Home Đam Mỹ Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 77

    Tối Cường Triệu Hoán Sư – Chương 77

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư

    Bởi vì là một phòng huấn luyện bình thường, cho nên trong phòng bố trí vô cùng đơn giản, ngay cả dụng cụ đánh giá đẳng cấp hồn sư cùng hồn thú đi vào cũng không có, gian phòng lớn trống rỗng, cũng là rất thích hợp chiến đấu.

    Nhân vật chính lần chiến đấu này chính là Trang Dịch cùng Phạm Chí Văn, cho nên người bên ngoài đi vào lập tức thức thời đứng qua một bên góc, cho hai người đầy đủ không gian, đoàn người Đường Việt đứng ở bên trái, đội hữu của Phạm Chí Văn đứng ở bên phải, hai người một thú Trang Dịch, Lôi Tu, Phạm Chí Văn đứng ở chính giữa đối mặt nhau.

    Mặc dù pc không biết cụ thể giống cùng đẳng cấp của Lôi Tu, nhưng mà đại khái có thể cảm ứng ra được một ít, khí thế của Lôi Tu thoạt nhìn không cao hơn cấp năm, hơn nữa khổ người lớn, đường cong cơ bắp toàn thân trôi chảy, bộ lông bóng loáng tỏa sáng mượt mà, thoạt nhìn toàn thân một chút thịt thừa cũng không có, vô cùng mạnh mẽ, có hình thể như vậy, kết hợp với cường độ tấn công của loài hổ, không khó đoán ra là ma thú loại tấn công.

    Nhìn hết Lôi Tu, hắn lại đưa ánh mắt đặt trên người Trang Dịch, Trang Dịch mặc trường bào màu trắng hoa mỹ, ngũ quan thanh tuyển đoan chính, trong lúc giơ tay nhấc chân mang theo ưu nhã của quý tộc cổ, phụ hồn sư quý tộc đại khái đều là cái bộ dạng như vậy, Phạm Chí Văn ngược lại một lát chưa đoán được Trang Dịch là loại hình phụ hồn sư nào, hắn nhìn chằm chằm Trang Dịch, con ngươi nho nhỏ lập tức chuyển động, bắt đầu suy tư đủ loại biện pháp đối phó Trang Dịch.

    Đường Việt là người cực kỳ có uy danh ở đây, thấy mọi người đều đã có chỗ đứng riêng, cất cao giọng nói: “Cuộc chiến đấu này lấy một trong hai bên chủ động nhận thua chấm dứt, trong lúc đó cho phép sử dụng bất cứ thủ đoạn nào tương ứng liên quan đến hồn lực, do tác chiến trong phòng, hy vọng phạm vi cùng lực độ tấn công của hai bên có thể thêm một chút khống chế, hiện tại, trận đấu bắt đầu!”

    Đường Việt vừa mới nói xong, hai người một thú ở trung tâm nhanh chóng bắt đầu phóng thích hồn lực, bởi vì hồn thú của Trang Dịch là thực vật, cho nên tốc độ triệu hoán ra nhanh hơn Phạm Chí Văn một chút, một cây bồ công anh cực lớn xuất hiện trước người Trang Dịch, đóa hoa bồ công anh nở rộ, những cánh hoa nhỏ lưu loát bay ra, một đám một đám tản ra trong không khí giống như thổi bong bóng, dùng tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bao trùm không gian ở giữa Trang Dịch cùng Phạm Chí Văn.

    Phạm Chí Văn bị nhiều đóa hoa bồ công anh đột nhiên xuất hiện như vậy làm cho sợ hết hồn, tắc kè hoa của hắn đã được thả ra, hiện ra trước mặt hắn, vốn Phạm Chí Văn có ý định để nó biến sắc (thay đổi màu sắc) tại chỗ, hòa làm một thể với hoàn cảnh bốn phía, sau đó hắn phụ trách đối phó Lôi Tu, để hồn thú của mình đánh lén bất ngờ Trang Dịch khiến hắn không kịp đề phòng, kết quả còn chưa kịp biến sắc đâu, một đám cánh hoa bồ công anh đã trải rộng bốn phía, trong chớp mắt đã bao trùm phạm vi ánh mắt hắn có thể đạt tới, khắp nơi đều là cánh hoa bay tới thổi đi, thoạt nhìn rậm rạp chằng chịt, nhất thời đánh hắn trở tay không kịp.

    “Nói ngươi là đàn bà ngươi còn không tin, chơi cái trò bịp bợm mà nữ nhân mới có thể dùng này!” Phạm Chí Văn đã không nhìn thấy thân ảnh Trang Dịch cùng Lôi Tu, đầy mắt đều là cánh hoa bồ công anh tạo thành phiền phức cực lớn cho hắn, hắn lập tức cao giọng hô, muốn chọc giận Trang Dịch.

    Trang Dịch mắt điếc tai ngơ, không ngừng thay đổi vị trí, khiến Phạm Chí Văn không tìm thấy phương vị của hắn, đồng thời lấy Phạm Chí Văn làm trung tâm, điều khiển cánh hoa bồ công anh ngưng tụ ra một phương trận 5m hình vuông.

    Bởi vì dùng thân phận phụ hồn sư sinh tồn trong thời gian dài, cố tình lại thường xuyên gặp phải chiến đấu, Trang Dịch không thể cứng đối cứng với người, với một chiêu “cố lộng huyền hư (*)” này Trang Dịch đã sớm làm quen, lần chiến đấu này Trang Dịch cũng không tính ra tay, mà giao cho Lôi Tu đến xử lý, cho nên trận pháp này trừ khiến Phạm Chí Văn không nhìn thấy hắn ra, cũng làm cho những người xem chiến ở bốn phía kia không nhìn rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

    Trang Dịch làm trận pháp trước mắt này đã không phải lần đầu tiên, khi hắn cấp bốn đã từng thử vây Lâm Lưu thực lực mạnh hơn hắn ở bên trong, hôm nay cấp năm điều khiển Bồ Công Anh Ảo Giác cấp bốn, so với trước kia càng thuần thục không ít.

    Tắc kè hoa của pc là thuộc tính hỏa, có thể phun lửa tấn công đối thủ, hắn giống như các hồn sư lúc trước đối chiến với Trang Dịch, thử phá hủy bồ công anh, nhưng mặc dù cánh hoa bồ công anh này có lực phòng ngự rất kém cỏi, thực vật cũng sợ nhất lửa đốt cháy, nhưng bởi vì hồn lực của Trang Dịch hùng hậu, một đám bị pc tiêu hủy, hắn lập tức không khách khí chế tạo ra càng nhiều cánh hoa bồ công anh nữa, đến cuối cùng, không chỉ quanh thân Phạm Chí Văn hiện đầy bồ công anh, ngay cả thân thể tắc kè hoa cũng không buông tha.

    Đáng tiếc duy nhất chính là Bồ Công Anh Ảo Giác là hồn thú cấp bốn, hơn nữa cấp bậc Phạm Chí Văn cao hơn Trang Dịch, bồ công anh có thể tạo thành chướng ngại thị giác cho hắn đã là cực hạn, ảo thuật cơ bản không có tác dụng.

    Trang Dịch thấy thời cơ không sai biệt lắm, đang muốn ra hiệu cho Lôi Tu có thể lên, kết quả quay đầu đã nhìn thấy Lôi Tu lập tức không chờ được nữa mà vọt tới, kỳ thực khoảng cách giữa nó cùng Phạm Chí Văn không xa, nhảy mấy cái đã tới bên cạnh Phạm Chí Văn.

    Mặc dù Phạm Chí Văn tạm thời bị Trang Dịch vây lại, tính cảnh giác của hắn cũng không có giảm xuống, hắn vốn định yên lặng theo dõi kỳ biến, mặc dù những bồ công anh này tạo thành phiền toái nhất định cho hắn, nhưng Phạm Chí Văn cũng không ngốc, nhìn ra được để chế tạo hiệu quả này thì hồn lực của Trang Dịch nhất định tiêu hao rất lớn, hắn dứt khoát đứng nguyên tại chỗ án binh bất động, tính toán đợi hồn lực của Trang Dịch tiêu hao phân nửa thì sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, kết quả bởi vì sau khi Lôi Tu tới gần cũng không cố gắng che giấu địch ý của mình, Phạm Chí Văn lập tức cảm thấy có cái gì không đúng, hắn gọi tắc kè hoa đến bên người, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.

    Đệm thịt của Lôi Tu giẫm trên mặt đất không phát ra bất kỳ thanh âm gì, tính ẩn nấp cùng sức chịu đựng khi đi săn của động vật họ mèo cỡ lớn chiếm được thể hiện tốt nhất trên người Lôi Tu, nó tận lực nói cho Phạm Chí Văn nó đến rồi, lại không vội động thủ, ngược lại bắt đầu chậm rãi đi vòng quanh Phạm Chí Văn, một đôi mắt màu đỏ sậm chăm chú nhìn Phạm Chí Văn, giống như đang nghiên cứu hạ miệng vào miếng thịt nào trên người hắn thì tốt nhất.

    Phạm Chí Văn biết rõ mình bị theo dõi, hắn không tìm được vị trí cụ thể của Lôi Tu, chỉ cảm thấy có một luồng ánh mắt dọa người đang không ngừng quanh quẩn trên người mình, làm tóc gáy toàn thân hắn đều bị dựng lên, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng để tắc kè hoa phụ thể, sau đó tiến hành hồn thú phụ ngoài cơ thể, hư ảnh tắc kè hoa hoàn toàn bao phủ Phạm Chí Văn, làn da lồi lõm thô ráp đưa phòng ngự của hắn lên cao nhất.

    Làm xong tất cả cái này, Phạm Chí Văn đã có một chút cảm giác an toàn, miễn cưỡng thở dài một hơi, Lôi Tu đang nhìn Phạm Chí Văn chằm chằm thấy thế, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, sau đó trong nháy mắt Phạm Chí Văn buông lỏng kia, Lôi Tu chợt bổ nhào về phía trước, thoáng chốc đã nhảy đến trước mặt Phạm Chí Văn, móng vuốt dài đến 10cm thoạt nhìn vừa sắc bén lại dữ tợn, một móng vuốt này mà hạ xuống, không bị khoét mất một khối thịt mới lạ.

    Phạm Chí Văn sợ hết hồn, lập tức nâng cánh tay ngăn trở chỗ hiểm. Móng vuốt của Lôi Tu lập tức chống lại làn da tắc kè hoa, tiếng va chạm chói tai lập tức vang lên, móng vuốt Lôi Tu hung hăng cào tới, sau khi nó rơi xuống đất, làn da của tắc kè hoa kia lập tức xuất hiện năm vệt máu tươi đầm đìa.

    Phạm Chí Văn bị đau nhìn cánh tay trái của mình, khi thấy làn da bị cắt vỡ của hồn thú phụ thể, cùng với vết thịt bị khoét đi, nhất thời vừa sợ vừa giận, ma thú cấp bốn này làm sao có thể có lực công kích cao như vậy!

    Nhất định là Trang Dịch làm trò quỷ gì, xem ra hắn là phụ hồn sư cấp năm loại chiến đấu, sở dĩ không lộ diện, cũng là bởi vì hắn dùng tất cả hồn lực để bày trận che mắt mình, sau đó lại làm cho con hổ này tăng lực tấn công!

    Nghĩ thông suốt tất cả những điều này, trên mặt Phạm Chí Văn xẹt qua một nụ cười dữ tợn, Trang Dịch, chỉ sợ ngươi không rat ay, đợi ta giải quyết xong súc sinh này, sẽ hảo hảo thăm hỏi ngươi một chút.

    Lôi Tu vừa nhìn biểu tình kia của Phạm Chí Văn đã biết rõ hắn không suy nghĩ chuyện tốt lành gì, nó chậm rãi chuyển động bước chân, đi vòng sang bên kia của Phạm Chí Văn, sau đó nhìn chuẩn cơ hội, lại nhào tới một lần nữa.

    Lần này Phạm Chí Văn có chuẩn bị một chút so với lần trước, thấy Lôi Tu lại lao vào, Phạm Chí Văn hét lớn một tiếng, hi sinh cánh tay phải, trong nháy mắt móng vuốt Lôi Tu cào vỡ làn da hắn đâm vào trong thịt, Phạm Chí Văn mãnh liệt khống chế cơ bắp hồn thú co chặt lại, làm móng vuốt Lôi Tu kẹt ở bên trong, sau đó hắn hung hăng vẫy cái đuôi cực lớn qua, muốn đánh tới vùng bụng Lôi Tu!

    Chỗ trí mạng của động vật họ mèo chính là vùng eo bụng, Phạm Chí Văn muốn một đuôi chặt đứt eo Lôi Tu!

    Trang Dịch đứng ở vài mét bên ngoài thấy thế, căng thẳng đến hô hấp cũng dừng lại, mặc dù hắn biết rõ Phạm Chí Văn tuyệt đối không phải đối thủ của Lôi Tu, nhưng nhìn thấy thời điểm chiến đấu kịch liệt nhất, lòng bàn tay hắn tất cả đều là mồ hôi, hận hiện tại không thể xông lên trợ giúp Lôi Tu.

    Chẳng qua một giây sau, chân sau Lôi Tu mạnh móc lên bụng Phạm Chí Văn, sau đó lập tức linh hoạt đổi chiều trên cánh tay Phạm Chí Văn, linh hoạt tránh thoát một kích này của hắn, sau đó thừa dịp Phạm Chí Văn đang tấn công mà xem nhẹ cánh tay, Lôi Tu rút móng vuốt ra, thành thạo nhảy ra một lần nữa.

    Phạm Chí Văn nhìn hai cánh tay phải trái bị thương của mình, hình thể Lôi Tu lớn, móng vuốt sắc bén, trực tiếp khiến làn da hắn bị thương từ bả vai đến ngón tay, một bàn tay bị thương thì cũng thôi đi, hai bàn tay đều bị như vậy, hai tay Phạm Chí Văn bắt đầu có chút không linh hoạt.

    Hắn nhìn thân ảnh Lôi Tu một lần nữa nhập vào bồ công anh trong không trung không nhìn thấy nữa, hắn cảm giác Lôi Tu giống như đang tính toán cái gì. Ngay khi Phạm Chí Văn trầm tư, Lôi Tu lại vọt ra lần nữa, vị trí tấn công của nó lần này là cái đuôi Phạm Chí Văn!

    Mạnh mẽ tập kích từ phía sau, hai móng vuốt hổ sắc bén cắm vào cái đuôi nhọn của Phạm Chí Văn, móng vuốt của Lôi Tu theo động tác của nó mà dùng sức vạch lên trên, Phạm Chí Văn bị đau kêu to, mạnh vẫy đuôi muốn hất văng Lôi Tu đi, Lôi Tu lại chết sống bám trên đuôi hắn, chân sau ôm lấy lưng Phạm Chí Văn, hai móng vuốt trước sau tạo thành hình cánh cung, xé mạnh một cái ——

    Máu tươi thuận theo vết thương của Phạm Chí Văn mà bắn ra tung tóe, Phạm Chí Văn bị đau phát ra một tiếng rống lên, hắn cố sức xoay thân qua, dùng một cánh tay máu tươi đầm đìa chụp vào Lôi Tu, Lôi Tu quay đầu, ánh mắt khát máu màu đỏ sậm cùng ánh mắt Phạm Chí Văn liếc nhau một cái, một giây sau đó, trong ánh mắt sợ hãi của Phạm Chí Văn, Lôi Tu thả người nhảy lên, hai chân trước chụp vào trên hai vai bị thương của Phạm Chí Văn, lại hung hăng xé thêm một cái nữa!

    Mười móng vuốt sắc bén giống như cái đinh cố định trên người Phạm Chí Văn, Phạm Chí Văn lắc lắc thân thể muốn giật Lôi Tu xuống, đáng tiếc Lôi Tu là một con hổ, năm cái móng vuốt bắt lấy tay, căn bản không thể thể đào thoát, Phạm Chí Văn thấy thế, quanh thân lập tức phun ra lửa lớn hừng hực, muốn chết cháy Lôi Tu, Lôi Tu phát ra một tiếng gầm lớn, một luồng lực lôi điện nhanh chóng lan tràn ra, hiển nhiên nó không có ý định bại lộ thực lực dùng lôi điện công kích Phạm Chí Văn, chỉ là dùng hồn lực tự bảo vệ mình, sau đó tiếp tục kiên nhẫn xé rách trên người Phạm Chí Văn.

    Sau lưng Phạm Chí Văn bị quản thúc, lửa mảy may không có tác dụng với Lôi Tu, sức lực của hắn lớn hơn Lôi Tu, nhưng thân thủ lại không linh hoạt bằng nó, hiện giờ toàn thân đều máu tươi đầm đìa, bởi vì Lôi Tu đè trên lưng hắn, cách hắn quá gần, ngay cả thu hồn thú lại hắn cũng không dám, bằng không một khi tắc kè hoa bảo vệ hắn biến mất, Lôi Tu tấn công một lần nữa sẽ chính là bản thân hắn!

    Dưới tình huống như vậy, Phạm Chí Văn liền giống như cá trên thớt, khi Lôi Tu xé xuống một phát lại kêu một tiếng tê tâm liệt phế, nhiều lần hắn muốn bật ra tiếng chịu thua, nhưng là lời nói mới được một nửa, Lôi Tu lại hung hăng cào thêm một phát, Phạm Chí Văn lập tức kêu to lên, tiếng nhận thua cũng bị tiếng kêu át mất.

    Từ từ, người ở bên ngoài xem cuộc chiến cũng đã nhận ra không đúng, vì sao Trang Dịch cùng con hổ kia một chút âm thanh cũng không có, tất cả toàn bộ phòng huấn luyện lại quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Phạm Chí Văn?!

    Đám người Đường Việt chẳng qua chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng dù sao Trang Dịch không có động tĩnh, bọn họ còn có thể thắng được, nhưng đồng đội của Phạm Chí Văn lại đứng không yên, không nhìn tới hình ảnh chiến đấu bên trong, đầy mắt đều là bồ công anh bay tới bay lui, nghe Phạm Chí Văn kêu thảm thiết hơn 10 phút, rốt cuộc có người đứng ra nói với Đường Việt: “Hình như ta nghe được tiếng chịu thua của đội trưởng phát ra ngoài!”

    “Hả?” Đường Việt nhướng mày, “Vì sao ta không nghe thấy, đều là tiếng kêu kỳ kỳ quái quái a.”

    Đồng đội kia nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi. Thừa nhận đội trưởng của mình nhận thua đã đủ mất mặt, còn phải giải thích chịu thua như thế nào, như vậy chẳng phải mất hết thể diện, hắn quay đầu nhìn trận pháp Trang Dịch bố trí kia, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn nói: “Đường Việt, không nên quá phận. Ta thay mặt đội trưởng của chúng ta chịu thua, ngươi nhanh gọi đội viên kia của ngươi giải trừ trạng thái chiến đấu!”

    Đường Việt cũng không muốn làm sự tình quá mức, dù sao không chỉ có đối phương không nhìn thấy tình huống bên trong, bọn họ cũng đồng dạng không nhìn thấy, hắn vẫn luôn tin tưởng thực lực của Trang Dịch tuyệt không đơn giản như bề ngoài vậy, hiện giờ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Phạm Chí Văn, cũng đừng bị giết chết mới là tốt nhất, nghĩ nghĩ, cuối cùng Đường Việt lớn tiếng nói: “Trang Dịch, Phạm Chí Văn chịu thua sao? Nếu hắn đã mất sức chiến đấu, ngươi thu hồn thú lại a, tạm thời lại cho hắn một cái mạng, đừng có vì hắn mà làm bẩn tay mình.”

    Trang Dịch ở bên trong nghe vậy, nhìn Phạm Chí Văn đang ngã ngồi trên đất không thể hoạt động kia, cùng tắc kè hoa máu thịt không rõ ràng, còn có Lôi Tu đang chậm rãi đi về phía hắn, Trang Dịch chậm rãi thu hồi hồn lực, rút lại trận pháp bồ công anh.

    Bồ công anh biến mất, thân ảnh Trang Dịch cùng Phạm Chí Văn xuất hiện trước mặt mọi người, sau khi thấy thảm trạng của Phạm Chí Văn, tất cả người ở chỗ này đều hít vào một ngụm khí lạnh.

    Phạm Chí Văn mặt úp xuống dưới, nằm rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, hắn bảo trì trạng thái hồn thú phụ ngoài cơ thể, cho nên thân thể hắn ngược lại một chút vết thương cũng không có, nhưng là hồn thú tắc kè hoa kia lại có chút thê thảm. Chỉ thấy cả người nó đều đầm đìa máu tươi, trừ tứ chi ra, vết thương trên lưng lại nhẵn bóng bằng phẳng, giống như bị lột bỏ một lớp da vậy.

    Khi nhìn thấy bộ da tắc kè lồi lõm ném ở một bên, không ít người rùng mình một cái, không phải giống như, mà là đã bị lột da rồi!

    Hồn thú tồn tại giống như linh hồn, khi hồn sư phóng thích hồn lực, triệu hoán hồn thú ra, hồn thú này thật ra là mô phỏng xuất hiện, lột da hồn thú, cũng không thể tạo thành thương tổn vĩnh cửu cho hồn thú, nhưng trong cả quá trình này, sẽ mang đến cho hồn sư chỉ huy hồn thú đau đớn vô tận, khi hồn sư thu hồn thú vào không gian tinh thần, tầng da này cũng sẽ biến mất theo, nhưng tác dụng uy hiếp mà nó sinh ra, cũng đã đủ.

    Khi Trang Dịch nhìn thấy Lôi Tu lột da tắc kè hoa, khiếp sợ trong lòng cũng không thể ít hơn người ở nơi này, Trang Dịch không phải lần đầu tiên xem Lôi Tu chiến đấu, nhưng cho tới bây giờ Lôi Tu chưa từng làm ra cử động máu tanh như vậy, có thể thấy được lần này Phạm Chí Văn thực sự chọc giận Lôi Tu.

    Phạm Chí Văn giỏi dùng tắc kè hoa biến thành bộ dạng người khác đi lừa gạt đồng đội, cũng giống như phủ thêm một tầng da giả, Lôi Tu liền dứt khoát lột da hồn thú của hắn, là cảnh báo Phạm Chí Văn không được đánh chủ ý lên Trang Dịch, cũng là khiến Phạm Chí Văn phải chịu đựng quá trình đau đớn này, làm cái giá lớn cho việc hắn dùng ngôn ngữ vụ nhục Trang Dịch lúc trước.

    Thấy mọi người dùng ánh mắt khiếp sợ lại không thể tin nhìn hắn cùng Lôi Tu, trên mặt Trang Dịch duy trì một mảnh bình tĩnh, hắn nhìn về phía đồng đội kia của Phạm Chí Văn: “Có thể trả lại quần áo cho chúng ta sao?”

    Người đồng đội kia ngập ngừng mấp máy môi, nghĩ muốn nói cái gì, nhưng mà vừa nghĩ đến hồn thú bị lột da kia, vẫn là nuốt lời nói xuống cổ họng, sau đó trung thực cầm quần áo giao cho Trang Dịch.

    Sau khi Trang Dịch tiếp nhận, lập tức cho Đường Việt.

    Đám người Lâm Nguyệt thấy quần áo đã cầm về, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Trang Dịch. Mà đối diện, đồng đội của Phạm Chí Văn đã vọt tới trước mặt hắn, lớn tiếng khuyên Phạm Chí Văn đã đau đến thần chí không rõ tranh thủ thời gian thu hồi hồn thú, đừng lại lãng phí hồn lực nữa.

    Phạm Chí Văn mơ mơ màng màng cảm thấy chiến đấu đã xong, hắn dùng một chút sức lực cuối cùng thu hồn thú lại, sau đó liền lâm vào trạng thái nửa hôn mê.

    Đường đường một phụ hồn sư cấp năm trung giai, vậy mà ngược lại bị một hồn sư cấp năm hạ giai còn chưa thu phục hồn thú đánh bại, cái này nếu không phải tận mắt thấy, ai cũng sẽ không tin tưởng, quỷ dị hơn chính là, quá trình này rốt cuộc là như thế nào, những người ở đây vốn hẳn là người chứng kiến, lại không một người biết rõ.

    Nhìn đồng đội Phạm Chí Văn mang theo hắn mà ỉu xìu rời đi, sân huấn luyện yên tĩnh trong chốc lát, Đường Việt dẫn đầu đi đến trước mặt Trang Dịch: “Cảm ơn ngươi, Trang Dịch. Ngươi quả nhiên thâm tàng bất lộ.”

    Trang Dịch nhìn ánh mắt hàm chứa ý nghĩa sâu xa của Đường Việt, cảm thấy có vẻ như Đường Việt biết rõ hắn che giấu không ít thực lực, thấy mọi người đang nhìn hắn, Trang Dịch cười cười nói: “Mưu lợi mà thôi, nếu chính diện chống lại hắn, chỉ một mình ta tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.”

    “Ngươi… Chính là dùng biện pháp này đánh bại Lâm Lưu?” Lâm Nguyệt đi đến trước mặt Trang Dịch, chần chờ hỏi thăm.

    Trang Dịch nói: “Trận pháp là giống nhau.”

    “Tốt lắm Trang Dịch!” Chu Vĩ đi tới, dùng sức vỗ bả vai Trang Dịch một cái.

    “Ta quả thực không dám tin vào mắt của mình, ke kiêu ngạo như Phạm Chí Văn lại bị ngươi đánh thành như vây, thật sự là quá thoải mái ha ha!” Lưu Đằng cũng nói, “Cảm ơn ngươi, thay chúng ta ném ra một hơi ác khí!”

    “Chuyện Đường Việt nói, lúc trước ta không tin, hiện tại không tin cũng không được.” Diệp Duy cũng nói, “Nếu là ta gặp phải ngươi, không chừng kết cục cũng chẳng tốt hơn Phạm Chí Văn chỗ nào a…”

    Trang Dịch nghe vậy, cười nói: “Cái này ngược lại không nhất định, thân thủ của ngươi nhanh nhẹn, năng lực cảm ứng nhất định mạnh hơn chiến hồn sư hệ sức mạnh bình thường, trận pháp này của ta có lẽ không giữ được ngươi.”

    “Kế tiếp các ngươi sẽ trở thành đồng đội, thảo luận lời này có ý nghĩa sao?” Đường Việt nghe vậy, cười nói, “Mặt khác, về kiểm tra với Trang Dịch, còn muốn tiếp tục không?”

    “Ngay cả Phạm Chí Văn cũng bị đánh thành cái dạng kia, không cần!” Lưu Đằng là người đầu tiên nói.

    Chu Vĩ cùng Diệp Duy cũng nhao nhao gật đầu, Lâm Nguyệt nhìn Trang Dịch không nói lời nào, hồi lâu sau cũng nhẹ gật đầu.

    Trang Dịch thấy thế, trong nội tâm thở phào nhẹ nhõm.

    Nếu hôm nay chiến đấu cùng Lâm Nguyệt, cho dù có thắng, đối với quan hệ trong thời gian tới của Trang Dịch cùng Lâm Nguyệt cũng sẽ không có quá lớn hòa hoãn, may mà nhảy ra một Phạm Chí Văn, quả thực là trời cao tặng cho hắn, để Trang Dịch dùng phong thái tốt nhất, thành công chiếm được tất cả mọi người thừa nhận.

    “Như vậy được rồi. Nhưng mà nếu chúng ta đã đến rồi, cũng đừng lãng phí gian phòng huấn luyện này, vừa vặn mượn thời gian hôm nay, để mọi người cùng Trang Dịch hiểu rõ lẫn nhau, như vậy chiến đấu kế tiếp mới có thể phát huy thực lực lớn nhất của chúng ta.”

    Lời Đường Việt nói được toàn thể thành viên đồng ý, vì vậy thời gian cả ngày tiếp theo, Trang Dịch cùng tất cả mọi người ngâm mình trong phòng huấn luyện, mãi cho đến đêm khuya mới sức cùng lực kiệt trở lại nơi ở của bọn họ.

    “Ngày mai giải thi đấu hồn sư chính thức mở ra, ngày đầu tiên bình thường đều sẽ rút thăm quyết định chiến đấu ngày kế tiếp, sẽ chưa chính thức bắt đầu trận đấu, cho nên một ngày mai mọi người vừa vặn nghỉ ngơi bổ sung thể lực, ngày mốt dùng trạng thái tốt nhất dự thi!” Tách ra trước, Đường Việt nói với mọi người.

    Mọi người nhao nhao gật đầu, sau đó nhanh chóng trở lại gian phòng của mình.

    Trang Dịch là đối tượng huấn luyện chủ yếu hôm nay, bởi vì chưa quen thuộc đoàn đội, cho nên hôm nay hắn là cực khổ nhất, sau khi trở về thì ngay cả lúc rửa mặt cũng mơ mơ màng màng, cuối cùng ôm Lôi Tu trực tiếp lên giường nằm đi ngủ.

    Lôi Tu nằm bên cạnh Trang Dịch, nhìn Trang Dịch nhắm mắt ngủ vừa thơm lại trầm, sau đó chậm rãi duỗi móng vuốt, giúp Trang Dịch xoa xoa bắp chân đã đứng một ngày một chút, thấy Trang Dịch trong mơ phát ra tiếng thở dài thoải mái, ánh mắt Lôi Tu chậm rãi trở nên ôn nhu một chút, đệm thịt của nó đụng phải quần áo Trang Dịch, nghĩ tới hôm nay Phạm Chí Văn kia ngấp nghé Trang Dịch, Lôi Tu cúi đầu xuống, dùng cái đuôi cuộn lấy thân thể Trang Dịch, khiến hắn càng dán chặt trong ngực của mình, phần cổ lông xù dán trên gương mặt Trang Dịch, làm nổi bật làn da Trang Dịch càng thêm mềm nhẵn trắng nõn, Lôi Tu nhìn khuôn mặt khi ngủ không chút đề phòng của Trang Dịch hồi lâu, lúc này mới hài lòng nhắm mắt lại, cũng đi ngủ.

    Ngày kế tiếp giải thi đấu hồn sư mở ra, hôm qua Trang Dịch mệt mỏi một ngày, tối hôm qua ngủ bù, hôm nay bổ sung hồn lực, cho nên cả ngày đều chuyên chú trong việc tu luyện, mặc dù ngồi ở một chỗ cùng mọi người xem trăm đoàn chiến của giải thi đấu hồn sư mở ra, nhưng là sự chú ý của hắn căn bản không hề ở bên ngoài, chuyên tâm làm cho thực lực của mình khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

    Cho nên ngày hôm sau, trước khi sắp lên đài Trang Dịch mới biết được đối thủ trận chiến đầu tiên của bọn họ vậy mà lại là tiểu đội Phạm Chí Văn kia, hắn nhất thời sửng sốt.

    “Ngươi sẽ không phải là đến bây giờ mới biết đấy chứ, ngày hôm qua lúc rút thăm ngươi không có mặt sao?” Lưu Đằng thấy biểu tình của Trang Dịch như vậy, kỳ quái nói.

    “Ách… Ngày hôm qua không chú ý trên đài, ta đang tu luyện bổ sung hồn lực đâu.” Trang Dịch vừa đi lên đài, vừa có chút lúng túng nói.

    Phạm Chí Văn vừa lên đài, thấy Trang Dịch mặt cũng sắp tái đi đến nơi, nhưng mà một trận ngày hôm đó với Trang Dịch, mặc dù hắn thảm bại, nhưng hắn bại quá mức kỳ quặc, hơn nữa đó là chiến đấu cá nhân, hôm nay là đoàn thể chiến, dù cho hắn nhìn thấy Trang Dịch thì vẫn có bóng ma trong lòng, nhưng Lôi Tu không ở bên cạnh Trang Dịch, ngược lại bên cạnh hắn lại có đồng đội yểm hộ, Phạm Chí Văn vẫn là dũng cảm đứng lên.

    Đáng tiếc kết quả cuối cùng cũng không mỹ hảo như trong tưởng tượng của hắn, không chỉ Phạm Chí Văn nhìn thấy Trang Dịch còn có bóng ma, những đồng đội kia nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Trang Dịch, cũng có chút e ngại, hơn nữa xác thực chỉnh thể thực lực của bọn họ không bằng đoàn đội Đường Việt dẫn đầu, hai đoàn người ở trên đài đại khái liều mạng không đến nửa giờ, cuối cùng đội ngũ Đường Việt nhẹ nhàng chiến thắng.

    “Trận chiến đầu tiên thắng lợi nhẹ nhàng như vậy, Trang Dịch tuyệt đối là công đầu!” Sau khi xuống đài, Lưu Đằng cười nói.

    “Xác thực, bọn họ vừa nhìn thấy Trang Dịch sắc mặt đã không thích hợp.” Diệp Duy nói, “Phạm Chí Văn đại khái hối hận muốn chết đi, nếu là không có hôm nọ chủ động khiêu khích, hôm nay đánh một trận, chúng ta tuyệt đối không thắng nhẹ nhàng như vậy.”

    “Hôm nay tâm tình tốt, buổi tối ta muốn đi uống vài chén, các ngươi ai muốn đi?” Chu Vĩ lại gần nói, “Trang Dịch, ngươi tới sao?”

    “Không đi.” Trang Dịch lắc đầu, “Ta muốn đến phụ cận tìm xem có nơi nào buôn bán ma thú hay không.”

    “Ma thú của ngươi là một vấn đề lớn.” Đường Việt nghe vậy nói, “Như vậy đi, buổi tối mọi người cùng Trang Dịch đến phụ cận tìm có ma thú cấp năm phù hợp với hắn hay không, một khi Trang Dịch thu phục hồn thú, thực lực tiến thêm một bước, đối với trận chiến tiếp theo của chúng ta hai ngày sau cũng sẽ có trợ giúp rất lớn.”

    Mọi người nghe vậy, nhao nhao gật đầu, Lâm Nguyệt nói với Trang Dịch: “Ta biết ở phụ cận có một cửa hàng chuyên môn bán ma thú, Trang Dịch, ma thú của ngươi là hệ thực vật đúng không? Như vậy có lẽ cửa tiệm kia rất thích hợp ngươi.”

    Khó được Lâm Nguyệt mở miệng, Trang Dịch tự nhiên sẽ không phớt lờ ý tốt của nàng, hắn nhẹ gật đầu, sau khi cùng mọi người ăn cơm tối, lập tức nhau xuất phát đi đến cửa hàng ma thú kia.

    Nghĩ đến muốn thu phục ma thú cấp năm của mình, Trang Dịch không khỏi có chút mong đợi. Hồn sư cấp năm có thể làm được hồn thú phụ ngoài cơ thể, đồng thời, ma thú cấp năm của Trang Dịch chỉ còn thiếu một hệ phụ hồn sư này, một khi thu phục con này xong, hồn lực kế tiếp sẽ tiến bộ nhanh chóng hơn, không biết phụ hồn thú cấp năm của hắn, sẽ là dạng gì đây?

    (*): cố làm ra vẻ huyền bí

    Thuộc truyện: Tối Cường Triệu Hoán Sư