Home Đam Mỹ Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 93

    Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 93

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong

    Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

    ***

    Một búng tay vừa rồi, mới là tuyệt học của Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình —— Truy Hồn Chỉ! Vô thanh vô tức, vô tung vô ảnh! Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình hành tẩu giang hồ hơn mười năm, dựa vào một chiêu này, không biết đã giết chết bao nhiêu người gọi là võ lâm cao thủ, chưa bao giờ thất thủ. Không nghĩ tới hôm nay tại Thương Khung sơn trang này, lại bị người đánh bại, thậm chí có một đạo nội lực huyết tinh hung hiểm theo chỉ phong, phản kích lại……

    Liễu Như Phong cúi đầu, nhìn nhìn Đỗ Văn Lôi dưới chân, không có tâm đi quản hắn, nhưng nghĩ đến tình cảm bảo hộ vừa rồi của Đỗ Thương Sơn đối muội muội, cuối cùng cũng đá một cước qua, đem Đỗ Văn Lôi đá vào đại sảnh, huyệt đạo được giải, nặng nề mà dừng trên mặt đất.

    “Tiểu tử! Không nghe thấy lão phu đang hỏi ngươi sao?” Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình thấy Liễu Như Phong không thèm để ý mình, không khỏi giận dữ, nhưng vẫn không nhảy qua.

    Sù sao Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình đã là người từng trải, không phải thiếu niên lỗ mãng mới nhập giang hồ, võ công của Liễu Như Phong, lần đánh lén vừa rồi đã biết là sẽ không dưới mình, không thăm dò rõ ràng lai lịch của thanh niên này nông sâu ra sao, Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình sẽ không lỗ mãng ra tay!

    Liễu Như Phong nghe tiếng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn My Sơn Tam yêu liếc mắt một cái, ánh mắt dừng ở trên mặt Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình, thản nhiên nói: “Ta là ai? Chẳng lẽ vừa rồi Tần lão không nghe Phượng nhi gọi ta ca ca sao? Hay là Tần lão tuổi đã lớn, nhĩ lực không được tốt?”

    Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình giật mình, nói: “Nguyên lai ngươi là đại công tử của Thương Khung sơn trang, tên Đỗ Văn An vô dụng kia?!”

    Liễu Như Phong nhịn không được cười ra tiếng, chậm rãi tiến lên trước một bước, nói: “Tần lão sai rồi, tại hạ không phải là Đỗ đại công tử! Bất quá tại hạ là ai, có trọng yếu như vậy không? Nếu các ngươi đã muốn hủy đi dung mạo của muội muội ta, khiến Phượng nhi sợ hãi kinh hách! Ta làm ca ca, những món nợ không lấy được, tất nhiên phải thay Phượng nhi đòi lại!”

    Tiếng nói vừa dứt, thân hình Liễu Như Phong chợt lóe, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, đã không còn thấy bóng dáng của Liễu Như Phong trong viện!

    “A?!” Trên tường viện, một gã tráng đinh đột nhiên cảm giác trong tay nhẹ đi, trường kiếm cư nhiên đã rời tay mà đi, nhịn không được kinh hô ra tiếng.

    Mọi người đảo mắt nhìn, đã thấy bóng người nhoáng lên một cái, một đạo lưu quang thanh lãnh vẽ ra một đường cong, từ trước người tráng đinh kia, thẳng đến Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong đang thượng dược phía sau Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình cùng Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành mà đi.

    “Thủy Thủy, cẩn thận!” Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình thất thanh kinh hô, vội tung người tiến lên, ý muốn ngăn lại thứ vừa là đạo huyền lệ lưu tinh đa sắc, vừa là đạo kiếm quang truy hồn đoạt mệnh kia.

    Lại nghe Liễu Như Phong cười khẽ một tiếng, trong lưu quang vội hướng mà qua kia đột nhiên trào ra một cỗ kình khí hùng hậu, thẳng bức đến trước ngực Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình!

    Sắc mặt Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình ngưng trọng, lúc trước bất quá chỉ một tia kình khí phản kích, huyết tinh cùng hung ác trong đó, đã làm cho lồng ngực người ta ẩn ẩn khó chịu. Lúc này lại trực diện đón nhận nội lực nồng hậu lao thẳng mà đến này, huyết tinh đậm đặc —— võ học của người này, là vì giết mà giết……

    Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình vội phất ống tay áo, đón đỡ một chưởng, chỉ cảm thấy nội lực kia xảo trá cổ quái, rõ ràng là phiến nghênh diện mà đến, một chiêu đụng nhau, nhưng lại bỗng nhiên biến phiến thành châm, kham kham kích phá phòng hộ của mình, đánh vào trong ngực!

    Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình hét lớn một tiếng, phi thân lui liền mười bước, mới ổn định thân hình, lồng ngực như đã chịu đòn nghiêm trọng, huyết khí quay cuồng, trên mặt nhất thời một mảnh đỏ rần……

    Liễu Như Phong dừng cũng không dừng, trường kiếm xẹt qua rất nhanh, xuất ra đạo đạo tàn ảnh, hình thành một đạo lưu quang, vòng qua mà thu lại nụ cười, gương mặt nghiêm túc đề phòng Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành, thẳng đến Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong mà đi!

    Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong đang thượng dược, ba người làm bạn nhiều năm, bên cạnh có Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình, Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành bảo hộ, nàng tất nhiên sẽ yên tâm. Không nghĩ tới đột nhiên giữa lúc đó, cảm giác một cỗ hàn khí thấu xương, thân hình vội né qua, phất tay rải ra một phen độc phấn ra ngoài.

    Liễu Như Phong sớm biết Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong này thiện dùng độc dược, võ công so sánh với Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình, Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành kém xa! Liễu Như Phong bình ổn hô hấp, vận nội lực, bảo vệ toàn thân, kiếm quang thanh lãnh chợt lóe mà qua, chìm vào trong ngực trái của Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong, mũi chân Liễu Như Phong nhấn xuống đất, như diều hâu xoay người, đáp xuống viện, chính là chỗ Đỗ Như Phượng cùng Đỗ Văn Lôi nằm vừa rồi.

    “Thủy Thủy!” Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình, Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành cùng kêu lên bi thương.

    Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong kinh ngạc nhìn nhìn bọn họ, cúi đầu, nhìn nhìn một điểm diễm sắc trên hồng y trước ngực, còn chưa hiểu được sao lại thế này, thân mình đã mềm rũ mà ngã xuống……

    “Thủy Thủy!” Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình, Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành vội hô, nhảy qua, nâng Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong trên mặt đất lên.

    Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình duỗi tay tìm kiếm hơi thở của Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong, băng lãnh vô thanh, trong lòng không khỏi trầm xuống.

    Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình, Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành chậm rãi đứng dậy, nhìn Liễu Như Phong vẫn im lặng mà trầm mặc đứng ở trong viện, râu tóc đều dựng cả lên, thần sắc thị huyết mà bạo ngược, bi thống nói: “Ngươi giết nàng?!”

    Liễu Như Phong mỉm cười, tựa như đối diện, không phải My Sơn Nhị yêu hai mắt màu đỏ, sát khí bốn phía, mà là lão hữu lâu năm, đang hỏi bản thân đã ăn cơm chưa, thản nhiên, gật gật đầu…… (*gào thét*  So manly y y …! ><)

    “A a a……” Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình, Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành bạo rống một tiếng, cùng đánh về phía Liễu Như Phong.

    Liễu Như Phong tươi cười bất biến, thân hình tung lên, tiến lên đón, trường kiếm trong tay vung lên, từ trái qua phải, bức lui Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành đánh tới từ bên trái, thế đi chưa hết, mũi kiếm nghiêng nghiêng nâng lên, từ dưới lên trên, thẳng vẽ hướng cổ họng của Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình!

    Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình quát lên một tiếng lớn, thân hình khô gầy toàn lực đánh lên phía trước, cố chống cự đè nén lui về phía sau, mũi kiếm băng lãnh, men theo dưới cằm mình bay vút mà qua, kiếm khí băng lãnh mang đi một chuỗi huyết châu.

    Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình không chờ đợi mà trực tiếp tung thân lên, Cửu Chỉ liền bắn ra, chín sợi Truy Hồn Chỉ xuyên qua khoảng không mà ra, lặng yên không một tiếng động, đánh về phía trước Liễu Như Phong.

    “Cẩn thận!” Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình thình lình nghe thanh âm kinh hãi của Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành cảnh báo, trong lòng biết không tốt, hai chân đáp xuống đất, thân hình nhanh chóng thối lui.

    Chỉ nghe”Phanh” một tiếng, chỗ đứng ban đầu của Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình, không biết từ khi nào đã bị Liễu Như Phong nhảy lên giữa không trung bổ ra một đạo vết kiếm.

    Liễu Như Phong mượn thế bổ này, thân hình lần thứ hai cất cao nửa thước, né qua một chưởng vội cứu người của Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành, hai chân đá ra liên hoàn cước.

    Hai tay Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành vội múa, quyền cước tương giao, nháy mắt phát ra năm thanh âm “Bang bang bang……” trầm đục.

    Liễu Như Phong mượn lực sử lực, thân không rơi xuống, trái tránh phải né trong không trung, tránh thoát chỉ phong vội bắn tới của Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình một bên.

    Liễu Như Phong hít sâu một ngụm khí, vận khí chân phải, mạnh mẽ đá ra một cước.

    Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành tự biết cố gắng chống cự, Liễu Như Phong này nương theo chưởng lực của mình, lăng không mà không rơi xuống. Nội lực trên chân kinh người, không ngừng đá tới. Tất nhiên Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành không dám khinh thường, thấy lại là một cước nữa, biết rằng kình lực đó giống như vừa rồi, vội đánh ra một chưởng……

    “Phanh!” một tiếng, Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mập lùn không kịp phòng, bị một cước đột nhiên tăng lực này, đá đến thối lui vài thước.

    Liễu Như Phong nhìn cũng không nhìn Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành hộc máu thối lui liếc mắt một cái, trường kiếm chém ra, hóa giải năm sợi chỉ phong, thân hình xoay chuyển giữa không trung, đánh về phía Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình!

    Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình liên tiếp bấm tay búng ra, hơn mười sợi chỉ phong xuyên qua ngón tay mà ra, lại thấy thân hình Liễu Như Phong trong không trung chợt lóe, mất đi tung tích giữa không trung.

    Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình không khỏi hơi hơi run sợ, vội lấy mắt nhìn chung quanh, một cỗ hàn khí đã đột nhiên tới gần ngực.

    Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình hoảng hốt, thân hình nhanh chóng thối lui, cúi đầu nhìn, trường kiếm đoạt mệnh men theo mặt đất bay vút mà đến, không phải Liễu Như Phong còn có thể là ai?

    Tay trái Liễu Như Phong nhẹ nhàng nhấn một cái, thân hình nhanh hơn, trường kiếm như băng, nháy mắt đâm vào ngực của Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình!

    Thân hình Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành thật không dễ dàng mà đứng vững vàng, vội vận nội lực, áp chế huyết khí quay cuồng trong lồng ngực, giương mắt nhìn, không khỏi kêu lên khóc bi thống: “Tần lão đầu!”

    Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành mạnh dậm chân, đang định nhảy tiến lên.

    Đã thấy Liễu Như Phong men theo đất xẹt đi xoay người đứng lên, trường kiếm rút ra, thuận thế vung lên, điểm điểm huyết châu ẩn chứa nội lực, đập vào mặt mà đến.

    Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành cả kinh, huyết châu phân tán trước mắt, như mưa phùn đập vào mặt, máu đỏ chứa sát khí! Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành thấy đồng bạn lâu năm chết dưới kiếm của Liễu Như Phong, tất nhiên không dám đón đỡ, thân hình xoay chuyển, bắt lấy một gã tráng đinh ý muốn đánh lén đang trộm tới gần từ phía sau, che ở trước người.

    Tráng đinh kia nguyên bản thấy tất cả lực chú ý của Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành đều để trên người Liễu Như Phong, muốn thừa cơ kiểm một cái tiện nghi, không nghĩ tới đột nhiên có một bàn tay lớn chộp tới, thân hình không thể ngừng, đã đến trước người Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành, kêu lên kinh hãi, chỉ được nửa tiếng, huyết vũ đập vào mặt, nước chảy đá mòn, đã bị huyết châu góp đầy nội lực kia đánh cho thủng như tổ ong.

    Liễu Như Phong đi như không nhìn, trường kiếm bay nhanh, xuyên qua xác chết của tráng đinh kia, nhập vào cơ thể mà qua, đâm vào cổ họng của Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành phía sau!

    Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành vạn không dự đoán được Liễu Như Phong lại tâm ngoan như thế, đối mặt người của Thương Khung sơn trang cũng không có nửa phần nương tay, chỉ cảm thấy trong cổ họng chợt lạnh, hách hách hai tiếng, rồi ngã xuống, khí tuyệt thân vong……

    Trong viện một mảnh yên tĩnh, mọi người trong viện đều kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, My Sơn Tam yêu vừa rồi vẫn còn trên đời, trong nháy mắt, đã thành thi thể!

    Liễu Như Phong rút trường kiếm ra, lấy xác chết trên mặt đất lau đi vết máu, nhìn nhìn, phản thủ vung lên, trường kiếm vẽ ra một đạo ánh sáng, hạ xuống trước người một gã tráng đinh, cắm vào bao, đúng là người vừa rồi bị Liễu Như Phong đoạt đi phối kiếm!

    Liễu Như Phong xoay người chậm rãi trở về trong sảnh, mọi người kinh hãi dại ra tựa hồ giờ mới phản ứng lại, cùng kêu lên hoan hô! (Hãnh diện quá ha!? Hừ!)

    Tổng quản Vạn Thiên Sơn đã điều tức xong, xoay người lại, thay Đỗ Thương Sơn băng bó cầm máu, nhìn Liễu Như Phong, cúi đầu thở dài!

    Tất nhiên Đỗ Thương Sơn hiểu được ý của tổng quản Vạn Thiên Sơn, võ công Liễu Như Phong cực cao, nhưng thấy Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành nắm tên tráng đinh đến chắn, rõ ràng có thể cứu tráng đinh kia, lại vẫn không chút nào thu tay lại, giết người trong huyết vũ, trường kiếm xuyên thủng xác chết của tráng đinh, giết chết Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành! Quả nhiên là có một chút tâm ngoan thủ lạt…… (Đâu phải một chút! *chẹp chẹp*)

    Đỗ Như Phượng đã chạy tới trước người Liễu Như Phong, nhào vào trong lòng, lớn tiếng nói: “Ca ca! Ngươi thật lợi hại!”

    Thanh âm như hoàng anh xuất cốc, lại giấu không được sự kiêu ngạo, tự hào, cùng quang vinh!

    Liễu Như Phong vỗ vỗ vai Đỗ Như Phượng, đang muốn nói cái gì, đột nhiên biến sắc, bỗng nhiên xoay người, mắt nhìn ra phía trước ngoài thính!

    “A di đà phật! Bần tăng Thiếu Lâm Vô Trần, cùng Võ Đang Thanh Tùng đạo trưởng, Nga Mi Vô Bi sư thái, Thanh Thành Minh Kiếm đạo trưởng, Không Động Vô Thanh Tử, đến bái phỏng Thương Khung sơn trang! Thỉnh Nam Dương Nhất Đao Đỗ trang chủ cho phép chúng ta vào trang!” Một đạo thanh âm già nua, từ xa xa truyền đến.

    Đỗ Thương Sơn kinh hãi, năm phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Thanh Thành, Không Động? Lúc này đến Thương Khung sơn trang, vì chuyện gì, không cần đoán nhiều, tất nhiên là vì Vấn Thiên bảo đao!

    Đỗ Thương Sơn cùng tổng quản Vạn Thiên Sơn hai mặt nhìn nhau, nhất thời không lên tiếng.

    Liễu Như Phong hơi nhíu mi, năm phái tề tựu tại Thương Khung sơn trang? Nhìn thoáng qua Đỗ Thương Sơn, chỉ sợ đã không thể bảo vệ được Vấn Thiên bảo đao được nữa……

    Không đợi Đỗ Thương Sơn lên tiếng, thân ảnh chợt lóe trên tường viện, năm đạo nhân ảnh nhảy vào trong viện, hai trung niên đạo nhân, một thanh niên ăn mặc phong cách tục gia, một lão niên tăng nhân mặt mũi hiền lành, còn có một trung niên nữ tử ăn mặc phong cách đạo cô……

    “A di đà phật!” Hai bàn tay lão hòa thượng kia hợp thành chữ thập, tụng một tiếng phật hiệu, nhìn Đỗ Thương Sơn, nói: “Thỉnh đỗ trang chủ thứ cho chúng ta tự tiện xâm nhập!”

    Đang nói, hai mắt đảo qua, thấy thi thể My Sơn Tam yêu trên mặt đất, trên nét mặt già nua, vẻ kinh ngạc chợt lóe mà qua, nói: “Quả nhiên là My Sơn Tam yêu! Chúng ta vẫn đến chậm một bước, lại làm cho Đỗ trang chủ bị thương. Bất quá, cũng may đã diệt trừ được ba người này, trong chốn giang hồ đã có thể thanh tĩnh hơn nhiều! Đỗ trang chủ vì chốn giang hồ mà trừ bỏ một mối hại, công đức vô lượng! Đây là đại hoàn đan của phái Thiếu Lâm ta, đại biểu một chút tâm ý của bần tăng……”

    “Nguyên lai là Thiếu Lâm Vô Trần đại sư, Võ Đang Thanh Tùng đạo trưởng, Nga Mi Vô Bi sư thái, Thanh Thành Minh Kiếm đạo trưởng, Không Động Vô Thanh Tử đại hiệp! Thương Khung sơn trang mới kinh qua một kiếp, Đỗ Thương Sơn chưa ra trang nghênh đón, đã là chậm trễ! Làm sao dám nhận hậu lễ của Vô Trần đại sư? Đỗ mỗ chỉ bị một ít vết thương nhỏ, đã thượng dược trị thương, không còn chuyện gì, không dám lãng phí vật trân quý như thế! Thỉnh năm vị vào bên trong ngồi.” Đỗ Thương Sơn nào dám tiếp nhận? Thủ đoạn thu người, là ăn nói mềm nhuyễn! Vẫn chưa biết rõ dụng ý của năm phái này, Đỗ Thương Sơn cũng không nguyện chỉ vì một viên đan dược, mà chôn vùi đi vật tổ tiên truyền lại! Mặc dù đại hoàn đan này là dược vật trân quý mà người trong võ lâm tha thiết ước mơ!

    Vô Trần thấy thế, cũng không cưỡng cầu, lập tức hai bên chủ khách khách khí một phen, đồng thời đi vào trong phòng.

    Tổng quản Vạn Thiên Sơn thấp giọng phân phó tráng đinh quét tước sân, mới theo vào.

    Võ lâm thế gia không thể so sánh với dân chúng tầm thường! Tất nhiên khi gia chủ đãi khách, phụ nhân nữ tử phải lảng tránh đi.

    Người của năm phái dưới sự thịnh tình của Đỗ Thương Sơn, ngồi vào vị trí khách quý ở đại sảnh, đều có thị phó dâng trà đến.

    Đỗ Thương Sơn thấy năm người không đề cập tới, tự nhiên cũng không nguyện để cho nhóm Đỗ phu nhân lui ra, trong sảnh nhiều người, năm phái từ trước đến nay tự cho mình là danh môn chính phái, hẳn là sẽ không đưa ra cái yêu cầu gì quá mức phi lý!

    “Đỗ trang chủ, chủ trì của tệ phái nghe giang hồ đồn đãi, nói là Thương Khung sơn trang chính là hậu nhân của kỳ nhân cuồng đao Đỗ Vấn Thiên, không biết có phải là sự thực?” Vô Trần nhẹ niệm một tiếng phật hiệu, nhìn Đỗ Thương Sơn nói.

    Đỗ Thương Sơn nhíu nhíu mày, không lên tiếng.

    “Vô lượng Thiên Tôn!(Câu này là 1 kiểu niệm của Võ Đang như câu ‘a di đà phật’ của Thiếu Lâm) Đỗ trang chủ, việc này ngày trước đã truyền khắp giang hồ, chúng bần đạo một đường mà đi, thấy rất nhiều người trong võ lâm đều tề tụ hướng Nam Dương, cũng có rất nhiều tà ma ngoại đạo ẩn nấp đã lâu, My Sơn Tam yêu này, bất quá chỉ là một trong số đó! Gây nên chuyện gì, không cần nói cũng biết! Đỗ trang chủ cần phải thận trọng!” Võ Đang Thanh Tùng đạo trưởng nhìn thần sắc của Đỗ Thương Sơn, nghiêm nghị nói.

    Nga Mi Vô Bi sư thái tiếp lời nói: “Mắt thấy võ lâm lại có một phen tinh phong huyết vũ như thế nào, chưởng môn Vu Tâm chúng ta không đành lòng, mới lệnh ta kết bạn cùng bốn vị đây đến, hỏi đỗ trang chủ một chút, đã có biện pháp tránh được tai họạ này hay chưa?”

    Hàng mi của Đỗ Thương Sơn nhăn càng chặt, xem ra năm phái này chỉ sợ cũng là vì Vấn Thiên bảo đao mà đến…… Không nói đến những người trong giang hồ kế tiếp, chỉ cần năm phái này, nếu cũng muốn bảo đao, phải khước từ như thế nào cho phải?

    Trong sảnh trầm mặc một hồi, mỗi người đều nhìn Đỗ Thương Sơn, thấy hắn chỉ nhíu mày không nói!

    Dù sao Không Động Vô Thanh Tử vẫn còn trẻ, đợi lại chờ, đã nhịn không được mở miệng, liếc mắt một cái nhìn Liễu Như Phong đứng ở phía sau Đỗ phu nhân, nói: “Đỗ trang chủ, nếu những cao nhân ẩn nấp ra tay, chỉ sợ Thương Khung sơn trang này khó mà bảo toàn, cho dù có vị cao thủ này ở đây, cũng khó mà dốc hết sức địch chúng! Đến lúc đó, trên dưới Thương Khung sơn trang khó có người sống không nói, còn không biết sẽ chết bao nhiêu người……”

    Thần sắc Đỗ Thương Sơn trầm xuống, nhìn thoáng qua Không Động Vô Thanh Tử, sự tức giận trong lồng ngực bắt đầu khởi động! Nguyên lai khi My Sơn Tam yêu đến, người của năm phái này đều đã đến! Lại chỉ thờ ơ lạnh nhạt mà nhìn?

    Thuộc truyện: Tuyệt Kiếm Lộng Phong