Home Đam Mỹ Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 55

    Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 55

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong

    Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

    ***

    Tay Lễ phu nhân bưng chén trà dừng lại, nhìn về phía Nam Cung Thiên Mạc, lẳng lặng nói: “Liễu Như Phong thả Thập Tam công tử Đinh Tường?”

    “Không phải, y bị ảnh vệ Tàng Kiếm Cung cuốn lấy.” Nam Cung Thiên Mạc nói xong, từ trong ngực lấy ra mật tín, để trên bàn, cười nói: “Thập Tam công tử Đinh Tường trốn vào Võ Điện, đại ca đã đệ trình phụ thân triệu tập các điện các cung trong cốc, thương nghị việc này!”

    Lễ phu nhân duỗi tay lấy mật tín, mở ra.

    Tổng quản Thiên Hành thấy thế, hơi nghiêng thân mình, thăm dò nhìn qua……

    ※※※

    Lạc Dương Cung, Hình viện!

    Liễu Như Phong ra khỏi cửa phòng, lại phát hiện mọi người Trác Tiêu Cung cũng sớm đã thức dậy, vây quanh chỗ để thi thể ở trong viện, nghị luận.

    Thấy Liễu Như Phong đi ra, Lý Thụ từ trong đám người đi ra, thấp giọng nói: “Thi thể hai vị huynh đệ này, xử trí như thế nào? Không thể vẫn để nơi này a?”

    Liễu Như Phong nhíu mày, có tâm muốn đem hai cỗ thi thể này đem về Trác Tiêu Cung, lại sợ khiến cho bảy người trong viện Lạc Dương Cung nghi kỵ, nhất thời khó có thể quyết định……

    Cửa viện vang nhỏ, mọi người quay đầu nhìn lại, là Chu Chính Thành cùng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đi vào trong viện.

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhẹ nhàng phất tay, hai gã thị vệ Lạc Dương Cung theo hắn mà đến đứng lại bên cửa viện. Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà lại chỉ mang theo Chu Chính Thành tiến lại.

    “Tham kiến Nhị công tử.” Tám người trong viện khom mình hành lễ, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, lại có chút vui sướng nhìn phía Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà.

    Nghi chính là: Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà như thế nào tự mình vào Hình viện, có thể nào là bởi vì Thập Tam công tử Đinh Tường từ chỗ nhóm người mình phòng thủ đào thoát, mà đến vấn tội? Dù sao nhóm người mình trước mắt đều không phải là người Lạc Dương Cung……

    Vui chính là: Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cư nhiên lại chỉ dẫn theo một mình Chu Chính Thành vào trong viện, tuy nói võ công Chu Chính Thành không tồi, nhưng rõ ràng không bằng Liễu Như Phong,(Hì! Phong ca được khen nha!) cử chỉ này của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, ý tín nhiệm, biểu lộ không thể nghi ngờ! Việc này đối mọi người có tâm đầu nhập vào Lạc Dương Cung mà nói, hy vọng đúng là càng ngày càng gần……

    “Không cần đa lễ.” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà khoát tay áo, đi tới chỗ để thi thể trong viện, nhìn nhìn, mặt lộ vẻ bi thương, trầm mặc sau một lúc lâu, xoay người hướng Liễu Như Phong nói: “Đều do kế hoạch Lạc Dương Cung không chu toàn, liên lụy đến tánh mạng hai vị này. Nhưng đã do Lạc Dương Cung ta mà chết, ta nghĩ đưa bọn họ cùng thị vệ Lạc Dương Cung đêm qua chết trận hảo hảo an táng, coi như ta tận một chút tâm ý, không biết được không?”

    Liễu Như Phong cùng bảy người Trác Tiêu Cung nhìn nhau liếc mắt một cái, khom người nói: “Nhị công tử ân trọng, chúng ta thay hai vị huynh đệ đã chết tạ ơn Nhị công tử!”

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhẹ giọng thở dài, nói: “Chớ như thế, hai người hắn cũng là vì Lạc Dương Cung tận sức, Lạc Dương Cung sẽ hảo hảo hậu táng bọn họ. Nam Cung Thiên Tà chỉ mong các vị không oán hận, vẫn có thể hết sức tương trợ Lạc Dương Cung!”

    Nhóm người Liễu Như Phong thấy Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà không đề cập tới việc Thập Tam công tử Đinh Tường từ cửa cung thoát đi, ngược lại dùng ngôn ngữ ôn hòa an ủi, mặt không khỏi lộ vẻ cảm kích.

    Lý Thụ đứng phía sau Liễu Như Phong, quay đầu chung quanh, lén lút duỗi ngón tay chọc phía sau lưng Liễu Như Phong.

    Liễu Như Phong do dự một cái chớp mắt, tiến lên nói: “Nhị công tử đã không tính toán, trong lòng chúng ta cảm kích. Nhị công tử cùng Lễ phu nhân đã nói trước, chúng ta sẽ tận tâm hết sức vì Nhị công tử làm việc!”

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nghe vậy, mỉm cười gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, đã thấy một gã thị vệ từ ngoài viện vội vàng chạy tới, giương giọng nói: “Khởi bẩm công tử, mới vừa rồi cốc chủ phái người truyền lệnh, hôm nay giờ Mùi, thỉnh công tử đi Tuyệt Thiên Cung……”

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà trầm mặc một cái chớp mắt, vung tay áo bào, tên thị vệ kia vội thi lễ, xoay người rời đi.

    “Giờ cũng không sớm, các vị hảo hảo nghỉ ngơi.” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn nhìn nhóm người Liễu Như Phong cười nói, lập tức chuyển hướng Chu Chính Thành bên cạnh, “Chính Thành, chuyện nơi này giao cho ngươi làm, hảo hảo hậu táng hai vị này, tra xem hai vị ở trong cốc có thân nhân không, hậu lễ trấn an!”

    “Vâng.” Chu Chính Thành cung thanh đáp.

    “Cung tiễn Nhị công tử.” Mọi người trong viện cùng kêu lên nói.

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà phất phất tay, mặt mang mỉm cười, xoay người rời đi.

    “Người đâu! Đem hai vị huynh đệ này nâng đi Lạc Lâm hậu táng!” Chu Chính Thành giơ tay kêu bốn gã thị vệ tới, phân phó.

    Bốn gã thị vệ kinh ngạc nhìn Chu Chính Thành liếc mắt một cái, nâng hai cỗ thi thể lên, bước nhanh rời đi.

    “Lạc Lâm này, nguyên là chỗ Lạc Dương Cung chúng ta chuyên môn dùng để an táng người trong cung.” Chu Chính Thành hướng nhóm người Liễu Như Phong thấp giọng giải thích.

    Thấy mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, Chu Chính Thành vừa lòng cười cười, lại nói: “Công tử đi chuyến này, có lẽ có liên hệ cùng Thập Tam công tử Đinh Tường, sao chúng ta không đi Võ Điện trước, canh phòng bốn phía, đợi đến khi Thập Tam công tử Đinh Tường đi ra, rồi giết chết! Trước mặt công tử, đây chính là một công rất lớn a!”

    Đã là công lớn, Chu Chính Thành có thể tự dẫn thủ hạ thị vệ đi trước, vì sao phải lôi kéo nhóm người mình? Liễu Như Phong hơi chần chờ.

    Nhóm bảy người Lý Thụ tâm hỉ không thôi, vội hướng Liễu Như Phong nháy mắt.

    “Đa tạ hảo ý của Chu huynh, chỉ là chúng ta đến Lạc Dương Cung không lâu, chỉ sợ thủ hạ của Chu huynh sẽ sinh bất mãn……” Liễu Như Phong nhìn nhìn Chu Chính Thành, chậm rãi nói.

    Nhóm bảy người Lý Thụ vừa nghe, không khỏi khẩn trương, Thập Tam công tử Đinh Tường kia đã là tang gia chi khuyển (‘Gia đình nhà chó có tang’! Dịch ra thấy mắc cười ghê! XD~~~! Ý câu này là Đinh Tường chắc chắn sẽ chết!), bên người chỉ còn lại mười người, lúc này Chu Chính Thành mang nhóm người mình đi, rõ ràng là muốn đem công lao này phân một phần cho nhóm người mình! Lời này của Liễu Như Phong có chút từ chối, rõ ràng là đem công lao không công tới tay này đẩy hướng ra ngoài, nhóm người Lý Thụ như thế nào lại không vội?

    “Liễu huynh, Chu thống lĩnh đối đãi hậu ý, chúng ta sao không cảm kích?” Kinh qua một trận chiến đêm qua, mọi người đều đã biết thân phận địa vị Chu Chính Thành ở Lạc Dương Cung, nhưng cũng không theo cách xưng hô của Liễu Như Phong, lúc này bảy mồm tám lưỡi, vội vàng nói.

    Chu Chính Thành sang sảng cười, nhìn nhìn Liễu Như Phong nói: “Chu mỗ vẫn coi các vị như huynh đệ nhà mình, Liễu huynh đệ không cần khách khí như thế?”

    Liễu Như Phong chấn động, trong lòng biết lời này của Chu Chính Thành đã rõ, ý thăm dò hỏi thử lập trường nhóm người mình!

    Liễu Như Phong hơi hơi trầm ngâm, thận trọng nói: “Chu huynh để mắt đến chúng ta, trong lòng chúng ta cảm kích. Như Phong nguyên là sợ khiến cho thủ hạ thị vệ của Chu huynh bất mãn, khiến Chu huynh khó xử. Chu huynh đã nói như thế, Như Phong nếu lại từ chối, ngược lại có vẻ đạo đức giả! Như Phong cũng không nói nhiều, Chu huynh đối đãi hậu ý, chúng ta từ nay về sau, tất xem Chu huynh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!” (Câu này mà không đặt trong tình huống này thì rất chi là buồn cười! XD~~!)

    Chu Chính Thành mừng rỡ, duỗi tay ở trên vai Liễu Như Phong vỗ thật mạnh, nhìn nhìn bảy người phía sau Liễu Như Phong, lớn tiếng cười nói: “Hảo! Chư vị cứ việc yên tâm, Chu mỗ có chỗ tốt, tất không thiếu chư vị huynh đệ! Đi! Đi Võ Điện đợi Thập Tam công tử đại giá a!”

    Một hàng mọi người nói nói cười cười đi theo Chu Chính Thành, ly khai Hình viện.

    ※※※

    Trác Tiêu Cung, trong chủ phòng của tiểu viện, một mảnh trầm mặc.

    Thần sắc Lễ phu nhân bi khốc, gắt gao ôm Nam Cung Thiên Mạc bên cạnh.

    “Khởi bẩm phu nhân, người của Tuyệt Thiên Cung tới truyền lời, buổi chiều giờ Mùi, thỉnh phu nhân đi Tuyệt Thiên Cung nghị sự!” Thanh âm Thủy Liên từ ngoài phòng truyền đến.

    Ba người trong phòng chấn động, nhìn nhau liếc mắt một cái.

    Tổng quản Thiên Hành thở dài, nói: “Tâm Trúc, giờ Thìn không nhiều, động thân đi……”

    Lễ phu nhân nhắm mắt, đứng dậy, thân thể nhu nhược hơi hơi phát run, chờ cước bộ kiên định rồi đi ra ngoài, không quay đầu lại liếc mắt một cái……

    ※※※

    Trong đại sảnh Tuyệt Thiên Cung.

    Điện chủ sáu điện Tuyệt Cốc ngồi bên trái, năm chiếc ghế phía bên phải chỉ ngồi bốn người.

    Lễ phu nhân, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, Lục công tử Trữ Thanh, Thập Nhất công tử Âu Dương Tín.

    Thập Tam công tử Đinh Tường chưa tham dự……

    Sắc mặt mười người trong sảnh đều yên lặng, im lặng ngồi trên ghế, một mặt âm thầm tính toán, một mặt trộm đánh giá vẻ mặt ngoại nhân……

    “Cốc chủ đến!” Ngoài cửa sảnh, một tiếng truyền báo.

    “Cung nghênh cốc chủ!” Mười người trong sảnh đứng dậy, khom người đứng trang nghiêm!

    Tuyệt Cốc cốc chủ Nam Cung Hành, một thân trường bào xanh sẫm, tóc trắng xoá, mặt không chút thay đổi, không chớp mắt đi vào sảnh, vung ống tay áo lên, ở chủ vị ngồi xuống.

    Mười người trong sảnh liếc nhau, chậm rãi ngồi xuống.

    Tuyệt Cốc cốc chủ Nam Cung Hành nửa mở đôi mắt ưng đảo qua, đem mười người trong sảnh đánh giá một phen, ánh mắt ở gương mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà bất chợt dừng lại, chợt thu hồi ánh mắt, hai mắt khép hờ, không nói một lời, dường như tại phía trên đại sảnh dưỡng thần.

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đứng dậy, hai tay ôm quyền, hướng về bốn phía thi lễ, cao giọng nói: “Đêm qua Thập Tam công tử Đinh Tường từ Tàng Kiếm Cung chạy ra, trốn vào Võ Điện. Các vị điện chủ đều là trưởng bối của Nam Cung Thiên Tà, Võ Điện là trọng điện của Tuyệt Cốc, Lạc Dương Cung tất nhiên không dám xâm nhập! Bất đắc dĩ khổ sở canh một đêm, Thập Tam công tử Đinh Tường lại lưu tại Võ Điện không ra! Nam Cung Thiên Tà không thể làm gì hơn, chỉ đành đệ trình cốc chủ công nghị! Nếu ngày sau mỗi người đều như Thập Tam công tử vậy, Nam Cung Thiên Tà thật sự không biết công tử Tuyệt Cốc này còn có tác dụng gì?”

    “Hừ!” Sắc mặt Võ Điện điện chủ Đinh Bất Nhị xanh mét, nhìn nhìn cốc chủ Nam Cung Hành, hung hăng trừng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, ánh mắt sắc nhọn cuối cùng dừng ở chiếc ghế thứ tư phía bên phải, trên mặt Lễ phu nhân.

    Lễ phu nhân biến sắc, quả nhiên……

    Vẻ mặt cốc chủ Nam Cung Hành hờ hững, mí mắt nâng lên một đường, chậm rãi nói: “Công tử Tuyệt Cốc tranh đoạt vị trí cốc chủ kế nhiệm, người bên ngoài không được can thiệp! Đây là quy củ của Tuyệt Cốc! Đinh điện chủ tuổi đã lớn, chỉ nhớ con nhà mình, mà đã quên việc này?”

    Thanh âm Cốc chủ Nam Cung Hành hơi biểu hiện vẻ già nua, bình bình đạm đạm, như lầm bầm lầu bầu, thanh âm mặc dù thấp, mọi người trong sảnh lại nghe rành mạch, tựa như cốc chủ Nam Cung Hành ở bên tai mình nói nhỏ! (Hix! Cao thủ trong cao thủ a! Cái này có phải là chiêu ‘thiên lý truyền âm’ ko nhỉ!?)

    Sắc mặt mọi người trong sảnh khác nhau, nhất tề nhìn phía cốc chủ Nam Cung Hành! Xem ra công lực của cốc chủ càng ngày càng tinh tiến……

    Trên mặt Võ Điện điện chủ Đinh Bất Nhị xanh trắng lần lượt thay đổi, trong lòng trầm trọng, thu hồi ánh mắt nhìn phía cốc chủ Nam Cung Hành, chậm rãi đứng dậy, đi tới giữa sảnh, nhìn nhìn bốn phía, cắn răng nhìn chằm chằm Lễ phu nhân, ngoan độc nói: “Tam phu nhân cảm thấy lời nói của cốc chủ như thế nào?”

    Lời vừa nói ra, mọi người trong sảnh không khỏi đều hướng ánh mắt về phía Lễ phu nhân, mọi người đều biết, Lễ phu nhân bốn năm trước vào chủ trì Trác Tiêu Cung, tuy trái với cốc quy, nhưng cốc chủ Nam Cung Hành chưa lên tiếng, ai lại dám sinh sự? Còn nữa, Lễ phu nhân tuy vào chủ trì Trác Tiêu Cung, nhưng vì Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên nổi điên, hơn nữa Lễ phu nhân ở trong cốc cũng không có thực quyền, tự thân cũng không có võ nghệ. Mọi người trong cốc bởi vậy cũng nói năng thận trọng, thành một sự thật cam chịu!

    Lúc này Võ Điện điện chủ Đinh Bất Nhị không gọi Lễ phu nhân, lại xưng Tam phu nhân, rõ ràng là ám chỉ cốc chủ Nam Cung Hành cũng vi phạm cốc quy, tự thân không đúng, dùng cái gì phục nhân?!

    Ánh mắt Lễ phu nhân chợt lóe, trên mặt là kiều mỵ vạn phần, nhìn phía cốc chủ Nam Cung Hành phía trên chủ vị.

    Cốc chủ Nam Cung Hành vẫn lạnh lùng thản nhiên như cũ, dường như chưa nghe ra ngụ ý của Võ Điện điện chủ Đinh Bất Nhị, ngồi ngay ngắn phía trên chủ vị, hai mắt khép hờ, giống như chuyện trong đại sảnh cùng hắn không quan hệ, trông cũng không trông Lễ phu nhân liếc mắt một cái.

    Sóng mắt Lễ phu nhân lưu chuyển, doanh doanh đứng dậy, đi đến giữa sảnh, cười duyên một tiếng, nhìn nhìn ánh mắt Võ Điện điện chủ Đinh Bất Nhị, nói: “Tâm Trúc làm vợ người, làm mẹ người, bất quá chỉ là giúp phu quân dạy con! Nghĩ, bất quá chỉ là hài tử của phu quân! Hiểu, bất quá chỉ là trâm tuyến nữ hồng (‘nữ nhân cài trâm’; ý bả là bả chỉ là phận nữ nhân yếu mềm, hiểu biết ko bao nhiêu)! Đinh điện chủ chưởng quản Võ Điện nhiều năm, quy củ trong cốc dùng cái gì mà hỏi ngược lại Tâm Trúc?”

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong