Trọng hồi mạt thế chi thiên la kinh vũ – Chương 10

    Thuộc truyện: Trọng hồi mạt thế chi thiên la kinh vũ

    ☆Chương 10: Đạo sĩ nhỏ
    Thuộc hạ của Trình Bái hoàn toàn không giống với Trương Khải Nhất, Trương Khải Nhất vốn xuất thân không mấy học thức, chẳng qua sức mạnh cường đại mới khiến người dưới quyền sợ hãi mà phục tùng, Trình Bái so Trương Khải Nhất mạnh hơn, nhưng lại thích dùng những biện pháp nhẹ nhàng. Tuổi gã đã không nhỏ, tuy đã thức tỉnh dị năng khiến gã trông có vẻ trẻ hơn, khiến người vợ trẻ tuổi của gã lại nhìn già hơn gã nhiều, nhưng kinh nghiệm cùng người trẻ tuổi lại bất đồng, bởi vì mở câu lạc bộ dạy bắn tên, nên rất biết cách giao tiếp với người ngoài, nói chuyện đều không nóng không lạnh, khác hẳn với khả năng bắn tên sắc bén của gã.
    Cho nên Thẩm Trì chuyển đến địa bàn của Trình Bái, giống như người tàng hình, chẳng ai nói thêm gì, thuộc hạ của Trình Bái tín phục gã, vì thế họ mới càng khó thu mua hơn, không thể nghi ngờ gì nữa.
    Bởi Trình Bái đã hạ lệnh, những người đó đối Thẩm Trì cùng Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia cũng không tệ, nhất là Kỷ Gia nhỏ nhắn diện mạo thanh lệ tươi cười ngại ngùng, đương nhiên, trừ Thẩm Trì, không ai khác phát hiện con rối gỗ trong lòng Kỷ Gia sở hữu một đôi mắt loài người cả.
    Trình Bái cũng không ở trung tâm khu vực Gia Định, mà ở tại một sân chơi golf, nơi này cách trung tâm Thượng Hải hơi xa, ngược lại cách thành phố Thái Thương gần hơn nhiều, có thể thấy được Trình Bái quyết tâm muốn lên phía Bắc. Sân golf thực ra là một địa phương hưu nhàn, rộng lớn, thoải mái, thật sự yên tĩnh, không gian mở tầm nhìn rộng, tại mạt thế trong thành thị tràn đầy tang thi này, sân golf biến thành chốn đào nguyên biệt lập. Chỗ nghỉ ngơi trong sân golf được thiết kế cực kỳ tinh xảo, chú trọng những chi tiết nhỏ, có núi có nước, biệt thự san sát, ít nhất có thể đảm bảo một bộ phận nhỏ người có cuộc sống thoải mái, hơn nữa chẳng sợ bây giờ thời tiết rét lạnh khiến cây cối tàn tạ, trong này cảnh sắc vẫn nhìn ra có thi có vị.
    Thẩm Trì cũng muốn đi lên phía Bắc, hắn nhớ địa điểm xuất hiện tang thi B cấp đầu tiên cách nơi này không xa lắm, khoảng thời gian xuất hiện cũng không lâu sau, lúc đầu con người tiến hóa khá thong thả, tang thi cũng giống thế. Hiện giờ đã qua nửa năm, số ít tang thi bắt đầu phát sinh biến hóa, tang thi bình thường không có ý thức, chỉ bằng bản năng đi công kích, tốc độ chậm chạp, thích thịt máu tươi, trừ bỏ lực lượng lớn ra cơ hồ không tìm thêm được ưu điểm nào khác, nhưng tang thi B cấp đã có thần trí rồi, tốc độ tang thi bình thường cũng không thể sánh bằng được, vô luận là phương diện nào đều phải mạnh hơn rất nhiều.
    Nếu nhớ không nhầm, tang thi B cấp đầu tiên xuất hiện tại địa cấp thị* Nam Thông thuộc tỉnh Giang Tô, được xưng là quê hương trường thọ, nghe nói do đất đai nơi này giàu nguyên tố selen, vì thế, nơi đây không những nuôi người tốt, ở mạt thế, còn nuôi dưỡng cả tang thi, lúc ban đầu, mấy con tang thi B cấp, đều xuất hiện tại một chỗ, may địa điểm đó cách Thượng Hải không xa, nếu tính thời kỳ trước đó, chỉ cần mấy giờ đường xe là đến nơi mà thôi.
    *: địa cấp thị, đơn vị hành chính cấp địa khu, là cấp hành chính thứ hai trong các cấp bậc hành chính (xem thêm)
    Có điều, đó là trước kia, hắn muốn đi qua bờ biển trước đã.
    “Mẹ Gia Gia trước có hi vọng đem nàng đưa đến một nơi,” Thẩm Trì nói với Trình Bái, “Nơi đó hiện tại toàn là tang thi, không cách nào vào được, nhưng nàng còn một người chú sống tại Sùng Minh, ta nghĩ mang nàng đi xem sao.”
    Trình Bái cảm thán, “Tiểu Thẩm ngươi chính là tốt tính, Gia Gia là một cô bé nghe lời, gặp được ngươi cũng là vận may của nàng, cần ta phái người cùng đi không? Trên đoạn đường này đoán chừng cũng chẳng thái bình gì.”
    “Không cần, Trình ca, ngươi có thể cho ta chiếc xe là được, lúc hai người, ta còn bảo vệ được con trai ta cơ mà. Khoảng một tuần sau sẽ quay trở lại, tìm không thấy người cũng coi như xong.” Thẩm Trì thành khẩn nói.
    Trình Bái gật gật đầu, “Như vậy cũng được, nửa tháng sau chúng ta sẽ lên phía Bắc, ngươi sau khi trở về cũng chuẩn bị một chút.”
    “Được.”
    Trình Bái đúng là người tốt đến một trình độ nào đó, cư nhiên cấp xe cho Thẩm Trì là một con Land Rover, có điều tại thời thế này, xe tốt cũng chẳng thể sánh với trước đây, nhiều người lấy xe tốt đi đổi còn không đổi được một túi gạo đó, nếu như không có xăng, thì xe cũng chẳng dùng để làm gì!
    Đổ đầy xăng rồi, Thẩm Trì thuận đường lái xe đi qua kho hàng nhà Kỷ Gia, đợi sau khi mở cửa ra, mới phát hiện nơi này so hắn tưởng tượng còn muốn lớn hơn!
    “Ồ, hình như có thêm rất nhiều đồ.” Kỷ Gia ôm rối gỗ đứng ở cửa.
    Thẩm Trì nhìn nhìn, không cần nghĩ cũng biết nhất định là do Trương Khải Nhất để vào, vị trí nơi này hẻo lánh lại không dễ tìm, thật sự là địa phương tốt giấu đồ. Ba lô trò chơi không nhét vào được nhiều thứ như vậy, cuối cùng hắn chỉ lấy một bao lớn gạo và mì ném vào ba lô, thêm hai thùng dầu thực vật cùng nước tương có lắp vòi dẫn cực kỳ lớn trong kho, may mắn những khay trứng gà cùng trứng vịt muối đều có thể xếp chồng lên nhau, có điều chỉ nhét được hai trăm quả một ô, riêng trứng gà Thẩm Trì điền đầy bảy ô vuông rồi, tổng cộng là một nghìn bốn trăm quả, thêm bốn trăm trứng vịt muối nữa, đồ vật đặt trong ba lô trò chơi của hắn sẽ vĩnh viễn không bị hỏng, đáng tiếc là, ba lô của hắn chỉ lớn có vậy. Còn gia vị trong kho hàng, hắn quét hết sạch sành sanh, đều gói thành một bao lớn trong vải bạt, chờ vài năm sau mạt thế, số lượng đất đai có hạn chỉ có thể trồng mấy loại cây khiến người điền no bụng, tỷ như khoai tây khoai lang gạo lúa mạch, ăn đều ăn không đủ no, còn có ai lại có tâm đi trồng giống cây loại khác nữa, đồ gia vị đương nhiên nhanh chóng giảm mạnh đến không còn.
    Mạt thế qua lâu như vậy, trừ một tuần tại công viên trò chơi, bọn hắn luôn luôn có người nuôi, căn bản không cần để ý tới vấn đề thực vật, Thẩm Trì cũng chưa từng làm đồ ăn cho Lưu Mộc.
    Kỳ thật, vào lúc đó, hắn đã quyết định mau chóng cùng đám người Trình Bái mỗi người đi một ngả rồi, nếu như chuyện tình đi bờ biển thuận lợi, thì nửa tháng sau hắn sẽ không trở về, đợi đến ngày cần thiết liền trực tiếp lái xe đi nơi kia, chính là nơi xuất hiện tang thi B cấp, lấy được nguyên tinh cao cấp hơn mới là nhiệm vụ trọng yếu nhất, vốn hắn và Lưu Mộc luôn dùng nguyên tinh trữ trong ba lô, lúc sau hắn chỉ có thể vào buổi tối trộm đi săn bắn tang thi đào nguyên tinh, hiện tại nhiều hơn một Kỷ Gia, Thẩm Trì cảm thấy được có chút không đủ dùng, dị năng càng lợi hại, khả năng hấp thu nguyên tinh càng nhiều, mà chính hắn cũng vậy, ở dưới trướng người khác, hắn căn bản không có biện pháp thả tay, ít nhất phải đảm bảo đủ hàng tồn xong, thì mới có thể đi tìm một bia đỡ đạn khác.
    Màn đêm dần dần buông xuống, Kỷ Gia rúc vào ghế sau xe, bụng đói kêu thầm thì.
    “Đi thôi, xuống xe, ta làm chút gì đó để ăn.”
    Bên đường cao tốc có rừng cây, Thẩm Trì thấy mấy đôi mắt chợt lóe trong đêm tối.
    Bất kể là động vật chưa hay đã tiến hóa, đều có thể làm được thức ăn, Thẩm Trì mang theo hai người xuống xe, không đợi đứng vững chân, liền thấy mấy đầu tang thi mắt phát lục quang đang du đãng tại mép rừng.
    Nơi này từ sau mạt thế liền hoang vắng, nguyên bản ven đường cao tốc được bảo trì tương đương sạch sẽ, bụi cỏ đã muốn mọc lung tung. Mấy tang thi này hẳn là những người lúc mạt thế buông xuống thì bị tai nạn xe cộ, cả đám đều hình thù kỳ quái khá là ghê tởm, Thẩm Trì đang muốn nâng tay đem bọn chúng giải quyết sạch, thì dừng lại hướng tới một nơi trong rừng nhìn qua.
    “Lập tức nghe lệnh, sắc!” Tiếng nói trong trẻo chợt cắt ngang bầu trời đêm, thanh khí trùng thiên! (tiếng nói to lớn, ừm, kiểu ý)
    Mấy đầu tang thi nháy mắt tốc độ chậm lại, sau đó bị vài đạo tia sét bổ xuống cháy đen mà ngã trên đất, tản mát ra mùi khó ngửi.
    Trong tầm mắt Thẩm Trì đã xuất hiện một thân ảnh so với tưởng tượng còn thấp bé rất nhiều ——
    Ặc, hàng này nhìn qua căn bản vẫn là con nít! Hơn nữa cách ăn mặc khiến người ta có loại cảm giác vi diệu không ăn nhập gì, không thể nhận sai đây chính là một đạo sĩ.
    Đời trước Thẩm Trì có gặp qua đạo sĩ Võ Đang mặc đạo bào khá là thanh tân phiêu dật, phiêu nhiên xuất trần, trang bị thêm kiếm Tinh Cương xem mười phần hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng. Vị đạo sĩ nhỏ trước mắt này lại vấn tóc, đội khăn vuông, mặc đạo bào loại Bát Quái màu vàng, quỷ dị là, trông rất giống với mấy vị đạo sĩ chạy đi bắt quỷ trong phim ảnh Hồng Kông, có điều, khi nhìn đến khuôn mặt nghiêm nghị cùng giá trị sinh mệnh hơn mấy lần người thường này, thì biết không thể coi nhóc trở thành diễn viên nhí chạy sai trường quay được, hơn nữa, nhóc còn vừa mới lộ ra một màn như vậy.
    Nhưng xem tướng mạo, đạo sĩ nhỏ này chỉ tầm mười tuổi, bộ dạng phải nói thế nào đây, khá có phong thái thần tiên, mi dài, mắt đẹp, mũi cao, môi mỏng, khuôn mặt lạnh băng băng hoàn toàn không dễ thân cận.
    Với một đứa bé mà nói, quả thật là không đáng yêu chút nào!
    “Xin hỏi vị tiên sinh đây, nơi này cách Bắc Kinh còn xa không?”
    Ánh mắt Thẩm Trì cổ quái: “… Bắc Kinh?”
    Đạo sĩ nhỏ lạnh lùng lộ vẻ mặt đúng đắn, “Sư phụ nói theo Mao Sơn đến Bắc Kinh, đi khoảng nửa năm, nhất định có thể tới, nhưng hiện giờ ta lại chưa thấy được Vạn Lý Trường Thành mà sư phụ từng nói qua.”
    Thẩm Trì: “…”
    “Chính là, Bắc Kinh cách nơi này rất xa a, nơi này là Thượng Hải.” Kỷ Gia sợ hãi nói.
    Tiểu đạo sĩ sửng sốt, “Thượng Hải?” Vừa mới dứt lời, chợt nghe bụng nhóc ùng ục kêu, tiếng vang cực kỳ rõ ràng.
    Thẩm Trì bật cười, nhóc đạo sĩ này chắc chắn là một tên mù đường a! Từ Mao Sơn xuất phát đã nửa năm rồi mới đến gần phụ cận Sùng Minh, đi được có bao nhiêu km a? Lắc đầu cảm thán nhóc này trình độ xác định phương hướng kém cỏi, bất quá, nhóc vẫn còn là con nít, thật không thể hiểu nổi, “Vậy sư phụ ngươi đâu?”
    “Đã chết.” Nhóc đạo sĩ lẳng lặng nói, “Không chỉ có sư phụ, tất cả mọi người trong tông Mao Sơn đều đã chết, hiện giờ chỉ còn lại một mình ta.”
    Đến đây ngay cả Thẩm Lưu Mộc đều cảm thấy được nhóc như vậy có chút tí xíu đáng thương, bất quá, y chỉ có một chút đồng tình tâm như vậy thôi, liếc mắt nhóc đạo sĩ kia một cái lại quay đầu đi, lôi kéo góc áo Thẩm Trì, “Ba ba, ta đói bụng.”
    Thẩm Trì nhớ tới những tấm bùa trước đó của nhóc đạo sĩ, “Ngươi có phải cũng đói bụng hay không?”
    Nhóc đạo sĩ gật gật đầu.
    “Ta lấy thực vật ra đổi lấy mấy tấm bùa của ngươi.” Thẩm Trì mở miệng, nói thật, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy bùa chính tông của Đạo gia, đạo sĩ Võ Đang không thiện bùa, chỉ giỏi công pháp, không cùng tông tu giống Mao Sơn, mà bùa của nhóc đạo sĩ Mao Sơn này uy lực không tính kém, đáng lẽ ra tại mạt thế không những có thể sống sót mà còn có điểm danh khí mới đúng chứ, nhưng Thẩm Trì lại chưa bao giờ nghe qua tên nhóc, không biết là gặp gỡ phải cái gì nữa, có lẽ ngay từ đầu bị rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, cũng có lẽ nhóc một mực đi hướng phía Nam, nên Thẩm Trì chưa từng nghe qua thanh danh của nhóc.
    Thẩm Trì thừa nhận mình đối với mấy tấm bùa kia có chút hứng thú, hiện tại thực lực của Thẩm Lưu Mộc cùng Kỷ Gia quá yếu, lấy bùa về cho hai đứa có cái phòng thân cũng tốt.
    Nhóc đạo sĩ do dự một chút, rất nhanh liền đáp ứng, “Thành giao!”
    Thân ảnh Thẩm Trì còn chưa nhập vào bóng đêm, Thẩm Lưu Mộc đã xoay người lại hướng mắt về phía nhóc đạo sĩ, cười đến thập phần thiên chân khả ái, “Ngươi tên gì?”
    “Minh Nguyệt.”
    “A.” Thẩm Lưu Mộc hướng nhóc vẫy tay, cười híp mắt nói, “Lại đây ngồi.”
    Kỷ Gia ngồi im bên cạnh Thẩm Lưu Mộc, thương hại nhìn về phía đạo sĩ nhỏ kêu Minh Nguyệt kia.
    Minh Nguyệt cảm thấy sau lưng chợt lạnh, nhìn qua vẫn là hai đứa nhỏ bình thường diện mạo thập phần đáng yêu, vì thế không có lòng phòng bị gì ở bên cạnh Thẩm Lưu Mộc ngồi xuống.
    “Minh Nguyệt đạo trưởng, ngươi có biết hay không hiện tại thực vật quý giá như nào?”
    Minh Nguyệt thật thà gật đầu, “Biết.”
    “Hiện tại thực vật, chính là so với mạng người còn quý giá a.” Thẩm Lưu Mộc cảm thán.
    Minh Nguyệt tràn đầy đồng cảm, “Trước ta đã thấy qua đám người vì một cái bánh nướng mà giết sạch hành khách trên một xe khách.”
    “Ai.” Thẩm Lưu Mộc chống cằm thở dài, “Thế đạo gian nan a.”
    Minh Nguyệt gật đầu, “Đúng vậy a đúng vậy a.”
    Kỷ Gia một bên mấp máy môi, lặng lẽ kéo kéo đạo bào của Minh Nguyệt.
    Minh Nguyệt vừa quay đầu lại, liền thấy một đôi mắt đen ngập nước, nhất thời có chút không được tự nhiên mà quay đầu đi.
    Thẩm Lưu Mộc trừng mắt liếc Kỷ Gia một cái, vì thế tiểu cô nương không dám lại đi nhắc nhóc đạo sĩ ngu xuẩn này nữa.
    Rất nhanh Thẩm Trì đã trở lại, hắn bắt được một con chim trĩ, hơn nữa bởi vì hàng này biến dị, nên so với chim trĩ bình thường lớn hơn rất nhiều, cũng đủ hắn cùng hai đứa nhỏ ăn.
    Tại mạt thế sống qua nhiều năm, Thẩm Trì thuần thục dựng lên một bếp lò giản dị, cho vào nước, gọn gàng dùng dao nhỏ đem con chim mổ xẻ ——
    Loại kỹ năng này gọi là Đầu bếp, tài khoản Đường Môn này của Thẩm Trì, kỹ năng Đầu bếp cùng Nấu nướng đều là mãn cấp, với lại qua nhiều năm luyện tập, thủ pháp đã không còn là thành thạo bình thường.
    Ngắn ngủi vài phút đồng hồ, trong không khí lan tỏa mùi thơm mê người.
    Thẩm Lưu Mộc hít hít mũi, cảm thấy lấy mạng của tên đạo sĩ ngu xuẩn này cũng chẳng đáng để đổi được một bữa thực vật ba ba tự làm!
    Bụng ba đứa đều cùng ùng ục kêu vang, nước miếng chảy ròng mà sùng bái nhìn Thẩm Trì.
    Bọn chúng chưa bao giờ biết mùi thức ăn lại có thể thơm như vậy!
    Chim trĩ chiên giòn, mề tim xào, canh chim hầm, thịt ức chim xé trộn mì*, hơn nữa còn có hai quả trứng chần màu vàng tươi sáng bóng khiến người nhìn ngón trỏ đại động, đừng nói là mạt thế, chính là trước đó, thức ăn chế biến bởi Thẩm Trì cũng phải tầm mỹ thực đủ để người người ăn ngon muốn nuốt luôn đầu lưỡi!
    Trứng chần chia cho Thẩm Lưu Mộc Kỷ Gia mỗi người một quả, nhóc đạo sĩ thì không có phần.
    Nhóc ôm bát nước canh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn ba người kia ăn.
    Kỷ Gia thật cẩn thận chia đôi quả trứng, “Thẩm thúc thúc, Gia Gia ăn một nửa vẫn là tốt hơn.”
    “Này…”
    Thẩm Trì thầm thở dài, vì cô bé trưởng thành sớm này, “Ngươi ăn đi, thúc thúc không ăn.”
    “A.”
    “Này…”
    Thẩm Lưu Mộc lại lặng yên đem trứng chần của mình để vào bát Thẩm Trì, kiên trì nói, “Ba ba không ăn, ta cũng không ăn.”
    Thẩm Trì bất đắc dĩ.
    Thẩm Lưu Mộc che bát lại, quật cường mà không nhìn trứng chần mê người kia.
    “Này…”
    Thẩm Trì đem quả trứng chia làm hai nửa, “Quên đi, ngươi ăn một nửa ta một nửa, được không?”
    “Vậy ba ba ăn trước.”
    “Này…”
    Bên kia hòa thuận vui vẻ, luôn tới tới lui lui “Này” này nọ nọ, nhóc đạo sĩ nhăn lại mày, nhìn bát lớn rỗng tuếch, vẻ mặt đau khổ sờ sờ bụng, ô, vì cái gì ăn một bát mì rồi ngược lại càng thêm đói bụng, ăn thật ngon a, nhóc cho tới bây giờ còn chưa ăn cái gì ngon như vậy đó…
    “Bùa đâu?” Thẩm Trì tận mắt nhìn Thẩm Lưu Mộc đem trứng chần ăn hết mới quay sang phía Minh Nguyệt.
    Nhóc đạo sĩ buông bát, nghiêm túc hướng Thẩm Trì cúi người thi lễ, “Minh Nguyệt tông Mao Sơn nợ Thẩm tiên sinh đại ân cứu mạng, việc lấy thực vật mua bùa không cần nhắc lại, mạng Minh Nguyệt đều là của Thẩm tiên sinh! Thẩm tiên sinh có lệnh, Minh Nguyệt không dám kháng!”
    Thẩm Trì: “…”
    Đại, ân, cứu, mạng, em, gái, ngươi!
    Thẩm Lưu Mộc trừng lớn mắt, “Ba ba ta lúc nào thì cứu mạng ngươi?”
    “Không phải ngươi nói hiện tại thực vật so mạng người còn quý giá sao?”
    Thẩm Lưu Mộc: “…” Ta X, tên đạo sĩ chết tiệt này chính là đồ giảo hoạt giảo hoạt a!
    “Kể từ hôm nay, Minh Nguyệt tự nguyện đi theo Thẩm tiên sinh, tùy ý tiên sinh sai xử.” Nhóc đạo sĩ mặt lạnh biểu cảm một mực đứng đắn, “Ta người Đạo gia một lời không đổi, lời nói đã tuyên, tuyệt không đổi ý!”
    … Hàng này chính là ép buộc buộc định ta a!

    Thuộc truyện: Trọng hồi mạt thế chi thiên la kinh vũ