Home Đam Mỹ Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 156

    Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 156

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư

    Cảm giác Trang Dịch đã hoàn toàn phong tỏa hắn, làm hắn không có chỗ mà trốn, thấy Trang Dịch chớp động cánh bay càng ngày càng gần, Chu Vĩ đỏ hoe mắt thở phì phò, hắn nghĩ tới những hồn sư nhân loại cùng dị ma chết trong tay Trang Dịch lúc trước, lúc trước rõ ràng không sợ hãi, lúc này tới lượt mình rơi vào kết cục sắp bị Trang Dịch giết, Chu Vĩ nhất thời có chút không rét mà run.

    Sau e ngại ngắn ngủi, biểu cảm trên mặt hắn lại càng thêm tàn nhẫn.

    Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã bán đứng tín ngưỡng của bản thân, phản bội chủng tộc mình, cuối cùng sống được tới bây giờ, thậm chí còn trở thành một hồn sư cấp bảy, tiền đồ xán lạn, làm sao có thể cứ như vậy mà chết ở nơi này, hắn không cam lòng, tuyệt không cam lòng!

    Nắm tay Chu Vĩ dốc sức nắm chặt, hắn cắn răng, trên cổ nổi gân xanh, đến khi Trang Dịch cách hắn chỉ còn khoảng trên dưới mười mét, Chu Vĩ hét lớn một tiếng, hồn lực toàn thân chợt trào ra, áp súc ở nửa mét quanh người hắn, lấy Chu Vĩ làm trung tâm, không gian nửa mét này bị hồn lực dồn nén cường độ cao, phóng thích hơi thở khủng bố.

    Thấy hồn lực áp súc này sắp được Chu Vĩ ngưng tụ lại, hơn nữa còn có ý định tấn công tới Trang Dịch, một khi Trang Dịch bị đánh trúng chính diện, cho dù không chết thì cũng sẽ tàn phế, sư sinh Ellen vừa mới yên tâm vì Trang Dịch xoay ngược tình hình, trái tim lập tức lại nâng lên, cố tình lúc này, Trang Dịch trong sân đấu không chỉ vẫn tiếp tục duy trì bay lơ lửng, còn giống như không nhìn thấy Chu Vĩ tấn công vậy, vẫn duy trì tốc độ lúc trước đi tới trước mặt Chu Vĩ.

    Sư sinh Ellen tận mắt thấy Trang Dịch đấu ba trận đã mơ hồ cảm nhận được phong cách chiến đấu của hắn, biết hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện không nắm chắc, bởi vậy lúc này đây bọn họ không có ồn ào mù quáng, ngược lại nín thở nhìn chằm chằm mỗi giây biến hóa trên sân, không ai dám thở mạnh một chút.

    Trang Dịch chậm rãi rơi xuống đất, hai chân giẫm đất, đứng ở trước mặt Chu Vĩ.

    Chu Vĩ nhìn Trang Dịch gần trong gang tấc, khóe môi hắn kéo lên một dáng cười vui vẻ dữ tợn: “Hồn sư hai hệ thì đã sao, chết đi!”

    Theo Chu Vĩ chợt quát một tiếng, quả cầu hồn lực ở trước mặt hắn bị một luồng sức mạnh cực lớn đẩy ra ngoài, thấy đã sắp đánh trúng Trang Dịch, trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, Trang Dịch nâng tay lên.

    Một con hồ điệp màu đen xuất hiện ở trên đầu ngón tay Trang Dịch, theo cánh hồ điệp nhẹ nhàng vỗ, một vòng sáng màu lục như ẩn như hiện, cái tần xuất hiện ra này, rõ ràng giống một chút màu lục trên mi tâm Chu Vĩ kia như đúc.

    Đòn tấn công của Chu Vĩ đã bay tới trước mặt Trang Dịch, hồn lực thổi quét mà đến kèm theo cơn gió nhanh mạnh, thổi rối loạn tóc Trang Dịch, cũng làm cho con hồ điệp nhỏ trên đầu ngón tay hắn kia càng thêm có vẻ trở nên yếu ớt không chịu nổi.

    Hồ điệp lung lay buồn ngủ trên đầu ngón tay Trang Dịch, quả cầu hồn lực đi tới một mét trước mặt Trang Dịch, đã sắp chạm đến ngón tay Trang Dịch ——

    Trong khoảng khắc chỉ mành treo chuông này, trong tiếng kêu sợ hãi của sư sinh Ellen, nháy mắt tiếp theo, đòn tấn công mãnh liệt này bay sát qua thân thể Trang Dịch, gió thổi quần áo Trang Dịch bay tung lên, chỉ nghe “ầm” một tiếng, đòn tấn công của Chu Vĩ cuối cùng nện ở trên lồng phòng ngự phía sau lưng Trang Dịch.

    Sao lại thế này? Người ở nơi này nhất thời cả kinh, cho dù là dị ma đối diện cũng kinh dị bay lên cao cao, kinh ngạc trừng hai người ở đây.

    Chẳng lẽ là ảo thuật sao, vị trí Trang Dịch đứng ở trong mắt Chu Vĩ không giống, cho nên làm cho tấn công trượt?

    Thế nhưng…

    Mọi người nhìn Chu Vĩ, nhìn khuôn mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng của hắn, hình như tất cả cũng không đơn giản giống như bề ngoài biểu hiện ra vậy.

    Chu Vĩ ngơ ngác nhìn Trang Dịch không thương đến một cọng tóc, run rẩy nói: “Ngươi… làm gì ta.”

    Trong khoảnh khắc Trang Dịch sắp bị đánh trúng kia, Chu Vĩ chưa bao giờ nương tay lại đột nhiên toàn thân tê rần, hồn lực trong cơ thể cũng xuất hiện tắc nghẽn trong tích tắc, cho nên mới dẫn đến hắn trực tiếp đánh hụt một kích tỉ mỉ chuẩn bị này.

    Hắn nhìn Trang Dịch bình tĩnh như trước, biết tất cả đều là hắn giở trò quỷ, thấy Trang Dịch không định trả lời hắn, Chu Vĩ cắn chặt răng, lại ngưng tụ hồn lực lần nữa.

    Lần này, không đợi Chu Vĩ áp súc hồn lực, hắn chỉ cảm thấy tứ chi ngày càng cứng ngắc, hô hấp trở nên dồn dập hơn, đến khi hắn nhìn thấy mạch máu trên tay hiện ra màu đen đáng sợ, trên bề mặt da cũng bắt đầu mơ hồ phát tím, Chu Vĩ cuối cùng mới chợt hiểu ra, hắn mở to mắt toàn thân run rẩy nhìn Trang Dịch: “Độc…”

    Hồn thú bình thường đều chỉ có thể mang đến cho hồn sư một kỹ năng mạnh, lại phối hợp với kỹ năng thiên phú của bản thân hồn sư, hình thành một phương thức chiến đấu đặc sắc riêng, Trang Dịch là hồn sư hai hệ, Hướng Âm Quỳ là phụ hồn thú thiên hướng chiến đấu, còn có chiến hồn thú có thể sử dụng ảo thuật, vốn đã đủ nghịch thiên, Chu Vĩ không ngờ đến, chiến hồn thú của Trang Dịch lại còn có kỹ năng kia, hơn nữa nhìn tình huống độc lúc này, Chu Vĩ rốt cuộc hiểu được, có lẽ trong chốc lát hắn vừa mới giao thủ với Trang Dịch kia cũng đã bị Trang Dịch âm thầm hạ độc!

    Nghĩ đến cái dáng vẻ cuồng vọng vừa rồi của mình, lại đối lập vẻ mặt bình tĩnh của Trang Dịch lúc này, Chu Vĩ chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh. Trận đầu, Trang Dịch bại lộ phụ hồn thú Hướng Âm Quỳ, trận thứ hai, Trang Dịch bại lộ ảo thuật của chiến hồn thú, trận thứ ba, Trang Dịch bại lộ độc thuật của chiến hồn thú…

    Con bài ẩn của hắn giống như vô cùng vô tận, bất luận đối thủ chèn ép hắn mạnh như thế nào, cuối cùng đều sẽ bị hắn dùng đủ loại thủ đoạn hóa giải, lúc này Chu Vĩ đã nhịn không được phỏng đoán nhiều hơn, nếu như còn trận tiếp theo, gặp được đối thủ càng mạnh, người trước mắt này sẽ thế nào, có còn lấy ra thủ đoạn càng đáng sợ hơn chờ đối phương trúng kế hay không?

    Nghĩ vậy, hai chân Chu Vĩ mềm nhũn, hắn tiêu hao lượng lớn hồn lực, hơn nữa lúc này độc tố ở trong cơ thể phát tác rất nhanh, không còn chút sức lực nào để ngưng tụ hồn lực, Chu Vĩ thấy Trang Dịch sắp xếp hạt hoa Hướng Âm Quỳ, lại từng bước một đi về phía mình, sợ hãi cái chết lại thổi quét mà đến một lần nữa, cuối cùng Chu Vĩ run môi nói với Trang Dịch: “Đừng.”

    Trang Dịch nâng mi, lẳng lặng nhìn Chu Vĩ một lúc.

    Chu Vĩ đối diện Trang Dịch, cảm giác quen thuộc vào lần đầu tiên nhìn thấy Trang Dịch kia lại kéo đến lần nữa. Ngay tại lúc này, Trang Dịch đi về phía trước hai bước, trực tiếp rót hồn lực vào trong cơ thể Chu Vĩ, phong tỏa hồn lực của hắn.

    Khi Trang Dịch đưa hồn lực vào trong cơ thể Chu Vĩ, Chu Vĩ nhìn gương mặt Trang Dịch gần trong gang tấc, nhìn đôi mắt màu xám nhợt nhạt kia, trong đầu Chu Vĩ đột nhiên lóe lên một tia sáng, giây tiếp theo, hắn kinh hãi nhìn Trang Dịch nói: “Là… là ngươi…”

    Trang Dịch không nghĩ tới Chu Vĩ lại nhận ra hắn vào lúc này, tốc độ ngưng tụ Hướng Âm Quỳ trong lòng bàn tay hắn nhất thời chậm lại.

    “Là ngươi, thật sự là ngươi!” Chu Vĩ lẩm bẩm nói, ngay sau đó, hắn mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Trang Dịch, trên mặt là vẻ điên cuồng, “Ngươi không thể giết ta, tại sao ngươi có thể giết ta, ngươi quên lúc trước ngươi nói gì với ta sao…”

    Nhắc đến lúc trước, mặt Trang Dịch căng gắt gao, Chu Vĩ đã mất đi sức mạnh phản kháng, giết hắn sớm hay muộn căn bản không có gì khác nhau, trong đầu Trang Dịch nhớ lại tình hình chung sống với Chu Vĩ lúc trước, nhìn nhìn lại Chu Vĩ trước mắt này, Trang Dịch nhịn không được gầm nhẹ nói: “Ngươi mà nhớ những lời lúc trước ta nói với ngươi…”

    “Nếu như không phải ngươi, ta lại thế nào sẽ đi tới một bước ngày hôm nay?!” Chu Vĩ nghe vậy, hung tợn chờ Trang Dịch nói, “Toàn bộ các ngươi đều chết, toàn bộ chết! Chỉ còn lại một mình ta…Trong toàn bộ đấu trường giải thi đấu hồn sư, đưa mắt nhìn ra, một người sống cũng không có! Là ngươi nói cho ta dị ma có thể biến thành hồn thú, là ngươi muốn ta truyền tin lại cho Ellen! Ngươi biết không, ta vốn muốn chết, nhưng bởi vì lời của ngươi, ta cắn răng còn sống, cho nên ta đi tới một bước ngày hôm nay!”

    “Nói bậy.” Trang Dịch nghe vậy, tức giận quát, “Cứ coi như ngươi vì lời ta nói, vì Ellen mà sống sót, nhưng hành vi hiện tại của ngươi đã hoàn toàn trái ngược với ước nguyện ban đầu, vậy ngươi sống sót có ý nghĩa gì?”

    Chu Vĩ nghe vậy, trừng Trang Dịch nói không ra lời, mãi lâu sau, Chu Vĩ nói: “Thân bất do kỷ(2)… Đi đến một bước này là đã không còn đường quay đầu lại! Cùng với bị dị ma phụ thể, lưu lạc thành cái xác không hồn, thu phục dị ma trở thành hồn thú, ít nhất ta còn giữ lại được thần trí của mình… Hiện giờ ta còn sống, thực lực tăng cao, dị ma cùng chung không gian tinh thần của ta, ta có thể làm sao bây giờ?! Mà ngược lại ngươi, ném tất cả cho ta, kết quả hiện giờ… ngươi lại đứng ở chỗ này… Thật sự là châm chọc… nếu Đường Việt không chết, có lẽ tất cả sẽ không giống như vậy đúng không, nếu Lâm Nguyệt còn tại, lại sẽ thế nào đây…”

    Chu Vĩ nói xong, nhớ lại tình hình giải thi đấu hồn sư tham gia nửa năm trước, mấy tháng ngắn ngủi trôi qua mà thôi, lại xa xôi giống như chuyện kiếp trước.

    Trang Dịch nhìn biểu cảm trong mắt Chu Vĩ, bàn tay cầm hạt hoa Hướng Âm Quỳ run nhè nhẹ.

    Đúng lúc này, đột nhiên, một luồng ma khí từ trên tay kia truyền đến, Trang Dịch ngẩn ra, ngay sau đó, dị ma vẫn luôn bị Trang Dịch giam cầm chợt bùng nổ, nhân lúc Trang Dịch chưa chuẩn bị, lập tức đột phá giam cầm của hắn bay về phía Chu Vĩ!

    Tốc độ của dị ma cực nhanh, Chu Vĩ bị phong tỏa hồn lực lại đang rơi vào hồi ức hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng, hắn trơ mắt nhìn dị ma chui vào trong cơ thể mình, ngay sau đó, Chu Vĩ hít ngược một hơi, chỉ kịp nói một câu “Không”, sau đó, hắn giống như bị người bóp cổ họng, khuôn mặt vốn bị trúng độc xanh tím vào giờ phút này căng phồng lên, đồng thời, một làn sương đen thả ra quanh thân Chu Vĩ, nháy mắt đã cắn nuốt sạch thân thể Chu Vĩ.

    Trang Dịch kinh ngạc, hồn lực của Chu Vĩ đã bị hắn phong tỏa, lúc này dị ma lại trở lại trong cơ thể hắn thả ra ma khí, căn cứ năng lực phụ thể đáng sợ của dị ma, một chút không xét kỹ, rất có thể cuối cùng sẽ là dị ma chiếm thượng phong, khống chế thân thể Chu Vĩ!

    Nghĩ vậy, trong lòng Trang Dịch thầm mắng một tiếng đáng chết. Hắn trải qua nhiều trận chiến như vậy, hầu như chưa từng thất thần trong chiến đấu, lần này tự mình ra tay giết chết người đã từng là đồng đội, cho dù Chu Vĩ hiện giờ tội không thể tha, nhưng khi nhìn đến ánh mắt hắn, Trang Dịch đúng là vẫn nhịn không được mềm lòng.

    Lúc này thấy lại bị dị ma được tiện nghi, Trang Dịch thu hồi tất cả cảm xúc dư thừa, nhìn sương đen bao quanh kia, không lại cho dị ma càng nhiều thời gian, Trang Dịch thả ra hai hồn thú, Thôn Thiên Cự Ưng bảo vệ trong cơ thể, sau đó Trang Dịch cắn răng, xông vào trong màn sương đen!

    Chu Vĩ đang bị giấu trong trung tâm màn sương đau đớn giãy giụa, dị ma tranh đoạt quyền chủ đạo ở trong thân thể hắn, không gian tinh thần giao chiến cùng ma khí bốn phía, lại thêm độc trong cơ thể Chu Vĩ, nhiều loại đau đớn chồng chất làm mặt Chu Vĩ đau vặn vẹo. Hắn giống như một con sâu lông thật lớn ngã trên mặt đất, không ngừng ngọ nguậy, miệng há thật lớn, bên trong một mảng đen nhánh.

    Trang Dịch vừa vào trong màn sương, nhìn thấy chính là tình cảnh này.

    Thấy Chu Vĩ đã sắp không chống đỡ được, sắp bị dị ma hoàn toàn chiếm mất thân thể, Trang Dịch thả hồn lực trong cơ thể ra không giữ lại chút nào, trực tiếp dùng Lục Mang Thúy Phượng Điệp mở đường đẩy màn sương đen ra, Trang Dịch lấy tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh Chu Vĩ, nhìn dáng vẻ Chu Vĩ đau đớn giãy giụa, Trang Dịch không có chút do dự nào, rõ ràng lưu loát hạ một đao hoàn toàn giết chết Chu Vĩ.

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư