Trọng hồi mạt thế chi thiên la kinh vũ – Chương 8

    1023

    Thuộc truyện: Trọng hồi mạt thế chi thiên la kinh vũ

    ☆Chương 8: Trương Khải Nhất chết
    “Ta không tức giận.” Thẩm Trì nhẹ nhàng nói, “Nữ nhân như ả, chết là kết cục quá tốt rồi, nhưng Lưu Mộc ngươi phải đáp ứng ta, cho dù là mạt thế, cũng không thể vì muốn giết người mà đi giết người.”
    Thẩm Lưu Mộc tựa hồ có chút khó hiểu.
    Thẩm Trì thở dài, “Ta biết ngươi không sợ giết người, nhưng Lưu Mộc, giết người là một loại thủ đoạn, ngươi không thể lấy giết người trở thành phương thức phát tiết nội tâm!” Hắn nghiêm túc nói, “Ở mạt thế có rất nhiều người đáng phải chết, ngươi có thể giết bọn họ, nhưng ngươi mới còn nhỏ như vậy, không thể đem giết người trở thành niềm vui.”
    Thẩm Lưu Mộc mím môi, tựa hồ hiểu hơn chút, vì thế nghiêng đầu nói, “Như vậy ba ba, ta đáp ứng ngươi, từ hôm nay trở đi ta chỉ giết người xấu thôi được không?”
    “Người xấu?” Thẩm Trì bật cười, tại mạt thế, có bao nhiêu người tốt có thể còn sống sót chứ? Nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ của Thẩm Lưu Mộc, hắn chỉ có thể sờ sờ đầu y, “Được, Lưu Mộc, từ hôm nay trở đi, chỉ có thể giết người xấu.”
    Khái niệm người xấu có thể lớn cũng có thể nhỏ, nhưng Thẩm Trì thật tâm không muốn Thẩm Lưu Mộc giống như đời trước biến thành giết chóc thành tính, một người huyết tinh âm độc, người như vậy sẽ khiến mọi người sợ hãi, nhưng cũng đồng thời bị mọi người loại trừ.
    Trong lòng Thẩm Lưu Mộc buồn bực, như vậy không thể xử lý Kỷ Gia a! Nàng giống như đã phát hiện ra bí mật của mình rồi, cái người gỗ nhỏ kia nếu y không nhớ nhầm thì, tựa hồ có nhìn thấy qua một lần, hẳn là ở chỗ Kỷ Gia…
    Lúc này Kỷ Gia căn bản không biết Thẩm Lưu Mộc đã động tâm tư giết nàng, thực tế thì nàng bị Thẩm Lưu Mộc dọa sợ, là một cô bé bảy tuổi bình thường, dù cho nàng trưởng thành sớm, nhưng tâm trí cũng chưa thành thục đến mức có thể chứng kiến cảnh Thẩm Lưu Mộc huyết tinh giết người mà vẫn thờ ơ được, huống chi, xuyên thấu qua rối gỗ Tiểu Mộc, nàng nhìn đến trong mắt Thẩm Lưu Mộc lúc giết người tràn ngập cuồng nhiệt cùng khuynh hướng thị huyết.
    Thật là đáng sợ!
    Ôm đầu gối rúc vào trong góc, nàng qua thời gian thật lâu như vậy lần đầu tiên khóc lên, từng tiếng từng tiếng kêu mụ mụ, nhưng mẹ của nàng sẽ không bao giờ xuất hiện bên cạnh nữa, không còn ôn nhu an ủi nàng, không bao giờ ôm nàng, bảo hộ nàng nữa.
    Mụ mụ đã chết rồi, vì cứu nàng mà chết, Kỷ Gia lau khô nước mắt, cho nên, Gia Gia dù có thế nào cũng phải nỗ lực sống sót!
    Đêm khuya cùng ngày, Thẩm Trì bay qua đầu tường, thủ vệ không hề phát giác, trong màn đêm u ám, Thẩm Trì bay lướt qua bầu trời. Trong trò chơi, võ công của Đường gia có lẽ không được xưng là mạnh nhất, nhưng khinh công lại hơn người, áp đảo tất cả các môn phái mà lên đứng đầu, cũng bởi nguyên lý mượn lực để phóng bay đi, nên có thể nhảy rất cao rất xa, tuyệt đối là lợi khí cho chạy trốn hoặc leo núi, đương nhiên, nếu không thuần thục khả năng này thực dễ dàng ngã chết. Hơn nữa giống như Thẩm Trì lấy những kỹ năng từ nhân vật trò chơi ra sử dụng, vốn cần một khoảng thời gian thích ứng, đời trước hắn phải mất gần một năm mới hoàn toàn sử dụng được chúng, thậm chí còn có thể nâng cao kỹ năng, mà khinh công, sau hai năm có được khối thân thể này, hắn mới dám chân chính sử dụng, bởi vì lúc thực hành cũng không có hình ảnh dạy hắn nên làm như thế nào, kỹ năng này phải đạt được đến trình độ nắm chắc, tinh chuẩn mới có thể cam đoan an toàn, lúc sử dụng khinh công Đường Môn rất dễ dàng từ trên cao rơi xuống, không cẩn thận còn trực tiếp mất mạng.
    Nhưng lúc này, Thẩm Trì đã sớm quen đến mức không thể quen hơn.
    Nhẹ nhàng từ không trung rớt xuống, nhảy hai lần giảm xóc, vững vàng đáp lên mặt đất.
    Trong mắt Trình Bái thoáng hiện một tia thưởng thức, gã cùng Trương Khải Nhất là hai loại người hoàn toàn bất đồng, Trương Khải Nhất cứng đầu kiêu căng, Trình Bái trầm ổn cẩn thận, có lẽ bởi ảnh hưởng kiếp sống vận động viên buồn chán, hơn nữa còn là hạng mục bắn cung này, nên kiên nhẫn cùng tố chất tâm lý tốt đẹp là điều cần thiết, do vậy qua bốn mươi tuổi rồi Trình Bái hơn xa so với Trương Khải Nhất.
    Tại khi Trương Khải Nhất đến Mẫn Hành, cũng là lúc Thẩm Trì nhận thức Trình Bái.
    Địa điểm gặp mặt của bọn hắn còn trên địa bàn Mẫn Hành, mặc dù ngoài đường có tang thi du đãng, nhưng Trình Bái là kẻ tài cao gan lớn, đương nhiên không sợ, bên cạnh gã đứng hai thanh niên cao lớn, nhìn cơ thể tràn đầy bắp thịt có vẻ đều là người tập luyện.
    Đây là tầng hai một quán nước, ngoài ban công, bày vài bàn gỗ lim chỉnh tề.
    “Kế hoạch có thể bắt đầu rồi.” Thẩm Trì vừa đáp xuống đất, liền nói một câu như vậy.
    Trình Bái mỉm cười, “Như vậy, ngày mai ngươi cùng Tiểu Lưu Mộc có thể đến bên Gia Định của ta.”
    Thẩm Trì nhìn gã một lát, “Tính sao sau khi Mẫn Hành loạn?”
    Trình Bái nhún nhún vai, “Thì nhân cơ hội thu về mấy người có sức mạnh như ngươi chẳng hạn, tăng thêm thế lực cho mình, ta chưa từng nghĩ sẽ lưu lại Thượng Hải, sau khi mạt thế đến, diện tích lớn đất tại khu mới như Sùng Minh, Bảo Sơn cùng Phổ Đông bị nhấn chìm, đường bờ biển dâng lên cao, nghe nói bên Viên Hân Ninh còn có người bị một loại cá không rõ ngoài biển cắn gây thương tích, ngày hôm sau chết không thể nghi ngờ, một nhóm loài người bắt đầu tiến hóa, vậy số ít sinh vật ngoài biển rộng cũng như vậy thôi, chỉ sợ tương lai biển khơi sẽ càng ngày càng nguy hiểm, chúng ta cần hướng về lục địa càng gần càng tốt.”
    Thẩm Trì không thể không nói gã biết nhìn xa trông rộng, bởi vì sự thật đúng là như vậy, con người bắt đầu tiến hóa, một ít động vật cũng thế, không biết có phải do biển khơi được trời cao chăm sóc hay không, mà sinh vật tại đây tiến hóa nhanh hơn nhiều so với động vật trên đất liền, nếu không phải đa số bọn chúng không thể lên bờ, chỉ sợ chúng sẽ trở thành một mối nguy hiểm không thua kém tang thi.
    Trình Bái vừa nói thế, Thẩm Trì trong lòng lại động, nếu giết một ít sinh vật tiến hóa trong hải dương, lấy được nguyên tinh của chúng có phải hay không tốt hơn một ít? Dù sao giờ mới bắt đầu mạt thế, trong thành phố Thượng Hải bắt được một động vật biến dị cũng không phải chuyện dễ dàng.
    “Tùng Giang Tưởng Ba, Phụng Hiền Cố Hào đã thu mua đại đa số thủ hạ của Trương Khải Nhất, dù sao mỗi lần bọn họ đi vào nội thành “săn bắn” thì cần phải xin đi qua Mẫn Hành, loại tư vị này cũng không quá dễ chịu, ngươi cũng biết đấy, Trương Khải Nhất cũng không phải kẻ một tay che trời.” Thẩm Trì thản nhiên nói, “Ta xem qua, trong đám người của Trương Khải Nhất, chỉ có hai người ngươi có thể thu lại, một là Triệu Khánh, ngoại hiệu ‘đầu bếp’, tuy rằng không phải dị năng giả, nhưng độ can đảm không tồi, đao pháp cũng ổn, quan trọng nhất là, hắn làm đồ ăn rất ngon.”
    Trình Bái bật cười, “Còn gì nữa không?”
    “Còn có là một nữ nhân, Chu Vĩ Linh, vốn là người làm công, nhưng được cái khí lực lớn, có thể chịu khổ, ý nghĩ không nhiều, nghe lời, quan trọng nhất là, nàng có khuynh hướng thức tỉnh dị năng.”
    Trình Bái lúc này mới cảm thấy hứng thú, thân thể đang ngồi nhịn không được nghiêng về phía trước, “Ngươi làm sao biết được?”
    Làm sao biết được?
    Thẩm Trì thầm thở dài, bởi vì cảm thấy nồng độ máu của nàng tăng lên mấy lần có tính không? Có được khối thân thể trong trò chơi này, trước mắt hắn cũng sẽ xuất hiện bảng chọn trò chơi, lại có thêm một loại cảm giác nói không rõ, tỷ như trong đầu nghĩ mở ra bản đồ, tâm trí liền thấy hình ảnh bản đồ xuất hiện, khi hắn nhìn về phía một người, cũng có thể biết đại khái trình độ máu của đối phương, mặc dù không có trị số cụ thể, nhưng cơ bản có thể nắm chắc.
    Ví như, giá trị sinh mệnh của hắn là tám vạn, như vậy Trình Bái trước mặt này có năm nghìn, đã coi là không tệ rồi, phải biết rằng, người bình thường phần lớn chỉ có mấy trăm, đây cũng chính là sự khác nhau giữa dị năng giả và người thường, mà tang thi cấp thấp nhất, cũng chỉ có giá trị sinh mệnh mấy trăm thôi, so với người thường cao hơn có chút, chính là tang thi tiến hóa B cấp sau đó, giá trị sinh mệnh đã tiếp cận tới một vạn, cho dù là Trình Bái lợi hại nhất trong địa giới Thượng Hải, cũng không thể một mình đối phó với một tang thi B cấp. Ngay cả Trương Khải Nhất, thân là dị năng giả Lực lượng hình, cũng không có giá trị sinh mệnh cao bằng Trình Bái, mới vừa vặn đột phá bốn nghìn thôi.
    Dị năng giả thông qua thời gian ngày tháng dần dần tích lũy cùng kinh nghiệm chiến đấu, cũng có thể chậm rãi tăng lên cấp bậc, nhưng chậm hơn rất nhiều so với hấp thu nguyên tinh, nhưng không thể nghi ngờ cũng sẽ dần trở nên mạnh hơn, Thẩm Trì nhớ rõ lần trước gặp Trình Bái, giá trị sinh mệnh của gã còn chưa đến năm nghìn. Chu Vĩ Linh vốn là người làm công cần mẫn, lúc tại công viên trò chơi nhìn không khác biệt lắm với mấy nữ phục vụ khác, đều dạng từ nông thôn lên chịu khổ chịu khó, không sợ bẩn lá gan lại lớn, thời gian gần nhất, Thẩm Trì gặp qua nàng thì giá trị sinh mệnh từ tám trăm mãnh liệt tăng tới gần hai ngàn, đoán chừng là sắp đột phá dị năng, nghe nói tại một lần đi nội thành “săn bắn”, mấy người tỷ muội của nàng đã chết đến một nửa, có lẽ bị chuyện này kích thích chăng?
    “Ta cũng không dám chắc chắn, chính là có loại khuynh hướng này.” Thẩm Trì thản nhiên nói, “Đương nhiên, ngươi cũng có thể không tin.”
    Trình Bái cười ha ha, “Ta như thế nào không tin tưởng lời của Tiểu Thẩm được! Có điều, nghe nói Trương Khải Nhất kia đối với ngươi không tồi —— ”
    Thẩm Trì cười trào phúng, “Cứ cho là vậy, đối với ta không sai thì sao? Người gã chân chính tín nhiệm cho tới bây giờ là anh em của gã, chẳng lẽ Trình ca không nghe nói sao, gã đang muốn để ta cưới ả em gái ác danh lan xa kia của gã kìa.”
    “Thật sự là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, đương nhiên, Tiểu Thẩm ngươi là hoa nhài.” Trình Bái nói đùa, “Như vậy, ngươi giúp ta thì muốn cái gì?”
    “Ta?” Thẩm Trì đứng lên, giọng điệu lãnh đạm, “Ta cái gì cũng không muốn, chỉ cần ta cùng con ta sống được thật tốt, để cho y an nhiên mà trưởng thành là được.”
    Trình Bái lúc này mới nhớ tới, nam nhân sâu không lường được trước mắt này vẫn còn một đứa con trai còn nhỏ, nhất thời tâm phòng bị buông một nửa, nghiêm túc nói: “Ngươi yên tâm, ta lấy bản thân ta ra cam đoan với ngươi!”
    “Cám ơn Trình ca.” Thẩm Trì xoay người rời đi.
    Cam đoan có đảm bảo hay không, đối với hắn cũng không sao cả, hắn cần, chỉ là một bia đỡ đạn mới mà thôi.
    Như vậy, tiếp đó chính là thu thập Trương Khải Nhất, chính là đêm nay.
    Như hắn đã nói, thủ hạ mang danh “anh em” này của Trương Khải Nhất phần lớn đã bị Tưởng Ba cùng Cố Hào thu mua, Trương Vận Nhất chết gây kích thích tới điểm yếu ớt nhất của Trương Khải Nhất, gã hoài nghi mấy người không tham gia họp ngày hôm qua, mà mấy người kia trong lòng lại sốt ruột, nhất định sẽ chó cùng rứt giậu.
    Thế lực Trương Khải Nhất tân tân khổ khổ tạo dựng nên, rất nhanh liền sẽ sụp đổ, bị chúng bạn xa lánh.
    Kỳ thật Thẩm Trì cũng không quá hận gã, bởi vì Trương Khải Nhất đối mình cũng chưa hẳn là phản bội, cùng lắm chỉ có thể nói là vong ân bội nghĩa, trời sinh tính bạc bẽo mà thôi, như vậy, để gã nếm thử bị người ta vong ân bội nghĩa, bị chính những người bạn thân được gã chặt chẽ bảo hộ, thân nhân lại chết bất ngờ, bản thân thì chật vật chạy trốn sống không bằng chết, đó mới là báo ứng tốt nhất.
    “Ầm!” Một thân hình phải dài gấp ba lần cá sấu bình thường, diện mạo hung ác, bộ dáng động vật lưỡng cư ngã trên mặt đất, đuôi to tráng kiện lập tức hướng Trương Khải Nhất quét qua!
    Một bàn tay to lớn của người khổng lồ như cây quạt hương bồ, đập lên một trận bụi đất.
    Thẩm Trì ôm Thẩm Lưu Mộc đứng ở mái nhà cao cao, mắt nhẹ miết hướng ác chiến phía dưới.
    Luận về thực lực, thời gian đầu thì người biến hình so dị năng giả Lực lượng hệ như Trương Khải Nhất này phải kém một bậc, cho nên địa bàn Tưởng Ba cùng Cố Hào chiếm được là nơi kém nhất, cách trung tâm nội thành Thượng Hải xa nhất, cần phải qua địa bàn của người khác mới có thể vào trung tâm thành phố “săn bắn”, nhưng theo thời gian dần trôi qua, bọn họ lại so Lực lượng hình, Tốc độ hình tiến hóa mạnh hơn một ít.
    Chính là lúc này mới chỉ ban đầu mà thôi, cho nên Tưởng Ba cùng Cố Hào cần hợp lực mới có thể chiếm thượng phong trong đối chiến với Trương Khải Nhất.
    Toàn thân Trương Khải Nhất tràn đầy bắp thịt căng chặt, một túm bắt được đuôi to của Tưởng Ba, hung hăng quăng gã ra ngoài, trực tiếp bị nện xuống một đống ô tô bỏ đi, phát ra tiếng vang thật lớn, sau đó chính gã bị một cái tát Cố Hào chụp tới mà văng ra ngoài.
    Hướng mặt đất bên cạnh nhổ một ngụm máu, biểu tình Trương Khải Nhất hung hãn, gậy sắt trong tay âm tàn đảo qua chân Cố Hào, đau đến Cố Hào quát to một tiếng, mà lúc này Tưởng Ba đằng sau đã muốn mở ra mồm to như chậu máu hướng Trương Khải Nhất cắn ngụm!
    Xem dị năng giả chiến đấu với người thường càng thêm mãnh liệt máu me, khu vực ảnh hưởng đến rất lớn, căn bản không có chỗ cho người khác nhúng tay.
    Bất quá, khi Thẩm Trì nhìn thấy mắt mũi của Trương Khải Nhất bắt đầu chảy máu, thì hắn biết, trận chiến đấu này, người thường càng đem lại tác dụng mấu chốt đi.
    Chẳng sợ Trương Khải Nhất có là dị năng giả, thì gã vẫn là một con người, đối độc dược gì đó, gã vẫn sẽ trúng độc thôi.
    “Quách Bằng…Quách Bằng —— Quách Bằng!” Trương Khải Nhất kêu to, tiếng sau so tiếng trước thê lương gấp nhiều lần!
    “Ta đối đãi với ngươi như thế nào! Chỉ cần ta có một ngụm thì sẽ không thiếu ngươi! Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên! Ta con mẹ nó đem ngươi thành huynh đệ!”
    Quách Bằng, chính là thanh niên duy nhất tại công viên trò chơi kia có thể ngồi bên cạnh Trương Khải Nhất.
    “Tôn Chí Lương, Tân Hạo Hoa, Chương Duy Á! Các ngươi xuất hiện cho ta!”
    “Con mẹ nó lăn ra đây cho ta! Lăn ra đây!” Thất khiếu* Trương Khải Nhất cũng bắt đầu đổ máu, bộ dạng cực đáng sợ, một quyền đem Tưởng Ba đánh bay ra ngoài.
    *: thất khiếu, bảy lỗ =)))) lỗ mắt, lỗ mũi, lỗ tai, và lỗ… mồm, đừng có nghĩ linh tinh =))))
    Gã lúc này thực điên cuồng, cho dù là Tưởng Ba cùng Cố Hào cũng nhất thời không dám tới gần, mà Trương Khải Nhất như vậy lại bỗng nhiên xông vào một ngõ nhỏ bên cạnh.
    “Truy!” Cố Hào lớn tiếng nói, một đám thanh niên từ không xa bổ nhào qua hướng ngõ nhỏ đuổi theo, mà lúc này, Cố Hào đã biến trở về hình người.
    Tuy có thể biến thành người khổng lồ, nhưng bộ dáng lúc bình thường của Cố Hào so mọi người còn muốn thấp bé gầy yếu nhiều, gã thở phì phò, hiển nhiên mệt không nhẹ, Tưởng Ba một bên cũng biến về con người, mặc vào quần áo một nữ nhân dung mạo diễm lệ đưa tới.
    Người biến hình ban đầu lộ rõ nhược thế, biến hình không được lâu, chiến lực lại đề cao không bằng dị năng giả thông thường.
    Lúc này sắc mặt Cố Hào cũng Tưởng Ba cũng không mấy tốt đẹp, xem chừng đều nghĩ không ngờ rằng Trương Khải Nhất dưới tình huống như vậy còn có sức chiến đấu cường hãn nhường ấy.
    Thẩm Trì đứng ở chỗ cao nhẹ nhàng hạ xuống, mái nhà sáu tầng, hắn đáp xuống đất không một tiếng động, chậm rãi hướng một nơi đi đến.
    Trương Khải Nhất lúc này nhất định tràn đầy tức giận, buồn bã, Thẩm Trì khẽ cười cười, cũng không biết cười cái gì.
    Xem đi! Rõ ràng lần đầu tiên vừa nhìn thấy gã, nếu muốn giết gã thì dễ như ăn cháo, nhưng hắn cố tình nhẫn tại chỗ này, chậm rãi đợi đến nửa năm, để làm gì, chính là để từ từ làm được như vậy, từng bước một, không vội vã, không gấp gáp, không nóng nảy, hiện tại có thể làm được, tương lai lúc đối mặt với mấy người kia, hắn nhất định cũng có thể làm được.
    Cứ như vậy chết thì rất tiện nghi cho bọn chúng, ít nhất cũng phải giống như Trương Khải Nhất hiện tại, nếm một chút tư vị phẫn nộ cùng vô tận tuyệt vọng mới được, a, đúng rồi, lần sau phải làm tốt hơn mới tuyệt, Trương Khải Nhất bây giờ, còn chưa đủ sợ hãi, không có loại kinh hoàng mà chính mình trước kia đã trải qua khi bị tiến sĩ Dư mang đi.
    “Ba ba.” Thẩm Lưu Mộc trong lòng nhẹ nhàng nói, lần đầu tiên có chút nhút nhát.
    Thẩm Trì an ủi vỗ vỗ lưng y, “Không có việc gì, Lưu Mộc, rất nhanh là có thể hoàn thành.”
    Hẻm nhỏ ban đêm u tối, lộ ra vài phần yên lặng làm người sợ hãi.
    Nhưng nhanh chóng, bị tiếng bước chân đánh vỡ.
    “Trương Khải Nhất.”
    Lúc thanh âm nhẹ như nước vang lên, ánh mắt Trương Khải Nhất trong giây lát sáng ngời, gã biết đêm nay Thẩm Trì không có mặt, những người đó phản bội gã, nhưng Thẩm Trì hình như là không có, Thẩm Trì rất lợi hại, nếu —— nếu hắn chịu cứu mình ——
    Tiếng ho khan dồn dập vang lên, Trương Khải Nhất nhìn lòng bàn tay đầy máu, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
    “… Thẩm Trì! Thẩm Trì, ngươi nhất định phải giúp ta —— ” khoảnh khắc nhìn đến đôi con ngươi lạnh băng không có cảm tình của Thẩm Trì kia thì âm thanh ngừng lại.
    “Ngươi, ngươi!”
    Thẩm Trì buông xuống Thẩm Lưu Mộc, chậm rãi tới gần, ngồi xổm xuống, “Không phải thực tuyệt vọng sao?”
    Thất khiếu Trương Khải Nhất chảy đầy máu đỏ sậm, nhìn thập phần đáng sợ, gã đã có thể cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đau đến lợi hại, thân là dị năng giả, tính chất thân thể của gã so người thường cao hơn nhiều lắm, nọc độc đối người thường là nháy mắt mất mạng này hạ trên người gã, thẳng đến hiện tại cư nhiên còn sống, nhưng chính vì thế mà mang đến thống khổ cho gã, không thể nghi ngờ loại tra tấn này khiến gã sống không bằng chết.
    “Đứng được rất cao, bị kéo ngã xuống, có phải đặc biệt đau hay không?”
    “Bị chính người mình cứu phản bội, có hay không cảm thấy thực phẫn nộ?”
    “Hiện tại ngươi trúng độc, phía sau truy binh, phía trước hắc ám, có thấy thực tuyệt vọng không?”
    Trương Khải Nhất trừng hắn, trong mắt không ngừng chảy ra máu, nhìn thật giống hai hàng huyết lệ, thần sắc tái nhợt như tuyết, toàn thân gã đã bởi nọc độc rắn mà hủy đi rồi, cách cái chết không xa.
    “Bọn họ làm được không tồi, chính là, mạng ngươi là của ta.” Thẩm Trì nghiêm túc nói, bàn tay đeo găng tay da cầm một cái dao, chậm rãi, chậm rãi đâm vào ngực Trương Khải Nhất, “Tuy rằng ngươi đã không thể nhúc nhích, nhưng dù sao vẫn còn ý thức để cảm nhận được loại đau đớn xuyên tim này.”
    Các mẹ ạ, rút kinh nghiệm là, lần sau nếu không có làm được đừng nói ra một cách dễ dàng nghen, tuôi thấy hãi quá =))))))
    Hắn buông tay ra, lui về sau hai bước, không để cho máu tươi phun ra kia ô uế giày của hắn.
    “Lưu Mộc, đi thôi.”
    “Được, ba ba.”
    Vừa mới đi ra ngõ nhỏ, Thẩm Trì bỗng nhiên quay đầu lại, “Thấy một màn vừa rồi, ngươi xác định còn muốn đi theo ta?”
    Một bóng đen nhỏ gầy nhô đầu ra, chính là Kỷ Gia đang hơi hơi phát run.
    Thẩm Lưu Mộc bĩu môi.
    “Thẩm thúc thúc, ngươi muốn đi đâu??” Kỷ Gia cố lấy dũng khí hỏi.
    Thẩm Trì mỉm cười, “Giết người.” Mạng Trương Khải Nhất là của hắn, bất quá, hắn từ trước đến nay ghét nhất bị phản bội, cho nên đám kia cũng phải chết, hắn mới mặc kệ Tưởng Ba cũng Cố Hào có bao che bọn chúng hay không, người Thẩm Trì hắn muốn giết, đương nhiên chỉ có một kết cục chết.
    Cả người Kỷ Gia run lên, đôi tay gắt gao túm lấy góc áo mình.
    Thẩm Trì liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.
    Nhưng, Kỷ Gia vẫn cứ đi theo.
    Trong bóng đêm, Thẩm Trì bất đắc dĩ thở dài.

    Thuộc truyện: Trọng hồi mạt thế chi thiên la kinh vũ