Trẫm, đã yêu một con lợn – Chương 1-3

    Thuộc truyện: Trẫm, đã yêu một con lợn

    Chương 1

    Hoàng đế Húc Diễm Quốc đang một mình đi dạo trong ngự hoa viên, bên cạnh là một tiểu thái giám còn rất trẻ, đế vương nhìn ngắm ngự hoa viên trống trải không một bóng người, sắc mặt cũng âm trầm theo. Tiểu thái giám ở bên cạnh nơm nớp lo sợ, chỉ lo sơ suất một chút đầu sẽ không còn trên cổ.

    “Trẫm hỏi ngươi, trẫm rất đáng sợ sao?” Mục Duệ Húc vẫn nhìn Ngự Hoa Viên, lạnh lùng hỏi.

    Tiểu thái giám vừa nghe, cả người phát lạnh, chuyện này……chính mình nên nói như thế nào đây?

    “Trẫm hỏi ngươi đấy? Điếc sao?!” Mục Duệ Húc quát lớn.

    Tiểu thái giám vừa nghe, hai chân liền mềm nhũn, ngay lập tức quỳ xuống đất, run lẩy bẩy nói: “Hoàng thượng bớt giận, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!”

    Mục Duệ Húc nhìn thấy bộ dáng tiểu thái giám liền phiền lòng, sắc mặt càng thêm khó coi, mắng: “Trẫm hỏi sao ngươi không trả lời? Ngươi nghĩ trẫm đang nói lung tung ư?! Trẫm hỏi ngươi, trẫm rất đáng sợ sao?”

    Nhìn thấy bộ mặt hung thần ác sát của vị đế vương kia, tiểu thái giám bị hù đến trắng bệch cả mặt, nhưng vẫn cố gắng gượng, “Hoàng thượng hiểu lầm rồi, hoàng thượng cần chính yêu dân, sao lại đáng sợ được?”

    “Vậy vì sao ta vừa nhìn thấy phi tử của trẫm du ngoạn trong hoa viên ở xa, đợi đến khi trẫm đến gần, các nàng lại như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú (ví với tai họa ghê gớm) mà bỏ chạy hết?”

    Tiểu thái giám nghe thấy lời này, trên gáy mồ hôi lạnh ứa ra, cũng không biết nên trả lời thế nào.

    Nói Mục Duệ Húc là đế vương trời sinh, câu nói này tuyệt đối không sai, mẫu thân của Mục Duệ Húc là nữ nhi của một tiểu quan viên, bởi vì mẫu thân địa vị không cao, vì thế đứa nhỏ này cũng không phải rất được coi trọng, nhưng khi Mục Duệ Húc dần dần lớn lên, thiên khiếu biểu hiện ra bên ngoài lại rất rõ, quân sự chính vụ mọi thứ đều rất xuất sắc, tự nhiên cũng sẽ trở thành cái đinh trong mắt các hoàng tử khác, nhưng Mục Duệ Húc xin binh quyền đóng giữ ở quan ngoại, tránh thoát một kiếp, sau đó trước khi hoàng đế băng hà, mang theo đại quân trực tiếp khống chế Hoàng Thành, những người huynh đệ kia đều từng người từng người chết dưới tay hắn.

    Muốn nói tới vị trí hoàng đế, Mục Duệ Húc lên ngôi bất chính, nhưng hắn lại có di chiếu của tiên đế, nắm đại quyền, ai có thể nói hắn là đồ rởm đây? Huống chi, dân chúng chỉ quan tâm cuộc sống của mình, đám người cai trị bên trên xảy ra chuyện gì họ cũng không quan tâm, chỉ cần có thể giữ gìn quốc gia nhỏ bé này của hắn, bọn họ liền ủng hộ.

    Mà từ sau khi Mục Duệ Húc lên ngôi, lại trị thanh minh, bách tính tu dưỡng sinh lợi, biên cương hùng mạnh. Danh tiếng của Mục Duệ Húc trong dân gian cùng với những triều thần kia cũng không sai biệt lắm, chỉ là Mục Duệ Húc có một chuyện, tựa hồ đã thành nhận thức chung của mọi người.

    Vị hoàng đế này nhất định vô nhân tướng bạn (không có số kết bạn).

    Muốn biết vì sao lại có chuyện này thì phải nói tới ba năm trước, cũng chính là năm thứ hai sau khi Mục Duệ Húc đăng cơ, lúc đó hắn mới chỉ 22 tuổi, nếu là bách tính bình thường ở cái tuổi này cũng đã là cha của vài đứa trẻ, huống chi hắn còn là một đế vương. Nhưng Mục Duệ Húc đừng nói là hài tử, đến cả thị thiếp còn không có, Mục Duệ Húc vốn có một nương tử, nhưng năm đó bởi vì đóng giữ biên cảnh, nữ nhân kia sinh ra thân thể yêu kiều yếu ớt, chịu không nổi khí trời của biên cảnh, rồi chết. Sau đó khai quốc, quốc sự bận rộn, lại quên mất. Hiện tại các đại thần nhớ đến chuyện này, một hoàng đế mà đến một phi tử cũng không có ở bên cạnh thì sao mà được chứ? Liền dâng tấu xin tuyển phi. Hết thảy mọi thứ đều rất cẩn thận, người hi vọng được hầu hạ bên người hoàng thượng thì ở khắp nơi, lựa chọn được mười mấy phi tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, tiếp đó đến hoàng hậu.

    Mục Duệ Húc cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhìn qua thế lực nhà mẹ đẻ của những nữ nhân này một lượt, sau đó lại chọn một vị hoàng hậu, nhưng ba ngày sau, hoàng hậu liền đoạn khí mà chết. Mục Duệ Húc lúc đó cũng không để trong lòng, qua một khoảng thời gian, lại lập một người khác lên ngôi hậu, qua được mấy ngày, lại chết. Tất cả mọi người đều cảm thấy có chút xui xẻo, nhưng lúc ấy cũng chỉ cho rằng đây là điều không lường trước được.

    Nhưng chuyện quái dị vẫn cứ tiếp tục xảy ra, Mục Duệ Húc đi tới nơi ở của một quý phi, ngày hôm sau, nữ nhân này chết đuối trong nước, Mục Duệ Húc đi đến nơi ở của một phi tử, phi tử này sau đó đột nhiên bị bệnh nan y, cũng đoạn khí, hắn lại tìm nha hoàn thử một lần, chỉ là nói mấy câu, ngày hôm sau, nha hoàn đó liền phát điên…….

    Nói chung, chỉ cần hắn nói chuyện mấy câu, hoặc gần nữ nhân nào đó một tí, nữ nhân đó nhiều nhất có thể sống được nửa tháng, sau đó nếu không chết thì cũng bị điên. Chuyện này thật sự là quá quỷ dị, vì thế Mục Duệ Húc liền tìm một cao tăng đến tính một quẻ, quẻ tượng nói mạng của hắn máu tanh quá nặng, nhất định bơ vơ một mình.

    Mục Duệ Húc ngay sau đó yên lặng. Bách tính quan lại nhìn bộ dáng này cũng minh bạch, ai tới gần người hoàng đế này sẽ chết. Chuyện lập hậu tuyển phi sau đó ai cũng rất thức thời không nhắc lại, cũng không còn ai có dã tâm đưa nữ nhi của mình vào cung nữa. Những phụ nhân tiến cung trước kia, chính là chỉ còn lại mấy người Mục Duệ Húc không nhìn đến, ở trong cung tỷ tỷ muội muội nương tựa lẫn nhau tương đối hài hòa. Nếu như hoàng thượng tìm ai muốn nói một câu, tán gẫu cả ngày, liền nhất định khiêm nhượng lẫn nhau, nói mình thân thể khắp nơi đều không khỏe.

    Mà Mục Duệ Húc ngày hôm nay tâm tình vốn đã không được tốt, dù là ai ở vị trí này nhưng mỗi ngày đến người để nói chuyện cũng không có, tâm tình chắc chắn cũng chả tốt lành gì, kết quả đi tới Ngự Hoa Viên thật vất vả mới nhìn thấy hai người, bản thân vừa đi đến, người cũng đã chạy mất.

    Tâm tình Mục Duệ Húc càng không tốt, tiểu thái giám cả người run rẩy quỳ trên mặt đất, bối rối không biết mình rốt cuộc có nên nói ra sự thật hay không, nhưng nếu nói mình không chắc sẽ sống được a, chẳng lẽ lại đi nói với hoàng thượng, mọi người đều biết ngài là mệnh khắc thê trăm năm hiếm có, các nàng sợ chết, vì lẽ đó nên mới bỏ chạy?

    Mục Duệ Húc nhìn bộ dáng của tiểu thái giám như vậy, trong lòng cũng cảm thấy phiền muộn, hắn lại không phải kẻ ngu, rốt cuộc tình huống này là thế nào, hắn là người trong lòng rõ ràng nhất, nói cho cùng những nữ nhân kia không có can đảm, hắn liếc mắt nhìn tiểu thái giám, đột nhiên cảm thấy việc mình bắt nạt một tiểu thái giám cũng không có ý nghĩa gì sao?

    “Phi tử của trẫm là để hầu hạ trẫm, nếu các nàng vô dụng, liền đuổi ra khỏi cung đi, miễn cho trẫm nhìn phiền lòng!” Mục Duệ Húc nói xong vẫy tay áo bỏ đi.

    Tiểu thái giám cúi đầu, âm thanh nơm nớp lo sợ đáp ứng, nghe tiếng bước chân hoàng đế càng ngày càng xa mới dám lén lút ngước đầu lên, nhìn người đã đi khuất, ngẩng đầu xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu.

    Cuối cùng, hoàng thượng hạ lệnh, chúng phi hiền đức không đủ, không ai có thể an ủi trẫm, toàn bộ đến chùa vì ta vì nước cầu phúc.

    Thánh chỉ vừa ban ra, dân gian nghị luận sôi nổi. Hiện tại, người hoàng đế này thật đúng là chân chính trở thành người cô đơn rồi a. Cũng không biết, cái quốc gia vô hậu (Ú: vô hậu này ở đây là không có hoàng hậu nha, không phải nghĩa không có phúc)này, đế vương một đời quát tháo này cuối cùng sẽ trở thành cái dạng gì.

    Mục Duệ Húc nằm trên giường, toàn bộ hoàng cung cô quạnh đến đáng sợ. Hắn không hiểu, vận khí của mình kém thế nào mà có thể rơi vào thế cô độc một đời thế này? Nhớ đến bản thân là vua của một nước, vậy mà thậm chí ngay đến cả người có thể nói chuyện cùng cũng không có, mà trong hoàng cung này đến bóng dáng nữ nhân cũng không có, vắng ngắt, Mục Duệ Húc ngẫm lại liền cảm thấy bực bội ủy khuất, trên thế gian này còn hoàng đế nào thảm hại hơn hắn không?

    Mục Duệ Húc ngủ không được, một thân một mình đi bộ, vốn là đi tới hậu cung, kết quả nghĩ lại, bên trong không có bất kỳ ai, bản thân nhìn đến cũng cảm thấy thương tâm, chính mình soán vị đoạt quyền, tàn sát anh em, lẽ nào đây chính là báo ứng lão thiên gia cho hắn sao?

    Này chỉ sợ sẽ là hoàng cung lạnh lẽo nhất trong lịch sử, không có phi tử, không có hài tử, không có Thái Hậu, chỉ có một mình hoàng đế là hắn, còn có một đám thái giám thị vệ, đến cả cung nữ cũng chả có ai, Mục Duệ Húc suy nghĩ một chút, quyết định đi tới Ngự Thiện Phòng, nơi hiện tại có thể nhìn thấy người cũng chỉ còn nơi đó.

    Đêm khuya, Ngự Thiện Phòng đóng cửa, Mục Duệ Húc nhìn nhìn nửa ngày, thật sự là khiến người ta có cảm giác ưu thương sâu sắc!

    Mục Duệ Húc đi lung tung không có đích đến, sau đó lại đi đến một địa phương hẻo lánh, hắn đột nhiên nhìn thấy vật gì đó trắng toát, dưới ánh trăng xem ra là một thứ gì đó rất đẹp đẽ, Mục Duệ Húc không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới, vừa nhìn, đột nhiên giật nảy cả mình, trên đất lại có một người đang nằm, không-một-mảnh-vải-che-thân.

    Đây là cái tình huống quái quỷ gì vậy?!

    Mục Duệ Húc đi tới, vừa vặn nhìn thấy người kia trở mình, hắn quan sát ngũ quan của y, vô cùng thanh tú đáng yêu, sắc mặt yên bình, Mục Duệ Húc nhìn dọc theo cơ thể của y. Đó là một thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi, da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi, dưới ánh trăng giống như sứ trắng, cơ thể này, không tính là mảnh mai, hơi có chút mượt mà, nhìn dĩ nhiên là vô cùng đáng yêu.

    Mục Duệ Húc nhìn nhìn người kia, có vẻ không phải bị thương, thời điểm chính mình chạm phải làn da trắng nõn hoạt nộn kia, một cảm giác quỷ dị lan khắp người, tay cũng không có ý định buông ra, Mục Duệ Húc lần đầu tiên cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, hắn nhìn thân thể người kia, thậm chí còn có một loại cảm giác không dời nổi mắt.

    Mục Duệ Húc ổn định cảm giác của mình, sau đó lại nhìn kỹ người kia, khóe miệng đột nhiên giật giật, người này, người này thật sự không giống bị bệnh hay gì đó, hắn có khi nào ——- ngủ quên không?!

    Mục Duệ Húc nhìn hoàn cảnh xung quanh, cũng không biết người này từ nơi nào chui ra, hắn nhìn bên cạnh chỉ có một địa điểm duy nhất, Mục Duệ Húc đi tới nhìn, đây là

    —– chuồng lợn?!

    Vì sao mình đang đi dạo lại đi đến chuồng lợn?! Còn có, người này sao lại ngủ thiếp đi ngay cạnh chuồng lợn?!

    Mục Duệ Húc nhấc chân muốn đi, lại nhìn thiếu niên đang nằm trên đất kia, đột nhiên dừng bước chân, Mục Duệ Húc suy nghĩ một hồi, lại đi rồi trở lại, bây giờ đang là hàn đông, thiếu niên này lại ngủ đến một mặt thư thích thế kia, Mục Duệ Húc không hiểu sao lại cảm thấy thiếu niên này thật sự rất đẹp. Sao có thể cứ như vậy để mặc y thân thể trần truồng nằm ở nơi này?!

    Mục Duệ Húc suy nghĩ, quả quyết đi tới bên cạnh y, dùng tay lắc lắc y, kết quả thiếu niên chỉ chép chép miệng, giống như còn dư vị của đồ ăn nào đó, lỗ mũi phát ra âm thanh không thích bị quấy rầy, tiếp đó lại trở mình ngủ tiếp. Mục Duệ Húc nhìn khuôn mặt vừa thanh tú vừa đáng yêu của thiếu niên, ánh mắt lại không tự chủ quét ánh nhìn lên làn da và đường nét dưới thân, nhìn một chút, hoàng thượng máu mũi lại từng dòng đỏ tươi chảy xuống.

    Mục Duệ Húc cảm thấy mũi hơi ngứa, sờ sờ, máu mũi?! Thiên ạ! Bản thân sao lại thế này? Đây là một nam nhân mà!

    Mục Duệ Húc tuy rằng trong lòng xoắn quýt, thế nhưng thân là một đế vương cương quyết, hắn vẫn sáng suốt đưa ra lựa chọn, hắn đem ngoại bào phủ lên trên người thiếu niên, sau đó đem người bế lên, thiếu niên này kỳ thực còn rất nhẹ, cảm thụ được nhiệt độ cùng sự mềm mại của da thịt thiếu niên, Mục Duệ Húc không khỏi bước nhanh hơn.

    Buổi tối hôm đó, thái giám bên cạnh hoàng thượng là Trương công công đã nhìn thấy cảnh, hoàng thượng bình thường một mặt lạnh nhạt nay lại tràn đầy phấn khởi, tay ôm một người giống như là thê tử nhưng lại là một thiếu niên trở về tẩm cung của mình!

    Trương công công tâm tình bây giờ rất phức tạp, hắn biết bệ hạ bọn họ gần nhất có chút không được bình thường, nhưng cũng không thể tùy tiện từ đâu đó mà lén đem một người xa lạ về chứ?

    Mục Duệ Húc cẩn thận từng li từng tí một đặt người lên trên giường của mình, sau đó lấy ngoại bào ra, giúp người kia đắp lại chăn, nhất cử nhất động nhìn qua đều đặc biệt để tâm. Trương công công nhìn một màn trước mặt lòng có chút run rẩy, đây chính là hoàng đế giết người không chớp mắt của bọn họ sao, làm sao nhìn cứ như một tên ngốc như vậy được?

    “Bệ hạ, đây là công tử nhà ai thế? Lão nô nhìn rất lạ mắt.” Trương công công cẩn thận từng li từng tí một nói. Có thể nói lão là lão nhân ở bên cạnh Mục Duệ Húc lâu nhất, cũng có thể nói là người nhìn hắn lớn lên, trước Trương công công thì vẫn là mẫu phi của Mục Duệ Húc ở bên cạnh hắn, sau đó khi mẫu phi qua đời, tháng ngày của Trương công công cũng không quá dễ chịu, may mà hắn bình thường nhân duyên không xấu, ngược lại ở bên cũng khá được, đến lúc Mục Duệ Húc lên làm hoàng đế, liền để hắn ở bên cạnh hầu hạ mình, Trương công công cũng có thể nói hiện tại là người duy nhất có thể chen mồm vào nói chuyện được với Mục Duệ Húc.

    Chương 2

    Mục Duệ Húc đặt thiếu niên kia lên giường, sắp xếp lo liệu xong mọi việc mới quay đầu lại nhìn Trương công công, ngữ khí có chút hưng phấn nói, “Nhặt được.”

    “Ách….. Nhặt được? Bệ hạ, ngài nhặt được ở chỗ nào?” Làm sao ngay ở trong hoàng cung còn có thể vô duyên vô cớ kiếm về một người chứ? Trương công công một mặt không hiểu nhìn Mục Duệ Húc.

    “Ngay ở chỗ Ngự Thiện Phòng ấy.” Mục Duệ Húc nói như chuyện đương nhiên, sau đó nhấp ngụm trà, lại bổ sung, “Chính là bên cạnh một chuồng lợn.”

    Chuồng lợn?!

    “Bệ hạ, ngài hơn nửa đêm đi đến chuồng lợn làm gì?”

    “……. Tản bộ.” Mục Duệ Húc bình tĩnh trả lời.

    Trương công công không biết nói gì, liếc nhìn thiếu niên trên giường, Trương công công tâm trạng nghĩ ngợi, từ bên cạnh chuồng lợn nhặt về một thiếu niên, cũng là quá quỷ dị đi.

    “Bệ hạ, vị công tử này không khỏe chỗ nào? Vì sao vẫn mê man?” Dựa theo âm lượng trò chuyện của bọn họ, người bình thường sớm nên tỉnh rồi, hơn nữa Mục Duệ Húc chính là ôm thiếu niên này về nhưng thiếu niên này vẫn không có tỉnh, Trương công công cũng cảm thấy có chút kì lạ.

    Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn y, hơi nghi hoặc một chút nói, “Ta cũng rất tò mò, ta đã xem qua mạch tượng của y, không có gì khác thường, chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi.”

    Ngủ thiếp đi?

    Bị người khác một đường ôm đi đến nơi khác mà không hề tỉnh, chả lẽ lại là heo biến thành sao? Trương công công trong lòng nghĩ đến nhưng lại không dám nói ra, nhìn ánh mắt bệ hạ của lão đối với thiếu niên này, Trương công công nhiều năm qua lại trong cung kiến thức rộng rãi, đột nhiên có mấy phần bất an. Nhưng lại nghĩ đến bệ hạ của hắn không có nữ tử bầu bạn, kỳ thực nếu là thật có ý nghĩ này, có thể tìm được một người làm bạn, ngược lại cũng chả có gì sai.

    “Đêm nay trẫm sẽ ở đây nghỉ tạm, không có chuyện gì người trước hết lui xuống đi.” Mục Duệ Húc lên tiếng, hắn vốn đã từng đóng giữ nơi biên quan, cũng không thích quá nhiều người hầu hạ, vì lẽ đó từ trước đến nay bên cạnh cũng không có mấy người.

    “Bệ hạ.” Trương công công nhìn vị thiếu niên ngủ đến chỏng vó lên trời, hơi nghi hoặc một chút liếc mắt nhìn hoàng thượng, dáng vẻ như vậy, ngài là muốn ngủ chung với y sao?!

    “Ta ở giường nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi là được rồi.” Mục Duệ Húc nhàn nhạt nói một câu.

    Trương công công biết nếu mình tiếp tục khuyên nhủ cũng chỉ làm bệ hạ thêm phiền lòng, liền đáp một tiếng rồi lui xuống. Đồng thời cũng vô cùng kính nể liếc mắt nhìn vị nhân huynh trên giường kia, có thể khiến hoàng thượng ngủ giường nhỏ, để ngươi ngủ long sàng, thực sự là khâm phục!

    Mục Duệ Húc không biết cảm giác này là như thế nào, nhưng khi hắn nằm trên giường nhỏ, nhìn dáng vẻ thiếu niên đang say ngủ trên long sàng không khỏi có một loại cảm giác an tâm. Thiêú niên chun chun mũi, ngoác miệng ra, nhìn qua hệt như một con lợn nhỏ, Mục Duệ Húc không khỏi vì hành vi trẻ con kia của y chọc cho cười, vẫn chỉ là một con lợn nhỏ, Mục Duệ Húc thầm nghĩ ngày mai phải phái người đến phụ cân ngự thiện phòng hỏi một xem đây là hài tử nhà ai, sau đó liền danh chính ngôn thuận đem người lưu lại bên người, nơi này lớn như vậy, có một người như thế ở cùng, bản thân cũng cảm thấy náo nhiệt một chút. Mục Duệ Húc nghĩ đi nghĩ lại dần dần chìm vào mộng.

    Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Trương công công đi vào nhìn thấy Mục Duệ Húc còn đang ngủ, không khỏi hơi kinh ngạc, lão biết, Mục Duệ Húc từ sau khi đăng cơ lên làm Hoàng đế, cơ hồ không có một tối nào là an giấc, mỗi ngày khi lão đi vào, hoàng đế cũng đã sớm rời giường, ngày hôm nay lão cứ chờ nhưng không nghe thấy có người gọi, liền cả gan đi vào, không nghĩ tới lại nhìn thấy Mục Duệ Húc vẫn còn đang ngủ.

    Lúc Trương công công tiến vào Mục Duệ Húc đã tỉnh, hắn hơi mở mắt ra, sau đó lại nhìn sang thiếu niên trên giường, người này vẫn chưa có tỉnh, nghĩ đến chính mình lại có thể an giấc, Mục Duệ Húc không khỏi hơi kinh ngạc nhìn thiếu niên trên giường, đây là bởi vì y sao?

    Mục Duệ Húc sau khi rửa mặt, nhìn đến thiếu niên trên giường đã đem chăn đá sang một bên, hiện tại toàn bộ chăn đều rơi xuống đất, thiếu niên kia cả người vẫn trần truồng như thế, nhìn qua không khỏi khiến người ta có chút không khống chế được.

    “Đi tìm mấy bộ y phục thích hợp đem đến cho y mặc.” Mục Duệ Húc phân phó nói.

    Y phục rất nhanh được đưa tới, đều là vật liệu tốt nhất, Mục Duệ Húc chọn một bộ vân cẩm mượt mà thuần trắng, tay chân có chút vụng về muốn giúp y mặc vào.

    Trương công công vừa nhận ra ý đồ chủ tử nhà mình, lập tức cũng có chút không bình tĩnh nói, “Bệ hạ, mấy chuyện này cứ để nô tài làm là được rồi, thân phận ngài cao quý làm sao có thể làm những chuyện như vậy!”

    “Có cái gì ghê gớm. Ta lúc ở biên quan còn có cái gì chưa trải qua?” Mục Duệ Húc trả lời, sau đó cứ tiếp tục giúp người này mặc y phục vào, mà người kia cũng không có bất kỳ phản ứng nào, hoàn toàn là cảm giác mặc cho chính mình thao túng. Mục Duệ Húc lúc giúp y mặc, cảm giác được bờ eo mềm mại của thiếu niên này, da dẻ mềm mại, nhiệt độ ấm áp, hô hấp không khỏi cũng có chút nặng nề.

    Mục Duệ Húc sau khi làm xong thì đặt thiếu niên xuống, sau đó phân phó nói, “Tìm mấy người hầu hạ, nếu như y tỉnh, không nên để y chạy loạn, trẫm hạ triều sẽ trở lại.”

    Đám thái giám tuân lệnh, Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn thiếu niên kia rồi hướng cửa đi ra, Trương công công cũng đi theo bên cạnh.

    Đám nô tài tuy rằng không biết vị thiếu niên này là ai, thế nhưng có thể làm cho bệ hạ dụng tâm như thế khẳng định không phải kẻ đầu đường xó chợ, vì lẽ đó đều xốc lại tinh thần hăng hái, chờ thiếu niên này tỉnh lại.

    Mục Duệ Húc ngồi trên long ỷ luôn có cảm giác đứng ngồi không yên, hắn có chút không yên lòng đối với thiếu niên kia, nếu như thiếu niên kia tỉnh lại, nhất định là một hài tử rất đáng yêu. Mục Duệ Húc nghĩ nghĩ, hận không thể về sớm một chút, nhưng đám đại thần vẫn đang lải nhải phía dưới, cũng không biết chuyện kia có điểm gì đặc biệt để báo cáo, một điểm chất lượng kỹ thuật đều không có.

    Vị đại thần đang đứng khởi bẩm bên dưới, vốn là muốn thông báo một chút tình hình hoàn thành công tác, thuận tiện xin một cái phần thưởng, chủ yếu là bởi vì vị đế vương này đối với việc chống hủ mục (tham nhũng) làm quá tốt, vì lẽ đó bọn họ căn bản không có chút ‘mỡ’ nào, chỉ có thể trông chờ vào ban thưởng của hoàng thượng, may là hoàng thượng ban thưởng luôn khá hào phóng vì thế chỉ cần là sự tình hoàng thượng giao phó, hiệu suất công tác hoàn thành luôn là hoàn hảo. Nhưng mà tại sao hôm nay hắn luôn có cảm giác có một cỗ hàn khí vậy nhỉ?

    Người đại thần này báo cáo xong, vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, chờ hoàng đế lên tiếng. Nhưng chờ mãi chờ mãi, luôn cảm giác có chút không đúng.

    “Ái khanh nói xong rồi hả?” Người ngồi trên cao lên tiếng hỏi.

    “Bẩm bệ hạ, thần bẩm báo xong rồi.” Không biết ngày hôm nay bệ hạ có ý gì, trong lòng vị đại thần kia có chút loạn tùng phèo.

    “Nói xong à.” Mục Duệ Húc cười lạnh nói, “Trẫm còn tưởng rằng ái khách còn muốn nói đến năm sau luôn chứ. Một chút chuyện như thế, tất yếu lại chiếm dụng thời gian của các vị ái khanh, để chúng ta phải cùng nhau nghe sao?”

    Nghe thấy lời này, đại thần quỳ trên mặt đất sắc mặt đột nhiên tái nhợt mấy phần. Này cùng dự liệu không đúng, hoàng thượng, ngài không phải nên đưa bạc sao? Làm sao lại không giống như bình thường rồi vậy?!

    “Trẫm nuôi các ngươi là vì muốn thay trẫm phân ưu, không nghĩ tới một chút chuyện nhỏ như thế các ngươi cứ ở chỗ này mà thao thao bất tuyệt, cứ thế mãi, Húc Diễm Quốc của trẫm cần các ngươi làm gì?!” Mục Duệ Húc đột nhiên phát hỏa là điều mà tất cả mọi người không nghĩ tới. Mục Duệ Húc mặc dù là một người lãnh huyết lại có chút tàn bạo, nhưng vẫn là luôn thưởng phạt phân minh, rất có trật tự, loại chuyện phẫn nộ vô duyên vô cớ này khiến một đám thần tử vô cùng hoang mang, nhất thời không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống, trên cung điện hoàn toàn yên tĩnh.

    Mục Duệ Húc nhìn cảnh tượng này, cười lạnh vài tiếng khiến các thần tử trong lòng càng thêm phát lạnh, nghĩ rằng bản thân có phải có bí mật gì rơi vào tay vị hoàng đế này rồi hay không, trong lúc nhất thời người người cảm thấy bất an.

    Bóng dáng Mục Duệ Húc dần dần đi xa, thần tử vẫn có chút kinh hoảng.

    Quả nhiên, những trò vặt vãnh của chính mình vẫn nên thu lại, so với một ít tài sản kia, vẫn là tính mạng mình quan trọng hơn.

    Mục Duệ Húc cảm thấy trong lòng có chút bất an, vội vội vàng vàng trở về tẩm cung của mình, lúc tới gần đã nhìn thấy bên trong một mảnh hỗn loạn, vài thái giám ở đó cứ như đám ruồi mất đầu tán loạn cả lên, bên trong hỗn loạn tưng bừng, đồ vật ngã trái ngã phải.

    “Này còn ra cái thể thống gì? Các ngươi còn không qua bái kiến bệ hạ?!” Trương công công nhìn thấy tình hình hỗn loạn kia thì quát lên. Một đám tiểu thái giám nơm nớp lo sợ quỳ xuống bên chân Mục Duệ Húc, nhìn qua vô cùng hoảng sợ.

    “Người đâu?” Mục Duệ Húc hỏi, hắn liếc mắt nhìn căn phòng, trên căn bản có thể nói là loạn thành một đoàn, nhưng không nhìn thấy thiếu niên kia.

    Đám thái giám quỳ phía dưới ai nấy đều run cầm cập, cũng không ai dám lên tiếng.

    “Trẫm hỏi các ngươi người đâu?!” Mục Duệ Húc tức giận quát lên.

    “Bẩm….bẩm bệ hạ, vị công tử kia, y vừa rời giường giống như là phát điên mà chạy ra bên ngoài, nô tài không….không ngăn lại được.” Một tiểu thái giám sợ hãi run run lên tiếng.

    “Nô tài đã kêu thị vệ đi theo y.” Tiểu thái giám kia tiếp tục nói.

    Mục Duệ Húc nhìn bọn họ như thế, lên tiếng: “Ngoại trừ tiểu thái giám vừa đáp lời kia, toàn bộ còn lại giết hết.”

    Mục Duệ Húc không có tâm tình quản phản ứng của những nô tài kia, hắn trực tiếp hỏi chuyện thị vệ, sau đó cứ như vậy rời đi.

    Lúc Mục Duệ Húc chạy đến, nhìn thấy thiếu niên kia đã tỉnh, mơ mơ hồ hồ, nhìn qua giống như một hài tử mới chào đời. Mục Duệ Húc khoát tay áo ra hiệu thị vệ lui xuống, sau đó chính mình chậm rãi đến gần.

    Hắn nhìn thấy thiếu niên này cứ chống hai tay nằm bò trên đất, giống như hài tử vẫn chưa học được bước đi, cứ dùng hai tay hai chân mà di chuyển, sau đó đem miệng để sát vào một bông hoa hồng vừa nở rộ, miệng nhỏ hồng hồng mở ra, cứ như vậy trực tiếp đem hoa nuốt vào, sau đó nhai nhai, tiếp đó lại ngoác miệng ra, khóe mắt không ngừng chảy lệ, miệng cứ như tiểu hài tử bị đánh khóc lóc thút thít kể lể, “Đắng quá, đắng quá.”

    Mục Duệ Húc nhìn bộ dạng của y như vậy, cảm giác có chút khó mà tin nổi, y đây là ăn hoa sau đó lại khóc lóc rên đắng ư?!

    Chương 3

    Dáng vẻ vô cùng ủy khuất của thiếu niên kia khiến lòng Mục Duệ Húc mềm nhũn, không khỏi hướng nơi đó đi tới. Kết quả thiếu niên kia giống như nhận ra có người, có chút kinh hoảng liếc mắt nhìn hắn, sau đó giống như động vật bốn chân co cẳng muốn chạy.

    Mục Duệ Húc vài bước liền đuổi kịp y, một tay nắm lấy chân thiếu niên, sau đó cứ như vậy thuận lợi đi tới ôm lấy eo y, đem y ôm lấy. Thiếu niên dùng cả tay chân để giãy dụa, trong miệng mang theo tiếng khóc nức nở kêu: “Thả ta ra, thả ta ra!”

    Mục Duệ Húc đem y chặt chẽ ôm lấy, y giãy dụa thật sự là có chút mãnh liệt, Mục Duệ Húc lại không dám tổn thương y, chỉ có thể thở hổn hển ghé vào lỗ tai y nói: “Đừng làm rộn, chúng ta trở về có được hay không? Ngoan nào.” Mục Duệ Húc dùng giọng điệu như dỗ hài tử nhưng thiếu niên này căn bản không thèm nghe, vẫn liều mạng giãy dụa.

    “Ngươi ở lại bên cạnh ta có được hay không? Ngươi muốn gì ta đều đáp ứng ngươi!” Mục Duệ Húc ở bên tai thiếu niên kia nói.

    Thiếu niên này lại dường như không nghe thấy vẫn cứ liều mạng giãy dụa, không ngừng kêu la, “Thả ra, ta muốn quay về! Thả ta ra, không được ăn ta!”

    Thiếu niên giãy dụa thật sự lợi hại, Mục Duệ Húc nhất thời lỏng tay y liền một bộ dáng chạy thoát thân mà chạy. Mục Duệ Húc có chút tức giận, nhưng không có biện pháp, không thể làm gì hơn là trực tiếp điểm huyệt đạo của y, sau đó mang người trở về.

    Lúc Mục Duệ Húc đem thiếu niên này về, chính mình sắp xếp lại tẩm cung, rồi đem thiếu niên bị điểm huyệt lên giường, y mang theo ánh mắt sợ hãi mà nhìn hắn, giống như là nhìn thấy yêu ma quỷ quái. Mục Duệ Húc có chút muốn phát hỏa, nhưng khi nhìn thấy cặp mắt kia của y, lại đem hỏa khí nuốt xuống.

    Y phục trên người thiếu niên lúc này vô cùng xộc xệch, một mảng lớn da thịt trước ngực cứ thế lộ ra, nhìn qua vô cùng trắng trẻo nõn nà, như ẩn như hiện, nhìn qua đặc biệt mê người.

    Mục Duệ Húc giải khai huyệt đạo cho y, y liền co rúm lại núp ở trong góc giường, đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn Mục Duệ Húc.

    “Ngươi tên gì?” Mục Duệ Húc bình tĩnh nhìn y hỏi.

    Thiếu niên có chút sợ hãi nhìn hắn, cẩn thận hỏi: “Ngươi muốn ăn ta sao?”

    Mục Duệ Húc nhìn thiểu niên này, thầm nghĩ, y đây là có ý gì? Có chút nghi hoặc nhìn y, nhất thời không hề trả lời.

    “Ta còn chưa có lớn, ngươi có thể chờ thêm mấy năm nữa rồi hẳn ăn ta có được không?” Thiếu niên đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn Mục Duệ Húc, nhỏ giọng thỉnh cầu.

    Ý của y là…..nói y còn nhỏ ư? Vì lẽ đó không thể nào tiếp thu được chuyện này? Mục Duệ Húc trong lòng hơi nghi hoặc suy nghĩ một chút, sau đó lại thấy thiếu niên kia hai mắt long lanh nhìn mình, Mục Duệ Húc thật sự là không thể nào xuống tay, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

    Thiếu niên này dường như thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẫn còn có chút sợ sệt nhìn Mục Duệ Húc nói: “Ngươi có thể thả ta trở về không?”

    Mục Duệ Húc ánh mắt bỗng nhiên phát lạnh, nhìn y, nói: “Ngươi phải về đâu?”

    “Ta muốn về nhà.” Thiếu niên kia co rúm lại nhìn Mục Duệ Húc.

    Mục Duệ Húc nhìn y, giống hệt như đang hống một hài tử, nói: “Tại sao phải trở về, lưu lại không được sao? Lưu lại, ta cái gì cũng có thể đáp ứng ngươi? Ngươi muốn cái gì cũng có thể.”

    Thiếu niên nhìn hắn, sau đó sờ sờ cái bụng có chút ủy khuất nói: “Nhưng là, ta đói rồi.” Mấy đám cây lá hồi này vừa cứng lại vừa đắng, ăn không ngon tí nào.

    Mục Duệ Húc vừa nhìn thấy dáng vẻ ấy, quay đầu có chút cao hứng phân phó nói, “Người đâu, dặn dò Ngự Thiện Phòng, đưa chút đồ ăn lại đây.”

    Người phía dưới đáp ứng, thiếu niên kia nhìn dáng dấp như vậy, tựa hồ cũng biết rõ người này thật không giống có ác ý, có chút ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng vẫn còn có chút sợ sệt núp ở trong góc.

    “Hiện tại có thể nói cho trẫm biết ngươi tên gì không?” Mục Duệ Húc hỏi y.

    Thiếu niên nhìn hắn, dáng vẻ hơi ngây ngốc nói: “Ta không có tên.”

    “Không có tên?” Mục Duệ Húc có chút giật mình, sau đó nhìn y hỏi: “Vậy phụ mẫu ngươi gọi ngươi là gì?”

    “Ạch….. A Bát, ta được sinh ra thứ tám, nên được gọi là A Bát.” Thiếu niên suy nghĩ một chút lên tiếng.

    A Bát, sao nghe cứ thấy là lạ? Mục Duệ Húc suy nghĩ một chút lại hỏi, “Vậy trừ cha mẹ ra ở ngoài người khác gọi ngươi là gì?”

    Thiếu niên suy nghĩ một chút, người chăn nuôi kia dường như bởi vì y toàn thân màu trắng, so với các huynh đệ tỷ muội khác sạch sẽ hơn, vì thế hình như có gọi y là…..

    “Tiểu Bạch.”

    “Tiểu Bạch?” Mục Duệ Húc nhìn nhìn da thịt trắng nõn của y, cảm thấy danh tự này thật sự rất thích hợp, không khỏi câu lên khóe miệng, lại hỏi, “Vậy ngươi họ gì?”

    “Họ?”

    “Chính là ngươi thuộc dòng họ nào?”

    “Heo.”

    “Chu.(*)” Mục Duệ Húc gật gù, nhìn y, nói: “Vậy tên ngươi là Chu Tiểu Bạch.”

    (*) Từ Trư và họ Chu đều được phát âm là [zhu] nên bạn Húc hiểu nhầm cũng không có gì lạ. Tiếng bông công nhận mệt mỏi thật …

    Bạn học Chu Tiểu Bạch chớp chớp con mắt, nhìn Mục Duệ Húc, sau đó tựa hồ nghe hắn nói có lý, thì ra tên của mình là Chu Tiểu Bạch.

    “Nhà ngươi ở đâu?” Mục Duệ Húc tiếp tục hỏi y. Hắn chung quy cảm thấy sự xuất hiện của thiếu niên này quá mức kỳ quái, cũng không biết nhà ai có thể dưỡng dục ra một thiếu niên linh động đơn thuần như vậy.

    “Không biết.” Thiếu niên lắc đầu một cái, lại nói: “Ta không hề đi đâu ngoài nhà của mình.”

    Mục Duệ Húc gật gật đầu, nói như vậy, thiếu niên này thật sự là được nuôi dưỡng trong nhà từ bé, vẫn chưa biết sự đời bên ngoài.

    Mục Duệ Húc vốn còn muốn tiếp tục hỏi thăm, kết quả lại nghe từ bụng y truyền đến một trận tiếng vang, y ngơ ngác nhìn hắn, Mục Duệ Húc cười cười, hắn nhất thời có chút cuống lên, đúng là đã quên thiếu niên này đã đói bụng từ lâu.

    “Được rồi, ăn cơm đi.” Mục Duệ Húc cười nhìn thiếu niên, sắc mặt hiện lên vẻ nhu hòa hiếm thấy. Thiếu niên trợn tròn mắt nhìn hắn, giống như một tiểu sủng vật có chút sợ người, nhìn vô cùng đáng yêu.

    Mục Duệ Húc giúp y sửa sang lại y phục, sau đó liền kéo tay y đi đến cạnh bàn, nhìn một bàn toàn món ngon mỹ vị, sắc thái vô cùng rực rỡ, tựa như một bức họa. Chính giữa bàn, đặt một con heo sữa quay, nhìn qua sắc hương mỹ vị đầy đủ, làm cho người nhìn phải thèm nhỏ dãi.

    Mục Duệ Húc vừa muốn đưa cho hài tử này đĩa rau, đột nhiên hài tử này không biết nhìn thấy cái gì, sắc mặt lập tức liền trắng bệch, đột nhiên la rên một tiếng, sau đó cứ như vậy vội vội vàng vàng chạy về trên giường, thu về một góc, dùng chăn đem chính mình toàn bộ quấn chặt lại.

    “Làm sao vậy?” Mục Duệ Húc nhất thời không hiểu, hài tử kia đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó cứ như vậy chạy về, Mục Duệ Húc thấy Chu Tiểu Bạch đã đem chính mình co lại thành một đoàn, dường như là nhìn thấy chuyện đáng sợ gì đó, từ bên ngoài chăn có thể nhìn thấy hài tử kia còn đang không ngừng run rẩy.

    “Ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Mục Duệ Húc có chút lo lắng hỏi, bởi vì hắn cảm giác được thiếu niên này thật sự như đã gặp phải một khủng hoảng gì đó vô cùng lớn.

    Mục Duệ Húc muốn đem chăn kéo ra cùng y hảo hảo nói chuyện, kết quả thiếu niên này lại chặt chẽ nắm lấy chăn, nhất quyết không chịu ra, Mục Duệ Húc lúc này cũng không thể dùng sức quá mạnh.

    “Đến cùng là làm sao vậy, ngươi không phải đói bụng sao? Bé ngoan ra đi, chúng ta ăn cơm.” Mục Duệ Húc lần đầu tiên biết được bản thân hắn lại có thể kiên trì như vậy.

    “Ta ….. ta không ăn.” Chu Tiểu Bạch âm thanh run rẩy, nghe vô cùng sợ sệt.

    “Ngươi đến cùng làm sao vậy, ngươi đang sợ cái gì?” Mục Duệ Húc có chút nghi ngờ hỏi. Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vốn là đều đang tốt đẹp, kết quả lúc y nhìn thấy một bàn đồ ăn kia, lại đột nhiên nổi điên.

    Thiếu niên không hề trả lời hắn, thậm chí đối với hắn chống cự so với ban đầu còn mãnh liệt hơn, Mục Duệ Húc tâm tình phiền muộn, nhìn một bàn đồ ăn, nói: “Truyền chỉ xuống, đem hết thảy ngươi trong ngự thiện phòng đánh 30 đại bản, lấy đó trừng phạt.”

    Một tiểu thái gám run lập cập nhận chỉ, Trương công công nhìn hoàng thượng nổi giận, cũng không dám nhiều lời, chỉ là nhìn Chu Tiểu Bạch này, cảm thấy càng ngày càng có chút kỳ quái.

    Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch vẫn cứ đem chính mình vây thành một đoàn, nhất thời cũng không cưỡng cầu, liền ngồi ở một bên hỏi, “Trước trẫm đã kêu người điều tra, có biết cha mẹ huynh đệ Chu Tiểu Bạch là ai không?”

    Trương công công khó khăn nhìn Mục Duệ Húc một chút, sau đó một mực cung kính hồi đáp: “Bẩm hoàng thượng, nô tài đã sai người điều tra nghe ngóng xung quanh nhưng là trong cung cũng không có một ai như vậy, ngự thiện phòng nô tài đã tra khắp, xác thực không có vị công tử nào như vậy, chỉ là……” Trương công công có chút không xác định mình rốt cuộc có nên hay không đem ý nghĩ hoang đường như thế nói cho hoàng thượng, hơi hơi do dự.

    “Chỉ là cái gì?” Mục Duệ Húc hơi không kiên nhẫn hỏi.

    Trương công công cắn răng một cái, quyết tâm, trả lời: “Chỉ là Chu Đại phụ trách chăn nuôi có nói….. một con bạch trư hắn nuôi hôm nay không thấy đâu.”

    Mục Duệ Húc sững sờ, vỗ bàn một cái, “Trẫm hỏi ngươi người, ngươi nói cho trẫm chuyện con heo đó làm gì? Heo mất rồi, chẳng lẽ còn muốn trẫm giúp hắn tìm con heo đó hay sao?!”

    Trương công công quỳ xuống đất thỉnh tội, nói: “Lão nô hồ đồ.”

    Mục Duệ Húc hơi không kiên nhẫn phất phất tay nói: “Đi xuống đi, trẫm một mình ở cùng y một lúc.”

    Trương công công cùng đám nô tài lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Chu Tiểu Bạch và Mục Duệ Húc, Mục Duệ Húc ngồi ở bên giường, sau đó lại từng chút từng chút một kéo chăn ra, Chu Tiểu Bạch mang theo một mặt đẫm lệ hiện ra trước mặt hắn.

    “Ngươi nói, ngươi sẽ không ăn ta.” Chu Tiểu Bạch có chút sợ sệt nhìn Mục Duệ Húc mà lên tiếng.

    “Trẫm, miệng vàng lời ngọc, tuyệt không đổi ý.” Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch nói, sau đó lại hỏi, “Ngươi vừa này sợ cái gì?”

    “Ngươi, ngươi lại muốn ăn tiểu hài tử! Ngươi là người xấu!” Chu Tiểu Bạch một mặt tức giận nhìn Mục Duệ Húc.

    Mục Duệ Húc có chút không hiểu ra sao, “Ta lúc nào muốn ăn tiểu hài tử?”

    “Vừa nãy đặt ở chính giữa bàn!” Chu Tiểu Bạch một mặt tức giận nói, nước mắt mơ hồ xuất hiện.

    Vừa nãy? Mục Duệ Húc suy nghĩ một chút chính giữa bàn hồi nãy có gì, sau đó có chút nghi ngờ hỏi, “Đó không phải là heo sao?!”

    “Ta cũng là heo!” Chu Tiểu Bạch mân mê miệng, nhìn Mục Duệ Húc.

    Mục Duệ Húc nhìn tiểu hài dáng vẻ như đang nói ra lời thề sắt son, phì một tiếng nở nụ cười, nói: “Nào có ai nói mình như vậy?”

    “Ta chính là heo!” Chu Tiểu Bạch thấy người không tin, lặp lại lần nữa.

    “Được được được, ngươi là heo.” Mục Duệ Húc mi tâm hiện lên hắc tuyến, lần đầu tiên có người tự nói bản thân như vậy. Bất quá suy nghĩ kĩ, hay là hài tử này không ăn thịt heo? Mục Duệ Húc mơ hồ minh bạch mấy phần.

    Chu Tiểu Bạch có chút oan ức, cúi đầu nói: “Lúc đầu đích xác là vậy, ta ngủ lúc tỉnh lại liền biến thành bộ dáng này, dáng dấp như vậy không tốt đẹp gì cả, ta đến bây giờ còn bị đói đây.”

    Mục Duệ Húc vừa nghe, cảm thấy hài tử này thật sự là có chút đáng thương, liền cho người bảo ngự thiện phòng lại làm một chút đồ ăn gì đó, lại dặn bọn họ không chuẩn bị thịt heo.

    Sau đó, một tiểu thái giám nét mắt tái xanh lo sợ mang theo một thùng gỗ nhỏ tới, Mục Duệ Húc mở ra xem, bên trong chính là cháo.

    “Ngự thiện phòng đều chết hết hay sao? Lại làm cái thứ này?” Mục Duệ Húc có chút không vui nhìn tiểu thái giám kia.

    “Bẩm hoàng thượng, ngài vừa hạ lệnh đánh mỗi người trong ngự thiện phòng 30 đại bản, hiện tại……bọn họ vẫn còn đang dưỡng thương.” Trương công công một mặt bất đắc dĩ nói.

    Mục Duệ Húc cảm thấy có gì đó nghẹn trước ngực, nhưng lại không phát ra được, quay đầu lại nhìn Chu Tiểu Bạch, y thì đã đem cái thùng gỗ nhỏ kia mở ra, sau đó trực tiếp cứ như vậy mà ăn.

    Trương công công: …….. Nhìn dáng vẻ, bệ hạ hẳn là sẽ không tức giận nữa rồi.

    Mục Duệ Húc:……. Tướng ăn này, vì sao lại khiến ta cảm thấy y đúng là một con heo vậy!

    Chu Tiểu Bạch: ăn thật ngon, này hình như là dùng gạo tốt nhất, không ngờ lại mới nấu, không phải đồ thừa lại, thật sự ăn rất ngon a!——–

    Thuộc truyện: Trẫm, đã yêu một con lợn