Trẫm, đã yêu một con lợn – Chương 30-34

    Thuộc truyện: Trẫm, đã yêu một con lợn

    Chương 30

    Sau khi ăn xong, Mục Duệ Húc sắc mặt đen xì xách Chu Tiểu Bạch đi ra ngoài. Thật sự nhìn thấy y nói chuyện như đĩa hát với tiểu nha đầu kia khiến hắn cảm thấy không vui tí nào.

    “A Húc.”

    “Làm sao?” Mục Duệ Húc nghe tiếng Chu Tiểu Bạch thì quay lại, Chu Tiểu Bạch nãy giờ luôn cảm thấy trên người có chút ngứa ngáy khó chịu, không ngừng đưa tay lên gãi, hiện tại nhìn lại thì trên cổ và cánh tay đều đã bắt đầu ửng đỏ lên.

    Lúc Mục Duệ Húc quay đầu nhìn lại đã nhận ra Chu Tiểu Bạch có gì đó không ổn, da trên cổ y nổi toàn mẩn đỏ, bản thân y còn không nhận thức được mà đưa tay cào, Mục Duệ Húc ngay lập tức bắt lấy tay Chu Tiểu Bạch, đem cổ áo Chu Tiểu Bạch kéo ra xem xét, toàn thân của y cũng đã bắt đầu đỏ hết lên.

    “Chuyện gì thế này?” Mục Duệ Húc kinh ngạc hỏi.

    Chu Tiểu Bạch nhìn có chút mơ hồ, y cảm thấy cả người ngứa ngáy nãy giờ, mà hiện tại thì cơn ngứa càng ngày càng nghiêm trọng, ánh mắt mơ màng nhìn Mục Duệ Húc, lên tiếng, “A Húc, ngươi đang nói gì vậy?”

    Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ tự mình cũng không biết chuyện gì đang xảy ra của vật nhỏ kia, hắn đưa tay sờ soạng một hồi y phục của y, lại nhìn làn da hệt như da hài tử của Chu Tiểu Bạch, đột nhiên ngộ ra gì đó.

    “Mau cởi y phục ra.” Mục Duệ Húc nhíu nhíu mày vội vàng nói.

    “Hả?” Chu Tiểu Bạch nhất thời hơi kinh ngạc, nhưng y vẫn ngoan ngoãn nghe lời Mục Duệ Húc, đem toàn bộ y phục cởi ra.

    Lúc này Mục Duệ Húc mới thấy rõ từng mảng da Chu Tiểu Bạch đỏ ửng cả lên, có nhiều chỗ còn nổi cả sởi, Mục Duệ Húc có chút nóng nảy, giọng nói mang theo ý tứ trách cứ nhìn Chu Tiểu Bạch, “Ngươi vừa rồi sao không nói cho ta biết? Nếu ta không phát hiện ra thì ngươi còn định chờ đến khi nào hả?”

    Chu Tiểu Bạch có chút oan ức, “Ta không biết.”

    Mục Duệ Húc tức giận, gọi ám vệ đến rồi dặn dò bọn họ đi mua một vài bộ y phục mới, sau đó đi về giường, nhìn da dẻ Chu Tiểu Bạch, phát hiện chỉ là có chút dị ứng, xem ra vấn đề là do y phục. Mục Duệ Húc chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, xem ra là do da dẻ vật nhỏ này quá mềm mại hệt hài tử thế kia nên mới bị dị ứng. Chất liệu y phục như thế kia đối với những nhà bình thường thế này là đã quá tốt rồi, thế mà vật nhỏ này lại không chịu được. Mà nói đi cũng phải nói lại, ai bảo từ khi vật nhỏ này biến thành người chỉ toàn mặc tơ lụa, lại luôn là loại tốt nhất, thật sự là nuôi quá nuông chiều rồi.

    Mục Duệ Húc nhẹ nhàng mơn trớn làn da Chu Tiểu Bạch, trắng mịn mềm mại, quả thực phải nói là vô cùng mịn màng. Mục Duệ Húc cẩn thận xem xét tình trạng dị ứng của Chu Tiểu Bạch, cũng còn may, chỉ cần đổi y phục, sau đó ngày mai uống chút thuốc là sẽ không sao nữa rồi.

    “A Húc, sao vậy?” Chu Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mục Duệ Húc, có chút lo lắng hỏi.

    “Không có gì, chờ ngày mai sẽ đổi y phục cho ngươi, hiện tại cứ ngủ tạm như vậy đi đã.” Mục Duệ Húc thở dài nói.

    Chu Tiểu Bạch gật gật đầu, sau đó leo lên giường, Mục Duệ Húc cũng nằm xuống bên cạnh, đem chăn đắp lên người Chu Tiểu Bạch.

    “A Húc sao ngươi không cởi y phục ra?” Chu Tiểu Bạch ngạc nhiên chớp mắt hỏi. Bình thường Mục Duệ Húc cũng sẽ cởi áo ngoài ra, ngày hôm nay sao cứ để nguyên như vậy mà nằm xuống thế nhỉ.

    Bởi vì ta sợ mình không kiềm chế được bản thân mà ăn ngươi chứ sao. Mục Duệ Húc cằn nhằn trong lòng.

    “Không có gì, ngủ nhanh đi, đợi đến mai là mọi thứ lại ổn rồi.” Mục Duệ Húc lo lắng vỗ vai Chu Tiểu Bạch, có chút bất đắc dĩ lên tiếng.

    Chu Tiểu Bạch gật đầu, sau đó ôm lấy Mục Duệ Húc, rục rịch chui vào lồng ngực của hắn, Mục Duệ Húc cảm thụ lấy hơi ấm từ thân thể kia, có chút cảm giác bất lực không biết làm gì, thế nhưng chính bản thân mình cũng không thể tìm ra được sự ôn nhu nào nhiều hơn thế nữa. Mục Duệ Húc cứ như vậy vỗ nhẹ lưng Chu Tiểu Bạch, giống như đang ru ngủ một tiểu hài tử vậy, đợi đến khi nghe thấy tiếng thở bình ổn của Chu Tiểu Bạch thì hắn mới dừng lại, ngắm nhìn Chu Tiểu Bạch ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của mình, nhẹ nhàng đặt lên trán Chu Tiểu Bạch một nụ hôn, sau đó ôm lấy Chu Tiểu Bạch an tâm nhắm mắt ngủ.

    Đến nửa đêm, khi mà Chu Tiểu Bạch đã chìm sâu vào giấc ngủ, Mục Duệ Húc cũng đã bắt đầu vào giấc. Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tràng thanh âm, Mục Duệ Húc lập tức mở mắt ra. Nhìn Chu Tiểu Bạch còn đang say giấc bên cạnh, Mục Duệ Húc rón rén bước xuống giường, chuẩn bị ra ngoài xem xem đã xảy ra chuyện gì.

    Mục Duệ Húc đóng cửa phòng lại, hiện tại đã là nửa đêm, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lúc Mục Duệ Húc đi tới trong sân, liền nghe thấy một trận tiếng ồn phát ra từ căn phòng kề bên.

    “Hôm nay tao phải đánh chết mày tên bất hiếu này! Giản Đại Hải tao không hề có đứa con như mày!” Giản Đại Hải dứt lời liền nhặt một thanh gỗ dưới đất lên, nhào tới đánh lên người thanh niên đang quỳ trên mặt đất.

    Giản đại tẩu nhìn thấy thế liền lập tức quỳ xuống, liều mạng kéo Giản Đại Hải ra không cho y động thủ, giọng có chút khàn gào khóc nói, “Đại Hải, A Chu không hiểu chuyện nên mới bị hồ ly kia mê hoặc, xin ông hãy bỏ qua cho nó!”

    “Tha cho nó sao, nó từ sáng đến tối không chịu làm việc, cứ loanh quanh sau mông con hồ ly tinh kia. Bà nhìn xem, ngày nào cũng vác cái bộ dáng thế kia đi ra ngoài, còn gây thương tích cho bản thân. Nó cũng không dòm lại bản thân xem nó là ai, xem xem nó có cái khỉ gì mà lại đi tranh giành với mấy vị công tử kia, làm cho nhà chúng ta không còn mặt mũi nào để mà đi gặp người khác!” Giản Đại Hải lạnh giọng quát lên, cây gậy trong tay cứ thế không ngừng giáng lên người thanh niên đang quỳ trên mặt đất kia.

    Một gậy giáng xuống, chỉ nghe một tiếng vang trầm thấp, người thanh niên kia không nói tiếng nào, chỉ cắn chặt lấy môi, một tiếng cũng không hé ra. Giản Ngư ở bên cạnh nhìn tình cảnh này cũng đỏ cả mắt, mang theo tiếng khóc nức nở quỳ gối xuống bên cạnh thanh niên kia, có chút nóng nảy nói, “Ca, huynh hãy nhận sai với cha đi, nói rằng huynh sẽ không tiếp tục làm như thế nữa, chúng ta vẫn là một nhà có nhau không tốt hơn sao?!”

    Giản đại tẩu nghe thấy thế cũng gấp gáp quay sang phía thanh niên kia thỉnh cầu, “A Chu, con nghe lời bọn ta, nhận sai với cha con đi, coi như là mẹ van xin con không được sao?!”

    Người thanh niên kia hai mắt cũng đã đỏ ửng, quỳ trên mặt đất, cắn môi, một tiếng cũng không phát ra. Giản Đại Hải nhìn thấy bộ dáng này, liền biết tên tiểu tử này vẫn còn loại tâm tư kia, nhất thời nổi trận lôi đình, cầm lấy gậy tiếp tục đánh, miệng không ngừng mắng, “Tao cho mày học dốt, tao cho mày đi ra ngoài xấu hổ! Tao cho mày đi ra ngoài mất mặt!”

    Người thanh niên cũng không nói một câu nào, cứ quỳ im ở đó chịu trận. Giản đại tẩu nhìn từng gậy từng gậy giáng xuống người nhi tử mà tim gan cũng nát theo, vô tới ôm lấy Giản Đại Hải, nói sao cũng không để y động tay, không ngừng gào khóc, “Ông muôn đánh chết con hay sao vậy hả?!”

    “Đánh chết cũng tốt, coi như tôi không có đứa con trai này!” Giản Đại Hải cũng đỏ cả mắt, run rẩy nói.

    Giản Ngư thấy thế cũng nhào tới ôm lấy Giản Đại Hải, miệng không ngừng hướng về phía thanh niên đang quỳ trên đất kêu lên, “Ca, mau chạy đi! Huynh chạy mau đi! Bằng không cha thật sự sẽ đánh chết huynh đấy!”

    Giản Chu quỳ trên mặt đất, cắn răng nói, “Cha, người muốn đánh thì cứ đánh chết con đi, ngược lại nếu như con còn sống cũng chỉ muốn ngay lập tức đến nhìn nàng, bộ dạng con thế này cũng không thể thay đổi được gì nữa rồi! Cha đánh chết con đi, coi như đã không sinh ra đứa con trai này.” (Ú: chòi mẹ có tao ở đấy tao nhào vô đánh liền, thứ con bất hiếu -_-)

    Giản Đại Hải nghe xong, chả khác nào thêm dầu vào lửa, dùng toàn bộ sức lực, đến cả Giản đại tẩu cùng Giản Ngư cũng không kéo lại được, chỉ biết trơ mắt nhìn một gậy này hạ xuống, đột nhiên có một bàn tay đưa tới, Giản Đại Hải cảm thấy cổ tay tê rần, sau đó đột nhiên không có khí lực, cây gậy trong tay cũng bị người rút đi.

    “Mục đại ca.” Giản Ngư nhìn Mục Duệ Húc, hơi kinh ngạc kêu lên.

    Giản đại tẩu nhìn thấy Mục Duệ Húc, liền dùng tay lau nước mắt, khàn giọng nói, “Để khách nhân cười chê rồi.”

    Giản Đại Hải bị lấy mất gậy, lại nhìn thấy vết máu trên lưng con mình, cơn giận cũng nguôi đi phân nửa, tìm một cái ghế ngồi xuống, nhưng ngực vẫn đang kịch liệt chập trùng.

    Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn thanh niên trên đất, là một người có tướng mạo khá là nho nhã, vừa nãy bị đánh nhiều gậy đến thế mà cũng không hé một tiếng, cũng coi như là có mấy phần cốt khí. Nếu như lúc nãy không nghĩ rằng nếu bản thân không ra tay thì có khi ngày mai Chu Tiểu Bạch có thể nhìn thấy tang lễ ở nơi này thì Mục Duệ Húc hắn cũng chả thèm để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này làm gì. (Ú: chời đoụ:))))))), i like it)

    “Đây là việc nhà của bọn ta, khách nhân vẫn là mời quay về đi cho!” Giản Đại Hải vốn đang tức giận, nên ngữ khí nói chuyện với Mục Duệ Húc cũng không làm sao khách khí được.

    Mục Duệ Húc ngược lại dường như không nghe thấy, cũng không thèm nhìn đến Giản Đại Hải mà nói, “Quốc có Quốc pháp, Gia có Gia quy, coi như y là con trai ngươi thì cũng không thể làm hình phạt bừa bãi, xem mạng người như cỏ rác.”

    “Ngươi….. Nó là con trai của ta, cần ngươi quản sao!” Giản Đại Hải dường như lại bị chọc giận, hai mắt bốc lửa nhìn Mục Duệ Húc.

    “Chuyện của thiên hạ, chỉ cần ta muốn quản, thì ta sẽ quản được hết!” Mục Duệ Húc cười nói. (Ú: chòi má ôi, con trym của tôi đã mất rồi, má ôi má ôi ~~~)

    Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng nhất cử nhất động phô bày ra đều không phải là loại khí phách bình thường.

    “Ân tình của công tử, Giản Chu trước tiên xin đa tạ, chỉ là việc này, bởi vì Giản Chu bất hiếu, kính xin công tử đừng xen vào hơn nữa.” Giản Chu vẫn quỳ trên mặt đất, sắc mặt có chút tái nhợt, giọng nói đứt quãng.

    Giản Đại Ngư nghe thấy thế liền hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên, không nói gì.

    Giản Chu thân thể lúc đầu cũng không được khỏe, hôm nay lại bị thương, còn bị Giản Đại Hải đánh cho thừa sống thiếu chết như thế, bản thân vẫn còn thanh tỉnh đã là một kỳ tích, hiện tại Mục Duệ Húc đột nhiên xuất hiện, nhất thời tình cảnh có chút hòa hoãn, ý thức Giản Chu liền bắt đầu dần dần mơ hồ.

    Vốn là Giản Ngư cũng có chút lo lắng, hiện tại Mục Duệ Húc là người duy nhất có thể ngăn cha nàng, thế nhưng bây giờ Giản Chu còn bảo Mục Duệ Húc không cần lo, đây không phải là đem mình đi vào tử huyệt sao? Giản Ngư lo lắng nhìn Giản Chu, đột nhiên phát hiện Giản Chu cứ như vậy ngã nhào ra đất.

    “Ca! Ca làm sao vậy?!” Giản Ngư sốt ruột la lên, Giản đại tẩu vốn đang ở bên lau nước mắt, vừa nghe tiếng la của nàng thì vội vàng quay đầu lại, nhìn Giản Chu bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất, nhất thời cũng trở nên gấp gáp, vọt tới, sốt ruột kêu tên Giản Chu.

    Giản Đại Hải vốn đang nổi nóng, sau đó lại nhìn thấy Giản Chu mất ý thức, trong lòng cũng có chút hối hận, này dù sao cũng là con trai của mình, chỉ là bởi vì y khiến hắn quá thất vọng nên mới nổi nóng như thế, chứ làm sao sẽ cam lòng giết con?

    Tình cảnh nhất thời loạn tùng phèo, Mục Duệ Húc cảm thấy có chút phiền phức, còn tiếp tục như vậy, nói không chừng vật nhỏ kia sẽ bị đánh thức mất. Nghĩ thế hắn liền tiến lên phía trước, kéo lấy cánh tay Giản Chu, chốc lát sau nói, “Không chết được, để hắn ngủ một buổi tối, ngày mai uống chút thuốc là ổn.”

    Mục Duệ Húc nói xong liền đứng dậy, ở một bên kê một đơn thuốc đưa cho bọn họ, nhìn bọn họ nói, “Các ngươi khe khẽ một chút, ta cũng không muốn lại bị đánh thức. “ (Ú:))))))))). Ngự bút của Hoàng đế đấy, bán được khối tiền ấy:v)

    Dứt lời, Mục Duệ Húc quay người đi ra khỏi cửa.

    Giản đại tẩu lau nước mắt, Giản Đại Hải đem Giản Chu lên giường, Giản Ngư đi nấu nước nóng, Giản đại tẩu cởi y phục Giản Chu ra, nhìn thấy vết thương trên người con trai mình, nước mắt lại bắt đầu chảy ào ạt.

    Chương 31

    Lúc Mục Duệ Húc quay về thì thấy Chu Tiểu Bạch đã tỉnh dậy, đang ngồi thẩn thơ ở trên giường, trong phòng tối om nhưng qua ánh trăng Mục Duệ Húc có thể thấy rõ làn da trắng nõn của Chu Tiểu Bạch, và đôi mắt giống như đang phát sáng của y.

    Chu Tiểu Bạch chăn che ở dưới chân, cứ ngồi như vậy mở mắt nhìn hắn chăm chăm.

    “Sao dậy rồi?” Mục Duệ Húc ngồi bên cạnh Chu Tiểu Bạch, ôn nhu sờ sờ đầu của y.

    Chu Tiểu Bạch tiền lại gần ôm lấy Mục Duệ Húc, đầu tựa vào ngực Mục Duệ Húc, rầu rĩ nói, “A Húc, ngươi đi đâu thế? Ta dậy liền không thấy ngươi đâu cả.”

    “Đi ra ngoài một chút thôi, Tiểu Bạch mau ngủ đi.” Mục Duệ Húc ôm lấy Chu Tiểu Bạch nằm xuống, đem chăn ở dưới chân Chu Tiểu Bạch kéo lên trên, đắp lại giúp y.

    Chu Tiểu Bạch kéo kéo y phục Mục Duệ Húc, thấp giọng nói, “Cái kia, nếu như ta ngủ thiếp đi ngươi cũng không được đi nữa nha.”

    “Được, ta bảo đảm không đi nữa.” Mục Duệ Húc cười nói.

    Chu Tiểu Bạch nghe thế thì cảm thấy an tâm phần nào, cọ cọ vài cái trên ngực Mục Duệ Húc rồi an phận ngủ thiếp đi.

    Vừa nãy lúc mới tỉnh lại, nhìn thấy khung cảnh xa lạ xung quanh, bên cạnh lại không có một người, Chu Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác khủng hoảng trước nay chưa từng có. Y vốn định ra ngoài tìm Mục Duệ Húc, thế nhưng trên người lại không mặc y phục, y biến thành người lâu như vậy cũng đã nhận thức được rằng, nếu như không mặc y phục mà đi ra ngoài gặp người khác sẽ rất mất mặt, vì thế cứ ngồi im trên giường nhìn ra ngoài cửa, chờ Mục Duệ Húc về. Đợi được đến khi Mục Duệ Húc quay trở về, Chu Tiểu Bạch cảm thấy giống như có cái gì đó thất lạc rơi xuống trong lòng mình. Khi cảm giác an tâm kéo tới thì Chu Tiểu Bạch lập tức cảm thấy buồn ngủ, sau đó cầm lấy góc y phục Mục Duệ Húc ngủ say.

    Ngày hôm sau, Chu Tiểu Bạch bị một cỗ mùi hương thơm phức làm cho tỉnh lại. Lúc y mở mắt ra thì nhìn thấy Mục Duệ Húc bưng tới một bát cháo tỏa ra từng trận mùi thơm nức mũi.

    “Đây là cháo cá bọn họ vừa nấu xong, heo con, rời giường mau lên!” Mục Duệ Húc cười nói, đồng thời đem một bộ y phục mới đặt bên cạnh Chu Tiểu Bạch, nói “Đây là y phục mới ta dặn bọn họ đi mua, mặc vào đi.”

    Chu Tiểu Bạch vừa nhìn thấy đồ ăn liền hết sức nghe lời, ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế, rửa mặt, sau đó liền bắt đầu cầm bát cháo lên ăn như hùm như sói.

    Lúc Chu Tiểu Bạch đang ăn thì nghe thấy có người gõ cửa. Thời điểm y ăn, thật sự là phải gọi y một tiếng Lục Thân Bất Nhận(*), chính là trên thế gian này ngoài đồ ăn của y và cái miệng của y ra thì mọi thứ chỉ là hư không, vì thế hoàn toàn không có phản ứng. Mục Duệ Húc sớm đã biết tính tình này của y nên đứng dậy mở cửa, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Giản Ngư ở phía trước. Trong tay còn bưng mấy món nhắm.

    “Mục đại ca, đây là đồ ăn sáng của hai người.” Giọng Giản Ngư có chút khàn khàn, con mắt cũng đỏ hồng như mắt thỏ.

    Mục Duệ Húc cũng không quan tâm lắm, nhích người qua một bên để nàng đi vào. Chu Tiểu Bạch đang sung sướng ăn uống nên cũng không hề phát hiện điều gì.

    Lúc đi tới cửa, Giản Ngư đột nhiên dừng lại, nhìn Mục Duệ Húc ở phía sau, Giản Ngư đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc nói, “Mục đại ca, ta van cầu huynh hãy cứu ca ca ta, ta biết hai người không phải là người bình thường, ta biết huynh là người có năng lực, ta van cầu huynh hãy cứu lấy ca ca ta!”

    Chu Tiểu Bạch bị hành động của Giản Ngư làm cho giật mình, không thèm ăn nữa, lôi kéo Mục Duệ Húc, có chút ngạc nhiên hỏi, “A Húc, có chuyện gì vậy? Cá nhỏ(**) có chuyện gì thế?”

    Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, ra hiệu y yên lặng. Sau đó nhìn Giản Ngư quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói, “Ca ca ngươi ngày hôm nay là có thể tỉnh rồi, hôm qua ta cũng đã viết cho các ngươi đơn thuốc, cứ chiếu theo đó mà bốc là được. Ngươi không cần như vậy.”

    “Mục đại ca, ta biết huynh không có lí do gì phải giúp ta cả, nhưng mà ta thật sự không có biện pháp nào khác. Chuyện ngày hôm qua, nhà chúng ta đã phát sinh rất nhiều lần, nếu như còn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó, ca ca ta sẽ bị cha ta đánh chết mất.” Giản Ngư quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa.

    Mục Duệ Húc trong mắt không có một tia tình cảm gợn sóng, bình tĩnh nhìn tiểu nữ hài quỳ trên mặt đất, ngữ khí bình thản, “Đây là việc nhà của các ngươi.”

    Giản Ngư nghe thấy thế thì cắn môi, cứ như vậy nhìn Mục Duệ Húc. Nàng thật sự là không có cách nào cả, lần này ca ca của nàng không có chuyện gì, nhưng còn lần sau thì sao? Nàng tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng nàng cảm giác được, người trước mắt này, chỉ cần hắn mở miệng thì tựa hồ hết thảy sự tình đều được giải quyết.

    Chu Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ của Giản Ngư, trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu, kéo kéo y phục của Mục Duệ Húc, có chút cầu xin nói, “A Húc, chúng ta đáp ứng cá nhỏ đi.”

    Mục Duệ Húc nhàn nhạt nhìn Chu Tiểu Bạch, “Chúng ta chỉ ở lại đây một ngày, hiện tại phải đi rồi.”

    “A Húc, chúng ta giúp cá nhỏ một chút đi.” Chu Tiểu Bạch tiếp tục khẩn cầu nói.

    Mục Duệ Húc trong lòng có chút không thoải mái, ngày hôm qua hắn phát hiện được vật nhỏ này cùng nha đầu kia quan hệ có chút không bình thường. Bây giờ còn vì nha đầu kia van xin mình, rốt cuộc ngươi cùng nàng quan hệ như thế nào, tại sao lại vì nàng mà van xin ta?!

    “Ăn xong rồi phải không? Ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi.” Mục Duệ Húc lạnh mặt, một luồng áp thấp chầm chậm kéo tới.

    Chu Tiểu Bạch biết tâm tình Mục Duệ Húc có chút không tốt, nhưng là không biết rốt cuộc là tại sao. Thế nhưng nhìn thấy Giản Ngư khóc thành bộ dạng thế kia, Chu Tiểu Bạch trong lòng cũng không dễ chịu, y vốn còn muốn khuyên Mục Duệ Húc ở thêm mấy ngày, y còn muốn cùng Tiểu Hoa chơi thêm mấy ngày. Nhưng bây giờ, Mục Duệ Húc không chỉ không giúp Giản Ngư, mà còn bắt y đi. Chu Tiểu Bạch cảm thấy hơi tức giận.

    “Giản Ngư, đừng khóc, A Húc không giúp ngươi thì ta giúp ngươi.” Mục Duệ Húc xem xét sắp xếp đồ, mà trên căn bản là bọn họ đi tay không đến đây nên không cần thu dọn cái gì, lúc đi ra liền nghe thấy câu này của Chu Tiểu Bạch.

    Nhìn Chu Tiểu Bạch đỡ nha đầu kia đứng lên, tiểu nha đầu kia còn vừa khóc vừa kéo, Chu Tiểu Bạch còn dùng mu bàn tay lau nước mắt cho đối phương. Mục Duệ Húc thấy thế nào cũng cảm thấy vô cùng chói mắt, làm sao lại có cảm giác bản thân đã nuôi chồng giúp người ta một thời gian dài vậy chứ?!

    “Đi thôi.” Mục Duệ Húc mặt lạnh, nhìn Chu Tiểu Bạch cùng Giản Ngư đứng chung một chỗ có chút chói mắt.

    “A Húc, chúng ta giúp cá nhỏ một chút đi.” Chu Tiểu Bạch tiếp tục cầu khẩn nói.

    Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch kéo tay Giản Ngư, trong lòng một trận đau nhói, cười lạnh một tiếng, “Ta lại không biết ngươi cũng có bản lĩnh giúp nàng, nếu như vậy đã có ngươi rồi thì cần gì ta giúp nữa?”

    “A Húc.” Chu Tiểu Bạch nhìn Mục Duệ Húc như vậy, không khỏi cảm thấy có chút xa lạ.

    “Chu Tiểu Bạch, ta hỏi ngươi, ngươi bây giờ đến cùng có đi hay không?” Mục Duệ Húc mắt lạnh nhìn Chu Tiểu Bạch hỏi.

    Chu Tiểu Bạch có chút ngớ ra, đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Bạch kêu hết tên họ của y ra, nhưng mà sao lại nghe xa lạ đến thế. Chu Tiểu Bạch nhất thời có chút sững sờ đứng tại chỗ, một bước cũng không nhúc nhích được.

    Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch không nhúc nhích, trong lòng càng thêm lạnh buốt. Người mà bản thân yêu thương chiều chuộng lâu như vậy, chỉ vì một tiểu nha đầu mới quen mà nói đi là đi. Mục Duệ Húc quay người bỏ đi, lúc Chu Tiểu Bạch muốn đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng Mục Duệ Húc đâu nữa cả.

    “A Húc?” Chu Tiểu Bạch có chút không dám tin tưởng nhìn những gì vừa xảy ra. A Húc đi rồi sao? A Húc hắn, đem mình vứt tại nơi này, đi một mình?

    “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch?” Giản Ngư vốn là muốn cầu xin Mục Duệ Húc giúp ca ca mình một chút, nhưng mà không nghĩ tới mọi chuyện lại biến thành như vậy, bây giờ nhìn vẻ mặt sững sờ của Chu Tiểu Bạch, Giản Ngư cũng có chút sốt ruột.

    “Hả?” Chu Tiểu Bạch lấy lại tinh thần, có chút ngơ ngác nhìn Giản Ngư.

    “Tiểu Bạch, ngươi không sao chứ?”

    Chu Tiểu Bạch không nói gì, y cảm thấy tâm trí của mình đang rất hỗn loạn. Từ khi y biến thành người đến giờ, A Húc vẫn vẫn luôn ở bên cạnh y, cái gì cũng đều là hắn nói cho y, cái gì hắn cùng đều dạy cho y, hắn chính là thế giới của y, y chính là lấy Mục Duệ Húc làm trung tâm tồn tại và quây quanh hắn, hiện tại, Mục Duệ Húc đi rồi, A Húc hắn đem y bỏ lại một mình ở nơi đây mà đi rồi.

    Chu Tiểu Bạch cảm giác các cơ quan trong cơ thể của mình đều đình chỉ vận hàng, y bị A Húc vứt bỏ rồi? Y bây giờ, tựa hồ quay trở lại đoạn thời gian mới biến thành người, đến việc bước một bước cũng không biết phải làm sao.

    Giản Ngư bởi vì phải làm việc, bất đắc dĩ cứ như vậy đi ra ngoài.

    Chu Tiểu Bạch nằm lỳ ở trên giường, cảm giác cả người mình dường như đã trở nên trống rỗng. Y tựa hồ đã quên mất muốn khóc là phải làm sao khóc, nếu như không có A Húc ở cạnh thì cũng sẽ chẳng ai quan tâm xem y có khóc hay không.

    Nghĩ đến việc A Húc dạy y cách mặc y phục, dạy y cách sử dụng đũa, A Húc đối với y vừa cười bất đắc dĩ vừa thương yêu chiều chuộng, dáng vẻ gọi y là heo con mỗi khi kêu y rời giường, còn cả dáng vẻ vô cùng chăm chú lấy xương cá ra cho y kia, Chu Tiểu Bạch cảm giác dường như trái tim mình cũng muốn ngừng hoạt động.

    Tựa hồ đã không có A Húc, thì cái người gọi Chu Tiểu Bạch này cũng sẽ không tồn tại.

    Lúc này, trên cây đại thụ của một căn nhà bên cạnh. Ám Nhất thân là đệ nhất ám vệ bên cạnh hoàng thượng có chút bất đắc dĩ nhìn chủ tử nhà mình, thăm dò nói, “Cái kia, chủ nhân, người đã không yên lòng như vậy thì sao không đi vào đi ạ? Người xem công tử dường như rất thương tâm đấy?”

    Mục Duệ Húc mắt lạnh nhìn hắn, Ám Nhất thức thời ngậm miệng. Sau đó lại tiếp tục bồi tiếp Đương Kim Thánh Thượng đứng ở trên cây, quan sát người bên trong phòng.

    Lại nói đến việc, Hoàng đế đại nhân bởi vì nhất thời ghen tuông bùng phát nên tức giận bỏ đi, sau đó bởi vì vấn đề mặt mũi mà muốn trở về cũng không thể trở về ngay lập tức. Chỉ có thể đứng ở trên cây, đón gió một mình quan sát động tĩnh Chu Tiểu Bạch bên trong, cho Chu Tiểu Bạch vào danh sách đen xong thì bản thân lại cảm thấy khó chịu thêm.

    Một đám ám vệ nhìn thế nào cũng thấy không ổn, ngài nói xem ngài đến cùng là đang chơi cái trò mạnh mẽ gì thế? Ngài nếu như không yên lòng thì cứ đi vào hò hét một hồi là được rồi, nếu như công tử có làm gì không đúng thì ngài cứ đi vào hảo hảo giáo dục lại một hồi thì không phải được rồi sao? Ngài rốt cuộc là đang so mạnh mẽ cái gì đây?

    Buổi trưa, Giản Ngư đem canh cá mà ngày hôm qua Chu Tiểu Bạch rất thích đến, nhưng Chu Tiểu Bạch cứ ngồi ngơ ngác, giống như một tên đầu gỗ vậy, không có một chút phản ứng. Giản Ngư không thể làm gì khác hơn là đem canh cá để xuống bàn, sau đó lại đi ra ngoài.

    Mục Duệ Húc ở ngoài phòng nhìn, một mặt lo lắng, “Y làm sao có thể không ăn cơm chứ? Bọn họ tại sao lại để nguyên xương cá mà bưng lên thế kia? Vạn nhất hóc xương thì sao?”

    Chúng ám vệ:…… Chúng ta cũng không có ăn đây?! Còn có, nơi nào mà có dịch vụ lấy xương cá ra khi phục vụ món ăn thế hả?!

    Buổi tối, Giản Ngư bưng canh cá đã nguội xuống, đổi lại một bát cháo cá, khuyên nhủ, “Tiểu Bạch, ngươi ăn một chút gì đó đi có được không? Ngươi không phải rất thích món này sao? Ta biết đều là lỗi của ta, nếu ta không…….” Giản Ngư nói giữa chừng thì không nói tiếp được nữa, nước mắt lại chảy xuống, sau đó đem cháo đặt ở bên cạnh Chu Tiểu Bạch, rồi lại đi ra ngoài.

    Mục Duệ Húc trên cây: “Nàng ta tại sao có thể cứ như vậy mà đi ra ngoài chứ, nếu như y không ăn thì cứ trực tiếp rót vào chứ!”

    Chúng ám vệ:…… Nếu làm như vậy, ngài nhất định sẽ bảo nàng thô lỗ sau đó làm cho nàng vạn kiếp bất phục! Ta nói ngài đến cùng đang dạy mạnh mẽ cái gì thế hả? Trực tiếp đi vào không phải xong sao? (Ú: thật là tội mấy anh ám vệ:))))

    Buổi tối, Chu Tiểu Bạch ngơ ngác ngồi ở trên giường nhìn cửa lớn, giống như Mục Duệ Húc ở nơi nào đó sẽ xuất hiện rồi bước vào phòng.

    Mục Duệ Húc nhìn cánh cửa kia, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

    “A, công tử ngã chổng vó rồi!” Không biết là ám vệ nào hô lên một câu. (Ú::))))))))

    Mục Duệ Húc trong lòng quýnh lên, vội vàng vọt vào, sau đó liền đối mặt với con mắt ngơ ngác của Chu Tiểu Bạch, nhất thời nói không ra lời.

    Chương 32

    Chu Tiểu Bạch có chút không tin nổi nhìn Mục Duệ Húc, trong mắt dường như ánh lên hào quang. Mục Duệ Húc vốn vẫn còn muốn giữ thể diện, nhất thời có chút khó chịu, hiện tại đột nhiên xuất hiện trước mặt Chu Tiểu Bạch, thấy Chu Tiểu Bạch cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy thì sắc mặt Mục Duệ Húc có chút khó coi. Mục Duệ Húc mặt than định mắng đối phương mấy câu, nhưng chưa kịp mở mồm liền cảm thấy một vật gì đó nhào tới trong ngực của mình. Những lời khó nghe vừa chuẩn bị kia ngay lập tức bị chặn ở ngực, nhưng thật sự là không thể nói ra, bởi vì hắn cảm giác được người trước ngực mình kia đang run rẩy nhè nhẹ, hai tay cứ ôm chặt lấy hắn không buông.Cánh tay định đẩy đối phương ra của Mục Duệ Húc lập tức dừng lại, chậm rãi biến thành đưa lên sờ lấy đầu đối phương.

    Mục Duệ Húc cảm thấy cuống họng có chút khàn khàn, không biết phải nói gì. Lúc trước hắn có thể bình tĩnh lấy ra di chiếu mà trên căn bản mọi người khắp thiên hạ đều không tin mạnh mẽ tuyên bố mình là Đế Vương đời kế tiếp, cả khi lúc hắn nhìn thấy những tên đại thần kia che che giấu giấu lời nói, hắn có thể chửi ầm cả lên, thậm chí sau đó thời điểm hạ nhân không tin tưởng hắn, hắn đã chứng minh rằng mình có thể tạo ra một thời kì thái bình thịnh thế, khiến cho bọn họ vui lòng phục tùng. Vậy mà bây giờ, ngay tại lúc này, hắn không biết nên nói cái gì.

    “A Húc”

    Giọng Chu Tiểu Bạch vẫn còn có chút yếu ớt, lại còn hơi run, còn mang theo chút hoảng sợ hiếm thấy. Mục Duệ Húc chưa bao giờ nghe thấy thanh âm như thế của y, hắn đã từng nghe thấy thanh âm lấy lòng của Chu Tiểu Bạch, thanh âm cao hứng, thanh âm khổ sở của y, nhưng hắn tựa hồ chưa từng nghe thấy thanh âm như thế từ y.

    “A Húc, là ngươi sao?” Chu Tiểu Bạch nắm chặt lấy y phục Mục Duệ Húc, có chút khẩn trương hỏi.

    Mục Duệ Húc nhìn thấy Chu Tiểu Bạch như thế thì trong lòng không khỏi đau xót, người mà hắn muốn yêu thương cưng chiều nhất đời này, người mà hắn muốn ôm chặt lấy không buông trong lòng, từ lúc nào đã biến thành như vậy?

    “Là ta. Làm sao vậy? Heo con.” Mục Duệ Húc dịu dàng lên tiếng, vuốt tóc Chu Tiểu Bạch, cử chỉ và giọng nói của hắn mang theo sự ôn nhu nhất từ trước đến nay.

    “A Húc, ngươi về rồi.” Giọng Chu Tiểu Bạch có chút run rẩy.

    “Ừ. Ta đã trở về.” Mục Duệ Húc nhẹ giọng nói.

    “A Húc”

    Chu Tiểu Bạch hơi thở có chút bất ổn gọi tên Mục Duệ Húc, ngay sau đó là gào khóc. Nước mắt cứ tuôn ra ào ạt, Chu Tiểu Bạch khóc đến run cả người, hít thở cũng bắt đầu không thông, nhưng vẫn ôm chặt cứng thà chết không buông Mục Duệ Húc, giống như sợ rằng người này sẽ biến mất vậy.

    Mục Duệ Húc từ trước đến này chưa từng thấy bộ dạng này của Chu Tiểu Bạch, nhìn dáng vẻ khóc đến tê tâm liệt phế kia của Chu Tiểu Bạch, Mục Duệ Húc cảm thấy tâm mình cũng thắt lại theo vật nhỏ này, trong lòng không ngừng đau nhói. Hắn rõ ràng cảm nhận được Chu Tiểu Bạch trong lòng mình không ngừng run rẩy, mảng y phục trước ngực cũng đã ướt đẫm, Mục Duệ Húc vỗ vỗ lưng Chu Tiểu Bạch, ý muốn giảm bớt sự đau lòng của y.

    “A Húc…… Ta…… Ta còn tưởng rằng…… Ngươi không cần ta nữa.” Chu Tiểu Bạch thút tha thút thít, hít thở không thông nói, khiến cho lòng dạ Mục Duệ Húc càng đau đớn hơn.

    “Sao lại có chuyện đó được, ta sao lại không cần ngươi nữa chứ?” Mục Duệ Húc chạm trán mình vào trán Chu Tiểu Bạch, cả hai ngay lúc này có thể cảm nhận được hô hấp và nhiệt khí mà đối phương truyền tới.

    “A Húc, có phải ngươi chê ta ngốc phải không. Ta biết, A Húc biết rất nhiều thứ, A Húc rất thông minh, còn ta thì cái gì cũng không biết, mọi thứ ta học được đều do A Húc dạy cho. Nhưng mà A Húc, ta hứa là sẽ chú tâm học mà, ngươi có thể đừng vứt bỏ ta được không, ngươi vừa đi, ta đến cả đi đường thế nào dường như cũng quên mất.” Chu Tiểu Bạch khóc đến đỏ cả mặt, có chút nghẹn ngào tựa đầu vào ngực Mục Duệ Húc nói.

    Mục Duệ Húc nghe y nói xong thì thật sự muốn tát cho bản thân một tát. Hắn nâng mặt Chu Tiểu Bạch lên, nhìn con mắt có chút ửng hồng vì khóc của Chu Tiểu Bạch, trần tình, “Sau này không cho nói vậy nữa. Ngươi là người của ta, người của ta luôn là tuyệt nhất.”

    Chu Tiểu Bạch mắt ầng ậc nước, có chút ngơ ngác gật đầu, Mục Duệ Húc nhìn đến khó chịu trong lòng, có chút hung dữ uy hiếp, “Không được khóc nữa. Có nghe thấy không?”

    Chu Tiểu Bạch cứ thút thít cứ thút thít không ngừng, nhưng vừa nghe thấy Mục Duệ Húc nói thế không thể làm gì khác hơn là cắn lấy môi, không để bản thân khóc ra thành tiếng, nhưng mà nước mắt do vậy mà cũng được đà chảy ra nhiều hơn. Mục Duệ Húc vừa nhìn thấy thế liền cảm giác trong lòng như bị cái gì đó đè nặng, vô cùng khó chịu, nhưng khi nhìn Chu Tiểu Bạch như vậy, lại không có cách nào có thể trút hết sự khó chịu đó ra, chỉ có thể chặn ở trong lòng.

    “Ta sẽ không bỏ ngươi lại đâu, vì thế đừng khóc nữa.” Mục Duệ Húc ôm chặt lấy Chu Tiểu Bạch, đè thấp giọng thì thầm bên tai Chu Tiểu Bạch.

    Ngày hôm nay, Mục Duệ Húc đã thành công biết rõ được vị trí của mình trong lòng Chu Tiểu Bạch nặng nhẹ như thế nào, nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục xảy ra chuyện như vậy.

    Đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Bạch khóc thảm thiết như vậy, Mục Duệ Húc đã phải dỗ dành rất lâu, thế nhưng Chu Tiểu Bạch vẫn cứ không ngừng khóc, Mục Duệ Húc cũng không biết vật nhỏ này lấy ở đâu ra nhiều nước mắt như vậy, khóc lâu như vậy mà không hề gián đoạn một khắc nào. Chu Tiểu Bạch khóc ngày càng suy yếu dần, thanh âm cũng dần dần nhỏ hơn, cuối cùng cứ nắm chặt lấy y phục của Mục Duệ Húc mà ngủ thiếp đi.

    Mục Duệ Húc vốn định đi lấy cái khăn lau mặt cho Chu Tiểu Bạch, nhưng mà vừa mới định đi thì dáng vẻ Chu Tiểu Bạch đã có chút căng thẳng, càng nắm chặt lấy y phục của Mục Duệ Húc hơn. Mục Duệ Húc nhìn thấy dáng vẻ này, không thể làm gì khác hơn chỉ biết vò vò mi tâm, sau đó có chút bất đắc dĩ cứ như vậy nằm bên cạnh Chu Tiểu Bạch.

    Nhìn khóe mắt Chu Tiểu Bạch còn mang theo nước mắt, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ tàn tạ vì khóc, tâm Mục Duệ Húc có cảm giác như ai đó không ngừng cấu véo. Mục Duệ Húc ôm chặt lấy Chu Tiểu Bạch, đem đầu mình vùi vào cổ Chu Tiểu Bạch hít một hơi thật dài.

    Vật nhỏ, chuyện lần này là ta sai. Ta bảo đảm, tuyệt đối không có lần sau nữa. Bất kể như thế nào, ta đều sẽ không buông tay ngươi.

    Buổi tối, Giản Ngư vẫn không yên tâm với Chu Tiểu Bạch. Nàng vốn xem Chu Tiểu Bạch như bằng hữu, cảm giác đơn thuần lạc quan mà đối phương mang lại làm cho nàng vô cùng yêu thích. Nhưng cũng bởi vì lòng tham của mình, nàng chẳng qua cảm thấy Mục Duệ Húc là một đại nhân vật, nhất định có thể giúp được ca ca của mình, nhưng không ngờ chỉ vì chuyện này lại làm cho Mục Duệ Húc và Chu Tiểu Bạch xảy ra mâu thuẫn, hại Chu Tiểu Bạch bây giờ lại bị bỏ rơi như vậy. Ngày hôm nay nhìn thấy dáng vẻ như mất hồn của Chu Tiểu Bạch, Giản Ngư cảm thấy rất hổ thẹn trong lòng, tâm tình hôm nay vì thế cũng cảm thấy ngột ngạt.

    Giản Ngư nhìn cánh cửa đóng chặt kia, nhẹ nhàng gõ cửa, “Tiểu Bạch, ngươi ngủ chưa? Ta vào nha.”

    Giản Ngư bưng canh cá nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sắc trời bên ngoài đã đen thui. Mấy ngày nay thực sự là mùa của thịt cá tươi ngon, khách nhân đến rất đông, mà một phẩn cũng thêm Giản Chu bị bệnh liệt giường nữa nên một nhà Giản Ngư vô cùng bận rộn.

    Mặt trăng đã lên tới giữa trời, ánh trăng men theo khe cửa Giản Ngư mở ra loạt vào trong phòng, giống hệt như một thế giới khác so với ban ngày.

    Giản Ngư đem canh cá đặt lên bàn, vừa định lên tiếng gọi Chu Tiểu Bạch, kết quả vừa xoay người đã nhìn thấy một đôi mắt lạnh như băng. Giản Ngư lập tức giật bắn trong lòng, sau đó kinh ngạc nhìn người kia.

    “Mục…… Mục đại ca.” Giản Ngư nhìn người ngồi ở bên giường, có chút căng thẳng kêu lên.

    Mục Duệ Húc lạnh lùng nhìn tiểu cô nương này, ánh mắt mang them hàm quang sắc lạnh nổi bật dưới ánh trăng, nhìn hệt như chó sói. Khóe môi Mục Duệ Húc mím chặt, trên mặt không hiện một tia cảm xúc, khiến cho người đối diện không có lý do mà rùng mình.

    “Đây là canh cá cho Tiểu bạch, y một ngày nay không ăn gì rồi.” Giản Ngư có chút ngượng ngùng nói, đem canh cá bưng tới, còn bốc hơi nóng, ngửi mùi đã thấy ngon miệng rồi.

    Mục Duệ Húc không lên tiếng, cũng không đưa tay nhận lấy, cứ bất động như vậy không nhúc nhích, làm cho Giản Ngư có chút lạnh cóng cả tay chân.

    “Đây là cho Tiểu Bạch, ta…. Huynh gọi y dậy uống cho nóng rồi hẳn ngủ tiếp.”

    Giản Ngư cảm thấy có một loại áp bức vô hình khiến nàng không thể thở nổi, trong căn phòng này tất cả tựa hồ đều có địch ý đối với nàng. Giản Ngư có chút bối rối đặt canh cá lên bàn, sau đó giống như chạy trốn, quay người muốn rời đi.

    “Chuyện của ca ca ngươi, ta có thể giúp ngươi.” Mục Duệ Húc đột nhiên nói một câu, giống như ở trong không gian ngột ngạt này truyền vào một tia nhân khí, nhưng bởi vì thanh âm không hề có chút tình cảm nào của hắn mà cảm giác này rất nhanh biến mất.

    Giản Ngư có chút không dám tin nhìn Mục Duệ húc, người này lúc trước rõ ràng không muốn đáp ứng mình, thậm chí Chu Tiểu Bạch có năn nỉ thế nào hắn cũng không đồng ý, hiện tại, người này lại nói có thể giúp bọn họ, đây là tại sao?

    Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch ngủ bên cạnh, cũng không thèm nhìn Giản Ngư một chút nào, “Nếu như ngươi muốn tạ ơn, thì đi tạ ơn với Tiểu Bạch đi.”

    Giản Ngư tựa hồ vẫn cảm thấy có chút khó mà tin nổi, há mồm muốn hỏi gì đó. Kết quả nhận được ánh mắt sắc lạnh của Mục Duệ Húc quét qua, “Ngươi có thể đi ra ngoài rồi. Tự ta sẽ chăm sóc Tiểu Bạch thật tốt.”

    Giản Ngư há mồm, dù rất muốn nói gì đó nhưng chỉ biết im lặng đi ra đóng cửa lại.

    Kỳ thực, phải giúp Giản Chu, đối với Mục Duệ Húc, việc này dễ như ăn cháo. Nhưng chuyện xấu chính là Chu Tiểu Bạch cùng Giản Ngư quá mức thân cận. Mục Duệ Húc vốn là một người lạnh lùng, không hề có chút tâm tư gì về chuyện lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, nếu như Chu Tiểu Bạch cứ cầu xin rồi cầu xin, cứ như vậy thì đúng là Mục Duệ Húc sẽ không có ý kiến gì, ngược lại còn có thể khiến vật nhỏ này cao hứng. Thế nhưng, điều chính yếu ở đây chính là Mục Duệ Húc đối với quan hệ của Chu Tiểu Bạch và Giản Ngư có chút không thoải mái, sau đó nhìn thấy Giản Ngư cầu xin, bản thân lại có chút thiếu kiên nhẫn, vào lúc này, Chu Tiểu Bạch không ngờ lại càng điếc không sợ súng còn tới bên cạnh cầu chuyện. Cảm giác này, giống như là hai người Chu Tiểu Bạch cùng Giản Ngư ở cùng một phe, mà bản thân hắn lại ở phe đối lập còn lại, hơn nữa Chu Tiểu Bạch luôn luôn nghe lời lại vì một tiểu nha đầu như thế mà không chịu nghe lời, Mục Duệ Húc liền cảm thấy càng thêm khó chịu. Kỳ thực nói trắng ra là Hoàng đế đại nhân đang ghen!

    Sau đó hắn nhất thời kích động mà đi ra ngoài, kỳ thực hắn muốn Chu Tiểu Bạch kéo mình lại, hoặc là đuổi theo cũng được, thế nhưng Chu Tiểu Bạch cái gì cũng không làm. Mục Duệ Húc trong lòng càng khó chịu thêm, nhưng cũng có chút hối hận, thế nhưng thể diện vẫn không thể dễ dàng bỏ xuống như vậy được, kết quả chính là trốn ở bên ngoài cùng Chu Tiểu Bạch phân cao thấp.

    Hiện tại, nhìn Chu Tiểu Bạch khóc đến tan nát cõi lòng, trong lòng Mục Duệ Húc bây giờ giấm cũng không thèm ăn, mặt mũi cũng không cần. Hắn tỉnh ngộ rồi chỉ còn lại cảm giác đau lòng.

    Vì thế, chỉ cần ngươi hài lòng, ta liền giúp bọn họ một tay là được rồi.

    Chương 33

    Giản Chu uống xong thuốc, nhìn ra bên ngoài thì sắc trời cũng đã chuyển đen, nhìn khung cảnh có chút tối tăm bên ngoài, Giản Chu trong lòng có chút khó chịu. Vào lúc này, nàng chắc lại ở trước mặt đám người kia vui cười tùy ý, bày ra dáng vẻ kiều mị độc nhất vô nhị kia, những tên nam nhân kia sẽ lại như một đám sói nhìn chằm chằm lấy nàng, như muốn đem nàng ăn vào bụng.

    Nhớ tới lần đầu gặp gỡ, đó là một ngày buổi chiều, Y đang ở bờ sông đánh cá thì ngẫu nhiên nhìn thấy ở bờ bên kia, trên một con đò nhỏ có một nữ tử đang ôm đàn tỳ bà, nhìn thấy ánh mắt cô đơn kia của nàng không hiểu sao lại khiến trái tim y đau nhói, từ đó cũng chìm sâu vào ánh mắt ấy không thể nào thoát ra.

    Giản Chu vốn là một thư sinh, khi rảnh rỗi thì thường giúp đỡ gia đình đánh cá, y đã từng là sự tự hào của phụ mẫu, nhưng kể từ sau khi ngày kia, y liền bắt đầu có chút hồn bay phách lạc, sau đó lại một lần nữa gặp được nữ tử kia, nàng mang theo nụ cười châm biếm xuất hiện trước mặt mọi người. Giản Chu giống như bị ma xui quỷ khiến, cứ như vậy đi tới chỗ nàng. Đó là một thế giới hoàn toàn khác so với thế giới trước đây của y, đám công tử kia nhìn thấy một tên đánh cá nghèo túng đi đến thì đều bày ra sự trào phúng, chán ghét và khinh bỉ của mình, mà nữ nhân kia, ánh mắt nàng nhìn y càng oán hận vô cùng, với sự chỉ dẫn như có như không của nàng, đám công tử không ngừng đem y làm chỗ xả giận. Y đáng lẽ phải tức giận, thế nhưng tại sao thời điểm bản thân bị đám người kia quyền đấm cước đá, bản thân trong lúc đó lại vô tình nhìn thấy nàng thấm đầy nỗi bi thương, giống như một loại tuyệt vọng sắp hóa thành tro, sự bi thương kia lại một lần nữa nắm chặt lấy trái tim y.

    Có lần đầu thì sẽ có lần hai. Giản Chu đọc qua thơ văn của nàng, đây là một nữ tử có tài hoa, cũng là một người cực kì kiêu ngạo, nhưng ẩn sâu trong đó lại là một người cực kì bi ai. Dần dần, y thay đổi, y không còn là niềm kiêu hãnh của phụ mẫu nữa, mỗi lần hàng xóm nói đến y đều là một giọng mỉa mai giễu cợt, mà nhà của y cũng vì y mà không còn như trước nữa.

    Giản Chu hít một hơi thật sâu, y hiện tại đến đi một bước cũng khó khăn, cha mẹ đều là những ngư dân thật thà, bọn họ đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, thế nhưng bản thân y không tài nào thay đổi được, nghĩ tới nghĩ lui cũng thực sự là đồ bất hiếu. Ánh mắt Giản Chu có chút cô đơn, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân ai đang đi đến, Giản Chu tưởng Giản Ngư đến, nhưng nghe tiếng bước chân rất trầm ổn không giống như của Giản Ngư, Giản Chu có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.

    Mục Duệ Húc cứ như vậy đi vào, rõ ràng chỉ là một bộ y phục thường dùng, nhưng không hiểu sao khoác trên người hắn lại toát lên vẻ cao quý lạ thường, mi mục tuấn lãng, nhất cử nhất động đều tựa hồ mang theo uy nghiêm của người có địa vị tôn quý, khí chất cao quý so với người bình thường vô cùng bất đồng.

    Giản Chu không biết hình dung cái cảm giác này như thế nào, y biết người trước mặt này chắc chắn có thân phận không tầm thường, y cũng đã gặp không ít người có thân phận tôn quý, nhưng chưa bao giờ có một loại cảm giác muốn quỳ xuống như thế này. Giản Chu không dám nhìn thẳng Mục Duệ Húc, chỉ cúi thấp đầu, thấp giọng hỏi, “Khách nhân, sắc trời đã không còn sớm, không biết khách nhân đến đây là có việc gì? Nếu như có gì cần dặn dò, xin thứ cho tại hạ thân thể không khỏe không thể tiếp người được, không bằng đi đến nhà trước tìm….”

    “Thân là con cái, lại khiến phụ mẫu lo lắng, thân là huynh trưởng, lại phải cần muội muội chăm sóc. Tất cả người Giản Gia đang phải lao lực bên trong quán, ngươi thì cứ như vậy chờ người hầu hạ. Giản Chu, nghe nói ngươi là người đọc sách, lại cả ngày theo phía sau một nữ tử phong trần, cũng không biết khí phách của một kẻ độc thân như ngươi đã quăng đi nơi nào rồi?” Mục Duệ Húc tựa tiếu phi tiêu nhìn Giản Chu, những lời bạc bẽo như thế cứ tự nhiên tuôn ra, khiến cho gương mặt của Giản Chu đỏ bừng lên.

    “Tử Vân, nàng ấy không phải là người như thế!” Giản Chu mặt đỏ bừng phản bác.

    Mục Duệ Húc nghe xong cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Giản Chu, “Ta đây nói chứ, sao ngươi lại chỉ quan tâm tới một nữ nhân như vậy! Giản Chu, cả một đời của ngươi chỉ có một nữ nhân như thế sao? Thật là đồ phế thải!” (Ú: thật ra em cũng muốn chửi một thằng nhu nhược không biết vương lên như bạn Thuyền lắm, nhưng mà sao không không anh vô chửi ngta như con mình vậy anh Đế:))))

    Ngực Giản Chu nhấp nhô kịch liệt, gương mặt đỏ bừng lên, đôi mắt láo liên không biết nhìn đâu, hai tay nắm chặt lấy chăn, nhưng chính là không tìm ra được một câu phản bác.

    Mục Duệ Húc thấy tình hình như thế, càng không có ý định dừng lại, nhìn Giản Chu cười lạnh nói, “Ngươi biết không, muội muội của ngươi vì chuyện của ngươi mà quỳ trên đất cầu xin ta giúp ngươi.”

    Giản Chu nghe thế thì ngẩng phắc đầu lên, cắn chặt lấy môi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Mục Duệ Húc.

    “Ta cũng không biết tại sao nàng lại đến tìm ta, kỳ thực ta cũng không muốn quản loại chuyện nhàm chán này, nhưng có người quan tâm nên ta cũng không thể mặc kệ. Giản Chu, thân là nam nhân phải biết gánh vác đảm đương mọi chuyện, để một nhà già trẻ cứ phải vì ngươi lo lắng đề phòng thì còn gì là đáng mặt nam nhân nữa?” Mục Duệ Húc lạnh lùng nhìn Giản Chu, không thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của y, Mục Duệ Húc tiếp tục nói, “Ta có thể giúp ngươi, nhưng ta chưa bao giờ muốn giúp đỡ phế thải!” (Ú: chòi oi đây là chửi như hát trong truyền thuyết sao:3)

    Mục Duệ Húc nói xong thì quay người bỏ đi, không thèm dòm đến sắc mặt Giản Chu ở sau.

    Mục Duệ Húc quay về phòng, giải khai huyệt ngủ của Chu Tiểu Bạch, sau đó lại tiếp tục ôm Chu Tiểu Bạch vào lòng. Vật nhỏ này thật là, nếu như tỉnh lại mà không thấy mình, nhất định là sẽ cuống cuồng lên chứ gì? Mục Duệ Húc nghĩ, khóe miệng không khỏi cong lên, ngắm Chu Tiểu Bạch ngủ say, cũng dần dần tiến vào mộng đẹp.

    Mấy ngày nay Chu Tiểu Bạch luôn đi theo sau Mục Duệ Húc, giống như sợ rằng nếu như không chú ý sẽ lại bị đối phương bỏ lại nữa. Mục Duệ Húc đối với chuyện này luôn luôn đảm bảo, nhưng nhìn trong ánh mắt long lanh như nước của Chu Tiểu Bạch, một chút tin tưởng cũng không có.

    Vết thương của Giản Chu đã khôi phục không ít, khiến người Giản Gia vui mừng khôn xiết, Giản Chu sau trận đau nằm liệt giường mấy ngày này liền bắt đầu khôi phục lại dáng vẻ trước đây, bắt đầu giúp đỡ việc trong nhà, cũng không nghĩ đến việc tìm nữ nhân kia. Biến hóa lớn như thế khiến cho Giản đại tẩu trong lòng mừng như điên, còn lẩm bẩm bảo muốn tìm lễ vật đi tế Bồ Tát, Giản Chu nhìn bộ dáng này của nương mình, cảm thấy trong lòng một trận chua xót.

    Giản Ngư nhìn dáng vẻ này của ca ca mình trong lòng cũng không khỏi vui mừng, mơ hồ chuyện này chắc chắn không thể không dính dáng đến Mục Duệ Húc, nhưng lại không dám đến gần hắn. Trải qua chuyện lần trước, Giản Ngư luôn cảm thấy giữa bọn họ có chút ngăn cách, giống như Mục Duệ Húc có địch ý đối với nàng, điều này khiến cho Giản Ngư không dám tới gần.

    “A Húc chúng ta đi đâu thế?” Chu Tiểu Bạch đi theo sau Mục Duệ Húc, tò mò nhìn bốn phía, đây không phải là đường phố lúc trước bọn họ đã tới sao? Đồ ăn ngon trên con đường này bọn họ cũng đã ăn hết rồi, còn trở lại đây làm gì?

    “Ngươi không phải muốn ta giúp tiểu nha đầu kia sao?” Mục Duệ Húc ở phía trước nhìn đường, có chút lười biếng nói.

    “Giản Ngư?” Chu Tiểu Bạch nhất thời ngớ ra, nghĩ ngày đó Giản Ngư đến cầu xin Mục Duệ Húc giúp đỡ, sau đó mình cũng nói theo, kết quả Mục Duệ Húc tức giận cứ như vậy quăng y ở lại, nghĩ đến đây tâm tình Chu Tiểu Bạch cũng có chút hậm hực

    Trước đó Mục Duệ Húc rõ ràng không chịu giúp, tại sao bây giờ lại chịu giúp rồi? Chu Tiểu Bạch nhất thời có chút nghĩ không thông, có chút lo lắng kéo kéo y phục Mục Duệ Húc, nhìn hắn hỏi, “A Húc, ngươi đã hứa là sẽ không bỏ rơi ta mà phải không?”

    “Đúng rồi, làm sao vậy?” Mục Duệ Húc dáng vẻ của Chu Tiểu Bạch, có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu vật nhỏ này, hắn vừa nhìn liền biết vật nhỏ này đang suy nghĩ bậy bạ gì đó rồi, nhìn dáng vẻ lo sợ bất an của y Mục Duệ Húc không khỏi thở dài, “Ngươi lại đang nghĩ cái gì vậy hả? Ta chỉ muốn khiến ngươi vui vẻ thôi.”

    Chu Tiểu Bạch có chút ngơ ngác nhìn Mục Duệ Húc, có hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút không xác định hỏi, “Thật chứ?”

    “Thật.” Mục Duệ Húc thở dài, có chút sủng nịnh lại có chút đau lòng nhìn Chu Tiểu Bạch. Sự tín nhiệm giống như một tờ giấy trắng vậy, nếu như một khi bị vò nát thì cho dù có làm cho nó ngay ngắn lại cũng không thể khôi phục lại nguyên trạng vốn có của nó.

    Chu Tiểu Bạch theo Mục Duệ Húc đến Vọng Tương Lâu, Mục Duệ Húc biết được rằng nữ nhân tên Tử Vân kia thường đến nơi này, khách đến nơi này đại đa số đều là quan to hiển quý, còn có văn nhân mặc khách. Đối với sự xuất hiện của Tử Vân, có một số ít người rất vui sướng, nhưng cũng có rất nhiều người nói sự xuất hiện của nữ nhân này là sự nhục nhã và làm ô uế nơi văn hóa như thế này. Những người này đại thể đều là một đám văn nhân tự cho mình siêu phàm, mang theo vẻ ngông nghênh của văn nhân, cũng mang theo sự xem thường đối với những người hạ phẩm.

    “A Húc, mấy món ở nơi này chúng ta ăn hết rồi.” Chu Tiểu Bạch thấy tới nơi này thì cho rằng Mục Duệ Húc là muốn đi ăn nên nhỏ giọng nhắc nhở.

    Mục Duệ Húc gõ lên đầu Chu Tiểu Bạch, có chút bất đắc dĩ nhìn y, “Chỉ biết có ăn thôi!”

    Chu Tiểu Bạch có chút đáng thương nhìn hắn, cũng không nói gì thêm cứ như vậy đi theo Mục Duệ Húc.

    Hầu bàn vừa nhìn thấy hai người bước vào liền mang theo nụ cười nịnh nọt tiến tới tiếp đón. Hai vị khách nhân này hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc trước bọn họ kêu cả một bàn lớn món ăn, ra tay cũng rất xa hoa, những vị khách như thế này, bọn họ đương nhiên vô cùng nhiệt liệt hoan nghênh.

    “Khách quan, vào ngồi, vào ngồi đi ạ, hôm nay hai vị muốn ăn gì? Đầu bếp của tiệm chúng ta chính là đệ nhất đấy.” Hầu bàn thân thiện nói, chỉ có điều Mục Duệ Húc cùng Chu Tiểu Bạch cũng không hề muốn trả lời hắn.

    “Tử Vân cô nương ở gian phòng nào?” Mục Duệ Húc đột nhiên hỏi.

    Hầu bàn lập tức sửng sốt, hắn nhớ vị đại gia này lúc đó không hề có chút để ý nào đến Tử Vân, làm sao hôm nay vừa mới tới đã hỏi nàng liền thế? Chẳng lẽ cũng bị Tử Vân mê hoặc tâm hồn rồi? Hầu bàn nghĩ trong đầu, nhưng trên mặt không biểu hiện ra điều gì, cười nói, “Tử Vân cô nương hôm nay đang ở phòng chữ Thiên Nhất Hào tổ chức đại hội phần thưởng gì đó, bây giờ đang ở cùng mấy vị công tử trong đó.”

    Nói là đại hội phần thưởng, thực tế chính là ai trả giá cao thì được, còn là trả cho cái gì, chúng công tử ca không cần nói cũng biết. Hơn nữa càng kỳ quái chính là, Tử Vân này còn yêu cầu phải là những nhân sĩ đã kết hôn. Đây không phải là quan minh chính đại làm bậy sao? Nhìn những tên nam nhân kia rõ ràng đã có gia đình, lại đem mấy món bảo bối trong nhà ra, còn có kẻ lấy cả đồ cưới của nương tử mình đem tới chỉ để lấy lòng một nử tử phong trần, ngẫm lại cũng thật khiến người ta thất vọng.

    “Dẫn đường.” Mục Duệ Húc nói vô cùng đơn giản.

    Hầu bàn vốn muốn khuyên nhủ vị khách nhân này, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ tôn quý kia của Mục Duệ Húc liền không có can đảm, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, dẫn đường cho Mục Duệ Húc, Chu Tiểu Bạch vẫn ngoan ngoãn đi ở phía sau, cũng không biết muốn đi làm gì, chỉ là tò mò đánh giá nơi này.

    “Tử Vân cô nương, miếng ngọc điêu khắc một vị mỹ nhân này là vật tổ truyền của nhà ta, ngọc này còn rất mềm và non, giống như da dẻ của cô nương vậy, thực sự là đặc biệt khiến người ta thương yêu.” Một nam nhân mắt hí nhìn Tử Vân, tay đặt trên ngọc nhưng mắt cứ dán chặt vào người Tử Vân, nhìn thật sự khiến người ta không thoải mái chút nào.

    Tử Vân nhìn tượng ngọc, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên mặt mỹ nhân kia, ôn hòa nhẵn nhụi, đúng là một bảo vật, Tử Vân cười nhạt nhòa, nhìn người nam nhân kia một chút, người nam nhân kia cảm giác xương như nhũn đi, càng thêm trắng trợn không kiên dè nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt.

    “Trương Nhai, tượng ngọc này của ngươi tuy rằng không tầm thường, nhưng cuối cùng vẫn là phàm phẩm, ngọc tuy tốt, nhưng vị mỹ nhân này làm sao sánh được một phần ngàn với Tử Vân cô nương, loại sắc đẹp tầm thường ấy mà cũng đòi là báu vật quả thực khiến người ta cười đến rụng răng!” Nam nhân một thân thanh sắc đứng dậy, nhìn nam nhân tên Trương Nhai kia, vẻ mặt đầy trào phúng.

    “Vương Triệu, ngươi nói tượng ngọc này của ta là phàm phẩm, vậy không biết ngươi có đồ vật gì tốt sao không lấy ra cho chúng ta khai nhãn nhỉ?” Trương Nhai tức giận, ánh mắt hung ác nhìn Vương Triệu, chờ xem kịch vui.

    Chương 34

    Vương Triệu làm như không thèm quan tâm, đứng bên cạnh Tử Vân vẻ mặt đắc ý, cầm trong tay một cái hộp, được chế tác từ loại gỗ tử đàn tốt nhất còn mang theo cảm giác vô cùng cao quý, hoa văn phức tạp rườm rà được trang trí bên trên càng khiến cho chiếc hộp có một cảm giác tôn nghiêm bất khả xâm phạm, Vương Triệu nhìn ánh mắt kính nể của mọi người, tâm trạng vô cùng đắc ý, nhếch miệng từ từ mở hộp ra. Một viên châu to như bàn tay xuất hiện trước mắt, hắt ra ánh sáng màu tím, nhìn có vẻ ôn hòa nhưng lại mang một loại cảm giác cao quý khó có ai có thể sánh bằng, một luồng ánh sáng ôn hòa bao lấy xung quanh hắn.

    “Đây chính là Ly Nhân Lệ lấy được từ nơi đại dương rộng lớn mấy trăm năm trước, nó là đồ vật được hoàng hậu lúc đó thích nhất, sau khi nước diệt vong, hạt châu này cũng không biết trôi dạt đi đâu. Viên Ly Nhân Lệ truyền thuyết này, nếu được ở với người có duyên thì có thể nghe thấy giọng hát trong đó, còn nếu là nữ tử nắm giữ liền có thể từ từ trở nên kiều diễm, khuynh quốc khuynh thành. Không biết bảo vật này có lọt được vào mắt của Tử Vân cô nương không?” Vương Triệu nhìn chằm chằm Tử Vân, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta vậy.

    Tử Vân không thèm nhìn hắn, chỉ đưa tay cầm lấy. Hạt châu này không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn một lòng bàn tay, giống như mang theo nhiệt độ thân thể, từng dòng khí lưu ôn hòa thoải mái từng dòng từng dòng chảy vào cơ thể, khiến tứ chi cảm thấy vô cùng khoan khoái, cả người đều thoải mái dễ chịu.

    “Thật là một thứ tốt!” Giọng nói của Tử Vân khiến người nghe không hiểu là đang than thở hay là thoải mái, nhưng lại nghe vô cùng câu người.

    Vương Triệu vừa nghe, ánh mắt càng làm càn, giảm thấp thanh âm, “Vậy tối nay…….”

    Tử Vân nhìn hắn cười nhạt, nhìn cả người Vương Triều đều đã mềm nhũn ra rồi.

    “Các vị mời về đi, đại hội giám bảo này đã có kết quả rồi. Tối nay, ta sẽ không giữ mọi người lại.” Vương Triệu cười đắc ý, liếc nhìn đám người ra về trong bực bội, Trương Nhai hừ lạnh một tiếng, giận đùng đùng bỏ đi.

    Người trong phòng dần dần đi hết. Vương Triệu vẫn đang trừng trừng nhìn vòng eo của Tử Vân, nhìn vẻ mặt thèm khát phơi bay rõ rệt cua hắn không cần nói cũng biết có ý gì, Vương Triệu giống như chó thấy xương ngon, nhanh như chớp lao tới, sáp lại chôn đầu vào cần cổ của Tử Vân.

    Tử Vân dáng vẻ miễn cưỡng, giống như chả thèm để tâm đến bất kỳ cái gì, cũng không thèm nhìn tới động tác của Vương Triệu, hoàn toàn là dáng vẻ mặc kệ người làm.

    “A Húc, bọn họ đang làm gì vậy?” Thanh âm của một thiếu niên dáng vẻ sáng sủa đột nhiên đột ngột vang lên trong căn phòng này, khiến Vương Triệu giật mình ngẩng đầu lên, có chút lạ lẫm nhìn bọn họ, còn Tử Vân vẫn không có phản ứng gì, giống như đối với chuyện của ngoại giới không có chút nào quan tâm, cặp mắt lãnh đạm kia cứ như vậy liếc nhìn mọi thứ.

    Vương Triệu vốn đang cao hứng, vất vả ngắm nhìn lâu như vậy, chỉ được nhìn chứ không được ăn, đến cuối cùng cũng đã có thể mỹ mãn hưởng thụ một chút, kết quả Chu Tiểu Bạch vừa lên tiếng, dọa cho dục vọng của hắn bay biến đi mất, bây giờ nhìn thấy hai người Chu Tiểu Bạch và Mục Duệ Húc đứng trơ trơ ở đó, sắc mặt của Vương Triệu đương nhiên không dễ nhìn, ánh mắt nhìn hai người như muốn ăn thịt họ vậy.

    Chu Tiểu Bạch nhìn ánh mắt của Vương Triệu, cảm thấy có chút khó chịu, tuy rằng Chu Tiểu Bạch bản tính là một người nhát gan, nhưng ở bên cạnh Mục Duệ Húc lâu như vậy, đối với ánh mắt căm thù như thế kia, Chu Tiểu Bạch đồng học cũng đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

    Mục Duệ Húc lạnh lùng liếc mắt xem xét tình hình hiện tại, Mục Duệ Húc hoàng đế đại nhân vốn chắc chắn cầm tinh con cua, việc gì cũng cứ nghênh ngang mà đi mà làm, vì thế cũng không thèm quan tâm người khác là cái loại tình trạng gì, cứ như vậy trực tiếp đẩy cửa đi vào, còn mang theo Chu Tiểu Bạch. Tuy rằng tình huống bây giờ, quả thực có chút không được phù hợp với hài tử, thế nhưng Mục Duệ Húc trái lại chả thèm quan tâm đến điểm này.

    “Các ngươi là ai? Nhanh đi ra ngoài! Nếu không đừng trách ta không khách khí!” Vương Triệu giống như đang kìm nén hơi thở, nhìn Mục Duệ Húc và Chu Tiểu Bạch, gằn giọng nói.

    Tử vân trái lại vô cùng thoải mái điềm tĩnh, nhìn Mục Duệ Húc, đuôi lông mày hơi nhếch lên, phong tình ẩn giấu, “Là ngươi ư. Ngày đó ngươi bỏ đi thật đúng là vô tình a.”

    Vương Triệu vừa nghe thấy liền tưởng Mục Duệ Húc cũng là kẻ thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Tử Vân nên sắc mặt càng khó nhìn, vẻ mặt hung ác nhìn bọn họ.

    Mục Duệ Húc nghe xong, không có bất kỳ phản ứng nào, giống như hoàn toàn không để bọn họ trong mắt, “Ngươi là ai? Chúng ta đã từng gặp sao?”

    Tử Vân nghe hắn nói thế, sắc mặt liền lạnh đi, nhưng cũng không phải phản ứng to tát gì chỉ là nét mặt cứng đờ một hồi, nhưng rất nhanh khôi phục lại, cười lạnh nhìn bọn họ,“Ngươi cũng đã không quen biết ta vậy thì không biết hai người đến đây làm gì? Hầu bàn đáng lẽ phải nói cho ngươi biết là gian phòng này đã có người đặt rồi chứ.”

    “Các ngươi có nghe thấy hay không, nếu như rảnh rỗi quá thì xin mời về cho, chúng ta ở nơi nay bây giờ đang không tiện!” Vương Triệu nhấn mạnh, hung ác trừng mắt nói với bọn họ.

    “Ta không có hứng thú để ý những chuyện vặt vãnh, bất quá ta bị người ta nhờ vả, nhất định phải mang nữ nhân này về.” Mục Duệ Húc lạnh lùng nói.

    Chu Tiểu Bạch liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

    Vương Triệu vốn đã không vừa mắt Mục Duệ Húc, nhưng lại bị uy thế trên người của đối phương áp bức, vì thế bất đắc dĩ đè xuống bất mãn trong lòng, nhưng mà bây giờ, nhìn cái thái độ không để người khác vào mắt của đối phương, trong lòng Vương Triệu giống như một thùng thuốc súng bị châm kíp nổ.

    “Con mẹ nó mày muốn chết phải không?!” Vương Triệu vừa dứt lời liền cầm nắm đấm vọt tới trên mặt Mục Duệ Húc, mà Mục Duệ Húc cũng chả thèm phản ứng, đưa tay như kéo lấy, chặn được tay của Vương Triệu, ánh mắt lạnh lùng, tiện tay vẫy một cái, Vương Triệu giống như đồ bỏ đi bị vứt mạnh xuống đất.

    Vương Triệu trong lòng tức không chịu nổi, hắn vốn là một thế gia công tử, ở nhà nhận được ngàn ân vạn sủng mà lớn lên, cũng là người được vô số người nịnh nọt, chưa hề trải qua bất kỳ ủy khuất nào, thế nhưng hiện tại lại bị Mục Duệ Húc xem như đồ bỏ đi như thế, làm sao có thể nhẫn nhịn được!

    Nếu như ban đầu, Vương Triệu chỉ muốn đánh đuổi Mục Duệ và Chu Tiểu Bạch ra khỏi phòng, sau đó cũng Tử Vân thân thiết, thì hiện tại Vương Triệu đã quên người mà hắn ngày nhớ đêm mong nhiều ngày, chỉ một lòng nghĩ đến việc làm sao khiến Mục Duệ Húc cúi đầu trước hắn, sau đó là xin hắn tha cho.

    Mục Duệ Húc không thèm để ý đến loại người như Vương Triệu, ở trong mắt hắn, loại người vô tích sự này chỉ tổ làm lãng phí thời gian của hắn, Mục Duệ Húc chỉ nhàn nhạt đánh giá nữ nhân kia, hắn phải xác thực rằng người gọi Tử Vân kia thật sự là một mỹ nhân hiếm thấy, làn da nõn nà, mày liễu môi đỏ, mang theo một loại phong vận nữ nhân thành thục, còn mang theo một loại tài hoa khiến người si mê, lại có cả khí chất u buồn mà tao nhã. Như thế xem ra, nhiều nam nhân điên cuồng vì nàng như thế không phải là không có lí do, thật sự là nàng ta rất có bản lãnh, khiến không ít người ngày ngày nhớ nhung da diết.

    Tử vân nhàn nhạt nhìn lướt qua Mục Duệ Húc, nhìn thấy đối phương đánh giá mình, sau đó lại không để tâm chút nào dời đi ánh mắt, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, xem ra bản thân đối với nam nhân kia cũng chả có sức hấp dẫn gì, vậy thì người kia xuất hiện ở đây là vì cái gì đây?

    “Công tử nói có người nhờ vả mình? Không biết là ai đã giao phó cho công tử?” Tử Vân nghĩ đến những người có khả năng, hạ ánh mắt, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cử chỉ khéo léo ứng đối nói.

    “Một người đánh cá.”

    “Người đánh cá?” Tử Vân có chút nghi hoặc nhìn hắn.

    “Cũng có thể nói là một thư sinh.” Mục Duệ Húc bổ sung.

    Tử Vân không nói gì, đem một chén trà đặt bên cạnh, ngầng đầu lên bình tĩnh nói, “Ta mỗi ngày đều gặp nhiều người như vậy, ta làm sao có khả năng nhớ được, công tử nói y là thư sinh, lại là người đánh cá, vậy y rốt cuộc là gì? Nói cho cùng, bất quá cũng chỉ là một nam nhân.” Tử Vân nở nụ cười có chút bạc bẽo nói.

    “Vì vậy công tử muốn làm gì? Đem ta đưa đến trên giường của y sao?” Tử Vân cười nói.

    “Nếu như có thể, ta cũng muốn làm như thế, như vậy đúng là quá đơn giản rồi. Chỉ là sợ tên ngốc kia không chịu.” Mục Duệ Húc bình tĩnh nói.

    Chu Tiểu Bạch không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng cũng biết rằng bây giờ y không được đi quấy rầy bọn họ.

    Vương Triệu nằm trên đất, vừa nãy Mục Duệ Húc tiện tay quăng hắn như thế khiến cả người hắn đập xuống dưới đất, vị trí ngũ quan giống như đã bị di dời, trên mặt cũng có chút trầy da. Hắn nhìn Mục Duệ Húc bình tĩnh nói chuyện với Tử Vân, cảm giác giống như là một thứ bỏ đi bị nhét vào một góc vậy. Vương Triệu cảm thấy oán hận trong lòng của hắn không ngừng dâng cao, ánh mắt như rắn độc nhìn Chu Tiểu Bạch đang đứng phía sau Mục Duệ Húc.

    Tử Vân nhìn Mục Duệ Húc, nam nhân này toàn thân đều toát ra uy thế như vậy nàng chưa từng gặp qua, nàng biết nam nhân này là người nàng không trêu chọc nổi, có điều ngược lại nàng cũng không có gì đáng bận tâm, nên muốn đi thì đi thôi.

    Chu Tiểu Bạch nhìn thấy nữ nhân kia chịu đi theo bọn họ thì trong lòng cũng cảm thấy rất vui, y đã biết đại khái sự tình, nữ nhân này là người mà ca ca Giản Ngư thích, vậy thì, ca ca của Giản Ngư chắc chắn sẽ vui lên nhỉ?

    Chu Tiểu Bạch đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy ở phía sau có động tĩnh gì đó, ngay sau đó là cảm giác bản thân bị Mục Duệ Húc kéo mạnh về phía hắn, sau đó là cảm giác có thứ gì đó bay qua bên cạnh mình, Chu Tiểu Bạch nghe thấy thanh âm của vật đó đạp vào tường, cùng với thanh âm của ai đó ho ra máu.

    Chu Tiểu Bạch vừa định quay đầu lại đã bị Mục Duệ Húc dùng tay đè đầu xuống, đem đầu của mình vùi vào trong lồng ngực của Mục Duệ Húc, Chu Tiểu Bạch muốn kháng nghị, kết quả nghe thấy thanh âm ôn nhu vang lên, “Đừng nhìn mấy thứ đồ không sạch sẽ này.”

    Chu Tiểu Bạch nghe thấy thế thì vô cùng ngoan ngoãn không quấy rối nữa, cứ như vậy nghe lời chôn đầu ở trong lồng ngực Mục Duệ Húc.

    Tử Vân nhìn thấy rõ ràng Vương Triệu kia phun ra một ngụm lớn máu tươi, thanh đao sắc bén lạnh lùng nằm bên cạnh hắn, Tử Vân cảm giác được một cổ áp lực cường đại, cái cảm giác này khiến cho phía sau lưng nàng có chút rét lạnh, tay chân cũng cứng ngắc, giống như bản năng của động vật nhỏ khi đụng vào thú hoang vậy.

    Mục Duệ Húc ôm Chu Tiểu Bạch, nhìn Vương Triệu nằm trên đất đang hít vào thì nhiều mà thở không ra bao nhiêu kia. Người này vừa nãy lại dám cầm đao định đâm Chu Tiểu Bạch, bản thân vốn là không muốn động thủ với những thứ bỏ đi như vậy, thế nhưng xem ra người này không thể lưu lại được.

    Mục Duệ Húc cũng không phản ứng gì to lớn, chỉ búng tay một cái, một ám vệ ngay lập tức xuất hiện, Mục Duệ Húc mặt không chút cảm xúc nói, “Đem hắn xử lý.”

    Ám vệ cúi đầu đáp một tiếng, sau đó mang Vương Triệu biến mất, còn thuận tiện xử lý vết máu trên đất kia, toàn bộ sự tình giống như là chưa từng xảy ra.

    “Được rồi.” Mục Duệ Húc thản nhiên nói, sau đó buông lỏng Chu Tiểu Bạch ra.

    “Ngày mai tại bờ sông Thanh Hà ta sẽ bảo tên tiểu tử kia đến đó chờ ngươi. Còn ngươi muốn đến lúc nào thì tùy.” Mục Duệ Húc lạnh nhạt nói, sau đó kéo Chu Tiểu Bạch đi.

    Thuộc truyện: Trẫm, đã yêu một con lợn