Home Đam Mỹ Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 223

    Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 223

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư

    Một con hổ trưởng thành cường tráng xuất hiện ở trung tâm trận pháp, dung với lực lôi điện, bộ lông toàn thân đen nhánh tỏa sáng, mơ hồ lộ ra quầng sáng tím, hóa thành vằn hổ ở ngoài cơ thể, đường vân từ thân thể hội tụ lên đầu, tạo thành một chữ “vương” màu tối khí phách.

    Lúc này móng vuốt của nó hung hăng ấn trên mặt đất, từ chi trước đến thắt lưng mạnh mẽ, cơ bắp trôi chảy, tràn đầy sức bật, chân sau cường tráng cong lại, cái đuôi dài mà có lực buông xuống, rõ ràng là tư thế tấn công!

    Sau khi hóa thành hình thú, sức mạnh trong người Lôi Tu lại một lần nữa kéo lên một bậc thang, trực tiếp vượt qua cấp chín trung giai! Hồn lực vận chuyển kịch liệt trong cơ thể, thân thể tràn ngập cảm giác sức mạnh tràn đầy, hận không thể lập tức xông vào chiến trường, giết sạch hết tất cả đám dị ma đáng chết kia.

    Nhưng mà, nếu chỉ có một mình nó, sau khi đánh gục dị ma, bằng trạng thái đỉnh cao lúc này, có lẽ còn có khả năng toàn thân quay ra, nhưng hiện tại Trang Dịch hôn mê, tình huống trong cơ thể không rõ, nó nhất định phải mang theo hắn an toàn rời khỏi nơi này trước.

    Đè nén sát ý nóng lòng muốn phát tiết xuống, không có thời gian đi kỳ quái vì sao mình lại biến thành một con ma thú, Lôi Tu đưa một chân trước ra, nhẹ nhàng đẩy người Trang Dịch một chút, nghĩ cách ôm hắn vào ngực.

    Móng vuốt sắc bén xẹt qua quần áo của Trang Dịch, “xẹt” một tiếng, cái áo bị xé vỡ ngay tại chỗ.

    Động tác của Lôi Tu cứng đờ, lúng túng thu móng vuốt lại.

    Lãnh vực lôi điện còn đang tàn sát bừa bãi, dị ma bốn phía tạm thời không dám đến gần, nhưng thời gian nó còn lại cũng không nhiều. Lôi Tu đi lòng vòng quanh Trang Dịch, lúc thì dùng đệm thịt đẩy thân thể hắn, lúc lại dùng đuôi quấn qua thắt lưng hắn, nghĩ mọi cách nâng Trang Dịch dậy, nhưng làm thế nào cũng không thành công.

    Nó có chút cáu kỉnh dùng móng vuốt cào cào mặt đất, đúng lúc này, một hình ảnh hiện lên trong đầu.

    Nó nhìn chỗ áo bị xé rách của Trang Dịch, một phần da thịt trắng nõn lộ ra, cùng với tình huống Trang Dịch trong trí nhớ, gần như giống hệt.

    Nhớ đến nghi ngờ của mình với Trang Dịch ở Chiến Hồn điện ngày ấy, lão hổ uy phong lẫm lẫm lúng túng cúi đầu, mũi phát ra một số âm thanh ý vị không rõ, cuối cùng, nó cúi đầu, miệng phối hợp đệm thịt nhẹ nhàng nâng người Trang Dịch lên, thời gian trước sau dùng không đến hai phút, Trang Dịch hôn mê được nó đưa lên lưng mình.

    Đôi chân nhân loại mở ra cưỡi trên lưng, tất cả sức nặng của cơ thể đều đặt trên người, là một con hổ trưởng thành khối lượng đạt đến hơn bốn trăm cân(1), cõng một nhân loại chỉ chừng một trăm cân như Trang Dịch, cũng không cảm thấy có gánh nặng, nhưng loại cảm giác quái dị này… Còn có, nó tuyệt đối sẽ không thừa nhận, động tác nâng Trang Dịch lên trên lưng mình vừa rồi, lại vô cùng thuần thục nối liền, quả thật giống như đã luyện tập vô số lần vậy!

    Sức mạnh thuộc về Trang Dịch trong lãnh vực đã hoàn toàn về trong cơ thể hắn, bởi vậy dần dần, năng lực phòng ngự của lãnh vực cùng bắt đầu hạ thấp theo, số lượng lôi điện điên cuồng lấp lánh từng bước giảm bớt, ánh sáng tím trắng rút đi, dị ma ngập trời ở bên ngoài kia, lại một lần nữa xuất hiện trước mắt Lôi Tu.

    Khi nhìn thấy trong lãnh vực đột nhiên xuất hiện một con hổ cực lớn, dị ma cũng là ngẩn ngơ.

    Cường giả đệ nhất đâu? Con hổ này từ đâu ra? Hơn nữa tại sao thực lực lại mạnh như vậy!

    Lôi Tu dùng hồn lực buộc chặt cơ thể Trang Dịch lại, tránh cho hắn rơi xuống, nhân lúc dị ma ngẩn người, trong miệng nó phát ra tiếng gầm nguy hiểm trầm thấp, hồn lực trong cơ thể hoàn toàn phát ra, lúc này đây, Lôi Tu áp dụng chủ động tấn công.

    Tìm kiếm vị trí dị ma mỏng yếu nhất, tiến hành lặp lại đột phá, trong khoảng thời gian đó cũng có vài lần suýt bị hai dị ma huyết hồng hợp tác tấn công đánh trúng, nhưng mà cũng may thân thể hình thú càng mạnh mẽ hơn so với hình người, tốc độ nhanh, sức bùng nổ mạnh, năng lực bật nhảy tránh né của tứ chi cũng vượt xa nhân loại, nhược điểm duy nhất của nó chính là Trang Dịch trên lưng.

    Vì bảo vệ Trang Dịch không bị thương, hồn lực của Lôi Tu liên tục phát ra với cường độ cao, tất cả mọi thứ ngăn trước mặt nó, tất cả đều bị nó dùng công kích mạnh nhất quét ngang, liều mạng dùng hết toàn lực, triền đấu với dị ma mấy giờ, nó rốt cuộc cùng Trang Dịch trốn thoát khỏi mai phục của dị ma!

    +++++++++++

    Trang Dịch dần dần từ hôn mê tỉnh lại, còn chưa kịp mở mắt, đau đớn trong đầu, còn có toàn thân đau nhức đều làm cho hắn nhíu chặt mày, hắn cố gắng thả lỏng người điều chỉnh một chút, hoãn cả buổi, sau đó mới mở mắt.

    Bốn phía một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy.

    Chuyện xảy ra trước khi hôn mê lập tức ào ào trào vào trong đầu, Trang Dịch lập tức ngồi dậy: “Lôi Tu!”

    Tiếng vang vang vọng bốn phía, Trang Dịch vươn tay, không ngừng mò mẫm bên cạnh, tay trái đụng phải vách núi, Trang Dịch cẩn thận sờ sờ, nắm được chút bùn đất, còn có một chút rêu ẩm ướt trơn trượt.

    Hắn ở trong một hang núi, là ai đem hắn đặt ở trong này, dị ma, hay là Lôi Tu?

    Trang Dịch cảm ứng một chút tình huống trong cơ thể, khi phát hiện mình không chỉ không gian tinh thần không có một chút khác thường, hồn lực cũng tràn đầy, Trang Dịch chấn động, hoảng sợ từ đáy lòng bùng lên cao, tay hắn thậm chí đều hơi run lên.

    Chẳng lẽ hắn không thành công truyền hồn lực cùng sức mạnh của hồn thú trong không gian tinh thần cho Lôi Tu? Sau khi hắn hôn mê, những sức mạnh kia lại bị hắn thu trở lại?!

    Vậy Lôi Tu đã trọng thương chẳng phải là…

    “Lôi Tu, ngươi ở đâu? Lôi Tu, Lôi Tu…” Nghĩ vậy, Trang Dịch nhịn không được lại bắt đầu gọi, tuy rằng hắn đã hết sức kiềm chế tâm tình của mình, nhưng thanh âm của hắn vẫn có chút phát run.

    Mắt không nhìn thấy, Trang Dịch đành phải chống vách núi, từ từ đứng lên, sau đó dùng tay mò mẫm đi về phía trước, thay thế đôi mắt tìm đường đi.

    Đột nhiên, Trang Dịch đụng đến thứ gì lông xù.

    Ngay từ đầu hắn còn nghĩ là cây cỏ mọc dài, nhưng sợ soạng trong chốc lát, sắc mặt Trang Dịch lại thay đổi, mềm mềm, có nhiệt độ, đây là cái gì!

    Hắn phản xạ có điều kiện thu tay lại, cẩn thận đứng tại chỗ hội tụ hồn lực trong cơ thể, đáng tiếc tuy rằng trong cơ thể tràn đầy hồn lực, nhưng ma khí dị ma rót vào trong người hắn vẫn còn, hơn nữa đầu lại đau, năng lực phản ứng của Trang Dịch chậm hơn bt rất nhiều.

    Thứ lông xù kia theo lại đây, đệm thịt đã thu móng vuốt cọ cọ cánh tay Trang Dịch, Trang Dịch đang tràn đầy đề phòng cả kinh, lúc này mới phát hiện quần áo của mình không biết đã bị xé thành vải vụn từ lúc nào, lơ thơ lác đác treo trên người, không chỉ da thịt trên cánh tay lộ ra, lồng ngực cùng thắt lưng cơ bản cũng không che được.

    Trang Dịch cắn răng đẩy thứ kia một cái, sau đó lấy một bộ quần áo ra từ trong không gian, trong khi hắn cầm áo, thứ kia lại kề sát vào, đồng thời, Trang Dịch còn nghe được tiếng hít thở quen thuộc.

    Lúc mới nghe được Trang Dịch còn không để ý đến, nhưng khi thứ lông xù kia lại chạm vào da thịt hắn một lần nữa, động tác của Trang Dịch dừng lại, biểu cảm trên mặt bởi vì quá mức giật mình mà cứng lại, ngay cả áo rơi cũng không chú ý.

    Lần này hắn không lại đẩy thứ lông xù kia ra, mà là trở tay túm lấy đối phương, chi trước to khỏe của lão hổ bị Trang Dịch dùng hai tay cầm, hắn sờ từ móng vuốt dọc lên trên, đụng đến một cái đầu hổ tròn tròn xù lông.

    “Lôi… Lôi Tu?” Trang Dịch hoảng sợ, không thể tin nổi sờ thân thể cùng đầu Lôi Tu, sau khi xác định nó là hổ, không có chút dấu hiệu báo trước, vành mắt Trang Dịch lập tức đỏ.

    Đây hoàn toàn là con mèo lớn hắn quen thuộc, cho dù mắt nhìn không thấy, sờ thân thể nó, Trang Dịch cũng có thể xác nhận thân phận của nó.

    Lão hổ bị Trang Dịch ôm động động người, nâng chân trước lên, đệm thịt mềm mại xoa xoa mắt Trang Dịch, Trang Dịch lúc này mới phát hiện mình suýt chút nữa thì khóc.

    Hắn có chút quẫn bách đẩy móng vuốt của Lôi Tu ra, đưa tay hung hăng xoa xoa đôi mắt đỏ lên, sau đó lại ôm chặt lấy nó.

    Hắn có mấy tháng không thấy được con hổ này? Từ sau khi Lôi Tu biến thành người, cũng đã không còn đụng được đến con mèo lớn lông xù này, trước kia mặc dù có chút tiếc nuối sau khi Lôi Tu biến thành người, không thể biến trở lại được nữa, nhưng tốt xấu Lôi Tu còn theo ở bên cạnh hắn, về sau Lôi Tu biến thành cao thủ đệ nhất đại lục…

    Nghĩ đến cường giả đệ nhất, Trang Dịch lập tức đi cảm ứng khế ước giữa hắn cùng Lôi Tu, khi phát hiện bên kia vẫn là không chút đáp lại, Trang Dịch buông lão hổ, nói: “Ngươi… Ngài làm sao lại biến thành hổ?”

    Đối phương im lặng, không phát ra bất cứ âm thanh nào, quay đầu muốn rời đi.

    Trang Dịch nhận thấy được ý đồ của nó, nếu như trước mặt đây là cường giả đệ nhất hình người, có lẽ Trang Dịch sẽ mặc cho hắn rời đi, nhưng sau khi biến thành ma thú, Trang Dịch không biết làm sao, lại không nỡ buông tay, hắn vội vàng ôm lấy Lôi Tu, sờ sờ móng vuốt, dùng hành động biểu hiện không hy vọng nó đi.

    Lôi Tu bị Trang Dịch ôm chặt lắc lắc cái đuôi, biểu cảm trong mắt có chút không kiên nhẫn, nhưng móng vuốt lại khẩu thị tâm phi giơ lên, tùy ý Trang Dịch sờ đến sờ đi.

    Ánh mắt Trang Dịch là do ma khí của dị ma vào trong cơ thể dẫn đến, chỉ cần cho hắn đầy đủ thời gian, ép ma khí ra ngoài cơ thể là có thể khôi phục bt.

    Dựa vào trên người Lôi Tu, Trang Dịch vận chuyển hồn lực trong cơ thể đối kháng với ma khí, hơn một giờ trôi qua, tầm mắt Trang Dịch từ một mảnh đen nhánh, biến thành tối tăm mờ mịt, sau đó khôi phục rõ ràng.

    Một con hổ to lớn đứng trước mặt hắn, cái đầu to tròn tròn rũ xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm móng vuốt của mình, hai vành tai hình nửa vòng tròn lúc có lúc không vẫy vẫy, nho nhỏ, xù lông, nhìn qua cực kỳ chơi vui.

    Lúc này nó ba chân chống đất, chân trái trước giơ lên, mềm mại buông xuống trước mặt Trang Dịch, vuốt sắc thu lại, chỉ còn lại đệm thịt mềm mềm.

    Nhìn từ ngoại hình, con hổ trước mắt vô cùng giống với ma thú trong trí nhớ, nhưng cũng có khác biệt rất nhỏ. Bộ lông toàn thân càng thêm sáng bóng, đen có chút phát tím, thân thể càng tinh tráng hơn trước, duy chỉ có đôi mắt kia, từ đầu đến cuối đều là màu đỏ đậm.

    Ma thú cấp chính Tinh Nhãn Huyền Minh Hổ, ma thú hổ có một không hai trên đại lục, là chủng loại mới do hồn thú của cường giả đệ nhất Lôi Tu biến dị thành.

    Giống như nhận thấy được ánh mắt của Trang Dịch, Lôi Tu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Trang Dịch không kịp quay đầu, vừa vặn đối diện với Lôi Tu.

    Hắn giả vờ thả không ánh mắt, làm cho đôi mắt không có tiêu cự, ngụy trang bản thân vẫn là không nhìn thấy.

    Đáng tiếc bị Lôi Tu nhìn thấu.

    Từ trong xoang mũi phát ra tiếng cười nhạo, sau đó, Lôi Tu đột nhiên nhận ra móng vuốt của mình còn giơ, nó lập tức thu vuốt lại, sau đó quay đầu, đạp lên nhịp điệu tao nhã đạm nhiên xoay người tránh đi, quay lưng về phía Trang Dịch.

    Giống như phỏng đoán lúc trước của Trang Dịch, đây là một hang núi nhỏ, ở khoảng giữa vách đá, dưới vách đá là một phần Rừng rậm Ma thú, sương đen của dị ma đã không nhìn thấy, có thể thấy bọn họ thoát khỏi dị ma, thành công chạy ra.

    Thị lực khôi phục bt, xác nhận bốn phía là an toàn, tâm tình khẩn trương của Trang Dịch trầm tĩnh lại, hắn duy trì tư thế ngồi trên mặt đất, thưởng thức bóng lưng Lôi Tu.

    Từ góc độ này nhìn qua, chỉ có thể thấy sống lưng xinh đẹp của Lôi Tu, cái đuôi dài mà có lực, còn có chân sau to khỏe, đường cong cơ bắp trôi chảy, không có một chút mỡ thừa, nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp.

    Lôi Tu quay lưng vào Trang Dịch đương nhiên cảm nhận được ánh mắt hắn, nó làm bộ lạnh nhạt nhìn phong cảnh dưới chân núi, vì làm cho bản thân nhìn qua vô cùng thả lỏng, Lôi Tu thậm chí còn lắc lắc đuôi.

    Đột nhiên, động tác vẫy đuôi của Lôi Tu cứng đờ, nó giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, lập tức buông đuôi xuống, cuộn lại giữa hai chân.

    Trang Dịch đang nhìn Lôi Tu chằm chằm sửng sốt, lập tức hiểu được cái gì, nhất thời không khống chế được ha ha nở nụ cười.

    Lôi Tu lập tức quay đầu, ánh mắt đỏ sậm gắt gao nhìn Trang Dịch, vẻ mặt lạnh băng đến cực điểm.

    Nếu như là Lôi Tu hình người, Trang Dịch có lẽ sẽ sợ hãi, nhưng sau khi biến thành ma thú, chẳng biết tại sao, Trang Dịch lại tuyệt không sợ.

    Ba năm quen biết Lôi Tu này, thời gian hai năm trước, Lôi Tu vẫn luôn là duy trì hình thú, đối với dáng vẻ này của nó, Trang Dịch quen thuộc nhất, hắn không chỉ không ngừng tiếng cười, còn nói với Lôi Tu: “Có cái gì phải xấu hổ, khi còn bé ta còn giúp ngươi tắm rửa mỗi ngày mà.”

    Lôi Tu phát ra vài tiếng “hừ hừ hừ” từ trong cổ họng, biểu đạt cảm xúc bất mãn của mình. Hừ được một nửa, nó giống như lại nhớ đến cái gì, ánh mắt dừng trên người Trang Dịch.

    Trang Dịch đang cười đến ngửa tới ngửa lui, quần áo biến thành vải vụn trên người cũng bay bay, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, Lôi Tu nhìn chằm chằm xương quai xanh tinh xảo của Trang Dịch một lúc, thấy Trang Dịch phát hiện ánh mắt mình, Lôi Tu lập tức giả vờ như cái gì cũng không nhìn, nhanh chóng quay đầu lại.

    Trang Dịch còn tưởng rằng Lôi Tu ghét bỏ hắn bẩn, hắn cúi đầu nhìn quần áo của mình, bên trên dính nước mủ của dị ma, còn có máu, vừa nát vừa bẩn, rất buồn nôn, trong hang núi không có nước cho hắn tắm rửa, Trang Dịch nghĩ nghĩ, nhớ lại trong không gian của hắn còn dự trữ.

    Hắn cởi áo, dùng khăn mặt thấm ướt lau người sạch sẽ, sau đó thay quần áo sạch.

    Toàn bộ quá trình, Lôi Tu đều đưa lưng về phía Trang Dịch.

    Trang Dịch thu thập bản thân xong xuôi, lấy chăn đệm ra trải trên mặt đất, sau đó lại lấy đồ ăn.

    Chiến Hồn điện chuẩn bị cho mn là một loại lương khô tính chất đặc biệt, ăn không ra gì, nhưng đủ no bụng. Ngoại trừ thứ đó, tự Trang Dịch chuẩn bị một số thứ, phân biệt là thịt khô cùng cá khô, cũng đều là những thứ dễ bảo quản, khẩu vị tốt hơn lương khô đặc chất một chút.

    Đáng tiếc trong hơn mười ngày trước, thịt khô bị Trang Dịch coi như đồ ăn kèm ăn hơn một nửa, hiện tại còn lại cơ bản đều là lương khô cùng cá khô… Thứ này, không thích hợp cho hổ ăn đâu?

    Trang Dịch nhìn thức ăn có chút buồn bực.

    Nếu như đối diện là Lôi Tu hình người, hắn có lẽ sẽ không thay hắn cân nhắc nhiều như vậy, dù sao hai người đã cố gắng không để ý lẫn nhau, đồ ăn tự nhiên để cho Lôi Tu tự lo lấy. Nhưng hình hổ mà nói… Trang Dịch lại vô thức coi nói là ma thú của mình.

    Cuối cùng, Trang Dịch dừng ánh mắt trên bình sữa lớn chuyên dụng kia của Lôi Tu.

    Lại nói, sữa bột còn dư không ít đâu.

    Pha xong một bình sữa lớn, rất lâu không làm cái này, Trang Dịch có chút ngượng tay, nhưng lúc pha tâm tình vẫn là rất vui vẻ, sau khi làm xong, Trang Dịch trước tiên đi đến bên cạnh Lôi Tu, đưa đến trước mặt hắn: “Uống không?”

    Lôi Tu còn đang nghẹn tức giận, không biết là giận bản thân biến thành cái dạng ngốc này, hay là giận Trang Dịch dám cười nhạo mình.

    Thấy Trang Dịch đưa bình sữa lại đây, liên tưởng đến dáng vẻ cười ha ha của Trang Dịch vừa rồi, trong mắt Lôi Tu hiện lên một tia tức giận, ngoại hình biến thành ma thú mà thôi, trên tư tưởng nó vẫn là cường giả đệ nhất Lôi Tu kia, Trang Dịch cho nó thứ này, coi nó là cái gì?!

    Phiền muộn lấy một chân đẩy bình sữa ra, kết quả chỉ một chút không điều khiển tốt lực độ, bình sữa bị Lôi Tu hất một cái, trực tiếp bay ra khỏi tay Trang Dịch, rơi ra khỏi hang núi, dừng trên nhánh cây rậm rạp dưới hang.

    Lôi Tu sửng sốt, phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn Trang Dịch.

    Trang Dịch đã đứng dậy đi trở về, Lôi Tu không nhìn rõ sắc mặt hắn.

    Trong lòng không khói có loại cảm giác thấp thỏm, Lôi Tu muốn quay đầu lại nhìn xem Trang Dịch thế nào, lại có chút ngại mặt mũi.

    “Ngươi đã không ăn cái kia, vậy chỗ này chỉ có một chút lương khô, ngươi có ăn không?”

    Lôi Tu vừa nghe được Trang Dịch chủ động nói chuyện, lập tức đứng dậy, quay đầu nhảy đến chỗ Trang Dịch, thấy Trang Dịch có vẻ như không tức giận, lúc này Lôi Tu vô cùng phối hợp, mặc kệ ăn có ngon hay không, cũng không quản mặt mũi cái gì, trước thò đầu qua, liền tay Trang Dịch, một ngụm cắn chặt lấy cá khô.

    Ừ… mùi vị không tệ.

    Đuôi Lôi Tu vui vẻ lắc lư, đầu lưỡi cuộn một cái, rất nhanh lại ngậm đi sạch cá trong tay Trang Dịch.

    Mỗi con cá làm đại khái dài tầm bàn tay nhân loại, đối với nhân loại mà nói là vừa vặn, đối với Lôi Tu biến thành ma thú mà nói, lại quá nhỏ, miễn cưỡng đủ nhét kẽ răng.

    Ăn mấy miếng, Lôi Tu ngẩng đầu nhìn Trang Dịch hai cái, dứt khoát há to miệng, ý bảo Trang Dịch một lượt ném tất cả cá khô vào trong miệng nó.

    Trang Dịch ăn ý làm theo.

    Miệng nhét đầy cá khô, Lôi Tu nhắm mắt lại, nhấm nuốt đồ ăn, râu mép theo động tác của nó, rung rung rung rung, thoạt nhìn vô cùng thú vị.

    Trang Dịch nhìn Lôi Tu nuốt đồ ăn xuống, đang chuẩn bị tiếp tục cho nó ăn, đột nhiên, Lôi Tu vốn đang nhắm mắt hưởng thụ chợt mở mắt, Trang Dịch chú ý đến, cơ bắp toàn thân nó đều căng thẳng, thậm chí lông trên đuôi cũng trở nên cứng thẳng.

    “Làm sao vậy?” Trang Dịch kỳ quái nhìn nó.

    Lôi Tu không đáp lại Trang Dịch, quay người chạy ra khỏi hang, trực tiếp nhảy xuống.

    Trang Dịch hoảng sợ, vội vàng lao ra ngoài, thấy Lôi Tu dùng hồn lực an toàn rơi xuống đất, lúc này mới thở ra một hơi, thả Lục Mang Thúy Phượng Điệp ra, cánh hồ điệp do hồn lực tạo thành thoáng hiện sau lưng Trang Dịch, hắn từ hang núi bay xuống, tìm kiếm bóng dáng Lôi Tu.

    Con hổ lớn màu đen đang tránh sau một cây đại thụ, Trang Dịch lặng lẽ đi lên trước nhìn, thấy Lôi Tu đang dùng sức dùng móng vuốt móc miệng, móng vuốt sắc bén nôn nóng móc, không chỉ không thành công giải quyết, ngược lại cào mất một chút lông bên khóe miệng.

    Trang Dịch nhìn số lông rụng xuống kia, tim đau muốn chết, vội vàng xông lên.

    Lôi Tu vừa nghe được động tĩnh, quay đầu thấy Trang Dịch lại gần, lập tức quay đầu bỏ chạy.

    Trang Dịch giận dữ, dùng tử đằng chặn đứng đường đi của Lôi Tu, hắn ngăn trước mặt Lôi Tu, trừng mắt nhìn nó: “Cho ta xem.”

    Lôi Tu mặt không chút thay đổi đối diện Trang Dịch, biểu cảm lạnh lùng.

    Trang Dịch chú ý thấy móng vuốt của nó đang vô thức thu lại buông, cào mặt đất, hiển nhiên cảm xúc cũng không bình tĩnh lạnh lùng như trong mắt biểu hiện ra, biểu cảm trên mặt Trang Dịch trầm xuống: “Há miệng, cho ta xem làm sao.”

    Lôi Tu nhe răng với Trang Dịch, quay đầu bước đi.

    Trang Dịch nhào lên, đè lại đầu Lôi Tu, ngón tay thò vào miệng nó, muốn mạnh mẽ mở ra.

    Trong cổ họng Lôi Tu phát ra vài tiếng rống giận, nó nâng móng vuốt muốn hung hăng đánh bay Trang Dịch, chẳng qua lúc giơ lên hùng hổ, lúc đánh vào lại yếu nhớt, không nỡ đả thương Trang Dịch.

    Cho nên chút tấn công nhẹ bay bay ấy, trực tiếp bị Trang Dịch không nhìn.

    Dưới sự dây dưa của Trang Dịch, Lôi Tu lắc đầu, cam chịu há miệng.

    Trang Dịch nhìn kỹ, lúc này mới giật mình. Thì ra vừa rồi ăn cá rất nhanh, bị xương cá kẹt lại hàm răng.

    Trên người con cá này không có xương dăm, chỉ có xương to, đối với nhân loại mà nói ăn rất thuận tiện, đối với Lôi Tu mà nói, cái xương cá này vừa lúc kẹt trong cổ họng, làm sao cũng không móc ra được.

    Trang Dịch đè lại hàm dưới của Lôi Tu, sau đó cẩn thận đưa tay vào, thay nó rút xương cá ra.

    Trong lúc đó, tròng mắt Lôi Tu không ngừng chuyển động, lúc nhìn trời lúc nhìn đất, chỉ là không nhìn Trang Dịch.

    Cũng may là một bộ mặt động vật, nếu là mặt nhân loại mà nói, sợ là đã đỏ bừng.

    Sau khi rút xương cá ra, Trang Dịch buông Lôi Tu. Lôi Tu khép miệng, nhìn cũng không nhìn Trang Dịch, nhảy lên vài cái liền biến mất trong rừng cây, đợi đến khi Trang Dịch trở lại hang núi, Lôi Tu đã trở lại, ghé vào trong góc hang, đưa lưng về phía Trang Dịch, vô cùng im lặng.

    Trang Dịch nhìn bóng lưng nói, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

    Đêm, Trang Dịch nằm trong hang động, suy nghĩ chuyện xảy ra hai ngày nay.

    Dị ma đánh lén chưa có đáp án, Lôi Tu không biết làm sao lại từ người biến thành hổ. Tuy rằng với chuyện Lôi Tu biến thành ma thú, Lôi Tu là vui vẻ nhiều hơn ngạc nhiên, thế nhưng vào thời khắc mấu chốt này, cao thủ đệ nhất đại lục lại biến mất một lần nữa, cũng không phải chuyện tốt gì.

    Không biết nhóm Hứa Dương chạy thoát an toàn không, hắn nhớ rõ lúc trước Lôi Tu có nói tập hợp ở thành Đông Kỳ, hy vọng đại đa số người đều bình an vô sự.

    Nghĩ nghĩ, Trang Dịch dần dần mơ hồ, rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

    Đột nhiên, hắn nghe được một tiếng động rất nhỏ.

    Trang Dịch không lập tức mở mắt, hắn vẫn duy trì tần suất hô hấp vừa rồi, một bên ngụy trang thành trạng thái đang ngủ, một bên tiếp tục nghe.

    Trong bóng đêm, một con hổ cực lớn lặng lẽ bò xuống khỏi hang núi, một lúc sau, lại bò trở lại.

    Trang Dịch giả vờ trở mình, thay đổi một tư thế thích hợp quan sát, sau đó đôi mắt mở một khe hở, nhìn về phía Lôi Tu.

    Có lẽ là rất chăm chú, Lôi Tu cũng không nhận ra được cử động của Trang Dịch, nó há miệng, buông bình sữa đang cắp trong miệng xuống, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm thứ này.

    Bình sữa dạng hình trụ lẳng lặng nằm trên mặt đất, bên trong là sữa bột Trang Dịch pha cho Lôi Tu, lúc trước còn nóng hầm hập, hiện tại đã nguội lạnh.

    Lôi Tu trừng nó, trong mắt mang theo chút ghét bỏ, nhưng mà một lúc sau, Lôi Tu vẫn là cúi đầu, thăm dò đưa đầu lưỡi ra, liếm núm vú cao su một cái.

    Bình sữa bị động tác của nó làm cho lung lay một chút, thấm ra chút chất lỏng.

    Đầu lưỡi cuốn vào trong miệng, giống như đang thưởng thức hương vị, chốc lát sau đó, nó lại một lần ghét bỏ cúi đầu, lại đưa đầu lưỡi liềm lần thứ hai, lần thứ ba…

    Cuối cùng Lôi Tu dứt khoát quỳ rạp trên mặt đất, dùng hai chân trước ôm bình sữa hút.

    Trang Dịch nhìn dáng vẻ đáng yêu này của Lôi Tu, trong lòng nghẹn cười, may mà lúc này khế ước giữa hai người đều tự che chắn, bằng không Trang Dịch có lẽ không nhìn được một mặt thú vị như vậy của Lôi Tu.

    Để đề phòng Lôi Tu phát hiện, Trang Dịch một vừa hai phải, nhìn không sai biệt lắm, liền cẩn thận nhắm mắt lại. Những vấn đề lúc trước suy tư cùng cảm xúc sầu lo đều không còn, Trang Dịch đầy đầu đều là dáng vẻ ngạo kiều vừa rồi của Lôi Tu, nghĩ nghĩ, khóe môi hắn cong lên một nụ cười, bất tri bất giác ngủ.

    Lôi Tu một hơi uống xong bình sữa mới phục hồi tinh thần, nhìn bình sữa bị mình hút không, Lôi Tu ngẩng đầu liếc Trang Dịch đang ngủ yên một cái, trong lòng đấu tranh cả buổi, cuối cùng có chút ngượng ngùng cắp bình sữa không đến bên cạnh Trang Dịch.

    Trang Dịch đã rơi vào trạng thái ngủ sâu, toàn thân thả lỏng ngủ say, Lôi Tu nhìn khuôn mặt trắng tinh như ngọc của hắn, còn có khóe môi vì ngủ mà hơi cong lên, nó nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi Trang Dịch.

    Khi đầu lưỡi chạm vào Trang Dịch, Lôi Tu giống như chợt phát hiện mình đang làm cái gì, thân thể cứng đờ, lông cả người nổ tung, rút đầu lưỡi về lùi về phía sau vài bước, nó trừng mắt nhìn Trang Dịch vài giây, quay đầu tìm một góc cách Trang Dịch xa nhất, quay lưng lại với Trang Dịch gục người xuống.

    (1) 1 cân = 0.5 kg

    Lyl: ngạo kiều a ngạo kiều, khẩu thị tâm phi~

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư