Home Đam Mỹ Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân – Chương 31: Đè nặng

    Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân – Chương 31: Đè nặng

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân

    Edit: Dĩm Dĩm

    ◇♥◇

    Mỗi thú nhân ở thế giới thú nhân cơ bản đều hiểu làm thế nào để phán định cấp bậc linh quả, rốt cuộc thì bọn họ cũng thường xuyên dùng linh quả tinh luyện lực lượng của bản thân. Đương nhiên cũng có số ít không hiểu cấp bậc linh quả, tỷ như gia trưởng không có dạy dỗ thú nhân, nhưng theo thời gian trôi qua, cuối cùng vẫn sẽ hiểu được.

    Dung An là một ngoại lệ, hiện giờ nhìn tri thức linh quả sơ cấp, kỳ thật cũng không phức tạp lắm, “Không khó a.”

    Nhìn quyển sách trong chốc lát, Dung An không khỏi nhỏ giọng nỉ non, hiện tại học cũng kịp.

    “Đúng là không khó, học sinh tiểu học người ta đều biết rõ mấy cái tri thức này, cậu hiện tại mới biết một ít như vậy.” Bạch Lão Đầu cố ý vươn tay khoa tay múa chân, “Mặt thú nhân đều bị cậu ném hết, duy nhất đáng được ăn mừng chính là cậu chưa thành niên, vị thành niên không rõ chút này, miễn cưỡng cũng xem như được qua đi, hơn nữa cậu chắc là cái miễn cưỡng duy nhất.”

    Nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Lão Đầu một hồi lâu, Dung An nghi hoặc, “Bạch tiên sinh, tôi đắc tội với ông sao?”

    “Không, chỉ là tương lai cậu có khả năng đắc tội ta!” Bạch Lão Đầu bình tĩnh nói, “Thân là một thú nhân hiện tại còn không hiểu mấy thứ này, dị năng của cậu nhất định nhược bạo.”

    Ngực bị người dẫm vài chân, Dung An khóe miệng giật giật, mình hiện tại có phải nên may mắn mình không phải thú nhân hay không. Về sau mình nhất định không thể giống như phụ thân, không nên nuôi thả một linh hồn địa cầu, ai, phụ thân cũng không biết điểm này, cho rằng mình với thú nhân khác không khác biệt lắm. Huống hồ có chút ký ức truyền thừa của thú nhân, nhưng mà có được cũng rất cơ bản, lại thiếu đến đáng thương, đại đa số có thể xem nhẹ, nhưng thú nhân sau khi sinh so sánh với trẻ con nhân loại thì thông minh hơn rất nhiều.

    Dung An yên lặng nghĩ có thể hay không là bởi vì mình khi còn nhỏ biểu hiện quá thông minh, Dung nhị thiếu lúc này mới xem mình thành thú nhân, nghe nói Kỳ Lân sinh ra liền có các loại nhược, các loại không hiểu.

    “Nhà của tôi không thiếu linh quả!” Dung An ho nhẹ.

    “A, cứ cho cậu dị năng cao, nhưng cũng nhược, trí nhược!” Bạch Lão Đầu ném cho Dung An mấy viên linh quả, “Cứ cho là ở trong thế giới giả thuyết, đống linh quả này cũng chỉ là số liệu được hình thành của linh quả trong hiện thực, nhưng cậu nhận cũng là việc tốt.”

    Tiếp được linh quả, Dung An không so đo đối phương nói mình trí nhược, rất muốn kính già yêu trẻ.

    Lúc này đây, Dung An không ngốc trên mạng lâu lắm, đến gần 11 giờ liền tìm Bạch Lão Đầu, “Ngày mai còn phải đi học, tôi trước……”

    “Hạ tuyến liền offline, chẳng lẽ còn để ta phải đá cậu hạ tuyến?” Bạch Lão Đầu phất tay, “Lão nhân không có nhiều thời gian bồi cậu.”

    “Ngủ ngon.” Dung An nhanh chóng hạ tuyến.

    Bạch Lão Đầu nhìn thoáng qua địa phương Dung An biến mất, người trẻ tuổi xác thật nên sớm offline, không nên ở trên mạng ngốc lâu như vậy. Một mặt hệ thống này cũng không biết là thú nhân của cái gia tộc nào, vụng về như thế, cũng không biết làm thế nào sống đến bây giờ.

    Sau khi hạ tuyến, Dung An rửa mặt một phen, chuẩn bị bò lên giường ngủ, giường của gian phòng ngủ này so với phòng ngủ lúc trước của cậu còn mềm hơn nhiều, phi thường thoải mái, làm cho cậu mấy ngày nay buổi sáng đều không muốn rời giường. Vừa mới nằm lên giường, đôi mắt Dung An nháy mắt trợn to, cẳng chân đụng tới đồ vật lạnh lẽo lại có cảm giác trơn trượt kia rốt cuộc là cái gì, đồ vật kia còn động!

    Sợ tới mức Dung An vội ôm chăn chạy xuống giường, bắt đèn, lại vừa thấy, kia vậy mà lại là một con rắn nhỏ đen như mực, cậu có phải nên đánh chết con rắn này hay không? Nga, không, có lẽ con rắn này là tiểu thú nhân của gia đình nào đó biến thành chạy ra, Dung An sợ tới mức ứa ra mồ hôi lạnh, cậu rất không thích loại rắn này.

    Con rắn nhỏ trên giường đệm điện thoại một chút, thấy Dung An lại lui ra phía sau hai bước, lúc này nó cũng không dám thè lưỡi, có thể nói nó vừa mới nãy thiếu chút nữa đã thân được cẳng chân đối phương sao. Hướng đến một bên khác ở trên giường đệm điện thoại, rồi tới mặt đất, con rắn nhỏ lúc này mới biến thành hình người.

    Ở dưới ánh đèn sáng ngời, Dung An rốt cuộc thấy rõ diện mạo người này, ta thảo, này không phải đại đế ngày hôm qua đem mình dọa xỉu sao, hình thú đại đế không phải rất lớn à? Trong đầu hiện lên lời nói của Dung Uyên, có thể lớn có thể nhỏ, kỹ năng của đại đế chính là huyễn khốc như vậy.

    “Ngài……” Dung An trong lúc nhất thời nói không nên lời, “Đây không phải…… Không phải hoàng cung.”

    Mặc Sĩ Phong cảm giác được ngữ khí Dung An run rẩy, tiểu vương hậu sẽ không phải bị mình dọa nữa đi? Hắn đã lên mạng tra qua, nói là thú nhân hình thú quá lớn, nhìn qua quá hung mãnh, lúc này mới dọa đến. Vì thế đại đế liền nghĩ biến hình thành con rắn nhỏ mê người, nghĩ thầm tiểu vương hậu có lẽ sẽ ôm mình cuồng thân.

    Đại đế hoàn toàn không nghĩ tới cứ cho là con rắn nhỏ mê người, thì cũng là rắn a, bản chất vẫn không thay đổi. Trên đời này không có người nào ôm một con rắn cuồng thân, trừ phi người nọ là xà mỗ phụ linh tinh. Người ta nói hình thú đáng yêu mê người, chủ yếu là nhằm vào hình thú mao nhung, tỷ như đại lang to lớn biến thành tiểu lang mê người, nhưng mà trừ bỏ Phệ Thiên Mãng, các chủng tộc thú nhân khác cơ bản không tồn tại kỹ năng có thể biến đổi thành lớn thành nhỏ.

    “Chính là nhớ em.” Sau khi Dung Uyên đón Dung An đi, Mặc Sĩ Phong liền nghĩ Dung Uyên đã biết mình muốn nửa đêm lén gặp tiểu vương hậu, như vậy Dung Uyên nhất định sẽ phòng bị, nhưng đối phương cũng có thể cho rằng mình đêm nay không có khả năng lại đây. Vì thế đại đế liền cho mình cái cớ nửa đêm chạy tới, đêm nay chính là cơ hội tốt, “An.”

    Chạy bộ vài bước nhỏ đến gần Dung An, đại đế đem người ấn vào trong lòng ngực mình, nhẹ giọng an ủi đối phương, “Thực xin lỗi, ta không biết em…… Về sau ta tận lực không ở trước mặt em biến thành hình thú.”

    Cho dù nói như vậy, trong lòng Mặc Sĩ Phong vẫn là rất mất mác, không có người nào không muốn một nửa khác của mình không tiếp thu hình thú của mình, đại đế cũng như vậy.

    “Không…… Không quan hệ.” Dung An nỗ lực làm thanh âm của mình không run rẩy, “Về sau cho tôi biết một tiếng lại biến đi.”

    Đường đường đại đế tinh hệ đột nhiên biến thành một cái cự mãng, bằng không chính là biến thành một con rắn nhỏ, người địa cầu đều sẽ bị dọa cho lảo đảo. Dung An tỏ vẻ mình lúc này không ngất xỉu, đã là tiến bộ cực lớn, tuyệt đối không thể luôn bị dọa xỉu, nếu chuẩn bị cùng đối phương vui sướng mà ở bên nhau, vậy phải khắc phục vấn đề tâm lý này.

    “Sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Mặc Sĩ Phong bỗng nhiên rất muốn biến thành Phệ Thiên Mãng, lại vòng tiểu vương hậu của mình. Nhưng hắn biết nếu hắn làm như vậy, nhất định sẽ trực tiếp bị đuổi ra, “Ta bồi em.”

    “Cái gì?” Mình không nghe lầm đi, Dung An nhìn chằm chằm Mặc Sĩ Phong.

    Nhưng Mặc Sĩ Phong sao có thể làm bộ mình không có nói qua lời như vậy, lại một lần bình tĩnh nói, “Hôm nay nhất định bị dọa tới rồi đi, ta bồi em, không cần lo lắng gặp ác mộng.”

    -_-||| vì cái gì cảm thấy đối phương ở bên người mình, buổi tối mình càng dễ dàng gặp ác mộng, Dung An trầm mặc, sắc mặt hơi tái nhợt, bên người ngốc một cái Phệ Thiên Mãng tùy thời đều có khả năng mở rộng miệng máu, cái này sao mình có thể nghỉ ngơi.

    “Chăn có chút lạnh.” Mặc Sĩ Phong kéo cái chăn Dung An vẫn luôn ôm trong ngực, mặt trên còn tàn lưu độ ấm của tiểu vương hậu, “Ta giúp em làm ấm.”

    “Không, không đúng!” Ấm áp cái gì, Dung An tỏ vẻ mình không cần người khác làm ấm giường, “Đại…… Phong ca, độ ấm thân thể anh tương đối thấp đi.”

    “Có thể dùng năng lượng trong cơ thể làm nóng lên.” Cái này đều không phải vấn đề, Mặc Sĩ Phong nghĩ một tộc Phệ Thiên Mãng của bọn họ nhưng hiểu được rất nhiều kỹ năng mà những thú nhân khác không biết đến, Phệ Thiên Mãng tuy rằng cường hãn, nhưng cũng tồn tại một chút khuyết điểm nhỏ, Phệ Thiên Mãng nhiều thế hệ truyền thừa xuống, hậu đại cũng càng ngày càng hiểu được làm thế nào lấy lòng bạn lữ mệnh định. Nếu không biết làm nóng lên, như vậy chờ đến mùa đông, tức phụ có phải sẽ đẩy mình ra hay không, không cùng mình ngủ, này sao lại có thể.

    Dung An kinh ngạc, thứ này giống như nội công cổ đại, đại đế biết thật nhiều. Hai mắt sáng lên, đại đế nghĩ ngốc liền ngốc, “Như thế nào làm được? Có thể dạy tôi không? Còn có các anh có thể hay không nhẹ……”

    Không đúng, đại đế có cánh có thể bay, như vậy khinh công có thể trực tiếp bị xem nhẹ. Dung An đối với việc thú nhân dùng năng lượng làm nóng lên trong cơ thể tương đối hứng thú, phải biết rằng đối phương nói loại nóng lên này cũng không phải là mỡ nóng lên.

    “An, nếu ta dạy cho em, em liền hôn ta một cái.” Đại đế không biết tiểu vương hậu muốn nói thân cái gì, chỉ biết là đối phương trừ bỏ mình ai cũng không thể thân.

    Đại đế thật không biết xấu hổ, Dung An không còn lời gì để nói, đại đế mỗi lần đều đứng đắn như thế mà nói lời này, giống như việc này cỡ nào thần thánh.

    “Làm thế nào nóng lên?” Dung An nhíu mày, “Nếu không……”

    Nếu không nói, anh cứ cút đi, nhưng Dung An không có nói ra lời như vậy, đó chính là đại đế.

    “Kỳ thật rất đơn giản, nói như thế nào đây?” Mặc Sĩ Phong dứt khoát trực tiếp đem người kéo lên giường nằm xuống, “Em cứ ngủ, ta từ từ nói cho em.”

    Đến cuối cùng, Mặc Sĩ Phong ngoài miệng không có nói mấy câu, nhưng thật ra thân thủ sờ loạn trên người Dung An, “Trừ bỏ dị năng, trên người chúng ta còn tồn trữ năng lượng ở hình thức khác, nơi này, nơi này…… Năng lượng có thể ở thân thể chúng ta du tẩu.”

    Cái gì nơi này nơi đó, đối phương không phải là nói bừa đi, sau đó lại không kiêng nể gì sờ loạn? Dung An ý đồ chụp được tay đại đế, lại phát hiện đau chính là tay mình, tay đối phương còn không có động.

    Thật giống lúc trước, điểm lực độ này ở trong mắt đại đế còn không bằng lực độ cào ngứa, nhưng Mặc Sĩ Phong ngay sau đó liền kéo tay Dung An, cẩn thận xem xét tay đối phương, “Đỏ.”

    Nhìn tay tiểu vương hậu ửng đỏ, Mặc Sĩ Phong đau lòng, cho dù mình không mở ra phòng ngự, làn da vẫn rắn chắc như vậy. Trong chốc lát này, Mặc Sĩ Phong lại không dám xoa, chỉ sợ một không cẩn thận dùng sức quá lớn, tay tiểu vương hậu lại càng hồng, như vậy mình lại càng thêm đau lòng, tiểu vương hậu cũng càng đau.

    “Nếu anh đêm nay không tới, vậy sẽ không đỏ.” Dung An có chút sinh khí, đối phương sờ loạn một hồi lâu, mình còn không biết rốt cuộc dùng năng lượng trong cơ thể như thế nào để nóng lên, quan trọng nhất chính là thân thể cậu thế nhưng sinh ra cảm giác đáng xấu hổ ngượng ngùng.

    Cho dù quyết định cùng đối phương ở bên nhau, nhưng cái này đối với Dung An cũng là một đả kích thật lớn, chẳng lẽ kiếp trước cậu sở dĩ không có tìm bạn gái, là bởi vì trong tiềm thức cậu thích nam nhân sao? Này thật là đáng sợ, điên đảo mọi thứ cậu đã nhận định.

    Nhưng mà đại đế vẫn chưa nhận thấy được nội tâm Dung An xấu hổ, chỉ cho rằng đối phương không chịu nổi đau, đặc biệt là sau khi nhìn đến đôi mắt ửng đỏ của đối phương, Mặc Sĩ Phong càng thêm chắc chắn đối phương sợ đau, thế giới này không có mấy cái Kỳ Lân không sợ đau, cho dù Kỳ Lân hai tay đã có thể đếm hết.

    “Ngoan.” Mặc Sĩ Phong có chút hoảng loạn, “Ta không động, em nhắm mắt lại ngủ đi.”

    Nhất định không thể bị tiểu vương hậu đuổi ra, bằng không bọn họ lần sau làm thế nào gặp mặt.

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân