Home Đam Mỹ Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 50

    Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 50

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong

    Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

    ***

    Đêm khuya, giờ Sửu, trước cửa Tàng Kiếm Cung.

    Một gã thị vệ ngáp một cái, nhu nhu hai con ngươi mỏi mệt, không chút để ý nhìn nhìn bốn phía.

    “Tỉnh tỉnh, còn hai canh giờ, mới có thể thay ca a!” Một gã bộ dáng thủ lĩnh thị vệ đá người nọ một cước, hướng sáu người hai bên quát.

    “Thôi nào, Đầu Nhân, bây giờ là giờ nào, đến bao giờ mới đến phiên giao ban của chúng ta a……” Tên thị vệ lúc trước bị đá trúng một cước, vẻ mặt đau khổ, nói.

    “Giờ nào? Đừng quên mười ngày trước chuyện Vân Thanh Cung đến tập kích, người ta cũng mặc kệ giờ nào!” Thủ lĩnh kia bất đắc dĩ thở dài, lại nói: “Chúng ta mặc dù tổn thất thảm trọng, nhưng Vân Thanh Cung cũng không tốt hơn là bao……”

    Thị vệ lúc nãy duỗi cái thắt lưng, nói: “Đầu Nhân, đừng than thở nữa, Vân Thanh Cung nào có thực lực lại đến một lần nữa? Chỉ sợ lúc này Vân Thanh Cung đang cố gắng đề phòng……”

    “Ngu ngốc! Chẳng lẽ Bách Tiếu Cung cùng Lạc Dương Cung sẽ không ra tay sao? Cũng chỉ có mình ngươi……” Thủ lĩnh oán hận gõ cái đầu của tên thị vệ kia, lại phát hiện tên thị vệ trước mắt luôn luôn thông minh đột nhiên mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm phía sau chính mình……

    Không tốt! Trong lòng thủ lĩnh cả kinh, mạnh quay đầu lại, một mảnh màu đỏ ánh vào trong mắt, “Phốc” một tiếng vang nhỏ, rải trên một đầu một thân của thủ lĩnh —— là máu!

    Trước mắt, là một gã thị vệ Tàng Kiếm Cung, vẻ mặt trên mặt thống khổ mà vặn vẹo, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm thủ lĩnh, giống như muốn nói cái gì đó, rồi lại một chữ cũng phát không ra tiếng, miệng mở ra mãnh liệt mà phun ra một cỗ máu lớn cùng  nội tạng, chậm rãi ngã xuống phía sau thị vệ, còn hai tên thị vệ, cũng ngã xuống bên trong vũng máu…… (Gớm! >.<!)

    Một gã thị vệ Tàng Kiếm Cung, đang muốn lớn tiếng gọi, đã thấy trước mắt bóng đen chợt lóe, một gã trung niên hán tử thấp lùn nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, dữ tợn cười, bàn tay thô to kia như tia chớp chế trụ  cổ họng của tên thị vệ Tàng Kiếm Cung, trong ánh mắt của tên thị vệ ánh lên nét hoảng sợ muốn chết, năm ngón tay của trung niên hán tử thấp lùn dùng sức, cái đầu của tên thị vệ liền mềm rũ  xuống……

    Thủ lĩnh không kịp nghĩ nhiều, phi thân lui về phía sau, đồng thời há mồm muốn hô, chợt ngực đau xót, một bàn tay lạnh như băng nhẹ nhàng bưng kín miệng thủ lĩnh đang mở ra……

    Thủ lĩnh gian nan quay đầu lại, phía sau là một gã thiếu niên áo xanh, đem trường kiếm đâm vào ngực hắn rút ra, nhìn nhìn trường kiếm nhiễm huyết, thiếu niên hơi nhăn mi lại, nhẹ nhàng vung lên, đem máu trên thân kiếm rũ đi……

    Phía sau thiếu niên, ba gã thị vệ đang nằm trên mặt đất, hiển nhiên đã không còn hô hấp……

    Các ngươi là ai? Thủ lĩnh há miệng thở dốc, nhưng rốt cuộc không phun ra được nửa chữ, không cam lòng nhắm hai mắt lại……

    Chu Chính Thành nhìn nhìn Liễu Như Phong, tán thưởng cười, trở lại hướng về chỗ tối nơi phương xa, vẫy vẫy tay.

    Từ trong bóng đêm đi ra năm, sáu mươi người, đều là hắc y hắc khố, lặng yên không một tiếng động, rất nhanh đi tới  cửa Tàng Kiếm Cung.

    Liễu Như Phong nhìn nhìn hơn năm mươi người Lạc Dương Cung sắp hàng chỉnh tề, lại nhìn thấy phía sau bọn họ là chín người Trác Tiêu Cung mệt mỏi biếng nhác, không khỏi nhíu mày. (Mất mặt quá đi! Thập là mất mặt Trác Tiêu Cung mà! >.<!)

    Chu Chính Thành đi trước một phen đẩy cửa cung ra, vọt vào.

    “Người nào? A……” Không tính toán nữa, Liễu Như Phong liền nghe được một tiếng hét thảm……

    Lập tức, trong Tàng Kiếm Cung là cảnh la hét vang vọng, giây lát sau lại ngừng lại, không bao lâu, tiếng la báo nguy lần thứ hai vang lên, đầu tiên là tiếng la lẻ loi, tiếp theo vang thành một đoàn. Ngay sau đó vô số ánh  đuốc sáng lên, đem bóng đêm trong Tàng Kiếm Cung chiếu sáng tựa như ban ngày……

    Trong lòng Liễu Như Phong biết Chu Chính Thành đã cùng người của Tàng Kiếm Cung chính diện đối đầu……

    Thấy ba gã thị vệ Trác Tiêu Cung đứng ở trước cửa cung, hướng vào phía trong nhìn quanh, vẻ mặt kích động cùng hưng phấn, Liễu Như Phong lắc lắc đầu, cũng không nói gì, dù sao nhiệm vụ tối nay chính là bảo vệ tốt cửa cung. Liễu Như Phong đứng ở bên cạnh, hai tay ôm kiếm, khoanh ở trước ngực, ngẩng đầu nhìn không trung—— không biết giờ phút này công tử đã ngủ chưa……

    ※※※

    Ánh nến trên bàn hơi hơi nháy lên, ánh lên gương mặt Nam Cung Thiên Mạc lạnh như băng, lúc sáng lúc tối……

    Từ sau khi Liễu Như Phong rời đi, Lễ phu nhân liền muốn đem Nam Cung Thiên Mạc đi chủ cung, nhưng Nam Cung Thiên Mạc lại cự tuyệt đề nghị đó, hắn còn chưa nghĩ muốn bại lộ sự thực chính mình đã thanh tỉnh.

    Hiện giờ trong gian phòng này, sớm đã sắp xếp thêm một bộ bàn ghế.

    Nam Cung Thiên Mạc lúc này, đang ngồi ở trên chiếc ghế bên cạnh bàn phía trước cửa sổ, sắc mặt lạnh như băng, bên môi phiếm một tia cười giận, ngón tay ở trên một tờ giấy, nhẹ nhàng mà gõ……

    ※※※

    Ngày hai mươi bảy tháng chín, ta mới tới Lạc Dương Cung, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đặc biệt an bài  một viện tử lớn —— Hình viện —— cho ta chỗ ở. Sau khi Liễu Như Phong cùng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà mật đàm, cùng thống lĩnh thị vệ Lạc Dương Cung Chu Chính Thành, dắt tay nhau cùng quay về Hình viện. Chu Chính Thành mang mười người chúng ta đến Liễu viện Lạc Dương Cung ‘qua đêm’.

    Ngày hai mươi tám tháng chín, thống lĩnh thị vệ Lạc Dương Cung Chu Chính Thành đến Hình viện tìm kiếm hỏi thăm Liễu Như Phong.

    Ngày hai mươi chín tháng chín, thống lĩnh thị vệ Lạc Dương Cung Chu Chính Thành lại đến Hình viện tìm kiếm hỏi thăm Liễu Như Phong.

    Ngày ba mươi tháng chín, thống lĩnh thị vệ Lạc Dương Cung Chu Chính Thành đến Hình viện tìm kiếm hỏi thăm Liễu Như Phong.

    ……

    ……

    Ngày bốn tháng mười, thống lĩnh thị vệ Lạc Dương Cung Chu Chính Thành đến Hình viện tìm kiếm hỏi thăm Liễu Như Phong.

    Ngày năm tháng mười, thống lĩnh thị vệ Lạc Dương Cung Chu Chính Thành tới tìm Liễu Như Phong, nói Nhị công tử muốn thỉnh y đến. Giờ Dậu Liễu Như Phong trở lại, nói Nhị công tử tối nay muốn tập kích Tàng Kiếm Cung, người Trác Tiêu Cung chúng ta gác ở cửa Tàng Kiếm Cung.

    ※※※

    (Phía trên là ‘tình báo’ của ai đó trong 9 người đang ở bên Lạc Dương Cung! Ta đọc đến 1 loạt cái cụm từ ‘tìm kiếm hỏi thăm’ mà cười đau bụng! XD~~~!)

    Nam Cung Thiên Mạc nhắm mắt lại, cầm lấy tờ giấy trên bàn, di chuyển gần ánh nến, khói nhẹ dâng lên, ngọn lửa chớp động, nhìn tờ giấy chậm rãi hóa thành tro bụi, trên mặt Nam Cung Thiên Mạc lại cười lạnh.

    Mới vừa rồi khi Thủy Liên đưa tới tờ giấy này, hiển nhiên đã biết được nội dung, nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, muốn nói lại thôi.

    Mẫu thân! Ngươi quả nhiên không thể từ bỏ Liễu Như Phong sao? Vẻ mặt trên mặt Nam Cung Thiên Mạc lạnh hơn. Nếu muốn phản bội, Liễu Như Phong không cần đợi đến lúc này?

    Trên mặt Nam Cung Thiên Mạc hơi có một tia trào phúng, một công tử đã điên rồi, một – không quyền thế, hai – không phú quý! Liễu Như Phong lại bên người hầu hạ hơn chín tháng, tại trong viện tử trống vắng này, vừa tự thân lo cơm áo, vừa hầu hạ một kẻ điên, lấy xuất thân Tử Điện của y, tới biệt cung, có công tử của cung nào lại đỗi đãi y như thế?

    Nam Cung Thiên Mạc nhắm mắt lại, bất giác hồi tưởng lại buổi tối mình vừa mới thanh tỉnh kia, Liễu Như Phong một thân hắc y, phong trần mệt mỏi, im lặng mà dịu ngoan quỳ gối bên giường, tùy ý cánh tay yếu nhược của mình, chế trụ  cổ họng y……

    Chỉ vì chính mình nhất thời xúc động, muốn  y thị tẩm?

    Có lẽ sự lo lắng của mẫu thân là đúng, đem hết thảy nguy hiểm trước tiên bóp chết. Chỉ là, trừ bỏ phụ thân, mẫu thân cùng đại cữu cữu Thiên Hành, Liễu Như Phong là người duy nhất chính mình có thể tín nhiệm —— cũng là người duy nhất có được……

    “Mẫu thân……” Nam Cung Thiên Mạc nhẹ giọng thở dài.

    ※※※

    Ẩn ẩn, tiếng chém giết, tiếng kêu thảm truyền đến.

    “Nhóm người Chu Chính Thành đi vào đã gần một canh giờ, sao vẫn còn chém giết?” Một gã thị vệ Trác Tiêu Cung đảo mắt nhìn nhìn Liễu Như Phong đang nhắm mắt dưỡng thần, đè thấp  thanh âm, lén lút hướng đồng bạn bên cạnh nói.

    “Không biết, bất quá xem ra nhóm người Chu Chính Thành đang chiếm  thượng phong!” Lý Thụ đang ở một bên, tiếp lời nói.

    “Lý huynh, ngươi làm sao thấy được?” Thị vệ kia di chuyển  vài bước, đi tới bên người Lý Thụ.

    “Ngươi xem, hiện tại ngọn đèn của Tàng Kiếm Cung đều tập trung ở cùng nhau.” Lý Thụ chỉ vào bên trong Tàng Kiếm Cung, ngọn đèn bốn phía đã lẻ loi tán tán, chỉ có chỗ kia ngọn đèn tập trung nhiều nhất, sáng trưng.

    “Di? Không đúng!” Lý Thụ đột nhiên cất cao  thanh âm, kinh hô lên.

    Liễu Như Phong mở mắt, nhìn Lý Thụ liếc mắt một cái, theo ánh mắt hắn, nhìn qua.

    Chính giữa Tàng Kiếm Cung ngọn đèn vẫn như cũ xuyên qua sáng rõ, đã có mười ngọn đèn chậm rãi từ trung tâm rời đi, rất nhanh thoát ly vị trí trung tâm, đang hướng về cửa Tàng Kiếm Cung mà đến!

    Liễu Như Phong nhướng mày, nghi hoặc nhìn tường cung, xa xa trên tường cung có một đoàn đuốc, ẩn ẩn có thể thấy dưới hàng đuốc có vô số hắc y nhân cầm cung tiễn trong tay, tên trên cung, cung được kéo căng, nhắm thẳng đối diện phía dưới……

    Đuốc trên tường cung, hắc y nhân, cung tiễn liên miên thành một mảnh, đem Tàng Kiếm Cung vây quanh —— chỉ trừ bỏ cửa chính của Tàng Kiếm Cung!

    “Đáng chết!” Liễu Như Phong tức giận mắng một tiếng, Tô Lánh hiện thân trước, như vậy, rõ ràng là buộc Tàng Kiếm Cung cùng Chu Chính Thành liều chết, cho dù bỏ trốn, cũng sẽ không hướng phía tường cung đầy cung tiễn kia! Khó trách sẽ có người chạy hướng cửa cung……

    Quả nhiên, trong Tàng Kiếm Cung, nguyên bản có một ít cây đuốc phân tán, đều hướng về trung tâm cùng cửa cung mà tới, mà nhóm đuốc đang kịch đấu kia cũng từ trung tâm càng ngày càng tiếp cận cửa cung……

    Xem số lượng đuốc kia, tới ít nhất cũng hơn hai mươi người, mà nhóm đuốc kia tụ mà không tản, vội mà không loạn, hiển nhiên là có người thân phận cực cao trong Tàng Kiếm Cung ở bên trong. Giờ này khắc này, có thể khiến cho người trong Tàng Kiếm Cung không để ý đến đám người Chu Chính Thành, lại hướng về cửa cung chạy trốn, trừ bỏ Thập Tam công tử Đinh Tường, còn có người nào khác?!

    Tâm tình Liễu Như Phong trầm trọng thu hồi  ánh mắt, nhìn nhìn chín tên thị vệ Trác Tiêu Cung bên người, nếu thật sự là Thập Tam công tử Đinh Tường, người người bên hắn, tất nhiên đều là cao thủ trong Tàng Kiếm Cung. Chín tên thị vệ Trác Tiêu Cung, võ công bình thường, như thế nào có thể ngăn được bọn họ?!

    Lúc này đám đuốc đã tiếp cận, đã ẩn ẩn có thể nhìn đến bóng người dưới cây đuốc.

    “Có ba mươi người tới! Liễu huynh? Làm sao bây giờ?” Lý Thụ đảo mắt nhìn về phía Liễu Như Phong, có chút dồn dập hỏi han.

    “Trước tiên cứ ẩn núp, xem tình huống mới động thủ!” Liễu Như Phong tiến lên vài bước, đứng ở giữa cửa cung, lạnh lùng nhìn, có thể thấy rõ bóng người chỗ cây đuốc.

    Chín người Trác Tiêu Cung vừa nghe, lập tức tìm chỗ nấp, ẩn hình……

    Đám đuốc tiếp cận, ba mươi người tới đều thấy ở giữa cửa cung, Liễu Như Phong ôm kiếm mà đứng.

    Một người trước mặt mạnh vung tay lên, hơn ba mươi người nháy mắt dừng cước bộ.

    Thập Tam công tử Đinh Tường! Đồng tử Liễu Như Phong hơi co lại……

    Thập Tam công tử Đinh Tường thấy cửa cung cư nhiên lại chỉ có một người, không khỏi đảo mắt chung quanh, mặt lộ nghi ngờ……

    Liễu Như Phong lặng yên không lên tiếng, chỉ đành dụng kế nghi binh này kéo dài chút thời gian, Chu Chính Thành có thể nhanh chóng giải quyết nhân thủ tại trung tâm Tàng Kiếm Cung, tiến đến!

    Mặt Thập Tam công tử Đinh Tường hướng một người bên cạnh liếc mắt một cái.

    Thanh niên kia mạnh tung người, đánh về phía Liễu Như Phong, người ở trên không trung, rút cương đao (đao thép) bên hông ra, hướng về phía đầu Liễu Như Phong chém xuống.

    Mắt Liễu Như Phong nhìn Đinh Tường, trông cũng không trông người nọ liếc mắt một cái, chân dưới lệch qua, nghiêng bước qua một bước, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, tay trái cầm bao, tại trên thân cương đao của người đang chém xuống, điểm nhẹ, mượn sức đánh sức, đem cương đao kia đánh nghiêng một tấc, tay phải cầm kiếm, thuận thế mà lên, mũi kiếm chợt lóe, trường kiếm lại thu vào vỏ.

    Cương đao chém xuống, men theo góc áo của Liễu Như Phong, chém thẳng vào bề mặt đất đá, lực đạo quá lớn khiến cương đao cắm vào mặt đất, nửa thân đao nhập vào, chuôi đao chớp lên, phát ra tiếng động “Ong ong”. Người cầm đao hạ xuống, như uống rượu say, yếu sức buông cương đao ra, lảo đảo vài bước, bên hông đột nhiên phun ra một mảnh màu đỏ, té ngã trên mặt đất, rốt cuộc không còn động tĩnh!

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong