TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN – Chương 76

    Thuộc truyện: TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN

    Chương 76: Thi đấu

    Thời điểm ăn sáng, hai người đã đói bụng một ngày đương nhiên sẽ biểu hiện ra sức ăn của họ. Thẩm Lâm vừa cho bọn họ thêm đồ ăn, vừa lải nhải, dặn Chu Dật Cẩn phải chăm sóc bản thân thật tốt, Trương Viêm ở trong góc trông mong nhìn cô, ngay từ đầu dường như cô không hề có cảm giác, mãi đến khi Chu Dật Cẩn trước mặt rời đi, lại cho cậu ta một đĩa thịt nướng thật đầy.

    “Trần lão đại !” Kim Phán Nhi mang theo em mình tiến vào, hiện giờ cô đã trở về bộ dáng sáng sủa lúc trước.

    “Ngồi chỗ chúng tôi đi.” Trần Mộc cười chào hỏi, lại chỉ chỉ Chu Dật Cẩn:

    “Đây là chị dâu.”

    “Chị dâu sớm !” Kim Phán Nhi cười nhìn Chu Dật Cẩn, lúc trước Chu Dật Cẩn có dị năng hệ mộc khiến cho cô bội phục thật sự, có điều, hiện tại cô thấy sắc mặt “Chị dâu” cũng không tốt.

    Chu Dật Cẩn rất muốn đem bữa sáng trước mặt mình ném lên đầu Trần Mộc, có điều làm như vậy sẽ có chút ý tứ làm nũng……

    Chu Dật Cẩn mỉm cười:

    “Cô biết rõ, anh ấy thích chiếm tiện nghi bằng miệng.”

    Kim Phán Nhi trong nháy mắt ngây người, sau đó liền nhìn về phía Trần Mộc.

    “Tiểu Cẩn em lợi hại !” Tề Chích bưng một phần bữa sáng đến bên cạnh Chu Dật Cẩn, bàn mà bọn họ đang ngồi mỗi bên có ba người, anh vừa ngồi xuống thì đã đầy người.

    Trần Mộc có một loại cảm giác không thể biện giải, có điều, chỉ cần buổi tối không ăn mệt, lúc này cũng không nhất thiết phải giải thích:

    “Tối hôm anh đi tìm người của Thức tỉnh chi thành, kết quả thế nào ?”

    Tề Chích vừa rồi còn đang cao thấp đánh giá Trần Mộc, lúc này lập tức dương dương tự đắc:

    “Xời! Tôi rất lợi hại đấy. Cậu không biết, lần này tranh thủ được lợi ích không nhỏ, cho dù đội ngũ dự thi cuối cùng là của Thức tỉnh chi thành, chúng ta cũng có thể cử ra vài người đội viên, đặc biệt Tiểu Cẩn và cậu, trên cơ bản đã trở thành đội viên điều động nội bộ, phải biết, dị năng giả hệ thực vật ở Bắc Mĩ kia cũng là một cái gai trong lòng thượng tầng của liên minh.”

    “Tôi với người của Thức tỉnh chi thành không hợp……” Trần Mộc lại không cảm thấy bọn họ sẽ thất bại bởi Thức tỉnh chi thành, Tề Chích dẫn đội hắn có thể chấp nhận, những người trong đội ngũ cũng cùng nhau huấn luyện, nếu là người của Thức tỉnh chi thành dẫn đội, nếu không cẩn thận đội trưởng mà là người của Lưu Tần Thiên, khẳng định hắn và Chu Dật Cẩn sẽ trở thành pháo hôi.

    “Cho nên, các cậu phải cố lên ! Đối thủ của trận đấu buổi sáng hôm nay cũng không mạnh, đây cũng là lúc phải làm dáng trước mặt công chúng về việc đào thải những kẻ yếu, đợi ngày mai chính là trận đấu chính thức, đến lúc đó, đội ngũ của bốn thành thị cấp một, tuyển thủ của thành thị cấp hai và thành thị cấp ba sẽ là một đội, phải đi tới ngoại thành hoàn thành một nhiệm vụ. Nhiệm vụ là ngẫu nhiên, vốn tôi cũng có quyền biết được, nhưng lúc này lại đang là đội viên dự thi, có một số việc cũng không biết, có điều, tuy rằng Thức tỉnh chi thành lợi hại, nhưng liên minh dù sao cũng là liên minh, bọn họ cũng không thể độc quyền mãi được.”

    “Đến lúc đó, tôi sẽ dốc hết toàn lực.” Trần Mộc đã xem qua tư liệu của những tuyển thủ dự thi của Thức tỉnh chi thành, phần lớn đều là dị năng giả cấp tám, hắn cũng không tin, bản thân không thắng được bọn họ.

    Đám người Chu Dật Cẩn và An Bình Chí có thể không dự thi cũng không sao, bản thân bọn họ cũng chỉ muốn vì vinh quang của quốc gia, hắn lại không giống vậy. Nếu hắn không thể có mặt trong giải đấu thế giới, về sau muốn trải qua những ngày yên ổn cũng không dễ dàng, hơn nữa, hắn chỉ là một người dân bình thường, nếu muốn ở chung với Chu Dật Cẩn, chỉ có chút thực lực cũng sẽ trở thành vô dụng.

    “Miêu ô !” Trần Mộc còn đang suy nghĩ chuyện của trận đấu, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của A Hổ, còn vô cùng vang dội. Hắn nhanh chóng đứng dậy, liền nhìn thấy A Hổ đang muốn bổ nhào lên người mình, lông trên lưng nó đều dựng đứng cả lên, một dáng vẻ vô cùng phẫn nộ.

    “Làm sao vậy ?” Trần Mộc hỏi một nhân viên hậu cần theo sau. Ngày hôm qua hắn bề bộn nhiều việc, sau khi đi cùng Tề Chích tới nơi đó, liền đem A Hổ giao cho nhân viên hậu cần, để người ta cho A Hổ ăn cũng tiện chăm sóc cho A Hổ. Từ lúc bắt đầu huấn luyện, A Hổ cũng thường do nhân viên hậu cần chăm sóc, nó cũng không có phản cảm với những người này, ngược lại còn trở thành lão đại của đám linh thú, nhưng tình huống hiện giờ rõ ràng không thích hợp.

    Nhân viên hậu cần này là một người đàn ông trung niên, lập tức nói ngọn nguồn:

    “Chúng tôi cũng không biết rõ tình huống cụ thể, hôm nay lúc cho linh thú ăn, A Hổ liền đánh đổ những thức ăn dành cho linh thú, còn có, những thịt nướng giành riêng cho nó nó cũng không ăn.”

    Trần Mộc lập tức nghe ra chỗ không bình thường, A Hổ luôn luôn nghe lời , còn càng ngày càng có nhân tính, tại sao lại tự nhiên làm ra chuyện khó hiểu như vậy? cùng Tề Chích liếc nhau, hai người đều có phỏng đoán, không phải thức ăn của linh thú bị động tay động chân chứ?

    “Miêu ô !” A Hổ được Trần Mộc ôm vào trong ngực, bắt đầu cắn xé áo của Trần Mộc.

    “Chúng ta đi xem thử.” Chu Dật Cẩn phi nhanh ra cửa, Tiểu Bảo của y vẫn còn ở chỗ đó!

    Đến phòng ở của linh thú liền nhìn thấy rất nhiều linh thú núp trong góc không dám động đậy, trên mặt đất là các khay thức ăn linh thú bị vứt tung tóe ra đất

    Khi nhìn thấy A Hổ xuất hiện, dường những linh thú này tìm được người đáng tin cậy, tất cả đều chạy tới, A Hổ nhảy ra từ trong lòng Trần Mộc, kêu vài tiếng, sau đó rất phẫn nộ nhe răng với những thức ăn này.

    Lúc này Thẩm Lâm cũng đã bị gọi tới, cô cẩn thận kiểm tra những thức ăn này, cuối cùng sắc mặt có chút khó coi:

    “Những đồ ăn này đều bị động tay động chân, có điều cụ thể bỏ thêm những gì tôi cũng không biết, sau khi ăn vào sẽ xảy ra chuyện gì cũng không rõ.”

    Chu Dật Cẩn và những đội viên dự thi đều đem linh thú của mình ôm lên, đối với bọn họ mà nói, kỳ thực tác dụng của linh thú cũng không lớn, nhưng nếu khi đang hợp thể mà xảy ra chuyện……

    Sắc mặt Tề Chích rất khó xem:

    “Mấy thứ này từ đâu mà có ?”

    Tề Chích muốn đi tra thật rõ việc này, nhưng thời gian không đợi người, trận đấu buổi sáng sắp bắt đầu, rơi vào đường cùng, chỉ có thể tham gia trận đấu trước.

    Ôm A Hổ đi tới sân thi đấu, thời điểm tách khỏi Chu Dật Cẩn, Trần Mộc lại dặn dò một hồi, ngày hôm qua đột nhiên Chu Dật Cẩn bị bệnh đã khiến cho hắn rất hoảng sợ.

    Chu Dật Cẩn nghe xong, đột nhiên nâng cằm Trần Mộc hôn một cái lên môi hắn:

    “Em biết rồi, anh yên tâm thi đấu đi !”

    Trần Mộc sờ sờ miệng mình, không nghĩ tới Chu Dật Cẩn cũng có thể đùa giỡn người khác, mãi tới khi sắp bắt đầu mới nhìn thấy Lý Quân đang lạnh lùng nhìn mình.

    Cảm giác tồn tại của Lý Quân rất thấp, lại ít nói, Trần Mộc cũng không tiếp xúc nhiều với anh ta, lúc này lại chợt thấy xấu hổ, xoay người đi tới lôi đài của mình, ngược lại Lý Quân lại đứng một chỗ khá lâu mới bước đến tham gia trận đấu của mình.

    Trần Mộc vừa lên lôi đài, cũng có chút bội phục bản lĩnh của Lưu Tần Thiên, đối thủ của hắn, tuy rằng thực lực không đến cấp chín những cũng không kém là bao.

    Người này nhìn qua không lớn tuổi nhưng ra tay lại ngoan độc, có dị năng là trung cấp hệ băng, mà trình độ hợp thể với linh thú của mình cũng khá cao.

    Dùng dị năng tạo ra tường khí ngăn cản băng trùy của đối phương, đồng thời cũng dùng không khí để công kích đối phương. Trần Mộc không biết nên nói gì mới tốt, đối phương có kinh nghiệm lại có thực lực như vậy, tại sao lại chỉ là tuyển thủ của một thành thị cấp ba?

    Đối thủ của Trần Mộc cũng chưa từng nghe nói tới, móng vuốt sắc bén sau khi hợp thể với linh thú vài lần suýt bắt được Trần Mộc, mỗi lần gã tới gần Trần Mộc, đều sẽ phủ lên người một tầng băng cứng đồng thời sẽ ngừng thở. Trần Mộc trốn tránh một lúc, hắn cũng không có cách nào.

    Trần Mộc một lần nữa tránh khỏi công kích của tảng băng trồi lên từ mặt đất sau đó trực tiếp nén không khí trong phạm vi khống chế của mình, chủ động công kích về phía đối phương. Trong nửa năm huấn luyện này, hắn và A Hổ đã có thể hoàn toàn thú hóa, có điều hắn vẫn bán thú hóa để chiến đấu với đối phương, lúc này, lại khống chế cánh tay của mình vươn ra móng vuốt sắc bén.

    Bởi vì áp suất của không khí, không gian bên cạnh Trần Mộc vô cùng không ổn định, hiển nhiên điều này cũng khiến đối thủ ăn không ít mệt, cánh tay gã sau khi bị Trần Mộc cào thương, đột nhiên hoàn toàn thú hóa!

    Linh thú của đối phương cũng là linh thú mèo, bộ dáng sau khi hoàn toàn thú hóa, giống như bản phóng đại của con mèo, nhưng rốt cuộc vẫn còn bộ dáng của con người.

    Đối phương nhẹ nhàng nhảy lên, chạy trên lôi đài không lớn, gặp phải công kích của Trần Mộc, hoặc là tránh né, hoặc là cứng rắn đối lại, trong lúc đó còn có thể phát ra công kích trí mạng với Trần Mộc.

    Tuy rằng đối phương rất cường đại, nhưng tình huống hiện giờ khác với ngày hôm qua. Hôm qua hắn bị rất nhiều người vây công, còn có rất nhiều vũ khí hiện đại, phối hợp cũng tốt, cho nên có thể kéo chân hắn, nhưng hiện giờ lại khác, trên lôi đài này, chỗ tranh đấu khó nhỏ, cho dù đối phương cường đại, thực lực cũng vẫn kém mình. Nếu Trần Mộc muốn thì vẫn có thể nhanh chóng giải quyết đối phương.

    Bởi vậy, sáng hôm nay là Lưu Tần Thiên muốn động tay động chân với A Hổ? Nếu thời điểm hợp thể xảy ra vấn đề, hắn sẽ rất khó ứng chiến với một đối thủ mạnh như vậy, công kích tầm xa của dị năng hệ băng cũng rất cường đại.

    Có điều, hiện giờ A Hổ không trúng chiêu, trong tay hắn lại có hai con bài chưa lật — dị năng của A Hổ và hoàn toàn thú hóa, dưới tình huống này, cùng đối phương tôi luyện kĩ xảo cũng không tồi.

    Trên đài hai người cứ anh tới tôi đi, người xem dưới đài lại hô đã nghiền, nhưng trong đó lại có không ít người đang nhíu mày.

    Tầng cao nhất của trung tâm Thức tỉnh chi thành, cũng chính là tầng thứ năm mươi, có một phòng họp rộng lớn, hiện giờ đang có ba người đứng ở trong phòng hội nghị, hai nam một nữ.

    “Cái tên nhóc dị năng hệ băng kia cũng không phải tuyển thủ thật sự đúng không?” Người lớn tuổi nhất trong số đó, người đàn ông mặc một thân hán phục lam sắc, râu của ông đã bạc trắng hết cả nhưng tinh thần sung mãn mặt mày hồng hào.

    “Tuyển thủ dự thi thật sự sẽ không có dị năng, chỉ là một thợ săn dị thú cấp sáu bình thường, xem tình huống hiện tại, khẳng định là bị đánh tráo .” Người phụ nữ mặc áo đen mở miệng.

    Người đàn ông còn lại sắc mặt cứ đổi lại đổi, cuối cùng dừng hình ảnh ở vẻ mặt đau khổ.

    “Sao vậy, thành chủ đại nhân cảm thấy mất mặt ?” Người phụ nữ lại nói.

    “Haizz ! Tôi cũng không biết rốt cuộc Lưu Tần Thiên này là tính kế Trần Mộc hay là tính kế Thức tỉnh chi thành. Người lần này, chắc ông ta cũng trả giá không nhỏ để mời tới? Xem tình huống hiện tại, chỉ sợ vừa muốn ăn trộm gà lại thành mất nắm gạo, còn liên lụy tới tôi nữa…… Cái tên nhóc thối của Nghiên cứu chi thành đó cũng rất khó đối phó đấy!” Thành chủ của Thức tỉnh chi thành, người đàn ông mặc một thân quần áo hưu nhàn màu trắng mở miệng, tuổi của ông cũng không còn trẻ, nhưng lại trẻ hơn so với hai người còn lại.

    “ Tề Chích kia không dễ đối phó, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ thực lực cấp chín, nhưng Trần Mộc này cũng không đơn giản .” Người đàn ông mặc hán phục mở miệng.

    “Đúng vậy, cậu ta nhìn vẫn còn dư sức, thực lực ít nhất cũng cấp chín, nói không chừng……” Trong mắt người phụ nữ có thần thái nóng lòng muốn thử.

    “Lần này cái tên nhóc Tề Chích kia, thật đúng đã làm không ít chuyện tốt, không, phải nói là Chu Dật Minh làm mới đúng, đem người của U Minh thành chiêu an, ngay cả Lý Mục Tùng cũng tìm trở về , trong đội ngũ dự thi lần này, Lý Quân kia chính là con của ông ta, còn có Trần Mộc và Chu Dật Cẩn…… Chúng ta đều già rồi.” Thành chủ của Thức tỉnh chi thành cảm thán .

    “Nếu cậu đã già, vậy hai người chúng tôi thì thế nào ?” Người phụ nữ mở miệng. Bọn họ cũng lớn hơn người kia không ít tuổi.

    “Tiểu Diệp, hiện giờ cậu đã là thành chủ của Thức tỉnh chi thành, sẽ làm tốt công việc này.” Người mặc hán phục cuối cùng cũng mở miệng. Vốn bọn họ đã không bàn tới thế sự nữa, nhưng thành chủ lúc trước của Thức tỉnh chi thành thật sự rất kỳ cục. Năm năm trước, người tự gọi là Tiểu Diệp một lần nữa cầm quyền, nhưng trong tình huống này có rất nhiều người không ủng hộ ông, chẳng hạn như Lưu Tần Thiên, cũng chưa từng đem lời nói của ông để trong lòng, có điều với ông già không chịu thiệt trước mắt này, Lưu Tần Thiên cũng chưa từng chiếm được chỗ tốt.

    Thiên thạch bị một người ở thành thị cấp ba lấy đi, ba người bọn họ rất phẫn nộ, nhưng khi phẫn nộ qua đi, cũng không thể không cảm thán một câu duyên phận. Lại nói tiếp, cho dù khi đó Trần Mộc không đi lấy thiên thạch, cuối cùng thiên thạch cũng sẽ rơi vào miệng con cá voi thú đang ôm cây đợi thỏ…… Lưu Hải chết, càng không thể trách tội Trần Mộc, dù sao khi đó cũng là chết ở trong bụng cá voi thú. Người chết cũng không phải chỉ mình Lưu Hải, vậy người thân của những người khác cũng đâu có giống như Lưu Tần Thiên báo thù không hề có lí trí. Nếu ông ta có bản lĩnh thì một mình đi tìm cá voi thú mà đấu! Kết quả thế nào ? Ông ta còn chẳng có dũng khí một mình đi tìm Trần Mộc.

    Thời điểm cuối cùng khi Trần Mộc đánh bay đối thủ xuống lôi đài, cảm thấy cả người thư sướng. Bởi vì biết A Hổ lợi hại, lúc trước khi Tề Chích chiến đấu với hắn cũng đều không cho hắn hợp thể với A Hổ, lại càng không thể dùng dị năng không khí với phần lớn chiêu thức sát thương, lúc đánh nhau luôn có chút bị bó tay bó chân, lần này lại hoàn toàn khác, quả thực đánh đến vui sướng đầm đìa.

    Người bị đánh rớt khỏi lôi đài nhanh chóng được người khác mang đi, Trần Mộc vừa liếc mắt một cái đã thấy được Chu Dật Cẩn. Lần này hắn gặp phiền toái, nhưng đối thủ của Chu Dật Cẩn lại rất đơn giản, vừa lên đài đã nghĩ cách kích thích Chu Dật Cẩn không dùng dị năng, đối với người thực lực không mạnh lại muốn đầu cơ trục lợi như vậy, đương nhiên Chu Dật Cẩn sẽ không khách khí, trực tiếp lấy mấy cành cây đem đối phương lôi xuống đài, lúc này, y đã ngây người dưới lôi đài của Trần Mộc rất lâu rồi.

    “Chúc mừng.” Chu Dật Cẩn đi lên vài bước, mở miệng.

    “Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói câu đó.” Trần Mộc kéo tay của đối phương, đây rõ ràng là một hành vi ngang ngược nhưng không có ai cảm thấy kỳ quái, hiện giờ có rất nhiều người đồng tính .

    Buổi chiều, Trần Mộc mới biết được tình hình đối thủ của hắn, dị năng giả hệ băng kia cũng không phải tuyển thủ dự thi ban đầu, gã ta đã chỉnh dung sau đó trà trộn vào, mà tuyển thủ ban đầu đã bị mất tích .

    Chuyện này nên để Thức tỉnh chi thành đến điều tra, đương nhiên không cần Trần Mộc nhọc lòng, có điều Tề Chích cũng rất đắc ý, anh ta lại muốn tranh thủ một ít lợi ích.

    Thời điểm Trần Mộc và Chu Dật Cẩn trở về phòng mới nhớ tới, Từ Mặc Bạch vẫn luôn ở trong phòng của họ.

    Quả nhiên, vừa mở cửa đã thấy Từ Mặc Bạch đang ăn ngon lành, cậu ta khoe khoang gọi đến đây cả bàn thức ăn chay, còn gọi thêm cả một mỹ nữ tới phục vụ, mà khi nhìn thấy Trần Mộc và Chu Dật Cẩn, mỹ nữ này — Em gái của Kim Phán Nhi lập tức đỏ mặt cúi đầu chạy trốn.

    “Hôm nay, có người hạ độc trong thức ăn của linh thú…… Ngược lại cậu ăn rất ngon miệng.” Trần Mộc cười tủm tỉm, ngược lại đã nhìn ra người này rất sợ chết.

    Từ Mặc Bạch ngây ngẩn cả người, ăn cũng không được mà phun ra cũng không được.

    Thuộc truyện: TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN