Home Đam Mỹ Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 90

    Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 90

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong

    Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

    ***

    “Ca ca……” Đè nén tiếng khóc mà chôn đầu vào cần cổ của Đỗ Văn An đang không còn tri giác, Đỗ Văn Lôi nhịn không được liều mạng ôm chặt Đỗ Văn An……

    ※※※

    Tựa hồ nhớ lại những năm tháng tuổi nhỏ vẫn còn rất ngây thơ, hai nam hài nho nhỏ, cùng nhau đọc sách, cùng nhau tập võ, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau gây chuyện……

    Khi đó ca ca tuy ham chơi, nhưng luận võ công vẫn không dưới mình, thẳng đến —— ngày đó……

    Phụ thân nghiêm khắc, mẫu thân nghiêm khắc, còn có tổng quản Vạn Thiên Sơn vẫn đốc thúc hai người luyện võ tập văn, Đỗ Văn Lôi, Đỗ Văn An chỉ cảm thấy mỗi một ngày, bị loại áp lực trầm trọng này lắng đọng lại từng chút trên thân, ép tới không thở nổi.

    Lén lút tránh thoát khỏi sự giám thị của tổng quản Vạn gia gia, hai đứa nhỏ không biết trời cao đất rộng, quyết định rời khỏi “Ngôi nhà không có chút khoái hoạt” này!

    Ly khai phụ mẫu yêu thương mình, ly khai ngôi nhà ấm áp. Mới biết được, nguyên lai thế giới bên ngoài cũng không xinh đẹp gì, hai tiểu thiếu gia quen được nuông chiều, rất nhanh, đã bị người lừa hết tài vật trên người, cũng bị người bắt cóc, chuẩn bị bán đi.

    Hai đứa nhỏ nho nhỏ, vì chạy trốn, không biết đã bị đánh chửi bao nhiêu, rốt cục, có một lần, bọn họ trốn thoát thành công……

    Đáng tiếc, lại bị phát hiện, mười mấy đại hán tinh tráng truy đuổi sau người, hai đứa nhỏ vừa lạnh vừa đói trốn ở phía trước.

    Đột nhiên, Đỗ Văn Lôi trượt chân, ngã trên mặt đất.

    Đỗ Văn An chạy ở phía trước, lúc này rõ ràng có thể chạy thoát, nhưng vẫn quay lại, cố gắng mà nâng đệ đệ dậy.

    Mang theo một người, cước bộ của Đỗ Văn An càng phải thêm cố sức, rốt cục cũng bị mười mấy đại hán kia ngăn lại……

    Trong sự hành hung đổ ập xuống, Đỗ Văn An nhào lên trên người đệ đệ của mình……

    Đỗ Văn Lôi không phải chịu nhiều quyền cước, đại bộ phận, đều được ca ca trên người chặn lại.

    Không biết qua bao lâu, vào thời điểm Đỗ Văn An trên người đang càng ngày càng trầm, ca ca trên người đã không còn động tĩnh, Đỗ Văn Lôi đang nghĩ đến hai huynh đệ mình sẽ bị đánh chết…

    Mẫu thân vẫn không ngừng tìm kiếm nhi tử chạy đến, võ công mẫu thân không kém, trong tranh đấu, vì hai nhi tử của mình bị người ta bắt, ngay tại trước mắt hai người, cố chống chọi mà trúng rất nhiều đao……

    Cuối cùng, phụ thân cũng đuổi tới, giết chết tất cả đại hán, nhưng cũng chỉ cứu được một mình Đỗ Văn Lôi……

    Ca ca Đỗ Văn An còn sống, nhưng thân thể hắn đã bị thương tổn quá mức trầm trọng, võ công vĩnh viễn dừng lại ở năm đó, mặc dù hắn cố gắng như thế nào, cũng không thể có một tia tiến bộ.

    Theo thời gian hai người chậm rãi lớn lên, di chứng của ngày đó dần hiện ra, Đỗ Văn An một mình gánh vác phần lớn quyền cước, theo sự lớn lên của thân thể hắn, càng ngày càng có vẻ khờ dại mà ngây thơ, giống như trí lực của hắn cũng đã cùng một phần thân thể, vĩnh viễn dừng lại ở năm đó……

    Đến khi Đỗ Văn Lôi từ trong hôn mê tỉnh lại, mới biết được mẫu thân đã chết……

    Mà ca ca Đỗ Văn An, đem hết thảy sai lầm đều ôm trên người bản thân, bị phụ thân phạt quỳ gối trong từ đường, ăn năn mười ngày……

    Phụ thân bi thương phẫn hận, có lẽ thật sự tin lời nói của ca ca, cũng có lẽ là bởi vì ca ca đã mất đi năng lực kế thừa Thương Khung sơn trang. Từ đó về sau, lúc mình có được lời nói ôn hòa nhỏ nhẹ quan tâm, ca ca có được, lại vĩnh viễn chỉ có quở trách cùng lạnh nhạt……

    Mà bản thân yếu đuối, sợ hãi mất đi sự sủng ái của phụ thân, sợ hãi bị lạnh nhạt giống ca ca, thủy chung, không dám nói cho phụ thân, muốn rời nhà trốn đi khiến hại chết mẫu thân —— kỳ thật, là mình……

    Mà ca ca, chẳng qua là quá mức lo lắng cho mình một thân một mình, mới đi cùng……

    Vì thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn ca ca lúc đêm khuya không người, trộm khóc; một ngày rồi lại một ngày, trầm mặc hơn; nhìn ca ca vốn thông minh khôn khéo, chậm rãi trở nên âm trầm mà vụng về, trong sự quở trách vô tận, ca ca từ bỏ võ công vĩnh viễn cũng vô pháp tiến bộ, cả ngày sa vào đánh nhau ẩu đả, đánh bạc phiêu kĩ……

    Không biết từ khi nào, không chú ý đến mà loại áy náy trong lòng ấy dần dần biến đổi.

    Lúc phát hiện ca ca cư nhiên không về nhà qua đêm, lưu luyến nơi thanh lâu yên hoa, Đỗ Văn Lôi trong sự phẫn nộ phát hiện, ca ca từ trước tới nay, yêu mình, thương mình mình, sủng mình, chỉ thuộc về mình kia, bắt đầu trở nên cách mình càng ngày càng xa……

    Đỗ Văn Lôi trong sự tức giận cùng đố kỵ tìm được Đỗ Văn An trong thanh lâu, đuổi đi đám nữ nhân thấp kém ghê tởm kia, gần như điên cuồng mà cướp đi thân thể của Đỗ Văn An……

    Thẳng đến khi đó, Đỗ Văn Lôi mới biết được, ca ca vẫn bảo hộ mình, nhất mực yên lặng gánh vác tất cả khuyết điểm, vẫn bị người cười nhạo khinh thường ấy; ở trong lòng mình, sớm đã không còn là huynh trưởng quan hệ huyết thống……

    ※※※

    “Ta…… là người nhu nhược…… Ta vô dụng…… Ta cư nhiên không dám đối mặt sự chỉ trích của phụ thân…… Ca ca…… Ca ca……” Cúi đầu tự oán trong tiếng khóc thảm hỗn loạn, khiến thanh âm của Đỗ Văn Lôi cũng run rẩy lên.

    “Không! Ngươi không phải người nhu nhược! Ngươi là đệ đệ quý giá nhất của ta, cũng là ái nhân ta yêu nhất, là người thân mà ta kiêu ngạo nhất……” Đỗ Văn An không biết từ khi nào thì từ từ tỉnh dậy, một mặt nói, một mặt ho khan, cùng thống khổ ho sặc huyết mạt.

    Đỗ Văn Lôi kinh hỉ ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Văn An mở mắt, nói: “Ca ca, ngươi không sao chứ…… Ta, ta lập tức tìm đại phu đến……”

    Nói xong, Đỗ Văn Lôi liền đem Đỗ Văn An đặt vào trong giường, muốn xoay người. Lại bị Đỗ Văn An giữ chặt!

    “Dù sao ta cũng là, cũng là thân sinh nhi tử của phụ thân, hắn sinh khí như thế nào…… cũng sẽ không thật sự muốn, muốn tánh mạng của ta! Văn Lôi, ngươi không nên gấp gáp, nhanh đến cửa trang! Không thể lại khiến cho phụ thân thất vọng……” Đỗ Văn An gian nan nói.

    Đỗ Văn Lôi nghe vậy, thần sắc phức tạp nhìn Đỗ Văn An trên giường, cắn chặt răng! Nói: “Hảo!”

    Kỳ thật ca ca so với trong tưởng tượng của phụ thân, thông minh hơn rất nhiều! Tuy rằng không biết thanh tế đao sắc bén kia là Vấn Thiên bảo đao —— bí mật này chỉ có trang chủ mới có thể biết được! Cả Thương Khung sơn trang, trừ bỏ phụ thân cùng tổng quản Vạn Thiên Sơn đã hầu hạ hai đời trang chủ, cũng chỉ có bản thân được chỉ định làm hạ nhậm trang chủ mới biết được.

    Mà ca ca, một lần làm mất đao, lúc đoạt đao, ẩn ẩn hiểu được tầm quan trọng của Vấn Thiên bảo đao này đối với Thương Khung sơn trang! Tuy rằng hắn chưa bao giờ hỏi qua mình, ca ca tại loại chuyện này, luôn luôn không hỏi nhiều! Tuy rằng hắn không biết tên của Vấn Thiên bảo đao truyền ra ngoài, là sự sinh tử tồn vong của Thương Khung sơn trang……

    Trên mặt Đỗ Văn An lộ ra một mạt ý cười, buông lỏng tay đang lôi kéo xiêm y của Đỗ Văn Lôi ra, hai mắt đóng lại, hôn mê lần thứ hai.

    Hốc mắt Đỗ Văn Lôi đỏ lên, cúi thân xuống, nhẹ nhàng hôn hôn trán, môi của Đỗ Văn An, xoay người ra khỏi cửa phòng, lớn tiếng quát: “Người đâu! Đều chết sạch hết rồi sao?”

    Vài thị nữ cùng tráng đinh loạng choạng chạy vội tới, thấy thần sắc Đỗ Văn Lôi bạo nộ, không dám nói chuyện, đều chỉ cúi đầu.

    Ánh mắt thị huyết của Đỗ Văn Lôi đảo qua trên thân mọi người, nói: “Lập tức đi thỉnh đại phu trong trang, nhanh chóng tới xem bệnh cho đại công tử! Còn có, tốt nhất là trước lúc ta trở về, các ngươi điều tra rõ là ai hướng trang chủ cáo mật! Nếu không…… Hừ!” (Tiêu Trần Đông rùi! >.<)

    Đỗ Văn Lôi nhìn mọi người câm như hến, nắm thật chặt cương đao trong tay, bước đi ra ngoài.

    ※※※

    Nam Cung Thiên Mạc ra khỏi khách điếm, như nhàn nhã, chậm rãi mà đi, đi được một đoạn, trên quan đạo, người qua đường dần thưa thớt.

    Nam Cung Thiên Mạc nhìn trái phải, bốn bề vắng lặng, thân hình chợt lóe, xẹt vào rừng cây bên cạnh, đang định phát ra ám hiệu gọi ảnh vệ về. Đã thấy bóng người chợt lóe bên cạnh, một người từ ngọn cây hạ xuống, quỳ trên mặt đất, không phải Dạ Bát, còn có thể là ai?

    “Chuyện gì?” Thần sắc Nam Cung Thiên Mạc ngưng đọng, chưa triệu gọi, ảnh vệ Dạ Bát đã tự hiện thân, hiển nhiên có việc muốn bẩm.

    Quả nhiên, Dạ Bát thấp giọng nói: “Hồi công tử, mới thu được phi cáp truyền tin, hôm qua Mai cô nương đột nhiên thu thập nhân thủ, ly khai ngoài cốc.”

    Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, nói: “Có theo phân phó của ta, cẩn thận điều tra chỗ Mai Việt Tâm kia dừng lại ở ngoài cốc?”

    “Ảnh Điện điện chủ tự mình dẫn người điều tra, chỗ Mai cô nương dừng lại, có một vùng bùn đất mới được đào lên, phát hiện một khối thi thể hư thối, xác nhận, y phục cùng phối kiếm trên người, là của Kế Bất Ngôn không thể nghi ngờ, nhưng lại không phát hiện thi thể của Liễu Như Phong!” Dạ Bát cúi đầu đáp.

    Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ra, thi thể của Kế Bất Ngôn? Như vậy Liễu Như Phong cùng hắn cùng một chỗ rơi xuống vách núi đâu? Liên tưởng đến Mai Việt Tâm trì hoãn một tháng mới đến, lại dừng lại nửa năm bên ngoài cốc, cuối cùng lại đưa tin đến Tuyệt Cốc, nói có một gã hạ cấp lạc đường, vì vậy trải rộng nhân thủ, gác ở ngoài cốc mà tìm kiếm các nơi —— chẳng lẽ, Như Phong không chết?! Tuy nói Nam Cung Thiên Mạc cũng biết, bản thân Liễu Như Phong bị trọng thương, lại bị một kiếm đâm thủng ngực, rơi xuống vách núi, theo lý không thể còn sống! Nhưng nếu gặp gỡ nữ nhi của cốc chủ Đoạn Hồn Cốc, y thuật độc kĩ có một không hai trên thiên hạ, có lẽ có thể cứu được cũng không chừng……

    “Hồi cốc!” (ó.ò!) Cho dù Nam Cung Thiên Mạc tâm cơ thâm trầm, lúc này cũng không thể tự chủ mà tay chân phát run, mặt lộ vẻ kích động!

    Sớm nên nghĩ đến! Sớm nên nghĩ đến! Chung quanh Tuyệt Cốc, không hề có kì dược dị thảo, sao có thể làm cho nữ nhi của cốc chủ Đoạn Hồn Cốc dừng lại nửa năm?! Nhưng thương thế của Như Phong……

    Nam Cung Thiên Mạc hung hăng lắc đầu, đem ý tưởng về điềm xấu kia quăng ra khỏi óc, mặc kệ như thế nào, chỉ cần còn có một tia hy vọng, hẳn là cũng tốt hơn tuyệt vọng bất lực?!

    Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy lồng ngực nhảy lên kịch liệt, tâm đã trầm tĩnh nửa năm, giống như sống lại, chỉ hận bản thân không có đôi cánh, không thể lập tức bay trở về Tuyệt Cốc!

    “Còn có một chuyện, bồ câu đưa tin, giang hồ đồn đãi, Vấn Thiên bảo đao tái hiện giang hồ, ở ngay Thương Khung sơn trang!” Thanh âm Dạ Bát vẫn bình ổn, lẳng lặng nói.

    Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh một tiếng, nói: “Bảo đao hiện thế, chỉ sợ sóng gió trong chốn võ lâm lại tái khởi, nhất thời khó có kết quả! Không cần vội, cứ thong thả xem tình huống, nếu là thực, ra tay cũng không muộn! Hồi âm trong cốc, phái người theo dõi Mai Việt Tâm! Cần phải tìm hiểu thực tại người của Đoạn Hồn Cốc đi phương nào, có tất cả những ai! Ngay hôm nay lên đường về Tuyệt Cốc! Ta muốn đích thân đi thăm dò một phen!”

    Vấn Thiên bảo đao? Lúc này Nam Cung Thiên Mạc làm sao còn có tâm tình mà đi để ý, chỉ hận không thể một bước mà hồi cốc……

    “Vâng” Dạ Bát ứng thanh, thân hình chợt lóe, bóng dáng biến mất……

    ※※※

    Xa xa, thanh âm hô quát, thanh âm binh khí, truyền vào trong tai Đỗ Thương Sơn.

    Trong lòng Đỗ Thương Sơn căng thẳng, cước bộ không tự chủ được mà nhanh hơn.

    Hoàng hôn, ngoài cửa Thương Khung sơn trang.

    Mấy trăm người hỗn chiến cùng một chỗ, bên trong quang ảnh đao kiếm đầy mắt, tổng quản Vạn Thiên Sơn lẳng lặng đứng trước cửa trang.

    Hơn mười cỗ thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, tùy ý cũng có thể thấy được máu tươi cùng vũ khí đứt đoạn.

    “Vạn thúc?!” Đỗ Thương Sơn cau mày, đi tới bên người tổng quản Vạn Thiên Sơn, giương mắt nhìn hướng đám người đang chém giết phía trước, tại một vùng đất nhỏ trên sườn núi, một gã đại hán cởi trần, chỉ lạnh lùng nhìn về phía mình.

    Tổng quản Vạn Thiên Sơn thấy hắn đã đến, hơi hơi cúi hạ thấp người, nói: “Trang chủ, là trại chủ Lãng Lý Du Long Cừu Bạch Vũ của Hoài Hà Cửu Long thủy trại……”

    Tổng quản Vạn Thiên Sơn đang nói, đại hán kia đã lớn tiếng nói: “Người tới chính là trang chủ Thương Khung sơn trang Nam Dương Nhất Đao Đỗ Thương Sơn?”

    Đỗ Thương Sơn thở sâu, ôm quyền thi lễ, đề khí giương giọng, đáp: “Đúng là Đỗ mỗ! Các hạ chính là trại chủ Hoài Hà Cửu Long trại Lãng Lý Du Long Cừu Bạch Vũ, Cừu đại hiệp?” (Danh hào chi mà dài ngoằng, đọc lẹo lưỡi! -.-!)

    Lãng Lý Du Long Cừu Bạch Vũ kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười trào phúng, ôm quyền đáp lễ, nói: “Không dám nhận danh xưng đại hiệp, Cừu Bạch Vũ thuộc giới thủy đạo, tự mình hiểu rõ! Đỗ trang chủ, lẽ ra, Thương Khung sơn trang ngươi cùng Cửu Long trại ta không oán không cừu, vốn Cừu mỗ cũng không nghĩ sẽ đến quý trang gây chuyện! Họ hàng xa của Cừu mỗ, Cửu Viễn tiêu cục Cừu Cửu chết trong tay quý trang, cũng không sao, chỉ trách chính hắn học nghệ không tinh. Chúng ta là người trong giang hồ, lưỡi đao liếm máu, tài không bằng người, chết cũng là bình thường. Chỉ là những vật Thương Khung sơn trang luận võ bại bởi Cửu đệ, liền đã là của Cừu gia ta, thỉnh quý trang trả lại Vấn Thiên bảo đao!”

    Đỗ Thương Sơn vừa nghe, trong lòng hiển nhiên đã rõ ràng, Cừu Bạch Vũ này nào có phải vì Cừu Cửu mà báo thù? Cưỡng chế tức giận, quát: “Cừu trại chủ, thật hảo cho một cái lý do! Tiểu nhi bất tài, trộm đi tế đao hiến tế tổ tiên để chơi đùa, lại bị Cừu Cửu cường ngạnh cướp đoạt, tất nhiên tệ trang phải đòi về! Cừu trại chủ vì Cừu Cửu trả thù, tệ trang tiếp đón là đúng, nhưng tại sao lý do lại là muốn đồ vật của Thương Khung sơn trang ta? Thương Khung sơn trang thực sự dễ khi dễ vậy sao?!”

    Lãng Lý Du Long Cừu Bạch Vũ cười lạnh, nói: “Như thế, là không thể nói chuyện?! Các huynh đệ, tăng mạnh vòng vây! Đỗ trang chủ người ta cũng đã ra nhìn, không cho chút mặt mũi, truyền ra ngoài, sẽ nói Cửu Long trại chúng ta không hiểu lễ nghĩa!”

    “Rõ!” Phần đông đại hán giữa sân cùng cười vang kêu lên, binh khí trong tay hung ác hơn rất nhiều, rõ ràng ban đầu vẫn chưa xuất toàn lực!

    Đỗ Thương Sơn thấy hơn trăm danh tráng đinh duy trì không được nữa, đang định tung người tiến lên, lại bị tổng quản Vạn Thiên Sơn giữ chặt!

    Tổng quản Vạn Thiên Sơn cung thanh nói: “Trang chủ, Cửu Long trại luôn ở vùng Nam Kinh, hiện giờ lại chạy đến Nam Dương ta kiếm ăn, thỉnh trang chủ hạ lệnh, đánh lui Cửu Long trại!”

    Lời nói Tổng quản Vạn Thiên Sơn chưa dứt, phía trên tường viện hai bên cửa lớn của trang viện, xuất hiện ra mấy trăm trang chủ Thương Khung sơn trang, cùng kêu lên quát: “Thỉnh trang chủ hạ lệnh!”

    Lãng Lý Du Long Cừu Bạch Vũ ngẩn ra, trong lòng thầm hận, vội phất tay thét ra lệnh hạ cấp lui về trước.

    Đỗ Thương Sơn nhìn lên trái phải, lớn tiếng cười nói: “Cừu trại chủ, từ xa tới là khách, sao không cho Thương Khung sơn trang tận một chút nghĩa vụ chủ nhà?! Lên, một tên cũng không cho chạy thoát!”

    “Rõ! Một tên cũng không cho chạy thoát!” Mấy trăm trang chủ cùng kêu lên ứng thanh, tung người xuống, hướng về phía đám người Cửu Long trại đang lui về phía sau, vây giết……

    ※※※

    Thương Khung sơn trang, ngoài cửa trang, mấy trăm người xen lẫn cùng nhau, chém giết náo nhiệt.

    Một thân ảnh, từ bên cạnh sơn trang, bên trong rừng cây xẹt ra. Thật cẩn thận, tránh né tráng đinh thủ vệ, lén lút mò mẫm phương hướng từ đường ở sâu bên trong sơn trang.

    Hắc y nhân kia ở trên cây yên lặng nhìn sau một lúc lâu, đột nhiên đập xuống, ngân quang trong tay chợt lóe, hai gã tráng đinh thủ vệ từ đường lặng yên không một tiếng động mà ngã xuống.

    Hắc y nhân cười hắc hắc, một cước bước vào từ đường không một bóng người, thẳng hướng đến một thanh trường đao màu đen phía trước bài vị hiến tế trong đường mà đi……

    Đột nhiên, đỉnh phòng vang nhỏ một tiếng, hắc y nhân ngẩng đầu nhìn, một tấm lưới lớn màu đen ánh kim quang từ trên trời giáng xuống!

    Hắc y nhân biết lợi hại, đây là do tóc người cùng sợi vàng đan vào nhau, nếu bị trùm lên, đao hay lửa cũng khó cắt đứt!

    Hắc y nhân lộn vòng trên mặt đất, lăn ra ngoài lưới, đang định nhảy lên, ánh đao chợt lóe nơi khóe mắt.

    Hắc y nhân vội lui theo sát mặt đất, hiểm hiểm né tránh cương đao, duỗi thân như con cá chép, trở mình đứng dậy, ngân quang chớp động trong lòng bàn tay, một thanh đoản kiếm ba tấc đánh khai bốn, năm thanh cương đao.

    “Các hạ là ai? Đột nhập Thương Khung sơn trang ta, thỉnh báo tính danh!” Một thanh âm quát vang lên.

    Hắc y nhân xoay người nhìn, Đỗ Văn Lôi đứng ở trước người, mười mấy tên tráng đinh vây quanh ở bốn phía!

    “Khặc khặc khặc……” Thanh âm hắc y nhân lười nhác cổ quái khó nghe, nói: “Bảo đao Vấn Thiên, ở trong tay các ngươi, thật là lãng phí! Thương Đao công tử Đỗ Văn Lôi, nhìn võ công của ngươi, chắc vẫn chưa ngộ ra Vấn Thiên đao pháp. Trước mắt việc của Vấn Thiên bảo đao đã truyền khắp chốn giang hồ, nghĩ đến quý trang dựa vào lực lượng của một trang cũng khó mà đối kháng cả võ lâm, sao không làm một chuyện tốt, tặng cho ta? Từ nay về sau quý trang sẽ không phiền não nữa, tại hạ cũng sẽ ghi nhớ phần tình nghĩa này! Như thế, mọi người đều vui mừng, chẳng phải là tốt rồi?

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong