Home Đam Mỹ Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 74

    Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 74

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư

    Trang Dịch cảm thấy được dị thường của cơ thể mình, mặt mũi lập tức đỏ bừng, hắn vội vàng xoay động thân thể, muốn điều chỉnh tư thế, kết quả động thế nào cũng không đúng, cả người Lôi Tu đều là lông xù, hơn nữa bây giờ là mùa đông, bởi vì nguyên nhân khí hậu, lông trên thân thể mọc rậm hơn mùa hạ, ngày thường dùng tay vuốt thì cảm thấy xúc cảm rất tốt, lúc này dùng thân thể đụng vào, lại cảm thấy không thích hợp.

    Lôi Tu đang từ từ đi tới rất nhanh phát hiện Trang Dịch khác thường, nó dần dừng bước lại, quay đầu nhìn Trang Dịch.

    Trang Dịch thấy Lôi Tu muốn quay đầu, lại càng thấy lúng túng, vội vàng ngăn cản nó, bảo nó nhìn về đằng trước, tiếp tục đi đừng có ngừng.

    Lôi Tu có chút không hiểu sao, còn tưởng rằng Trang Dịch ngồi không ổn, nó nhấc đuôi, cuốn qua eo Trang Dịch, giúp Trang Dịch cố định thân thể.

    Trang Dịch không nghĩ tới đuôi Lôi Tu lại đột nhiên đưa qua, hắn đang cố gắng bỏ qua cảm giác kỳ quái dưới thân, khiến bản thân chuyển lực chú ý đi chỗ khác, kết quả đột nhiên có thứ gì luồn ngang qua hông quấn lấy eo hắn, Trang Dịch sợ hết hồn, lập tức cúi đầu xuống nhìn, sau khi nhìn thấy là đuôi của Lôi Tu, nhất thời thở dài một hơi.

    Bởi vì toàn bộ lực chú ý đều ở trên người mình, cho nên Trang Dịch cũng không phát hiện khi đuôi của Lôi Tu kéo ngang qua hông hắn, ánh mắt bỗng nhiên biến hóa.

    Vì giúp chính mình không còn tiếp tục lúng túng như vậy, thừa dịp hiện tại có thời gian, Trang Dịch vội vàng tháo bông tai của Lôi Tu xuống, muốn xem một chút Lôi Tu làm thế nào để đi vào.

    Bình thường tai Lôi Tu mẫn cảm muốn chết, vùng vẫy cả buổi mới cho Trang Dịch đụng, nhưng hiện giờ Trang Dịch vươn tay tháo bông tai, vậy mà Lôi Tu quỷ dị không có bất kỳ giãy dụa nào, cứng nhắc tiếp tục bước tiến của mình, giống như lực chú ý hoàn toàn bị một chuyện khác hấp dẫn.

    Mà Trang Dịch đang quẫn bách muốn chết, tự nhiên cũng không để ý đến chỗ quái dị của Lôi Tu, một người một thú đều có suy nghĩ riêng, sau khi Trang Dịch tháo bông tai xuống, lập tức đưa hồn lực vào, sau đó nhanh chóng bắt đầu xem.

    Có chuyện khác chuyển dời lực chú ý, quả nhiên rất nhanh Trang Dịch đã không để ý tình huống dưới thân, lặp lại mấy hình ảnh Lôi Tu xông vào kia xem nhiều lần, xác định Lôi Tu không hoàn toàn bộc lộ thực lực ra, Trang Dịch suy tư trong lòng một lát, sau đó trả bông tai lại cho Lôi Tu.

    Đoạn đường từ vị trí Trang Dịch đến bên ngoài rừng rậm ma thú, lúc vào thời gian Lôi Tu bỏ ra không đến 5 phút, kết quả lúc ra ngoài, vì để cho Trang Dịch nằm trên lưng thoải mái một chút, bước chân của Lôi Tu cực kỳ chậm, vậy mà đi hơn một giờ.

    Mặc dù lần này Trang Dịch lên cấp, nhưng mà trên người đổ máu quá nhiều, lúc trước chịu đựng đau đớn trong ngoài cơ thể khiến hắn tiêu hao rất nhiều tinh lực, bởi vậy sau khi xem xong ghi chép bên trong ảnh tinh, xem nhẹ thân thể khác thường, Trang Dịch ghé vào trên người Lôi Tu, bởi vì trong tiềm thức cho là mình đã an toàn, rất nhanh hắn đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, mơ mơ màng màng liền lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

    Lôi Tu đang cõng Trang Dịch chất phác đi tới, cảm giác phía sau lưng bị Trang Dịch chống lên một chỗ từ từ biến mất, đồng thời toàn thân vốn cứng ngắc của Trang Dịch càng ngày càng buông lỏng, đến cuối cùng cả người đều an tâm ghé vào trên lưng nó, trong mắt Lôi Tu hiện lên một tia thần sắc tiếc hận, nhưng mà cái đuôi nó ngược lại quấn chặt hơn, miễn cho Trang Dịch tỉnh lại một cái không cẩn thận thực sự ngã xuống.

    Đợi khi Trang Dịch cùng Lôi Tu trở lại nơi đi vào, trời đã tối hoàn toàn, vị trí đằng trước cửa, ngọn đèn của học viện sáng mông lung, chiếu sáng con đường rời đi, lão sư phụ trách trong coi rừng rậm ma thú thấy có người đi ra, hắn lập tức mở cửa, khi thấy một con hổ cõng một người đi đến gần phía hắn, không cần đoán cũng biết là Trang Dịch kia, lão sư lập tức nói: “Nhanh lên nhanh lên, còn thiếu một mình ngươi chưa đi ra thôi.”

    Trang Dịch đang ngủ mơ hồ đột nhiên nghe được tiếng nói, thân thể phản xạ có điều kiện run lên, sau đó chậm rãi mở ánh mắt chua xót ra.

    Lôi Tu cảm thấy Trang Dịch bị đánh thức, lập tức không kiên nhẫn gầm lên với lão sư kia một tiếng.

    “Hắc, con hổ ngươi này tự xông vào rừng rậm ma thú, ta không trách ngươi coi như xong, ngươi này còn gầm lên với ta.” Lão sư thấy Lôi Tu vậy mà ngại hắn ồn ào, lập tức trừng mắt nhìn Lôi Tu nói.

    Đối với lời của lão sư, Lôi Tu mắt điếc tai ngơ, tiếp tục bảo trì tốc độ ban đầu, Trang Dịch thấy đã đến bên ngoài, lập tức thanh tỉnh lại, hắn chậm rãi điều chỉnh tư thế, mặc dù thắt lưng không phải rất thẳng, nhưng là đầu vẫn có thể nâng lên, hắn ngửa đầu, khi Lôi Tu đi qua cánh cửa kia, đi đến trước mặt lão sư, Trang Dịch nhìn lão sư đi đóng cửa, vội vàng cười làm lành nói với lão sư: “Xin lỗi a lão sư, đã xảy ra một chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, cho nên ta mới đi ra ngoài muộn như vậy.”

    “Trọng điểm không phải ngươi đi ra muộn, mà là con hổ này của ngươi trái với quy tắc chạy vào trong đi tìm ngươi.” Lão sư đóng trận pháp, quay đầu nhìn Trang Dịch nói.

    Thấy Trang Dịch giống như không xương ghé vào trên người Lôi Tu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lão sư nhíu mày, cuối cùng vẫn nói: “May mà sau khi ngươi chiếm được hồn thú nó mới xông vào, bằng không hồn thú lần này ngươi lấy được không có hiệu lực, như vậy ngươi nhưng là gặp phiền toái lớn.”

    Trang Dịch nghe vậy, lập tức gật đầu: “Giữa ta cùng ma thú có quan hệ đặc thù, khi ta gặp được nguy hiểm, nó có thể cảm ứng được, bởi vì lúc trước khi thu phục hồn thú hoặc là rèn luyện, nó vẫn luôn đi theo bên cạnh ta, cho nên hôm nay tách ra, lại phát hiện ta bị thương, nó mới làm ra chuyện xúc động như vậy. Còn may lão sư khoan hồng độ lượng, không so đo với nó, phiền toái lão sư rồi…”

    Lão sư vốn định giáo huấn nhiều vài câu, kết quả không nghĩ tới Trang Dịch lại có thể nói như vậy, mở miệng nói xin lỗi ngậm miệng nói cảm ơn, thấy thái độ của Trang Dịch thành khẩn như vậy, lời nói cũng rất dễ nghe, lão sư cũng không tiện lại níu lấy điểm ấy nói thêm cái gì, liền nói thẳng: “Nhưng mà ta rất kỳ quái, vì sao ma thú này của ngươi có năng lực xông vào trận pháp này?”

    Đối với vấn đề của lão sư, khi Trang Dịch xem ảnh tinh đã chuẩn bị kỹ càng, hắn nói: “Quan hệ của ta cùng ma thú này tương đối đặc thù, có thể làm cho nó đến bên cạnh ta trong thời gian rất ngắn, cho nên nó có thể đột phá trận pháp, nguyên nhân rất lớn là bởi vì ta ở bên trong.”

    Lão sư nghe vậy, híp mắt nhìn chằm chằm Trang Dịch hai giây: “Bộ y phục ngươi mặc bây giờ không giống với lúc đi vào, Trang Dịch, ngươi đeo vật phẩm không gian trên người.”

    Trang Dịch nhẹ gật đầu, không phủ nhận: “Đúng vậy.”

    Bên ngoài, học viện Ellen là quy định, tiến vào rừng rậm ma thú là không cho phép mang theo vật phẩm không gian, bởi vì như vậy sẽ bị tình nghi ăn gian, nhưng trên thực tế ít nhiều các học sinh đều mang theo một ít, dù sao giống đám người Trang Dịch Lâm Khê hôm nay, đi vào, kết quả tình huống gặp được ma thú không thích hợp mình thường rất nhiều, vì không để cho mình đi phí công một chuyến, rất nhiều người chọn trực tiếp cưỡng ép thu phục hồn thú quý giá, sau đó mang ra ngoài bán, mà trong cả quá trình này, dụng cụ dùng để chứa đựng hồn thú tự nhiên là không thể thiếu được.

    Bí mật, học viện Ellen thậm chí có đệ tử làm buôn bán cho thuê dụng cụ chứa đựng hồn thú, nhưng mà lúc trước khi Trang Dịch rời khỏi Bardon, khi Lục Duẫn Vi tốt nghiệp đã đề nghị với học viện dùng thứ chứa đựng hồn thú trên người nàng làm phần thưởng cho Trang Dịch khi làm học sinh trao đổi, cho Trang Dịch mượn dùng trong thời gian dài, trường học đồng ý, cho nên Trang Dịch không đi mượn. Cũng bởi vì như thế, Lâm Khê cùng Tiết Kiệt mới có thể kiên quyết cho rằng Trang Dịch không biết tin tức về rừng rậm ma thú, yên tâm để hắn đi bên trái.

    Vị lão sư này làm nhiệm vụ ở học viện Ellen, đối với những bí mật cong cong lượn lượn này tự nhiên rất rõ ràng, biết rõ trên người Trang Dịch có vật phẩm không gian, Lôi Tu có thể đột phá trận pháp, rất có thể cũng có liên quan đến thứ gì đó giấu trong vật phẩm không gian, trong chuyện Trang Dịch nói có lẽ có một phần là thật, lão sư nói: “Mặc kệ như thế nào, chuyện của ngươi ngày hôm nay đã chứng minh trận pháp này còn tồn tại một vài lỗ hổng, ta sẽ báo cáo truyện này cho trường học, đến lúc đó nếu có lão sư còn muốn hỏi ngươi chuyện liên quan đến trận pháp, nể tình hôm nay học viện cho ngươi một hồn thú, ta hy vọng ngươi có thể phối hợp tích cực.”

    Biết rõ trong lòng vị lão sư này vẫn còn chút nghi kị với hắn, thần sắc trên mặt Trang Dịch cực kỳ bình tĩnh trấn định: “Đây là ta phải làm.”

    Lão sư thấy Trang Dịch đáp ứng thẳng thắn như vậy, nhân tiện nói: “Như vậy bây giờ ngươi cùng ta đi đăng ký tư liệu cụ thể của hồn thú ngươi thu phục một chút, để trường học lưu lại hồ sơ.” Hắn nói xong, quay đầu nhìn về phía hai người Tiết Kiệt cùng Lâm Khê vẫn luôn chờ ở một bên: “Hai người các ngươi đi về trước đi, hảo hảo nghỉ ngơi một chút, tranh thủ sang năm lại đến.”

    Hiện giờ Trang Dịch bị thương, ngũ giác kém hơn bình thường không ít, hắn không nghĩ tới Tiết Kiệt cùng Lâm Khê lại vẫn ở lại bên cạnh, hắn lập tức nhìn lại theo ánh mắt lão sư, liền nhìn thấy Tiết Kiệt cùng Lâm Khê đứng ở một chỗ tương đối tối bên cạnh.

    Đại khái nghe được toàn bộ từ đầu tới đuôi đối thoại giữa Trang Dịch cùng lão sư, bây giờ thấy Trang Dịch nhìn về phía bọn họ, mặc dù Tiết Kiệt cùng Lâm Khê đều nhìn Trang Dịch, nhưng thần sắc hai người lại có chút không giống nhau. Tiết Kiệt hận Trang Dịch hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn hung dữ nhìn Trang Dịch, ánh mắt kia, giống như hận không thể nhào lên hung hăng hành hung Trang Dịch một trận, nhưng mà hắn cũng chỉ có thể như vậy, bởi vì lúc này không chỉ có một lão sư ở bên cạnh, hơn nữa Lôi Tu cõng Trang Dịch cũng phát hiện Tiết Kiệt tồn tại sớm hơn hắn, Tiết Kiệt nhìn chằm chằm Trang Dịch như thế nào, Lôi Tu liền theo dõi hắn như vậy…

    Mà ánh mắt Lâm Khê nhìn Trang Dịch thì bình tĩnh hơn, chỉ là có chút đen tối không rõ, thấy Trang Dịch đối mặt với hắn, hắn giật giật khóe miệng, xem như lên tiếng chào.

    Bởi vì chỗ bọn họ đứng tương đối nghiêng, thân trên Trang Dịch không quá tiện nhúc nhích, chỉ có thể lắc lắc cổ, tư thế hiện giờ này thực sự là có chút đau nhức, hắn đáp lại Lâm Khê một nụ cười, sau đó liền quay đầu, thay đổi một tư thế tương đối thoải mái.

    “Làm sao, các ngươi không nỡ bỏ đi a, buổi tối muốn ngủ ở nơi này so?” Lão sư ở bên cạnh thu tất cả nét mặt của bọn họ vào đáy mắt, lập tức nói.

    “Vâng.” Lâm Khê cùng Tiết Kiệt đáp, bất luận trong lòng hai người có cảm nghĩ gì, chuyện lần này đã thành kết cục đã định, hồn thú nhất định không thuộc về bọn họ, dù là không cam tâm nữa, bọn họ cũng chỉ có thể rời đi.

    Lão sư đợi Tiết Kiệt cùng Lâm Khê đi xa, lúc đó mới nói với Trang Dịch: “Ngươi tới đây cùng ta.”

    Lão sư đi ở phía trước, không cần Trang Dịch ra hiệu, Lôi Tu lập tức đi theo. Đi hơn nửa giờ, thấy vị lão sư này mang theo bọn họ đi về phía ký túc xá lão sư, Trang Dịch chịu đựng cảm giác buồn ngủ càng ngày càng muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc, hỏi: “Lão sư, chúng ta tới phòng ngủ của ngươi đăng ký sao?”

    “Nói nhảm, đương nhiên không phải.” Lão sư cũng không quay đầu lại mà nói, “Trên người của ngươi bị thương thành cái dạng kia, ngày khác thì đăng ký, ta mang ngươi đi tìm lão sư có thể trị liệu trước, chữa xong vết thương rồi lại nói.”

    Trang Dịch không nghĩ tới vị lão sư này muốn giúp hắn trị liệu vết thương trước, nghĩ đến hành động đuổi Lâm Khê cùng Tiết Kiệt vừa rồi của hắn, lập tức hiểu rằng lão sư nhìn thấu hắn không muốn để cho quá nhiều người biết rõ về thương thế của mình, cho nên mới làm như vậy.

    Hắn nhìn bóng lưng lão sư đi phía trước, có chút bất ngờ, đồng thời trong lòng cũng có chút ngũ vị tạp trần (nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả).

    Hắn đến Ellen đã một năm, bởi vì hắn là học sinh trao đổi, mặc dù lão sư lớp phụ hồn sư đối với hắn vô cùng khách khí quan tâm, thế nhưng Trang Dịch cảm giác được, mấy vị lão sư kia thủy chung không thể nào coi hắn là học sinh của mình, ngược lại thường xuyên mượn Trang Dịch chỉ điểm Lâm Lưu, lấy Trang Dịch làm bản gốc, tranh thủ giúp Lâm Lưu đuổi kịp và vượt qua hắn trong thời gian ngắn nhất.

    Dưới tình huống như vậy, Trang Dịch thật sự không thể nào sinh ra cái cảm tình đặc thù gì với Ellen, nhất là với lão sư nơi này, càng là không có ấn tượng khắc sâu gì. Kết quả không ngờ vị lão sư vừa gặp mặt một lần hôm nay, sau này có lẽ cũng sẽ không có đụng chạm gì này, lại có thể cân nhắc vì hắn như vậy.

    Mang theo Trang Dịch gõ cửa phòng một vị lão sư trong đó, khi thấy vị lão sư hệ chữa trị kia đi tới mở cửa, Trang Dịch sửng sốt, vị này không phải là vị lão sư đã trị liệu cho hắn ba ngày trước sao.

    Vị lão sư kia nhìn thấy Trang Dịch cũng sửng sốt, đang muốn hỏi cái gì, nhưng mà khi hắn ngửi được mùi máu tươi dày đặc trên người Trang Dịch, lời nói đến bên miệng nhất thời chuyển một cái: “Đi vào trước rồi nói.”

    Ghép vài cái ghế dựa trong phòng khách thành một cái ghế dài, thấy Trang Dịch ghé vào trên lưng Lôi Tu, ngay cả ngồi cũng có chút khó khăn, hai vị lão sư dứt khoát đỡ Trang Dịch xuống, trong cả quá trình này, bắp chân cùng bàn chân của Trang Dịch không được che kín, vết thương lập tức lộ ra dưới ánh đèn, lão sư chữa trị cúi đầu liếc nhìn bộ dạng da tróc thịt bong trên thân thể Trang Dịch, mày lập tức nhăn thật sâu, khi phát hiện không chỉ có chân cùng bàn chân có thương tích, bả vai cùng phần eo cũng không thể may mắn thoát khỏi, thậm chí tay phải còn gãy xương, lão sư chữa trị quay đầu nhìn về phía vị lão sư mang Trang Dịch đến, nói: “Chuyện gì xảy ra, làm sao sẽ bị thương nặng như vậy?!”

    “Hôm nay là thời gian năm thứ ba vào rừng rậm ma thú bắt ma thú.” Lão sư kia kinh ngạc nhìn vết thương của Trang Dịch, nói.

    Mặc dù hắn cũng ngửi được mùi máu tươi, biết rõ Trang Dịch bị thương, nhưng không nghĩ tới Trang Dịch sẽ bị thương đến như vậy, hắn nhìn Trang Dịch trừ sắc mặt tái nhợt một chút ra, từ vừa mới bắt đầu đến hiện tại, ngay cả hừ cũng không thốt ra một tiếng, có chút tự trách mình vậy mà lại không phát hiện đệ tử khác thường sớm hơn, đồng thời cũng tự nhiên sinh ra vài phần kính nể, Trang Dịch này vừa 19 tuổi, nghe nói còn là một quý tộc, diện mạo so với nữ nhân còn thanh tú hơn, không ngờ lực nhẫn nại vậy mà còn quá mạnh!

    Lão sư chữa trị nghe vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, đối với hồn sư mà nói, trừ tu luyện hồn lực ra, hồn thú chính là một trong những điều quan trọng nhất trong cuộc sống, hàng năm, hồn sư bỏ mạng vì tranh đoạt hồn thú không biết có bao nhiêu, nếu như Trang Dịch bị thương vì thu phục hồn thú, như vậy liền không có gì.

    Lão sư chữa trị vừa dùng hồn lực chữa lành vết thương trên người Trang Dịch, vừa phân tâm điều chỉnh xương ở tay bị gãy của Trang Dịch lại chỗ cũ, không ngừng giúp Trang Dịch trị liệu hơn một giờ, sau khi chữa xong toàn bộ vết thương trên người Trang Dịch, lão sư tiêu hao không ít hồn lực, có chút mệt mỏi xoa xoa thái dương đổ mồ hôi, dặn dò Trang Dịch: “Những vết thương trên người ngươi này, nếu chỉ là thương trên da thịt tương đối nghiệm trọng thì coi như xong, nhưng ta cũng không biết ngươi bị thương như thế nào, vậy mà tất cả đều ở vị trí tương đối mấu chốt, hơn nữa thoạt nhìn quả thực giống như nổ tung từ bên trong ra vậy, vị trí của những vết thương này, đều là những nơi mà vận chuyển hồn lực bình thường cần đi qua, mặc dù hiện tại ta giúp ngươi trị miệng vết thương, thịt mới cũng mọc ra rồi, nhưng vài ngày kế tiếp, ngươi không chỉ cần tĩnh tâm dưỡng tốt thân thể, còn phải tốn không ít thời gian tu luyện, chỉnh đốn lại mạch hồn lực, bằng không một khi bị phá hỏng, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ lớn cho tu luyện kế tiếp của ngươi!”

    Vị trí vết thương của Trang Dịch đúng là sinh ra khi hồn lực chạy trong cơ thể va chạm với nhau, hắn thoáng cái đã hiểu ý tứ trong lời nói này của lão sư, nghe lão sư chữa trị dặn dò cẩn thận, Trang Dịch gật đầu liên tục, đồng thời thầm hạ quyết tâm trong lòng, hắn nhất định phải tranh thủ thời gian nghỉ đông, triệt để củng cố thực lực cấp năm.

    Lão sư chữa trị thấy thế, quay đầu nhìn về phía Lôi Tu luôn luôn canh giữ bên cạnh Trang Dịch, ánh mắt không nháy nhìn hắn chằm chằm: “Con hổ nhà ngươi, lần trước ta đụng ngươi một chút nó cũng gắt gao nhìn ta, rất sợ ta làm gì ngươi.”

    Hắn nói xong, cười híp mắt nói với Lôi Tu: “Vì sao lần này không hung dữ với ta nữa?”

    Lôi Tu nghe vậy, ngẩng đầu liếc nhìn lão sư chữa trị một cái, sau đó quay đi, phớt lờ hắn, tự nhiên dùng đầu lưỡi liếm liếm tay phải đã khôi phục của Trang Dịch, sau đó dùng gương mặt cọ sát bụng Trang Dịch.

    Lão sư đưa Trang Dịch tới thấy hắn không sao, hắn cũng có ý nói đùa, cũng lại gần chia sẻ tất cả biểu hiện của Lôi Tu cùng bạn tốt một lần, cuối cùng còn tổng kết nói: “Trang Dịch ngươi cũng nên cẩn thận, nuôi dưỡng một con ma thú hẹp hòi như vậy, đụng ngươi một chút cũng đều phải bị nó đề phòng gắt gao, về sau làm sao có thể nói chuyện yêu đương a.”

    Lão sư chữa trị nghe vậy, cười hắc hắc tiếp lời: “Nghe nói ở thời thượng cổ, có người nhìn thấy ma thú tu luyện tới cảnh giới nhất định, hóa thành hình người, Trang Dịch, con hổ này của ngươi là công hay mẫu, tiếp tục như vậy nữa, không chừng về sau có thể thay ngươi sinh con —— “

    Lão sư còn chưa nói dứt lời, Lôi Tu chợt lại gần, trực tiếp một vuốt đập bay lão sư.

    Lão sư đang huyên thuyên nên vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Lôi Tu đẩy về phía sau một bước, may mà Lôi Tu không để lộ ra móng vuốt sắc bén, lão sư này cũng không bị thương chút nào.

    Một lão sư khác nhìn bộ dạng chật vật của bạn tốt, lập tức không khách khí cười ha ha.

    Trang Dịch nhìn hai vị lão sư huyên thuyên đùa giỡn, trợn mắt há mồm, đồng thời cũng không nhịn được phá ra cười, lão sư hắn tiếp xúc lúc trước, phần lớn đều tương đối ổn trọng, lần đầu tiên tiếp xúc lão sư trẻ trung lại tràn ngập sức sống như vậy, ngoài kinh ngạc, cũng cảm thấy bọn họ vừa thân thiết lại đáng yêu.

    Trái lại với Trang Dịch, tâm tình của Lôi Tu lại không quá vui vẻ, thấy thương thế của Trang Dịch tốt lên, Lôi Tu lập tức kéo Trang Dịch muốn rời đi.

    Trang Dịch thấy cũng nên trở về, hắn đứng dậy, đặt lại mấy cái ghế lão sư bày ra về chỗ cũ, sau khi nói lời cảm ơn với hai vị lão sư, lúc đó mới rời đi.

    Trên đường trở về, Lôi Tu có vẻ như còn muốn cõng Trang Dịch đi, chẳng qua bị Trang Dịch từ chối. Bây giờ trên người hắn còn mặc bộ trường bào kia, trải qua lúc trước làm hắn vô cùng lúng túng, tuyệt đối không muốn lặp lại lần nữa.

    Trở lại phòng ngủ, sau khi Trang Dịch giúp Lôi Tu pha một chén sữa bột không thể thiếu mỗi đêm, liền không thể đợi được mà vận chuyển hồn lực chạy trong cơ thể, quả nhiên những vị trí bị thương kia, hồn lực muốn tuần hoàn qua là cực kỳ phiền toái, giống như khối khu vực kia bị chặn lại hơn phân nửa, loại cảm giác hồn lực đi đến nửa đường lại bị phá hỏng này là cực kỳ khó chịu, nhưng lại không thể nhảy qua, chỉ có thể giữ quyết tâm chậm rãi đi khơi thông nó.

    Khi Trang Dịch ngồi trên giường cảm nhận hồn lực trong cơ thể,Lôi Tu đã uống xong sữa ngồi bên cạnh nhìn hắn, giống như nhìn thế nào cũng không chán vậy, ai cũng không biết nó nhìn chằm chằm Trang Dịch, suy nghĩ cái gì.

    Thấy đêm ngày càng sâu, Trang Dịch biết mình nhất định không thể đối phó những thứ này trong một đêm, hắn mở mắt ra, tạm dừng tu luyện, sau đó vẫy vẫy tay với Lôi Tu.

    Lôi Tu lập tức nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên giường, sau đó nằm bên kia giường. Trang Dịch đổi lại áo ngủ, ngáp một cái, thuần thục chui vào trong ngực Lôi Tu, một người một thú ôm thật chặt, cùng nhau ngủ.

    Nửa giờ sau, Lôi Tu chậm rãi mở mắt ra trong bóng tối, sau đó cúi đầu xuống dán lên trán Trang Dịch, đưa hồn lực của mình vào trong cơ thể Trang Dịch, nó không biết kỹ năng chuyển dời như Trang Dịch, cho nên không thể khơi thông hồn lực trong cơ thể giúp Trang Dịch, nhưng mà cho Trang Dịch một chút hồn lực của nó, sẽ khiến cho Trang Dịch ngủ được thoải mái hơn một chút.

    Trang Dịch đã chìm vào mộng đẹp quả nhiên phát ra tiếng thở dài thư thái, bản năng càng ôm chặt Lôi Tu.

    Lôi Tu thấy thế, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nó chậm rãi duỗi đuôi, dùng chóp đuôi đưa lên thuận theo độ cong đôi chân Trang Dịch, sau đó đụng vào bộ vị giữa hai chân hắn, cảm giác chỗ ấy mềm mại, xúc cảm hoàn toàn không giống ban ngày Trang Dịch ngồi trên người nó, Lôi Tu dùng cái đuôi nhẹ nhàng trêu đùa trong chốc lát, kết quả Trang Dịch ngủ mơ giống như bị quấy rầy đến, có chút bất an giật giật thân thể, Lôi Tu thấy thế, vội vàng thu đuôi lại, sau đó giống như thường ngày, dùng đuôi vòng quanh thân thể Trang Dịch, nhắm mắt lại, cũng thỏa mãn cùng đi ngủ.

    Bởi vì nghỉ đông không dài như nghỉ hè vậy, một đường đi từ Ellen đến Bardon cũng cần ròng rã hơn 50 ngày, cho nên kỳ nghỉ này Trang Dịch cũng không có ý định trở về, dù sao đối với hắn mà nói, ở nơi nào cũng giống nhau, duy nhất có chút tiếc nuối chính là không thể nhìn thấy vài người bạn ở Bardon kia.

    Không đến vài ngày sau, Trang Dịch lần lượt nhận được kinh hỉ đến từ Bardon, theo thứ tự là thiệp chúc mừng hoặc quà tặng nhỏ mà đám Vệ Cẩn gửi cho hắn vân vân, bởi vì mọi người tự gửi của mình, dẫn đến mỗi ngày Trang Dịch đều phải đi lại giữa phòng ngủ cùng phòng thu tin tức, đồng thời cũng bắt đầu phiền não hắn nên gửi quà gì đáp lễ mới tốt đây.

    Lôi Tu nhìn bộ dáng vui vẻ mỗi ngày của Trang Dịch khi nhận được quà tặng, nhịn không được có chút ghen tỵ chẳng qua khi trong mấy phần quà còn có thứ gì đó tiện thể đưa cho Lôi Tu, dù là cái kia Lôi Tu không để vào mắt, nhưng với những món quà kia nó cũng miễn miễn cưỡng cưỡng không bài xích như vậy.

    Hôm nay, Trang Dịch nhận được găng tay thích hợp dùng cho mùa đông từ Lý Lan, ghép thành đôi với đôi găng tay này là nơ bướm có thể buộc lên đuôi Lôi Tu, đối với cái thứ này, Lôi Tu xì mũi coi thường, ngay cả ánh mắt cũng không thèm bố thí cho một cái, Trang Dịch cũng không biết tại sao Lý Lan sẽ gửi thứ này đến, chỉ là tưởng tượng bộ dạng nơ con bướm treo ở trên đuôi Lôi Tu, hắn đã cảm thấy buồn cười.

    Bởi vì toàn bộ lực chú ý đều ở trên người Lôi Tu, cho nên khi trước mặt có người đi tới, Trang Dịch thiếu chút nữa không để ý đến hắn, thẳng đến khi người kia đứng lại trước mắt hắn, cười nhẹ hỏi: “Chuyện gì thú vị như vậy?”

    Trang Dịch ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người đến, lập tức lên tiếng chào: “Đường Việt học trưởng.”

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư