TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN – Chương 70

    Thuộc truyện: TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN

    Chương 70: Tề Chích lên mặt

    Lần này Trần Mộc chỉ có thời gian nghỉ ngơi là ba ngày, căn bản không muốn lãng phí trên người mấy người này, hơn nữa, hiện giờ Lương thị đã không còn quan hệ gì với Lương Thụy nữa, cho dù bọn họ có tìm đến cửa thì cũng đâu thể tìm được chỗ tốt?

    Người của Lương gia hiện giờ có chút thở hổn hển, hôm nay, Lương lão gia theo thường lệ ở nhà dưỡng lão, ông bạn già lại gọi điện đến nói là cho ông ta một tin tức lớn, để ông ta xem thử, thời điểm ông ta vừa mở màn hình lên liền thấy được trên đó phát tin tức về Tề Chích và Chu Dật Minh.

    Thì ra thành chủ thích đàn ông. Lương lão gia cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng ngay sau đó, Tề Chích liền đem đề tài chuyển lên những tuyển thủ dự thi lần này.

    Trần Mộc? Trần Mộc! Lương lão gia chấn kinh rồi, một người đến từ thành thị cấp ba lại có thể sống yên ổn ở thành thị cấp một như vậy, nhất định phải có đủ thực lực, nếu như thực lực của Trần Mộc này rất mạnh, tất cả đều được giải thích rõ ràng, ngược lại cái suy nghĩ trước đây…… Quả thật có chút không đáng tin cậy, bộ dáng của Trần Mộc so ra còn kém Lương Lân.

    Giá trị của một cường giả, đương nhiên Lương lão gia không thể không rõ ràng. Lần này Trần Mộc vô cùng nổi tiếng, đối với Lương gia có rất nhiều chỗ tốt, ngược lại nếu như hắn có bất mãn đối với Lương gia thì sẽ mang đến không ít rắc rối cho Lương gia. Ông ta cân nhắc một lúc lâu, mang theo cả nhà tìm tới chỗ ở của Lưu Chân Chân, ngay cả Ôn Lâm Đào cũng mang đến, dù sao cũng là bạn học của Trần Mộc, có lẽ có chút giao tình với hắn.

    “Mẹ, chú Lương, con muốn mời đồng nghiệp ăn cơm, hai người cũng đi cùng luôn.” Trần Mộc cũng chưa nhìn đến mấy người của Lương gia, chỉ nhìn Lương Thụy.

    Lương Thụy lập tức gật đầu, lại quay sang cha của mình:

    “Cha, người về trước đi.”

    Lương lão gia đương nhiên nhìn ra được Trần Mộc không chào đón, lập tức muốn nói mấy lời cổ vũ, nhưng Trần Mộc đã lên xe cũng chưa hề đáp lại, nhất thời xấu hổ, mang theo những người khác rời đi.

    “Ông nội, rõ ràng hắn tìm lý do đuổi chúng ta đi, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy ? Chúng ta cũng không cần hắn!” Lương Lân vừa về đến nhà liền nghiêm mặt. Trong bốn tháng này cậu ta cũng không gây ra chuyện gì, Lương thị lại vẫn tốt, khiến cho cậu ta vô cùng bất mãn đối với Lương Thụy lúc trước cứ luôn chỉ trích, hơn nữa, đã không có Lương Thụy đè nặng, cuộc sống hiện giờ của cậu ta vô cùng thoải mái .

    “Lương thị không cần dựa vào hắn, nhưng cũng không thể đắc tội hắn.” Lương lão gia trách cứ nói, đây cũng là nguyên nhân mà vừa nãy ông ta chỉ nhiệt tình chứ không nịnh nọt, Trần Mộc quả thật lợi hại, nhưng Lương thị bọn họ cũng không yếu.

    “Con nghĩ dù hắn lợi hại cũng có thể làm được gì, cũng không phải là tuyển thủ dự thi của Thức tỉnh chi thành…… Con nghĩ thành chúng ta không có đủ dị năng giả lên mới có thể đem hắn kéo vào cho đủ số lượng thôi?” Ôn Lâm Đào mở miệng, Trần Mộc tuyệt không phải là dị năng giả, nếu hắn là dị năng giả, Trần Khải sẽ đoạt tuyệt quan hệ với hắn?

    “Chúng ta cứ thử nhìn xem.” Lương lão gia suy nghĩ một chút, gật đầu, không có một người nào ôm ảo tưởng người của Nghiên cứu chi thành có thể thắng, ngay cả thành chủ cũng phải ra tay để giữ thể diện, chỉ hi vọng không cần thua quá thảm.

    Lương lão gia làm quyết định, lại công đạo Lương Lân đem Lương thị bảo vệ tốt, chỉ không ngờ rằng vừa mới xoay người, Lương Lân liền cùng Lâm Đào đi tới phụ cận ăn chơi. Gần đây cậu ta coi trọng một người đàn ông ở đó, đáng tiếc cho dù đã tốn rất nhiều tiền mà vẫn chưa thể thu được người ta vào tay.

    Trần Mộc mang theo bốn người đi vào quán hôm trước để ăn cơm, bữa cơm này ăn không tồi, ngay cả người vốn ăn ít nhất là Lưu Chân Chân cũng ăn rất nhiều, Triệu Dương dạ dày lớn lại càng không cần phải nói.

    “Trong quân doanh đó thật đáng sợ, hiện giờ cuối cùng cũng được ăn một bữa ngon. Tôi mãi vẫn không thể hiểu được, những người cùng tôi huấn luyện, tại sao có thể cảm thấy những thứ kia ăn rất ngon ?” Nửa năm nay Triệu Dương trải qua vô cùng khó chịu, dù sao trước giờ cũng chưa từng bị như vậy, khác không nói, bị mỹ thực của Mạc Thủy Cư nuôi lâu như vậy, đối với cơm tập thể thật sự cậu ta không thể thích ứng được.

    “Có ăn là tốt rồi.” Trần Mộc mở miệng, người của U Minh thành bình thường phải ăn những gì hắn là người rõ ràng nhất.

    “Mộc Mộc, chuyện lúc nãy rất xin lỗi.” Lương Thụy mở miệng. Vốn bốn tháng mà không hề có tin tức gì, ông đối với Trần Mộc đã có chút khó chịu, nhưng hôm nay đột nhiên lại nhận được tin tức như vậy, cũng đã biết nguyên nhân mà Trần Mộc biến mất, lập tức không còn ý kiến gì, chỉ cảm thấy có lỗi.

    “Không sao, chú Lương.” Người của Lương gia cũng chỉ muốn nịnh nọt một chút, người như vậy cũng đâu có thiếu ? Hơn nữa người nhà là thứ mà bản thân không thể lựa chọn. Lương Thụy có thể lựa chọn rời khỏi Lương gia ở cùng với Lưu Chân Chân đã rất không tồi rồi, hơn nữa, Trần Mộc tin tưởng Lưu Chân Chân sẽ có thể xử lý tốt tất cả, mẹ của hắn cũng không hề yếu nhược, huống chi hắn còn là hậu thuẫn kiên cường của mẹ.

    “Mộc Mộc, lần này con đi bao lâu ?” Lưu Chân Chân nhìn con trai đã bốn tháng không gặp, dường như lại cường tráng lên không ít, nếu mỗt ngày đều nhìn thấy chỉ sợ bà cũng sẽ không nhận ra đâu?

    “Con không biết nữa, nếu qua được lần lựa chọn này thì sẽ đi luôn Châu Phi tham gia giải thi đấu thế giới.” Trấn đấu lần này sẽ quyết định đội nào có thể tới Châu Phi thi đấu.

    “Trần lão đại ! Anh trở thành tuyển thủ của Nghiên cứu chi thành?” Triệu Dương kinh ngạc hỏi. Cậu ta không hề biết chuyện này!

    “Đúng vậy, do tôi may mắn thôi” Trần Mộc cười cười, quay đầu nhìn Chu Dật Cẩn vẫn đang trầm mặc bên cạnh:

    “Sao em không ăn nhiều thêm chút nữa đi?”

    “Em đã ăn không ít rồi .” Chu Dật Cẩn cười cười.

    Nhìn Chu Dật Cẩn tươi cười, trong lòng Trần Mộc có chút ngứa , nhưng xem biểu tình của Chu Dật Cẩn lại dường như có chút không vui.

    Chu Dật Minh đưa cho Trần Mộc căn biệt thự này có rất nhiều phòng, đêm đó Lưu Chân Chân thu dọn hai phòng ở cho Triệu Dương và Chu Dật Cẩn.

    Nằm trên giường của mình, mở cửa sổ, thông qua không khí Trần Mộc có thể cảm giác được Chu Dật Cẩn vẫn chưa ngủ, nghĩ nghĩ liền theo cửa sổ đi ra ngoài, rất nhanh đã vào trong phòng của Chu Dật Cẩn.

    “Hôm nay em không vui đúng không ?”

    “Đúng vậy,” Chu Dật Cẩn từ trên giường ngồi dậy, tuy rằng trong phòng không bật đèn, nhưng dựa theo ánh đèn từ cửa sổ hắt vào, cũng có thể thấy rõ đối phương:

    “Anh không định cho mẹ anh biết chuyện của chúng ta?”

    Trần Mộc sửng sốt, mới nhớ tới thời điểm giới thiệu lúc trước, chỉ nói Chu Dật Cẩn là đồng nghiệp của mình, có điều, Chu Dật Cẩn nói như vậy có phải mang ý nghĩ –“Ý của em là, em đồng ý trở thành bạn trai của anh?”

    “Em nói vậy khi nào ?”

    Chu Dật Cẩn nói vừa xong, Trần Mộc liền ép xuống, một ngụm cắn lên miệng đối phương. Hắn biết mẹ hi vọng mình có thể lấy một người phụ nữ, sinh vài đứa con. Vốn muốn chờ hạng mục nghiên cứu của Nghiên cứu chi thành thành công rồi mới nói cho mẹ, hiện giờ lại cảm thấy có lỗi với Chu Dật Cẩn.

    Khí lực của Trần Mộc rất lớn, chặt chẽ bắt lấy Chu Dật Cẩn, trên người đối phương cắn loạn khắp nơi. Chu Dật Cẩn một cước đạp tới lại không đá văng được hắn, sau đó, trên người y mọc ra không ít dây leo, đem Trần Mộc trói lại.

    “Động tĩnh không cần quá lớn, đưa tới người khác sẽ không tốt lắm.” Trần Mộc ôm cổ đối phương:

    “Trận đấu lần này cũng không biết tình huống sẽ thế nào, đợi đến khi trận đấu kết thúc chúng ta kết hôn nhé?”

    “Anh đây mà cũng gọi là cầu hôn à ?”

    “Đến lúc đó anh sẽ mua hoa hồng xếp thành hình trái tim, lại đi mua nhẫn kim cương, còn có bóng bay các loại……”

    “Tình tiết trong phim truyền hình dài tập như vậy anh còn muốn dùng loạn!”

    ……

    Thời gian hai ngày kế tiếp, Trần Mộc hầu như không ra khỏi cửa, ban ngày cùng với mẹ, buổi tối lại lén lút đến phòng Chu Dật Cẩn ăn vụng chút đậu hủ, chờ đến sáng ngày 28, Tề Chích liền gửi một tin nhắn tập hợp đến.

    Chu Dật Cẩn vừa đến nơi đó, đã bị một đôi vợ chồng trung niên kéo tay lại, Trần Mộc nhìn đối phương cùng Chu Dật Cẩn có dung mạo tương tự, liền đoán được thân phận của họ. Dù sao con trai độc nhất của mình muốn đi tham gia trận đấu có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ không thể không đến xem.

    Ba người nói vài câu, sau đó hai người kia đã vội vã rời đi.

    “Cha mẹ em thật đúng là bận rộn.”

    “Không có cách nào, có điều đợi qua những ngày bận rộn này, hẳn là bọn họ có thể an nhàn hơn rất nhiều.” Vừa rồi Chu Dật Cẩn nhận được tin tức nghiên cứu sắp thành công.

    “Rảnh rỗi mới tốt, đến lúc đó anh sẽ tới nhà em cầu hôn.”

    “Cái này không cần, em sẽ tới nhà anh cầu hôn!” Chu Dật Cẩn mở miệng, nhìn thấy hình bóng cha mẹ mình đã khuất hẳn, sau đó, Tề Chích cảnh xuân phấp phới liền xuất hiện ở nơi đó, đi về phía mọi người.

    “Anh trai của em và Tề Chích dường như đã có kết quả .” Trần Mộc cũng thấy được Tề Chích, đối phương hiện giờ giống như muốn nói cho tất cả mọi người biết– tâm tình tôi đang tốt, tâm tình tôi đang vô cùng tốt

    Chu Dật Cẩn gật đầu.

    Đội ngũ dự thi lần này, ngoại trừ mười tuyển thủ dự thi, đương nhiên cũng sẽ mang theo cả nhân viên hậu cần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Thẩm Lâm cũng ở bên trong. Thời điểm bọn họ huấn luyện bốn tháng trước, toàn bộ hành trình cô đều theo vào, nếu không phải có cô ở đó, Trương Viêm cũng sẽ không phát huy vượt mức bình thường như vậy, ngay cả Lý Dũng và Lý Triết Tâm có đôi khi cũng thua cậu ta.

    Có điều, khiến cho Trần Mộc kinh ngạc là Nguyên Thăng cũng theo tới, Thẩm Lâm trên cơ bản sẽ giúp đỡ được bọn họ, Nguyên Thăng thì…… Được rồi, anh ta cũng có khí lực, hiện giờ còn đang xách hành lý cho mọi người.

    Trận đấu lần này, Thức tỉnh chi thành là chủ sự. Thành thị này được xây dựng đầu tiên kể từ khi căn cứ sinh tồn thành lập, có một quảng trường rất lớn, lúc ấy dùng để luyện binh, hiện giờ lại dùng để tổ chức các loại trận đấu .

    Thời điểm đám người Trần Mộc tới Thức tỉnh chi thành liền nhìn thấy Lưu Tần Thiên đang chờ ở cửa, ông ta cùng Tề Chích nói chuyện, ánh mắt lại liên tiếp dừng trên người Trần Mộc.

    Đương nhiên Trần Mộc có thể cảm giác được ác ý của đối phương, cũng biết nguyên nhân đối phương hận mình, có điều, thật sự lúc trước hắn chẳng biết mình đã làm gì sai. Khi đó hắn giết người cũng chỉ là phản kháng, Lưu Hải nếu cho hắn lựa chọn khác, hắn sẽ không giết đối phương. Không biết tình huống hiện giờ sẽ như thế nào, dù sao, lúc trước khi ở trong miệng các voi thú, nếu hắn không cố bắt lấy Lưu Hải, chỉ sợ cũng không kịp đợi dị năng thức tỉnh đã chết rồi.

    Đương nhiên, nếu cho hắn quay lại tình huống lúc trước, đầu tiên hắn chắc chắn sẽ giết chết đối phương, cũng không thể để đối phương lưu lại ám hiệu gì, lại nói tiếp, muốn trách thì phải trách lúc ấy hắn chưa hiểu sự đời mới có thể để lại một sơ hở như vậy.

    Tề Chích hai ba câu liền đem lời nói của Lưu Tần Thiên cản trở về, sau đó mang theo người của mình đi tới chỗ ở đã sớm được an bài tốt.

    “Hai người một phòng, tên cụ thể xin nhìn bảng,” Tề Chích vỗ vỗ bả vai Trần Mộc:

    “Tôi còn giúp cậu đi cửa sau đấy!”

    “Cám ơn.” Không cần nghĩ cũng biết mình và Chu Dật Cẩn đã được an bài một phòng.

    “Ban đêm luôn rất mỹ diệu, nên hưởng thụ một chút, dù sao hiện giờ cũng không có người chạy tới bắt gian!” Tề Chích nghĩ tới hai ngày vừa rồi, liền không nhịn được muốn cười rộ lên, cả đoạn đường đến đây đều nhẫn nhịn không được cười to.

    Ngày đó sau khi anh ta thoát khỏi truyền thông liền đi tìm Chu Dật Minh, hai người cãi nhau một trận lớn, cũng đem tất cả những chuyện khúc mắc đều nói ra, khi đó anh ôm Chu Dật Minh nói muốn đối phương bỏ qua, nói mình vì muốn đối phương nhớ nên mới không gọi điện thoại, Chu Dật Minh lại chỉ trích hắn trêu hoa ghẹo nguyệt…… Chuyện này thật đúng là oan uổng !

    Đến cuối cùng, đều là anh dốc lòng đem đối phương đẩy ngã lên giường, cũng bởi vậy mới khiến anh phát hiện một bí mật.

    Định mệnh ! Hóa ra mình đã sớm bị phá thân!

    Có điều lại nói tiếp……

    Tề Chích đột nhiên bắt lấy Chu Dật Cẩn:

    “Lúc trước ở khách sạn kia, có phải cậu giở trò quỷ hay không ?” Lúc trước anh ta còn tưởng đấy là do mình gặp mộng xuân, hiện giờ mới biết được, đó căn bản không phải mộng xuân !

    “Là mệnh lệnh của anh trai……” Chu Dật Cẩn cũng không biết nên nói gì mới tốt, hai người bọn họ lăn lên giường, anh trai của y còn muốn y bóp méo đoạn video anh ấy đi vào phòng của Tề Chích, y không thể không giúp! Cũng may Tề Chích không thông thạo về khoản này, nhìn camera ghi lại cũng không có chút nghi ngờ gì, nhưng lần này…… Sẽ không phải anh trai mình nói ra chứ?

    “Anh trai cậu còn muốn lừa anh, cũng không ngẫm lại……” Tề Chích đột nhiên dừng lời nói của mình lại, chuyện mông của Chu Dật Minh có bớt, chỉ một mình mình biết là tốt rồi!

    Anh ta dương dương tự đắc xoay người rời đi.

    “Thời điểm gặp lại anh trai tôi, khẳng định sẽ cho anh ta đẹp mặt.” Chu Dật Cẩn có chút đăm chiêu, Tề Chích làm châm đồng cho anh trai mình thật đúng là tận lực! Có điều, cũng là tự mình nhận lấy điều xấu.

    Trần Mộc không yên lòng quay đầu, nếu mình cũng có thể lên mặt một chút, hắc hắc, ban đêm không có người quấy rầy thực sự là rất không tồi!

    Thuộc truyện: TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN