Home Đam Mỹ Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 104

    Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 104

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong

    Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

    ***

    Nói xong lời cuối cùng, có chút khó chấp nhận, thanh âm dần dần, nhẹ như muỗi kêu.

    “Không được! Như vậy, thân mình ngươi sẽ không chịu nổi……” Nam Cung Thiên Mạc thở hổn hển, thật muốn lập tức tiến vào nơi bí ẩn căng chặt này, rồi lại không muốn Liễu Như Phong thống khổ khó chịu, chỉ đành cắn răng chịu đựng dục vọng sưng trướng, tận lực thả nhẹ động tác nơi ngón tay!

    Trong lòng Liễu Như Phong cảm động, nhớ tới ngoại trừ vài lần lúc ban đầu, cho tới bây giờ Nam Cung Thiên Mạc đều thập phần chiếu cố cảm thụ của mình, cho dù là bên thừa nhận, cũng kìm lòng không đậu mà sa vào trong hoan ái……

    Có lẽ, chính vì Nam Cung Thiên Mạc luôn luôn săn sóc cùng ôn nhu, mới làm cho mình bất tri bất giác động tâm, động tình, trung thành, ngay cả tình yêu cũng hiến cho nam nhân này……

    “Chủ nhân…… Tiến vào đi! Thuộc hạ…… Muốn ngài……” Cái gì hổ thẹn, cái gì tôn nghiêm, nhìn đến nam nhân ẩn nhẫn trước mắt, Liễu Như Phong chỉ cảm thấy những thứ này đều không còn trọng yếu…… (Phong ca a a a a……. T^T!!!!!)

    Nam nhân trên người thân là đứng đầu một cốc, địa vị cao quý, mà bản thân, bất quá chỉ là một trong hàng vạn hạ cấp thị phó của hắn, Nam Cung Thiên Mạc lại vì mình mà nhẫn nại đến mức như thế, Liễu Như Phong lúc này, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm động ấm áp mềm mại, muốn làm cho hắn thoải mái, muốn cho hắn hưởng thụ khoái hoạt đến cực hạn……

    Còn có cái gì mà tình hình, có thể so sánh được với lời nói kích thích của người tâm ái sao? Nam Cung Thiên Mạc không thể kiềm chế được, rút ra ngón tay vừa mới gia tăng đến ba ngón, động thân một cái, đem bản thân thật sâu mà chôn vào bên trong bí huyệt ấm áp chặt chẽ này.

    Đau đớn là khó tránh khỏi, địa phương trời sinh không phải dùng để làm sự tình như vậy, bị tinh khí cực đại như thế xâm nhập, trong nháy mắt thân hình Liễu Như Phong không khỏi kéo căng. Nhưng tại bên trong hổ thẹn đau đớn này, càng nhiều hơn là thỏa mãn nồng đậm mãnh liệt……

    Hai người nhất thời không dám động, thân thể cứng ngắc, lẳng lặng mà thể hội giờ khắc tuyệt vời cùng mất hồn này……

    Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên cười, nói: “Thì ra là thế, tình hình ngươi vừa rồi, cũng là sớm đã muốn ta đúng không?!”

    Nếu là lúc trước, Liễu Như Phong nghe xong lời này chỉ sợ sớm đã xấu hổ đến thẹn vô cùng, chỉ là hiện nay trong lòng đang kích động cùng cảm động, tuấn nhan chỉ đỏ, hơi chút xấu hổ, đáp: “Thuộc hạ…… cũng là nam nhân, có dục vọng, cũng không tính là kỳ quái……” (T^T! Phong ca của ta…….!!!!!!!!!)

    Nam Cung Thiên Mạc nhớ tới cái gì, không khỏi nhíu nhíu mày, cắn răng nói: “Lại nói tiếp, nếu không phải muội muội ngươi cuốn lấy ngươi chặt chết, như thế nào khiến mấy ngày nay ngươi ta chưa từng làm như vậy?!”

    Mắt thấy Liễu Như Phong biến sắc, Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên động động thân, đem lời nói đến bên miệng của nam nhân dưới thân đều hóa thành rên rỉ……

    “Ngươi yên tâm, nàng chung quy vẫn là muội muội ngươi, lại coi như hiểu chuyện nghe lời, ta sẽ không đối nàng làm gì! Lại nói tiếp, Phượng nhi cũng coi như xinh đẹp đáng yêu, ta thương nàng còn không kịp, như thế nào lại hại nàng!” (Xạo sự!) Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu, ngậm lấy nhũ lạp một bên, mút lấy nhẹ cắn, buông lỏng hai tay, một tay cầm lấy phân thân ngẩng đứng giữa bụng Liễu Như Phong, một tay sờ lên nhũ lạp một bên  khác bị hắn lạnh nhạt, thả nhẹ lực đạo nơi hạ thân, vào sâu ra nông, trừu tống cực nhanh, hướng nơi nào đó trong trí nhớ nỗ lực mà đi……

    “Chủ nhân…… A……” Liễu Như Phong nói không thành tiếng, thân thể sớm đã động tình, làm sao còn chống lại được hành vi tận lực như vậy của Nam Cung Thiên Mạc?! Hai tay không tự chủ được mà đặt lên vai lưng Nam Cung Thiên Mạc, hai chân buộc chặt, cực lực co rút lại hậu huyệt.

    Nam Cung Thiên Mạc thở sâu, thân thể đang cuồng liệt đong đưa mạnh ngừng lại, một ngụm cắn lên chiếc cổ hơi ngẩng lên kia, tay nắm lấy tay Liễu Như Phong mạnh căng thẳng……

    Cuối cùng thiếu chút nữa tiết ra…… Nam Cung Thiên Mạc cười khổ lắc lắc đầu, ngày xưa Liễu Như Phong ở trong tình sự, luôn luôn thành thật im lặng, luôn bị động yên lặng thừa nhận, không nghĩ tới hôm nay Liễu Như Phong động tình như vậy, cuối cùng làm cho mình hưng phấn khó nhịn như thế……

    “…… Ách…… Ân……” Trong tiếng rên rỉ vui thích, nhiễm một chút đau đớn, bí huyệt bao lấy mình, lại co rút đến càng thêm căng chặt……

    Nam Cung Thiên Mạc cố nén suy nghĩ muốn tiết dục vọng, cúi đầu nhìn về phía nam nhân dưới thân, khuôn mặt hơi thống khổ cùng ẩn nhẫn, nhiều hơn vẫn là tình dục cùng vui thích, Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được mỉm cười, nam nhân cứng cỏi kiên cường này, cũng chỉ có ở dưới thân mình, mới có thể lộ ra tình sắc mị hoặc như vậy!

    Nhẹ nhàng ưỡn động thắt lưng, ngón tay Nam Cung Thiên Mạc đặt lên đỉnh phân thân hưng phấn kia, ma sát xoa nắn, tại giữa chiếc cổ thon dài đang ngẩng về phía sau ôn nhu mà liếm cắn……

    “…… A…… A…… Chủ nhân……” Kinh hô thất thố, phân thân trong tay đột nhiên khẽ nhảy, dục vọng đang rút ra bên ngoài bị nội màng non mịn gắt gao dây dưa, hút mút cùng thít chặt giữ lại……

    Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, quả nhiên, tối nay Liễu Như Phong động tình như thế nhanh như vậy liền đạt tới cao trào! Ngón tay căng thẳng, ngón trỏ đúng lúc ngăn chặn miệng xuất ra. (Ác a~! ><)

    “…… Ngô…… Chủ nhân……” Liễu Như Phong khó nhịn mà vặn vẹo thân thể, tránh tránh, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì mà dừng lại, khó hiểu mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc trên người, thấp giọng thở dốc……

    Nội vách nhẵn nhụi non mềm gắt gao mà quấn quanh bản thân, độ ấm hỏa nhiệt, dường như muốn đem mình hòa tan, Nam Cung Thiên Mạc thật sâu mà hít khí, một mặt làm nhanh hơn động tác nơi bụng thắt lưng, một mặt nhìn Liễu Như Phong, nói: “Loại thời điểm này, tình hình như vậy, Như Phong, ngươi không phải nên đổi xưng hô sao? Luôn chủ nhân, thuộc hạ, thật có vẻ như vẫn là ta bắt buộc ngươi?!”

    Mặt Liễu Như Phong đỏ lên, gian nan mà mở miệng, nói: “Thuộc hạ……”

    Ngón tay trên phân thân căng thẳng, hết sức ôn nhu mà vuốt ve nhục hành, phân thân sớm đã gần kề cao trào càng thêm kích động không thôi, tiếc rằng ngón tay ngăn chặn miệng xuất ra kia nửa phần cũng không thả lỏng!

    Liễu Như Phong khó nhịn mà giật giật thân thể, ngón tay đang nắm bản thân trong tay kia, lại như bóng với hình, Liễu Như Phong nhìn khuôn mặt gợi cảm trong tình dục của Nam Cung Thiên Mạc, mở miệng cầu xin nói: “Chủ nhân thỉnh……”

    Ngón tay ôn nhu trên phân thân đột nhiên nhanh hơn, hơi lộ vẻ thô bạo mà ma sát nhục hành, ngón tay đối miệng xuất ra vẫn gắt gao mà áp bách dục vọng đang vội vàng muốn phát tiết……

    “A a…… Công tử……” Liễu Như Phong không được thỏa mãn, tình dục lún sâu khiến thần trí có chút hoảng hốt, nhưng nghĩ cũng biết, đương nhiên không thể kêu danh xưng của cốc chủ, như vậy chỉ còn lại một cái này……

    “Gọi tên của ta!” Nam Cung Thiên Mạc tức giận đến nghiến răng, hung hăng mà cắn một ngụm trên cổ nam nhân không biết điều này, sự trừu tống nơi hạ thân càng thêm kịch liệt, rút ra nguyên vẹn, lại toàn bộ đâm vào……

    “…… Thuộc hạ…… A…… Không dám……” Liễu Như Phong chỉ cảm thấy trong đầu dường như muốn nổ tung, ngón tay lắp kín tại miệng xuất ra giật giật, không buông ra, ngược lại dùng sức hướng vào phía trong đâm đâm, dường như muốn chui vào trong chiếc lỗ nhỏ bé kia……

    Nếu không biết điều, Liễu Như Phong cũng biết Nam Cung Thiên Mạc bất mãn, vội thay đổi lời, thở hổn hển nói: “…… Ân…… A…… Như Phong…… A…… Như Phong…… A a…… Chủ nhân…… Công tử…… A…… Như Phong……”

    Liễu Như Phong gian nan mà nói nửa ngày, cuối cùng vẫn không gọi ra miệng, sau cùng hai mắt dứt khoát nhắm lại, không lên tiếng nữa, gian nan mà ngầm chịu đựng sự tra tấn vui thích mà thống khổ này, chỉ cực lực co rút lại hậu huyệt của bản thân. Nếu như, Nam Cung Thiên Mạc quyết tâm không đồng ý để cho mình đạt được cao trào, như vậy, ít nhất, cũng phải làm cho nam nhân trên người có thể thoải mái khoái hoạt…… (=.=!)

    Co rút mạnh mẽ thình lình xảy ra, khiến Nam Cung Thiên Mạc trừu tống nhanh chóng mãnh liệt như vậy rốt cuộc không thể nhẫn nại, nhíu mi, cắn chặt răng, không dám tiếp tục nắm phân thân nam nhân dưới thân không tha, nếu trong cao trào tình dục nhất thời không khống chế được, chỉ sợ sẽ làm bị thương đến nam nhân dưới thân……

    Hai tay Nam Cung Thiên Mạc nắm chặt thắt lưng căng chặt của Liễu Như Phong, dùng hết khí lực toàn thân mà đột nhiên đẩy lên……

    Dịch thể nóng bỏng mạnh mẽ hữu lực mà đánh vào nội vách mỏng manh non mịn, giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, thiêu đốt tại sâu bên trong thân thể, ngón tay trước kia lắp kín tại miệng xuất ra rốt cục cũng rời đi, Liễu Như Phong gần như mất đi năng lực tự điều khiển, dùng hết khí lực toàn thân xé thanh kêu to, tứ chi gắt gao mà quấn quanh Nam Cung Thiên Mạc, toàn thân đột nhiên căng thẳng, thắt lưng cong lên, cơ da toàn thân đột nhiên điện thoại lên, gắt gao dán lên ngực bụng Nam Cung Thiên Mạc, đầu cực lực ngửa ra sau, khoảng cách gần sát, khiến chiếc cổ yếu ớt mà mẫn cảm, bị Liễu Như Phong tự mình đưa đến trước môi Nam Cung Thiên Mạc……

    Đương nhiên Nam Cung Thiên Mạc sẽ không khách khí, trong lòng biết nam nhân cường hãn như Liễu Như Phong, những ôn nhu âu yếm, thua xa sự thô dã khi thỏa thích kích thích, hung hăng mà cắn một ngụm lên hầu kết trượt lên xuống dồn dập, làm cho tiếng kinh hô thất thanh của y bị đứt đoạn tại cổ họng, chỉ còn lại tiếng thở dốc ồ ồ mà gian nan, tràn ra từ đỉnh đầu……

    Quả nhiên, nội vách non mềm kịch liệt mà dây dưa, cường lực mà nhanh chóng co rút khiến tinh khí Nam Cung Thiên Mạc đã tiết ra dục dịch, giống như lại một lần nữa trải qua cao trào, nhất thời phân không rõ bản thân đang ở trên trời, hay là tại địa ngục……

    ※※※

    Ngày thứ hai, Nam Cung Thiên Mạc thần thanh khí sảng thức dậy, dưới sự hầu hạ của Liễu Như Phong, mặc chỉnh tề, mới bước ra khỏi phòng.

    Hôm qua chưa từng lưu ý, hôm nay mới phát hiện trong viện này, trúc ảnh thành rừng, xanh tươi rậm rạp, gió nhẹ thổi qua, lá trúc lay động, vài con chim bói cá bay tới, đứng phía trên cành trúc non mịn xanh biếc, líu ríu mà náo nhiệt, làm cho viện lạc trống rỗng nhuộm đầy chất sinh cơ này thêm vài phần tươi đẹp!

    “Cốc chủ, thủ hạ đi nấu chút nước ấm, để cho cốc chủ sơ tẩy?!” Liễu Như Phong đứng phía sau Nam Cung Thiên Mạc, cung thanh nói.

    Nam Cung Thiên Mạc từ trong cảnh đẹp sáng sớm của Trúc viện này phục hồi tinh thần lại, không khỏi liếc nhìn Liễu Như Phong một cái, nói: “Trên đường vẫn là gọi ta công tử đi! Để tránh làm cho người có tâm nghe thấy.”

    “Vâng, công tử!” Liễu Như Phong lập tức sửa miệng, kêu.

    “Như Phong, không cần lo lắng như thế, ngươi không cảm thấy cảnh sắc của viện này, phi thường không tồi sao?” Nam Cung Thiên Mạc cười cười, đảo mắt đảo qua cửa sườn phòng đóng chặt, trời đã sáng lớn, Đỗ Như Phượng còn chưa thức dậy sao? Nói như thế nào, nàng coi như cũng là xuất thân võ lâm thế gia, sáng sớm mỗi ngày luyện võ, hẳn là cũng thành thói quen……

    Liễu Như Phong cười nói: “Nếu công tử thích, sau khi trở về, đem chỗ ở của công tử đổi thành như vậy, có cái gì không được?”

    Nam Cung Thiên Mạc chấp nhận mà gật gật đầu, đang định nói cái gì, lại nghe của viện nhẹ vang, hai người quay đầu nhìn lại.

    Cửa viện bị người đẩy ra từ phía ngoài, hai gã điếm tiểu nhị bưng nước ấm, đang thật cẩn thận mà chậm rãi đi vào, ngoài cửa viện chuyển ra một người, một thân tố y, khuôn mặt tròn tròn, dáng người hơi béo, bộ dạng bình thường, khóe môi có một nốt ruồi đen, không phải Đỗ Như Phượng đã qua dịch dung, còn có thể là ai?

    Nam Cung Thiên Mạc hơi hơi ngẩn ra, không nghĩ tới Đỗ Như Phượng cư nhiên đã sớm thức dậy, còn đi nấu nước ấm, cùng vị đại tiểu thư ngây thơ tùy tính ngày xưa, lại có cách biệt một vùng trời! Nam Cung Thiên Mạc không khỏi một lần nữa đánh giá Đỗ Như Phượng đang chỉ huy hai gã điếm tiểu nhị kia, đem nước ấm bưng vào trong phòng Nam Cung Thiên Mạc……

    Nhưng dịch dung hoàn mỹ, không những che lấp được mỹ mạo nguyên bản, cũng che lấp đi sắc mặt hiện giờ của Đỗ Như Phượng! Nam Cung Thiên Mạc đánh giá sau một lúc lâu, cái gì cũng không thể nhìn ra được.

    Đỗ Như Phượng quay đầu, nhẹ nhàng mà đi đến trước mặt hai người, trước nhìn nhìn Liễu Như Phong, chuyển hướng Nam Cung Thiên Mạc, chợt, cúi đầu xuống, hạ thấp người thi lễ, nói: “Công tử, tỳ nữ tính toán lúc này công tử cũng nên tỉnh, liền đi kêu nước ấm, thỉnh công tử sơ tẩy!”

    Thái độ cung kính, ngữ khí khiêm tốn! Đỗ Như Phượng lúc này, tựa như thật sự là thị nữ của Nam Cung Thiên Mạc, nho nhã lễ độ, tiến thoái có phép!

    Nhãn thần Nam Cung Thiên Mạc là lạnh lẽo, mày Liễu Như Phong là nhíu chặt!

    Vừa rồi cách khá xa, Đỗ Như Phượng lại vội vàng chỉ huy hai gã điếm tiểu nhị, vẫn chưa hướng bên này nhìn lên một cái. Nhưng khi ánh mắt Đỗ Như Phượng nhìn về phía Liễu Như Phong, trong bi thống mang theo hối hận! Mà ánh mắt khi nhìn phía Nam Cung Thiên Mạc, là trong chán ghét xen lẫn hận ý nồng đậm!

    Tuy rằng ánh mắt Đỗ Như Phượng, thời gian dừng lại trên mặt hai người, phi thường ngắn, lập tức liền cúi đầu. Đổi thành người khác, chỉ sợ căn bản không kịp phát hiện tình tự tiết lộ trong mắt nàng. Nhưng Nam Cung Thiên Mạc cùng Liễu Như Phong lại là dạng nhân vật, chỉ một cái chớp mắt này, liền đã thấy thanh thanh sở sở!

    Nam Cung Thiên Mạc nhìn Đỗ Như Phượng cúi đầu trước người, mỉm cười, nói: “Làm không tồi!”

    Nam Cung Thiên Mạc nói xong, xoay người hướng trong phòng mà đi, mắt thấy hai gã điếm tiểu nhị khom người hướng về mình thi lễ, Nam Cung Thiên Mạc gật đầu mỉm cười, nhìn hai gã điếm tiểu nhị xoay người, đi ra khỏi viện.

    Trên mặt Nam Cung Thiên Mạc vẫn mang theo mỉm cười, bước hướng vào phòng, chỉ là ánh mắt khi đưa lưng về phía Liễu Như Phong cùng Đỗ Như Phượng, đã hơi hơi nheo lại, vui vẻ trong mắt trở thành hư không, âm u nhìn phía trước!

    Đỗ Như Phượng đột nhiên chuyển biến, khiến trong lòng Nam Cung Thiên Mạc kỳ quái, nhớ tới Đỗ Như Phượng hôm qua còn có vẻ vô tâm không phế, ngây thơ bốc đồng, hôm nay lại hiển nhiên đã động tâm cơ. Cũng đúng, dù là đại tiểu thư của Thương Khung sơn trang, nhưng không phải là thân sinh nữ nhi của Đỗ Thương Sơn, nàng có thể vững vàng mà ngồi vững trên vị trí đại tiểu thư này, như thế nào là một tiểu thư ngu ngốc cái gì cũng không hiểu?!

    Chỉ là vừa rồi khi Đỗ Như Phượng nhìn về phía mình, chán ghét cùng phẫn hận trong mắt không thể nhìn sai kia, là vì cái gì? Chẳng lẽ, đêm qua nàng nghe được cái gì? Nghĩ đến Liễu Như Phong từng nói qua tình huống của Đỗ Như Phượng, trong lòng Nam Cung Thiên Mạc thoải mái, lần sau cùng của tình sự đêm qua, Liễu Như Phong thất thanh kêu lên kinh hoảng, cùng với bản thân không cố ý áp lực tiếng vang, có lẽ tường ngăn hơi mỏng này, cũng khó ngăn trở thanh âm bên này……

    Là bởi vì quan hệ của hai huynh đệ Đỗ gia kia? Khiến cho Đỗ Như Phượng cực kỳ phản cảm chán ghét chuyện như vậy? Nam Cung Thiên Mạc không tiếng động mà cười lạnh, nếu Đỗ Như Phượng dám can đảm bởi vậy mà làm ra chuyện gì, tự nhiên đâm ngang giữa mình cùng Liễu Như Phong, không nên trách mình không niệm tình quan hệ của nàng cùng Liễu Như Phong! Muốn cho nàng chết hợp tình hợp lý, khiến Liễu Như Phong nửa phần cũng tra không ra, Nam Cung Thiên Mạc tự tin đó không phải việc khó gì…… (Ác độc a~~~~!)

    Nam Cung Thiên Mạc đi vào trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ vang phía sau, mỉm cười, thu liễm thần sắc âm trầm, quay lại hướng Liễu Như Phong đi theo phía sau cười nói: “Ta tự mình làm, ngươi cũng đi sơ tẩy một chút!”

    Nam Cung Thiên Mạc nói xong, hơi nâng nâng cằm khó có thể nhận thấy, chỉ hướng Đỗ Như Phượng trong viện đang hướng về trong phòng nhìn xung quanh.

    Liễu Như Phong hơi do dự, khom người đáp: “Vâng”

    Nhìn Đỗ Như Phượng trong viện, cùng bóng dáng Liễu Như Phong, thần tình trên mặt Nam Cung Thiên Mạc tự nhiên, trong lòng lại nhịn không được nghĩ lại: Đỗ Như Phượng, hy vọng ngươi có thể nhận biết tốt xấu! Ngàn vạn lần đừng vượt qua giới hạn ta có thể dễ dàng tha thứ! Hừ! Nếu không phải nhìn trên phần tình ở trong lòng Như Phong, cực kỳ coi trọng ngươi, làm sao lại dung túng ngươi như thế?

    Nam Cung Thiên Mạc nghĩ, cúi đầu, đến gần nước ấm trong bồn, hắt lên khuôn mặt……

    ※※※

    Liễu Như Phong đi đến trong viện, Đỗ Như Phượng lại cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, hoàn toàn không phát hiện Liễu Như Phong đã đi tới bên cạnh!

    “Phượng nhi!” Liễu Như Phong đến gần, mắt thấy Đỗ Như Phượng đang mặt nhăn mày nhíu, gương mặt tròn đã qua dịch dung, nhìn không ra sắc mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thần sắc hối hận cùng thống khổ trên mặt nàng!

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong