Túi khóc nhỏ cùng với quý ngài nóng tính của cậu ấy – Chương 48-51

    Thuộc truyện: Túi khóc nhỏ cùng với quý ngài nóng tính của cậu ấy

    Phiên ngoại 2: Chấp nhận cùng một người đi đến bạc đầu

    Chương 6 Hội bạn học

    “Đường Miễu, cuối tuần này có họp lớp, có đi hay không? Phải mang theo gia quyến tham dự.”

    “Khúc Dao? Sớm. Mang theo gia quyến sao? Gia quyến cùng theo tối đi họp lớp a…….”

    “Kỳ Minh…… anh lại nổi điên…….” Một câu vòng vo mười tám lần mới nói ra.

    “Khúc Dao…… Tôi đi, địa chỉ thời gian cho tôi, tuần trăng mật vui vẻ!”

    Khúc Dao nhìn chằm chằm di động hừ hừ, cũng không phải tôi.

    Bất quá, cô có phải vừa mới đánh gảy chuyện tốt hay không?

    Cô vừa nảy quên nói, họp lớp chính là từ Từ Giai Kỳ triệu tập?

    Bất quá boss hẳn là sẽ không nhỏ mọn như vậy đúng không.

    ……………

    “Anh nổi điên em có thích hay không?” Kỳ Minh cắn cái cổ của cậu.

    “Thích…. Thích a……”

    “Còn bắt chuyện cùng người khác nữa hay không?” Italy sáng sủa nhiệt tình quá phận, cả trai lẫn gái cũng nhiệt tình quá mức.

    “Em…. Em là trao đổi bình thường….”

    “Không đúng.”

    “Được….. được rồi…..” Đường Miễu ‘cố’ mà đồng ý, “Kỳ…Minh mạnh một chút….a….. em thích…..”

    “Thích cái gì?”

    Đáy mắt Đường Miễu hàm chứa nước mắt, thanh âm đều mang đầy hơi nước, “…. Thích anh.”

    Chương 7

    Đường Miễu thật sự mang gia quyến theo tham dự, thoải mái mà nắm lấy tay Kỳ Minh, người bên ngoài không phải không tò mò, năm đó bọn họ cũng nghĩ tới Đường Miễu cùng Kỳ Minh có cái gì, nhưng là cũng biết mấy năm nay Đường Miễu có bao nhiêu lợi hại, thật không nghĩ tới cậu sẽ cùng một nam nhân thoải mái mà xuất hiện trước mặt mọi người.

    Không thèm để ý chút nào đến thái độ kích động hiện tại của người nào đó.

    Từ Gia Kỳ hắng giọng một cái, “Không giới thiệu chút?”

    Đường Miễu thản nhiên, “Giới thiệu cái gì?”

    “Vị kia của ngài a.” Từ Giai Kỳ cảm thấy nhiều năm trôi qua như vậy, Đường Miễu vẫn cứ thích giả ngu như cũ, năm đó là ở trước mặt Kỳ Minh, lần này thế nhưng ở trước mặt mọi người cũng không cho cô bậc thang.

    Từ Giai Kỳ nắm chặt tay của vị hôn phu của mình.

    Đường Miễu nháy mắt mấy cái, đột nhiên có chút muốn cười, “Em nói Kỳ Minh a, anh có thay đổi lớn như vậy sao?”

    Kỳ Minh?!

    Nháy mắt trong phòng đều sôi trào, năm đó chuyện Kỳ gia ồn ào huyên náo, tuy rằng rất nhiều người không biết nội tình, nhưng là vẫn biết Kỳ Minh căn bản không có hoàn thành khóa học cao trung, đi đâu cũng không biết.

    Ngón tay Từ Giai Kỳ buông lỏng, đột nhiên có chút giật mình.

    Kỳ Minh bất đắc dĩ mà đem kính râm tháo xuống, gật gật đầu với mọi người.

    Kỳ thật trừ bỏ Khúc Dao ra, hắn cũng không quá quen thuộc, người khác không nhận ra cũng bình thường, Kỳ Minh cao, tăng lên, làn da phơi nắng thành màu tiểu mạch, kỳ thật mấu chốt nhất chính là năm đó không có người dám nhìn chằm chằm Kỳ Minh a.

    Trưởng lớp năm đó rất đến giảng hòa, rất nhanh không khí liền sôi nổi lên.

    Kỳ Minh quen theo bọn họ, Đường Miễu cũng không quen thuộc, trò chuyện cũng chỉ nói cùng Kỳ Minh, vừa quay đầu lại bọn họ đã quyết định chơi trò đại mạo hiểm nói lời thật lòng.

    Đường Miễu cùng Kỳ Minh bị tước đoạt quyền bầu phiếu: “….”

    “Đường Miễu.”

    “Tôi chọn nói thật lòng.” Mấu chốt là cậu đối với đại mạo hiểm một chút hứng thú cũng không có.

    “Cậu…. lúc trung học cậu thích ai?”

    Này rõ ràng chính là hai vấn đề, bất quá Đường Miễu rất hào phóng nói: “Không sai biệt lắm cao nhất cao nhị ý thức được, bất quá ý thức được thích người đó đã lâu rồi. Đối tượng a, các cậu không biết sao, Kỳ Minh.”

    Mọi người: “………”

    “Kỳ Minh, cậu sao?”

    Kỳ Minh nhàm chán mà nắm lấy ngón tay Đường Miễu đùa nghịch, “Cao tam ý thức được, thích từ nhỏ đến lớn, đối tượng, các cậu không biết sao?”

    Mọi người: “………”

    Lúc bình rượu đi một vòng trực tiếp chuyển đến giữa Kỳ Minh cùng Đường Miễu, vì thế hai người lại bị hỏi ————-

    Khúc Dao nghĩ nghĩ, “Tôi muốn biết đối phương làm gì cậu sẽ không có cách nhất?”

    “Khóc.” Kỳ Minh bĩu bĩu môi.

    “Đường Miễu cậu thì sao?”

    Đường Miễu nhếch miệng nói: “Tôi thích anh ấy hung hăn với tôi.”

    Mọi người: “………” bọn họ rõ ràng là đến khoe nhà khoe giàu khoe công việc khoe con khoe chồng, vì sao lại bắt ăn thức ăn cho chó a?!

    …………..

    “Kỳ Minh.” Từ Giai Kỳ đuổi tới, “Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề.”

    Kỳ Minh nhíu mày kiếm, “Nói.”

    “……. Cậu lúc trước rõ ràng nói cậu ghét nhất thấy người khác khóc.”

    “Miễu Miễu cũng không phải người khác.” Kỳ Minh không cảm thấy vấn đề này là một vấn đề.”

    “Tôi cũng không phải người khác.” Đường Miễu vừa mới rửa tay xong vừa vặn cùng Kỳ Minh trăm miệng một lời nói ra.

    Về phần Từ Gia Kỳ bị tức đến phát khóc, tựa hồ cũng không phải trách nhiệm của bọn họ.

    Kỳ Minh vẫn thực đồng ý, mỗi người hẳn là tự có trách nhiệm với cuộc sống của mình, không thể đem cuộc sống của mình buộc lên trên người của người khác.

    Nhưng là Đường Thủy Thủy không phải người khác, Miễu Miễu tiểu túi khóc của hắn là một bộ phận không thể tách rời của hắn.

    Chương 8 Nguyện cầu

    Xương sườn Kỳ Minh có vài dấu vết như mạng nhện.

    Cho dù Đường Miễu có khóc nháo như thế nào, Kỳ Minh cũng không chịu nói chuyện, chỉ là bâng quơ nói một câu ngoài ý muốn.

    Thẳng đến khi Đường Miễu chặn đường một huynh đệ Kỳ Khôi Đường trước đây.

    “Đường thiếu.” kỳ thật bọn họ muốn gọi là thiếu phu nhân, nhưng bọn họ sợ nắm tay cảu Kỳ Minh.

    “Tiểu Huy ca, anh coi như là nhìn thấy em lớn lên đi?”

    Trần Huy nhanh chóng xua tay, “Đường thiếu ngài có chuyện gì phân phó cứ nói.”

    “Chỉ là nói chuyện xưa.” Đường Miễu trừng mắt nhìn.

    Trần Huy trầm mặc, thiếu phu nhân thoạt nhìn rất không cao hứng làm sao bây giờ?!

    “Đúng rồi, vết sẹo trên người Kỳ Minh không có chuyện gì đi?”

    “Không có việc gì, lúc trước thầy bác sĩ cũng nói mạng lớn, vừa vặn bị bắn ở hai chỗ xương sườn thôi.”

    Đường Miễu nắm chặt nắm tay, cũng đã nguy hiểm cho sinh mệnh, Kỳ Minh tên hỗn đản này.

    “Nghiêm trọng như thế, Kỳ Minh còn nói khoác hắn giải phẫu xong liền tỉnh.” Đường Miễu cố gắn làm cho thanh âm của mình nghe vân đạm phong khinh.

    Trần Huy sờ sờ cái ót, “hắc hắc, thiếu gia không nói khoác, lúc ấy bác sĩ cũng nói không có khả năng, kết quả hắn liều mạng tỉnh lại. Còn gạt bác sĩ lén đem máy tính vào phòng bệnh.” Trần Huy nhớ tới còn cảm thấy rất vui a.

    “Như vậy a?”Đường Miễu híp mắt, cảm thấy người nào đó cũng thiếu giáo huấn. Bị súng bắn! Giải phẫu! Anh cho là cảm mạo sao?! Thiếu chút nữa mạng cũng mất, còn băn khoăn máy tính?!

    “Không phải là gửi bưu kiện cho Đường thiếu sao? Chỉ cần là chuyện của Đường thiếu, thiếu gia đều đặc biệt để bụng.” tuy rằng biết Đường Miễu đối với thiếu gia nhà mình cũng là tình thâm nghĩa trọng, nhưng là nên đẩy mạnh tiêu thụ thì vẫn đẩy mạnh tiêu thụ, Trần Huy cảm thấy mình hôm nay làm được việc lớn.

    Bưu kiện……..

    Những năm này, bưu kiện duy nhất mà Kỳ Minh gửi cho cậu là vào sinh nhật hàng năm.

    Mà lần duy nhất bị trễ, là khi hắn rời khỏi bốn năm, một phút đồng hồ cuối cùng mới nhận được bưu kiện, phía dưới cuối cùng còn viết, “Miễu Miễu, anh nhớ em.”

    “Là ba năm trước?”

    Trần Huy đột nhiên kịp phản ứng, chuyện này nếu hắn nhớ không lầm thì hình như thiếu gia bảo bọn họ ngậm kín miệng lại.

    Trần Huy: “…..” Hiện tại cứu vớt lại còn kịp hay không a?”

    “Anh Tiểu Huy, em nhớ rõ trước đây anh cho em một cái CD đâu?”

    Trần Huy: “…….” Hắn hắn hắn hắn hắn trước kia biết thiếu gia rất che chở cho Đường Miễu a, ở trước mặt Đường Miễu không cho hút thuốc không cho nói lời thô tục không cho đánh đánh giết giết không cho mở phim đồi trụy không cho phép xem hoàng phiến.

    “Anh Tiểu Huy, là tháng sáu đi? Nói đúng gật gật đầu là được.”

    Trần Huy bị uy hiếp cứng ngắt là gật gật đầu.

    “Cảm ơn, anh Tiểu Huy lần sau em còn tìm anh chơi.”

    Trần Huy: “…….”

    ……….

    “Kỳ Minh.” Đường Miễu ôm hắn ngủ trưa.

    “Ân?”

    “Mỗi một bưu kiện anh gửi em đều lưu lại, còn có di động lúc trung học em cũng giữ lại.”

    Kỳ Minh cười nhẹ, “Nói đi, muốn làm gì?”

    Hắn cùng Đường Miễu đều là người đắm chìm trong quá khứ, trước kia tách ra vài năm cùng tưởng niệm mọi người đều có thể không nhắc đến, nói ra cũng là có nguyên nhân.

    Đường Miễu bĩu bĩu cái miệng, “Em nhớ rõ trước đây có một năm em chờ bưu kiện của anh chờ một ngày một đêm.” Tính trước đó một ngày, cậu suốt hai ngày cùng một buổi tối không có chợp mắt.

    Kỳ Minh nháy mắt biết là năm nào, Đường Miễu rõ ràng là muốn khóc thành tiếng, “Không cho khóc! Anh xin lỗi, Miễu Miễu, là anh đến muộn.”

    Kỳ thật thời gian tám năm thật sự thay đổi rất nhiều, tựa như Kỳ Minh không thể nào buông tay của Đường Miễu, cái miệng hung hăn tranh cãi kia đều là tình thú, nhưng sâu trong đó cũng nói một số lời ngọt ngào. Lại như Đường Miễu ở trước mặt Kỳ Minh cùng ở trước mặt người khác như hai người khác nhau,chỉ có đối với Kỳ Minh, Đường Miễu mới là đứa nhỏ mãi không lớn.

    “Không phải lỗi của anh, em tha thứ cho anh, cho em ôm một cái.” Đường Miễu vòng tay ôm lấy thắt lưng của hắn, giữa hai người còn cách một tầng chăn mỏng, ngón tay vuốt ve vết sẹo giống như mạng nhện kia.

    Kỳ Minh nghĩ Đường Miễu đang ngủ, ngực lại đột nhiên lạnh lẽo, lại lay một cái, Đường Miễu lại không nhút nhích tí nào.

    “Miễu Miễu, làm sao vậy? Ủy khuất? Để ca hôn một cái?”

    “Em….. Em uống nhiều nước quá.”

    Kỳ Minh đối với việc cậu trợn mắt nói dối thực phẫn nộ, “Đường! Thủy! Thủy!”

    Vừa sờ vào phát hiện nước mắt của Đường Miễu thấm ướt tấm chăn trên người hắn: “Miễu Miễu nói chuyện, sao lại khóc thành như vậy?”

    “Anh xin thề, về sau sẽ không muộn nữa, tiểu tổ tông, ngẩng đầu cho anh nhìn một cái.”

    ‘Không cho đến muộn.”

    Tuyến lệ của Đường Miễu lại vỡ đê, “Lúc ấy có phải rất đau hay không?”

    Kỳ Minh đột nhiên liền hiểu được, Đường Miễu đã biết cái gì.

    “Rất đau.” Kỳ Minh rút bỏ cái chăn ướt đẫm, “Cho ca hôn hôn, sẽ không đau.”

    “Kỳ Minh, Kỳ Minh, Kỳ Minh……” Đường Miễu muốn phát hỏa muốn hỏi hắn vì sao không chăm sóc tốt cho mình, chỉ là kết quả lại là cái gì cũng không nói được, chỉ biết gọi tên của hắn.

    Kỳ Minh vỗ vỗ lưng cậu, “Kỳ thật anh còn phải cảm ơn em, Miễu Miễu là tiểu phúc tinh của anh.”

    “Lúc ấy sát thủ nhắm trúng chính là đầu của anh, anh căn bản là không biết, lúc ấy sợi dây hồng em cho anh chẳng biết tại sao lại đứt, lúc anh ngồi xổm xuống nhặt lên, viên đạn cứ như vậy mà bay đi, viên đạn cuối cùng sượt qua xương sườn.”

    Đường Miễu gắt gao cắn môi dưới, nguyên lai cậu cùng Kỳ Minh còn kém một chút nữa.

    “Lúc sau khi đưa vào bệnh viện cấp cứu, nếu không nhớ tới bưu kiện của em, anh có thể sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy, lúc anh gửi bưu kiện cho em, có người giả làm hộ sĩ lẻn vào phòng bệnh của anh.”

    “Cho nên, anh bây giờ có thể hảo hảo ở đây, đều là nhờ phúc của Đường Thủy Thủy.

    “Vậy….. người đâu?” Đường Miễu đột nhiên cảm thấy lạnh quá, cả người giống như rời vào hầm băng, răng nanh đều đánh vào nhau, vạn nhất, vạn nhất…..

    “Đã chết.” Kỳ Minh nhẹ nhàng bâng quơ nói.

    Hắn ôm Đường Miễu vào phòng tắm, Đường Thủy Thủy khóc đến toàn thân đều ướt, cứ nằm như vậy không bị cảm mạo mơi lạ.

    Lúc nằm trong bồn tắm, Đường Miễu cuối cùng cũng trở lại bình thường, gắt gao ôm cổ hắn, “Kỳ Minh….. may mắn anh không có việc gì……”

    Đúng vậy, Kỳ Minh cũng vô cùng may mắn bản thân không có chuyện gì, Đường Thủy Thủy là một tiểu túi khóc, còn là một người không từ bỏ hy vọng, vạn nhất hắn xảy ra chuyện, Đường Miễu nên làm cái gì bây giờ?

    Cho nên hắn thay đổi chủ ý, ở cuối cùng tăng thêm —— Miễu Miễu, anh nhớ em.

    Đường Miễu không muốn biết vì sao Kỳ Minh bị ám sát, người kia chết như thế nào, cậu chỉ cần biết rằng Kỳ Minh của cậu không có việc gì là tốt rồi.

    “Đừng cọ.”

    “Chúng ta làm đi.” Đường Miễu vươn đầu ngón tay vào bồn tắm khếch trương cho mình.

    “Anh đến anh đến, em đừng có tay chân vụn về làm tổn thương mình.”

    “Em mới không ngu ngốc.”

    “Phải không? Không ngu ngốc còn dùng nước làm bôi trơn? Anh thường hoài nghi em là thế nào đậu thủ khoa đại học.”

    “Em là mang theo một phần thông minh của anh mà thi đậu.” Đường Miễu thực kiêu ngạo.

    Kỳ Minh: “……..” đánh người cùng thân mật rốt cuộc chọn cái nào? Không chờ được, rất cấp bách.

    ………..

    “Sao….. sao vẫn còn?”

    “Em cho anh uống bao nhiêu canh bổ.” Kỳ Minh dùng sức một cái, làm cho Đường Miễu trực tiếp khóc thành tiếng.

    So với thương tâm cùng tưởng niệm hắn càng hy vọng Đường Thủy Thủy đem nước mắt dùng cho loại thời điềm này.

    “Đó là cho anh bồi bổ vết thương.” Đường Miễu nhỏ giọng nói, “Phương thuốc là mẹ em cùng bác gái cho.”

    “Em nói với bọn họ như thế nào.”

    “Em nói anh bị thương tới thắt lưng rồi.”

    Kỳ Minh: “……….”

    “A….. Kỳ Minh anh điểm nhẹ, ngô….. a……. ân a….. nhẹ….. nhẹ một chút……..”

    “Ủy viên học tập, chúng ta hảo hảo ôn tập một chút sự khác nhau giữa xương sườn và thắt lưng đi.”

    Đường Miễu thực ủy khuất, cậu nào biết các ma ma đều lừa gạt con trai như vậy a.

    ………….

    “Miễu Miễu?” Kỳ Minh sờ sờ quai hàm mềm mại trơn bóng của Đường Miễu.

    “…..Ân?”

    “Chúng ta đi một chuyến đến đạo quan năm đó em cầu tên đề bảng vàng cho anh đi.”

    “Đó không phải là tên đề bảng vàng.”

    “Ân?”

    Đường Miễu đè thấp thanh âm nói: “Là một lời nguyện cầu.”

    Kỳ Minh nhéo nhéo cái mông đô đô thịt của cậu, ‘Nói hay không? Không nói lại đến một lần.”

    “Cầu nguyện cho tóc anh chầm chậm đổi thành màu trắng…….” Ánh mắt Đường Miễu cười thành một cái khe, “Cùng em bên nhau đến già.”

    Chương 9 Ước nguyện duy nhất

    Sau khi Đường Miễu dẫn Kỳ Minh bái miếu Nguyện lão, cung kính cầu nguyện, lần này găp lại tiểu đạo đồng, bọn họ một lần nữa cầu hai sợi dây hồng, đứng đối diện nau, đem sợi dây cũ tháo xuống đeo vào sợi dây mới.

    Tuy rằng Kỳ Minh hay chê là giống đàn bà, nhưng cũng nghiêm túc đeo sợi dây hồng bị muộn này cho Đường Miễu.

    Ước nguyện duy nhất đời này, có một người tương thủ dài lâu, chỉ cho phép cùng một người bên nhau đến bạc đầu.

    —— Phiên ngoại END——

    Thuộc truyện: Túi khóc nhỏ cùng với quý ngài nóng tính của cậu ấy