Home Đam Mỹ Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 89

    Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 89

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong

    Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

    ***

    Nếu hiện nay Văn Lôi ở bên Văn An, có lẽ nếu có tình huống gì, Văn Lôi cũng có thể thỉnh đại phu chữa trị kịp lúc!

    Đỗ Thương Sơn vui mừng nói: “Văn Lôi vẫn nhớ đến thương thế của đại ca hắn, đây là chuyện tốt! Hai huynh đệ bọn họ, có thể thân cận như thế, ta cũng yên tâm!”

    “Không phải, trang chủ……” Trên mặt Trần Đông là vẻ khó coi, muốn nói lại ngừng.

    Đỗ Thương Sơn nhìn nhìn Trần Đông, giận tái mặt, nói: “Còn có chuyện gì? Ngươi đã đến đây, hẳn là muốn nói cho ta biết điều gì?! Ấp a ấp úng như vậy là người của Thương Khung sơn trang ta sao?”

    Trần Đông ngừng lại một chút, thấp giọng nói: “Thuộc hạ cũng không biết nên nói như thế nào, thỉnh cầu trang chủ, không nên kinh động bất luận người nào, cùng thuộc hạ đi Lạc viện một chuyến trước! Trang chủ sẽ hiểu được!”

    Đỗ Thương Sơn nhíu mày nhìn Trần Đông, đây là ý tứ gì? Trần Đông này đi theo Văn An, hẳn là cũng đã được bảy, tám năm, cũng coi như là tâm phúc của Văn An, chẳng lẽ Văn An có chuyện muốn âm thầm nói cho mình?!

    Bất quá cứ đi xem thử cũng không sao, ở thư phòng lo lắng nhi tử như vậy, không bằng đến nhìn hắn một chút cũng yên lòng!

    Đỗ Thương Sơn nghĩ, đứng lên, nói: “Cũng tốt.”

    Hai người ra khỏi thư phòng, đi hướng Lạc viện.

    ※※※

    Lúc này tại vùng tiếp giáp giữa Hà Nam cùng Hồ Nam, trong một thôn trang nhỏ, một người đang đi đến một khách điếm.

    Trên quan đạo này, vì kiếm ăn, nhãn tình của khách điếm tiểu nhị, sớm đã được rèn luyện khôn khéo vô cùng.

    Thấy một công tử thiếu niên tuổi chừng hai mươi, một thân trường sam bạch trù không nhiễm một chút hạt bụi nhỏ nào đang đi tới, nhất thời trước mắt sáng ngời!

    Ánh mắt của điếm tiểu nhị đảo qua rất nhanh trên trù y được thêu khéo léo, trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử. Thay bằng vẻ tươi cười lấy lòng, nhiệt tình đón tiếp, nói: “Khách quan, nghỉ trọ hay là ở trọ?”

    “Ăn cơm!” Nam Cung Thiên Mạc lấy mắt nhìn vào trong điếm, người buôn bán nhỏ, người đi phu nghỉ chân đều tụ lại, ăn nói mắng chửi thô tục, bát đến chén đi, khiến cả đại đường của khách điếm như một khu chợ bán thức ăn, náo loạn ầm ĩ……

    Điếm tiểu nhị kia là người thông minh, thấy làn mi của Nam Cung Thiên Mạc hơi nhăn lại, vội gỡ xuống bố khăn sạch sẽ trên vai, muốn phất đi tro bụi trên người Nam Cung Thiên Mạc, nhìn đến tơ lụa tuyết trắng kia, lại không dám, chỉ đành cúi đầu khom lưng nói: “Vị công tử này, lầu hai của tiểu điếm đều là nhã gian, trước mắt vẫn còn phòng trống, nếu công tử không thích đại đường ồn ào, có thể đến nhã gian!”

    “Không cần!” Nhãn tình Nam Cung Thiên Mạc sắc nhọn, sớm đã thấy những người ở đây nhìn như tầm thường, nhưng lại có hơn mười người một mặt ăn uống, một mặt đàm tiếu, một mặt lại thường thường cầm cầm cái túi có hình dáng dài dài bên thân, bên hông, hoặc dưới nách.

    Hiển nhiên những người này đều đang giấu lưỡi đao sắc bén bên thân, ba, năm người thành một nhóm, thanh âm tuy lớn, nhưng thường thường lại ngẫu nhiên thấp giọng nói nhỏ.

    Nam Cung Thiên Mạc đi thẳng vào đại đường, tiếng động náo nhiệt ồn ào trong đại đường chợt ngưng lại, hơn mười ánh mắt rơi xuống trên người Nam Cung Thiên Mạc, rồi lại chuyển đi, tạp âm tiếp tục nổi lên bốn phía.

    Nam Cung Thiên Mạc đi đến một bàn trống bên cửa sổ, ngồi xuống, chọn món ăn, không nhìn đến mọi người trong đại đường, chỉ đảo mắt nhìn cảnh trí quan đạo ngoài cửa sổ, một bộ biểu tình thản nhiên tự đắc.

    “Vấn Thiên thần đao?!” Bên trong huyên náo, trên chiếc bàn bên cạnh, ba gã đại hán đang ngồi, một gã đại hán lưng quay về phía Nam Cung Thiên Mạc thấp giọng kinh hô.

    Mặc dù Nam Cung Thiên Mạc nhìn như thưởng thức phong cảnh, nhưng vẫn lưu tâm lắng nghe tiếng nói nhỏ trong đại đường. Nghe một câu như vậy, không khỏi ngẩn ra, Vấn Thiên bảo đao hiện thế?

    “Câm miệng!” Đại hán ở chính giữa quát khẽ một câu, tầm mắt thoáng nhìn trên người Nam Cung Thiên Mạc, thấy hắn vẫn nhìn ngoài cửa sổ, thần sắc bình tĩnh, tuyệt không chú ý bên này.

    “Công tử, đồ ăn tới rồi!” Tiểu nhị đưa đồ ăn lên, mang lên mặt bàn, liền muốn tới rót rượu cho Nam Cung Thiên Mạc.

    Nam Cung Thiên Mạc lấy ra một thỏi bạc, đặt lên bàn, liền xua tay, để cho tiểu nhị kia lui xuống.

    Tiểu nhị vui vẻ ra mặt, bạc này nặng chừng năm lượng, một chút rượu cùng đồ ăn của Nam Cung Thiên Mạc bất quá chỉ hai lượng bạc, chi nhiều như vậy, xem cách ăn mặc của Nam Cung Thiên Mạc, hiển nhiên sẽ không cần hắn thối lại, tất nhiên là hoan hỉ mà thu ngân lượng, xoay người rời đi.

    Đuổi tiểu nhị đi, Nam Cung Thiên Mạc mới một mặt ăn uống, một mặt lần thứ hai nghe lén.

    “Đại ca, ngươi nói tin tức này có phải là sự thật hay không?” Một hán tử khác lộ ra vẻ kinh hỉ cùng băn khoăn trên mặt

    Hán tử ở chính giữa kia thấp giọng nói: “Tin tức này không sai! Thương Khung sơn trang vì Vấn Thiên bảo đao, toàn trang xuất động, đem trên dưới một trăm nhân khẩu của Cửu Viễn tiêu cục trong thành Nam Dương giết sạch! Đại ca ta có thể lừa các ngươi sao?”

    Thân là người trong võ lâm, ai mà không muốn có được một thanh thần binh lợi khí? Nhưng Thương Khung sơn trang này được biết đến là đại thụ trăm năm trong chốn võ lâm, không phải là một cây cọc mềm yếu dễ ức hiếp!

    Hán tử chính giữa kia cười hắc hắc, nói: “Nếu chúng ta có được bảo đao này, lại có được đao pháp, muốn trở nên nổi danh đã không còn là mộng nữa!”

    Người đưa lưng về nhau Nam Cung Thiên Mạc thở dài, nói: “Cho dù thật sự là Vấn Thiên thần đao, lấy công phu của huynh đệ ba người chúng ta, như thế nào có thể dò xét được Thương Khung sơn trang?”

    Hai người kia nghe vậy, không khỏi thở dài.

    Người chính giữa nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ có thể để ý trước, tìm cơ hội, ta nói cho các ngươi, ta đã có được tin tức, nghe nói những người nổi danh trên giang hồ, đều đã đến Nam Dương. Chúng ta chỉ cần chờ bọn họ đánh nhau, chỉ cần Thương Khung sơn trang tự mình cũng không giữ nổi, chúng ta lặng lẽ lẻn vào, chỉ cần có thể trộm được bảo đao kia, học đao pháp, còn phải sợ chỉ một cái Thương Khung sơn trang sao? Ngày xưa cuồng đao Đỗ Vấn Thiên kia không phải cũng dựa vào Vấn Thiên bảo đao mà tung hoành giang hồ sao……”

    Nam Cung Thiên Mạc nghe đến lúc này, trong tâm có chút động, cuồng đao Đỗ Vấn Thiên hai trăm năm trước? Bảo đao Vấn Thiên?! Nếu có thể lấy được Vấn Thiên bảo đao cùng Vấn Thiên đao pháp tới tay cũng không tồi! Võ công tuyệt kỹ, thần binh lợi khí ai mà không muốn? Ai lại chê nhiều? Thương Khung sơn trang? Hừ! Nam Cung Thiên Mạc khinh miệt cười cười.

    Bất quá, nữ tử giống Như Phong kia hình như cũng là người của Thương Khung sơn trang kia……

    Nam Cung Thiên Mạc hơi trầm ngâm, mỉm cười —— nếu tính toán thích đáng, bảo đao cùng mỹ nhân cũng đều có thể đoạt được…… (Tham wá ca ơi! =.=!)

    ※※※

    Đỗ Thương Sơn phát hiện, Trần Đông này cư nhiên không đi cửa chính, lại quanh co trên một con đường nhỏ, đem mình dẫn tới cách không xa ngoài cửa sau của Lạc viện!

    “Trần Đông, ngươi đang làm cái quỷ gì?” Đỗ Thương Sơn nhíu mày hỏi. Ở trong nhà mình, không đi cửa chính, lại đi cửa sau, cảm giác có chút kỳ quái.

    Ai ngờ, Trần Đông xoay người lại, không lên tiếng, làm một động tác đừng nói chuyện cùng bảo dừng lại.

    Trong lòng Đỗ Thương Sơn xẹt qua một tia dự cảm không rõ! Chẳng lẽ Văn An lại chọc vào tai họa gì? Không dám nói cho mình?!

    Thấy Trần Đông đi đến cửa sau, cùng hai gã tráng đinh gác cửa sau của Lạc viện chào hỏi.

    Đột nhiên, Trần Đông nhìn chỗ Đỗ Thương Sơn đứng, thấp giọng kinh hô, nói: “Trang chủ, ngài như thế nào lại đến đây?”

    Đỗ Thương Sơn sửng sốt, không kịp phản ứng, liền thấy thần sắc hai gã tráng đinh kinh hoảng nhìn lại đây. Trần Đông ở phía sau hai người, nâng tay lên, một tay một người, bổ vào phía sau cổ hai người. Trên mặt hai gã tráng đinh kia vẫn còn duy trì thần sắc kinh hoảng, mắt nhắm lại, không tiếng động mà ngã xuống.

    Trần Đông tung thân quay về bên người Đỗ Thương Sơn, nói: “Trang chủ, thỉnh chớ lên tiếng, đi cùng thuộc hạ.”

    Khóe mắt Đỗ Thương Sơn nhếch lên, động tác của Trần Đông quả thực rất nhanh nhẹn! Thật sự nhìn không ra, công phu của người này không tồi! Có lẽ để cho hắn đi theo Văn An, thật sự là đã ủy khuất thân thủ của hắn!

    Đỗ Thương Sơn không lên tiếng, đi theo Trần Đông, đi vào Lạc viện. Nhưng nghi hoặc trong lòng lại càng lúc càng lớn! Nếu nói là Trần Đông mời mình đến, lại không chịu nói ra lý do, Đỗ Thương Sơn vốn không suy nghĩ gì, nhưng lúc nãy thấy hai gã tráng đinh thủ vệ khi thấy mình là vẻ mặt kinh hoảng —— không biết Văn An lại dây vào chuyện gì đây!

    Không bao lâu, Trần Đông đã dẫn Đỗ Thương Sơn quẹo trái quẹo phải, tránh được linh linh tinh tinh tráng đinh, hạ phó của Lạc viện, đi tới ngoài cửa sổ phía sau chủ ốc.

    Lòng nghi ngờ của Đỗ Thương Sơn lúc này càng sâu! Rõ ràng là buổi sáng, Lạc viện này cư nhiên lại không thấy được mấy bóng người?!

    Thấy Trần Đông ý bảo mình dựa sát vào nghe trộm, không khỏi nhíu nhíu mày.

    Tất nhiên Đỗ Thương Sơn không thèm làm cái chuyện nghe trộm trong nhà của chính mình này, nhưng trên đường tới đây, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng tăng, cũng không để ý nhiều, chỉ nhìn Trần Đông liếc mắt một cái, liền nhẹ nhàng đi qua, nghiêng đầu áp sát trên bệ cửa sổ……

    Tiếng thở dốc ồ ồ, thanh âm va chạm dính dấp nhịp nhàng, nháy mắt vọt vào trong tai, Đỗ Thương Sơn đã hơn bốn mươi, tất nhiên hiểu được đây là cái gì……

    Sắc mặt Đỗ Thương Sơn trầm xuống, đang muốn quay đầu lại khiển trách Trần Đông —— Dù sao Văn An đã là nam tử trưởng thành, cho dù ở trong phòng mình có nữ nhân khác, có cái gì mà ngạc nhiên?

    Ai ngờ, chưa nói ra, lại nghe thấy một tiếng rên rỉ truyền ra từ trong phòng……

    “A a a…… Văn Lôi…… Ân…… Nhanh…… nhanh a……” Tiếng rên rỉ tràn ngập tình sắc, mặc dù có chút khàn khàn, nhưng Đỗ Thương Sơn vẫn nghe ra được đây là thanh âm của Đỗ Văn An!

    Chỉ là —— Văn An kêu cái gì? Đỗ Thương Sơn chỉ cảm thấy nổ vang một mảnh trong đầu, cái gì cũng không muốn nghĩ đến……

    “Ca ca…… thoải mái sao? Ân? Nơi này thì sao? Hay là thích ta làm như vậy?” Ngữ điệu trêu đùa, mang theo tiếng va chạm dâm mị, giống như một tiếng sét đánh, nổ vang trong tai Đỗ Thương Sơn —— Cư nhiên…… là Văn Lôi???

    Đỗ Thương Sơn cực độ khiếp sợ, không rảnh nghĩ nhiều, một chưởng đánh nát cửa sổ, tung người nhảy vào trong phòng.

    Trần Đông phía sau tường, lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn thoáng qua Đỗ Thương Sơn đã mất tự chủ, xoay người lặng lẽ rời đi…… (Gian quá a! >.<)

    Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng căn phòng được đóng chặt, cũng chiếu sáng hai thân ảnh trên giường đang kinh hãi vạn phần, dừng lại động tác giao triền……

    “Súc sinh! Các ngươi…… Còn không đứng lên cho ta!” Mắt Đỗ Thương Sơn nhìn chòng chọc muốn nứt ra, tức giận đến nỗi cả người phát run, hai nắm tay ở hai bên sườn, nắm lại lại buông ra, buông ra lại nắm lại……

    Hai người cả kinh ngây dại, cuối cùng bị một tiếng hét to này làm cho tỉnh lại, tay chân luống cuống, lung tung mặc y phục lên, “Phịch, phịch……” hai tiếng, hai người đã quỳ gối trước chân Đỗ Thương Sơn!

    Đỗ Thương Sơn nhìn hai người dưới chân, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, trong lòng đột nhiên đau xót, muốn nói cái gì, lại chỉ há mồm phun ra một ngụm máu…… (Tội ông!)

    “Phụ thân!”

    “Phụ thân!”

    Đỗ Văn An cùng Đỗ Văn Lôi trên mặt đất hoảng sợ muôn dạng, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thương Sơn, thấy thân mình hắn nhoáng lên một cái, muốn đứng lên đỡ lấy, nhưng lại bị Đỗ Thương Sơn liếc mắt một cái sắc lạnh, vội vã quỳ lại.

    “Các ngươi…… Thiên a…… Đỗ gia ta đã tạo nghiệt gì? Các ngươi là huynh đệ cốt nhục tương liên a!” Đỗ Thương Sơn đã không còn biết tâm tình bản thân lúc này là gì, là bi phẫn? Là thống khổ? Là bất đắc dĩ? Hay là……

    Cước bộ Đỗ Thương Sơn bất ổn, lui về phía sau mấy bước, tựa trên tường, nhắm mắt lại.

    Đỗ Văn An, Đỗ Văn Lôi cúi đầu, trong lòng thấp thỏm lo âu, nhưng lại không dám lên tiếng.

    Sau một lúc lâu, Đỗ Thương Sơn mới bình ổn được huyết khí mãnh liệt trong lồng ngực, mở mắt ra, thất vọng mà đau lòng nhìn Đỗ Văn Lôi, run giọng nói: “Ai nói cho ta biết, đây là chuyện gì? Các ngươi…… đã bao lâu?”

    Đỗ Văn Lôi ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, nhìn Đỗ Thương Sơn, đang muốn mở miệng, lại bị Đỗ Văn An vội vàng cắt ngang.

    “Phụ thân, chuyện này không liên quan Văn Lôi! Hết thảy là ta…… là ta câu dẫn Văn Lôi, ta, ta hạ dược hắn……” Tuy rằng Đỗ Văn An hoảng sợ, nhưng trên gương mặt là thần sắc tuyệt quyết, không nhìn tới Đỗ Văn Lôi bên cạnh, vội giọng nói.

    “Súc sinh!” Đỗ Thương Sơn nâng một cước lên, đá vào ngực Đỗ Văn An, đá hắn nằm trên mặt đất, lớn tiếng quát: “Ngày thường ngươi không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết chơi đùa với nữ nhân luyến đồng, ta cũng không đến quản ngươi! Hôm nay ngươi cư nhiên lại chơi đùa trên đầu đệ đệ quan hệ huyết thống với ngươi?!”

    Sắc mặt Đỗ Văn Lôi đờ đẫn cúi đầu, không nói lên một lời, cũng không dám nhìn Đỗ Văn An bên cạnh đau đến nỗi ho khan.

    Đỗ Văn An gian nan ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Đỗ Văn Lôi, lại nhìn phía Đỗ Thương Sơn, lộ ra nụ cười sầu thảm, nói: “Không sai! Ta ở trong mắt của phụ thân, chỉ là một tên súc sinh! Một cái phế vật! Từ nhỏ đến lớn, phụ thân ngươi có từng nhìn qua hài nhi chỉ một lần? Có từng khen hài nhi chỉ một tiếng? Các ngươi chỉ có thể nhìn đến cái tốt của Văn Lôi, cái mạnh của Văn Lôi! Nhưng hài nhi thì sao? Hài nhi không phục, hài nhi chỉ muốn làm cho hắn cũng như hài nhi……”

    “Súc sinh a……” Đỗ Thương Sơn tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, gân xanh trên trán bạo khởi, lại là một cước đạp qua, đem Đỗ Văn An đá bay lên, đập vào phía trên mép giường, phun ra một ngụm máu, mềm oặt hạ xuống mặt đất, ngất đi……

    Thân mình Đỗ Văn Lôi hơi động, nhưng lại nhịn xuống.

    Đỗ Thương Sơn ồ ồ thở hổn hển, ánh mắt phẫn nộ dời về phía Đỗ Văn Lôi, quát: “Văn Lôi! Ngươi luôn luôn tri thư thức lễ (biết đọc sách, biết lễ giáo)! Ngươi nói cho phụ thân, hắn nói chính là sự thực?”

    Thân mình Đỗ Văn Lôi cứng đờ, chậm rãi, chậm rãi dập đầu xuống, nói: “Phụ thân, sự thực là như thế! Chuyện trước đó hài nhi cũng không biết!”

    “Quả thực như thế?” Nhãn tình Đỗ Thương Sơn nheo lại, nhìn chằm chằm gương mặt Đỗ Văn Lôi.

    “Vâng” Vẻ mặt Đỗ Văn Lôi bi thống, không biết là hắn giả trang, hay là……

    Đỗ Thương Sơn nhắm mắt, nói hắn thật sự tin tưởng nhi tử, không bằng nói hắn tình nguyện tin lời nói dối so với chân tướng tốt hơn nhiều này!

    Lúc trước nghe được, cùng hiện giờ nhìn thấy, trong lòng Đỗ Thương Sơn đã sáng như gương! Chỉ là —— có thể làm sao bây giờ? Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, dù sao cũng không thể giết đi hai huyết mạch duy nhất……

    “Một khi đã như vậy, ta cũng sẽ không trách ngươi! Chuyện như vậy……” Đỗ Thương Sơn có chút mệt mỏi nói, trong nháy mắt, tựa hồ đã già đi rất nhiều.

    Đang lúc này, trong viện truyền đến tiếng la lo lắng của một gã tráng đinh: “Trang chủ! Trang chủ? Trang chủ có ở đây?”

    Tuy rằng trong lòng Đỗ Thương Sơn bi phẫn, nhưng cũng nghe ra được vẻ lo lắng, lo sợ không yên trong giọng nói của tráng đinh kia, không để ý Đỗ Văn Lôi vẫn còn quỳ cùng Đỗ Văn An nằm sấp trên mặt đất, bước nhanh ra khỏi phòng, có lẽ cũng là vì muốn vội vàng thoát đi hết thảy trong phòng này……

    Đỗ Thương Sơn tức giận quát: “Chuyện gì?!”

    Tráng đinh kia thấy Đỗ Thương Sơn, thần sắc thả lỏng, xoa xoa đầu đổ đầy mồ hôi, chạy lên, nói: “Trang chủ, không tốt! Thành Nam Dương xuất hiện mấy trăm tráng hán, nhìn vẻ không giống như là muốn vào thành, mà như là hướng về phía Thương Khung sơn trang chúng ta mà đến! Vạn tổng quản đã dẫn theo năm trăm tráng đinh phòng bị phía trước trang, phân phó thuộc hạ nhanh chóng tìm trang chủ!”

    Cái gì?! Trong đầu Đỗ Thương Sơn vang vọng…… Không khỏi nhớ lại lời nói trước khi chết của Cừu Cửu —— Không thể nào, chuyện Vấn Thiên bảo đao, cư nhiên vẫn bị truyền ra ngoài?

    “Trang chủ? Trang chủ?” Tráng đinh thấy Đỗ Thương Sơn không phản ứng, liên thanh gọi, vội la lên: “Trang chủ, ngài nhanh nhanh xuất ra chủ ý gì đi a! Những người đó thế tới hung mãnh, cầm lưỡi đao sắc bén trong tay, thuộc hạ tìm trang chủ một lúc lâu, mới biết trang chủ theo Trần Đông bên người đại công tử đến Lạc viện…… Trong chốc lát này, chỉ sợ bọn họ đã đến ngoài cửa trang rồi a!”

    Đỗ Thương Sơn phục hồi tinh thần lại, lập tức hướng cửa trang mà chạy đi……

    Thẳng đến khi tiếng bước chân trong viện đã đi xa, Đỗ Văn Lôi vẫn cứng còng quỳ trên mặt đất, mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn Đỗ Văn An phía sau nằm sấp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, trong mắt chảy ra một giọt lệ……

    Đỗ Văn Lôi không lên tiếng, chỉ chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi qua, chậm rãi cúi thân xuống, chậm rãi ôm lấy Đỗ Văn An……

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong