Trọng hồi mạt thế chi thiên la kinh vũ – Chương 47

    Thuộc truyện: Trọng hồi mạt thế chi thiên la kinh vũ

    ☆ Chương 47: Đề nghị của Úy Ninh
    Sau khi Tam Phổ Dực đi ra, không còn tâm tình mà tiếp tục xem trận “luận bàn” này nữa, gã có thể vững vàng đi đường đã là cố gắng lớn nhất rồi, chẳng sợ trên người thương thế tốt lên, cảm giác đau đớn nhất thời vẫn không bị loại bỏ, gã cảm giác mình vẫn đang tại thời điểm cả người máu chảy đầm đìa không có một khối da thịt nào là hoàn hảo.
    “Đi!” Gã âm trầm nói với An Bội Hoa Nại.
    An Bội Hoa Nại nhìn ra không tốt, chẳng sợ nhìn như Tam Phổ Dực không có thua, hiểu biết rõ về Tam Phổ Dực nên gã lại phát hiện ra có chút không đúng, tay Tam Phổ Dực bấu thanh Cúc văn Nhất tự đến mức trắng bệch, nhìn kỹ lại thậm chí còn có chút run rẩy, hiển nhiên cảm xúc cực không ổn định.
    Vì thế, gã vung tay lên, những binh lính kia lại tiếp tục lên sân huấn luyện bắn bia, một đội binh lính này nhìn tựa như lính thường, nhưng mỗi một phát súng lại cực chuẩn xác, không thể nghi ngờ là một loại kinh sợ. An Bội Hoa Nại lúc này vẫn như cũ duy trì phong độ, “Thẩm tiên sinh quả nhiên lợi hại, còn có hai ngày, xin hãy suy nghĩ cẩn thận.”
    Thẩm Trì mỉm cười, “A, đó là tất nhiên.” Đồng dạng không lộ ra vẻ gì.
    Hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, tiếng sấm vang rền, cuồng phong gào thét, hướng kho hàng bị bỏ hoang kia trở về, ánh mắt Thẩm Trì đảo qua nhóm binh lính tiếp tục bắn bia dưới mưa gió kia, trong lòng có chút trầm trọng.
    Nếu đúng như Kỷ Gia nói, Tam Phổ Dực xuất thân hoàng thất Nhật Bản, như vậy, nhóm binh lính đội tự vệ này chỉ sợ so với hắn nghĩ còn muốn tinh nhuệ hơn.
    Không để Thẩm Trì chờ lâu, đêm cùng ngày, Thẩm Trì liền phát hiện biến động điều binh toàn bộ doanh trại.
    “Đi!”
    Cửa nhỏ kho hàng bị khóa chết từ bên ngoài, phiến rối gỗ mỏng của Kỷ Gia lại một lần nữa phát huy tác dụng thần kỳ, “lạch cạch” một tiếng, cửa mở.
    “Được rồi!” Kỷ Gia hé mắt, “Vẫn chưa tới thời gian đổi ca, trên trạm gác có tổng cộng bốn người.”
    Thẩm Trì gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
    Thiên Nữ Tán Hoa.
    Binh lính trên trạm gác vừa định báo hiệu, đã bị ám khí đột ngột cướp đi sinh mệnh.
    Nơi này là chỗ sâu trong quân doanh Nhật Bản, hướng lên trên chút chính là núi rừng, đại bộ phận binh lính đều giấu kín ở trong núi rừng này, An Bội Hoa Nại đưa bốn người bọn hắn an bài ở đây, chủ ý cũng là đưa bọn hắn vây khốn lại, chính là đám Thẩm Trì căn bản không tính toán chạy trốn, bọn hắn muốn, chính là vào núi.
    Nhưng trước khi vào núi, bọn hắn lặng lẽ vòng qua một bên khác, thủ tiêu mấy thủ vệ, quả nhiên thấy căn nhà gỗ nhỏ của Kỷ Oánh.
    Nơi này cũng không phải khu vực trọng yếu, cho nên không có nhiều người phòng vệ, bọn hắn mới có thể dễ dàng lăn lại đây như vậy.
    “Chị họ!”
    Kỷ Oánh mặc áo tắm rộng thùng thình, Kỷ Gia thoáng nhìn những vết thương xanh xanh tím tím trên người nàng.
    Sau khi mặc vào áo tắm, ít nhất bề ngoài nhìn Kỷ Oánh hoàn toàn không có nửa điểm khác thường, Tam Phổ Dực kia lưu lại vết thương trên người nàng toàn những nơi không nhìn tới được.
    Trong mắt Kỷ Gia chợt lóe qua phẫn nộ rồi biến mất, tên cặn bã này!
    “Sao các ngươi lại đến nơi này!” Kỷ Oánh thoáng nhìn bên ngoài, bóng đêm đen kịt nàng cái gì cũng không nhìn ra.
    Thẩm Trì trực tiếp nói: “Người bên Bắc Kinh đến, nơi này rất nhanh muốn xảy ra chuyện, ngươi mau cùng chúng ta đi.”
    Kỷ Oánh sửng sốt, “Bắc Kinh?” Sau đó nhăn mày, “Ngươi gửi tin tức!”
    “Đúng.” Thẩm Trì thừa nhận.
    Kỷ Oánh có thể sống đến hiện tại, bản thân cũng vốn không phải nữ nhân do dự, rất nhanh nói: “Đi!”
    Kỷ Gia nhìn nàng, “Chị không muốn mang theo gì sao?”
    “Có gì để mang theo chứ.” Kỷ Oánh trào phúng cười, “Ta trừ một mạng này, cũng chẳng còn thứ nào khác.”
    Nàng thậm chí ném luôn đôi guốc gỗ phong nhã nhưng nặng nề kia, muốn dùng ga giường đem chân bọc lại —— hiển nhiên Tam Phổ Dực không có vì nàng mà chuẩn bị thứ giày nào khác.
    Kỷ Gia nhìn về phía Thẩm Trì, “Thẩm thúc thúc…” Sau đó liếc Minh Nguyệt một cái.
    “Đi cái này vào.” Thẩm Trì lấy ra một đôi giầy, chân Kỷ Gia nhỏ hơn so Kỷ Oánh, giầy của nàng Kỷ Oánh không cách nào đi được, Thẩm Trì đành đưa giầy da chuẩn bị cho Minh Nguyệt ra, trong số bốn người ngoại trừ Kỷ Gia, giầy ba tên đàn ông khác thì chỉ có Minh Nguyệt là cỡ nhỏ nhất, mặc dù đưa Kỷ Oánh đi vào vẫn thừa một đoạn lớn, bất quá, chung quy so với không đi giầy vẫn tốt hơn.
    Có bốn người Thẩm Trì bảo hộ, Kỷ Oánh một đường im lặng không lên tiếng, mặc dù nàng có tâm kế, cũng không phải loại không ăn được khổ, tới mạt thế, làm một người bình thường, có khổ đau gì mà chưa chịu qua, ích kỷ thì ích kỷ, trong lòng bản thân luôn quan trọng nhất, nhưng phải sống sót mới có thể tiếp tục bàn luận vấn đề nọ kia, nàng đối người khác bạc bẽo, đối với chính mình cũng ngoan độc, mới có thể chịu đựng cuộc sống như vậy, ở lại đây đến tận bây giờ.
    “Có tín hiệu.” Thẩm Trì đứng trên một gốc cây cực cao, bọn hắn thêm Kỷ Oánh cũng chỉ có năm người, mục tiêu quá nhỏ, ở trong núi rừng thực dễ dàng ẩn nấp, hơn nữa có Thẩm Lưu Mộc là dị năng giả Mộc hệ che giấu, chẳng sợ trong núi rừng nhiều binh lính hơn nữa, muốn tìm đến bọn hắn cũng không phải một chuyện dễ dàng, phải nói, lúc An Bội Hoa Nại sắp xếp cho bọn hắn căn bản không nghĩ trong bốn người có một dị năng giả Mộc hệ, sau vụ luận bàn tâm thần lại bị quấy nhiễu bởi trạng thái của Tam Phổ Dực, không thể tiếp tục dàn xếp ổn thỏa.
    Đối với dị năng giả Mộc hệ mà nói, núi rừng là chiến trường có lợi nhất với bọn họ.
    Cả nơi đóng quân đều che đi tín hiệu di động đặc thù dùng tại mạt thế này, chờ cho đám Thẩm Trì chạy sâu vào trong núi, hiệu quả quấy nhiễu mới yếu bớt, loại di động này là đặc chế, chẳng sợ ở biển sâu hoặc trong rừng rậm, vẫn có thể ương ngạnh tiếp thu tín hiệu, mà vừa có tín hiệu Thẩm Trì lập tức phát hiện trong thời gian ngắn hắn nhận được hơn mười tin nhắn.
    Niếp Bình tự mình đến, Thẩm Trì đảo qua tin tức kia, ánh mắt dừng lại trên hai chữ “Lôi Đình”.
    Được xếp trong những đoàn đội đứng đầu tại Bắc Kinh, quả nhiên Lôi Đình cũng tiếp nhận nhiệm vụ lần này, còn có mấy cái tên quen thuộc, đại đa số tiểu đội dị năng Thẩm Trì tại đời trước hoặc nhiều hoặc ít có nghe qua, gần như đều là những tiểu đội dị năng xuất sắc tại Bắc Kinh. Quân đội do Niếp Bình tự thân dẫn dắt, đồng dạng xem như mang theo lực lượng tinh nhuệ của quân đội.
    Thẩm Trì biết, nếu hắn không đem tin tức kia nhắn cho cả Niếp Bình, chuyện này chưa chắc đã khiến Bắc Kinh coi trọng như vậy, Niếp Bình là một kẻ có thể nhìn trước đại cục, anh ta nhất định có thể phát hiện tính nghiêm trọng của chuyện này.
    “Tam Phổ Dực – Đội trưởng của đội tự vệ là hoàng thất Nhật Bản.”
    Tin tức này sau khi phát đi, trong tầm mắt Thẩm Trì liền xuất hiện binh lính tuần tra Nhật Bản, bọn họ tại giữa khí trời nóng như này mặc một thân quần áo xanh đậm, gần như hoàn toàn chôn vùi trong núi rừng, giống như đang tiến hành huấn luyện theo lệ thường, lưng đeo vật nặng không tính nhẹ, tư thế nắm súng hoàn toàn nhất trí, mồ hôi ướt đẫm quần áo bọn họ, một đám ánh mắt lại như dao găm nhìn thẳng phía trước.
    Không bao lâu sau, Thẩm Trì thu được tin đáp trả của Niếp Bình.
    “Gã không phải họ Tam Phổ, hoàng thất Nhật Bản không có họ, gã hẳn là Tam Phổ cung Dực Nhân Thân vương.”
    Ặc, quả nhiên hiểu biết cùng không hiểu biết là hoàn toàn khác biệt, đổi là Thẩm Trì liền hoàn toàn không biết hoàng thất không hoàng thất là thế này thế nọ, bất quá, Cúc văn Nhật tự trong tay Tam Phổ Dực đã tỏ rõ địa vị của gã, cũng bại lộ thân phận của gã.
    Thân vương gì chứ…
    Kỷ Oánh nghe tin tức ấy, cười trào phúng, cũng không nói gì, thời gian nàng bồi bên Tam Phổ Dực không tính ngắn, ban đầu cũng chẳng phải chỉ có một nữ nhân là nàng, dần dần, đến cuối cùng lại còn lại có một người là nàng mà thôi, những nữ nhân kia không phải đã chết thì chính là bị gã ném cho đám binh lính Nhật Bản tựa cầm thú đó, cuối cùng thành ra còn sót lại mình nàng.
    Mấy ngày đầu đó, nàng cơ hồ là nơm nớp lo sợ sờ soạng sở thích của gã, đem chính mình giả bộ thành loại hình nữ nhân gã thích nhất kia, ngoan ngoãn, ngọt ngào, tri kỷ, còn muốn giả bộ thiệt tình yêu gã, chẳng sợ chỉ cần nhìn thấy gã đã khiến nàng buồn nôn, nàng vẫn phải “yêu” gã.
    Cho dù tại thời điểm bị gã ngược đãi, còn phải dùng ánh mắt tôn sùng hết lòng ái mộ để nhìn gã, ngẫm lại đều khiến nàng ghê tởm, nàng cũng không phải đứa cuồng tự ngược! Đàn ông giống gã, nữ nhân mắc bệnh thần kinh mới có thể thích!
    Đang nghĩ ngợi, sắc mặt nàng bỗng nhiên biến đổi, che ngực, bước chân liền lảo đảo một chút, sau đó, hoảng sợ nhìn trên tay mình nở ra một đóa cúc với những cánh hoa tươi đẹp mị hoặc.
    “Chị họ!” Kỷ Gia đỡ nàng.
    Minh Nguyệt tiến lên hai bước, trầm mặt nói: “Cô ấy bị động tay chân!”
    Thẩm Lưu Mộc bắt lấy tay nàng, nhăn lại mày, “Ta không có cách nào.”
    “Ngươi đương nhiên không có cách nào.” Minh Nguyệt dán một tấm bùa lên mu bàn tay Kỷ Oánh, “Không ổn, tên Âm dương sư quái đản kia thả đồ vật này nọ vào cơ thể cô ta.”
    Kỷ Oánh tỉnh táo lại, rất nhanh đem giầy da dưới chân cởi bỏ, “Ta trở về.”
    Kỷ Gia yên lặng nhìn nàng, đôi mắt ửng đỏ.
    Kỷ Oánh cười lạnh, “Ta đã biết, mấy tên Nhật bản này thủ đoạn nham hiểm thực sự nhiều!” Chính nàng cũng không chắc khi nào mình bị động tay động chân, “Giầy trả lại cho nhóm các ngươi.” Sau đó lấy gương từ trong túi ra, tỉ mỉ chải lại đầu tóc, thời điểm đi cũng chẳng chú ý cái gì, mồ hôi dính bết tro bụi, khiến khuôn mặt nàng có chút chật vật, nàng dùng một cái khăn tay đem toàn bộ vết bẩn trên mặt lau sạch sẽ, cứ như vậy chân trần đi về.
    “Chị họ, chân của chị!”
    Chân của nàng thực sự trắng nõn, bị những nhánh cây bén nhọn cào rách, vết máu đỏ tươi trên làn da trắng loáng, càng thêm rõ ràng.
    “Ta biết.” Kỷ Oánh bình tĩnh nói, ngoái đầu lại quyến rũ nở nụ cười, “Chung quy phải trả giá một chút, mới có thể khiến gã không đành lòng cứ như vậy giết ta, yên tâm đi, ta hiểu rõ gã, biết muốn thế nào mới bảo trụ được chính mình.”
    Thẩm Trì thở dài, nếu bàn về tính con buôn, hắn thật sự chưa thấy ai so Kỷ Oánh cao tay hơn, năm mười mấy tuổi đó thủ đoạn có lẽ còn chút ngây ngô, chẳng hề toàn vẹn, nhưng đến mạt thế năm thứ tám, nàng đã trở thành một nữ nhân cực kỳ am hiểu lợi dụng hết thảy ưu thế của bản thân, vốn không phải đơn giản diễn trò là có thể làm được.
    “Bất quá, xem ở ân tình lúc các ngươi đi còn muốn mang theo ta, ta nhắc nhở các ngươi một chút.” Kỷ Oánh nhẹ nhàng nói: “Xin chuẩn bị sẵn sàng, ta vừa trở về ngay lập tức sẽ bán đứng các ngươi.”
    Nói xong, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
    Mặc kệ nàng muốn dùng phương thức nào để lấy được tín nhiệm của Tam Phổ Dực, Thẩm Trì biết, nàng nói bán đứng, nhất định là sự thật, “Mau đi thôi.”
    Nơi này đã không còn an toàn nữa, rất nhanh đám người Tam Phổ Dực liền biết bốn người bọn hắn trốn trong đám núi rừng này, bên trong núi rừng còn có ba vạn người, nếu bọn họ thật sự muốn bao vây diệt trừ đối bốn người Thẩm Trì, cũng không phải chuyện phiền toái gì.
    “Người tiếp ứng ở phương hướng này.” Đến lúc trời tờ mờ sáng, dựa vào công năng chỉ đường cường đại của bản đồ mà Thẩm Trì vĩnh viễn sẽ không bị lạc phương hướng, bọn hắn rốt cuộc thấy được bóng người mông lung.
    Nhưng lúc thấy rõ đám người, cước bộ Thẩm Trì khựng lại một chút.
    Một người cầm đầu, tóc cắt so với ba năm trước đây ngắn hơn nhiều, mặt trẻ con mang theo mỉm cười, đôi mắt thâm thúy sáng ngời.
    Cùng ba năm trước đây thoạt nhìn hoàn toàn không giống, cậu hiện tại, y hệt bộ dáng vài năm sau trong trí nhớ của Thẩm Trì, ngay tại một năm trước hắn bị đưa vào sở nghiên cứu kia, cậu chính là cái dạng này.
    Úy Ninh.
    Thẩm Trì nói không rõ cậu có chỗ nào khác biệt, nhưng chính là cái loại cảm giác lông tơ dựng đứng lên này, cùng với ba năm trước nhìn qua Úy Ninh là không hề giống.
    Sau đó, cậu nở nụ cười.
    Giống như Úy Ninh hiểu rõ Thẩm Trì, tại một mặt nào đó Thẩm Trì cũng hiểu rõ về Úy Ninh, chẳng sợ đến chết hắn vẫn không rõ vì cái gì Úy Ninh phải làm như vậy, nhưng độ quen thuộc với Úy Ninh vẫn cực cao, chỉ cần một nụ cười, tại trong mắt người khác xem không có cái gì bất đồng, tựa như ngày thường giống nhau, thậm chí thoạt nhìn có chút ngại ngùng, có chút xấu hổ.
    Nhưng đối Thẩm Trì lại như sấm giữa trời quang.
    Cậu —— không phải Úy Ninh của thời điểm hiện tại, cậu, biến thành Úy Ninh của đời trước kia!
    Ẩn trong đôi mắt Úy Ninh có rất nhiều thứ, khiến trái tim Thẩm Trì đập càng lúc càng nhanh, nhưng mau chóng hắn liền trấn định lại, vội cái gì chứ, đời này cùng đời trước căn bản không giống, không chỉ vì chính mình điệu thấp ở Bắc Kinh phỏng chừng cũng chẳng có tiếng tăm gì, thêm nữa kẻ đứng đầu thí nghiệm cơ thể sống giáo sư Dương đã bị trừ khử, chẳng sợ phòng thí nghiệm cơ thể sống nếu muốn tiếp tục phát triển, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, càng khỏi nói chính mình bây giờ sẽ không bao giờ giống như khi đó tín nhiệm cậu ta, mình bây giờ, ai có thể tính kế được chứ? Úy Ninh muốn lặp lại chuyện như đời trước, không có cửa đâu.
    “Thẩm Trì.” Cậu gọi tên, cùng thật lâu trước kia giống y hệt.
    Thẩm Lưu Mộc phản xạ nắm chặt tay Thẩm Trì, Thẩm Trì làm y yên lòng vỗ vỗ mu bàn tay y.
    Ánh mắt Úy Ninh trầm xuống, sau đó cười lên, “Ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi.”
    Những dị năng giả cậu ta mang đến cũng không có hoài nghi gì, Úy Ninh là lão đại của bọn họ, bọn họ chỉ cho là cậu ta tìm Thẩm Trì muốn biết một chút tình hình trên núi cùng người Nhật Bản trong trận doanh, dù sao vừa nhìn thì biết Thẩm Trì đứng đầu trong bốn người bên kia.
    “Đừng đi.” Thẩm Lưu Mộc cảnh giác nhìn chằm chằm Úy Ninh.
    Úy Ninh khẽ mỉm cười, “Yên tâm đi em trai bé nhỏ, ta không phải người xấu.”
    Bốn chữ em trai bé nhỏ kia nhấn đặc biệt mạnh, Thẩm Lưu Mộc trực tiếp sầm mặt xuống.
    Thẩm Trì ngược lại nhìn về phía Thẩm Lưu Mộc, “Lưu Mộc, ngươi mang Gia Gia cùng Minh Nguyệt chờ ở đây một lát.”
    Thẩm Lưu Mộc trừng hai mắt nhìn hắn, mím môi không nói lời nào.
    “Ta cũng có chút chuyện muốn nói cùng cậu ta.” Một khi Thẩm Trì hạ quyết định, cho dù là Thẩm Lưu Mộc cũng không có cách nào chân chính phản kháng hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Úy Ninh đi tới bên cạnh Thẩm Trì, nhưng ánh mắt y vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm, y cũng không biết vì cái gì, trong lòng cứ có chút bất an.
    Sắc trời dần sáng, bởi vì đêm qua hạ một trận mưa lớn, lúc này không khí đặc biệt tươi mát, tựa hồ hôm nay là một ngày thời tiết tốt hiếm thấy tại mạt thế, gió nhẹ nhàng thổi, cuốn đi một chút khô nóng.
    “Thẩm Trì.” Úy Ninh lại gọi hắn.
    Thần sắc Thẩm Trì lạnh như băng, cứ như vậy nhìn cậu, “Vì sao.”
    Những lời đó đời trước hắn đã muốn hỏi vô số lần, nhưng không có cơ hội, đời này hắn vốn cho rằng không có cách nào để hỏi, cũng chẳng cần thiết hỏi, nào biết đâu Úy Ninh còn có thể biến thành Úy Ninh kia.
    Nhưng Úy Ninh không có trả lời vấn đề được đặt ra, “Thẩm Trì, ngươi có phải rất hận ta hay không.”
    Vấn đề này cần phải trả lời sao? Thẩm Trì giễu cợt.
    Úy Ninh thở dài, “Hận đến mức muốn giết ta sao?”
    “Đúng.” Chữ đúng chắc chắn là có thể trả lời thực dứt khoát.
    Úy Ninh lại cười đến ý vị thâm trường, “Cứ như vậy giết ta, chẳng phải rất đáng tiếc sao, căn bản không giải được nỗi hận đi?”
    Thẩm Trì nhăn lại mi, người này có ý gì?
    “Phương pháp tốt nhất làm nhục một người là gì ngươi biết không?” Úy Ninh nhẹ nhàng hỏi.
    Thẩm Trì nhìn cậu ta, cảm thấy hắn càng xem người này càng không hiểu, tưởng rằng quen cậu ta mười lăm năm, ngay cả cậu ta có bao nhiêu cọng tóc đều nhanh đếm rõ, kết quả đâu, kỳ thật vẫn không thể hiểu nổi.
    “Vũ nhục một người đàn ông, biện pháp tốt nhất là lên giường tra tấn hắn, lấy một thân phận người đàn ông, khiến hắn thần phục bởi ——” Úy Ninh liếc mắt nhìn vị trí dưới bụng Thẩm Trì.
    Thẩm Trì kinh ngạc tới mức mắt sắp trừng đến lọt tròng rồi, ngọa tào, này xem như thần phát triển thế nào a!
    “Thẩm Trì, chẳng lẽ ngươi không muốn đem ta trói lại, tùy ý vũ nhục tra tấn ta sao?” Trên mặt Úy Ninh có một tầng phấn hồng mỏng manh thản nhiên, biểu cảm xưng tội đủ để lừa người, “Ta tùy thời đều đợi ngươi.”
    Cậu ta tiếp cận Thẩm Trì, Thẩm Trì bị quả bom này tạc đến cả người có điểm cứng ngắc, hô hấp của Úy Ninh phất qua tai hắn, “Ta tùy thời đều có thể trở thành nô lệ của ngươi, tùy tiện ngươi muốn làm thế nào với ta cũng được, cho dù đem ta hành hạ đến chết trên giường cũng có thể, ngươi cảm thấy đề nghị này thế nào?”
    Đề nghị này thế nào?
    Thẩm Trì cảm thấy, tên Úy Ninh này bị điên rồi đi…
    Mà ngay trên đỉnh đầu bọn hắn, chim rối hoàn toàn cương thành một khối gỗ, cách đó không xa, khuôn mặt trắng nõn của Kỷ Gia đằng phát hồng thấu, bụm mặt nghĩ thầm: xong đời, cảm giác đã biết phải thứ gì đó không nên biết!
    Thẩm Lưu Mộc lại như hổ rình mồi nhìn nàng: “Rốt cuộc bọn hắn đang nói cái gì?!”
    Kỷ Gia không nói gì mà nghẹn lại, ngươi muốn ta nói cho ngươi như thế nào a a a a a!!

    Thuộc truyện: Trọng hồi mạt thế chi thiên la kinh vũ