đánh hai trận liên tục, cho dù không phát huy ra toàn bộ thực lực, nhưng cũng bại lộ không ít thủ đoạn chiến đấu, mà ngược lại, đòn sát thủ cùng thực lực của Chu Vĩ lại chưa lộ ra chút nào, ấn tượng cuối cùng của Trang Dịch với Chu Vĩ dừng lại ở giải thi đấu hồn sư lúc trước, Chu Vĩ lúc đó cùng Chu Vĩ hiện tại tự nhiên không thể so sánh với nhau.

    Theo trận đấu bắt đầu, đôi mắt Trang Dịch cùng Chu Vĩ gắt gao nhìn đối phương chằm chằm, đều tự cúi người chào đối phương, cùng lúc đó, hồn lực của hai người cũng ngưng tụ ở quanh thân.

    Chớp mắt tiếp theo, đúng lúc Trang Dịch tính tấn công Chu Vĩ tiên phát chế nhân, nào ngờ động tác của Chu Vĩ còn nhanh hơn Trang Dịch, Trang Dịch chỉ cảm thấy lóe lên một cái, trước mắt đã chỉ còn lại tàn ảnh Chu Vĩ để lại, mà bản thân hắn cũng đã biến mất không thấy!

    Lúc trước Dương Chu có được tốc độ cực nhanh là bởi vì dị ma ký sinh ở trên người hắn, Dương Chu đã chết, dị ma cố khống chế thân thể Dương Chu bộc phát ra tốc độ vượt quá giới hạn nữa thì Dương Chu cũng không cảm giác được chút nào, thế nhưng Chu Vĩ không giống, hắn chỉ là thu phục dị ma làm hồn thú mà thôi, vậy mà cũng có tốc độ giống như Dương Chu!

    Nghĩ vậy, Trang Dịch đứng thẳng người, hắn nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía một lần, thấy Chu Vĩ giống như biến mất khỏi mặt đất, Trang Dịch lập tức hiểu được e là Chu Vĩ dùng thủ thuật che mắt gì.

    Thôn Thiên Cự Ưng ẩn nấp trong cơ thể Trang Dịch tiến hành phòng ngự ẩn hình; Hướng Âm Quỳ trước sau như một lơ lửng bên cạnh, Lục Mang Thúy Phượng Điệp lẳng lặng đậu ở trong đóa Hướng Âm Quỳ thật lớn, bởi vì đóa hoa cùng hạt hoa Hướng Âm Quỳ đỏ đen đan vào với nhau, toàn thân Lục Mang Thúy Phượng Điệp lại thiên về màu đen, bởi vậy không nhìn kỹ thì căn bản không thể chú ý tới một con hồ điệp nho nhỏ kia.

    Trang Dịch đứng yên tại chỗ vài giây đồng hồ, thấy Chu Vĩ lại vẫn ẩn nấp không có chút động tĩnh nào, mà không khí ngoài sân cũng vì Chu Vĩ biến mất mà chợt trở nên căng thẳng hơn.

    Biết Chu Vĩ đang cố gắng tạo áp lực muốn làm cho hắn hoảng loạn mất bình tĩnh trước, Trang Dịch tiếp tục đứng ở tại chỗ không nhúc nhích. Hắn chỉ dùng hồn lực vận sức chờ phát động phòng ngự, mà Chu Vĩ cũng cần sử dụng hồn lực của hắn che chắn thân thể cùng khí tức của bản thân để đạt được tác dụng lừa gạt Trang Dịch, hồn lực của ai tiêu hao nhiều vừa nhìn là biết, Trang Dịch tự nhiên thoải mái.

    Đúng lúc này, giống như phát hiện chiêu này không có tác dụng với Trang Dịch, cuối cùng Chu Vĩ cũng quyết định ra tay, mà phương thức chiến đấu hắn lựa chọn lại giống với trận đấu đầu tiên của Trang Dịch —— cận chiến!

    Hiển nhiên Chu Vĩ xem hai trận đấu trước của Trang Dịch, biết hắn có ảo thuật, tấn công tầm xa rất có thể không nhắm vào hắn, mà tuy Trang Dịch cận chiến lợi hại, nhưng Chu Vĩ không phải Dương Chu, tứ chi hắn linh hoạt, tốc độ cũng tốt hơn Trang Dịch nhiều, bởi vậy càng có ưu thế.

    Khi một luồng sát khí sắc bén đâm tới từ phía sau, cảm giác nguy hiểm chợt xuất hiện làm cho lông tơ toàn thân Trang Dịch dựng thẳng lên, đồng tử hắn co lại, Hướng Âm Quỳ lập tức xoay qua phía sau Trang Dịch, bởi vì không tìm thấy bóng dáng Chu Vĩ, bởi vậy Trang Dịch dứt khoát sử dụng Hướng Âm Quỳ tiến hành bắn phá phạm vi lớn, muốn ép Chu Vĩ xuất hiện, nhưng mà thấy Chu Vĩ ngày càng tới gần, Hướng Âm Quỳ lại không đánh trúng hắn chút nào, Trang Dịch không lãng phí hồn lực nữa, hắn hơi hơi lui về phía sau một bước, hai lòng bàn tay mở ra phía trên, giống như nam châm, tất cả Hướng Âm Quỳ đều không hẹn mà cùng bay tới lòng bàn tay Trang Dịch, hình thành một sợi xích dài trên tay hắn.

    Năng lực cận chiến của Trang Dịch quá rõ ràng, mà thực lực của Chu Vĩ từ lúc vừa ra sân đã vô hình áp chế Trang Dịch cũng có thể thấy được phần nào. Lúc này hai người đều lựa chọn cận chiến nguy hiểm nhất, nhất thời làm cho tất cả mọi người ở ngoài sân ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm hai vị hồn sư thiên tài trong sân, đặc biệt học sinh Ellen, lại mong đợi Trang Dịch sử dụng thuật cận chiến cao siêu lúc trước đánh cho Chu Vĩ hoa rơi nước chảy.

    Thế nhưng đúng lúc này, một màn không thể tin xảy ra.

    Đúng lúc hai tay Trang Dịch nắm chặt sợi xích định đánh trả, tốc độ tấn công của Chu Vĩ lại chợt nhanh hơn, chớp mắt đã tới trước mặt Trang Dịch, trong nháy mắt đòn tấn công của Trang Dịch còn chưa Full, Chu Vĩ nắm đoản đao do dị ma hóa thành lập tức một đao chém đứt dây xích của hắn!

    Binh khí hồn lực sắc bén va chạm phát ra một tiếng “keng”, dây xích do Hướng Âm Quỳ ngưng tụ thành vì bất ngờ không kịp đề phòng nên bị chém đứt, Hướng Âm Quỳ nhất thời rơi lả tả trong không khí, tuy rằng Trang Dịch kịp phản ứng đúng lúc, cho Hướng Âm Quỳ phát nổ về phía Chu Vĩ, nhưng mà tốc độ của Chu Vĩ thật sự quá nhanh, lại tránh thoát được trước!

    Nhìn Chu Vĩ lúc có lúc không ẩn nấp thân hình làm cho Trang Dịch không tìm thấy hắn, sau đó đợi sau khi Trang Dịch quay người thì Chu Vĩ lại lẻn đến gần tấn công Trang Dịch, mỗi lần đều đặc biệt chọn thời cơ Trang Dịch yếu kém nhất mà tấn công, các sư sinh Ellen thấy Trang Dịch bị bất ngờ nhiều, lập tức giận đỏ mặt.

    “Từng thấy không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy không biết xấu hổ đến mức này!”

    “Lén lút thì tính cái gì, có giỏi thì quang minh chính đại tiến hành cận chiến a!”

    “Đáng chết, hắn tấn công ba lần bốn lượt bị dị ma đánh gãy, hồn lực trong cơ thể đã bắt đầu hỗn loạn!”

    Trang Dịch thắng liên tục hai trận rất đả kích lòng tự tin của dị ma, lúc này sư sinh Ellen tự nhiên hy vọng hắn có thể thắng lợi, thế nhưng thấy Trang Dịch rơi vào nguy cơ lại không có cách nào đối phó Chu Vĩ, mỗi học sinh Ellen đều tức giận đến đỏ rần mặt, hận không thể trực tiếp lên sân giúp Trang Dịch đè thân thể Chu Vĩ lại, sau đó cho Trang Dịch đánh thoải mái.

    “Lão sư, nếu như trận này thua, trận tiếp theo phải sắp xếp hồn sư cấp tám lên sao?” Một học sinh theo sát lão sư Ellen hỏi, có thể ngồi ở bên cạnh lão sư, địa vị của hắn ở trong học viện tự nhiên là không thấp, thấy hồn lực trong cơ thể Trang Dịch đã không chống đỡ nổi, liên tục bị Chu Vĩ đánh lui về phía sau, chỉ sợ ngay cả mười phút nữa cũng không chịu được, hắn nhịn không được lo lắng dò hỏi lão sư bên cạnh.

    Lão sư Ellen bị hỏi ngẩn ra, nhịn không được quay đầu nhìn về phía hiệu trưởng, khi nhìn thấy hiệu trưởng cúi đầu, tóc bạc thật dài che hơn phân nửa khuôn mặt hắn, căn bản không nhìn rõ biểu hiện trên mặt hắn, nhìn dáng vẻ này của hiệu trưởng giống như căn bản không chú ý thi đấu trên sân, lão sư có chút lo lắng nhăn lông mày, đúng lúc hắn muốn mở miệng nói cái gì, đột nhiên, vị lão sư này chú ý tới nam nhân từ đầu đến cuối vẫn luôn thẳng sống lưng đứng ở bên cạnh quan sát sân thi đấu kia.

    “Hắn sẽ không thua.” Lão sư Ellen nhìn chằm chằm nam nhân kia, nói với học sinh ở bên cạnh.

    “Thật vậy sao?” Đôi mắt học sinh Ellen sáng lên, thế nhưng hắn lại cúi đầu nhìn Trang Dịch trong sân thi đấu bị Chu Vĩ thân thủ xuất quỷ nhập thần đánh cho liên tiếp bại lui, lại không nhịn được nghi ngờ.

    Lão sư Ellen chỉ nam nhân cách đó không xa: “Người kia là cùng đi với vị hồn sư đại biểu Ellen ở trên sân đấu, hắn nhất định là đồng bạn của người kia.”

    Học sinh Ellen nghe vậy thì cũng nhìn lại theo phương hướng lão sư chỉ, nhớ lại hình ảnh Trang Dịch đi vào lúc trước, lập tức gật gật đầu.

    “Ngươi xem biểu cảm trên mặt hắn, còn có ngôn ngữ thân thể tứ chi, vô cùng bình tĩnh, thậm chí ánh mắt kia…” Gắt gao dính ở trên người hồn sư kia, một lát cũng không nỡ dời đi, trong đôi mắt màu đỏ sậm sắc bén, đuôi mắt mang theo vài phần sát ý kia không chỉ có đầy đủ tự tin với hồn sư trong sân, lại mang theo vài phần dịu dàng lưu luyến mê người. Bề ngoài lạnh lùng túc sát phối hợp với ánh mắt như thế, tương phản cực lớn làm cho tim người nhìn nhất thời không nhịn được ngừng đập.

    “Ánh mắt kia làm sao vậy?” Học sinh Ellen hỏi.

    Lão sư Ellen kinh ngạc, chợt phục hồi tinh thần, vội vàng dời tầm mắt khỏi đôi mắt kia, có chút mất tự nhiên quay đầu nói: “Tóm lại nếu đồng bạn của hắn đã có tin tưởng hắn như vậy, chúng ta càng hẳn là tin tưởng hắn.”

    “Vâng.” Học sinh này vừa trả lời vừa chuyển lực chú ý về trên sân thi đấu, lúc này, chiến đấu trong sân cũng đã tiến hành tới giai đoạn gay cấn.

    Trang Dịch cùng Chu Vĩ hồn lực xấp xỉ, nhưng thân thủ xuất quỷ nhập thần của Chu Vĩ lại chiếm lợi rất lớn, cứ việc mỗi lần Chu Vĩ tấn công đều miễn cưỡng bị Trang Dịch hóa giải, nhưng cũng bởi vậy, dưới sự tấn công liên tục của Chu Vĩ, thân thể của Trang Dịch không ngừng lui về phía sau.

    Lúc này hắn đã từ trung tâm sân đấu lui thẳng ra bên rìa, thấy lại lui ra sau vài bước nữa sẽ trực tiếp bị thua, Trang Dịch giống như hiểu được tình trạng của mình lúc này rất nguy hiểm, hắn cau chặt mày, cắn răng run tay triệu hồi Hướng Âm Quỳ ra lần nữa, đóa hoa đan xen đỏ đen cực lớn bảo vệ quanh thân hắn, sau đó Trang Dịch ngẩng đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.

    Bóng dáng Chu Vĩ lại biến mất lần nữa, bất luận Trang Dịch sử dụng Hướng Âm Quỳ tấn công bắn phá bốn phía thế nào cũng thủy chung không ép ra ra được.

    Trên trán Trang Dịch nổi lên tầng mồ hôi mỏng, chậm rãi hội tụ thành giọt rơi xuống dọc theo gò má, “tách” một tiếng tung tóe trên sàn nhà, ở giữa sân thi đấu yên tĩnh, một tiếng nước rơi này có vẻ đặc biệt vang dội.

    Đúng lúc này, một bóng đen hiện lên phía sau lưng Trang Dịch.

    Không có sát ý kéo tới, Trang Dịch giống như căn bản là không thể phát hiện phía sau có người.

    Sư sinh Ellen thấy thế lập tức lớn tiếng kêu lên, nhưng trong khoảng khắc bọn họ há miệng ra, đoản đao do dị ma hóa thành trong tay Chu Vĩ đã biến hóa thành roi dài, chợt bay ra, nhanh chóng trói buộc tầng tầng quanh người Trang Dịch, sau đó hung hăng lôi kéo không chút khách khí, trực tiếp kéo Trang Dịch tới bên cạnh hắn.

    Hai chân Trang Dịch đứng ở bên rìa sân đấu, mà nửa người trên của hắn thì nghiêng ra bên ngoài, tùy theo Chu Vĩ điều khiển dây roi làm Trang Dịch không thể ngã ra ngoài.

    Chu Vĩ nhìn gương mặt hoảng sợ của Trang Dịch, trên mặt lộ ra nụ cười tanh máu: “Vốn còn định mời chào ngươi, thật không ngờ ngươi lại không chịu nổi một kích như vậy.”

    Chu Vĩ nói xong, không đợi Trang Dịch trả lời, lại tự bẻ lại lời của mình: “Không đúng, bất luận thế nào, dù sao ngươi giết hai cường giả dị ma cấp bảy, có thể thấy được bản thân vẫn là có chỗ có thể lấy, đáng tiếc, tệ đoan quá rõ ràng, gặp phải khắc tinh như ta, xem ra, hồn sư hai hệ ngươi cũng không hơn gì cái này.”

    Trang Dịch nhìn khuôn mặt Chu Vĩ biến thành màu đen, thấy mi tâm hắn dần dần lộ ra một vòng sáng màu lục, Trang Dịch chậm rãi nở nụ cười: “Đúng vậy, hồn sư hai hệ…”

    Chu Vĩ sửng sốt, hắn nhìn Trang Dịch tươi cười, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Chu Vĩ hít ngược một hơi khí lạnh, đột nhiên buông tay muốn làm cho Trang Dịch trực tiếp rời sân bại trận, đáng tiếc, chậm!

    Trong nháy mắt thân thể Trang Dịch đổ về phía sau, một đôi cánh ưu nhã màu đen mang theo chút xanh đậm sáng trong suốt xuất hiện ở phía sau Trang Dịch, ngay sau đó, cánh hồ điệp hơi hơi chớp động, thân thể Trang Dịch nhẹ nhàng lộn lên không trung, cuối cùng cứ như vậy trực tiếp bay lên.

    Hồn sư cấp sáu có thể thú hóa một bộ phận thân thể, mà hồn sư cấp bảy có thể thú hóa hoàn toàn!

    Bởi vì cấp bậc Lục Mang Thúy Phượng Điệp rất cao, khống chế nó cần tiêu hao lượng lớn hồn lực, bởi vậy Trang Dịch không thể thú hóa hoàn toàn được, đơn giản biến ra một đôi cánh hồ điệp, giúp cho hắn trực tiếp có khả năng bay lượn trong thời gian ngắn.

    Đôi cánh màu đen thật lớn mở ra sau lưng Trang Dịch, khuôn mặt trắng nõn cùng đôi mắt xám nhạt của thiếu niên tạo thành đối lập rõ ràng với đối cánh xanh đen phía sau, cùng lúc đó, ở trong tay Trang Dịch còn nắm chặt một thứ màu đen sền sệt.

    Đó là dị ma gông cùm thân thể Trang Dịch lúc trước!

    Dùng hồn lực tạm thời giam cầm dị ma lại, Trang Dịch nhìn Chu Vĩ bởi vì mất đi dị ma nên không thể lại ẩn nấp thân hình, lúc này đang tái nhợt liên tục lui về phía sau, chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh.

    Hắn một tay cầm dị ma, không nhanh không chậm bay về phía Chu Vĩ.

    Đôi mắt Chu Vĩ gắt gao trừng Trang Dịch, thấy Trang Dịch hiện tại nào có dáng vẻ hồn lực không ổn lúc trước, mãi cho đến lúc này Chu Vĩ mới rốt cuộc biết được, từ đầu tới đuôi, Trang Dịch đều đang đóng kịch.

    Hắn lại rõ đầu rõ đuôi bị đùa giỡn!

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư