Home Đam Mỹ Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 71

    Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 71

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong

    Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

    ***

    Nữ tử che mặt chớp mắt, nói: “Nhưng lúc này các ngươi còn có đường sống nào nữa? Bất quá mời ba vị ở lại đại lao của Vân Thanh Cung, đợi đến ngày Trữ Thanh lên làm cốc chủ! Trữ Thanh thề với trời, chỉ cần hai người các ngươi buông binh khí, thúc thủ chịu trói, giao ra tài vật của Lạc Dương Cung, cùng Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc, Trữ Thanh tuyệt không sát hại, nếu vi phạm lời thề, Trữ Thanh nguyện bị thiên lôi đánh xuống, chết không toàn thây!”

    “Công tử?” Một gã thị vệ Vân Thanh Cung bên cạnh nữ tử che mặt hô nhỏ.

    Nữ tử che mặt khoát tay áo.

    Thị vệ Vân Thanh Cung vây quanh Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cùng Chu Chính Thành cảnh giác, chậm rãi thối lui năm bước, nhưng vẫn vây quanh hai người.

    Giữa sân lúc này, chỉ có chỗ của Nam Cung Thiên Mạc vẫn đánh nhau không ngừng như cũ, không ai dám trông cậy vào một kẻ điên dừng đao phong lại…… (Mạc ca diễn gì nhập vai thế!? =.=!)

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ra vẻ trầm ngâm……

    Chu Chính Thành thấy vậy, đè thấp thanh âm, dùng âm điệu chỉ hai người có thể nghe thấy, nói: “Thị vệ Lạc Dương Cung đưa tang, hẳn là đã nhận được tin tức, lúc này đang quay lại. Công tử không ngại kéo dài thời gian trước, để cho bọn họ làm giảm sút nội lực của Nam Cung Thiên Mạc, chờ thị vệ trong cung tìm đến, lại lập tức giết chết……”

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà bất đắc dĩ gật đầu, chuyển mắt nhìn phía nữ tử che mặt, đang muốn mở miệng……

    “Lời thề hảo độc! Tâm địa hảo ngoan (ngoan = ngoan độc)!” Một đạo thanh âm oán độc lạnh như băng đột nhiên từ phía sau nữ tử che mặt vang lên, cắt ngang lời nói đang muốn đáp ứng của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà.

    Một bóng người mảnh khảnh ở trên một nóc nhà bên đường!

    Mọi người ngẩng đầu nhìn, không khỏi hoảng sợ thất sắc, kinh nghi bất định……

    “Ngươi là người nào?” Nữ tử che mặt giận xích một tiếng, duỗi tay kéo khăn che mặt xuống.

    Dưới ánh trăng, hai dung nhan xinh đẹp giống nhau như đúc, trừng mắt lẫn nhau, sát khí ám động……

    “Ta là ai? Ha hả a…… Tâm Nhân muội muội của ta! Ta thật muốn hỏi ngươi, ta là ai!” Tiếng cười bi thương của Lục công tử Trữ Thanh, xẹt qua bên tai mọi người.

    Hắc y nữ tử tức giận cực kỳ, nhìn mọi người của Vân Thanh Cung ẩn ẩn có chút xôn xao, cao giọng quát: “Ngươi giả mạo ta, rốt cuộc là muốn rắp tâm làm gì?”

    “Tâm Nhân muội muội, Trữ Thanh thầm nghĩ muốn hỏi ngươi một câu, vì cái gì?” Lục công tử Trữ Thanh cố nén bi phẫn trong lòng, giương giọng hỏi.

    “Nguyên lai ngươi đến là muốn nhiễu loạn nhân tâm Vân Thanh Cung ta!” Hắc y nữ tử cười lạnh một tiếng, duỗi tay từ trong ngực mò mẫm, lấy ra một khối ngọc bài, giơ lên cao khỏi đầu, nhoáng lên tứ phía, quát: “Còn không mau đi giết nữ nhân không biết gọi là cái gì này?!”

    Cung chúng Vân Thanh Cung nhìn thấy, dưới ngọn đuốc, vật trong tay được giơ lên cao kia, là một khối ngọc bài có khắc một chữ “Thanh”, hết sức bắt mắt —— đúng là lệnh bài cung chủ của Lục công tử Trữ Thanh!

    Xôn xao lặng lẽ bình ổn, hai gã thị vệ Vân Thanh Cung trong đám người kia nhảy ra, nhảy hướng nóc nhà……

    “Dư Thuận, xuất thân Võ Điện, ngày bảy tháng ba mới vào Vân Thanh Cung, mười tám tháng mười nhậm chức Phó thống lĩnh!” Thanh âm thanh thanh thúy thúy của Lục công tử Trữ Thanh, sâu kín mà vang lên, “Thôi Ưng, xuất thân tạp dịch, hai mươi bốn tháng một vào cung, Trữ Thanh đích thân truyền Cửu Chuyển đao pháp, hai năm khổ luyện, thăng chức thành thị vệ Vân Thanh Cung……”

    Cước bộ hai người đã nhảy tới dưới ốc đình chỉ, ngừng lại, Dư Thuận cùng Thôi Ưng liếc nhau, nếu nói thân phận lai lịch của Dư Thuận, còn có thể điều tra ra, nhưng chuyện của Thôi Ưng, cũng chỉ có vài người chức vị cao trong Vân Thanh Cung biết được……

    “Tâm Nhân muội muội, ngươi nói ngươi là Trữ Thanh, vậy ta hỏi ngươi, khi nào bị hạ cấp trong cung phát hiện thân phận nữ nhân? Khi nào thì Thập công tử trúng độc? Trúng độc gì? Mười một tháng sáu năm trước, ngươi đang ở nơi nào? Đang làm cái gì?” Lục công tử Trữ Thanh giương giọng hỏi, thanh âm dần dần cao lên, nói đến cuối cùng, đã là kêu hét bén nhọn.

    Cung chúng Vân Thanh Cung lại bắt đầu xôn xao, bảy, tám người đang cùng Nam Cung Thiên Mạc giao đấu đều quay binh khí lại, bảo hộ toàn thân, chậm rãi lui về phía sau……

    Nam Cung Thiên Mạc tự nhiên cũng thừa cơ nghỉ ngơi, liên tiếp ẩu đả hơn nửa đêm, nếu nói không mệt mỏi, tất nhiên không có khả năng.

    Một đạo tầm mắt nghi hoặc rơi xuống thân, Nam Cung Thiên Mạc đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy Chu Chính Thành bên cạnh Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, vẻ mặt kinh nghi, nhìn chính mình.

    Hướng về phía Chu Chính Thành nhe răng, Nam Cung Thiên Mạc cười cổ quái, không để ý đến hắn nữa, tự ngồi xuống, âm thầm điều tức……

    Lục công tử Trữ Thanh có thể tới nhanh như vậy, hẳn là đã dùng qua Nhất Nhật Bán, đã có cao thủ dụng độc Lục công tử Trữ Thanh này ở đây, có lẽ Dạ Thất cũng không có trở ngại gì, trước mắt chỉ không biết Liễu Như Phong thế nào……

    Cung chúng Vân Thanh Cung thối lui một khoảng cách nhỏ, đều một mặt phòng bị ba người ở giữa, một mặt nhìn phía hắc y nữ tử phía sau.

    Trong lúc nhất thời, trong Lạc Dương Cung, nhân chúng tuy nhiều, nhưng lại lặng yên không một tiếng động, châm rơi cũng có thể nghe thấy! Mỗi người đều đang chờ đợi đáp án của hắc y nữ tử……

    Trong lòng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà biết không tốt, nhưng lại không dám vọng động, chỉ có thể đưa mắt nhìn chung quanh, chờ đợi thị vệ trong cung nhanh chóng quay lại, mới có cơ hội chuyển bại thành thắng……

    Sau một lúc lâu, Lục công tử Trữ Thanh cười cuồng loạn, tiếng cười bi thương xuyên thấu thẳng phía chân trời: “Ngươi đáp không được? Đương nhiên! Ngươi đương nhiên đáp không được, bởi vì ngươi là Mẫn Tâm Nhân! Mẫn Tâm Nhân của Lạc Dương Cung! Trừ bỏ những thứ thuộc về ta nơi này, trừ bỏ độc thuật đích thân ta dạy cho ngươi, ngươi còn có cái gì?”

    “Cái gì?” Mọi người Vân Thanh Cung thấp giọng kinh hoảng hô.

    Thần sắc Lục công tử Trữ Thanh cung kính, nhìn mọi người phía dưới, nói: “Mùng một tháng hai, ở Lập viện Vân Thanh Cung, Trữ Thanh vô ý rơi xuống nước, công bố thân phận nữ nhân!”

    Cung chúng Vân Thanh Cung hai mặt nhìn nhau.

    “Mười bốn tháng năm năm trước, ta lệnh Dư Thuận đem ‘ Thị Huyết Linh ’ bỏ vào trong trà của Thập công tử……” Lục công tử Trữ Thanh nói tiếp.

    Ba gã thị vệ bên cạnh hắc y nữ tử —— Mẫn Tâm Nhân đều tự lặng lẽ sờ lên binh khí……

    “Mười một tháng sáu năm trước, ta ở Vân Thanh Cung bị người đâm bị thương, may mắn được Dư Thuận, Thôi Ưng liều mình cứu giúp……” Lục công tử Trữ Thanh tiếp tục nói.

    Ba gã thị vệ Vân Thanh Cung nghe đến đó, nổi giận gầm lên một tiếng, rút binh khí ra, hướng vào đầu Mẫn Tâm Nhân chặt xuống……

    Bóng đen chợt lóe, ba thanh binh khí đồng thời thất bại, Mẫn Tâm Nhân đã được người mang tới một đỉnh ốc khác, người nọ một thân hắc y, là ảnh vệ Dạ Thập vẫn ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó!

    “Tâm Nhân muội muội, từ nhỏ ngươi ta cùng vào Độc Điện, cùng ăn cùng ở, tình như tỷ muội……” Lục công tử Trữ Thanh nhìn Mẫn Tâm Nhân cùng Dạ Thập đối diện, không sợ bọn họ đào tẩu, chỉ đối vài tên thị vệ Vân Thanh Cung đi đến bên cạnh phân phó vài câu, để cho bọn họ chặt chẽ xem trọng đám người Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà.

    “Ta thậm chí ngay cả độc thuật sư phụ truyền dạy, cũng trộm dạy cho ngươi! Trữ Thanh thật sự không rõ, ngươi tới nói muốn liên minh, ta xem ngươi như thân muội muội, tất nhiên tin ngươi, vì sao lại ngầm hạ độc thủ……” Trữ Thanh nói tới đây, thân mình lung lay nhoáng lên một cái, Thôi Ưng một bên vội vàng đỡ lấy.”Ngươi đến tột cùng vì chuyện gì mà hận ta như thế? Suốt nửa năm, ngươi để cho người ta làm mọi cách tra tấn ta, làm cho ta thời thời khắc khắc muốn sống không được, muốn chết không xong……”

    “Hừ……” Mẫn Tâm Nhân trào phúng cười, nói: “Ngươi còn hỏi ta vì cái gì? Trữ Thanh, ngươi ta cùng vào Độc Điện, ta tự nhận mỹ mạo không thua ngươi, trí tuệ cũng không kém ngươi! Thậm chí bình Thực Huyết kia, cũng là đích thân ta luyện chế, ngươi lại cầm đi chơi đùa, còn bởi vậy gặp được điện chủ, vì sao cuối cùng lại là ngươi? Điện chủ thu ngươi làm đồ đệ, bí truyền độc thuật, ngươi có biết ngươi ở trong viện điện chủ hai năm kia, người ngày ngày bị thử độc đó là ta? Hai năm, suốt hai năm, ta như thế nào lại không nếm trải cái gì là muốn sống không được, muốn chết không xong? Khi đó, niềm tin vẫn luôn chống đỡ ta, là phải sống thoát ra ngoài, ta muốn cho ngươi nếm trải gấp mười, gấp trăm lần những thống khổ của ta……”

    “Ta…… không biết dược nhân kia là ngươi……” Lục công tử Trữ Thanh ngây người ngẩn ngơ, vạn không dự đoán được Mẫn Tâm Nhân cư nhiên lại nói ra như vậy…… Nhớ tới những thủ đoạn chính mình từng dùng trên người dược nhân, Lục công tử Trữ Thanh nhịn không được rùng mình một cái, khó trách Mẫn Tâm Nhân lại oán hận mình như thế……

    “Không biết? Ha ha ha…… Ngươi ta cùng ăn cùng ở tám năm, ta mặc dù bị hạ dược câm, dung mạo biến đổi, nhưng ta không tin ngươi lại nhìn mà không nhận ra ta! Huống chi, người trở thành đồ đệ của điện chủ vốn nên là ta! Là ngươi, ngươi cầm dược ta chế ra, đoạt đi hết thảy nguyên bản phải thuộc về ta! Ngươi dạy ta độc thuật? Cái đó bất quá là do trong lòng ngươi áy náy mà thôi, ngươi cho rằng ta thật sự không biết sao?” Giờ phút này, Mẫn Tâm Nhân, làm sao còn có nửa phần dịu dàng động lòng người? Thần sắc trên mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt lưu động oán hận cùng điên cuồng thật sâu: “Cho nên, ta cầu công tử để lại tánh mạng của ngươi, bởi vì ta muốn cho ngươi biết, bị chính tay thân nhân của mình tra tấn, là cái thứ tư vị gì!”

    Hiện giờ, Lục công tử Trữ Thanh, đã không biết rõ trong lòng là cái tư vị gì, hận? oán? hối? đau? Hay là bất lực rối loạn như gai……

    Lắc lắc đầu, Lục công tử Trữ Thanh nói: “Ngươi…… sai lầm rồi…… Ngươi có biết, năm đó sư phụ nhìn Thực Huyết kia, nói cái gì hay không? Hắn nói: ‘ Nếu dược này là ngươi làm, hiện tại ngươi đã là một người chết! ’”

    “Công tử, đêm dài lắm mộng, trước tiên xử lý ba người này đi!” Thôi Ưng hung hăng trừng mắt nhìn Mẫn Tâm Nhân một cái, thấp giọng nói.

    Lục công tử Trữ Thanh hơi gật đầu, ánh mắt nhất nhất đảo qua Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, Chu Chính Thành cùng Nam Cung Thiên Mạc……

    Nam Cung Thiên Mạc nhướn mày, tầm mắt Lục công tử Trữ Thanh, rơi xuống trên người chính mình, là oán độc lạnh như băng! Có khi nào, vì để cho nàng mở miệng nói chuyện, việc lệnh Thủy Liên cho nàng ăn Nhất Nhật Bán, nàng đã biết hết? Ngẫm lại, Lục công tử Trữ Thanh đã là đồ đệ của Độc Điện điện chủ, tất nhiên sẽ không khó mà phát hiện ra dược vật ăn vào là cái gì!

    Nam Cung Thiên Mạc cười khổ, lúc này nơi đây, Lục công tử Trữ Thanh tự nghĩ tính mệnh đã không còn lâu, nếu nghĩ muốn ngọc thạch câu phần (đá hay ngọc đều hủy, ý chỉ muốn cùng chết chung) , cũng không phải không thể……

    “Ha ha ha ha…… Nếu như hôm nay ngươi đã trốn thoát, tất nhiên ngươi nói gì chả được!” Mẫn Tâm Nhân ngửa mặt lên trời cười to, thanh âm bi thương, tuy là đang cười, nhưng trong mắt lại chảy ra hai hàng thanh lệ, nói: “Thanh nhi tỷ tỷ, ngươi có thể trả lời ta một vấn đề?”

    Một tiếng “Thanh nhi tỷ tỷ”, khiến Lục công tử Trữ Thanh đang muốn hạ lệnh hạ thủ dừng lại, không tự chủ được mà nhớ tới lúc mới bắt đầu vào ở Độc Điện, tình cảnh hai người thân mật khăng khít, trên mặt không khỏi một trận lơ đãng……

    Từ khi chính mình trở thành đồ đệ của điện chủ, hai năm sau tái kiến Mẫn Tâm Nhân, cũng chỉ có xưng hô Lục công tử….. Mặc dù biết rõ Mẫn Tâm Nhân là muốn kéo dài thời gian, nhưng Lục công tử Trữ Thanh cũng hỏi: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

    “Người nào cứu ngươi khỏi hình lao? Người nào trị độc câm cho ngươi?” Mẫn Tâm Nhân cứ như vậy mà chảy lệ, hai mắt nhìn thẳng Trữ Thanh.

    Ánh mắt Lục công tử Trữ Thanh chậm rãi điện thoại tới trên người Nam Cung Thiên Mạc, cười trêu tức.

    Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc trầm xuống……

    Quả nhiên, chỉ nghe Lục công tử Trữ Thanh chậm rãi nói: “Tại trong Lạc Dương Cung này, tự nhiên cũng chỉ có Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc có năng lực này, là một thủ hạ của hắn cứu ta ra, cũng là thị nữ Thủy Liên của hắn cởi bỏ độc câm cho ta!”

    “Tứ công tử?!”

    “Nam Cung Thiên Mạc?!”

    Vài tiếng hô kinh hãi vang lên.

    Mọi người giữa sân không dám tin nổi nhìn phía Nam Cung Thiên Mạc quần áo rách nát đang ngồi.

    “Tứ đệ, nguyên lai ngươi giả điên……” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn Nam Cung Thiên Mạc, trong khoảng thời gian ngắn, trăm vị hỗn loạn trong lòng. Nguyên tưởng rằng, chính mình đã nắm hết thảy trong tay, lại nguyên lai, bất quá chỉ là vở hài kịch nhảy nhót trong mắt hắn……

    Thần sắc Chu Chính Thành căng thẳng, nguy rồi! Liễu Như Phong cùng thị vệ Trác Tiêu Cung……

    “Nhờ phúc của đại ca, tiểu đệ đã điên bốn năm, mới lại có thể nhận thức thế sự!” Nam Cung Thiên Mạc sửa sang lại vài sợi tóc bay rối rơi xuống trước mắt……

    “Muốn ngồi ôn lại chuyện cũ?” Lục công tử Trữ Thanh lạnh lùng cười, cánh tay phải giơ lên cao, đột nhiên vung xuống, quát: “Giết! Giết Nhị công tử cùng Tứ công tử!”

    Theo một tiếng ra lệnh của Lục công tử Trữ Thanh, mọi người Vân Thanh Cung đột nhiên đánh về phía ba người giữa sân, tiếng động đao kiếm, thanh âm hô quát, lần thứ hai ở trong Lạc Dương Cung vang lên……

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cùng Chu Chính Thành cùng dựa lưng vào nhau, mỗi người đối một mặt.

    Đem người trước mặt một đao chém làm hai nửa, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cười lạnh nói: “Tứ đệ, ngươi cứu nàng ra, sao ngay cả ngươi cũng giết?”

    Nam Cung Thiên Mạc bỏ đi thanh cương đao, đoạt lấy một thanh trường kiếm, thuận tay đem hai người đang tới gần đâm chết, cười nói: “Nàng vốn cùng ta là địch không phải bạn. Huống chi, mục đích ta cứu nàng ra đã đạt thành!”

    “Công tử, không tốt, thị vệ Lạc Dương Cung đưa tang đã trở lại……” Dư Thuận nâng mắt nhìn về nơi xa, thấp giọng vội la lên.

    “Không sao, các ngươi nghĩ Tứ công tử chỉ có một thân một mình mà vào Lạc Dương Cung sao?” Mi mắt Lục công tử Trữ Thanh cũng không nâng, chỉ nhìn chằm chằm màn chém giết phía dưới.

    Dư Thuận, Thôi Ưng liếc nhau, mới nhớ tới khi Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà thâu tóm Trác Tiêu Cung, toàn bộ thị vệ Trác Tiêu Cung cũng vào trong Lạc Dương Cung……

    Chỉ là, nhìn thân ảnh Lục công tử Trữ Thanh đứng trong gió đêm, lại ẩn ẩn có một loại tử khí tuyệt vọng……

    Dư Thuận nhìn thị vệ Lạc Dương Cung càng ngày càng gần, thấy cung chúng Vân Thanh Cung phía dưới cũng đã phát giác, dần dần có chút xôn xao.

    Dư Thuận quay đầu lại nhìn Lục công tử Trữ Thanh liếc mắt một cái, quát lớn: “Giết!”

    “Giết!” Cung chúng Vân Thanh Cung lớn tiếng cùng ứng thanh. Vây chặt lấy Nam Cung Thiên Mạc, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cùng Chu Chính Thành, liều mạng ẩu đả……

    Nhưng ba người bị vây giữa sân, là loại nhân vật nào? Chỉ bằng sự xôn xao cùng chần chờ trong nháy mắt vừa rồi kia của cung chúng Vân Thanh Cung, ba người đều biết sự tình có biến.

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà một đao phá mở ngực bụng một người trước mặt, bảo đao chém ngang, bức lui mọi người, đưa mắt nhìn chung quanh, trên mặt vui vẻ, đột nhiên lại trầm xuống, đang muốn mở miệng……

    Lại nghe Chu Chính Thành cao giọng hét lớn: “Cẩn thận……”

    Lời còn chưa nói xong, Nam Cung Thiên Mạc cách đó không xa cười quỷ dị, thanh âm ẩn hàm nội lực vang lên: “Giết!”

    Hơn mười thanh âm thảm thiết vang lên.

    Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà quay thân lại nhìn, mắt nhìn chòng chọc muốn nứt ra……

    Thị vệ Lạc Dương Cung nhảy vào giữa đám người Vân Thanh Cung kêu thảm thiết liên tục, trong nháy mắt ba mươi đến năm mươi người đã ngã xuống, đều không phải là do võ công cung chúng Vân Thanh Cung cao cường, mà là chết ở trong tay người cùng mặc phục sức thị vệ Lạc Dương Cung bên cạnh!

    Mà tới gần chỗ Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhất, Phó thống lĩnh Lạc Dương Cung Tô Lánh, đang thống khổ mà nắm mũi kiếm đâm thủng ngực mà qua, gian nan mà quay đầu, nhìn phía sau – Liễu Như Phong…… (Em đã về! XD~~!)

    “Nam Cung Thiên Mạc!” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nổi giận gầm lên một tiếng, quay người đánh về phía Nam Cung Thiên Mạc phía trước!

    Giữa sân nháy mắt hỗn loạn không chịu nổi, Vân Thanh Cung, Lạc Dương Cung, Trác Tiêu Cung, chiến đấu thành một mảnh. Cung chúng Vân Thanh Cung may mắn hơn chút, chỉ cần là phục sức thị vệ Lạc Dương Cung, liền tiến lên giết. Mà thị vệ Lạc Dương Cung, thường thường thấy một gã mặc phục sức thị vệ Lạc Dương Cung lâm vào hiểm cảnh, liền ra tay giúp đỡ, nhưng lại bị chính người vừa mới được cứu một kiếm đâm xuyên qua thân thể……

    Sau một lúc, thị vệ Lạc Dương Cung đã không thể tin được phục sức, chỉ cần thấy người mình không biết, liền một đao chém tới……

    Sắc mặt Chu Chính Thành âm trầm, yên lặng đem thiết liên bên hông cầm ở trong tay, tính kế muôn vàn, tìm cách muôn vạn, thấy đại sự đã thành, công tử sắp ngồi trên bảo tọa cốc chủ! Lại không dự liệu được, Nam Cung Thiên Mạc lại giả điên! Bất quá, vẫn còn cơ hội, hiện tại chỉ cần giết chết Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc cùng Lục công tử Trữ Thanh……

    Chu Chính Thành nhìn Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đang điên cuồng bổ về phía Nam Cung Thiên Mạc, chậm rãi bước đến……

    Bóng người trước mặt chợt lóe, Chu Chính Thành dừng cước bộ, mỉm cười, nói: “Ngươi nhất định phải ngăn trở ta sao?”

    Liễu Như Phong cúi đầu, nhìn trường kiếm giắt ngang ở trước ngực, im lặng không nói……

    Chu Chính Thành đối y là thành tâm thành ý, lại là như thế nào. Chính Liễu Như Phong, ngay từ đầu, đã có rắp tâm khác……

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong