Trọng hồi mạt thế chi thiên la kinh vũ – Chương 14

    Thuộc truyện: Trọng hồi mạt thế chi thiên la kinh vũ

    ☆Chương 14: Rời đi
    Nếu không phải đoán được thân phận của tên này, thì Bạch Thịnh không phải là một thiếu niên khiến người đặc biệt chán ghét, tại tầm tuổi hiện tại, phần lớn con trai đều rơi vào thời kì phản nghịch, Bạch Thịnh xuất thân hơn người khác một bậc, cha là đại tá quân khu, mẹ là huyện phó huyện Sùng Minh, có thể dưỡng ra một đứa con bộ dáng cũng không kiêu căng đúng là khó có được.
    Nhưng, mạt thế rồi còn làm bộ dạng tự cho là khác biệt với người khác, đúng là có điểm đáng ghét, ở mạt thế, người như thằng bé này đã tính là gì, còn không bằng dị năng giả Lực lượng hình bình thường đâu!
    “Gia Gia, ngươi thật muốn đi sao, người kia —— ” Kỷ Oánh nhìn thoáng qua Thẩm Trì, mặt đỏ lên, muốn nói lại thôi.
    Diện mạo Thẩm Trì rất có lực sát thương, nàng muốn nói cái gì không tốt đều không thốt ra khỏi miệng được.
    Kỷ Gia rõ ràng đối người chị họ này có vài phần tình cảm, “Thẩm thúc thúc là người tốt, mụ mụ, mụ mụ trước khi đi chính là đem ta phó thác cho hắn…” Lời này, có điểm vi diệu, trên thực tế, mẹ Kỷ Gia căn bản không phải ý tứ kiểu kia, nhưng nói ra dưới tình cảnh này, cũng tương đương Thẩm Trì đủ lập trường như một người bạn thân của mẹ Kỷ Gia.
    Bạch Thịnh nhăn mày, “Các ngươi bốn người, coi như vị Thẩm tiên sinh này có lợi hại đến đâu, một người mang theo ba đứa bé, thì phải sinh tồn như thế nào? Gia Gia, không bằng ngươi cũng lưu lại đi, tốt xấu gì cha mẹ Kỷ Oánh cũng là chú thím của ngươi.”
    Thẩm Trì thấy Kỷ Oánh không dấu vết nhíu nhíu mày, chỉ biết thiếu nữ này dù có tiếp tục hào phóng thân thiện đến đâu, thì trên thực tế vẫn không nguyện ý nuôi một đứa em họ cha mẹ đều đã mất —— dưới tình huống không có chút lợi ích gì.
    Hắn cũng đại khái đoán được sự tình đời trước, không có mình, Kỷ Gia hận Trương Khải Nhất như vậy, chắc chắn sẽ không ở lại Mẫn Hành, khả năng lớn nhất chính là nàng nghĩ biện pháp đến Sùng Minh này, xem khả năng nàng là dị năng giả, khó khăn là có, nhưng cũng không quá mức nguy hiểm, đi nhờ vả chú thím là lựa chọn cuối cùng của nàng.
    Sùng Minh không có dị năng giả, Kỷ Gia đến, khẳng định thành chí bảo của bọn họ.
    Bạch Thịnh còn muốn nói gì nữa, thì một thanh niên nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, “Tang thi lại đến nữa! Bạch thiếu, đại tá đâu?”
    “Còn đang nghỉ ngơi!” Bạch Thịnh biến sắc, “Ta lập tức đi gọi cha!”
    Mà Kỷ Oánh lại hé ra mặt cười trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ.
    Mạt thế qua nửa năm, đại bộ phần người đối tang thi đều sẽ sinh ra sợ hãi, phản ứng giống Kỷ Oánh là rất bình thường, vì thế, Thẩm Trì nhìn ba đầu quái vật bên người cảm thấy càng không bình thường…
    “Thẩm thúc thúc, chúng ta cũng đi xem đi.” Kỷ Gia ngẩng đầu nhìn Thẩm Trì.
    Thẩm Trì vỗ vỗ đầu nàng, liếc Kỷ Oánh cứng ngắc đứng một bên, môi của nàng giật giật, rốt cuộc không còn “quan tâm” như vừa rồi để nói với em họ một câu “Nguy hiểm đừng đi” nữa.
    Kỷ Oánh là điển hình cho thiếu nữ xinh đẹp mà lại thực tế mưu cao, nàng có thể đem đến cảm giác như tắm gió xuân cho người ta, chẳng sợ không thân quen cũng có thể tươi cười, nếu là trước đó, không nghi ngờ gì nàng sẽ được người người yêu thích, nhưng bây giờ là mạt thế, nếu không phải nàng là bạn học của Bạch Thịnh, mọi người nể mặt Bạch Thịnh, thì giống nàng như vậy còn xử lý bản thân đến phiêu lượng sạch đẹp, gặp người mắt cười hàm mị, kết cục tuyệt đối sẽ không tốt đẹp chút nào.
    Không thấy vừa rồi thanh niên chạy đến thông báo Bạch Thịnh cũng nhịn không được liếc mắt nhìn nàng một cái sao?
    Tuổi không lớn, dậy thì lại đẹp, vừa mới mười bốn mười lăm tuổi như cây xanh mơn mởn tươi mới non mịn, bất quá, trước vài năm tận thế buông xuống, đúng là có nhiều đứa nhỏ trưởng thành sớm, Kỷ Oánh chính là thuộc một trong bọn chúng.
    Lúc Thẩm Trì mang theo Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt tới cửa, mới phát hiện tình huống kỳ thật cũng chẳng nghiêm trọng như vậy, nói trắng ra là có mười mấy hai mươi đầu tang thi từ trong trấn du đãng ra thôi, ngửi được mùi con người, chậm rãi hướng tới nơi này.
    Cũng chỉ chừng đấy tang thi, đừng nói là Thẩm Trì cùng nhóc Minh Nguyệt lớn nhất trong ba đứa, ngay cả Thẩm Lưu Mộc với Kỷ Gia cũng có thể đối phó được.
    Nơi tập trung này ước chừng có một vạn người, lại bị mười mấy hai mươi đầu tang thi khiến cho như lâm đại địch, rất nhiều người đều bị dọa sợ thành bộ dáng kia, làm Thẩm Trì vừa thấy muốn cười lại thật đáng buồn.
    Hắn nguyên bản nghĩ, nếu chú Kỷ Gia còn, hơn nữa người cũng không tệ lắm, sẽ lưu lại Kỷ Gia, theo gặp hắn mà ảnh hưởng đến vận mệnh, nàng không nhất định sẽ rơi vào kết cục như đời trước, dưới hiệu ứng bươm bướm, tại mạt thế có thể thay đổi trong nháy mắt này, làm sao lại trùng hợp như vậy khiến nàng gặp phải nam nhân kia.
    Kết quả lại làm hắn không tưởng được, nếu gặp được Bạch Thịnh, Thẩm Trì liền quyết định muốn dẫn Kỷ Gia đi, không phải bởi vì thừa thãi lòng nhân đạo, mà bởi những sự việc đời trước lưu lại một chút đồng bệnh tương lân.
    “Lui ra sau! Ngươi muốn tìm chết sao?” Một thanh âm nghiêm khắc truyền đến, Thẩm Trì nhếch mi, quay đầu nhìn lại.
    Bạch Thịnh vội vàng chạy theo phía sau một nam nhân cao lớn, tóc mai gã lấm tấm bạc, mắt sắc bén, diện mạo cùng Bạch Thịnh có năm sáu phần tương tự, xem tuổi, hẳn là cha của Bạch Thịnh. Không chỉ có bọn họ, đi cạnh cha Bạch Thịnh, còn có mấy nam nhân trẻ tuổi.
    “Đại tá!” Mấy thanh niên cầm gậy sắt kích động hô.
    Vị đại tá này kiêu căng gật gật đầu, một phen rút ra súng lục, mấy thanh niên bên cạnh gã cũng thuần thục rút súng ra.
    Chẳng thể trách được. Thẩm Trì hơi nhíu nhíu mày, dưới tình huống không có dị năng giả, vài cây súng đúng là đủ xác lập quyền uy tại nơi tập trung nho nhỏ này, bất quá, xem bộ dáng vị đại tá họ Bạch này, nếu đi ra ngoài tuyệt đối không dễ dàng sống sót, khóe miệng chếch xuống cùng đường pháp lệnh* hãm sâu, bình thường nhất định là người có tính cách nói một không hai.
    “Bảo ngươi lùi về sau không nghe thấy sao?!” Ngữ khí Bạch đại tá càng thêm nóng nảy, cũng không biết có phải do cố ý dọa Thẩm Trì hay không nữa, “Pằng” một tiếng bắn phát đạn!
    Tóc Thẩm Trì khẽ bay, đạn trúng giữa đầu một tang thi.
    Ân, thuật bắn súng không tệ.
    Bạch đại tá lúc này mới rùng mình, phát hiện người thanh niên này không đơn giản, đối mặt với đạn bay tới mà không đổi sắc vốn đã đủ khiến người ta kinh dị, thế mà đầu tang thi kia ngay tại trước mặt hắn nổ tung, vài giọt máu bẩn bắn lên áo da của hắn, hắn chỉ chậm rãi lau sạch, ngay cả khóe miệng ý cười thản nhiên đều không có nửa phần biến hóa.
    Tại một khắc Bạch đại tá nổ súng kia, ánh mắt Thẩm Lưu Mộc nháy mắt trở nên vô cùng hung hãn, lúc viên đạn trúng đầu tang thi, một gốc cây cỏ héo rũ nơi góc tường trong giây lát điên cuồng sinh trưởng to lớn, nháy mắt từ một gốc cỏ chỉ dài bằng một ngón tay thành loài dương xỉ cao mấy chục mét tràn đầy gai nhọn!
    Một màn này làm mọi người thấy được so với đám tang thi còn muốn khiếp sợ!
    Hơn nữa tay Thẩm Lưu Mộc mới vung, gốc cây thực vật kia liền nhanh chóng quấn lấy thân thể Bạch đại tá!
    “Dám đối ba ba ta nổ súng, ngươi muốn chết!” Thanh âm hài đồng thanh thúy mà lạnh lẽo có thể khắc băng vang lên, hơn nữa đôi mắt âm u không thể nhận sai lóe lên tàn nhẫn.
    Đáng thương Bạch đại tá trên người đã bị gai bén nhọn của loài dương xỉ đâm đầy lỗ, máu tươi từng giọt rơi xuống.
    Hiện trường im lặng chỉ còn tiếng bước chân của đám tang thi.
    Lá cây dần dần buộc chặt, đè ép đến mức khiến máu tươi nhuộm đỏ lá cây xanh biếc!
    “Buông ba ba!” Bạch Thịnh giống như bừng tỉnh, lớn tiếng kêu đánh tới.
    “Bạch Thịnh!” Đại tá thần tình thống khổ ngăn cản con gã, nhìn chằm chặp Thẩm Lưu Mộc, hồi lâu mới đưa tầm mắt đối diện Thẩm Trì, nhìn tư thế hắn thản nhiên, phẫn nộ trong lòng cơ hồ không thể kìm nén được nữa, gã đau đến gần như phải bật thốt ra, ý thức lại vô cùng thanh tỉnh, “Ta không có đối ba ba ngươi nổ súng, nếu không có ta, ba ba ngươi đã bị con tang thi kia —— ”
    “Ngươi đang nói chuyện cười gì đấy?” Thẩm Lưu Mộc mỉa mai, “Số tang thi ba ba ta giết qua so với lượng muối ngươi ăn còn nhiều hơn!”
    Thẩm Trì bật cười, này xem như kiểu so sánh gì a? “Lưu Mộc…” Hắn vừa định nói gì, đã bị một tiếng thét chói tai cắt đứt.
    “Bạch thúc thúc!” Người thét chói tai chính là Kỷ Oánh, nàng trừng to mắt nhìn gốc cây thực vật thật lớn cùng máu tươi không ngừng chảy xuống, sau đó chuyển hướng đến Bạch Thịnh sắc mặt tái nhợt đứng một bên, “Bạch Thịnh, đây là làm sao?”
    Thiếu niên hướng nàng nhìn, lớn tiếng nói: “Đều tại ngươi! Nhìn người nhà ngươi kìa! Dám đối xử với ba ba ta như vậy!”
    Kỷ Oánh sửng sốt, có chút khó tin mà hàm chỉ trích nhìn về phía Kỷ Gia.
    Bạch Thịnh dù sao còn là một thiếu niên, chẳng sợ có trưởng thành sớm đi chăng nữa, vào lúc này cũng là loạn thành một đoàn.
    Kỷ Gia mấp máy môi, ánh mắt trong suốt thấm lạnh như nước.
    Minh Nguyệt nhìn nàng một cái, giữa hai lông mày nhăn lại.
    “Lưu Mộc, thả gã đi.” Thẩm Trì thản nhiên nói.
    Thẩm Lưu Mộc bĩu môi, lúc này mới thu lại vài phần hung lệ, tay vừa động, đem Bạch đại tá cả người vết thương chồng chất ném ra ngoài, nháy mắt, gốc cây thật lớn kia liền lập tức khô vàng tiêu tán, giống như hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người, nhưng bãi máu trên đất kia cùng Bạch đại tá nằm im không thể nhúc nhích lại nhắc nhở bọn họ, tất cả đều là sự thật.
    “A, Bạch đại tá bị thương, như vậy tang thi…” Có người sợ hãi kêu, vì thế, ánh mắt không tốt của mọi người đồng loạt ném hướng đám Thẩm Trì.
    Bạch đại tá luôn đứng ra tổ chức kháng cự lại tang thi, hiện tại gã bị thương, không ít người bắt đầu lúng túng.
    Thẩm Trì nhìn về phía Bạch đại tá rõ ràng mí mắt máy động mà vẫn giả vờ bất tỉnh kia, hắn không chút hoài nghi người vừa nói ra chính là tâm phúc của Bạch đại tá, suy nghĩ đúng thật rất nhanh, biết kích động cảm xúc của mọi người. Nhưng Thẩm Trì cũng chỉ mỉm cười, “Minh Nguyệt!”
    “Hiểu được!”
    Luôn luôn giống như người tàng hình mà khoác vào áo lông chùm kín mũ, hai tay vẫn nhét vào túi áo, đầu cũng chưa nâng chút nào, Minh Nguyệt giờ lại đẩy mũ về sau, lộ ra một đầu tóc dài đen nhánh, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn vài nét trẻ con, diễn cảm lãnh túc hờ hững, hai ngón tay trắng dài của nhóc kẹp vào lá bùa màu vàng, nhìn không có gì đặc biệt, nhưng khi tóc nhóc không gió mà bay, lá bùa trong tay lại chợt dựng thẳng thì tất cả mọi người mới trợn to hai mắt nhìn.
    “Lập tức nghe lệnh, định!”
    Bùa bay nhanh, giữa không trung trôi nổi, phảng phất có một dòng khí khuấy động, trong khoảnh khắc toàn bộ tang thi đình chỉ động tác, mà lúc này, Minh Nguyệt đã lấy ra lá bùa thứ hai!
    “Lập tức nghe lệnh, thiêu!”
    Ngoại trừ con mà Bạch đại tá đã tiêu diệt kia, còn lại tầm mười chín đầu tang thi đồng loạt bốc cháy, qua vài giây liền thiêu sạch không còn một mảnh!
    Cơ hồ không ai chú ý tới mấy khỏa nguyên tinh trong suốt kích cỡ chỉ bằng hạt gạo nằm trên mặt đất kia.
    Thẩm Trì không dấu vết đến gần, tự giác nhặt ——
    Chiêu thức ấy chấn nhiếp toàn bộ mọi người tại hiện trường, chỉ có Thẩm Trì là chú ý tới mồ hôi trên trán Minh Nguyệt.
    Tiểu tử này, đúng là có điểm cậy mạnh a… Nhóc đúng là một đạo sĩ, còn là một đạo sĩ khác thường, nhưng đồng thời, cũng là dị năng giả đặc biệt, bất quá dị năng của nhóc hẳn là ngay tại phương diện tà môn đạo pháp của nhóc, mới có thể hấp thu được thứ như nguyên tinh này. Chiêu thức ấy là trên diện rộng xử lý tang thi, lúc thi triển trông cũng suất đấy, nhưng rõ ràng đối với cơ thể nhóc là tiêu hao không nhỏ, xem đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đều có chút trắng bệch…
    Nhưng nhóc đã rất nhanh đội lại mũ, trừ Thẩm Trì ra, cơ hồ không ai chú ý tới điều này.
    Thẩm Trì nhìn về phía Bạch đại tá, nhẹ nhàng cười, “Bạch đại tá, không cần giả bộ bất tỉnh, nhiều máu tuy rằng nhìn đáng sợ, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, lấy ý chí của Bạch đại tá, sẽ không thể bị sợ đến mức ngất đi đi?”
    Bạch đại tá tựa trong lòng Bạch Thịnh chậm rãi mở mắt, gã lạnh lùng nhìn Thẩm Trì, “Đúng là ta có mắt không nhìn được Thái Sơn, có đắc tội cho ta tạ lỗi.”
    Thẩm Trì ở mạt thế gặp nhiều nhân vật như này lắm, biết gã là nghĩ một đằng nói một nẻo, cho dù có là nói thật, hắn căn bản cũng không đem lời Bạch đại tá để trong lòng, gã chỉ là một người thường không nói, tính cách của gã cũng không có khả năng sống lâu tại mạt thế, bảo thủ cũng chưa tính, lại còn không thức thời.
    “Không phải ngươi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn,” Thẩm Trì nhìn gã nói, “Mà bản thân ngươi chính là tự cao tự đại, thực tế chỉ là ngồi giếng ngắm trời, là một con ếch ngồi đáy giếng đáng thương mà thôi.” Hắn không chút lưu tình nói, “Nơi Sùng Minh nho nhỏ này như thế nào, ngươi cho là thế giới bên ngoài cũng là như vậy sao?” Giọng điệu mỉa mai, “Có lẽ ngươi còn không biết tình huống xung quanh đi, dị năng giả cường đại vùng ngoại thành Thượng Hải như Tưởng Ba, Cố Hào, Viên Hân Ninh vân vân mới có thể chân chính làm người ta kính sợ ba phần, theo ta đi qua đoạn đường này, nhìn thấy dị năng giả cũng có ba bốn cái, cũng chỉ mình các ngươi an phận một góc, nghĩ đến thế giới đều một dạng như vậy, mạt thế buông xuống, đừng tưởng rằng chỉ dựa vào một khẩu súng là có thể làm được lão đại —— Bạch đại tá, sách.”
    Hắn lắc đầu nghĩ rời đi, như hắn thấy, vị Bạch đại tá này nếu an phận sống tại đây, có lẽ còn có thể sống lâu chút, một khi bước chân ra ngoài, lấy thể chất người thường của gã, bị tang thi thương tổn được liền phải chết, coi như không bị tang thi cào thương, tại thế đạo này mà rơi vào tay giặc, gã lại không thể cúi cái đầu cao ngạo, lại không có dị năng giả bảo hộ, có thể sống được mấy ngày? Chẳng sợ ở lại chỗ này, không bao lâu sau phải đón nhận mùa hè khốc liệt, hơn phân nửa Sùng Minh sẽ bị nước bao phủ, đồng dạng cũng không sống nổi.
    “Gia Gia!” Kỷ Oánh bỗng nhiên tiến lên hô.
    Kỷ Gia đi theo sau Thẩm Trì quay đầu lại, ánh mắt Kỷ Oánh khát vọng nhìn nàng, không biết vì cái gì nóng đầu nói: “Có thể mang ta theo cùng sao?”
    Bạch Thịnh nghe vậy phẫn nộ hướng nàng nhìn, trong ánh mắt tràn đầy thống hận giận dữ.
    “Kia chú thím đâu?”
    Sắc mặt Kỷ Oánh lúc này mới ảm đạm xuống, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Ba ba sống không lâu, mụ mụ cũng mắc bệnh giống vậy… Bọn họ sẽ không trách ta, ta chỉ nghĩ, ta chỉ là muốn sống sót a!” Nàng nói xong liền anh anh khóc, khóc đến lê hoa đái vũ điềm đạm đáng yêu.
    Hiển nhiên, không phải khóc cho Kỷ Gia xem, là khóc cho Thẩm Trì nhìn.
    Thẩm Trì quả thực dở khóc dở cười, cô gái nhỏ này nghĩ đến kỹ xảo biểu diễn của cô ta cao đến trình độ nào a?
    “Ngươi? Ngươi có thể làm gì?” Thẩm Trì lãnh khốc nói.
    Kỷ Oánh nghẹn lại, “Kia Gia Gia —— nàng còn nhỏ như vậy, căn bản cái gì đều không hiểu, vì sao lại mang theo nàng?” Ngụ ý chính là mang theo Kỷ Gia còn không bằng mang theo nàng đâu, lúc này mắt điệp của Kỷ Oánh còn vương giọt lệ, nàng biết mình như vậy nhìn qua càng khiến người mềm lòng.
    Kỷ Gia đôi mắt đỏ ửng, lại quật cường không rơi một giọt nước mắt, “Đi thôi.” Nàng nhẹ nhàng nói.
    Rối gỗ trên mặt đất rắc rắc cót két xoay xoay cổ, lấy tốc độ khiến người khác lông tóc dựng đứng chạy hướng Kỷ Oánh, Kỷ Oánh hét rầm lên, “A —— ” phong tư nhu nhược cái gì toàn bộ quẳng hết.
    Tốc độ rối gỗ nhanh là không có gì bàn cãi, giây lát đã theo thân thể Kỷ Oánh bò tới vai nàng.
    “Đi xuống! Mau đi xuống!” Kỷ Oánh điên cuồng muốn rũ ra rối gỗ.
    Kỷ Gia im lặng nhìn nàng, “Chị họ, ánh mắt của ngươi thật xinh đẹp.”
    Một câu này không biết vì cái gì khiến lòng người tại đây đều có chút sợ hãi.
    “Nhưng ngươi trước kia đối ta rất tốt, chú thím làm cho người ta chán ghét, ta thật sự lại thấy ngươi tốt lắm.” Kỷ Gia nói tiếp, “Cho nên, ta bỏ qua cho ngươi một lần, không móc mắt ngươi làm rối gỗ.”
    Móc mắt ngươi làm rối gỗ!
    Những lời này vừa ra khỏi miệng, cơ hồ tất cả mọi người đều hướng đôi mắt của con rối kia nhìn lại, ai vừa nhìn đều nhịn không được chạy tới một bên nôn.
    Kỷ Oánh sợ đến phát run, mặt tái nhợt không chút huyết sắc, “… Gia, Gia Gia ngươi như thế nào, như thế nào sẽ…”
    “Gia Gia, đi thôi.” Thẩm Trì vỗ vỗ đầu nàng.
    Kỷ Gia gật gật đầu, “Đại Hoàng, trở về đi.” Rối gỗ từ trên người Kỷ Oánh trượt xuống, về tới trong lòng Kỷ Gia, bộ dáng không nhúc nhích tựa như một con rối có chút thô ráp bình thường, nửa điểm cũng không nhìn ra quỷ dị khiến người sợ hãi như lúc trước.
    Một hàng bốn người sắp rời đi, Minh Nguyệt lại bỗng nhiên quay đầu, chợt cười.
    Nhóc xưa nay là kiểu nam hài mặt lạnh băng tê liệt, nhưng lãnh đạm ngày thường đã đẹp rồi, giờ cười lên nhất thời như nguyệt sắc thanh hoa, hào quang tỏa sáng, thập phần làm người nhìn chăm chú ——
    “Bạch tiên sinh, tiểu Bạch tiên sinh, Kỷ tiểu thư, ta xem ấn đường các ngươi ám màu đen, cẩn thận mấy ngày gần đây gặp họa sát thân nga ~”

    Thuộc truyện: Trọng hồi mạt thế chi thiên la kinh vũ