Home Đam Mỹ Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 70

    Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 70

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong

    Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

    ***

    Dạ Thất quỳ một gối xuống, gần như gian nan mà thở dốc, đột nhiên, bị Nam Cung Thiên Mạc mạnh mẽ truyền nội lực, nguyên bản mười thanh binh khí trước mắt, bị trường tiên ngăn cản đánh gãy, mặc dù thành công bảo vệ tánh mạng, nhưng nội lực hung hãn bá đạo kia, chạy qua kinh mạch trong thân thể hoàn toàn không chuẩn bị, Dạ Thất trong khoảng thời gian ngắn khó chịu cực kỳ!

    ※※※

    Lũ ngu ngốc, vì sao còn chưa lên? Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nghiến răng nghiến lợi, hai tay ở trong tay áo nắm chặt thành quyền, đến khi cảm giác được trong tay truyền đến một tia đau đớn……

    Chu Chính Thành thầm than một tiếng, nói: “Công tử, xem ra trong chốc lát, Nam Cung Thiên Mạc sẽ không chết. Không bằng về chủ viện trước, triệu tập thị vệ bị thương còn lại trong cung, lại chậm rãi tiến đến, làm ra thế cứu viện!”

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà trầm mặc một hồi, thần tình âm trầm, nói: “Ý tứ của Chu thúc, là nói làm ra thế cứu viện không kịp, để tránh ngày sau Lễ phu nhân đối cái chết của Nam Cung Thiên Mạc nghi ngờ?”

    Chu Chính Thành gật đầu, nói: “Không sai, thị vệ trong cung hiện nay, công tử có thể chọn người của chúng ta, để cho thị vệ Trác Tiêu Cung lưu lại thủ vệ. Chỉ ám chỉ bọn họ thân phận của Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc, ngày sau lại tìm cơ hội xử lý để không lộ bí mật.”

    “Vẫn là Chu thúc lo lắng chu toàn, ” Vẻ tối tăm trên mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà trở thành hư không, cười nói: “Lễ phu nhân mất đi đứa con, tất nhiên phải tìm người báo thù, nếu ta thấy chết không cứu, khó tránh khỏi sẽ bị Lễ phu nhân giận chó đánh mèo……”

    ※※※

    “Phát ngốc cái gì? Kẻ điên này tuy hung mãnh trở lại, nhưng cũng chỉ có một người! Giết hắn!” Trên tường viện, nữ tử che mặt cao giọng vội hô.

    Hai người bảo hộ ở bên cạnh nữ tử che mặt, liếc nhau, một người thấp giọng nói: “Công tử, kẻ điên này phát cuồng, thật sự làm cho người ta sợ hãi. Lại nói, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà từ nãy không thấy hiện thân, sao chúng ta không tạm thời tránh đi kẻ điên này? Mặc dù Tối nay thị vệ Lạc Dương Cung lưu lại canh phòng ít, nhưng đêm qua người của chúng ta thương vong thảm trọng, nếu không nhanh chóng giết chết Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, chỉ một mặt dây dưa bên này, đợi đến khi thị vệ Lạc Dương Cung đưa tang chạy về, chúng ta tốn công không được gì thì thôi, chỉ sợ Lạc Dương Cung sẽ không có ý buông tha, họa diệt cung ngay tại trước mắt……”

    “Ngươi biết cái gì?” Nữ tử che mặt giận dữ bác bỏ một tiếng, đảo mắt nhìn nhìn sắc mặt hai người bên cạnh, nhãn châu xoay động, thay đổi ngữ khí, thở dài: “Dư Thuận, Thôi Ưng, các ngươi cũng biết mật thất trong Lạc Dương Cung, phòng ngầm vô số kể? Lại không thể phóng hỏa đốt cung, chúng ta như thế nào có thể tìm được Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà? Trước mắt chỉ có thể chuyên tâm giết chết kẻ điên này, cũng đừng quên, thân phận của kẻ điên này! Lễ phu nhân đem Tứ công tử giao cho Lạc Dương Cung, nếu Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà để mặc chúng ta giết Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc, không đến cứu giúp, trước mặt cốc chủ, hắn không có cách nào giao phó!”

    Hai người trầm mặc một cái chớp mắt, khom người thi lễ, nói: “Thuộc hạ vô tri, thỉnh công tử thứ tội!”

    Nữ tử che mặt khoát tay áo, đề khí quát: “Binh khí trên mặt đất còn nhiều mà, sao còn chưa động thủ?”

    Mọi người trong viện tỉnh ngộ lại, vội vàng ném binh khí bị gãy đoạn trong tay, cũng may số tử vong trong viện Lạc Dương Cung, thị vệ Trác Tiêu Cung chiếm phần đông, thuận tay nhặt lên một thanh, đang muốn tiến lên.

    Thân hình Nam Cung Thiên Mạc chợt lóe, rõ ràng là do cảm giác được sát ý, động thân, đầu tiên là một cước đá vào bên hông Dạ Thất đang nửa quỳ trên mặt đất bên cạnh, đưa hắn đá bay cao cao, vòng qua cung chúng Vân Thanh Cung vây quanh, rơi vào trong bụi cây dưới tường viện.

    Một cước này, nhìn có vẻ Nam Cung Thiên Mạc ra chân rất nặng, kì thực cực nhẹ, Dạ Thất đang ở không trung, trong lòng chuyển động, nội lực nghịch chuyển, há mồm phun ra một ngụm máu.

    Thân chưa rơi xuống, Dạ Thất ngay tại không trung lăn vòng, né qua mười mũi đao kiếm ám khí, xoay người mà lên.

    Lúc này trên lưng không còn người, thừa lúc cung chúng Vân Thanh Cung chần chừ, lặng lẽ điều hòa nội tức, Tuyệt Thiên thần công của Nam Cung Thiên Mạc tuy rằng bá đạo, nhưng cũng may không phải là muốn đả thương hắn, bất quá là nội lực trong cơ thể đột nhiên phát hiện nội kình xuyên qua không thuộc về chính mình, theo bản năng mà công kích, tạo thành thống khổ tắc nghẽn……

    Trường tiên Dạ Thất vung lên, xà tiên bay lên trời, ở không trung đánh âm vang một cái, nặng nề mà đánh lên phía trên mu bàn tay cầm chuôi đao của thanh cương đao đang rơi xuống đỉnh đầu.

    Tên thị vệ Vân Thanh Cung kia kêu thảm thiết một tiếng, cương đao rơi xuống đất, mu bàn tay cầm đao có một đạo vết máu, vết thương có thể thấy được xương.

    Cổ tay Dạ Thất vung lên, trường tiên lăng không xoay tròn, tiên thân đã bò lên cổ người nọ. Dạ Thất vận khí vung lên, trường tiên co lại, quấn thành đai lưng, hung hăng đánh mạnh trên người một gã thị vệ Vân Thanh Cung bên trái đang chạy tới.

    Cước bộ Dạ Thất nghiêng qua, thân thể nhẹ bay nghiêng một thước, né qua một thanh trường thương, hai thanh đao kiếm, xà tiên quay về, lại duỗi thân ra, một đường đánh về phía hai gã thị vệ Vân Thanh Cung cầm đao.

    Hai người kia nhận biết lợi hại, cước bộ vọt tới trước dừng lại, cổ tay quay lại, vũ động cương đao, bảo vệ mặt.

    Trường tiên Dạ Thất thu lại, cước bộ điểm nhẹ, xẹt qua hai người, trường tiên đuổi về, đã đem một người đánh bay ra ngoài……

    ※※※

    Nam Cung Thiên Mạc một cước đá bay Dạ Thất, thân hình không ngừng, chớp lóe tới trước mặt hai người, hai tay nhanh như tia chớp, sáp nhập vào giữa đao quang kiếm ảnh, “Ha ha” cười to hai tiếng, chế trụ cổ họng hai người, cước bộ vừa chuyển, hai người bị nâng lên, quay như bánh xe trên không trung một vòng.

    Nhóm người Vân Thanh Cung bốn phía thu thế không kịp, nhất thời phần còn lại của chân tay bị đứt bay bốn phía, máu như mưa rơi.

    Vài người đứng trước, không kịp phòng, đã bị cơn mưa máu thịt này làm ướt một đầu một thân……

    Nhóm người vây công ngẩn ra, mới phản ứng lại, nhìn rõ là vật gì, không khỏi nhất tề biến sắc.

    Thân thể Nam Cung Thiên Mạc nhoáng lên một cái, thừa cơ sáp nhập bên trong đám người, song chưởng tung bay, thân như quỷ mỵ……

    Nhất thời, huyết ảnh bốn phía, tiếng kêu thảm thiết liên tục. Trong miệng Nam Cung Thiên Mạc có thanh âm hồ hồ, không biết đang nói cái gì, tay phải duỗi ra, men theo thân cương đao đang bổ tới, trượt xuống cầm lấy mu bàn tay, vận lực vặn, người nọ kêu thảm thiết một tiếng, xương tay nứt ra, muốn cầm không xong, bị Nam Cung Thiên Mạc một phen cướp đi thanh cương đao, thuận thế vung lên, người nọ chưa phản ứng gì, liền đã một đao thành hai nửa, máu tươi chảy ra, phun rải ra, bắn trên Nam Cung Thiên Mạc đang đứng bên cạnh, trở thành huyết nhân.

    Nam Cung Thiên Mạc liếm liếm huyết tinh nơi khóe miệng, ánh mắt quỷ dị lóe sáng làm cho người ta sợ hãi, cương đao vung lên, Nam Cung Thiên Mạc có vẻ càng thêm hưng phấn, một đao chặt đứt nhiều thanh đao kiếm nghênh diện mà đến, một tiếng rít lên, thân mình nhoáng lên một cái, nhào vào đám người phía trước, để lại phía sau năm thanh mũi nhọn sắc bén hàn quang lóe sáng rơi xuống khoảng không……

    Giống như thời gian quay lại, ác mộng tái hiện, kẻ điên thị huyết đêm qua kia, không biết mỏi mệt, không biết đau đớn mà điên cuồng giết chóc, lại lần thứ hai trình diễn.

    Nam Cung Thiên Mạc ở trong đám người xuyên qua qua lại, như lang như hổ, trong nháy mắt, lại đem bảy người giết chết dưới tay. Cung chúng Vân Thanh Cung ra sức ngăn cản, lại không người nào có tài năng trải qua ba chiêu dưới tay Nam Cung Thiên Mạc……

    “Công tử, công tử?” Hai gã thị vệ Vân Thanh Cung bên cạnh nữ tử che mặt kia nhìn không được, thấy nữ tử che mặt run rẩy xuất thần, không khỏi mở miệng vội hô.

    “Ân? Nam Cung Thiên Mạc là điên thật hay là điên giả? Sao ra tay lợi hại như thế……” Nữ tử che mặt hiển nhiên còn đang suy nghĩ tâm sự, thì thào nói.

    “Công tử, nếu hắn không điên, không phải nên đào tẩu sao? Ở lại chỗ này làm gì? Một người dù mạnh cách mấy, cũng vô pháp địch lại nhiều người, huống chi, trước khi Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc điên, chưa từng nghe nói hắn là tên ngốc tử!” Thôi Ưng vội la lên: “Công tử, vẫn là mau để cho người phía dưới né ra, để người dẫn kẻ điên này chạy trước, dù sao hắn chẳng phân biệt được địch ta, không bằng để cho thị vệ Lạc Dương Cung tận sức, nếu không thể, còn có thể dẫn dụ Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ra.”

    Nữ tử che mặt nhìn Thôi Ưng liếc mắt một cái, nói: “Chủ ý không tồi, nhưng nếu hắn đột nhiên chạy mất thì sao?”

    Thôi Ưng ngẩn ra, nói: “Không có khả năng a?”

    Nữ tử che mặt cười lạnh, nói: “Hắn chính là người điên! Tình huống ngoài ý muốn gì cũng đều có thể phát sinh!”

    Thôi Ưng ngậm miệng, nhìn Nam Cung Thiên Mạc hung hãn dị thường phía dưới, lại chém bay hai người. Nếu không phải nghĩ võ công Lục công tử Trữ Thanh không cao, chỉ hận không thể lập tức phi thân xuống, một đao bổ trên kẻ điên đang hưng phấn giết người này!

    “Nhưng nếu cứ để vậy, cũng không phải biện pháp, cung chúng chết đã nhiều, chốc lát Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà lại dẫn người đến viện trợ, như thế nào có thể ứng phó?” Dư Thuận nhìn nhìn nữ tử che mặt, nói: “Không bằng để cho người tản ra, nếu Tứ công tử tiếp tục đuổi giết, liền để cho những người còn lại phóng ám khí; nếu Tứ công tử trốn, lại cùng nhau mà lên, vây khốn chém giết……”

    Nhưng điều ta muốn chính là kẻ điên này cùng Vân Thanh Cung lưỡng bại câu thương! Nữ tử che mặt tức giận nhìn Dư Thuận liếc mắt một cái, sao lúc trước không phát hiện người này nhanh trí như thế? Ngày xưa thực nên tìm cơ hội diệt trừ người này mới phải……

    Chỉ là trước mắt, nếu lại kiên trì, chỉ sợ sẽ khiến người nghi ngờ! Nữ tử che mặt gật đầu, nói: “Này cũng coi như là chủ ý hay, ngươi đi chỉ huy, kẻ điên này giết nhiều người Vân Thanh Cung ta như vậy, tuyệt không thể buông tha!”

    Nếu kẻ điên này một đao giết chết ngươi, thì càng tốt hơn!

    Dư Thuận do dự, nói: “Nhưng nếu thuộc hạ đi, an toàn của công tử……”

    Nữ tử che mặt hừ một tiếng, nói: “Còn có Thôi Ưng ở bên người ta, không sao!”

    Dư Thuận hơi chần chờ, lại có bốn người chết dưới đao của Nam Cung Thiên Mạc. Dư Thuận nhìn Thôi Ưng liếc mắt một cái, ý bảo hắn bảo vệ tốt Lục công tử Trữ Thanh. Mới thả người nhảy xuống, chạy vào giữa viện.

    Nam Cung Thiên Mạc một đao đâm vào trong ngực một người trước mặt, đảo mắt chung quanh, đã thấy nhóm người Vân Thanh Cung nguyên bản vây quanh ở bên người đều chạy trốn bốn phía, thu hồi binh khí, lấy ra một bộ bao tay bằng da, bên trốn bên mang vào tay……

    Lục công tử Trữ Thanh xuất thân Độc Điện, ám khí độc dược của Vân Thanh Cung, âm độc khó giải, là bí mật công khai của các cung. Ngay cả Nam Cung Thiên Mạc cũng kiêng kị ba phần, tâm tư lập tức nhanh chóng hồi chuyển, lúc này nhóm người Vân Thanh Cung phân tán, nếu tiếp tục ở lại nơi này, chỉ sợ sẽ trở thành bia người cho ám khí của bọn họ……

    “Hắc hắc hắc……” Nam Cung Thiên Mạc cười quái dị liên tục, cố ý nhìn xung quanh một phen, ánh mắt dừng ở trên một ngọn trúc đăng treo xa xa trên lầu các của chủ viện.

    “Hồ, hồ, hồ……” Trong miệng Nam Cung Thiên Mạc lung tung hô quát vài tiếng, thân mình phóng lên, phóng lên cây, rất nhẹ nhàng, hướng về trúc đăng kia thẳng hướng mà đi.

    Thị vệ Vân Thanh Cung trong viện đều quát mắng, vô số ám khí lớn lớn nhỏ nhỏ đen như mực phá không bay tới, giống như mưa đen đầy trời, bắn về phía Nam Cung Thiên Mạc đang ở không trung!

    Tránh cũng không thể tránh được!

    Trong mắt nữ tử che mặt trên tường viện hiện lên mỉm cười.

    Vẻ tuyệt quyết chợt lóe trên mặt Nam Cung Thiên Mạc, y bào toàn thân rách nát được nội lực nhập vào cơ thể mà bay lên……

    “Ba!” Xà tiên âm vang một cái, trong khoảng không ám khí đầy trời, một đạo tiên ảnh đột nhiên lóe ra, phá không mà lên, như linh xà truy đuổi, lại như vạn xà múa trên không! Thân ảnh Dạ Thất thoáng hiện, chắn phía sau Nam Cung Thiên Mạc trên không trung……

    Phía sau truyền đến một tiếng kêu rên, hình như có vật nặng rơi xuống, trong lòng Nam Cung Thiên Mạc rùng mình, Dạ Thất! (Bạn thất đã ‘hy sinh’ vì nghĩz a~~! T^T!) Tật phong như vang, như ngọn cỏ đâm sau lưng (ý chỉ ngứa ngáy ko yên), một đạo kình phong từ phía dưới đánh úp lại, Nam Cung Thiên Mạc đang ở không trung, không chỗ mượn lực, giờ phút này thế đi đã hết, không khỏi kinh sợ giận dữ mà mở to hai mắt……

    Thình lình một đạo kình lực xuất hiện, lướt qua Nam Cung Thiên Mạc, đem hơn mười mũi ám khí đang tiếp cận kia nhẹ chắn.

    Nam Cung Thiên Mạc hạ xuống, đã ở ngoài Thích viện. (Phù! Ngàn cân treo sợi tóc a~~! Phong ca mém thành góa phụ, nhầm… góa phu! XD~!)

    “Đoạt đoạt……” Tiếng động vang lên, chỉ kém hơn sợi lông một chút, hơn mười cây ám khí cực nhỏ đen như mực lướt qua đỉnh đầu Nam Cung Thiên Mạc, bắn vào một cây đại thụ cách năm bước phía trước.

    Nam Cung Thiên Mạc quay đầu nhìn lại, nơi chỗ kình phong đột nhiên xuất hiện kia, một người đang đứng —— trên lưng là một nữ tử mỹ mạo – tổng quản Thiên Hành!

    Lục công tử Trữ Thanh? Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc vui mừng quá đỗi, môi khép mở, không tiếng động nói: “Dạ Thất, Nhất Nhật Bán!”

    Tổng quản Thiên Hành khẽ gật đầu, thân hình chợt lóe, chuyển vào chỗ tối, không thấy bóng dáng.

    Nam Cung Thiên Mạc không chần chờ, thét dài một tiếng, triển khai thân pháp, tốc độ cực nhanh, rất nhanh hướng lầu các chủ viện kia mà chạy đi……

    “Đuổi theo! Mau đuổi theo!” Nữ tử che mặt lớn tiếng quát.

    Tiếng động cước bộ hỗn độn vang lên, bên trong Thích viện, cung chúng Vân Thanh Cung đều bay qua tường viện, nhìn Nam Cung Thiên Mạc phía trước liều mạng đuổi theo……

    Nam Cung Thiên Mạc xuyên qua vài cái sân, nhãn tình sáng lên, hỏa đuốc, ánh đèn phía trước ước chừng có ba mươi người tụ cùng một chỗ, hướng về phía Thích viện mà đi. Một người phía trước, không phải Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà thì còn có thể là ai?!

    Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái, hướng về chỗ Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà mà lao thẳng tới.

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà thấy Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, không khỏi ngẩn ra, hắn cư nhiên lại trốn thoát?! Tức giận trong mắt chợt lóe, người Vân Thanh Cung này quả nhiên không đáng tin cậy! Tay phải sờ hướng Bách Luyện bảo đao bên hông……

    Một bàn tay bỗng nhiên tiếp cận, nhẹ nhàng mà đặt ở phía trên tay phải rút đao của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà.

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà quay đầu.

    Chu Chính Thành đón lấy ánh mắt phẫn nộ khó hiểu của hắn, hơi hơi lắc lắc đầu……

    Trong lúc đó, Nam Cung Thiên Mạc đã nhảy tới trước mặt, lại bị ba gã thị vệ Lạc Dương Cung ngăn cản, mà phía sau hắn, giữa sân Lạc Dương Cung trong đêm đen, xuất hiện mười mấy tên hạ cấp thị vệ Vân Thanh Cung……

    Hai nơi tương đối, một cái đối mặt, nháy mắt đều ngẩn ra! Lúc này Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà mới hiểu được Chu Chính Thành vì cái gì mà ngăn trở. Nữ tử che mặt không nghĩ sẽ ở nơi này mà gặp gỡ Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà mang theo hơn ba mươi danh thị vệ!

    “Giết! Giết Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, cùng Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc!” Không qua một cái chớp mắt, nữ tử che mặt cao giọng hô to, nhưng cũng rút ra một thanh trường kiếm, hướng chỗ Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà mà phóng đi.

    “Lên! Cứu Tứ công tử về!” Nhị công tử thiên Nam Cung Thiên Tà rút một thanh đao ra, cánh tay cử động, lưỡi đao chỉ thiên!

    Lúc này ba mươi danh thị vệ phía sau Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, đều là người Lạc Dương Cung, sớm đã được Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà phân phó, chỉ lớn tiếng ứng thanh, đều rút binh khí ra, đánh về phía Nam Cung Thiên Mạc!

    Nhóm người Vân Thanh Cung, đều hét lớn một tiếng, đều nhằm về phía trước, đối thị vệ Lạc Dương Cung nghênh diện mà đến vọt lên.

    Sớm đã có năm tên thị vệ Vân Thanh Cung đem nữ tử che mặt kia giữ chặt, bảo hộ ở sau người, ngừng lại.

    Nam Cung Thiên Mạc nhìn trước sau, một bên hơn ba mươi người, một bên bảy, tám mươi người, đều cầm lưỡi đao sắc bén trong tay, đằng đằng sát khí……

    Cũng may khoảng không đường giữa hai tòa viện bị vây không rộng, chỉ có thể chứa được tám người song song cùng đi.

    Nam Cung Thiên Mạc lại bất chấp tất cả, thấy hai bên đều đã hướng đến gần, lại ở giữa, dù võ công cao tới đâu, chỉ sợ cũng chỉ có một con đường chết! Cương đao trong tay chém ngang, nội lực phóng ra ngoài, tiếp đón thị vệ Lạc Dương Cung, là một đao chém ngang……

    Ngay lúc chỉ mành treo chuông, Nam Cung Thiên Mạc cứng rắn bổ ra một đạo khe hở giữa đám thị vệ Lạc Dương Cung, thả người nhảy vào.

    Phía sau, thị vệ Lạc Dương Cung bất chấp mấy đao chặt xuống —— cung chúng Vân Thanh Cung đã cùng thị vệ đứng trước nhất của Lạc Dương Cung, bắt đầu đánh giết, bát đầu giao thủ……

    Một hồi hỗn chiến, nhất thời diễn ra.

    Nhưng nhân số thị vệ Lạc Dương Cung quá ít, phần lớn còn mang thương trong người, chưa tới một canh giờ, hơn ba mươi danh thị vệ Lạc Dương Cung đã ở dưới sự công kích của cung chúng Vân Thanh Cung cùng Nam Cung Thiên Mạc, tử thương vô số.

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, Chu Chính Thành bất đắc dĩ, chỉ có thể oán hận liếc mắt một cái nhìn Nam Cung Thiên Mạc bị vài tên cung chúng Vân Thanh Cung vây quanh, một mặt chống đỡ thị vệ Vân Thanh Cung vây khốn mình, một mặt chậm rãi hợp lại……

    “Dừng tay!” Nữ tử che mặt ở ngoài đám người cao giọng quát một tiếng, cười lạnh tiến lên, nhìn ba người cả người đều là máu, nói: “Nhị công tử, việc gì phải ngoan cố chống lại? Không bằng buông binh khí, Trữ Thanh bảo đảm các ngươi không chết!”

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn nữ tử che mặt đứng bên ngoài cung chúng Vân Thanh Cung, nói: “Nực cười! Rơi cào trong tay Lục công tử, còn có con đường sống gì?”

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong