Home Đam Mỹ Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 167

    Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 167

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư

    Hôm nay thất bại là do chúng ta nhất thời sơ suất, cho dù chúng ta bỏ mình, cũng không đại biểu tộc ta sẽ dừng tay như vậy. Vương tộc trở về, còn có cường giả càng mạnh đang nhìn chằm chằm các ngươi, rồi sẽ có một ngày, dị ma rốt cuộc đạt được toàn bộ đại lục Ade!

    —— Toàn trường một mảng yên lặng, duy chỉ có lời dị ma vừa nói, vẫn quanh quẩn trong không khí như có tiếng vang.

    “Vương tộc dị ma…” Không biết là ai thấp giọng lẩm bẩm.

    “Lời dị ma nói từ trước đến giờ luôn thật thật giả giả, đừng bị chúng nó lừa gạt.” Lôi Tu thấy mọi người có vẻ bị đoạn nói cuối cùng của dị ma rung động, đắm chìm trong đó còn chưa phục hồi tinh thần, nói, “Cho dù thật sự có dị ma vương tộc, các ngươi sẽ bởi vì sợ hãi bởi vì e ngại chúng nó mà đầu hàng sao?”

    “Làm sao có thể!”

    “Chúng ta bây giờ còn trẻ tuổi, cũng đã từng giết dị ma huyết hồng, chờ đến lúc chúng ta nhìn thấy vương tộc dị ma, không biết đã đến cấp bậc nào rồi, dị ma vương tộc tính cái gì, dị ma cấp mười cũng không sợ!”

    Một số hồn sư trẻ tuổi nghe vậy, lập tức kêu lên.

    Lôi Tu nhìn bọn họ chống thân thể mỏi mệt, hai mắt tỏa sáng hưng phấn kêu gào, cho dù sắc mặt tái nhợt, nhìn qua lại tràn đầy sức sống bừng bừng, Lôi Tu nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi này, khóe môi hơi cong lên.

    Sư sinh Ellen nhìn khuôn mặt Lôi Tu, không biết có phải ảo giác của bọn họ không, Lôi Tu như vậy, thoạt nhìn thật sự càng giống với cao thủ đứng đầu đại lục trong sách giáo khoa!

    “Ah, đội trưởng, ngươi…” Dị ma tử vong, trận pháp bốn phía tán đi, tầm mắt mọi người cũng khôi phục bình thường, lúc trước đội săn ma giao chiến với dị ma, bọn họ nhận được âm thanh cùng thân hình Lôi Tu, cũng cảm ứng được khí tức của hắn, bởi vậy không cần cẩn thận nhìn mặt hắn mới nghe theo hắn chỉ huy chiến đấu, lúc này bình tĩnh trở lại, phát hiện dung mạo Lôi Tu hình như không giống lúc trước, lập tức có người hoảng sợ.

    Giống như sư sinh Ellen, sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt Lôi Tu, điều đầu tiên mà người đội săn ma nghĩ đến là: cao thủ đứng đầu đại lục Lôi Tu?

    Lôi Tu quay đầu nhìn về phía người vừa phát biểu, hơi hơi nâng mi: “Có vấn đề gì?”

    “Khụ… không…” Bị Lôi Tu nhìn lông tơ toàn thân dựng thẳng cả lên, Lôi Tu xây dựng ảnh hưởng đã lâu, trong khoảng khắc bị Lôi Tu hỏi lại kia, người này theo bản năng lắc đầu.

    Ánh mắt Lôi Tu đảo qua thành viên đội săn ma, nói: “Lớn lên rất giống, thế nên thay đổi một chút, sau đó cũng quên bỏ xuống.”

    Người đội săn ma nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Tu, tuy rằng vô cùng kinh ngạc, cũng có chút khó chịu, nhưng cũng nháy mắt liền hiểu…

    Thật sự, vô cùng giống ấy…

    Khuôn mặt lúc trước là đã có ngụy trang, chỉ cảm thấy đội trưởng khí thế mười phần, bất luận là năng lực hay là uy nghiêm trên người nhìn qua đều không giống như hồn sư bình thường, lại không nghĩ nhiều, hiện giờ khuôn mặt trở lại như thế này, lại kết hợp với một thân khí chất này, quả thực giống như đi ra từ trong sách giáo khoa vậy.

    Nếu như lần đầu tiên gặp mặt mà đội trưởng đã là dáng vẻ này, người đội săn ma sợ là căn bản không thể chung sống đàng hoàng với hắn, nhìn khuôn mặt này của hắn, chung quy sẽ không nhịn được mà nghĩ nhiều.

    Nhưng mà hiện giờ hình tượng đội trưởng đã khắc sâu rồi, người đội săn ma chỉ cảm thấy giống, ngược lại cũng không có ý tưởng khác.

    “Đội phó đâu?”

    “Trang Dịch đâu?”

    Đúng lúc này, Lương An cùng Bạch Hạc đồng thời hỏi.

    “Đại sảnh Trung tâm kiểm trắc hồn sư.” Sau khi xác định toàn bộ dị ma đã tử vong, không dừng lại lâu ở tại chỗ, Lôi Tu nói xong, xoay người đi vào bên trong.

    Bạch Hạc nghe vậy, vội vàng đập cánh theo sát sau đó, sư sinh Ellen cùng đội săn ma thấy thế cũng nhanh chóng theo sát phía sau.

    Trung tâm kiểm trắc hồn sư vốn cũng đã trở thành một đống đổ nát, lúc này lại bị lãnh vực của dị ma chấn động, đã thành một mảnh đất trống, đừng nói thực vật kiến trúc, ngay cả bụi đất cũng bị sức mạnh kia nghiền nát.

    Trang Dịch cùng hiệu trưởng Ellen vẫn ngồi tại chỗ, hai người đều trong trạng thái tu luyện. Dây chuyền Long Nha lơ lửng ở trước mặt Trang Dịch, như ẩn như hiện che chở trước mặt hắn, duy nhất không giống lúc trước là, ở bên cạnh Trang Dịch lúc này còn nhiều thêm một con sóc Kim Hoa nhỏ.

    Thì ra sau khi đội săn ma xuất hiện, đám ma thú kia đã tìm một cơ hội chạy đi, Thiên Yêu Thần Ảnh Thử tuy rằng cũng rời đi, nhưng mà nó không yên tâm Trang Dịch, thế nên biến trở lại thành dáng vẻ sóc con, lặng lẽ ẩn nấp tới bên người Trang Dịch bảo vệ hắn.

    Bạch Hạc xông vào đầu tiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên người Trang Dịch lại có một ma thú đang vô cùng thân thiết tựa và bên cạnh hắn, chiếm đoạt vị trí vốn hẳn là của nó, Bạch Hạc lập tức cái gì cũng mặc kệ, nó dùng cánh chỉ vào sóc con, hét lớn: “Này, ngươi từ đâu đến?”

    Sóc con bị Bạch Hạc chỉ vào, quay đầu liếc nhìn Bạch Hạc một cái, đôi mắt đen lúng liếng thiên chân vô tà, một chút tạp chất cũng không ó, nhìn Bạch Hạc tức giận, sóc con giống như thấy cái gì thú vị vậy, không chỉ không giận, ngược lại còn cong mắt nhìn Bạch Hạc.

    Bạch Hạc thấy sóc con có vẻ không hiểu lời nó nói, ngạc nhiên, lại cẩn thận cảm ứng cấp bậc của sóc con một chút, sau khi phát hiện nó chỉ có cấp bốn, Bạch Hạc hừ hừ một tiếng.

    Thân là ma thú cấp tám thì nên có dáng vẻ của ma thú cấp tám, ức hiếp ma thú cấp bốn cũng không phải tác phong của Bạch Hạc nó. Miễn cưỡng thu hồi biểu cảm hung ác, Bạch Hạc rung rung nửa bộ lông trên người, đi đến trước mặt sóc con, quơ quơ cánh với nó, kiên nhẫn nói: “Ngươi là ma thú của học viện Ellen đúng không, đây là chủ nhân của ta, vị trí này là của ta, ngươi qua bên kia đứng.”

    Bạch Hạc nói xong, còn chỉ chỉ hiệu trưởng Ellen ở bên cạnh.

    Vốn tưởng rằng sóc con sẽ lập tức ngoan ngoãn nghe lời tránh ra, dù sao uy áp mơ hồ của ma thú cấp tám trên người Bạch Hạc, ma thú cấp thấp nhìn thấy đều tránh còn không kịp, làm gì có khả năng đối nghịch với nó, kết quả đâu ngờ được sóc con vừa rồi còn tản ra thông tin thiện ý, sau khi nghe xong lời nó nói, chẳng những không cắp đuôi chạy đi, ngược lại biểu cảm đột nhiên thay đổi, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn nó, đồng thời sống chết ôm lấy Trang Dịch không buông, kiên quyết không nhường vị trí cho Bạch Hạc, giống như rất sợ Bạch Hạc cướp Trang Dịch đi vậy.

    “Hắc, ta cho ngươi biết, đây là vị trí của ta!” Bạch Hạc thấy sóc con không hợp tác như vậy, lòng đố kị mới vừa ép xuống lập tức lại bốc lên, uy áp của ma thú cấp tám hiện ra, nhanh chóng ép về phía sóc con, ý đồ làm cho sóc con biết được mình lợi hại ra sao.

    Nào biết sau khi sóc con bị tinh thần lực của Bạch Hạc bao trùm, hai con mắt đen lúng liếng hiện lên một luồng sáng xanh lục, ngay sau đó, hạt thông màu vàng kim trên trán nó kia bắt đầu xoay tròn, bảo thạch phát ra ánh sáng màu lục bao phủ trên người sóc con, khí tức của ma thú cấp tám đỉnh phong hung mãnh trào ra, gần như chỉ chớp mắt đã bắn ngược tinh thần lực của Bạch Hạc lại, không chỉ như thế, sóc con còn lắc lắc cái đuôi thô to của mình, nhe răng với Bạch Hạc.

    Bạch Hạc không nghĩ tới ma thú cấp bốn trước mắt lại nháy mắt liền biến thành ma thú cấp tám, mặc dù sóc con còn chưa biến thân, thế nhưng thông qua hơi thở là có thể trực tiếp phán đoán, thực lực của đối phương thậm chí còn mạnh hơn mình nữa!

    Trong mắt Bạch Hạc hiện lên một tia kinh hãi, nó lui về sau mấy bước, sau đó dùng cánh chỉ vào viên đá trên đầu sóc con kêu lên: “Đáng chết, ngươi ăn gian!”

    Sóc con hoàn toàn không nghe lời Bạch Hạc nói, thấy Bạch Hạc lui về phía sau, nó cũng không truy kích nữa.

    Nhìn Bạch Hạc tuy rằng mặt ngoài kêu gào lợi hại, trên thực tế bởi vì tinh thần lực bị áp chế, lông trên người nổ tung lên, hoàn toàn là đã rất sợ hãi nhưng lại vẫn cứng rắn giả vờ như một chút cũng không sợ, sóc con thu ánh sáng xanh lục lại, khôi phục thành dáng vẻ vô hại, lại nheo mắt nhìn Bạch Hạc, tiếp tục đứng ở bên người Trang Dịch.

    Lần này Bạch Hạc không lại bị vẻ ngoài đáng yêu vô tội của sóc con lừa bịp, tuy rằng nó không đánh lại được sóc con, nhưng mà kiêu ngạo của bạch hạc lại làm nó không cam lòng buông tha như vậy, vì thế Bạch Hạc dứt khoát vẫn duy trì khoảng cách nhất định, không ngừng vòng quanh sóc con, tư thế chuẩn bị nhào lên tiếp tục đánh với sóc con, nhất định phải cướp lại vị trí của nó bất cứ lúc nào.

    Hai ma thú cấp tám ở bên này đối đầu vô cùng náo nhiệt, hồn sư nhân loại ở bên cạnh tự nhiên cũng nhịn không được đi vây xem.

    Trong đội săn ma có đủ hồn sư Ellen, vừa rồi từ bên ngoài đi vào, bọn họ cũng đã đánh tiếng trước với lão sư Ellen, cách xa nhau mấy tháng, giữa lúc đó lại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thế nhưng còn có thể gặp mặt lần nữa, bất luận là người đội săn ma hay là sư sinh Ellen đều hết sức hưng phấn, đồng thời sư sinh Ellen cũng khen ngợi không ngớt những tiến bộ phi phàm của đội săn ma suốt đoạn đường này.

    Vốn đang ôn chuyện, kết quả động tĩnh giữa Bạch Hạc cùng sóc con lại hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, tuy rằng Bạch Hạc cùng sóc con là dùng tinh thần lực giao tiếp, nhưng thông qua ngôn ngữ bốn chân của chúng, mọi người cũng đại khái đoán được chúng nó đang làm cái gì.

    Hai ma thú cấp tám ngây thơ tranh thủ tình cảm như trẻ con cái gì, thật sự là rất đáng yêu. Trừ cái này, không ít người cũng sinh ra lòng hâm mộ Trang Dịch, tất cả mọi người nhìn ra được, hai ma thú này cũng không ký kết khế ước với hắn, bản thân hắn cũng chỉ là một hồn sư cấp bảy mà thôi, cũng không biết có ma lực gì, vậy mà lại có thể hấp dẫn được hai ma thú cấp tám cùng nhau muốn theo bên người hắn.

    Người đội săn ma cuối cùng cũng thấy được Trang Dịch, tuy rằng trong trận chiến này toàn đội săn ma tiêu hao rất nhiều hồn lực, nhưng lại không có tổn thất thành viên, lúc này đại chiến đã xong, mọi người đầy mặt thoải mái nhẹ nhõm, nhìn Bạch Hạc với sóc con, người đội săn ma cũng nhịn không được bắt đầu trêu chọc.

    “Không phải đấy chứ, chúng ta mới rời đi đội phó chốc lát mà thôi, hắn là thu một ma thú nữa?” Một thành viên trong đội săn ma nhìn hai con ma thú, trách móc.

    “Hơn nữa còn là cấp tám đỉnh phong nha.” Một thành viên khác ha ha trêu ghẹo.

    “Lần trước cũng thế này đúng không, đội phó ở Ngự Hồn điện tách khỏi chúng ta còn chưa đến vài ngày, đợi đến lúc rời Ngự Hồn điện, Bạch Hạc liền cùng đi ra…”

    “Xem ra chúng ta về sau phải thường rời đội phó rồi.” Thành viên đội săn ma làm bộ nói.

    Sư sinh Ellen ở bên cạnh nghe vậy, nhịn không được bổ sung: “Đừng nhìn sóc con này đáng yêu như vậy, trên thực tế lúc chiến đấu biến thành Thiên Yêu Thần Ảnh Thử là vô cùng đáng sợ, một khi sử dụng ảnh phân thân, dưới cấp chín cơ bản là vô địch… Đội phó của các ngươi có thể thu phục nó… Thật sự là không thể tin nổi.”

    “Đương nhiên, hắn là đội phó của chúng ta mà.” Người đội săn ma nghe vậy, lập tức kiêu ngạo nở nụ cười.

    Hàn chủ nhiệm ở bên cạnh nhìn Trang Dịch vài lần, nghĩ đến phong cách cùng phương thức chiến đấu lúc trước của Trang Dịch, lại càng thêm cảm thấy quen thuộc, hắn đi đến trước mặt những học sinh Ellen là thành viên đội săn ma, hỏi: “Đội phó của các ngươi… là học sinh Ellen sao?”

    Hồn sư đội săn ma ngạc nhiên: học sinh Ellen?

    Về lai lịch của đội trưởng cùng đội phó, hiểu biết của đội săn ma về bọn họ chỉ giới hạn ở lúc gặp nhau ban đầu, lúc ấy đội trưởng cùng đội phó chỉ nói bọn họ là hồn sư tham gia giải thi đấu ở thành Thái Khang, kết quả rơi xuống Liệt cốc mới đi vào thành Huệ Xương, cũng không nói rõ ràng bọn họ tốt nghiệp trường học nào. Khi đó rất nhiều hồn sư trong thành Huệ Xương đều đang chìm đắm trong tuyệt vọng, ngay cả có thể còn sống đi ra hay không cũng không biết, càng không mơ mộng hão huyền đến chuyện sau này bọn họ có thể tạo thành đội ngũ hồn sư tinh anh như vậy, bởi vậy Trang Dịch cùng Lôi Tu là lai lịch gì, bọn họ cũng không hỏi kỹ.

    Mà sau này đội săn ma đã trải qua nhiều lần cùng sống cùng chết như vậy, bọn họ hoàn toàn tín nhiệm lẫn nhau, đội trưởng cùng đội phó không chủ động nhắc tới quá khứ rốt cuộc ra sao, mọi người cũng không có tất yếu gì phải đào gốc bới rễ hỏi đến cùng.

    “Đúng vậy.” Đúng lúc này, thanh âm của Lôi Tu vang lên.

    Mọi người nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn hắn.

    Lôi Tu đưa tay thu lại dây chuyền Long Nha.

    Rồng nhỏ màu trắng biến mất không thấy, dung mạo Trang Dịch cũng hoàn toàn hiện ra trước mặt mọi người.

    Bỏ đi trận pháp ngụy trang gương mặt, ngũ quan ban đầu của Trang Dịch cũng lộ ra, so sánh với dáng vẻ lúc trước, thật ra nghiêm túc mà nói thì cũng không có khác biệt quá lớn, nhưng khuôn mặt hiện tại sáng sủa thanh tuyển hơn nhiều, làm người ta nhìn thoáng qua lại nhịn không được nhìn lần thứ hai.

    Người đội săn ma sững sờ nhìn mặt Trang Dịch, lại nhìn mặt Lôi Tu: mặt đội trưởng làm ngụy trang bọn họ còn hiểu được, thế nhưng vì sao đội phó cũng phải làm như vậy?

    “Tên hắn là Trang Dịch, từng học năm thứ ba hệ phụ hồn ở Ellen.” Lôi Tu nhìn thấy biểu cảm của đội săn ma, chậm rãi nói ra thân phận Trang Dịch.

    Không ít hồn sư Ellen quen biết Trang Dịch sau khi nghe xong lời Lôi Tu nói, nhất thời như chợt nhớ ra cái gì.

    Trang Dịch là học sinh chuyển trường đến từ Bardon, thực lực mạnh mẽ, lúc đến còn mang theo một ma thú uy phong lẫm lẫm, sau đó cuộc thi cuối kỳ lại đoạt được đệ nhất hệ phụ hồn, danh tiếng trong khoảng thời gian đó rất lớn, cho dù là mấy tháng đã qua đi, vẫn cứ có không ít người còn nhớ rõ hắn.

    Rất nhanh, lập tức có người sợ hãi than nói: “Là hắn, lúc trước ta ở xa xa nhìn thấy hắn một lần… Trời ạ, lúc ấy thi học kỳ một kết thúc, hắn hình như còn chưa đến cấp năm đúng không?”

    “Hiện tại đã… cấp bảy…”

    Trong lúc sư sinh Ellen nhịn không được khen ngợi, không ít người trong đội săn ma lại ngây dại. Không chỉ bởi vì Trang Dịch sửa lại dung mạo, sử dụng tên giả, trong mấy tháng ngắn ngủi từ hồn sư cấp bốn biến thành hồn sư cấp bảy, mà quan trọng hơn là… Nếu bọn họ nhớ không nhầm mà nói, đội phó là hồn sư hai hệ chiến ngự đúng không, như vậy… hệ phụ hồn?

    Nghĩ vậy, người đội săn ma không nhịn được, ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Tu.

    Lôi Tu khuôn mặt bình tĩnh nhìn bọn họ, nhìn kỹ sẽ phát hiện, trong cặp mắt màu đỏ sậm kia, có đầy thâm ý khác.

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư