Home Đam Mỹ [Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử – Chương 121: Đệ nhất bách nhị thập nhất chương

    [Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử – Chương 121: Đệ nhất bách nhị thập nhất chương

    Thuộc truyện: [Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử

    Thiếu nữ tên gọi là Ngả Lâm • Thánh Phỉ La, mẫu thân là dong binh bình dân bình thường, mà phụ thân lại có được thân phận hiển quý. Uy Liêm • Thánh Phỉ La phụ thân của nàng, là một trong số cường giả đứng đầu đương thời, thực lực có thể sắp xếp tầm năm người đứng đầu nhân loại, lại là người trong hoàng thất, có được danh hiệu Đại Công tước, hiện tại đảm nhiệm đội trưởng Cuồng Hỏa dong binh đoàn đệ nhất nhân loại.

    Thiếu nữ sinh ra liền có được thân phận Công nữ, quý không thể nói, tuy rằng chưa từng có cuộc sống giống dạng quý tộc gì, nhưng này không ảnh hưởng thân phận tôn quý của thiếu nữ.

    Thiếu nữ đối cuộc sống tự do tự tại của dong binh như vậy thật vừa lòng, mới không nghĩ lại đi nhận giáo điều quy củ, thiếu nữ đối những lễ nghi rất có bóng ma, thời điểm còn nhỏ từng hướng tới cuộc sống công chúa, nhưng lễ nghi phiền phức này hoàn toàn làm cho nàng đối cuộc sống quý tộc mất đi hứng thú, vẫn là làm dong binh tốt hơn.

    Cha mẹ yêu thương, thân phận tôn quý, thiếu nữ có thể nói là thiên chi kiêu nữ, mà trừ bỏ điều này, thân mình thiếu nữ cũng di truyền thiên phú hơn người từ phụ thân, càng chiếm được Uy Liêm dốc lòng dạy, tuổi còn nhỏ đã muốn là Trung cấp Kiếm sĩ.

    Như vậy thiếu nữ vẫn là kiêu ngạo, đối chính mình phi thường tự tin kiêu ngạo, mãi cho đến khi Địch Á • La Lam cùng An Đức Liệt • Thánh Phỉ La xuất hiện.

    An Đức Liệt • Thánh Phỉ La quên đi, dù sao hắn cũng là một phần tử bị Địch Á • La Lam chèn ép.

    Thiếu nữ thật chán ghét Địch Á • La Lam, mọi người đều đối chính mình tốt lắm, chỉ có Địch Á • La Lam là lãnh đạm, còn có phụ thân đối Địch Á • La Lam cũng là miệng đầy thừa nhận, thiết, không phải có một người phụ thân mạnh nhất sao, hừ, nếu phụ thân của nàng là người mạnh nhất nhân loại, nàng tuyệt đối không thể so hắn kém. Thiếu nữ không thừa nhận thiên phú của Địch Á, bởi vì chiêu thức chính mình mất hai tháng học được, Địch Á • La Lam chỉ một ngày đã học được, làm cho tư chất nàng kiêu ngạo bị chịu đả kích, nàng chán ghét Địch Á • La Lam.

    Cho nên, nàng chưa bao giờ cho Địch Á • La Lam hoà nhã sắc, luôn châm chọc khiêu khích, nhưng Địch Á • La Lam chưa bao giờ để ý qua, chính mình làm căn bản hoàn toàn bị coi rẻ, càng thêm chán ghét hắn.

    Thẳng đến, lần đó đi Thú Nhân vương quốc làm nhiệm vụ, bởi vì chính mình cuồng vọng khiến cho đội ngũ lâm vào khốn cảnh, phát ra tín hiệu cầu cứu, chậm chạp không chiếm được viện trợ, ở thời khắc nguy cấp chính mình sẽ chết dưới đao của Thú Nhân, Địch Á • La Lam đuổi tới, cứu chính mình.

    Lão thành làm cho người ta chán ghét kia, nguyên lai là trầm ổn như vậy, khiến người ta yên tâm như vậy, dung mạo tuấn mỹ kia xứng thượng dáng người anh dũng chiến đấu làm cho nàng tâm động.

    Tuấn mỹ, cường đại, làm cho người ta an tâm, nam nhân thật phù hợp giấc mộng thiếu nữ, nàng nhận được không phải huấn luyện tiểu thư quý tộc, nàng trưởng thành trong dong binh, cuộc sống dong binh cũng không lãng mạn, bọn họ luôn bồi hồi trong sinh tử, ai đều nói không chuẩn, có thể hay không sống đến ngày mai, tại dạng địa phương này trưởng thành, nàng từ khi còn rất nhỏ chỉ biết đúng lúc bắt lấy chính mình muốn.

    Nàng đối Địch Á cho thấy cõi lòng, sau đó bắt đầu theo đuổi Địch Á, mẫu thân đối tình cảm của mình tỏ vẻ duy trì, mà phụ thân toát ra tình cảm nàng không hiểu, phụ thân không có nói sẽ giúp gì, thậm chí, phụ thân không biết vì sao có chút phản đối, bất quá, phụ thân vẫn là thuận theo tâm ý của mình, luôn nói, nhìn rõ ràng, không cần bởi vì nhất thời mê hoặc mà bồi cả đời, tình yêu là tuyệt đối không thể mê hoặc, phải nhận rõ, đó rốt cuộc là dạng tình cảm gì.

    Nói như vậy phụ thân rất thương cảm, làm cho mẫu thân không rõ, phụ thân lại cái gì cũng không nói, nàng biết phụ thân đối tình cảm của mình cũng không xem trọng, nhưng nàng thích Địch Á, không tính từ bỏ.

    Cho dù Địch Á tránh né nàng, nàng vẫn như cũ kiên trì, giống mẫu thân nói, chỉ cần cố gắng là có thể nhận được hồi báo, mà phụ thân lại nói, tình cảm là không thể miễn cưỡng, nếu Địch Á không muốn, vậy thôi, phụ thân đối với sự tình Địch Á tránh né thật cao hứng. Bất quá, nàng quyết định nghe lời mẫu thân nói, về phần phụ thân, nàng không có nghe đến.

    Thiếu nữ không ngu ngốc, rất thông minh, biết Địch Á muốn tách rời khỏi nàng, cho nên dẫn đầu phát ra tin tức nhiệm vụ Full hôm nay phải về, Địch Á muốn tách rời khỏi nàng nhất định sẽ không đứng ở trú sở, mà lý do không ở trú sở lại thật đứng đắn làm cho người ta không thể phản bác, chỉ có đi Dong Binh Công Hội, nàng sớm hỏi thăm tốt lắm, Địch Á nhiệm vụ vừa Full không lâu, hắn nhất định sẽ tới Dong Binh Công Hội tiếp một nhiệm vụ, thuận tiện lấy cớ tái né tránh chính mình, hừ, quả nhiên, bất quá, không thể gạt được chính mình thông minh.

    Thiếu nữ đối mưu kế nhỏ của mình rất đắc ý, thời điểm nhìn thấy Địch Á cùng An Đức Liệt tiến vào đại môn dong binh đoàn, hô lên, trong thanh âm là đắc ý che dấu không được, “Địch Á • La Lam.”

    Tiếng nói thiếu nữ thanh thúy quen thuộc, làm cho hai thanh niên tóc đen bước vào đại môn, đặc biệt Địch Á sắc mặt thay đổi một chút, phân buồn bực kia, khiến An Đức Liệt nhìn xem thật cao hứng.

    Đều gọi đến danh tự, Địch Á tự nhiên không có khả năng lại trốn ở đó, cùng An Đức Liệt xem diễn bất đồng, Địch Á bất đắc dĩ xoay người.

    “Ngả Lâm.” Hai thanh niên tóc đen đang quay đầu nhìn thiếu nữ tới gần, An Đức Liệt mở miệng kêu tên thiếu nữ.

    Dáng người cao gầy chặn tầm mắt thiếu nữ, hai người xoay người cũng không có phát hiện được, bởi vì tiếng kêu của thiếu nữ, hành động của đám người tạo thành nguyên nhân Dong Binh Công Hội dị thường trong nháy mắt dừng một chút.

    Trong đó một bộ phân người sắc mặt cổ quái nhìn nam tử hoa mỹ dẫn người chú mục, sau đó nghiêng đầu nhìn bóng dáng hai thanh niên. Nam tử anh tuấn tóc màu lam tím, trừ bỏ tạm dừng trong nháy mắt, không còn có tỏ vẻ gì.

    Nam tử hoa mỹ bị nhìn chăm chú từng chút xoay người, nhìn hai thanh niên tóc đen, mà nam nhân tà mị, ở trong nháy mắt tản mát ra khí thế khủng bố, còn không kịp tràn ngập bên trong công hội, đã bị một ánh mắt lạnh lùng của nam tử hoa mỹ ức chế. Nam nhân tà mị chỉ có thể thu lại khí thế, hắn hiện tại không dám làm ra hành động gì khiến cho nam tử hoa mỹ không thoải mái.

    Nam tử hoa mỹ bước đi hướng hai thanh niên tóc đen đi đến.

    “Ta chỉ biết ngươi nhất định sẽ tới nơi này.” Thiếu nữ thanh âm thanh thúy hàm chứa đắc ý không chút nào che dấu, tươi cười trên mặt tốt đẹp làm cho người ta tâm động, đáng tiếc vẫn có bộ phận ít người là bất vi sở động, tỷ như hai thanh niên tóc đen trước mắt.

    “Địch Á, ngươi là trốn không được ta.” Đắc ý trong thanh âm biến thành thương tâm, bị người trong lòng tránh né như vậy, như thế nào khả năng không thương tâm, trong mắt cũng xuất hiện lên án, tại đôi con ngươi linh động trên gương mặt tinh xảo không khiến chán ghét ngược lại tâm liên.

    “Ngả Lâm,” Tuy rằng không thích Ngả Lâm, nhưng làm cho một thiếu nữ lộ ra bộ dáng như vậy, Địch Á có gia giáo tốt đẹp vẫn làm không được thờ ơ, “Ta không có trốn ngươi, ta là đến làm việc.” Lý do rất chính đại quang minh, làm cho An Đức Liệt ở một bên đối hảo hữu cho ánh mắt trêu chọc, Địch Á hồi lại trừng một cái.

    “Ngươi có,” Thiếu nữ kiên trì, bộ dáng kiêu man không khiến người chán ghét, ngược lại đáng yêu, “Ngươi chính là có…” Thiếu nữ lên án đang nói một nửa không thể tiếp tục nói tiếp, nới rộng ra mắt thấy hai thanh niên bởi vì ánh mắt trao đổi mà lộ ra khoảng cách, vẻ mặt động dung, không thể tin được.

    Hai thanh niên tóc đen nhìn đến tình huống này, nhất trí quay lại thân thể, tuyệt thế hoa mỹ gần gũi nhìn đến kinh tâm động phách kia, làm cho hai thanh niên tóc đen hô hấp cứng lại, trong óc có một lát trống rỗng, ngơ ngác nhìn nam tử trước mắt.

    Sẽ không nhận thức sai, cho dù người trước mắt dung mạo so với toàn bộ nữ nhân bọn họ gặp qua đều đẹp hơn, bọn họ cũng sẽ không đưa y cho thành nữ tử, bởi vì quý công tử thong dong lịch sự tao nhã như thế nào cũng sẽ không là tiểu thư thẹn thùng hàm súc.

    “Ngươi kêu Địch Á • La Lam.” Thanh âm cùng dung mạo giống nhau hoa mỹ không có nghi hoặc đối với Địch Á làm ra khẳng định hỏi.

    “Phải.” Địch Á còn đang ngốc lăng, phản xạ trả lời.

    “Người La Lam gia.” Ngữ khí không có phập phồng, nhưng khóe miệng hoa mỹ kia cũng lộ ra độ cong.

    “Phải.” Giống nhau phản xạ trả lời.

    Nam tử hoa mỹ nở nụ cười, “Địch Á • La Lam, tên này đối La Lam gia mà nói, đến tột cùng là tiếc hận nhiều chút, hay là thống hận nhiều chút đâu.” Nói xong lời làm cho Địch Á cùng An Đức Liệt không rõ.

    Nam tử cười khẽ, tươi cười thật nghiền ngẫm, “Phụ thân của ngươi là ai?” Cho dù đã muốn đoán được, y như trước hỏi.

    “Lai Ngang • La Lam.” Địch Á trả lời, ý nghĩ thanh tỉnh, vận chuyển, từ trong lời nói mới vừa rồi hắn biết nam tử hoa mỹ này đối La Lam gia rất quen thuộc, không phải cái loại nghe qua quen thuộc này, mà là quen thuộc La Lam gia bí ẩn, bí ẩn ngay cả chính mình cũng không biết, về Địch Á • La Lam tên này, cho tới nay nghi hoặc, những người đó nghe được Địch Á • La Lam tên này đủ loại thần sắc, tựa hồ đều là bởi vì Địch Á • La Lam tên này, mà nguyên nhân nam tử trước mắt rõ ràng biết cái gì. Hắn rất muốn biết, tên của hắn vì sao đặc biệt.

    Quả nhiên, “Lai Ngang • La Lam, ngu xuẩn của ngươi buồn cười trước sau như một.” Nhận được đáp án nam tử hoa mỹ cười phun ra ngôn ngữ trào phúng. Tâm tính Lai Ngang • La Lam, y như thế nào sẽ không biết, bù lại, thay thế, không ngoài ý muốn chính là điều này, biết rõ quá khứ không thể thay đổi, vẫn như cũ muốn một loại khả năng khác.

    “Các hạ, ngôn ngữ của ngươi quá thất lễ.” Đối với trước mắt nam tử cho lời bình phụ thân tôn kính của mình, Địch Á như thế nào có thể không phẫn nộ, không hề động thủ, là vì gia giáo tốt, hai tay nắm chặt, nhìn nam tử hoa mỹ tuyệt thế vô song trước mắt.

    “Các hạ là vị nào, cùng chú Lai Ngang là quan hệ gì?” An Đức Liệt biết hảo hữu sinh khí, hợp thời ra mặt trấn an lửa giận của hảo hữu, hỏi trước nam tử trước mắt.

    “Đã quên tự giới thiệu, ta gọi là Khắc Lạc Duy,” Khắc Lạc Duy nhìn hai thanh niên, nói cho bọn họ tên mình, “Khắc Lạc Duy • Bái Luân • Hải Nhân Lợi Hi.”

    Khắc Lạc Duy • Bái Luân • Hải Nhân Lợi Hi. Tên chưa từng nghe qua.

    “Ngả Lâm.” Một giọng nữ gia nhập trận nói chuyện này.

    “Mẫu thân.” Thiếu nữ nghe thanh âm đó, lập tức xoay người, đánh về phía nữ nhân hướng nơi này đi tới, ôm lấy cánh tay nữ nhân, tay kia nữ nhân thì cùng nam nhân bên người nắm lấy, từ giữa đó có thể thấy được nữ nhân cùng nam nhân tình cảm tốt lắm.

    “An Đức Liệt, Địch Á.” Nữ nhân nhìn hai thanh niên tóc đen, vừa đi, một bên chào hỏi.

    “Thím.” Hai người vấn an, thân mình hơi cong, đem thân ảnh Khắc Lạc Duy sau lưng bại lộ ở trước mắt hai người.

    Nữ nhân một trận kinh diễm, nam tử thật hoa mỹ, nhưng không đợi nàng trầm mê, bàn tay cùng nam nhân nắm lấy truyền đến đau đớn, nữ nhân nhìn nam nhân bên người, sợ hãi cùng không thể tin được kia không nên xuất hiện ở trên mặt nam nhân.

    Khi nhìn đến thân ảnh hiển lộ hoa mỹ đó, hết thảy vùi lấp lại hiện lên trước mắt, đồng tử không thể khống chế trợn to, trên tay dùng sức, tìm kiếm giúp đỡ, mới làm cho chính mình không có vì nguyên nhân sợ hãi mà ngã xuống.

    “Địch Á • La Lam.” Nam tử run giọng kêu ra tên này, thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ làm cho mấy người bên cạnh nghe được.

    Thuộc truyện: [Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử