Trọng sinh chi thú hồn – Chương 108-110

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi thú hồn

    0
    [TSCTH] [108] [PN] Cuộc Sống Của La Tố

    ********

    La Tố tuy là chuyên gia nghiên cứu khế ước thú, nhưng đối với hồn thú chỉ biết sơ qua, bởi thế vần đề của Tiểu Hôi vẫn cần bác sĩ liên minh giải quyết.

    Tư Lôi Tạp và Ước Sắt Tư đối với việc Tiểu Hôi không thể biến thành người rất coi trọng, hai vị đầu não quân bộ đã lên tiếng, tất cả bác sĩ đứng đầu liên minh đều bị triệu tập, vây quanh Tiểu Hôi chưa đầy 2 tuổi kiểm tra xét nghiệm. Tiểu Hôi vẫn còn là con nít tâm trí vẫn chưa thành thục, tự nhiên không biết cơ thể mình xảy ra vấn đề, bé chỉ biết thời gian gần đây mỗi ngày đều có rất nhiều thúc thúc đến chơi với bé, điều này làm Tiểu Hôi cao hứng muốn chết.

    Bất quá Tiểu Hôi cùng Tư Lôi Tạp giống nhau, ngày thường rất thích tìm một nơi nằm im bất động, nếu cho bé một pho tượng kim loại, bé có thể nằm sấp trên mặt đất gặm cắn nó cả ngày. Vì thế nhóm thúc thúc đến đối với Tiểu Hôi mà nói… chính là có thức ăn ngon! Tiểu Hôi thích nhất là nằm sấp trên mặt đất, dùng ánh mắt truyền đạt khát vọng mãnh liệt trong lòng mình, hi vọng nhóm thúc thúc mỗi lần đến đều mang cho bé thực nhiều món ngon.

    Nhóm bác sĩ vốn phụng mệnh cấp trên xem bệnh cho Tiểu Hôi, trước lúc gặp vị ‘thái tử’ này, nhóm bác sĩ ít nhiều cũng có vài phần lên án, dù sao nếu không phải Tiểu Hôi không biến thành hình người, bọn họ cũng không có nhiều phiền toái và áp lực như vậy, chính là lúc nhóm bác sĩ nhìn thấy Tiểu Hôi nâng đôi ngươi màu xám, thập phần im lặng nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích nhìn bọn họ, tất cả bác sĩ đều giơ cờ đầu hàng.

    Đứa nhỏ nhu thuận vô tội như vậy, ai nhẫn tâm trách cứ được chứ? Không! Cơ hồ tất cả bác sĩ đều rơi vào tay giặc trong ánh mắt im lặng vô tội của Tiểu Hôi, thế giới này làm gì có đứa nhỏ vào đáng yêu như thế này! Nhóm bác sĩ chẳng những liều mạng nghiên cứu biện pháp để Tiểu Hôi hóa về hình người, mỗi ngày còn mang tới đủ loại thức ăn ngon cho bé!

    Sau vài tuần nghiên cứu, vẫn không có tiến triển nhưng thể trọng của Tiểu Hôi lại tăng lênn gấp đôi, Tư Lôi Tạp chưa từng dưỡng đứa nhỏ, anh chỉ thấy Tiểu Hôi ăn uống rất tốt, ăn nhiều là biểu hiện khỏe mạnh, hơn nữa vì để củng cố địa vị phụ thân trong lòng Tiểu Hôi, Tư Lôi Tạp cũng uy bé ăn ngon không ít. Thẳng đến một ngày, La Tố kiểm tra trọng lượng cơ thể Tiểu Hôi, nhàn nhạt phán ra một câu ‘Béo’, lúc này Tư Lôi Tạp mới coi trọng.

    “Mỡ quá nhiều sẽ không tốt.” La Tố thản nhiên kết luận.

    “Ô~” Tiểu Hôi còn không biết chờ bé là những ngày tháng gian khổ, vì thế bé như trước cọ cọ vào giường kiểm tra, dùng đôi ngươi nhỏ chăm chú nhìn phụ thân và ba ba của bé.

    Tư Lôi Tạp nghe vậy, bắt đầu tự kiểm điểm, nếu không phải anh uy Tiểu Hôi nhiều bánh bích quy trẻ con như vậy…

    “Tóm lại bắt đầu từ ngày mai, sáng sớm anh mang Tiểu Hôi ra ngoài chạy bộ.” La Tố ủy quyền toàn bộ nhiệm vụ rèn luyện đứa con cho Tư Lôi Tạp.

    “Hảo.” Biểu tình Tư Lôi Tạp vô cùng nghiêm túc, giống như nhận được nhiệm vụ cao cấp nhất của liên minh vậy.

    “Ô~?” Tiểu Hôi có chút mê mang ngẩng đầu kêu một tiếng, bất quá thấy La Tố và Tư Lôi Tạp vẫn còn tiếp tục nói chuyện, Tiểu Hôi lại cúi đầu, dùng răng nanh tiếp tục phấn đấu với sự nghiệp gặm cắn pho tượng kim loại, mài răng là sự nghiệp vĩ đại, bất cứ lúc nào, ở đâu cũng phải thực hiện sự ngiệp vĩ đại này, mài ra tinh hoa, mài đến xuất sắc, mài ra thực dụng, đây là quá trình hợp cách mà bất cứ con sói nào cũng phải trải qua.

    Sáng sớm hôm sau, Tư Lôi Tạp nghiêm khắc chấp hành kế hoạch của La Tố, ôm Tiểu Hôi ra ngoài chạy bộ. Chạy bộ là quá trình gian khổ, khá rối rắm, bởi vì Tiểu Hôi không ý thức được phụ thân mang mình ra cửa vì muốn chạy bộ, vì thế vừa chạm đất nó liền ngồi im bất động.

    Tư Lôi Tạp thực phiền não, rơi vào đường cùng anh đành phải biến về hình lang, dùng mũi củng củng tiểu lang nằm trên mặt đất, ý đồ làm Tiểu Hôi đứng lên, chính là bất luận cự lang dùng mũi củng thế nào, Tiểu Hôi cũng chỉ lăn lăn vài vòng sau đó lại nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình, hoàn toàn phát huy phong phạm chờ ‘người trong lòng’ của cự lang năm đó.

    Cự lang dùng gương mặt vô cùng hung hãn của mình nhìn chằm chằm tiểu lang màu xám nằm trên mặt đất vài phút, cự lang yên lặng, yên lặng dùng miệng mình ngậm lấy tiểu hôi lang nhanh chóng chạy đi, dáng người mạnh mẽ chạy xung quanh chỉ để lại một mạt thân ảnh trong mắt người xung quanh.

    Một giờ sau, Tư Lôi Tạp biến về hình người, ôm Tiểu Hôi trở về nhà, La Tố liếc mắt hai người vừa vào cửa, tùy ý hỏi: “Chạy xong rồi?”

    “Ân.” Tư Lôi Tạp nghiêm túc đáp, anh cũng không nói dối, ‘nó’ quả thực chạy xong rồi.

    “Không lười biếng chứ?” La Tố có chút nghi hoặc nhướng mi, Tiểu Hôi cư nhiên không thở gấp chút nào, đúng là ngoài dự kiến của cậu.

    “Không có.” Tư Lôi Tạp nhìn Tiểu Hôi trong lòng đang dùng ánh mắt vô tội nhìn mình, lần đầu tiên anh ý thức được hóa ra trách nhiệm của phụ thân nặng nề đến vậy.

    “Vậy sao?” La Tố cũng không quá để ý vấn đề này, bởi vì tiết mục TV lúc sáng sớm hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cậu.

    “Tôi đi nấu cơm.” Tư Lôi Tạp đặt Tiểu Hôi xuống đất, vừa chạm đất nó liền ngậm lấy pho tượng phóng về phía góc tường.

    La Tố nhìn thân ảnh Tiểu Hôi vụt lóe qua người, ngây ngốc một lát, Tư Lôi Tạp vốn đang mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, thấy một màn này, lập tức mở miệng: “Nó.. thể lực nó tốt lắm.”

    La Tố hơi ngớ ra một lát, sau đó có chút đăm chiêu nhìn Tư Lôi Tạp: “Phải không?”

    “…” Tư Lôi Tạp trầm mặc, nam nhân buồn tao nào đó không hề mở miệng trả lời, chỉ kiên định yên lặng nấu cơm.

    Giữa trưa lại có một nhóm bác sĩ tới xem bệnh cho Tiểu Hôi, La Tố vốn định cản nhóm bác sĩ cho Tiểu Hôi ăn quà vặt, nhất là một trong số bác sĩ cư nhiên mang đến một khúc xương thiệt to làm quà cho Tiểu Hôi, này đúng là rất khoa trương, chính là lúc La Tố nhìn thấy Tiểu Hôi ôm khúc xương không buông tay, còn dùng ánh mắt cầu xin nhìn mình, La Tố hoàn toàn đầu hàng.

    Vốn La Tố đối với tiểu động vật đã không có cách, huống chi đây còn là cự lang thu nhỏ. Từ lúc có Tiểu Hôi, hình lang của Tư Lôi Tạp không còn ảnh hưởng quá lớn đối với La Tố, vốn cậu có thói quen tắm rửa cho cự lang, hiện tại hoàn toàn chuyển dời lên người Tiểu Hôi, việc La Tố thích làm nhất là đặt bé vào bồn tắm, nhìn bé lay động móng vuốt bơi lội trong nước.

    Vốn cái máy sấy khổng lồ dành riêng cho Tư Lôi Tạp cũng được đổi thành máy nhỏ, mỗi buổi tối, Tư Lôi Tạp lại ôm tâm tình phức tạp nhìn La Tố sấy lông cho Tiểu Hôi, điều này làm anh cảm thấy, trách nhiệm của phụ thân… thực nặng nề.

    Mấy tháng sau, nhóm bác sĩ liều mạng nghiên cứu rốt cuộc cho ra kết luận cuối cùng, Tiểu Hôi không thể biến thành người bởi vì linh hồn vật chất trong cơ thể chưa ổn định, tựa như đại đa số hồn thú chưa tới độ tuổi nhất định thì không thể biến thành hình thú vậy, Tiểu Hôi vừa đúng là trạng thái tương phản.

    “Nói cách khác tới một độ tuổi nhất định, Tiểu Hôi có thể biến thành người?” La Tố nhìn bản báo cáo trong tay nói.

    “Theo lý luận là vậy.” Bác sĩ đại diện nói.

    “Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ.” La Tố cảm thấy kết quả này chẳng khác nào không kiểm tra, nếu tới độ tuổi đó Tiểu Hôi vẫn chưa biến đổi được thì sao? Quả nhiên từ đầu đã không nên kí gửi hi vọng vào bác sĩ liên minh.

    “Không, đây là việc chúng tôi phải làm.” Bác sĩ đại diện khẩn trương làm lễ với La Tố, đối với bọn họ mà nói, Kì Lân có thể xem là nhân vật truyền thuyết.

    “Tôi còn một vấn đề, không thể biến thành người nghĩa là nó vẫn không thể học ngôn ngữ của chúng ta đúng không?” La Tố nhíu mày.

    “Cũng không hẳn vậy, chỉ số thông minh của bé giống như tất cả những đứa nhỏ khác trong liên minh, theo độ tuổi tăng trưởng, bé có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng ta, cũng có thể học nói, nhưng vì đang trong hình thú nên cho dù nói được, nghe ra vẫn chỉ là tiếng kêu của dã thú.” Bác sĩ đại diện kiên nhẫn giải thích.

    “Hóa ra là vậy.” La Tố ít nhiều cũng an tâm, mặc kệ có thể biến thành người hay không, Tiểu Hôi cũng là đứa nhỏ quan trọng của cậu và Tư Lôi Tạp.

    “Ngao ô~” Tiểu Hôi sau khi các vị bác sĩ rời đi, vươn chân phóng lên người La Tố, dùng cái mũi nhỏ củng củng khúc xương to ngon nhất của mình về phía La Tố.

    La Tố lúc đầu không hiểu Tiểu Hôi có ý gì, chính là lúc nhìn tới ánh mắt sáng long lanh của bé, cậu không khỏi tức cười: “Cho ba ba sao?”

    Tiểu Hôi lập tức gật gật đầu, trong lòng bé, thức ăn gia súc do ba ba điều phối ngon hơn xương cốt một vạn lần, tuy thực luyến tiếc khúc xương to kia, nhưng nếu bé đưa nó cho ba ba, ba ba nhất định sẽ làm thức ăn có vị càng ngon hơn cho bé.

    “Phốc——” La Tố cười khẽ, cảnh tượng này sao lại giống thời điểm cự lang tặng huy chương cho cậu trước kia quá vậy? Quả nhiên là cha nào con nấy sao?

    Tư Lôi Tạp trầm mặc nhìn một màn trước mắt, rõ ràng là hình ảnh gia đình hòa thuận vui vẻ nhưng trong lòng anh không hiểu sao lại có cảm giác nguy cơ. Thân là phụ thân, bi ai lớn nhất là vị trí của mình bị đứa con thay thế, nhất là địa vị trong lòng người yêu, mà Tư Lôi Tạp không thể nghi ngờ là lâm vào nguy cơ này.

    May mà tình huống này cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì lúc đi kiểm tra sức khỏe theo thường lệ, La Tố lại phát hiện có thai, điều này làm cả hai nhà đều khẩn trương cao độ, Mễ Duy và Ước Sắt Tư không nói hai lời, trực tiếp đoạt nhiệm vụ chăm sóc Tiểu Hôi, nhất là Mễ Duy còn có suy nghĩ muốn mang Tiểu Hôi về nhà mình, nếu không phải Tư Lôi Tạp tới cửa đòi người, phỏng chừng Tiểu Hôi sẽ biến thành đứa nhỏ nhà người ta.

    Nói thực thì tâm tình La Tố không tốt lắm, nếu Tiểu Hôi sinh ra là ngoài ý muốn, vậy lần này không thể dùng lí do này nữa, rõ ràng không thức tỉnh Kì Lân nhưng vì sao cậu lại có năng lực của nó? Hay là… từ đầu cậu đã nghĩ sai, cậu không phải không thức tỉnh, mà từ đầu đã bị vây trong trạng thái thức tỉnh, nhưng nếu nói vậy thì hồn thú bị cậu phong ấn trong không gian ý thức lại là cái gì?

    Ngay lúc La Tố không yên, cậu gặp được một vị khách ngoài dự đoán, chính là Ôn Tư Đặc. Ôn Tư Đặc cũng không phải tới một mình, bên cạnh anh còn có một đứa bé trai khoảng 6, 7 tuổi, bé có mái tóc ngắn màu xám, ánh mắt to tròn, cực giống Ôn Tư Đặc, có thể nói bé là bản thu nhỏ của anh, chính là sau khi nói chuyện với đứa bé, La Tố hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, đứa bé này không giống Ôn Tư Đặc mà là một người khác.

    Đứa bé tóc xám nói câu đầu tiên không phải gì khác, bé chỉ vào Tiểu Hôi đang nằm bệch trên mặt đất gặm xương, cao ngạo nhướng mi nói: “Cái cục bông màu xám này là gì vậy? !”

    “Ô~?” Tiểu Hôi ngẩng đầu lang, tò mò nhìn đứa bé trước mặt, ánh mắt một lang một người một khắc giao nhau.

    [TSCTH] [109] [PN] Cuộc Sống Của La Tố (2)

    ********

    La Tố nhìn tiểu quỷ tóc xám, nhướng mi nói: “Con anh thực thú vị.”

    Ôn Tư Đặc biết La Tố là dạng người thích bao che khuyết điểm, nhất là đối với đứa nhóc kia tuyệt đối là cưng tới tận xương đi, vì thế anh nhún vai: “Tôi không ngại cậu giúp tôi dạy dỗ đứa con đâu.”

    La Tố nghe vậy, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, Ôn Tư Đặc không phải loại người thích xen vào chuyện riêng của bạn bè, hiện tại tự dưng nói vậy, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì?

    “Nói đi, muốn tôi giúp anh chuyện gì?” La Tố hỏi thẳng vấn đề.

    “Đúng là không thể trốn khỏi ánh mắt cậu.” Ôn Tư Đặc ngồi xuống bên cạnh La Tố, sợi tóc xám quấn thành vòng trên đầu ngón tay, đây là hành động anh thích làm nhất lúc đang suy nghĩ: “Tôi muốn ở nhờ vài ngày.”

    “Khụ khụ——” La Tố suýt chút nữa bị sặc nước miếng: “Anh điên à?”

    “Cậu thấy sao?” Gương mặt Ôn Tư Đặc lộ ra nụ cười ôn nhu, dung nhan tinh xảo kết hợp với nốt ruồi bên khóe mắt, lực sát thương quả thực đã đạt tới 200%.

    “Tranh cãi gia đình?” La Tố là người thông minh, vì thế cậu tránh nhắc tới tên Tu Lôi.

    “Cậu có thể nghĩ vậy.” Ôn Tư Đặc đứng lên nói: “Tốt lắm, phòng của tôi ở đâu?”

    “…” La Tố có chút đau đầu đỡ trán, cậu có đáp ứng để Ôn Tư Đặc ở lại sao?

    Góc bên cạnh, tiểu quỷ tóc xám Tu Đế đã dồn Tiểu Hôi vào góc tường. Được rồi, phải nói là Tiểu Hôi vốn nằm trong góc tường gặm xương, Tu Đế kế thừa mỹ mạo của Ôn Tư Đặc, tuy tuổi còn nhỏ nhưng không thể phủ nhận bé giống như một con búp bê bằng sứ, ai nhìn thấy diện mạo bé cũng có hảo cảm, cho rằng bé là một tiểu thiếu gia thông minh nhu thuận, nhưng sự thực căn bản không phải vậy.

    Bỏ qua chuyện Ôn Tư Đặc, vậy phụ thân của Tu Đế là ai? Kia chính là người tính tình nóng nảy đến mức muốn hủy diệt liên minh, tóm lại có sự giáo dục từ người phụ thân Thao Thiết, trong từ điển của Tu Đế tuyệt đối không có hai chữ ‘nhường nhịn’. Người dám khi dễ bé tuyệt đối phải hung hăng trả thù, người không phục bé thì phải đánh tới khi nào phục thì thôi! Tóm lại Tu Đế hoàn toàn thi hành giáo dục của phụ thân, hình thành tính cách ‘không ai bì nổi’ như hiện giờ.

    Nhưng kỳ thực ban đầu tính cách Tu Đế cũng không phải như vậy, lúc bé còn ngây thơ chưa biết gì, lúc bé còn là một đứa trẻ ngoan, đứa nhỏ cùng nhà trẻ có hồn thú bạo hùng khi dễ bé, phải biết lúc này bé vẫn chưa thức tỉnh hồn thú cộng thêm Ôn Tư Đặc giáo dục rất tốt nên Tu Đế hệt như một tiểu thiếu gia lắm tiền, vì thế bé thua thực thảm.

    Là một đứa bé khờ dại mới vào nhà trẻ, Tu Đế sau khi bị khi dễ đương nhiên sẽ chạy về nhà khóc lóc kể lể, Ôn Tư Đặc vẫn bộ dáng cũ, nghe xong thì mỉm cười ôn hoa bôi thuốc cho đứa con, nụ cười của Ôn Tư Đặc có lực sát thương rất lớn, không phải một đứa nhỏ có thể chống cự nổi. Tu Đế rất nhanh liền khóc rống gục trong lòng Ôn Tư Đặc, cảm thấy vết thương trên cơ thể và tâm hồn mình đều được an ủi.

    Nếu sự tình cứ vậy chấm dứt thì cũng không có sự chuyển biến của Tu Đế như hiện tại. Tu Lôi là ai? Là người tính tình táo bạo, thậm chí còn sở hữu hồn thú thượng cổ Thao Thiết! Một người cao ngạo như Tu Lôi đương nhiên không chấp nhận chuyện đứa con mình bị khi dễ, này không phải đánh nát mặt mũi Thao Thiết sao? Thân là đứa con của cậu, phải mạnh như cậu, chỉ có bọn họ khi dễ người khác, tuyệt đối không có chuyện người khác khi dễ họ! Vì thế Tu Lôi tiến hành khóa huấn luyện địa ngục cực kì tàn ác cho đứa con!

    Tiểu Tu Đế làm sao chịu được loại thống khổ này, mới bị phụ thân ‘huấn luyện tàn bạo’ nửa ngày, bé liền bổ nhào vào lòng ba ba tìm kiếm an ủi, Ôn Tư Đặc vẫn như bình thường nghe tiểu Tu Đế khóc lóc kể lể, sau đó dùng gương mặt tươi cười an ủi bé, chỉ tiếc Tu Lôi lần nào cũng tới cửa tìm người, vì thế tiểu Tu Đế chỉ có thể mang gương mặt khóc thảm, tiếp tục bị phụ thân tha đi huấn luyện.

    Theo lí thuyết cho dù huấn luyện của Tu Lôi tàn khốc cỡ nào, có Ôn Tư Đặc an ủi tiểu Tu Đế cũng không đến mức biến thành dạng tính cách này đi, nhưng mấu chốt là một ngày nào đó, bằng hữu của tiểu Tu Đế tới nhà chơi, bằng hữu kia chính là đứa nhỏ có hồn thú bạo hùng. Từ lúc tiểu Tu Đế trở nên mạnh hơn liền hung hăng đánh nó một trận, đứa nhỏ kia liền quấn quít lấy tiểu Tu Đế, nhận bé làm đại ca, hành động của bé gấu không khỏi thỏa mãn tâm hư vinh của tiểu Tu Đế, vì thế bé cũng ngầm đồng ý cho bé gấu kia đi theo mình, cứ vậy hai người trở thành bằng hữu.

    Tuy tiểu Tu Đế cùng bé gấu đều là con nít, nhưng thời đại này con nít trưởng thành sớm, cộng thêm tiểu Tu Đế kế thừa mỹ mạo của Ôn Tư Đặc, diện mạo kia quả thực có thể nói là già trẻ lớn bé đều diệt sạch. Bé gấu vốn không có ý tưởng gì với tiểu Tu Đế, chỉ cảm thấy bé vừa dễ nhìn lại mạnh mẽ, trời sinh nên vượt trội hơn người, nên làm đại ca, chính là theo độ tuổi trưởng thành, ý tưởng bé gấu dần dần thay đổi, lúc nhìn tiểu Tu Đế trái tim bé gấu luôn nảy lên thình thịch, nhịn không được muốn hôn tiểu Tu Đế, bé gấu nghĩ sao thì liền làm vậy.

    Dựa theo tình tiết phát triển bình thường của tiểu thuyết, kế tiếp hẳn là hai người từ bé đã định chung thân, trưởng thành sẽ cưới người kia linh tinh, tiếp đó trung gian có thể phát triển theo hướng cẩu huyết, bé gấu chuyển nhà chuyển trường linh tinh, cuối cùng trải qua thiên tân vạn khổ, hai người mới được ở cùng một chỗ, nhưng… hết thảy phát triển này đều bị Ôn Tư Đặc vào phòng đưa món điểm tâm ngọt bắt gặp mà tan thành mây khói.

    “Ba ba!” Tiểu Tu Đế quay đầu lại nhìn Ôn Tư Đặc, vừa vặn thoát được nụ hôn của bé gấu xáp tới, vì thế bé không nhận ra tâm ý của bé gấu.

    “Ba ba mang điểm tâm lên.” Ôn Tư Đặc cười thực ôn nhu, ôn nhu tới mức mặt sắp tích ra nước, đặt chén dĩa xuống, Ôn Tư Đặc còn vô cùng thân thiết sờ sờ đầu bé gấu, bé gấu nhìn Ôn Tư Đặc, ánh mắt cơ hồ sắp lòi ra khỏi hốc mắt, gương mặt nhỏ nhắn trướng lên đỏ bừng, bé gấu trong lòng nghĩ ba ba của tiểu Tu Đế thực đẹp, tương lai tiểu Tu Đế trưởng thành chính là vậy đi…

    Sau đó, không có sau đó, bởi vì tiểu Tu Đế không còn gặp lại bé gấu nữa, nghe nói bé gấu đã chuyển nhà tới một nơi rất xa rất xa, tiểu Tu Đế vì thế mà thương tâm một đoạn thời gian, dù sao cũng là một đứa em của bé a.

    Nếu nói một bằng hữu chuyển nhà là trùng hợp, như vậy liên tiếp hai ba người thì tiểu Tu Đế cũng bắt đầu cảm thấy không thích hợp, nhất là những người chuyển nhà đều là bằng hữu chơi rất thân với bé, hơn nữa đều từng tới nhà, tóm lại tiểu Tu Đế cảm thấy rất kì hoặc.

    “Ba ba, vì sao bằng hữu của con luôn chuyển nhà?” Tiểu Tu Đế khó hiểu hỏi.

    “Bởi vì bọn họ không phải bằng hữu chân chính.” Ôn Tư Đặc một tay chống cằm, tuy không mỉm cười nhưng khóe môi hơi nhếch lên làm anh giống như đang cười.

    Tiểu Tu Đế nghe vậy, kích động kêu lên: “Nói bậy! Bọn họ là bằng hữu chân chính của con! Mỗi lần con đi đánh nhau, bọn họ luôn xông tới trước bảo vệ con!”

    Ôn Tư Đặc tạm dừng một lát, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề này, sau đó cười nói: “Bọn họ thực thích con.”

    “Đương nhiên rồi.” Tiểu Tu Đế đắc ý nâng đầu nói: “Con chính là đại ca của họ nga, lão tử đánh nhau chưa bao giờ thua!”

    “Nhưng con không thể thích bọn họ.”

    “Vì sao a?” Tiểu Tu Đế phát giác mình hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của ba ba mình.

    Ôn Tư Đặc thấy vẻ mặt tiểu Tu Đế đầy nghi hoặc, hơi cười nhẹ, tiếp đó anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc tiểu Tu Đế: “Bởi vì con phải thích cùng một người như ba ba.”

    Đó là nụ cười ôn nhu như nước hệt như bình thường, làm nổi bật nốt lệ chí, có cảm giác làm người ta hít thở không thông. Đây là lần đầu tiên tiểu Tu Đế không cảm nhận được ấm áp từ nụ cười của ba ba, ngược lại có cảm giác hoàn toàn tương phản, cảm giác quỷ dị làm bé sợ run.

    Từ lúc đó tiểu Tu Đế thường xuyên quan sát biểu tình trên mặt ba ba, cùng từ lúc đó tiểu Tu Đế phát hiện bất luận là lúc nào, ba ba đều mỉm cười, ngay cả lúc tức giận cũng vậy.

    Có một dạng người lúc chưa biết sẽ cảm thấy nụ cười trên mặt Ôn Tư Đặc thực ấm áp, giống như anh trời sinh là người ôn nhuận như ngọc, chính là sau khi biết rồi, sẽ cảm thấy nụ cười kia thực đáng sợ, tiểu Tu Đế chính là người như vậy.

    Từ đêm đó, tiểu Tu Đế liền trưởng thành, không còn hướng Ôn Tư Đặc làm nũng nữa, liều mạng rèn luyện mình, bé muốn mạnh hơn, mạnh rồi sẽ không sợ hãi bất cứ thứ gì nữa, mạnh rồi sẽ không sợ nụ cười của chính ba ba mình.

    “Phụ thân, phụ thân có cảm thấy nhiều lúc nụ cười của ba ba… rất kì quái?” Tiểu Tu Đế không dám nói ba ba cười thực đáng sợ, vì thế đành phải thay đổi cách nói.

    “Ha ha ha ha, nhóc con này thông suốt cũng quá muộn đi!” Tu Lôi dụi tắt điếu thuốc trong tay, đôi ngươi đỏ rực như máu lóng lánh dưới ánh đèn: “Vì thế đừng chọc anh ta sinh khí, anh ta so tới ta… càng đáng sợ hơn vạn lần.”

    Tiểu Tu Đế nhớ thật kỹ những lời này, cũng vì thế cho dù bé nghịch ngợm gây sự cỡ nào, chỉ cần Ôn Tư Đặc nói một tiếng, tiểu Tu Đế sẽ bật người ngoan ngoãn đi theo sau ba ba, thở mạnh cũng không dám.

    “Tu Đế, đi thôi.” Tiểu Tu Đế vốn đang định chọt chọt cục bông màu xám trên mặt đất, bất quá nghe thấy Ôn Tư Đặc gọi thì lập tức chạy tới.

    La Tố khẽ thở dài, nhận mệnh bước tới trước Ôn Tư Đặc: “Không có tôi dẫn đường, anh biết phòng nào sao?”

    “Phòng không ai ở thì được rồi.” Ôn Tư Đặc buông tay.

    “Tôi đột nhiên cảm thấy Tu Lôi thực đáng thương.” La Tố lại đau đầu.

    “Nghe cậu nói vậy, cậu ta nhất định sẽ cảm thấy rất vinh hạnh.” Ôn Tư Đặc nhếch môi nói.

    La Tố nhìn nụ cười trên mặt Ôn Tư Đặc, cậu cảm thấy cả người mình đều phát đau, sau khi mang Ôn Tư Đặc và tiểu Tu Đế lên căn phòng trống trên lầu hai, La Tố định xuống lầu lấy chăn cho hai người, còn chưa ra khỏi phòng đã ngoài ý muốn thấy Tiểu Hôi như một cục bông dựa ngoài cửa, Tiểu Hôi nâng đầu lang, dùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm tiểu Tu Đế.

    La Tố kinh ngạc, phải biết Tiểu Hôi ngày thường chỉ thích nằm trong góc phòng bất động, bất luận là gặm xương hay chơi trò chơi, chỉ nằm trong góc phòng lãnh địa của bé, ngay cả lúc ngủ cũng không chịu rời đi, phải cần người ôm bé về phòng, vì thế Tiểu Hôi tự động rời khỏi lãnh địa của mình, lên lầu tìm tiểu Tu Đế đối với La Tố là một chuyện rất khó tin.

    Bất quá La Tố rất nhanh bình tĩnh lại, Tiểu Hôi vì không thể biến thành người nên cứ như cô gái chưa xuất giá, căn bạn không có bằng hữu gì cả, hiện tại có đứa con của Ôn Tư Đặc đưa tới tận cửa, cớ sao không túm lấy?

    “Đây là con tôi, Tiểu Hôi, hai đứa phải hảo hảo ở chung.” La Tố giải thích xong liền ném Tiểu Hôi cho Tu Đế, sau đó cùng Ôn Tư Đặc xuống lầu.

    “Cục… bông, không đúng, là Tiểu Hôi!” Tiểu Tu Đế vốn rất có hứng thú với nắm bông màu xám này, hai người lớn vừa rời đi, tiểu Tu Đế liền bật người ôm lấy Tiểu Hôi, cảm xúc lông xù mềm mại nhất thời làm bé yêu thích không muốn buông tay.

    “Tiểu Hôi, lông mao của cậu ôm thật thoải mái nga!” Tiểu Tu Đế cọc cọ một lát, lập tức có hảo cảm gấp đôi với Tiểu Hôi, vì thế bé khí khái nói: “Tiểu Hôi, sau này cậu theo ta đi, ta nhất định che chở cho cậu, từ nay về sau không ai dám khi dễ cậu!”

    Tiểu Hôi nâng đầu lên, phát ra tiếng ‘ngao ô’ mỏng manh.

    Kỳ thực ý tứ của Tiểu Hôi là…. bé lớn như vậy chưa có ai dám khi dễ bé a, chính là tiểu Tu Lôi đâu thể nào hiểu được, bé thấy âm thanh Tiểu Hôi nhỏ nhẹ như vậy, trong lòng lại khẳng định Tiểu Hôi rất yếu, bé nhất định phải hảo hảo bảo hộ Tiểu Hôi.

    ***

    Dưới lầu, La Tố cùng Ôn Tư Đặc uống rượu, nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia. Rượu này do bằng hữu Tư Lôi Tạp tặng, bản thân Tư Lôi Tạp cũng không uống rượu nên số này phần lớn đều dành cho La Tố.

    “Rượu đỏ này không tồi, hương vị thực đậm đà.” Ôn Tư Đặc không chút keo kiệt khen ngợi, chỉ tiếc người ngồi đối diện là La Tố, cậu hoàn toàn không có thích thú bồi Ôn Tư Đặc luận rượu, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cãi nhau sao?”

    Ôn Tư Đặc lắc lắc ly rượu, không nhanh không chậm nói: “Từ lúc nào cậu bắt đầu có hứng thú bới móc chuyện bát quái?”

    “Tôi chỉ muốn biết anh định ở tới lúc nào thôi.” La Tố khẽ thở dài.

    “Không lâu, thế nào? Không chào đón tôi à?” Ôn Tư Đặc nhướng mi.

    La Tố xoa xoa đầu có chút trướng đau: “Coi như tôi năn nỉ anh ở lại đi, vì sao hai người cãi nhau?”

    Ôn Tư Đặc không trả lời, anh chỉ lẳng lặng nhìn ly thủy tinh trong tay, ly rượi đỏ thản nhiên chiếu ảnh ngược trong đôi ngươi màu xám, giống như nhiễm một rặng mây đỏ tịch mịch, qua thật lâu, Ôn Tư Đặc mới mở miệng nói: “Có lẽ… tôi đã lựa chọn sai.”

    “Ý anh là chuyện kết hôn hay chuyện sinh Tu Đế?” Theo biểu hiện của Ôn Tư Đặc, La Tố cảm thấy vấn đề lần này thực nghiêm trọng.

    “Cậu nói xem?” Ôn Tư Đặc không trả lời thẳng để tránh bầu không khí xấu hổ, La Tố đành phải chuyển hướng đề tài.

    Tối đó lúc Tư Lôi Tạp về nhà, nghe được tin Ôn Tư Đặc ở nhờ, Tư Lôi Tạp trầm mặc thật lâu, sau đó nghiêm túc tỏ vẻ hoan nghênh.

    “Anh ta thoạt nhìn thực uể oải, tôi quấy rầy thế giới hai người à?” Ôn Tư Đặc nhìn bóng dáng Tư Lôi Tạp lên lầu, cười khẽ.

    “Là thế giới ba người, đừng quên, còn có Tiểu Hôi.” Đối với biểu hiện mất mác của Tư Lôi Tạp, La Tố cũng cảm thấy nghi hoặc, nhưng thẳng đến hai ngày sau, cậu nhận được điện thoại từ quân doanh nhi đồng, cậu mới hiểu được nguyên do.

    “Tư Lôi Tạp đại nhân phải không? Đơn của ngài đã được duyệt! Tuy con ngài là hình thú nhưng cấp trên vẫn phê chuẩn cho phép con ngài gia nhập quân doanh nhi đồng! Tư Lôi Tạp đại nhân, xin ngài yên tâm, con tôi cũng tham gia quân doanh lần này, tôi nhất định bảo nó hảo hảo chăm sóc Tiểu Hôi!”

    La Tố: “…”

    La Tố phát hiện Ôn Tư Đặc nói đúng, Tư Lôi Tạp người này… cư nhiên nghĩ ra biện pháp này để có thế giới hai người với cậu sao? Khó trách lúc biết Ôn Tư Đặc phải ở lại nhà bọn họ, nam nhân kia lại trầm mặc.

    “Nghe nói anh muốn đưa con tới tham gia quân doanh nhi đồng?” La Tố tìm cơ hội hỏi.

    Tư Lôi Tạp nghe vậy, cơ thể nhất thời căng cứng, cẩn thận đáp: “Nó cần học tập.”

    “Phốc——” Nhìn Tư Lôi Tạp khẩn trương như vậy, La Tố nhịn không được cười khẽ: “Học tập cách làm việc nhà như anh à?”

    Tư Lôi Tạp: “…”

    “Chờ Ôn Tư Đặc đi rồi, chúng ta gửi Tiểu Hôi cho ba ba, sau đó đi du lịch được không?” La Tố vừa dứt lời, Tư Lôi Tạp liền bật người tới ôm lấy cậu, giờ phút này, La Tố dường như thấy cự lang ủ rủ đột nhiên dựng thẳng hai tai, tinh thần vô cùng phấn chấn. Nam nhân này… có đôi lúc thực ngốc.

    Đêm đó, Tư Lôi Tạp lần đầu tiên phá lệ gọi điện thoại cho Tu Lôi: “Bầu bạn của cậu ở chỗ tôi.”

    Một lòng nghĩ rằng chờ Ôn Tư Đặc đi rồi, anh cùng La Tố sẽ có thế giới riêng của mình, Tư Lôi Tạp hoàn toàn không ý thức được câu nói của anh… có vấn đề cỡ nào.

    1
    [TSCTH] [110] [PN] Cuộc Sống Của La Tố (3)

    ********

    Ban ngày, Tư Lôi Tạp theo thường lệ tới quân bộ làm việc, tiểu Tu Đế cùng Tiểu Hôi ở góc phòng ngoạn đến vui vẻ, nói là đang đùa, kỳ thực là tiểu Tu Đế cầm khúc xương tới dụ dỗ Tiểu Hôi, mà Tiểu Hôi cứ giương mắt nhìn theo khúc xương, cái đuôi liều mạng quẫy tới quẫy lui, bộ dáng phi thường thèm ăn.

    “Bọn nó ở chung không tồi a.” La Tố liếc nhìn góc phòng, khóe miệng không khỏi giơ lên.

    Ôn Tư Đặc không trả lời, chỉ hàm xúc nhìn Tu Đế đang bồi Tiểu Hôi chơi đùa, con ngươi xám có chút loe lóe.

    “Ánh mắt của anh thực đáng sợ.” La Tố với Ôn Tư Đặc trước giờ luôn nói thẳng, vì thế cậu không hề có ý dấu diếm suy nghĩ của mình.

    “Phải không?” Ôn Tư Đặc nhướng mi, lập tức khôi phục bộ dáng ôn hòa bình thường.

    La Tố thực đau đầu, thực sự là tình huống hỏng bét, hôm qua chuyện nên hỏi cậu đều hỏi rồi, chỉ tiếc Ôn Tư Đặc không trả lời, điều này đại biểu anh hi vọng không có bất cứ ai can thiệp vào chuyện này. Huống chi chuyện tình cảm, người ngoài vốn không nên nhúng tay, trước mắt chỉ có thể chờ Ôn Tư Đặc tự mình thông suốt, bất quá… với tính tình của anh, phỏng chừng mười năm cũng tám năm vẫn không được.

    Không xong, vì sao cậu cứ cảm thấy Tu Lôi Tạp thực đáng thương? Ngày cậu và Tư Lôi Tạp có thể ra ngoài du lịch sẽ tới sao? Nếu cuối cùng sự tình lại vỡ kế hoạch, nam nhân buồn tao kia nhất định sẽ rất thất vọng đi. Không biết vì cái gì, trong đầu La Tố hiện ra hình ảnh cự lang ủ rũ, đáng thương hề hề ngồi trên mặt đất, đôi mắt trông mong nhìn cậu.

    La Tố đỡ trán, cảm giác tội ác mãnh liệt này là sao a? Cậu quả nhiên không có có cách với nam nhân buồn tao kia, mặc dù có chút xin lỗi Ôn Tư Đặc, bất quá nhanh chóng giải quyết vấn đề này thì tốt hơn.

    “Anh định ở lại chỗ tôi cả đời?” La Tố đi thẳng vào vấn đề hỏi.

    “Tôi quả nhiên đã quấy rầy thế giới hai người.” Ôn Tư Đặc tuy nói vậy nhưng gương mặt một chút biểu hiện xấu hổ cũng không có: “Cơm trưa thế nào?”

    “Này có thể xem là đánh trống lãng không?” La Tố bất đắc dĩ, xem ra vấn đề lần này thực khó giải quyết.

    Ôn Tư Đặc cười không đáp, đối mặt với gương mặt ôn nhuận như ngọc kia, La Tố chỉ có thể đầu hàng: “Gọi thức ăn ngoài.”

    “Sao không dùng người máy làm cơm?”

    “Ăn không quen.” La Tố nhìn đồng hồ, quả thực cũng gần tới giờ cơm trưa: “Anh muốn ăn gì?” La Tố chỉnh màn hình thực đơn hỏi.

    “Không muốn nếm thử tay nghề của tôi sao?” Lời Ôn Tư Đặc nói làm La Tố khiếp sợ một chút, qua vài giây cậu mới hồi phục tinh thần: “Anh biết nấu cơm?”

    “Đương nhiên.” Ôn Tư Đặc cười dị thường ôn hòa.

    “Thực làm người ta kinh ngạc.” Không thể trách La Tố, Ôn Tư Đặc trời sinh hé ra gương mặt nên được người khác hầu hạ, Ôn Tư Đặc lại biết nấu cơm, thực làm người ta không tin nổi.

    “Nói trước, trong nhà không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, anh nên nói sớm cho tôi biết a.” La Tố tuy cũng muốn biết tay nghề của Ôn Tư Đặc thế nào, bất quá tình trạng trong nhà chính là vậy.

    “Không sao, tôi ra ngoài mua.” Ôn Tư Đặc cầm áo khoác móc bên cạnh cửa, định xuất môn.

    “Tôi ở nhà chờ anh, dù sao cũng không thể để mặc hai tiểu quỷ này.” La Tố chỉ hai đứa bé chơi tới quên cả trời đất trong góc phòng.

    “Đương nhiên.” Ngay lúc Ôn Tư Đặc mở cửa, chuẩn bị ra ngoài, La Tố đột nhiên nghĩ ra gì đó, đứng lên nói: “Anh không phải không bao giờ quay lại nữa đi?”

    Ôn Tư Đặc nghe vậy, đầu tiên sửng sốt, sau đó liền bật cười: “Sao có thể chứ? Cậu nghĩ quá nhiều rồi, A Tố.”

    “Phải không?” La Tố nhìn Ôn Tư Đặc thật kĩ, sau đó thản nhiên mở miệng: “Tôi nói trước, tôi không có hứng thú thay anh chăm sóc đứa con, nếu anh biến mất tôi sẽ ném nó ra đường.”

    “Không phải còn Tu Lôi sao? Giao cho cậu ta là được rồi.” Ôn Tư Đặc nhún vai.

    “Anh nói nghiêm túc?” La Tố dùng đôi ngươi đen láy nhìn chăm chú Ôn Tư Đặc.

    “Phốc——” Ôn Tư Đặc nhìn biểu tình nghiêm túc của La Tố, nhịn không được bật cười: “Đương nhiên là nói đùa thôi.”

    Ngừng cười, Ôn Tư Đặc hiếm có dịp rút đi nụ cười trên môi, mắt dần chuyển thâm: “Cậu hẳn hiểu rất rõ, chỉ có Tu Đế, tôi vĩnh viễn không bỏ lại.”

    “Anh có chừng mực thì tốt rồi.” La Tố không muốn nói nhiều, tránh kích thích Ôn Tư Đặc.

    “Ân, tôi đi.” Theo âm thanh cửa đóng lại, Tu Đế vốn đang chơi đùa với Tiểu Hôi vội ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt khá phức tạp chăm chú nhìn cánh cửa.

    “Ba ba có phải rất chán ghét ta?” Tiểu Tu Đế đột nhiên nói.

    Nguy rồi, La Tố vỗ đầu, cậu và Ôn Tư Đặc đều quên mất bọn Tu Đế đều ở đây, chẳng lẽ những gì bọn họ nói nãy giờ đều bị nghe thấy sao? Từ từ, với tính cách của Ôn Tư Đặc, căn bản không có khả năng quên chuyện quan trọng như vậy, chẳng lẽ anh cố ý?

    “Con cũng nghe rồi đấy, ba ba nói chỉ có con anh ta vĩnh viễn không bỏ lại, điều này chứng minh trong lòng ba ba, con rất quan trọng.” La Tố cảm thấy thực đau đầu, từ khi nào cậu phải phụ trách cả vấn đề cha con này a?

    “Vậy ba ba nhất định rất chán ghét phụ thân, nếu không cũng không mang ta rời khỏi nhà.” Tiểu Tu Đế khổ sở cúi đầu.

    Này… đúng là không có cách phản bác, bởi vì ngay cả La Tố cũng không biết năm đó Ôn Tư Đặc vì sao lại làm ra quyết định này.

    “Có lẽ… cũng không phải chán ghét.” La Tố chỉ có thể nói mâu thuẫn.

    “Gạt người! Nếu thích vì sao lại phải tách ra?” Tiểu Tu Đế cố phồng gương mặt nhỏ nhắn, sắc mặt trướng lên đỏ bừng.

    Một giây này, La Tố dường như nắm bắt được chút gì đó trong lời Tu Đế, tạm ngừng một lát mới mở miệng: “Có lẽ nguyên nhân người đó là Ôn Tư Đặc, vì thế mới vì thích mà phải tách ra, bất quá con còn quá nhỏ hẳn là nghe không hiểu đi.”

    “Lão tử mới không nhỏ! Không được xem thường ta!” Tiểu Tu Đế xắn tay áo, bày ra bộ dáng muốn đánh nhau.

    “Ô ô~” Tiểu Hôi dùng miệng cắn quần tiểu Tu Đế, đôi ngươi lang màu xám toát ra tình tự lo lắng.

    “Tiểu Hôi…” Tiểu Tu Đế nhìn Tiểu Hôi như vậy, đột nhiên hết cả giận, vươn tay ôm chặt Tiểu Hôi vào lòng, độ ấm truyền tới từ da lông Tiểu Hôi làm bé dễ chịu hơn nhiều.

    Xem ra đứa con mình quả thực rất thích tiểu quỷ này, phải sớm đá một lớn một nhỏ phiền toái này về bên Tu Lôi thôi, La Tố ngửa đầu nằm trên sô pha, nếu quả thực giống như cậu suy đoán thì chỉ sợ phải dựa vào Tu Lôi đích thân ra trận mới được.

    Ôn Tư Đặc không bao lâu đã trở lại, vừa không mất tích, vừa không quên nhiệm vụ của mình, điều này làm La Tố thở phào. Tay nghề vào bếp của Ôn Tư Đặc quả thực không tồi, ngay cả Tiểu Hôi chỉ thích gặm xương ống cũng phá lệ ăn trứng chưng cách thủy, có thể nói so với Tư Lôi Tạp còn ngon hơn, La Tố thực ngoài ý muốn.

    Bởi vì mua nguyên liệu nấu ăn khá nhiều, cơm chiều vẫn do Ôn Tư Đặc đảm nhiệm, Tư Lôi Tạp định hỗ trợ, bất quá dưới sự khuyên bảo của La Tố anh cũng yên tâm ngồi sô pha bồi La Tố xem TV.

    Phải biết là từ lúc Ôn Tư Đặc tới nhà, thời gian hai người ở riêng với nhau như vậy rất ít, Tư Lôi Tạp ôm thắt lưng La Tố, đột nhiên anh cảm thấy sau này thuê một đầu bếp tới nhà nấu cơm cũng không tồi ít nhất anh có thể bồi La Tố cùng xem TV.

    Ôn Tư Đặc làm cơm xong, mọi người quây quần dùng bữa, Tiểu Hôi lắc lắc đuôi, là người đầu tiên nhảy tới chỗ bên cạnh món trứng chưng cách thủy, hạnh phúc vùi đầu ăn.

    “A! Tiểu Hôi! Cậu chơi xấu!” Tiểu Tu Đế khiển trách Tiểu Hôi, chính là bất luận bé dùng sức thế nào cũng không thể dời đầu lang của Tiểu Hôi đi, hơn nữa cho dù dời đi, trứng chưng trên bàn cũng dính đầy nước miếng Tiểu Hôi, những người khác muốn ăn cũng không được.

    “Đừng dành, ba ba làm nhiều phần.” Ôn Tư Đặc vào phòng bếp bưng ra một mâm trứng chưng cách thủy, lúc này mới làm hai tiểu quỷ không phá hủy tình hữu nghị vì món trứng chưng.

    “Ôn Tư Đặc làm trứng chưng thực sự rất ngon.” La Tố hướng Tư Lôi Tạp đề cử.

    “Hảo.” Tư Lôi Tạp ăn xong một ngụm liền bị hương vị này làm giật mình. Sau đó anh lại ăn thêm những món khác, không có món nào không ngon.

    “Thế nào? Có phải còn ngon hơn anh làm không?” La Tố cười hỏi.

    “…” Tư Lôi Tạp trầm mặc.

    “Chúng ta sau này tới nhà Ôn Tư Đặc ăn cơm ké cũng không tồi, đúng không Tiểu Hôi?” La Tố xoa xoa đầu xù lông của Tiểu Hôi, bé con nghe vậy, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên khỏi mớ chén dĩa, dùng ánh mắt long lanh nhìn La Tố, sau đó nhanh chóng gật gật đầu, hiển nhiên là phi thường muốn đi cọ cơm.

    Giờ phút này, Tư Lôi Tạp có dự cảm nguy cơ thật sâu, anh lập tức ném ý tưởng thuê đầu bếp về nhà nấu cơm lên chín tầng mây, nếu La Tố thực sự tới nhà Ôn Tư Đặc cọ cơm thì thời gian anh và La Tố ở chung không phải càng ngắn ngủi hơn sao? Không được, anh quyết không để sự tình này phát sinh.

    Đêm đó, Tư Lôi Tạp một mình tới tìm Ôn Tư Đặc, phi thường nghiêm túc mở miệng nói: “Dạy tôi.”

    “Cái gì?” Ôn Tư Đặc vốn đang định đi tắm, không ngờ mới ra cửa đã bị Tư Lôi Tạp chặn lại.

    “Nấu cơm.” Biểu tình Tư Lôi Tạp phi thường nghiêm túc, nhìn không ra có chút nào đùa giỡn. Nói xong, anh còn hướng Ôn Tư Đặc khom người một cái thật thấp.

    Ôn Tư Đặc ngây ngẩn cả người, qua vài giây mới hồi phục tinh thần, nhịn không được ôn bụng cười to: “Phốc—— anh thật sự rất thú vị, tôi cuối cùng cũng biết vì sao A Tố lại thích anh.”

    “Xin anh đáp ứng.” Tư Lôi Tạp trầm giọng nói.

    “Đương nhiên, lang ca đã mở miệng nhờ, tôi sao có thể cự tuyệt chứ?” Ôn Tư Đặc hẹn thời gian học tập với Tư Lôi Tạp xong thì xoay người đi tới phòng tắm.

    Nhà La Tố tổng cộng có 3 phòng tắm, phân biệt ở lầu hai cùng lầu ba, nơi Ôn Tư Đặc đi là lầu 3. Vì tiết kiệm thời gian, La Tố quyết định tới phòng tắm lầu 2 tắm cho Tiểu Hôi, thuận tiện mang luôn Đại Hôi như hổ rình mồi bên cạnh…

    Tư Lôi Tạp sau khi nói chuyện với Ôn Tư Đặc xong liền biến thành hình lang, ngồi xổm bên cạnh Tiểu Hôi, tuy biểu tình cự lang thoạt nhìn rất nghiêm túc uy mãnh, chính là biểu hiện của nó lúc này chỉ kém không biết ba chữ ‘cầu tắm rửa’ trên trán nữa mà thôi.

    “Được rồi, anh thắng.” La Tố nhận mệnh ôm Tiểu Hôi đặt lên lưng cự lang, để cự lang cõng Tiểu Hôi đến phòng tắm, không thể không nói, hình ảnh này thực hoàn mỹ, bất quá một hàng ba người còn chưa tới phòng tắm đã chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

    Người tới có vẻ rất vội bởi vì bình thường người ta chỉ nhấn khoảng hai lần là ngừng, nhưng người này cứ nhấn không ngừng, có cảm giác rất táo bạo.

    “Ai?” Lúc La Tố mở cửa liền nhìn thấy Tu Lôi vẻ mặt giận dữ bước vào nhà, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó: “Tư Lôi Tạp, tên khốn này lăn ra đây cho ta!”

    Cự lang cũng vừa lúc cõng Tiểu Hôi đi xuống lầu, cự lang đặt Tiểu Hôi xuống vị trí khá an toàn sau đó biến về hình người, trầm giọng nói: “Bầu bạn của cậu ở trên lầu.”

    “Cáp? ! Khẩu khí của anh có ý tứ gì hả? !” Tu Lôi tiến tới gần túm lấy áo Tư Lôi Tạp, nheo lại đôi ngươi đỏ rực như máu: “Vừa lúc! Hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng!”

    Tư Lôi Tạp có chút nghi hoặc nhíu mày, bất quá nghĩ là Tu Lôi tới đón Ôn Tư Đặc nên anh lại lập lại lần nữa: “Bầu bạn của cậu ở trên lầu.”

    “Anh có gan thì nói lại lần nữa cho lão tử xem!” Tu Lôi tăng thêm lực đạo, đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt hai người kịch liệt giao tranh giữa không trung.

    “Khụ khụ, mạo muội quấy rầy chút, Tu Lôi, không phải cậu tới đón Ôn Tư Đặc sao?” La Tố mở miệng hỏi.

    “Đón Ôn Tư Đặc? ! Cậu nói đùa với tôi à? Lão tử vì sao phải đón tên kia về!” Tu Lôi nhếch môi nói: “Lão tử tới đây chỉ có một mục đích! Chính là hảo hảo tính sổ người này!”

    La Tố đỡ trán, đầu cậu thực sự đau quá, ai tới nói cho cậu biết này rốt cuộc là sao a? !

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi thú hồn